Chương 1210: Ngươi... vì sao?
TeamFbTCPS
08/06/2022
............
Tê tê tê tê ~~~~~~~~~~~~~~
Bởi vì toàn bộ miền Tây Duy Vực tất cả nguyên tố đều đình chỉ vận động, tương đương với thời gian đều tạm dừng, cũng không biết qua bao lâu, quang mang co rút lại thành một cái lỗ đen, lỗ đen rốt cục phân rã, kéo theo kiếm vực dần dần bị hòa tan ra, nhìn thấy một chút thiên kiếm kiếm ảnh lốp bốp rung động từ bầu trời rơi xuống như là mưa phùn sau cơn giông bão.
Mặt trời cuối cùng ló dạng, từng tia nắng hoan hỉ xuyên qua áng mây đen chiếu xuống đại địa bề mặt, mặc dù sương mù cùng bụi bặm không cách nào dừng lui tán ở trên mảnh hoang thổ phế tích này, nhưng chí ít, nó cũng có thể làm cho lòng người có dăm ba đôi chút sưởi ấm, có chút ‘à thì ra’ rạng đông đã về.
Vô song.
Quả thật là vô song!
Hai người này mặc kệ ai thắng ai thua, liền bọn hắn sau cùng tất sát tới nói, tất cả mọi người trong đầu cũng chỉ có hai chữ này để hình dung, đều là nhân loại vô song tại thế!
Loại trừ hai chữ này, cái khác hình dung đều trở nên tái nhợt, khô cạn cùng bất lực.
Chỉ có Mục Bạch toàn thân bao vây lấy một tầng hắc ám phòng ngự lực trùng kích cho mọi người, cảm thụ được lực lượng kinh khủng này dư sót, tự lầm bầm nói: “Không... không thể nào”.
Ngay tại tất cả mọi người bắt đầu quan sát tới kết quả cuối cùng, Lạc Nhạn là người thứ hai sau Mục Bạch có phản ứng, nàng đã tay che miệng, nhanh hơn một chút nhìn ra đáp án ngoài dự liệu không thể tin được.
“Xin lỗi, 100 vạn năm sau, người chiến thắng vẫn là ta”. Một âm thanh thều thào từ chiến trường trung ương phát ra.
Phong Thanh Dương khuôn mặt đầy máu, hốc hác cùng tiều tụy đến cực điểm, toàn thân không còn một tí sức lực, rốt cục bủn rủn đứng không vững khụy gối trên mặt đất, vất vả chống tay nâng đỡ.
“Là Phong Thanh Dương”.
“Phong Thanh Dương thắng!"
Phong Thanh Dương ! ! !
Ánh mắt Phong Thanh Dương đỏ hoe máu chảy ròng ròng như nước mắt, phóng ánh nhìn chăm chú về phía Mạc Phàm đang nằm trên mặt đất.
Mạc Phàm đồng dạng tư thế ngồi khụy lên hai chân, tay ôm ngực, gân máu nổi đầy người, đầy mặt tái nhợt chịu không nổi. Đừng nói hắn tình trạng không ổn, kì thật hắn tất cả hồn cách cũng là như thế, đồng dạng đều không ổn, rất rất không ổn, ai nấy đều bị phá toái trọng thương nghiêm trọng, linh hồn đang bị nứt gãy phân mảnh quá trình.
Ngực của hắn, Ỷ Thiên Kiếm xuyên vào trái tim, ghim thẳng xuống mặt đất, Mạc Phàm dù cho có cố gắng vịn lại, có như thế nào đem tất cả ma pháp, tất cả siêu nhiên lực ra, bị ghim, chính là bị ghim.
Đến tầm cấp độ này, gặp phải người như Phong Thanh Dương, muốn thiêu thân niết bàn phục sinh trước mặt hắn, còn phải hỏi ý kiếm hắn có cho phép hay không.
Mà trước đó Huỳnh Nguyên theo dõi cũng chính xác là như vậy, Huỳnh Nguyên tận mắt nhìn thấy Mạc Phàm bị Ỷ Thiên xuyên tim, không nói xuyên tim vấn đề, nên nhớ Ỷ Thiên không phải là một thanh kiếm bình thường, mà nó là đến từ Hắc Ám Vị Diện đứng đầu trong Âm Giới – Thất Phổ Pháp Bảo. Chỉ cần bị Ỷ Thiên cường thể bạo phát công kích trí mạng như vậy, coi như là Tà Thần, cũng như cũ không sống nổi.
“Mạc Phàm ca ca!"
“Mạc Phàm!”
“Mạc Thẩm Tước!”
