Chương 1180: Nhiệm vụ từ chúa công
TeamFbTCPS
26/05/2022
Mạc Phàm quan sát thế giới tinh thần của mình một lúc, hắn ngẫm ngẫm lại nghĩ nghĩ, hết ngẫm lại nghĩ, chợt phát hiện hệ thống ma pháp của nhân
loại rất kinh khủng, không hề đơn giản như tưởng tượng.
“Trước giờ không ý thức được điểm này, cái kia dị không gian chiều thứ tư rất bá đạo nha, thật giống như là tương lai nhân gian đạo đã sớm bị ba gã thiên phụ định hình từ hơn 4000 năm trước vậy”. Mạc Phàm trong lòng bội phục thốt lên.
Phảng phất có thể xưng là thần tích.
Siêu Duy Vị Diện hệ thống ma pháp là Thiên Đạo sáng tạo, tất cả sinh vật đều có Duy Tâm đ*o quả cho riêng mình chứ không riêng gì nhân loại, tựa như Ngọc Diệm Tiên Lân đạo quả là Quỷ Bí – Lôi Tốc Quỷ Kiến Sầu. Nếu có Triệu Mãn Duyên ở đây, hắn sẽ nói Nữ Chúa Côn Bằng trong linh hồn hắn chính là Phù Thủy yêu vật.
Triệu Hoán Vị Diện có lẽ hệ thống tu thuật cũng do Thiên Đạo sáng tạo. Cứ việc không phải đích thân nó sáng tạo hết 100%, nhưng nó chắc chắn là hùng tiền góp vốn, tựa như thế giới ma pháp các chủng tộc sinh vật một dạng, phảng phất là thiên địa nặn ra hình hài, ban cho mỗi một cái chủng tộc yêu ma đều có những nguyên thủy năng lực, có bẩm sinh hệ thống phát triển và tu luyện con đường cho riêng mình.
Hắc Ám Vị Diện và Quang Minh Vị Diện thì khỏi phải nói, bọn chúng tình huống thậm chí càng thêm đặc thù, bản thân hai cụm chữ ‘Hắc Ám’ và ‘Quang Minh’ đã khẳng định 100% là thiên đạo nhúng tay sáng tạo hệ thống.
Ở thế giới ma pháp thì lại như thế nào? Loài khác không nói, quá nửa là giống như Triệu Hoán Vị Diện sinh vật bên kia bẩm sinh thiên đạo cấp vốn. Nhưng nhân loại tình huống là cái chi chi???
Thiên phụ sáng tạo a.
Hải yêu, hung thú, thánh thú, ma quái, thậm chí Chân Long căn bản đều chế tạo không ra như thế thần tích.
Duy nhất đáp án chính là, thiên phụ tiềm năng cực đỉnh đi.
Cái này dị không gian ma pháp đại đạo kết nối khắp nơi trên tinh không vị diện, mục đích chỉ có một cái, giảng luận tứ đại pháp tắc: thứ nguyên – hắc ám – bạch quang – nguyên tố.
Chiều không gian thứ tư trong tinh thần thế giới của mỗi một pháp sư lúc thức tỉnh, rõ ràng là được quét màn tất cả các nguyên tố hệ, thứ nguyên hệ, hắc ám hệ, bạch quang hệ, là trong tất cả hệ thống đứng đầu về đa dạng nhất một điểm. Giống như là, tứ đại vị diện bên trong tinh hoa giao chỉ tại thế giới ma pháp, mà thế giới ma pháp tinh hoa giao chỉ, lại nằm trong pháp sư nhân loại.
Coi như là Siêu Duy Vị Diện, Mạc Phàm cũng không tìm thấy một Duy Tâm đ*o quả nào có thể so sánh với ma pháp hệ thống tốt.
Thẳng đến để cho hắn rung động, rung động đến cùng cực, da gà lông tơ đều dựng đứng lên hết.
