Chương 1133: Ngô Hiền hiến tế
TeamFbTCPS
19/04/2022
Trong lúc nói chuyện, thấy hai vị Nhật Minh Giáo kia nghe lời không làm
gì, cả Quách Hồ và Ngô Hiền cũng thu hồi lại thuật phép của mình, không
có gọi vũ khí ra ngâm xướng.
Ngô Hiền chân mày bỗng nhiên nhíu lại, nàng cảm thấy tình huống này có vẻ gì đó không ổn, nhưng mà năm lần bảy lượt lại không thể giải đáp thắc mắc được.
Trời đêm đen khó thấy cảnh sắc, càng khó dòm ngó được lòng người.
Sau khi thu hồi bùa phù ấn trở về, đây là thủ đoạn công kích của Ngô Hiền. Bởi vì là Phù Thủy tu giả, Ngô Hiền có cảm ứng với năng lượng ba động rất lớn, nàng lập tức phát hiện đám người Nhật Minh Giáo tiếp tục triệu hoán ra thú hồn của mình, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
“Quách Hồ, mau, tiến nhập Thương Kim Thuật, lấy ra vũ khí của ngươi!" Ngô Hiền tức giận đến mức đỏ bừng cả mặt, quay sang hét lớn với Quách Hồ ở bên cạnh.
Quách Hồ ngẩn người ngạc nhiên, còn không hiểu đã xảy ra chuyện gì đột nhiên cảm giác được ánh mắt những tên Nhật Minh Giáo đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm vào mình.
Ngô Hiền mặc dù rất non trước mặt Mạc Phàm, nhưng nàng không phải là cái loại nữ tử ngây thơ không hiểu chuyện, lập tức nhận ra sự tình bất ổn vội vã niệm chú ngữ, lấy ra bùa chú trên tay.
Linh Y Nhuyễn Giáp ! !
Một lớp bàng bạc bong bóng tựa hồ nano phân tử di chuyển rơi lên trên người Ngô Hiền, nhanh chóng hóa thành một tấm linh y nhuyễn giáp bao phủ thân thể nàng. Cộng thêm hiệu quả phù ấn của phù thủy, trực tiếp tăng cường lực phòng ngự của nàng lên đế thượng vị chính thống Đế Vương cấp.
“Xẹt xẹt ầm ~~~~~~~~~~~~~~!”
Không có thời gian phản kích lại, ngay khi Ngô Hiền vừa mới hoàn thành thủ đoạn phòng ngự, hai con Lôi Đình Kiếm Sí Sư của Chu Điên đột nhiên hiện ra ở sau lưng nàng liên tiếp đánh xuống một trảo Sư Lôi, sấm sét sơn lâm hung hăng cào rách một đường dài trên trường bào phòng ngự của nàng.
Lôi Đình Kiếm Sí Sư rất mạnh, dù lá Á Đế Vương sinh vật, nhưng một chút chính thống Đế Vương không có phòng ngự nổi bật như Ngô Hiền hoàn toàn không chịu nổi một kích bất ngờ của nó.
Ngô Hiền đau đớn hét lên một tiếng, cố gắng nhịn đau niệm chú thuật bắt đầu lấy ra những mảnh giấy nhỏ bìa cứng màu xanh có văn ngữ phù thủy bên trong.
Quách Hồ phản ứng nhanh hơn Ngô Hiền một chút, đầu tiên cấp cho mình một cái hồn trang huyễn hóa thuẫn ngay trước mặt để tăng lực phòng ngự lên. Sau đó lập tức nặn Duy Tâm ra thần khí Chùy Rìu của mình.
Bất quá, hai người này phản ứng như thế vẫn là nằm trong dự liệu của Chu Điên. Chu Điên để cho hai tên Nhật Minh Giáo kia triệu hoàn chủ sủng của bọn hắn đem đường lui Nham quật phong bế, không cho hai người này có cơ hội chạy trốn.
Chính mình nhàn nhạt ở nơi đây chơi đùa với hai đứa nhỏ mới lớn này.
Rống ~~~~! Gào gào !
Lôi Đình Kiếm Sí Sư gầm thét rung trời, tiếng gầm của Vương Thú Sơn Lâm có lực công kích huyền âm cực mạnh, đánh vỡ năng lực Duy Tâm triệu hồi ra vũ khí của Quách Hồ.
Ngay sau đó, nhìn thấy một cái cánh sắc bén mở rộng ra chém về phía trước ngực Quách Hồ, đồng thời buông thả kỹ năng lôi trảo đánh văng hắn ra ngoài hàng trăm thước, va đập vào góc tường, giữa ngực có một khoảng xé da thương tích.
Trên mặt Chu Điên nở nụ cười tàn nhẫn, Thú Hồn Sư một khi đã triệu hồi thú sủng của mình ra, các hệ phái khác nếu chậm chạp tuyệt đối sẽ bị đánh cho không ngóc đầu lên được, hiển nhiên muốn nhường cho Thú Hồn Sư chiếm cứ ưu thế tuyệt đối. — QUẢNG CÁO —
“Không chịu nổi đâu, Hiền nhi, rất xin lỗi, hôm nay ngươi nhất định phải táng thân ở nơi này”.
Chu Điên lạnh lùng cười nhạt nói.
Tên Ngũ Tán Nhân này thậm chí không thèm triệu hồi chủ sủng Quân cấp của mình, nhưng hắn có lợi thế nắm tiên cơ, ba đầu Á Đế Vương Lôi Đình Kiếm Sí Sư cũng không phải huyết mạch thông thường, đều là lâm vương chi thú, khi chiến đấu ở gần nhau sẽ bộc phát ra sức mạnh kinh khủng chí cực.
Mặc dù Ngô Hiền đã dùng phù ấn đánh lại, phóng ra hàng loạt đạn lửa phù ấn bắn về phía địch nhân để tạo khoảng trống, việc này giúp nàng kịp lùi ra xa hai đầu Lôi Đình Kiếm Sí Sư trước mặt, có chút được thở dốc hoàn hồn.
Nhưng không bao lâu sau, ngay lập tức đầu Lôi Đình Kiếm Sí Sư thứ ba ập đến trong nháy mắt quấn lấy, lần nữa ép Ngô Hiền rơi vào hoàn cảnh xấu ngay từ đầu, trong lúc nhất thời hoàn toàn bị động phòng ngự.
Phải biết, hệ phái Phù Thủy một khi bị đánh phủ đầu cận chiến thì nguy cơ mất mạng sẽ ập đến trong sớm tối.
Nếu như không bị đánh lén thì Ngô Hiền tuyệt đối có lòng tin cầm cự được ba con Lôi Đình Kiếm Sí Sư này, đương nhiên, ít nhất, đó là dưới điều kiện Chu Điên không triệu hoán chủ sủng Quân cấp của hắn.
“Ầm ! ! !”
Lôi Đình Kiếm Sí Sư tùy tiện tung ra một vỗ vồ đến uy lực kinh khủng, cuồn cuộn sấm sét bàn trảo khổng lồ hạ xuống khiến toàn bộ động quật run rẩy kịch liệt, một góc đỉnh núi chi phong bị lắc lư như muốn đổ sập.
Ngô Hiền thân thể lúc này tuy vẫn còn Linh Y bảo hộ, nhưng không nhiều, rách nát chi chít. Một vò này của Lôi Đình Kiếm Sí Sư hạ xuống lập tức đánh nàng bay ra xa, thân thể đụng nát mấy cây thạch nhũ rồi mới nặng nề rớt xuống đất.
“Không giãy giụa ta sẽ cho ngươi chết bớt đau đớn một chút”. Chu Điên cười nói, khuôn mặt tràn đầy sát khí lạnh lẽo.
Ánh mắt hắn nhìn qua bên kia, nhìn thấy Quách Hồ đã bị hai tên Nhật Minh Giáo còn lại khống chế hoàn toàn, một chút đều di chuyển không được, trong lòng mới có vài điểm buông lỏng thong thả.
“Chu thúc, ngươi... ngươi tại sao lại muốn ám toán ta? khụ khụ...” Lúc này trên người Chu Hiền đã dính đầy máu tươi, y phục tan nát không chịu nổi.
Nếu đổi lại nàng mà là người thế giới ma pháp, lấy thân thể nhân loại thấp kém ở thế giới ma pháp, đừng nói nãy giờ chống cự ăn đòn, liền chỉ sợ bị đầu kia Á Đế Vương gầm một tiếng, khí tức thoát ra đã sớm hủy nhan, nghiền cho xương cốt đều nát.
Nàng không nghĩ tới Chu Điện lại tàn nhẫn hạ độc thủ như thế, dù sao hai bên cũng có giao tình không cạn.
“Gào gào gào ~~~~~~~~”
Nhìn thấy ba đầu Lôi Đình Kiếm Sí Sư thoáng cái đã lao tới gần nàng đánh tới hàng chục trảo điện ngập vào trong bả vai Ngô Hiền. Cứ việc nàng nhanh chóng niệm thuật quăng ra phù ấn bùa chú bảo hộ, nhưng lực xung kích quá mạnh, nhanh hơn nàng niệm bùa nhiều lắm, sau đó năm lần bảy lượt lại đánh Ngô Hiền bay thẳng vào bức tường nham thạch ở đằng sau.
“Ha ha, Hiền Nhi, yên tâm đi, sự tình tử vong của ngươi thì Tả Hữu Sứ đại nhân đã sớm an bài thỏa đáng rồi. Cha ngươi, Phong Thanh Dương cũng sẽ sớm xuống suối vàng tìm ngươi. À mà Hàn Hải Điện của các ngươi cũng sẽ nhanh thôi, ngươi chết chính là dây dẫn nổ, sớm hay muộn toàn bộ cũng bị chúng ta Nhật Minh Giáo san bằng. Sau Hàn Hải Điện sẽ là triều đình Thanh Vũ, các ngươi cứ an tâm chết trước đi là được”. Chu Điên cười phá lên, bộ dạng đắc ý như mới vừa hoàn thành một kế hoạch hoàn mỹ.
Thực sự cho rằng Nhật Minh Giáo có thể hòa thuận đi săn bắt chung với Hàn Hải Điện rồi?
Phong Thanh Dương chỉ là mồi câu, kéo lưới được Ngô Hiền, cuối cùng mổ con cá lớn Ngô Việt Hùng mới là kết cục không thể gánh vác dành cho Hàn Hải Điện. — QUẢNG CÁO —
Trên thực tế, Nhật Minh Giáo vốn là có thể sớm rời đi khỏi Thành Đơn Dương, nhưng bọn hắn hết lần này đến lần khác nán lại, chủ yếu là đợi Ngô Hiền đến cả đấy. Ngô Hiền thì cho rằng nhờ Tương Thiểu Nhứ lá thư mới giữ chân được bọn hắn, nhưng sự thật tất nhiên không phải vậy. Ngoài ý muốn chính là, thành chủ Quách An tặng cho Nhật Minh Giáo thêm một cái Lãnh Hà Thung Lũng tài nguyên, càng câu được thêm một cái tiểu thịt tươi Hàn Hải Thẩm Tước, thuận tiện nhúng xuống nước luôn một thể.
Một chuyến làm ăn này, Nhật Minh Giáo phảng phất chỉ có lời chứ không có lỗ!
Ngô Hiền đầu tóc rũ rượi, mất đi dáng vẻ tiểu thư đài các cùng nhan sắc kiêu sa vốn có, nàng cắn chặt hàm răng dính đầy máu tươi, ánh mắt cơ hồ muốn phun ra lửa. Nhưng vô dụng, lúc này chỉ có thể trơ mắt nhìn thú nuôi của Chu Điên đánh cho mình chật vật chống cự.
“A...”
Một tiếng thét thảm chói tai bỗng nhiên vang lên, thuẫn phép bảo hộ cuối cùng bị đánh nát, phần bụng nàng bị lôi trảo của Lôi Đình Kiếm Sí Sư xé mở, thân thể lập tức mềm nhũn ngã xuống trong vũng máu.
Nàng không đứng lên được, nhưng trong lúc này nàng đã hiến tế, một bên con mắt của nàng hoàn toàn bị mờ đi, bị hắc ám tuôn từ bên trong hốc ra lấy mất.
Hắc ám nồng đậm đột nhiên bao phủ lấy nàng. Cùng lúc đó thân thể của nàng giống như được một lực lượng kỳ lạ nào đó bao phủ, cổ lực lượng hắc ám mạnh mẽ này oanh kích lên trên người Lôi Đình Kiếm Sí Sư đánh nó bay ra ngoài xa.
“Tế Nhãn Thuật!”
“Mau, giết, giết nàng!” Chu Điên không ngờ rằng Ngô Hiền học được loại ác độc công pháp truyền bá từ Hắc Ám Vị Diện tự mình hại mình này, vội vàng rống giận hét lên, điều động ba đầu Sí Sư ập đến.
“Gào gào gào ~~~~~~~~~~~~~~~~~”
Ong ong ong ong ~~~~
Hắc ám vật chất nồng đậm bao phủ toàn bộ chi động, không gian tối đen như mực.
Ba luồng sấm sét xông đến chỗ Ngô Hiền, đột nhiên bị hắc ám cuốn vào, Lôi Đình Kiếm Sí Sư bị hàng loạt năng lượng màu đen thôn phệ.
“Chu thúc, ta chết, ngươi cũng phải gánh chịu hậu quả thảm khốc”. Ngô Hiền nằm dưới đất, một con mắt đã nhắm lại, nói ra lời cuối cùng trăn trối.
“Wyy yyy ~~~~~~~~~~”
Tiếng ngân dài vàng lên, màu đen hắc ám bành trướng, trải qua một loạt tiếng động loẹt xoẹt roẹt roẹt, ba đầu Á Đế Vương Lôi Đình Kiếm Sí Sư cường đại như thế trực tiếp tử vong, thân thể bị hắc ám gọt chém như chặt rau củ, cảnh tượng máu thịt bay ngang vô cùng ghê rợn.
Thẳng đến khi bóng đen hoàn toàn vụt tắt, hết thảy đều biến mất không còn lại gì.
Một lúc ba con thú sủng, thậm chí là Á Đế Vương thú sủng bị chết, Duy Tâm hồn ước vỡ nát, Chu Điên nhìn thấy một màn đó mà tim gan co rút lại đau đớn tê tâm liệt phế, tức giận đến cùng cực làm cho tròng mắt hắn giăng đầy tia máu, hai tròng mắt không ngừng trào ra huyết lệ thê thảm vô cùng.
Hắn chỉ ký ước với bốn đầu sủng, ba trong số đó đã chết, làm sao có thể không thê thảm đâu.
Hắn lau lấy mắt mình, đi về phía bên cạnh tù nhân Quách Hồ, hung hăng cho mấy cái bạt tai, in hằn tay lên mặt Quách Hồ. — QUẢNG CÁO —
Quách Hồ giờ khắc này nhìn thấy Ngô Hiền chết không còn manh giáp, cũng không có Ngô Hiền ở đây để hắn giữ sĩ diện gì nữa, thế là trực tiếp sợ hãi đến tột điểm, đầu đập sát đất, ba quỳ chín lạy cầu xin Chu Điên tha mạng.
Người giữa ranh giới sinh tử chưa chắc đã bộc phát ra bản tính, nhưng một khi hạn chế trái tim bị tháo xuống, hắn hoặc là nổi cơn thịnh nộ muốn đồng quy vu tận, hoặc là liền bạc nhược trở về nguyên thủy bản chất.
Quách Hồ mới đúng là hắn --- không ai nhìn thấy, hắn mới là một cái ngụy quân tử sau màn.
“Ngươi muốn làm chó cho chúng ta sao?” Chu Điên lại tát hắn thêm một lần, đem mặt Quách Hồ giẫm xuống đất.
Dù bị làm nhục như vậy, nhưng Quách Hồ vẫn là gật mạnh đầu, không do dự nhận giặc làm cha.
...............
Ở đầu bên kia thung lũng, đám người Mạc Phàm vẫn còn đang hướng về đỉnh núi địa bàn của Lãnh Hà Yêu Chủ đi.
Đột nhiên bọn hắn cảm nhận lấy đại địa dưới chân bỗng nhiên chấn động khác thường.
“Xảy ra chuyện gì?” Nhàn Nhàn quay đầu lại nhìn vào trong hang động, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ.
“À, có thể là bên kia thung lũng gặp phải một vài đầu yêu ma mạnh mẽ cản đường mới xảy ra chiến đấu, hang động này có không ít ngã rẽ, khẳng định còn có chút ít dã thú chưa bị thu dọn sạch sẽ”. Tuân Đỗ lập tức giải thích.
“Ừm, có lẽ vậy”. Mạc Phàm cũng chỉ tùy ý nói cho qua, rõ ràng không thèm nghe đám người Nhật Minh Giáo thanh biện.
“Đến nơi rồi. Các ngươi ngồi ở đây nghỉ ngơi một chút, chúng ta vào trong đó xem sao. Lỡ như chúng ta có mệnh hệ gì, các ngươi còn biết đường mà đối phó”. Tuân Đỗ cười nói.
“Ừm”. Mạc Phàm vẫn gật đầu như thường, khuôn mặt lạnh nhạt.
Thẳng cho đến khi đám người Nhật Minh Giáo xoay người rời đi, Mạc Phàm mới lật mặt, miệng nhoẻn lên, lộ ra khuôn cười.
Ngô Hiền chân mày bỗng nhiên nhíu lại, nàng cảm thấy tình huống này có vẻ gì đó không ổn, nhưng mà năm lần bảy lượt lại không thể giải đáp thắc mắc được.
Trời đêm đen khó thấy cảnh sắc, càng khó dòm ngó được lòng người.
Sau khi thu hồi bùa phù ấn trở về, đây là thủ đoạn công kích của Ngô Hiền. Bởi vì là Phù Thủy tu giả, Ngô Hiền có cảm ứng với năng lượng ba động rất lớn, nàng lập tức phát hiện đám người Nhật Minh Giáo tiếp tục triệu hoán ra thú hồn của mình, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
“Quách Hồ, mau, tiến nhập Thương Kim Thuật, lấy ra vũ khí của ngươi!" Ngô Hiền tức giận đến mức đỏ bừng cả mặt, quay sang hét lớn với Quách Hồ ở bên cạnh.
Quách Hồ ngẩn người ngạc nhiên, còn không hiểu đã xảy ra chuyện gì đột nhiên cảm giác được ánh mắt những tên Nhật Minh Giáo đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm vào mình.
Ngô Hiền mặc dù rất non trước mặt Mạc Phàm, nhưng nàng không phải là cái loại nữ tử ngây thơ không hiểu chuyện, lập tức nhận ra sự tình bất ổn vội vã niệm chú ngữ, lấy ra bùa chú trên tay.
Linh Y Nhuyễn Giáp ! !
Một lớp bàng bạc bong bóng tựa hồ nano phân tử di chuyển rơi lên trên người Ngô Hiền, nhanh chóng hóa thành một tấm linh y nhuyễn giáp bao phủ thân thể nàng. Cộng thêm hiệu quả phù ấn của phù thủy, trực tiếp tăng cường lực phòng ngự của nàng lên đế thượng vị chính thống Đế Vương cấp.
“Xẹt xẹt ầm ~~~~~~~~~~~~~~!”
Không có thời gian phản kích lại, ngay khi Ngô Hiền vừa mới hoàn thành thủ đoạn phòng ngự, hai con Lôi Đình Kiếm Sí Sư của Chu Điên đột nhiên hiện ra ở sau lưng nàng liên tiếp đánh xuống một trảo Sư Lôi, sấm sét sơn lâm hung hăng cào rách một đường dài trên trường bào phòng ngự của nàng.
Lôi Đình Kiếm Sí Sư rất mạnh, dù lá Á Đế Vương sinh vật, nhưng một chút chính thống Đế Vương không có phòng ngự nổi bật như Ngô Hiền hoàn toàn không chịu nổi một kích bất ngờ của nó.
Ngô Hiền đau đớn hét lên một tiếng, cố gắng nhịn đau niệm chú thuật bắt đầu lấy ra những mảnh giấy nhỏ bìa cứng màu xanh có văn ngữ phù thủy bên trong.
Quách Hồ phản ứng nhanh hơn Ngô Hiền một chút, đầu tiên cấp cho mình một cái hồn trang huyễn hóa thuẫn ngay trước mặt để tăng lực phòng ngự lên. Sau đó lập tức nặn Duy Tâm ra thần khí Chùy Rìu của mình.
Bất quá, hai người này phản ứng như thế vẫn là nằm trong dự liệu của Chu Điên. Chu Điên để cho hai tên Nhật Minh Giáo kia triệu hoàn chủ sủng của bọn hắn đem đường lui Nham quật phong bế, không cho hai người này có cơ hội chạy trốn.
Chính mình nhàn nhạt ở nơi đây chơi đùa với hai đứa nhỏ mới lớn này.
Rống ~~~~! Gào gào !
Lôi Đình Kiếm Sí Sư gầm thét rung trời, tiếng gầm của Vương Thú Sơn Lâm có lực công kích huyền âm cực mạnh, đánh vỡ năng lực Duy Tâm triệu hồi ra vũ khí của Quách Hồ.
Ngay sau đó, nhìn thấy một cái cánh sắc bén mở rộng ra chém về phía trước ngực Quách Hồ, đồng thời buông thả kỹ năng lôi trảo đánh văng hắn ra ngoài hàng trăm thước, va đập vào góc tường, giữa ngực có một khoảng xé da thương tích.
Trên mặt Chu Điên nở nụ cười tàn nhẫn, Thú Hồn Sư một khi đã triệu hồi thú sủng của mình ra, các hệ phái khác nếu chậm chạp tuyệt đối sẽ bị đánh cho không ngóc đầu lên được, hiển nhiên muốn nhường cho Thú Hồn Sư chiếm cứ ưu thế tuyệt đối. — QUẢNG CÁO —
“Không chịu nổi đâu, Hiền nhi, rất xin lỗi, hôm nay ngươi nhất định phải táng thân ở nơi này”.
Chu Điên lạnh lùng cười nhạt nói.
Tên Ngũ Tán Nhân này thậm chí không thèm triệu hồi chủ sủng Quân cấp của mình, nhưng hắn có lợi thế nắm tiên cơ, ba đầu Á Đế Vương Lôi Đình Kiếm Sí Sư cũng không phải huyết mạch thông thường, đều là lâm vương chi thú, khi chiến đấu ở gần nhau sẽ bộc phát ra sức mạnh kinh khủng chí cực.
Mặc dù Ngô Hiền đã dùng phù ấn đánh lại, phóng ra hàng loạt đạn lửa phù ấn bắn về phía địch nhân để tạo khoảng trống, việc này giúp nàng kịp lùi ra xa hai đầu Lôi Đình Kiếm Sí Sư trước mặt, có chút được thở dốc hoàn hồn.
Nhưng không bao lâu sau, ngay lập tức đầu Lôi Đình Kiếm Sí Sư thứ ba ập đến trong nháy mắt quấn lấy, lần nữa ép Ngô Hiền rơi vào hoàn cảnh xấu ngay từ đầu, trong lúc nhất thời hoàn toàn bị động phòng ngự.
Phải biết, hệ phái Phù Thủy một khi bị đánh phủ đầu cận chiến thì nguy cơ mất mạng sẽ ập đến trong sớm tối.
Nếu như không bị đánh lén thì Ngô Hiền tuyệt đối có lòng tin cầm cự được ba con Lôi Đình Kiếm Sí Sư này, đương nhiên, ít nhất, đó là dưới điều kiện Chu Điên không triệu hoán chủ sủng Quân cấp của hắn.
“Ầm ! ! !”
Lôi Đình Kiếm Sí Sư tùy tiện tung ra một vỗ vồ đến uy lực kinh khủng, cuồn cuộn sấm sét bàn trảo khổng lồ hạ xuống khiến toàn bộ động quật run rẩy kịch liệt, một góc đỉnh núi chi phong bị lắc lư như muốn đổ sập.
Ngô Hiền thân thể lúc này tuy vẫn còn Linh Y bảo hộ, nhưng không nhiều, rách nát chi chít. Một vò này của Lôi Đình Kiếm Sí Sư hạ xuống lập tức đánh nàng bay ra xa, thân thể đụng nát mấy cây thạch nhũ rồi mới nặng nề rớt xuống đất.
“Không giãy giụa ta sẽ cho ngươi chết bớt đau đớn một chút”. Chu Điên cười nói, khuôn mặt tràn đầy sát khí lạnh lẽo.
Ánh mắt hắn nhìn qua bên kia, nhìn thấy Quách Hồ đã bị hai tên Nhật Minh Giáo còn lại khống chế hoàn toàn, một chút đều di chuyển không được, trong lòng mới có vài điểm buông lỏng thong thả.
“Chu thúc, ngươi... ngươi tại sao lại muốn ám toán ta? khụ khụ...” Lúc này trên người Chu Hiền đã dính đầy máu tươi, y phục tan nát không chịu nổi.
Nếu đổi lại nàng mà là người thế giới ma pháp, lấy thân thể nhân loại thấp kém ở thế giới ma pháp, đừng nói nãy giờ chống cự ăn đòn, liền chỉ sợ bị đầu kia Á Đế Vương gầm một tiếng, khí tức thoát ra đã sớm hủy nhan, nghiền cho xương cốt đều nát.
Nàng không nghĩ tới Chu Điện lại tàn nhẫn hạ độc thủ như thế, dù sao hai bên cũng có giao tình không cạn.
“Gào gào gào ~~~~~~~~”
Nhìn thấy ba đầu Lôi Đình Kiếm Sí Sư thoáng cái đã lao tới gần nàng đánh tới hàng chục trảo điện ngập vào trong bả vai Ngô Hiền. Cứ việc nàng nhanh chóng niệm thuật quăng ra phù ấn bùa chú bảo hộ, nhưng lực xung kích quá mạnh, nhanh hơn nàng niệm bùa nhiều lắm, sau đó năm lần bảy lượt lại đánh Ngô Hiền bay thẳng vào bức tường nham thạch ở đằng sau.
“Ha ha, Hiền Nhi, yên tâm đi, sự tình tử vong của ngươi thì Tả Hữu Sứ đại nhân đã sớm an bài thỏa đáng rồi. Cha ngươi, Phong Thanh Dương cũng sẽ sớm xuống suối vàng tìm ngươi. À mà Hàn Hải Điện của các ngươi cũng sẽ nhanh thôi, ngươi chết chính là dây dẫn nổ, sớm hay muộn toàn bộ cũng bị chúng ta Nhật Minh Giáo san bằng. Sau Hàn Hải Điện sẽ là triều đình Thanh Vũ, các ngươi cứ an tâm chết trước đi là được”. Chu Điên cười phá lên, bộ dạng đắc ý như mới vừa hoàn thành một kế hoạch hoàn mỹ.
Thực sự cho rằng Nhật Minh Giáo có thể hòa thuận đi săn bắt chung với Hàn Hải Điện rồi?
Phong Thanh Dương chỉ là mồi câu, kéo lưới được Ngô Hiền, cuối cùng mổ con cá lớn Ngô Việt Hùng mới là kết cục không thể gánh vác dành cho Hàn Hải Điện. — QUẢNG CÁO —
Trên thực tế, Nhật Minh Giáo vốn là có thể sớm rời đi khỏi Thành Đơn Dương, nhưng bọn hắn hết lần này đến lần khác nán lại, chủ yếu là đợi Ngô Hiền đến cả đấy. Ngô Hiền thì cho rằng nhờ Tương Thiểu Nhứ lá thư mới giữ chân được bọn hắn, nhưng sự thật tất nhiên không phải vậy. Ngoài ý muốn chính là, thành chủ Quách An tặng cho Nhật Minh Giáo thêm một cái Lãnh Hà Thung Lũng tài nguyên, càng câu được thêm một cái tiểu thịt tươi Hàn Hải Thẩm Tước, thuận tiện nhúng xuống nước luôn một thể.
Một chuyến làm ăn này, Nhật Minh Giáo phảng phất chỉ có lời chứ không có lỗ!
Ngô Hiền đầu tóc rũ rượi, mất đi dáng vẻ tiểu thư đài các cùng nhan sắc kiêu sa vốn có, nàng cắn chặt hàm răng dính đầy máu tươi, ánh mắt cơ hồ muốn phun ra lửa. Nhưng vô dụng, lúc này chỉ có thể trơ mắt nhìn thú nuôi của Chu Điên đánh cho mình chật vật chống cự.
“A...”
Một tiếng thét thảm chói tai bỗng nhiên vang lên, thuẫn phép bảo hộ cuối cùng bị đánh nát, phần bụng nàng bị lôi trảo của Lôi Đình Kiếm Sí Sư xé mở, thân thể lập tức mềm nhũn ngã xuống trong vũng máu.
Nàng không đứng lên được, nhưng trong lúc này nàng đã hiến tế, một bên con mắt của nàng hoàn toàn bị mờ đi, bị hắc ám tuôn từ bên trong hốc ra lấy mất.
Hắc ám nồng đậm đột nhiên bao phủ lấy nàng. Cùng lúc đó thân thể của nàng giống như được một lực lượng kỳ lạ nào đó bao phủ, cổ lực lượng hắc ám mạnh mẽ này oanh kích lên trên người Lôi Đình Kiếm Sí Sư đánh nó bay ra ngoài xa.
“Tế Nhãn Thuật!”
“Mau, giết, giết nàng!” Chu Điên không ngờ rằng Ngô Hiền học được loại ác độc công pháp truyền bá từ Hắc Ám Vị Diện tự mình hại mình này, vội vàng rống giận hét lên, điều động ba đầu Sí Sư ập đến.
“Gào gào gào ~~~~~~~~~~~~~~~~~”
Ong ong ong ong ~~~~
Hắc ám vật chất nồng đậm bao phủ toàn bộ chi động, không gian tối đen như mực.
Ba luồng sấm sét xông đến chỗ Ngô Hiền, đột nhiên bị hắc ám cuốn vào, Lôi Đình Kiếm Sí Sư bị hàng loạt năng lượng màu đen thôn phệ.
“Chu thúc, ta chết, ngươi cũng phải gánh chịu hậu quả thảm khốc”. Ngô Hiền nằm dưới đất, một con mắt đã nhắm lại, nói ra lời cuối cùng trăn trối.
“Wyy yyy ~~~~~~~~~~”
Tiếng ngân dài vàng lên, màu đen hắc ám bành trướng, trải qua một loạt tiếng động loẹt xoẹt roẹt roẹt, ba đầu Á Đế Vương Lôi Đình Kiếm Sí Sư cường đại như thế trực tiếp tử vong, thân thể bị hắc ám gọt chém như chặt rau củ, cảnh tượng máu thịt bay ngang vô cùng ghê rợn.
Thẳng đến khi bóng đen hoàn toàn vụt tắt, hết thảy đều biến mất không còn lại gì.
Một lúc ba con thú sủng, thậm chí là Á Đế Vương thú sủng bị chết, Duy Tâm hồn ước vỡ nát, Chu Điên nhìn thấy một màn đó mà tim gan co rút lại đau đớn tê tâm liệt phế, tức giận đến cùng cực làm cho tròng mắt hắn giăng đầy tia máu, hai tròng mắt không ngừng trào ra huyết lệ thê thảm vô cùng.
Hắn chỉ ký ước với bốn đầu sủng, ba trong số đó đã chết, làm sao có thể không thê thảm đâu.
Hắn lau lấy mắt mình, đi về phía bên cạnh tù nhân Quách Hồ, hung hăng cho mấy cái bạt tai, in hằn tay lên mặt Quách Hồ. — QUẢNG CÁO —
Quách Hồ giờ khắc này nhìn thấy Ngô Hiền chết không còn manh giáp, cũng không có Ngô Hiền ở đây để hắn giữ sĩ diện gì nữa, thế là trực tiếp sợ hãi đến tột điểm, đầu đập sát đất, ba quỳ chín lạy cầu xin Chu Điên tha mạng.
Người giữa ranh giới sinh tử chưa chắc đã bộc phát ra bản tính, nhưng một khi hạn chế trái tim bị tháo xuống, hắn hoặc là nổi cơn thịnh nộ muốn đồng quy vu tận, hoặc là liền bạc nhược trở về nguyên thủy bản chất.
Quách Hồ mới đúng là hắn --- không ai nhìn thấy, hắn mới là một cái ngụy quân tử sau màn.
“Ngươi muốn làm chó cho chúng ta sao?” Chu Điên lại tát hắn thêm một lần, đem mặt Quách Hồ giẫm xuống đất.
Dù bị làm nhục như vậy, nhưng Quách Hồ vẫn là gật mạnh đầu, không do dự nhận giặc làm cha.
...............
Ở đầu bên kia thung lũng, đám người Mạc Phàm vẫn còn đang hướng về đỉnh núi địa bàn của Lãnh Hà Yêu Chủ đi.
Đột nhiên bọn hắn cảm nhận lấy đại địa dưới chân bỗng nhiên chấn động khác thường.
“Xảy ra chuyện gì?” Nhàn Nhàn quay đầu lại nhìn vào trong hang động, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ.
“À, có thể là bên kia thung lũng gặp phải một vài đầu yêu ma mạnh mẽ cản đường mới xảy ra chiến đấu, hang động này có không ít ngã rẽ, khẳng định còn có chút ít dã thú chưa bị thu dọn sạch sẽ”. Tuân Đỗ lập tức giải thích.
“Ừm, có lẽ vậy”. Mạc Phàm cũng chỉ tùy ý nói cho qua, rõ ràng không thèm nghe đám người Nhật Minh Giáo thanh biện.
“Đến nơi rồi. Các ngươi ngồi ở đây nghỉ ngơi một chút, chúng ta vào trong đó xem sao. Lỡ như chúng ta có mệnh hệ gì, các ngươi còn biết đường mà đối phó”. Tuân Đỗ cười nói.
“Ừm”. Mạc Phàm vẫn gật đầu như thường, khuôn mặt lạnh nhạt.
Thẳng cho đến khi đám người Nhật Minh Giáo xoay người rời đi, Mạc Phàm mới lật mặt, miệng nhoẻn lên, lộ ra khuôn cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.