Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 109: Ngoại truyện chap 2: Không chỉ có một mình

TeamFbTCPS

09/04/2020

Chiến tranh, bất luận là giữa con người với yêu ma hay là con người với con người, chỉ cần nhắc tới hai chữ này thì ngay lập tức có thể liên tưởng ra hai thêm hai chữ "Tàn khốc”.

Yêu ma cùng nhân loại song song tồn tại. Cả hai chủng loài như tương sinh tương khắc, cùng nhau phát triển mà cũng không ngừng đấu đá, với một tham vọng duy nhất, bá chủ của tinh cầu này.

Nhưng trong thời kỳ yêu ma tạm thời yên vị với đế quốc cương thổ của mình, trong im lặng không ngừng sinh sôi mạnh mẽ, thì loài người lại tự xung đột với chính mình bằng nhiều cuộc chiến máu chảy thành sông, thây chất đầy đồng, thật giống như con người đang cố tự làm mình suy yếu đi vậy.

Lãnh thổ nằm phía bên rìa tây Hồng Hải trên đất liền, hơn mười ngàn đại quân La Mã hùng hậu đang trải dài một hàng mười mấy cây số, bao gồm hàng ngàn đạo quân từ bộ binh cho đến kỵ binh tinh nhuệ cưỡi trên lưng hằng hà sa số các chủng loại từ cự thú cho đến thiên điểu, mà bên dưới dưới mặt nước ven bờ đã chờ sẵn một hạm đội hơn một nghìn tàu chiến đã sẵn sàng thu neo vượt qua Hồng Hải.

Mà đích ngắm gần nhất của quân đội hùng mạnh này, chính là bờ tây Hy Lạp.

Lạc Nhật chiến thành!

Một toà thành cao chót vót nghiêm trang uy mãnh như một pháo đài toạ lạc trên vùng biên giới phía tây của Hy Lạp đế quốc, cách Hồng Hải 5 km về phía Đông, Hồng Hải cũng là một phần ranh giới tự nhiên rộng lớn ngăn cách lãnh thổ này với đế chế La Mã hùng mạnh.

Xung quanh toà thành này hoặc là những dãy đồi chập trùng hiểm trở, hoặc là hẻm núi bít bùng dễ bị tập kích từ trên cao, hoặc là những cánh rừng bí hiểm không tìm được lối thoát. Nếu muốn thuận lợi tiến thẳng vào sâu lãnh thổ Hy Lạp chỉ có một con đường duy nhất, trực tiếp đánh hạ Lạc Nhật pháo đài này!!

Thành trì xây dựng bởi các thổ hệ ma pháp sư kết hợp cùng với chất liệu đặc biệt khiến nó trở nên vững vàng và bền bỉ, có thể chịu đựng ma pháp oanh tạc ở tần suất dày đặc, đồng thời cũng có thể trường tồn trước sự bào mòn của không khí vùng ven biển tràn đầy sương muối kia.

Bên trên thành tường, một hàng dài đội ngũ chỉnh tề quân pháp sư trên người thống nhất một bộ quân phục màu xanh rêu, hàng người chỉnh tề, tư thái thống nhất, toả ra khí chất của chiến sĩ Sparta uy nghiêm, thiện chiến tinh nhuệ, ròng rã hơn ba mươi người đều là từ cao cấp pháp sư trở lên. Khí thế này làm cho ngay cả một nhóm yêu ma cũng phải run rẩy không dám bén mảng đến gần.

Mà cần phải nói thêm rằng ở thời đại này, tuy rằng khá ít ỏi nhưng các đế quốc cũng không phải không có pháp sư cấm chú, chỉ là mọi cấm chú trên thế giới đều bị Thiên Quốc nhìn chằm chằm, chỉ cần một quốc gia tuỳ tiện để cấm chú giáng lâm trong chiến tranh, thì chỉ trong vòng một đêm, tên cấm chú đó sẽ sẽ cùng với quốc gia của hắn biến mất khỏi bản đồ thế giới!!!

Thời điểm hoàng hôn, bỗng một người đàn ông trung niên cao lớn không biết lúc nào đã xuất hiện trên tường thành, khuôn mặt vuông vắn với làn da ngăm ngăm, có một vết sẹo dài ở dưới đuôi mắt, mái tóc màu nâu đen đã lấm tấm xen lẫn những sợi màu bạc, hắn tay trái bắt lấy cổ tay phải vòng ra sau lưng, phong thái đĩnh đạc bất phàm dùng ánh mắt đăm chiêu quan sát về phía xa hướng mặt trời lặn.

Hắn chính là Paros, người có quyền lực to lớn nhất trong quân đội Hy Lạp cũng như đế chế này, quốc vương Hy Lạp cũng chỉ là lập hiến, lực lượng vũ trang mới chân chính thế lực có sức ảnh hưởng bậc nhất.