Đổi lại là Mạc Phàm hắn, lấy tầm mắt của chính mình, lấy tư duy của chính mình, cứ việc hiện tại đã là nhân loại pháp thần cường đại nhất, hắn vẫn như cũ không biết làm cách nào mà tam đại Thiên Phụ có thể nghĩ ra, sáng tạo được một cái đồ vật kinh khủng như vậy trong hơn 4000 năm trước!
Uy...
Thiên phụ chính là thiên phụ.
Đại trí, người thường không thể nào so bì...
.................
.................
“Ta không thể rời khỏi Đơn Dương thành? Ai ra lệnh?”
Cùng lúc đó, Nhàn Nhàn đang định đi mua một chút vật phẩm cho Tử Lộc, nàng vừa đi liền bị một đám người chặn lại ngay cửa thành.
“Là thành chủ Quách An ra lệnh, cho nên… kính xin mời ngài về thành”.
Cầm đầu là một gã cao ba mét to con hầm hố, nói với Nhàn Nhàn tương đối khách khí.
“Có lý do gì sao?” Nhàn Nhàn khẽ cau mày hỏi.
Gã kia lắc đầu ý chỉ không biết. Hắn nói: “Cái này, vậy thì mời ngài về trước, khi nào chúng ta biết được lý do, tự nhiên sẽ cho người chủ động tìm đến ngài”.
Nhàn Nhàn vô cùng ngạc nhiên, tuy vẫn tỏ vẻ bình thản khi nhìn mấy gã nam tử mặc đồng phục quan binh trong thành. Nhưng trong lòng nàng khó tránh khỏi nghi ngờ, bắt đầu suy nghĩ có phải hay không Quách An hay tin Quách Hồ chết rồi, lại muốn gây phiền toái cho chủ thượng.
Nhàn Nhàn biết nếu mình không nghe lời, mấy gã nam tử này nhất định sẽ xuất thủ không chút ngần ngại. Hơn nữa, nàng là cơ quan trận sư, có thể cảm giác được ngoài cổng thành đang có rất nhiều bẫy rập, đằng sau còn có một nhóm người khác chờ sẵn, một mình nàng căn bản ứng phó không nổi.
Hơn nữa, ở trong Đơn Dương thành thì thế lực thành chủ Quách An và Điền gia mạnh hơn Hàn Hải Điện nhiều lắm, cho nên nàng dù nóng tính như thế nào cũng phải lấy đại cuộc làm trọng, tránh cho mọi thứ ngoài sở liệu. Chủ thượng thì đang bế quan minh tu, không thể để ngài bị kinh động gây ảnh hưởng, chỉ có thể trước lùi rồi tính tiếp.
Thật ra Mạc Phàm cũng đã có nói trước cho nàng một tình huống tương tự như thế này, trước sau gì Quách An cũng sẽ kiếm chuyện mà thôi. Cho nên hắn ngay từ đầu đã có dự định lưu lại Đơn Dương thành một đoạn thời gian, chờ đợi đối phương không kìm nổi bản tâm nữa mà chủ động đi giăng lưới.
Tốt nhất là lưới rộng một chút, sẵn tiện kết nối hết hang ổ đám người liên quan, sau này đỡ mất công gặp phải đám lắc nhắc vụn vặt trồi lên từ miệng cống.
“Được rồi, ta trở về thành, bên trong thành vẫn có thể tùy tiện đi lại chứ?”
Nhàn Nhàn không tỏ thái độ gì cả, cũng không vội vã, chỉ nhìn lướt qua mấy người kia, nhàn nhạt hỏi.
“Có thể, chỉ cần không ra khỏi thành, ngài hoàn toàn tự do đi tới bất kỳ địa phương nào”.
Một gã giám sát viên cấp bậc tiểu quân chủ cười nói, bộ dạng thân thiện vô cùng.
Nhàn Nhàn gật đầu, cũng không thèm để ý mấy người này nữa, tung người nhảy lên lưng Tử Lộc quay trở lại biệt phủ Hàn Hải Thẩm Tước.