Tất cả mọi người lúc này, vô luận là Mục Bạch, Lạc Nhạn, Ngô Việt Hùng, vẫn là Lê Nam Phước, Nhàn Nhàn, Ngô Hiền đều chạy về phía Mạc Phàm, Lạc Nhạn cố gắng đem Ỷ Thiên kiếm trên người hắn cho rút ra.
— QUẢNG CÁO —
“Ngươi ở yên đó, chúng ta tìm cách rút thanh kiếm ra, chỉ cần rút kiếm, ngươi là có thể...” Điện tôn Lạc Nhạn niệm một cái chú thuật bùa dính lên lồng ngực Mạc Phàm để trấn an linh hồn của hắn, sau đó cùng Ngô Việt Hùng chụp lấy cán Ỷ Thiên Kiếm định cho kéo.
Nhàn Nhàn càng hung hăng hơn, không ngần ngại đứng đối diện phía Phong Thanh Dương, giờ khắc này, nếu Phong Thanh Dương còn dám bước lên nửa bước, nàng tự nhiên sẽ một khẩu đại bác nổ đầy trời cho tiễn vong.
“Vô dụng thôi, kiếm là không rút ra được, Ỷ Thiên cắm vào, trừ khi là Đế Hoàng, hoặc tự tay ta đến rút...” Phong Thanh Dương cười khổ nói, gương mặt nhếch nhác trắng bệch, thật sự là phải gồng rất nhiều mới ra hơi.
Một câu này để cho não hải mọi người chấn động càng thêm chân động, tâm tình nặng nề khó có diễn tả.
Trong lúc những người khác còn đang loay hoay luống cuống, điện tôn Lạc Nhạn thử nghiệm sử dụng phù thủy thần bí học thuật của mình để quan trắc linh hồn Mạc Phàm.
Ngay lập tức, Mục Bạch can thiệp, ngắt động tác của nàng lại.
Lạc Nhạn thắc mắc hỏi: “Tại sao?”
“Thần hồn của hắn đang bị thoát ly, ngươi lúc này dùng quan trắc phép thuật, trái lại để cho thần hồn của hắn càng bị ảnh hưởng”. Mục Bạch sắc mặc trầm ngưng nói ra.
Đôi mắt âm dương của hắn là một loại dị đồng của Hình Thư La Sát, cho phép Mục Bạch nhìn rõ được quá trình thoát ly dần dần của linh hồn người sắp chết, thật giống như đến hạn tuổi thọ bị Tử Thần từ địa phủ đến dẫn dắt người rời nhân gian vậy.
Lòng của hắn đồng dạng đang rối.
Cứ việc khuôn mặt của vị phán quan Âm Giới kia luôn luôn để cho người ta thấy một sự lạnh lẽo như hàn băng u minh, mãi mãi cũng trơ trọi với tất cả cảm xúc trên thế giới này, nhưng trong lòng hắn, rõ ràng là một trái tim đang chìm không phanh xuống đáy vực.
“Vì cái gì...” Một bên khác, một âm giọng nữ nặng trịch thoát ra, nghe sao mà đau nhói, sao mà thấm thía vang ở bên tai mọi người.
Giọng nữ kia là của Ngô Hiền.
Ngô Hiền khóc đến khô cả nước mắt, cả người run cầm cập, hận không thể phát tiết, không thể nào làm ác ma giống ca ca của mình, đem thế giới này cho gột rửa.
Nàng quay về phía Phong Thanh Dương, nửa đau đớn, nửa ghét bỏ xen lẫn yêu thương nhìn chằm chằm vào ánh mắt hắn.
“Phong Thanh Dương, tại sao?”
“Tại sao lừa dối ta? Ngươi tại sao nhất định phải giết chết Mạc Phàm ca ca, Phong Thanh Dương, ta muốn nghe ngươi giải thích”.
“Ngươi nói đi? Ngươi làm sao không nói? Kiếp trước chuyện kia là có thật hay không? Ngươi đã không muốn nói, tại sao lại còn cố ý dẫn dắt chúng ta đến đây để mọi người phải nghe? Ngươi đem công đoạn khó nhất đẩy lên người ta sao?”
Càng hỏi, càng nhìn thấy Phong Thanh Dương không trả lời, Ngô Hiền chỉ có thể càng lộ ra khuôn mặt đau khổ tuyệt vọng, nàng chạy tới nắm lấy cổ áo hắn, kéo mạnh kéo mạnh, la hét thật to:
“Trả lời ta đi. Mở miệng ra mà nói. Không phải là ngươi yêu ta sao? Ngươi là người yêu ta hay là người yêu của quỷ dữ? Phong Thanh Dương, ngươi rốt cục vẫn là thích im lặng như vậy sao?”