"Ta nghe nói tên kia đã đến đây có phải không?" Con ngươi đen nhánh của Paros quân thủ hướng về tên sĩ quan quân thống đang đi bên cạnh mình.

"Thưa ngài, gia hoả người La Mã tên gọi Janus kia quả nhiên cả gan dám đơn thân độc mã tới đây, chúng ta có nên..."

"Không, để hắn tới đây, ta muốn gặp riêng hắn!"

...

...

Thiên quốc thánh điện, quang minh đài,

Một trong những vị trí cao nhất trên Thiên Quốc, từ nơi đây nhìn xuống có thể bao quát mọi vị trí trong phạm vi tầm mắt người, một thân ảnh khoác lên một bộ trang phục màu xám tro cũ kỹ đang đứng lặng ở một góc ban công lầu tháp, giống như một vị thần đang lặng lẽ quan sát nhân gian, người này vẫn trước sau như một duy trì một vẻ ngoài trầm tư tĩnh lặng, vô hỷ vô nộ, ánh mắt như song cửa sổ bị đóng kính, không thể từ bên trong đoán được bất kỳ cảm xúc nào.

"Sao ngươi lại đứng đây một mình, Lucy? Có tâm sự sao?" Thanh âm phát ra từ một cái nam nhân anh tuấn trẻ tuổi, trên đầu quấn băng vải màu lam che đi tóc tai, đôi mắt xanh biếc nhìn về phía Lucifer bóng lưng cất tiếng.

Không cần phải quay lại Lucifer cũng lập tức nhận ra nam nhân này, từ giọng nói cho đến cách xưng hô, ở cái thần thánh chi quốc này, cũng chỉ có Azazel đại thiên sứ mới dám gọi hắn là Lucy như thế!

"Không phải ngươi đang trấn giữ đông môn sao? Lại bỏ bê công việc chạy đến nơi này ngắm cảnh?" Lucifer quay lại nhìn Azazel, đôi mắt trở nên có hồn hơn đáp lời.

"Ha ha, ngươi cũng như thế mà, ta chả muốn suốt ngày ở nơi đó làm cái kia công việc nhàm chán, ta chỉ muốn giống như ngươi, du lịch nhân gian, cứu độ thế nhân, ài, thật tiếc..." Azazel thở dài.

"Ngươi thật sự muốn như thế sao, ta cảm thấy những người khác đều là mong muốn ngược lại, muốn cho loài người tự quyết định số phận của họ, ngươi định sẽ đứng tách biệt một mình?"

"Một mình? Lucy ngươi đùa thật dai a, ta còn có ngươi và những người khác mà? Azazel cười cợt vỗ vai Lucifer nói.

Nghe Azazel nói ra những lời này, Lucifer cũng là thoáng nở nụ cười, lại hướng ánh mắt về thành thị xa xôi.



"Ta phải đi thành Rome một chuyến!"

"A, ta có thể đi theo ngươi sao?"

"Không thể!"

"Chán thật, thôi được, sự vụ ở nơi này ta sẽ trông coi giúp ngươi!"

...

...

Vương Cung thánh điện Rome.

Sừng sững cao cao tại thượng giữa trung tâm thành Rome, một cái thánh điện to lớn bậc nhất mang kiến trúc cổ kính được xây dựng từ rất lâu đời với toà tháp chuông đỉnh nhọn cao hơn ba mươi mét, xung quanh trạm lên những hoa văn điêu khắc cổ xưa tràn đầy nghệ thuật cùng thần bí. Nơi đây chính là đại bản doanh của La Mã ma pháp hiệp hội, là nơi chi phối đến mọi lĩnh vực bên trong đế chế rộng lớn vĩ đại này.

Toạ lạc giữa trung tâm thành thị, nơi này rất đông đúc dân cư qua lại, thánh điện trở thành nơi cao nhất, nổi bậc nhất bên trong chốn đô thị cổ điển phồn hoa, giống như một cái biểu tượng đặc trưng của thành thị này vậy.

"Mau tránh ra, tránh ra!!"

Trên con đường bên ngoài phụ cận thánh điện, âm thanh ồn ả mà dõng dạc, uy nghiêm khiến những người đi đường hớt hải dạt sang hai bên, có người giật mình vô tình ngã nhào vào một cái sạp hàng hoá làm mọi thứ đổ vỡ, vô cùng chật vật.

Đó là tiếng quát của một tên thánh điện pháp sư, phía sau hắn kéo theo rất nhiều tên ma pháp sư khác đồng dạng khoác lên áo bào màu đỏ sậm, gương mặt mỗi cái đều hiện lên tràn đầy sát khí, đang không ngừng đuổi theo một cái thân ảnh màu đen.

"Nhanh lên, đừng để ả chạy thoát!" Tên chỉ huy pháp sư đi đầu thúc giục.