Tám người kia thấy Nhàn Nhàn nguyện ý trở về thành dễ dàng như thế thì cũng thở phào, gã nam tử tươi cười lúc nãy trầm mặt xuống. Sau đó quay sang nói với đồng bọn:
“Thật kinh khủng, lại còn cưỡi Ngọc Diệm Tiên Lân trung đẳng Quân cấp nữa chứ! Không biết tên Hàn Hải Thẩm Tước nhặt trúng cái vận chó gì lại có thể bồi dưỡng thú nuôi thăng cấp nhanh kinh hoàng đến vậy”.
Sau khi trở về trụ sở Hàn Hải Điện, chuyện đầu tiên Nhàn Nhàn cần làm chính là đi tìm nữ thiếu chủ Ngô Hiền. Trước tiên phải nhờ nàng phái người điều tra rõ mệnh lệnh cấm ra thành và mục đích của Quách An rồi mới tính tiếp.
Bất quá, không đợi các nàng hội tụ để đi điều tra, Nhàn Nhàn vừa mới trở lại đầu cổng trụ sở Hàn Hải Điện liền thấy một gã nam tử khuôn mặt xấc láo cất bước đi ra, đi theo bên cạnh hắn là hai lão nhân giống như bộ hạ vậy.
Sắc mặt Nhàn Nhàn tỏ ra có chút hơi trầm đen.
Nàng dĩ nhiên có nhận biết người này, hắn đặt ở trong Hàn Hải Điện cư nhiên là danh vọng cực lớn, xếp ngang với Ngô Hiền.
Hắn chính là thiếu chủ Hàn Hải Điện – Lệnh Hồ Tĩnh. Người ở trong thạch thất năm xưa từng nhiều lần khích bác Mạc Phàm, kém chút đã bị nàng động thủ đánh liều.
Vẻ mặt của Lệnh Hồ Tĩnh nhìn thấy Nhàn Nhàn ngược lại rất là cà lơ phất phơ, một bộ không xem trọng mà lại còn nhí nhố nói:
“Chà chà, ai đây ta, nhiều năm không gặp, tiểu thị nữ nửa người nửa máy được Hàn Hải Thẩm Tước dưỡng dục sủng ái, bây giờ đã hương hoa phát dục rồi. Là đệ nhất thị nữ trong Hàn Hải Điện luôn rồi, ha ha ha”.
Lúc trước Nhàn Nhàn rất là khinh thường Lệnh Hồ Tĩnh, bởi vì hắn hành động không những ngu ngốc, mà còn suốt ngày ganh ghét và ích kỷ, chỉ vì muốn tạo ra danh tiếng cho mình. Nhưng bây giờ thái độ của nàng đã khác hẳn, nàng thậm chí còn mệt mỏi với việc xem thường hắn.
Dù là thị nữ, nhưng nàng thậm chí tự xếp Lệnh Hồ Tĩnh ở bên dưới mình, dứt khoát không thèm nhìn qua.
Nhàn Nhàn không nói một câu, lách người bước ngang qua đi vào trong trụ sở Hàn Hải Điện.
“Đứng lại, đúng lúc ta có vài lời muốn nói với ngươi, phiền ngươi chuyển cho Hàn Hải Thẩm Tước”. Lệnh Hồ Tĩnh hừ lạnh một cái, hắn nhìn lướt qua Nhàn Nhàn, phất tay để hai tên lão quan chặn nàng lại.
“Cha ta nhận thụ giáo từ chúa công, phát ra nhiệm vụ cao nhất của Hàn Hải Điện, ngươi về mà nói với Hàn Hải Thẩm Tước gia nhà ngươi, sau mấy ngày nữa, cùng tập hợp với chúng ta đi đến Hàm Dương Thảo Nguyên một chuyến, nghe nói ở đó có thảm họa tai ương cần phải nhanh chóng giải quyết, nếu không thì tộc thiểu số Xoài Lắc sẽ không còn tồn tại”.
Vừa nói, Lệnh Hồ Tĩnh vừa vứt Hàn Hải Lệnh xuống đất, cũng mặc kệ Nhàn Nhàn có thèm nhặt lên hay không, thái độ đặc biệt ương ngạnh đến cực điểm.