Lê Phước Nam nhìn một màn này, rốt cục không nhịn được phải kéo Ngô Hiền ra ngoài: “Đủ rồi, ngươi còn tiếp tục như vậy, hắn sẽ ngạt thở đến chết đấy”.
Phong Thanh Dương bị Lê Phước Nam hất văng ra, té nhào xuống mặt đất, một chút cũng không thể tự đứng được.
Mục Bạch nhìn thoáng qua Phong Thanh Dương, không nói gì thêm. Hắn biết, bây giờ hắn có nói gì thì cũng vậy.
— QUẢNG CÁO —
Giết Phong Thanh Dương hoàn toàn không có ý nghĩa gì, chẳng qua cũng chỉ mang tính chất đánh xả giận. Trả thù là chuyện nhỏ, nhưng cái khó là làm sao để hồi sinh Mạc Phàm. Nếu như Mạc Phàm thật chết đi, bọn hắn tương lai cũng toàn bộ đều chết, không chỉ riêng gì Phong Thanh Dương.
Những người có thể cứu được Mạc Phàm, hiện tại không ở Siêu Duy Vị Diện!!
À không, không đúng, vốn là có một người!
Mục Bạch không biết tại sao nàng cho đến bây giờ đều không có xuất hiện, nhưng nàng mới là niềm hi vọng duy nhất.
Thực sự hắn không ngờ tới, tình huống càng có thể biến hóa kinh người đến vậy.
Bất quá cũng đúng, Phong Thanh Dương kiếm cảnh đã siêu việt tu vi của bản thân, thậm chí siêu việt không chỉ một hai cảnh, lấy trực giác của bọn hắn, bọn hắn căn bản không có khả năng phỏng đoán được thực lực chân chính của Phong Thanh Dương. Phỏng đoán loại này đồ vật chỉ có thể ước chừng so bản thân lực lượng yếu một chút, Phong Thanh Dương siêu việt kiếm cảnh cực hạn, lại thế nào khả năng định lượng được.
Mà bởi vì không định lượng được, cho nên Mạc Phàm mới thất thế ở một bước cuối cùng, Phong Thanh Dương phản đòn kiếm quá kinh hãi thế tục.
Đột nhiên, Mục Bạch không cẩn thận nhìn thấy trên lòng bàn tay Mạc Phàm có một chút lấp lóe lôi điện, dưới chân hắn, kì thật có nhiều hơn một vũng nước, nước này cùng máu phân biệt, Mục Bạch con mắt nhìn ra được, xung quanh Mạc Phàm có thủy nguyên tố cùng lôi nguyên tố.
Vì sao hắn thu lại không cho bồi, từ đầu chí cuối đều không có ra tay?
Mục Bạch bừng tỉnh đại ngộ, nhưng trong nháy mắt không thể hiểu nổi.
Trận chiến vốn là có thể cải biến.
Mạc Phàm kì thật có thể thêm lôi hệ và thủy hệ vào ma pháp, như thế một kiếm cường đại, tự nhiên có khả năng vượt vỡ bình chướng phản kiếm Thái Cực của Phong Thanh Dương. Mặc dù không dám nói chắc chắn 100% là sẽ đánh thắng, nhưng ít nhất, Mạc Phàm sẽ không bị ăn thua thiệt.
Lẽ nào đây là cố ý nộp mạng???
“Mạc Phàm, ngươi điên rồi sao?” Mục Bạch bàn tay có chút co giật, dùng huyền âm hệ nói chuyện
Ngươi rốt cục là nghĩ cái gì trong đầu vậy?
Chỉ gặp Mạc Phàm tái nhợt trên mi tâm, còn một tia hơi thở mệt mỏi cuối cùng, gắng gượng hết sức nhìn chằm chằm Mục Bạch, thều thào: “Còn lại... giao cho ngươi”.
Hắn nói xong lời nói, bèn nhìn về phía Phong Thanh Dương bên kia, miệng nở nụ cười an lòng, thâm thúy nặn ra thêm một câu: “Cố sự Tà Thần, bây giờ có thể khép lại rồi, nhỉ?”
Phong Thanh Dương bây giờ nằm một đống trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn về phía đám người cũng ngẩng đầu không nổi.
Chỉ là nằm bơ phờ ở đó, lười biếng động đậy, cũng không có sức động đậy, giả như mà một cái hồn cách nào đó của Mạc Phàm hiện tại đến giết Phong Thanh Dương, chắc chắn là hắn phải chết không nghi ngờ.