Bóng đen kia là một cái nữ nhân trong bộ xiêm y bó màu tối, không thấy được khuôn mặt bởi vì một tấm mạng mỏng manh đã che đi, nàng tựa hồ di chuyển rất nhanh, không rõ là sử dụng cái gì pháp thuật, liên tục lợi dụng bóng râm xung quanh để thoắt ẩn thoắt hiện vô cùng quỷ dị, mà đường phố đông đúc này lại chằng chịt như mạng nhện, cực kì khó khăn truy đuổi.

Nhưng mà xung quanh Vương cung thánh điện bán kính khoảng chừng 3 cây số đổ lại tựa hồ có một lớp trường lực cấm chế mạnh mẽ, tựa hồ làm ra bất kỳ xao động nguyên tố nào đều bị lớp cấm chế này khuếch đại lớn lên, khiến cho người vận dụng ma pháp chẳng thể nào ẩn thân.

"Đừng hòng chạy!!!"

Tên thánh điện pháp sư chỉ huy phong hệ tốc độ cũng không hề thua kém, trong một khoảnh khắc đã đuổi kịp khoá chặt mục tiêu, vung một quả cầu lửa về phía thân ảnh nữ tử.

"Mơ tưởng thứ này có thể bắt được ta sao... hả?"

Ban đầu nữ tử nhìn thấy hoả cầu đánh tới cũng có chút buồn cười, với tốc độ thi pháp này làm sao có thể đánh trúng được nàng, nhưng khi liếc sang đích đến của hoả cầu kia, nàng bỗng giật mình cùng ánh mắt đồng thời trở nên lăng lệ.

Quả cầu lửa hướng một đường về phía gần cuối con đường, ở đó có hai đứa trẻ đang nô đùa vô tình băng ngang qua.

Với thân pháp của nàng tránh né là việc dễ như trở bàn tay, nhưng nàng làm một cái quyết định rất nhanh mà không cần suy nghĩ, ôm lấy hai đứa trẻ thoát sang một bên góc phố.

"Oành~~~"

Tiếng nổ chát chúa vang lên kèm theo chấn động khá lớn, cầu lửa va chạm vào một ngôi nhà cũ bỏ hoang khiến nó trong nháy mắt hoá thành tro tàn, lửa cháy sáng rực một góc phố. Tuy rằng nữ tử kia đã tránh được sát chiêu trực tiếp nhưng bởi vì bao bọc bảo vệ lấy hai đứa trẻ, thân thể phía sau lưng cũng bị một ít sóng xung kích cùng hoả tức làm tổn thương.

Sau khi đưa hai đứa trẻ đến nơi an toàn, nàng phát hiện mình đã rơi đến một con đường cùng nhỏ hẹp, lúc này người đã thưa thớt, hầu như nàng không thể thoát ra hoà vào đám đông để nguỵ trang nữa, mọi ngả đường đều bị phong toả, mà các thánh điện pháp sư kia tựa hồ đã đuổi đến rất gần rồi.

"Chậc, không còn cách nào khác, phải đánh một trận rồi..."

"Nếu không muốn bị bắt, đứng yên ở đó!" Bất thình lình một cái giọng nói nam nhân truyền tới từ phía sau gáy nữ tử này.

Nữ nhân giật mình nhưng còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay đã quàng lấy một bên vai của nàng, tuy rằng người kia nhìn qua không có sử dụng cái gì lực lượng, nhưng thân thể nàng đột nhiên trở nên tê cứng, bị gắt gao kiểm soát lấy, không thể cử động cũng chẳng thể nói chuyện.

Trước vòng vây của hàng trăm thánh điện pháp sư, hai thân ảnh đột nhiên biến mất giữa đường phố sau một vài cái chớp chớp lập loè, mà kỳ quái chính là, không có bất kỳ phản ứng nào của cấm chế xảy ra, tựa như bọn họ đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy.



"Đây... đây là chuyện quái gì đang diễn ra, vì sao ả lại có thể biến mất như vậy, cấm chế mất tác dụng sao?"

Các pháp sư áo bào đỏ cả kinh nói không ra lời trố mắt dáo dác tìm kiếm xung quanh, thế nhưng họ đã hoàn toàn mất dấu nữ nhân kia, có thể khu phố này đã cách xa khu vực dân cư tấp nập, nhưng dưới tình huống không còn tăm hơi dấu vết này bọn họ lại làm sao có thể tiếp tục truy tìm?

Lục soát mọi ngóc ngách xung quanh một lần nữa nhưng vẫn như cũ không có kết quả, cuối cùng các thánh điện pháp sư đành hậm hực lui quân trở về.

Phía trên góc chết của một mái hiên cũ kỹ, nam nhân mặc áo xám tro nhìn thấy các áo bào đỏ pháp sư rút đi hết rồi, mới buông xuống khống chế nữ tử kia.