Hắn khoát tay để hai lão gia nô cùng mình rời đi đình viện.
“Trước giờ không ý thức được điểm này, cái kia dị không gian chiều thứ tư rất bá đạo nha, thật giống như là tương lai nhân gian đạo đã sớm bị ba gã thiên phụ định hình từ hơn 4000 năm trước vậy”. Mạc Phàm trong lòng bội phục thốt lên.
Phảng phất có thể xưng là thần tích.
Siêu Duy Vị Diện hệ thống ma pháp là Thiên Đạo sáng tạo, tất cả sinh vật đều có Duy Tâm đ*o quả cho riêng mình chứ không riêng gì nhân loại, tựa như Ngọc Diệm Tiên Lân đạo quả là Quỷ Bí – Lôi Tốc Quỷ Kiến Sầu. Nếu có Triệu Mãn Duyên ở đây, hắn sẽ nói Nữ Chúa Côn Bằng trong linh hồn hắn chính là Phù Thủy yêu vật.
Triệu Hoán Vị Diện có lẽ hệ thống tu thuật cũng do Thiên Đạo sáng tạo. Cứ việc không phải đích thân nó sáng tạo hết 100%, nhưng nó chắc chắn là hùng tiền góp vốn, tựa như thế giới ma pháp các chủng tộc sinh vật một dạng, phảng phất là thiên địa nặn ra hình hài, ban cho mỗi một cái chủng tộc yêu ma đều có những nguyên thủy năng lực, có bẩm sinh hệ thống phát triển và tu luyện con đường cho riêng mình.
Hắc Ám Vị Diện và Quang Minh Vị Diện thì khỏi phải nói, bọn chúng tình huống thậm chí càng thêm đặc thù, bản thân hai cụm chữ ‘Hắc Ám’ và ‘Quang Minh’ đã khẳng định 100% là thiên đạo nhúng tay sáng tạo hệ thống.
Ở thế giới ma pháp thì lại như thế nào? Loài khác không nói, quá nửa là giống như Triệu Hoán Vị Diện sinh vật bên kia bẩm sinh thiên đạo cấp vốn. Nhưng nhân loại tình huống là cái chi chi???
Thiên phụ sáng tạo a.
Hải yêu, hung thú, thánh thú, ma quái, thậm chí Chân Long căn bản đều chế tạo không ra như thế thần tích.
Duy nhất đáp án chính là, thiên phụ tiềm năng cực đỉnh đi.
Cái này dị không gian ma pháp đại đạo kết nối khắp nơi trên tinh không vị diện, mục đích chỉ có một cái, giảng luận tứ đại pháp tắc: thứ nguyên – hắc ám – bạch quang – nguyên tố.
Chiều không gian thứ tư trong tinh thần thế giới của mỗi một pháp sư lúc thức tỉnh, rõ ràng là được quét màn tất cả các nguyên tố hệ, thứ nguyên hệ, hắc ám hệ, bạch quang hệ, là trong tất cả hệ thống đứng đầu về đa dạng nhất một điểm. Giống như là, tứ đại vị diện bên trong tinh hoa giao chỉ tại thế giới ma pháp, mà thế giới ma pháp tinh hoa giao chỉ, lại nằm trong pháp sư nhân loại.
Coi như là Siêu Duy Vị Diện, Mạc Phàm cũng không tìm thấy một Duy Tâm đ*o quả nào có thể so sánh với ma pháp hệ thống tốt.
Thẳng đến để cho hắn rung động, rung động đến cùng cực, da gà lông tơ đều dựng đứng lên hết.
Đổi lại là Mạc Phàm hắn, lấy tầm mắt của chính mình, lấy tư duy của chính mình, cứ việc hiện tại đã là nhân loại pháp thần cường đại nhất, hắn vẫn như cũ không biết làm cách nào mà tam đại Thiên Phụ có thể nghĩ ra, sáng tạo được một cái đồ vật kinh khủng như vậy trong hơn 4000 năm trước!
Uy...
Thiên phụ chính là thiên phụ.
Đại trí, người thường không thể nào so bì...
.................
.................
“Ta không thể rời khỏi Đơn Dương thành? Ai ra lệnh?”
Cùng lúc đó, Nhàn Nhàn đang định đi mua một chút vật phẩm cho Tử Lộc, nàng vừa đi liền bị một đám người chặn lại ngay cửa thành.
“Là thành chủ Quách An ra lệnh, cho nên… kính xin mời ngài về thành”.
Cầm đầu là một gã cao ba mét to con hầm hố, nói với Nhàn Nhàn tương đối khách khí.
“Có lý do gì sao?” Nhàn Nhàn khẽ cau mày hỏi.
Gã kia lắc đầu ý chỉ không biết. Hắn nói: “Cái này, vậy thì mời ngài về trước, khi nào chúng ta biết được lý do, tự nhiên sẽ cho người chủ động tìm đến ngài”.
Nhàn Nhàn vô cùng ngạc nhiên, tuy vẫn tỏ vẻ bình thản khi nhìn mấy gã nam tử mặc đồng phục quan binh trong thành. Nhưng trong lòng nàng khó tránh khỏi nghi ngờ, bắt đầu suy nghĩ có phải hay không Quách An hay tin Quách Hồ chết rồi, lại muốn gây phiền toái cho chủ thượng.
Nhàn Nhàn biết nếu mình không nghe lời, mấy gã nam tử này nhất định sẽ xuất thủ không chút ngần ngại. Hơn nữa, nàng là cơ quan trận sư, có thể cảm giác được ngoài cổng thành đang có rất nhiều bẫy rập, đằng sau còn có một nhóm người khác chờ sẵn, một mình nàng căn bản ứng phó không nổi.
Hơn nữa, ở trong Đơn Dương thành thì thế lực thành chủ Quách An và Điền gia mạnh hơn Hàn Hải Điện nhiều lắm, cho nên nàng dù nóng tính như thế nào cũng phải lấy đại cuộc làm trọng, tránh cho mọi thứ ngoài sở liệu. Chủ thượng thì đang bế quan minh tu, không thể để ngài bị kinh động gây ảnh hưởng, chỉ có thể trước lùi rồi tính tiếp.
Thật ra Mạc Phàm cũng đã có nói trước cho nàng một tình huống tương tự như thế này, trước sau gì Quách An cũng sẽ kiếm chuyện mà thôi. Cho nên hắn ngay từ đầu đã có dự định lưu lại Đơn Dương thành một đoạn thời gian, chờ đợi đối phương không kìm nổi bản tâm nữa mà chủ động đi giăng lưới.
Tốt nhất là lưới rộng một chút, sẵn tiện kết nối hết hang ổ đám người liên quan, sau này đỡ mất công gặp phải đám lắc nhắc vụn vặt trồi lên từ miệng cống.
“Được rồi, ta trở về thành, bên trong thành vẫn có thể tùy tiện đi lại chứ?”
Nhàn Nhàn không tỏ thái độ gì cả, cũng không vội vã, chỉ nhìn lướt qua mấy người kia, nhàn nhạt hỏi.
“Có thể, chỉ cần không ra khỏi thành, ngài hoàn toàn tự do đi tới bất kỳ địa phương nào”.
Một gã giám sát viên cấp bậc tiểu quân chủ cười nói, bộ dạng thân thiện vô cùng.
Nhàn Nhàn gật đầu, cũng không thèm để ý mấy người này nữa, tung người nhảy lên lưng Tử Lộc quay trở lại biệt phủ Hàn Hải Thẩm Tước.
Tám người kia thấy Nhàn Nhàn nguyện ý trở về thành dễ dàng như thế thì cũng thở phào, gã nam tử tươi cười lúc nãy trầm mặt xuống. Sau đó quay sang nói với đồng bọn:
“Thật kinh khủng, lại còn cưỡi Ngọc Diệm Tiên Lân trung đẳng Quân cấp nữa chứ! Không biết tên Hàn Hải Thẩm Tước nhặt trúng cái vận chó gì lại có thể bồi dưỡng thú nuôi thăng cấp nhanh kinh hoàng đến vậy”.
Sau khi trở về trụ sở Hàn Hải Điện, chuyện đầu tiên Nhàn Nhàn cần làm chính là đi tìm nữ thiếu chủ Ngô Hiền. Trước tiên phải nhờ nàng phái người điều tra rõ mệnh lệnh cấm ra thành và mục đích của Quách An rồi mới tính tiếp.
Bất quá, không đợi các nàng hội tụ để đi điều tra, Nhàn Nhàn vừa mới trở lại đầu cổng trụ sở Hàn Hải Điện liền thấy một gã nam tử khuôn mặt xấc láo cất bước đi ra, đi theo bên cạnh hắn là hai lão nhân giống như bộ hạ vậy.
Sắc mặt Nhàn Nhàn tỏ ra có chút hơi trầm đen.
Nàng dĩ nhiên có nhận biết người này, hắn đặt ở trong Hàn Hải Điện cư nhiên là danh vọng cực lớn, xếp ngang với Ngô Hiền.
Hắn chính là thiếu chủ Hàn Hải Điện – Lệnh Hồ Tĩnh. Người ở trong thạch thất năm xưa từng nhiều lần khích bác Mạc Phàm, kém chút đã bị nàng động thủ đánh liều.
Vẻ mặt của Lệnh Hồ Tĩnh nhìn thấy Nhàn Nhàn ngược lại rất là cà lơ phất phơ, một bộ không xem trọng mà lại còn nhí nhố nói:
“Chà chà, ai đây ta, nhiều năm không gặp, tiểu thị nữ nửa người nửa máy được Hàn Hải Thẩm Tước dưỡng dục sủng ái, bây giờ đã hương hoa phát dục rồi. Là đệ nhất thị nữ trong Hàn Hải Điện luôn rồi, ha ha ha”.
Lúc trước Nhàn Nhàn rất là khinh thường Lệnh Hồ Tĩnh, bởi vì hắn hành động không những ngu ngốc, mà còn suốt ngày ganh ghét và ích kỷ, chỉ vì muốn tạo ra danh tiếng cho mình. Nhưng bây giờ thái độ của nàng đã khác hẳn, nàng thậm chí còn mệt mỏi với việc xem thường hắn.
Dù là thị nữ, nhưng nàng thậm chí tự xếp Lệnh Hồ Tĩnh ở bên dưới mình, dứt khoát không thèm nhìn qua.
Nhàn Nhàn không nói một câu, lách người bước ngang qua đi vào trong trụ sở Hàn Hải Điện.
“Đứng lại, đúng lúc ta có vài lời muốn nói với ngươi, phiền ngươi chuyển cho Hàn Hải Thẩm Tước”. Lệnh Hồ Tĩnh hừ lạnh một cái, hắn nhìn lướt qua Nhàn Nhàn, phất tay để hai tên lão quan chặn nàng lại.
“Cha ta nhận thụ giáo từ chúa công, phát ra nhiệm vụ cao nhất của Hàn Hải Điện, ngươi về mà nói với Hàn Hải Thẩm Tước gia nhà ngươi, sau mấy ngày nữa, cùng tập hợp với chúng ta đi đến Hàm Dương Thảo Nguyên một chuyến, nghe nói ở đó có thảm họa tai ương cần phải nhanh chóng giải quyết, nếu không thì tộc thiểu số Xoài Lắc sẽ không còn tồn tại”.
Vừa nói, Lệnh Hồ Tĩnh vừa vứt Hàn Hải Lệnh xuống đất, cũng mặc kệ Nhàn Nhàn có thèm nhặt lên hay không, thái độ đặc biệt ương ngạnh đến cực điểm.
Hắn khoát tay để hai lão gia nô cùng mình rời đi đình viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.