“Cảm ơn ngươi, Mạc Phàm, vì đã...” Nói đến đây lời nói, Phong Thanh Dương nghĩ nghĩ lại dừng lại, cảm thấy cũng chẳng cần thiết nói thêm nữa.
Nghe được trong miệng Phong Thanh Dương lẩm bẩm cái gì đó, tựa hồ một loại chú ngữ cổ xưa liên kết với Ỷ Thiên Kiếm.
Ỷ Thiên Kiếm đột nhiên xoáy càng mạnh vào giữa lồng ngực Mạc Phàm. Keng một tiếng, nhìn thấy tầng tầng trùng trùng điệp điệp hắc ám tan rã, giống như một vòng xoáy lỗ đen vậy, trong nháy mắt đem Mạc Phàm thân thể xoắn cho vỡ nát thành bột phấn, tựa như người hóa thành bùn đất rồi bị búng tay bay màu cái chủng loại điện ảnh kia.
“Grào grào gào ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~”
Dạ Hoàng Kim Quân Long ngâm lên một tiếng run trời. — QUẢNG CÁO —
Tô Lộc, Lonna, Lãnh Liệp Vương, Lãnh Tước, Bạch Phượng Hoàng đồng dạng gào thét đau đớn đến cực độ.
Mọi người, từ Mục Bạch cho đến Lạc Nhạn và Ngô Việt Hùng, Lê Nam Phước, Ngô Hiền, cái gì cũng đều không kịp phản ứng, bọn hắn mấy người nhìn chằm chằm vào Mạc Phàm tàn phai bay màu, lại nhìn đến đám hồn cách sau đó cũng tan biến dần theo, cả kinh không nói được lời gì.
Đã có nước mắt.
Dù sao cũng có thời gian quen biết.
Đều là người chú không phải quỷ ma, trước mặt một vị bằng hữu của mình tan biến, có ai lại không đau xót đâu!?
Đã có tiếng sụt sịt, tiếng khóc nức nở.
Mạnh mẽ như Lê Nam Phước mà cũng khóc. Phải biết, Lê Nam Phước cực kỳ quý Mạc Phàm.
Ngô Hiền đau lòng khóc đến ngất xỉu.
Mà lại, Nhàn Nhàn giờ khắc này thật đã thật phẫn nộ đến không kìm được, điên tiết giương lại Hỏa Công nổ súng, hướng về Phong Thanh Dương nổ một viên đạn đạo hủy diệt. Nếu Mục Bạch không kịp thời dùng ma pháp không gian kéo Phong Thanh Dương đến chỗ khác, sự việc càng thêm trầm trọng.
“Cảm tạ”. Phong Thanh Dương mở miệng cười khách sáo nói. Bên kia Ỷ Thiên Kiếm giết xong Mạc Phàm, lập tức trở lại vỏ kiếm của Phong Thanh Dương.
Mục Bạch hờ hững khoát tay nói: “Đừng cảm tạ ta, ta chỉ cảm thấy, nếu có Mạc Phàm ở đây, hắn cũng sẽ cản lại. Ta hi vọng việc hắn chọn là đúng”.
Một ngày hôm đó, rốt cục mọi thứ khép lại, Hàm Dương Thảo Nguyên cuối cùng trả về yên bình thường thấy.
Mặc dù có tang thương, có tiếc nuối.
Nhưng không thể phủ nhận, nhờ có một trận chiến này của Mạc Phàm kéo lên, thôn tộc Xoài Lắc mới lần nữa được sống một cuộc sống mà bọn hắn xứng đáng thuộc về, không còn gánh chịu yêu ma cùng thiên tai quấy phá.
Đám người viện trợ ai về nhà nấy, người của Hàn Hải Điện cũng mang theo tâm trạng chua xót cùng đắng chát về lại trụ sở.
Ngô Hiền giận thì giận, cuối cùng vẫn xiêu lòng, dắt theo thụ thương Phong Thanh Dương đi đến Thiên Vực, đi đến Quỷ Cốc Tông. Hiện tại, Phong Thanh Dương nói rằng hắn rất muốn gặp đại sư huynh Sở Giang, đây là việc quan trọng nhất hiện tại.
Mục Bạch trói buộc lại Ám Tỳ Bà và Huyết Nương Nương, thu hồi Thần Quyền, một đường đi thẳng về Bắc Phương. Hắn quyết định tìm đến một cái địa phương trên núi Trác Sơn.
Gọi là gì nhỉ...
Hình như gọi là ‘Triệu Sắc Tông’ !!!
.....................
Tê tê tê tê ~~~~~~~~~~~~~~
Bởi vì toàn bộ miền Tây Duy Vực tất cả nguyên tố đều đình chỉ vận động, tương đương với thời gian đều tạm dừng, cũng không biết qua bao lâu, quang mang co rút lại thành một cái lỗ đen, lỗ đen rốt cục phân rã, kéo theo kiếm vực dần dần bị hòa tan ra, nhìn thấy một chút thiên kiếm kiếm ảnh lốp bốp rung động từ bầu trời rơi xuống như là mưa phùn sau cơn giông bão.
Mặt trời cuối cùng ló dạng, từng tia nắng hoan hỉ xuyên qua áng mây đen chiếu xuống đại địa bề mặt, mặc dù sương mù cùng bụi bặm không cách nào dừng lui tán ở trên mảnh hoang thổ phế tích này, nhưng chí ít, nó cũng có thể làm cho lòng người có dăm ba đôi chút sưởi ấm, có chút ‘à thì ra’ rạng đông đã về.
Vô song.
Quả thật là vô song!
Hai người này mặc kệ ai thắng ai thua, liền bọn hắn sau cùng tất sát tới nói, tất cả mọi người trong đầu cũng chỉ có hai chữ này để hình dung, đều là nhân loại vô song tại thế!
Loại trừ hai chữ này, cái khác hình dung đều trở nên tái nhợt, khô cạn cùng bất lực.
Chỉ có Mục Bạch toàn thân bao vây lấy một tầng hắc ám phòng ngự lực trùng kích cho mọi người, cảm thụ được lực lượng kinh khủng này dư sót, tự lầm bầm nói: “Không... không thể nào”.
Ngay tại tất cả mọi người bắt đầu quan sát tới kết quả cuối cùng, Lạc Nhạn là người thứ hai sau Mục Bạch có phản ứng, nàng đã tay che miệng, nhanh hơn một chút nhìn ra đáp án ngoài dự liệu không thể tin được.
“Xin lỗi, 100 vạn năm sau, người chiến thắng vẫn là ta”. Một âm thanh thều thào từ chiến trường trung ương phát ra.
Phong Thanh Dương khuôn mặt đầy máu, hốc hác cùng tiều tụy đến cực điểm, toàn thân không còn một tí sức lực, rốt cục bủn rủn đứng không vững khụy gối trên mặt đất, vất vả chống tay nâng đỡ.
“Là Phong Thanh Dương”.
“Phong Thanh Dương thắng!"
Phong Thanh Dương ! ! !
Ánh mắt Phong Thanh Dương đỏ hoe máu chảy ròng ròng như nước mắt, phóng ánh nhìn chăm chú về phía Mạc Phàm đang nằm trên mặt đất.
Mạc Phàm đồng dạng tư thế ngồi khụy lên hai chân, tay ôm ngực, gân máu nổi đầy người, đầy mặt tái nhợt chịu không nổi. Đừng nói hắn tình trạng không ổn, kì thật hắn tất cả hồn cách cũng là như thế, đồng dạng đều không ổn, rất rất không ổn, ai nấy đều bị phá toái trọng thương nghiêm trọng, linh hồn đang bị nứt gãy phân mảnh quá trình.
Ngực của hắn, Ỷ Thiên Kiếm xuyên vào trái tim, ghim thẳng xuống mặt đất, Mạc Phàm dù cho có cố gắng vịn lại, có như thế nào đem tất cả ma pháp, tất cả siêu nhiên lực ra, bị ghim, chính là bị ghim.
Đến tầm cấp độ này, gặp phải người như Phong Thanh Dương, muốn thiêu thân niết bàn phục sinh trước mặt hắn, còn phải hỏi ý kiếm hắn có cho phép hay không.
Mà trước đó Huỳnh Nguyên theo dõi cũng chính xác là như vậy, Huỳnh Nguyên tận mắt nhìn thấy Mạc Phàm bị Ỷ Thiên xuyên tim, không nói xuyên tim vấn đề, nên nhớ Ỷ Thiên không phải là một thanh kiếm bình thường, mà nó là đến từ Hắc Ám Vị Diện đứng đầu trong Âm Giới – Thất Phổ Pháp Bảo. Chỉ cần bị Ỷ Thiên cường thể bạo phát công kích trí mạng như vậy, coi như là Tà Thần, cũng như cũ không sống nổi.
“Mạc Phàm ca ca!"
“Mạc Phàm!”
“Mạc Thẩm Tước!”
Tất cả mọi người lúc này, vô luận là Mục Bạch, Lạc Nhạn, Ngô Việt Hùng, vẫn là Lê Nam Phước, Nhàn Nhàn, Ngô Hiền đều chạy về phía Mạc Phàm, Lạc Nhạn cố gắng đem Ỷ Thiên kiếm trên người hắn cho rút ra.
— QUẢNG CÁO —
“Ngươi ở yên đó, chúng ta tìm cách rút thanh kiếm ra, chỉ cần rút kiếm, ngươi là có thể...” Điện tôn Lạc Nhạn niệm một cái chú thuật bùa dính lên lồng ngực Mạc Phàm để trấn an linh hồn của hắn, sau đó cùng Ngô Việt Hùng chụp lấy cán Ỷ Thiên Kiếm định cho kéo.
Nhàn Nhàn càng hung hăng hơn, không ngần ngại đứng đối diện phía Phong Thanh Dương, giờ khắc này, nếu Phong Thanh Dương còn dám bước lên nửa bước, nàng tự nhiên sẽ một khẩu đại bác nổ đầy trời cho tiễn vong.
“Vô dụng thôi, kiếm là không rút ra được, Ỷ Thiên cắm vào, trừ khi là Đế Hoàng, hoặc tự tay ta đến rút...” Phong Thanh Dương cười khổ nói, gương mặt nhếch nhác trắng bệch, thật sự là phải gồng rất nhiều mới ra hơi.
Một câu này để cho não hải mọi người chấn động càng thêm chân động, tâm tình nặng nề khó có diễn tả.
Trong lúc những người khác còn đang loay hoay luống cuống, điện tôn Lạc Nhạn thử nghiệm sử dụng phù thủy thần bí học thuật của mình để quan trắc linh hồn Mạc Phàm.
Ngay lập tức, Mục Bạch can thiệp, ngắt động tác của nàng lại.
Lạc Nhạn thắc mắc hỏi: “Tại sao?”
“Thần hồn của hắn đang bị thoát ly, ngươi lúc này dùng quan trắc phép thuật, trái lại để cho thần hồn của hắn càng bị ảnh hưởng”. Mục Bạch sắc mặc trầm ngưng nói ra.
Đôi mắt âm dương của hắn là một loại dị đồng của Hình Thư La Sát, cho phép Mục Bạch nhìn rõ được quá trình thoát ly dần dần của linh hồn người sắp chết, thật giống như đến hạn tuổi thọ bị Tử Thần từ địa phủ đến dẫn dắt người rời nhân gian vậy.
Lòng của hắn đồng dạng đang rối.
Cứ việc khuôn mặt của vị phán quan Âm Giới kia luôn luôn để cho người ta thấy một sự lạnh lẽo như hàn băng u minh, mãi mãi cũng trơ trọi với tất cả cảm xúc trên thế giới này, nhưng trong lòng hắn, rõ ràng là một trái tim đang chìm không phanh xuống đáy vực.
“Vì cái gì...” Một bên khác, một âm giọng nữ nặng trịch thoát ra, nghe sao mà đau nhói, sao mà thấm thía vang ở bên tai mọi người.
Giọng nữ kia là của Ngô Hiền.
Ngô Hiền khóc đến khô cả nước mắt, cả người run cầm cập, hận không thể phát tiết, không thể nào làm ác ma giống ca ca của mình, đem thế giới này cho gột rửa.
Nàng quay về phía Phong Thanh Dương, nửa đau đớn, nửa ghét bỏ xen lẫn yêu thương nhìn chằm chằm vào ánh mắt hắn.
“Phong Thanh Dương, tại sao?”
“Tại sao lừa dối ta? Ngươi tại sao nhất định phải giết chết Mạc Phàm ca ca, Phong Thanh Dương, ta muốn nghe ngươi giải thích”.
“Ngươi nói đi? Ngươi làm sao không nói? Kiếp trước chuyện kia là có thật hay không? Ngươi đã không muốn nói, tại sao lại còn cố ý dẫn dắt chúng ta đến đây để mọi người phải nghe? Ngươi đem công đoạn khó nhất đẩy lên người ta sao?”
Càng hỏi, càng nhìn thấy Phong Thanh Dương không trả lời, Ngô Hiền chỉ có thể càng lộ ra khuôn mặt đau khổ tuyệt vọng, nàng chạy tới nắm lấy cổ áo hắn, kéo mạnh kéo mạnh, la hét thật to:
“Trả lời ta đi. Mở miệng ra mà nói. Không phải là ngươi yêu ta sao? Ngươi là người yêu ta hay là người yêu của quỷ dữ? Phong Thanh Dương, ngươi rốt cục vẫn là thích im lặng như vậy sao?”
Lê Phước Nam nhìn một màn này, rốt cục không nhịn được phải kéo Ngô Hiền ra ngoài: “Đủ rồi, ngươi còn tiếp tục như vậy, hắn sẽ ngạt thở đến chết đấy”.
Phong Thanh Dương bị Lê Phước Nam hất văng ra, té nhào xuống mặt đất, một chút cũng không thể tự đứng được.
Mục Bạch nhìn thoáng qua Phong Thanh Dương, không nói gì thêm. Hắn biết, bây giờ hắn có nói gì thì cũng vậy.
— QUẢNG CÁO —
Giết Phong Thanh Dương hoàn toàn không có ý nghĩa gì, chẳng qua cũng chỉ mang tính chất đánh xả giận. Trả thù là chuyện nhỏ, nhưng cái khó là làm sao để hồi sinh Mạc Phàm. Nếu như Mạc Phàm thật chết đi, bọn hắn tương lai cũng toàn bộ đều chết, không chỉ riêng gì Phong Thanh Dương.
Những người có thể cứu được Mạc Phàm, hiện tại không ở Siêu Duy Vị Diện!!
À không, không đúng, vốn là có một người!
Mục Bạch không biết tại sao nàng cho đến bây giờ đều không có xuất hiện, nhưng nàng mới là niềm hi vọng duy nhất.
Thực sự hắn không ngờ tới, tình huống càng có thể biến hóa kinh người đến vậy.
Bất quá cũng đúng, Phong Thanh Dương kiếm cảnh đã siêu việt tu vi của bản thân, thậm chí siêu việt không chỉ một hai cảnh, lấy trực giác của bọn hắn, bọn hắn căn bản không có khả năng phỏng đoán được thực lực chân chính của Phong Thanh Dương. Phỏng đoán loại này đồ vật chỉ có thể ước chừng so bản thân lực lượng yếu một chút, Phong Thanh Dương siêu việt kiếm cảnh cực hạn, lại thế nào khả năng định lượng được.
Mà bởi vì không định lượng được, cho nên Mạc Phàm mới thất thế ở một bước cuối cùng, Phong Thanh Dương phản đòn kiếm quá kinh hãi thế tục.
Đột nhiên, Mục Bạch không cẩn thận nhìn thấy trên lòng bàn tay Mạc Phàm có một chút lấp lóe lôi điện, dưới chân hắn, kì thật có nhiều hơn một vũng nước, nước này cùng máu phân biệt, Mục Bạch con mắt nhìn ra được, xung quanh Mạc Phàm có thủy nguyên tố cùng lôi nguyên tố.
Vì sao hắn thu lại không cho bồi, từ đầu chí cuối đều không có ra tay?
Mục Bạch bừng tỉnh đại ngộ, nhưng trong nháy mắt không thể hiểu nổi.
Trận chiến vốn là có thể cải biến.
Mạc Phàm kì thật có thể thêm lôi hệ và thủy hệ vào ma pháp, như thế một kiếm cường đại, tự nhiên có khả năng vượt vỡ bình chướng phản kiếm Thái Cực của Phong Thanh Dương. Mặc dù không dám nói chắc chắn 100% là sẽ đánh thắng, nhưng ít nhất, Mạc Phàm sẽ không bị ăn thua thiệt.
Lẽ nào đây là cố ý nộp mạng???
“Mạc Phàm, ngươi điên rồi sao?” Mục Bạch bàn tay có chút co giật, dùng huyền âm hệ nói chuyện
Ngươi rốt cục là nghĩ cái gì trong đầu vậy?
Chỉ gặp Mạc Phàm tái nhợt trên mi tâm, còn một tia hơi thở mệt mỏi cuối cùng, gắng gượng hết sức nhìn chằm chằm Mục Bạch, thều thào: “Còn lại... giao cho ngươi”.
Hắn nói xong lời nói, bèn nhìn về phía Phong Thanh Dương bên kia, miệng nở nụ cười an lòng, thâm thúy nặn ra thêm một câu: “Cố sự Tà Thần, bây giờ có thể khép lại rồi, nhỉ?”
Phong Thanh Dương bây giờ nằm một đống trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn về phía đám người cũng ngẩng đầu không nổi.
Chỉ là nằm bơ phờ ở đó, lười biếng động đậy, cũng không có sức động đậy, giả như mà một cái hồn cách nào đó của Mạc Phàm hiện tại đến giết Phong Thanh Dương, chắc chắn là hắn phải chết không nghi ngờ.
“Cảm ơn ngươi, Mạc Phàm, vì đã...” Nói đến đây lời nói, Phong Thanh Dương nghĩ nghĩ lại dừng lại, cảm thấy cũng chẳng cần thiết nói thêm nữa.
Nghe được trong miệng Phong Thanh Dương lẩm bẩm cái gì đó, tựa hồ một loại chú ngữ cổ xưa liên kết với Ỷ Thiên Kiếm.
Ỷ Thiên Kiếm đột nhiên xoáy càng mạnh vào giữa lồng ngực Mạc Phàm. Keng một tiếng, nhìn thấy tầng tầng trùng trùng điệp điệp hắc ám tan rã, giống như một vòng xoáy lỗ đen vậy, trong nháy mắt đem Mạc Phàm thân thể xoắn cho vỡ nát thành bột phấn, tựa như người hóa thành bùn đất rồi bị búng tay bay màu cái chủng loại điện ảnh kia.
“Grào grào gào ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~”
Dạ Hoàng Kim Quân Long ngâm lên một tiếng run trời. — QUẢNG CÁO —
Tô Lộc, Lonna, Lãnh Liệp Vương, Lãnh Tước, Bạch Phượng Hoàng đồng dạng gào thét đau đớn đến cực độ.
Mọi người, từ Mục Bạch cho đến Lạc Nhạn và Ngô Việt Hùng, Lê Nam Phước, Ngô Hiền, cái gì cũng đều không kịp phản ứng, bọn hắn mấy người nhìn chằm chằm vào Mạc Phàm tàn phai bay màu, lại nhìn đến đám hồn cách sau đó cũng tan biến dần theo, cả kinh không nói được lời gì.
Đã có nước mắt.
Dù sao cũng có thời gian quen biết.
Đều là người chú không phải quỷ ma, trước mặt một vị bằng hữu của mình tan biến, có ai lại không đau xót đâu!?
Đã có tiếng sụt sịt, tiếng khóc nức nở.
Mạnh mẽ như Lê Nam Phước mà cũng khóc. Phải biết, Lê Nam Phước cực kỳ quý Mạc Phàm.
Ngô Hiền đau lòng khóc đến ngất xỉu.
Mà lại, Nhàn Nhàn giờ khắc này thật đã thật phẫn nộ đến không kìm được, điên tiết giương lại Hỏa Công nổ súng, hướng về Phong Thanh Dương nổ một viên đạn đạo hủy diệt. Nếu Mục Bạch không kịp thời dùng ma pháp không gian kéo Phong Thanh Dương đến chỗ khác, sự việc càng thêm trầm trọng.
“Cảm tạ”. Phong Thanh Dương mở miệng cười khách sáo nói. Bên kia Ỷ Thiên Kiếm giết xong Mạc Phàm, lập tức trở lại vỏ kiếm của Phong Thanh Dương.
Mục Bạch hờ hững khoát tay nói: “Đừng cảm tạ ta, ta chỉ cảm thấy, nếu có Mạc Phàm ở đây, hắn cũng sẽ cản lại. Ta hi vọng việc hắn chọn là đúng”.
Một ngày hôm đó, rốt cục mọi thứ khép lại, Hàm Dương Thảo Nguyên cuối cùng trả về yên bình thường thấy.
Mặc dù có tang thương, có tiếc nuối.
Nhưng không thể phủ nhận, nhờ có một trận chiến này của Mạc Phàm kéo lên, thôn tộc Xoài Lắc mới lần nữa được sống một cuộc sống mà bọn hắn xứng đáng thuộc về, không còn gánh chịu yêu ma cùng thiên tai quấy phá.
Đám người viện trợ ai về nhà nấy, người của Hàn Hải Điện cũng mang theo tâm trạng chua xót cùng đắng chát về lại trụ sở.
Ngô Hiền giận thì giận, cuối cùng vẫn xiêu lòng, dắt theo thụ thương Phong Thanh Dương đi đến Thiên Vực, đi đến Quỷ Cốc Tông. Hiện tại, Phong Thanh Dương nói rằng hắn rất muốn gặp đại sư huynh Sở Giang, đây là việc quan trọng nhất hiện tại.
Mục Bạch trói buộc lại Ám Tỳ Bà và Huyết Nương Nương, thu hồi Thần Quyền, một đường đi thẳng về Bắc Phương. Hắn quyết định tìm đến một cái địa phương trên núi Trác Sơn.
Gọi là gì nhỉ...
Hình như gọi là ‘Triệu Sắc Tông’ !!!
.....................
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.