Nam nhân áo xám kia chính là Lucifer, hắn không có phô trương vẻ ngoài của một thiên sứ mà chỉ như một cái người bình thường đi đến nơi đây giải quyết một ít sự vụ, ai biết dọc đường gặp phải cảnh tượng này. Sau khi nhìn thấy nữ nhân kia liều một phen cứu lấy hai đứa trẻ, hắn quyết định ra tay giúp đỡ nàng.

"Cảm ơn, may mà có ngươi cứu giúp, nhưng sao ngươi lại dám sử dụng pháp thuật bị cấm ở đây, nếu không thì vì cái gì mà cấm chế không thể phát hiện ra ngươi?" Nữ nhân hỏi rằng.

"Pháp thuật bị cấm? Câu đó là ta nên chất vấn ngươi mới phải, ngươi sử dụng chính là hắc ám ma pháp!"

Thời kỳ này hắc ma pháp đều bị toàn thế giới xem là cấm thuật, bất kể như thế nào, chỉ cần thao túng một ít hắc ám vật chất đều sẽ bị xem là dị đoan cần phải loại trừ.

"Hừ, tất cả các ngươi đều là ý nghĩ như thế sao? chưởng khống nguyên tố hắc ám đều bị xem là cấm thuật? Còn tưởng rằng ta gặp phải một người cùng chí hướng". Nữ nhân lúc này bỏ xuống mạng che mặt, có chút thất vọng nói ra.

Mà Lucifer lúc này phát hiện nữ nhân này ngoài vóc người tỉ lệ cực kỳ hoàn mỹ eo thon, gương mặt nhìn qua cũng là đặc biệt cân đối nhu mì, sống mũi cao cao, mắt phượng mày ngài, con ngươi màu nâu hổ phách sáng trong như ngọc hiền hoà trầm tĩnh, mái tóc vàng óng ả mềm mại búi lên gọn gàng, dáng người tuy rằng không cao lắm, bề ngoài có vẻ non nớt nhưng bên trong lại toát lên một cỗ thành thục nữ tính cùng mị lực. Cái này tuyệt mỹ nhan sắc cũng đủ khiến cho bất kỳ nam nhân nào cũng không thể không động tâm.

"Này, sao lại nhìn chằm chằm ta như vậy, ta giống người quen của ngươi sao, còn có... tay của ngươi ôm ta hơi chặt!"

Lucifer giật mình phát hiện tay hắn từ nãy đến giờ vẫn không có buông ra khỏi vai nữ tử kia, thân thể nàng vẫn là dựa sát vào hắn, Lucifer vội vội vàng vàng tách ra làm một cái điệu bộ khá lúng túng.

"A, xin lỗi, đã thất lễ!"

Nữ tử kia nhìn thấy dáng dấp này của Lucifer cũng không khỏi bật cười, nàng hướng đôi mắt hổ phách long lanh kia về phía Lucifer tiếp tục nói:

"Dù sao cũng rất biết ơn ngươi đã ra tay tương trợ lần này, ta tên gọi Venus, người Hy Lạp, còn ngươi?"

"Ta là Lu... à... là Samael, đến từ Venice!"

"Samael? ký tự el phía sau tên thật giống mấy tên thiên sứ tại Thiên Quốc nha, nhưng mà thiên sứ lại chính là đồng bọn của đám người truy đuổi ta lúc nãy, nên ta nghĩ ngươi cũng không có liên quan rồi". Venus cười nói rằng.

"Ừm, ngươi vết thương không sao chứ, vì sao bọn người đó lại truy đuổi ngươi?" Lucifer cố ý đổi sang chủ đề khác.

"Chỉ là vết thương nhẹ, không đáng kể, còn chuyện kia... ngươi không cần phải biết!"

"Nếu vậy, ta còn một ít chuyện phải giải quyết, đến lúc tạm biệt rồi".

"Tiếp theo ngươi sẽ đi đâu?"

"Chuyện đó... ngươi cũng không cần phải biết!" Lucifer lạnh lùng xoay người đi rồi.

"A..." Venus cảm thấy dường như nam nhân này đang trả đũa mình về bí mật mà nàng giấu diếm, trên môi đỏ hồng cũng là nở một nụ cười, ý vị rằng cái tên này cũng là khá là thú vị đi.

Cũng không phải nàng không tin tưởng người đàn ông này, chỉ là không muốn mang đến cho hắn thêm phiền phức...

"Ngươi là một cái tín đồ rất yêu thích nghiên cứu hắc ma pháp sao?" Đột nhiên Lucifer bước chân dừng lại hỏi rằng.

Venus hơi bất ngờ trước câu hỏi này, nhưng rồi cũng vui vẻ đáp lại:

"Ngươi nói như thế nào, liền theo như thế đó đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook