Chương 330: Bức hôn
Loạn
01/11/2019
Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng
Biên: Tiếu Diện Tà Thần
Mục Trác Vân biết rõ con gái mình bị hôn mê cho nên không biết được những chuyện phát sinh sau đó. Vì vậy hắn liền đem những thứ mình biết nói cho Mục Ninh Tuyết.
“Haizz… thật không nghĩ tới tên hỗn tiểu tử này cũng là một kẻ biết giảng tình nghĩa…”
“Hắn hi sinh bản thân mình làm mồi để dẫn Cự Tích Ngụy Long ra ngoài, chạy tới lưỡng bại câu thương với Lục Niên. Vì vậy mấy người các con mới có thể được cứu a…”
“Mạc Gia Hưng trước đó đã từng tới thăm ngươi, cha đã ngồi an ủi hắn một phen. Cha còn bảo hắn hãy theo cha làm việc, cha tuyệt đối sẽ không bạc đãi hắn. Đáng tiếc là hắn lại cự tuyệt!” Mục Trác Vân vẻ mặt đầy thương tiếc nói.
Mục Trác Vân vốn không phải là rất thích cái tên xú tiểu tử Mạc Phàm này nhưng dù sao thì hắn cũng đã liều mạng cứu con gái mình. Vì vậy Mục Trác Vân không thể không thay đổi cách nhìn đối với Mạc Phàm.
Hắn cũng đã để cho người dưới trướng hắn đi chiếu cố người nhà Mạc Phàm một chút, coi như là làm một chút giao phó cho hắn.
“Hắn... Thật sự đã chết rồi sao?” Mục Ninh Tuyết chăm chú hỏi.
“Ừ, là tin tức do Trảm Không mang về! Người này hẳn là không thể nào nói láo đi…”
“Con cũng đừng quá mức thương tâm! Thật ra thì… cha cũng không nghĩ tới tên kia lại thích con đến vậy… có thể vì cứu con mà tính mạng cũng không cần…”
“Nếu cha sớm biết như thế thì ban đầu cũng sẽ không đối xử với hắn như vậy… Haizz… hiện tại hối hận cũng đã muộn!” Mục Trác Vân thở dài một cái.
Mục Ninh Tuyết đem cằm tựa trên đầu gối, xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu hồi tưởng lại những lời ngày đó Mạc Phàm tự thoại trong giáo đường.
Những lời nói kia là những lời trong lòng của hắn sao?
Những lời đó là thật hay giả, mình đã không còn cách nào để chứng thực được, cứ như vậy mà biến thành lời trăn trối cuối cùng của hắn đối với mình.
Một chút xíu mong đợi trong lòng cũng triệt triệt để để tan thành mây khói.
“Ninh Tuyết, trong vòng một năm tới con đừng sử dụng Băng Tinh Sát Cung! Mặc dù cha cũng rất hy vọng ngươi một ngày nào đó có thể trở về Mục thị thế tộc nhận tổ quy tông. Thế nhưng ta lại càng không nguyện ý nhìn thấy con xảy ra chuyện gì a…
“Tiểu gia tộc của chúng ta hiện tại đã rơi vào tình cảnh vô cùng khó khăn, chỉ có thể ăn nhờ ở đậu bám víu lấy Mục Thị thế tộc ở đế đô này! Nếu như con mà ngã xuống thì cả nhà chúng ta cũng sẽ tiêu tùng theo…” Mục Trác Vân thanh âm thành khẩn nói.
“Vâng thưa cha, con sẽ chú ý.” Mục Ninh Tuyết gật đầu một cái, trong đầu còn đang hồi tưởng lại một ít sự tình ngây ngô từ rất lâu về trước.
(THĐT: Mê trai bỏ papa … haizzzzz >.<)
Mục Trác Vân không có tiếp tục quấy rầy Mục Ninh Tuyết nghỉ ngơi nữa. Hắn biết con gái nhất định đang nhớ về tên nam hài đã từng bắt cóc nó chạy ra khỏi nơi mà nó từng xem là một cái nhà tù rộng lớn…
… … …
Đi xuống phòng khách, tựa mình lên ghế sa lon, rốt cuộc Mục Trác Vân cũng có thể thở một hơi thật dài.
Tại thời điểm hắn đang muốn suy nghĩ về những kế hoạch kinh doanh sắp tới, quản gia của hắn liền dẫn một tên nam tử trẻ tuổi trên cổ có đeo một cái dây chuyền bạc cùng với một người đàn ông trung niên tóc tai chải chuốt gọn gàng đi vào.
Hai người này ăn mặc vô cùng khéo léo, phối sức trên người cũng vô cùng nhiều. Ngọc bội có, dây chuyền có, nhẫn vàng nhẫn bạc cũng có mấy chiếc. Cũng không biết đây chỉ là đồ trang sức bình thường hay là ma khí vô cùng quý giá nữa…
“Nguyên lai là Chu tiên sinh và Hồng tiểu chất… Tiểu Linh, mau đem loại trà tốt nhất ra đây để ta đãi khách!” Mục Trác Vân vội vội vàng vàng đứng dậy chào đón.
“Trà nước gì đó có thể bỏ qua đi! Chúng ta tới đây chỉ muốn hỏi thăm Ninh Tuyết nhà ngươi thương thế hiện tại như thế nào rồi…” Người gọi là Chu tiên sinh nói.
“Nó hiện tại vừa mới tỉnh lại, cần phải nghỉ ngơi một thời gian. Hai vị hay là ngồi lại một chút đi, vừa vặn ta cũng muốn cùng Chu tiên sinh bàn một chút về việc thu mua một con đường trong khu buôn bán phía đông!
“Tiền mặt ta đã chuẩn bị từ rất nhiều ngày trước rồi, Chu tiên sinh xem xem chúng ta có nên lựa một ngày tốt để mời các chủ sạp đi uống trà hay không?” Mục Trác Vân cười ha hả nói.
“Chuyện này thì ngươi nên tìm tới những người trong gia tộc ngươi a! Tại đế đô này ai mà không biết toàn bộ đấu giá hội, yêu ma khu thương mại đều là gia sản của Mục thị các ngươi… Ngươi đến tìm ta thì có tác dụng gì?” Chu tiên sinh nhướng mày nói, cố làm ra bộ dạng như không hiểu Mục Trác Vân muốn nói cái gì.
“Cha, người cũng đừng nên nói những lời tuyệt tình như vậy! Trác Vân bá phụ hiện tại đang rơi vào tình huống quẫn bách, người cũng không phải không biết điều đó mà… Vậy nên nếu mà chúng ta có thể giúp được thì cũng nên giúp bá phụ một tay a!” Thanh niên mỉm cười nói.
“Vậy cũng không được! Ta với Trác Vân cũng chỉ xem là hơi quen biết mà thôi…. Mặc dù Chu gia ở Đế Đô cũng có chút thế lực thế nhưng chúng ta vẫn phải tuân thủ thế gia quy củ.” Vị Chu tiên sinh nói.
“Cái này…” Khuôn mặt Mục Trác Vân tràn đầy vẻ lúng túng, không biết làm sao để đáp lại lời này.
Mục Trác Vân rất ghét cảm giác phải cầu cạnh người như thế này… thế nhưng hắn đã không còn cách nào khác!
Hắn còn cả một gia tộc phải nuôi, tuyệt đại đa số đều không có một chút bản lĩnh gì mà đều là những tên tiêu tiền như nước.
Hắn đã từng cùng bọn họ nói qua rất nhiều lần rằng gia tộc bọn họ hiện tại đã không còn là Mục Gia ở Bác Thành hô mưa gọi gió, vui chơi sung sướng như trước nữa. Đáng tiếc tất cả những gì hắn nói chỉ giống như đàn gẩy tai trâu mà thôi!
Chu Hữu Hồng nhìn thấy lão già Mục Trác Vân này cứ suốt ngày do do dự dự, không thể kiên nhẫn được nữa, trực tiếp nói huỵch toẹt ra:
“Trác Vân bá phụ, người cũng biết ta đối với Mục Ninh Tuyết chính là một tấm chân tình… hay là chúng ta nên sớm tổ chức hôn sự của ta cùng nàng đi! như vậy thì chúng ta cũng có cái cớ để ra tay giúp đỡ người…”
“Chúng ta cũng rất đồng tình với cảnh ngộ của các người, cũng biết người đã lớn tuổi như vậy mà còn phải ăn nhờ ở đậu ở Mục Thị thế gia. Trong mắt bọn hắn, các người với người dung nước lã có gì khác nhau đâu!”
“Thế nhưng nếu hôn sự này có thể thành, vậy thì mọi chuyện liền khác rồi… Lúc đó, người cùng dòng chính Chu gia chúng ta sẽ là thông gia. Mục thị thế gia dù cho người đông thế mạnh hơn nữa thì cũng phải cho chúng ta chút mặt mũi, cũng phải khách khách khí khí với người…”
“Huống chi, Ninh Tuyết lần này bị trọng thương, chúng ta vốn muốn cầm một ít Thiên Linh dược liệu từ trong bảo khố của chúng ta mang đến cho nàng bồi dưỡng một phen… Thứ này đối với sự hồi phục cũng như vấn đề tu luyện của nàng đều có sự trợ giúp rất lớn…”
“Có điều bởi vì nàng vẫn chưa phải là người của Chu gia chúng ta, nên loại đồ vật đắt giá này không thể tùy tiện lấy ra được…. Trác Vân bá phụ, người như thế nào cũng phải lấy sức khỏe của Ninh Tuyết tiểu thư làm trọng a!”
“Hơn nữa, đợi đến khi nàng tiến vào nội giáo khu của Đế Đô học phủ, nếu như không có Chu gia của chúng ta ở phía sau ủng hộ thì điểm ưu thế thiên phú nhỏ nhoi kia của nàng rất nhanh chóng sẽ bị người khác bỏ lại đằng sau!”
Chu Hữu Hồng mồm năm miệng mười thuyết phục.
Hắn không muốn chờ đợi nữa, chỉ cần giải quyết được chuyện thành hôn thì mọi chuyện sẽ rất nhanh chóng gạo nấu thành cơm mà thôi.
Cô nàng Mục Ninh Tuyết kia muốn vóc người có vóc người, muốn dung mạo có dung mạo!
Thân thể vừa mềm mại thon thả lại vừa tựa như băng cơ ngọc cốt! Đó là còn chưa kể đến dung nhan nghiêng nước nghiêng thành kia nữa…
Chu Hữu Hồng thèm thuồng Mục Ninh Tuyết đã lâu. Chỉ cần nghĩ đến một khắc mà hắn có được nàng, Chu Hữu Hồng liền giống như được bơm chất kích thích, mềm cứng đủ kiểu để thuyết phục Mục Trác Vân.
“Chuyện này… chuyện này…” Mục Trác Vân không có cách nào quyết định được.
Trên thực tế hắn cũng biết nếu như đám cưới này thành công thì tiểu gia tộc sắp phá sản của hắn sẽ có cơ hội trở mình. Nhưng mà...
Khi hắn nghĩ tới việc tính mạng của Mục Ninh Tuyết là do Mạc Phàm cứu được. Nếu như lúc này, con gái của hắn lập tức lập gia đình thù quả thực là đáng hổ thẹn với linh hồn của tiểu tử kia ở dưới suối vàng a…
(THĐT: Chương này tác giả tẩy trắng kinh thật @@, bố vợ còn ủng hộ vậy thì Mục Ninh Tuyết không thoát khỏi tay anh main nhà ta rồi.)
(TDTT: Vậy chứ tầm ngàn chương nữa thằng MP vẫn còn là xử nam a…)
“Bây giờ vẫn chưa phải là lúc! Hiện tại thân thể của Ninh Tuyết vẫn còn đang rất suy nhược, nếu như bàn chuyện cưới hỏi vào lúc này thì không được tốt cho lắm…” Mục Trác Vân nói.
“Hiện tại lập gia đình mới là chuyện tốt… Thành gia lập thất chính là điềm lành, có thể xua đi xui xẻo cho cả nhà các ngươi!” Chu tiên sinh có chút không nhịn được nói chen vào.
“Thân thể quan trọng hơn, thân thể quan trọng hơn! Đã như vậy thì trước tiên để cho Ninh Tuyết dưỡng thương một thời gian, sau đó chúng ta sẽ lại đến thăm nàng.”
Chu Hữu Hồng rốt cuộc cảm thấy không cần thiết nóng lòng trong nhất thời như vậy. Ép một nữ nhân còn nằm trên giường bệnh lập gia đình, thế thì hắn cũng không khỏi quá không phong độ rồi.
Cực phẩm nữ nhân này, sớm muộn gì cũng là của Chu Hữu Hồng hắn!
“Chúng ta đây liền cáo từ… Buôn bán sự tình, chính ngươi tự nghĩ biện pháp đi!” Chu tiên sinh để lại cho Mục Trác Vân một hàm ý rất rõ ràng.
Chu Hữu Hồng ngoài mặt vẫn giữ một chút khiêm tốn của một đứa con rể tương lai. Sau khi nói tiếng cáo từ, hắn mới xoay người rời đi.
“Haizz…”
Nhìn theo bóng lưng của cha con Chu gia, Mục Trác Vân âm thầm thở dài một cái.
Gia tộc, thế gia, thế tộc… đây là ba cái khái niệm hoàn toàn bất đồng!
(gia tộc: một gia đình – thế gia: một đại gia đình – thế tộc: một dòng họ)
Mục Trác Vân nắm giữ Mục thị Gia Tộc cùng lắm chỉ là một tên thổ hoàng đế ở nơi khỉ ho cò gáy như Bác thành mà thôi! Trong mắt của tộc nhân Mục thị thế tộc, bọn họ chỉ là chi nhánh bé tí tẹo bị lưu đày đến phương nam không hơn không kém.
(thổ hoàng đế: người nắm quyền cao nhất ở một nơi nào đó)
Bác Thành bị phá hủy, Mục Trác Vân chỉ còn cách mang theo tiểu gia tộc tàn tạ của hắn trở về đế đô.
Nhưng mà, chỉ có Mục Ninh Tuyết có được thực lực siêu quần bạt tụy so với những đứa trẻ cùng lứa mới có một ít tiếng nói đối với Băng Hệ thế tộc đã truyền thừa không biết bao nhiêu năm này.
Về phần Mục Trác Vân hắn cùng với Mục Hạ đối với bọn họ chỉ giống như những người giúp việc hơi cao cấp một chút mà thôi… bọn hắn bị những gia tộc nắm trong tay nhiều tài nguyên hơn tùy ý sai sử.
Bọn họ tuổi đều đã cao, tu vi không thể nào tiến triển thêm được nữa, vì vậy rất khó phát triển được mạng giao thiệp với các thế lực lớn.
Bọn họ chỉ có thể dựa vào sự phát triển của những người trẻ tuổi. Nếu không thì cái mác Mục thị sẽ mãi mãi khiến cho bọn họ không thể ngẩng đầu lên làm người…
Truyện được dịch tại
———————————————————————————————————————————————————–*
Cảm ơn các bạn đã thưởng thức!
Nếu các bạn thấy hay thì hãy nhấn tim hay thả đề cử để mình có động lực dịch tiếp nha.
Biên: Tiếu Diện Tà Thần
Mục Trác Vân biết rõ con gái mình bị hôn mê cho nên không biết được những chuyện phát sinh sau đó. Vì vậy hắn liền đem những thứ mình biết nói cho Mục Ninh Tuyết.
“Haizz… thật không nghĩ tới tên hỗn tiểu tử này cũng là một kẻ biết giảng tình nghĩa…”
“Hắn hi sinh bản thân mình làm mồi để dẫn Cự Tích Ngụy Long ra ngoài, chạy tới lưỡng bại câu thương với Lục Niên. Vì vậy mấy người các con mới có thể được cứu a…”
“Mạc Gia Hưng trước đó đã từng tới thăm ngươi, cha đã ngồi an ủi hắn một phen. Cha còn bảo hắn hãy theo cha làm việc, cha tuyệt đối sẽ không bạc đãi hắn. Đáng tiếc là hắn lại cự tuyệt!” Mục Trác Vân vẻ mặt đầy thương tiếc nói.
Mục Trác Vân vốn không phải là rất thích cái tên xú tiểu tử Mạc Phàm này nhưng dù sao thì hắn cũng đã liều mạng cứu con gái mình. Vì vậy Mục Trác Vân không thể không thay đổi cách nhìn đối với Mạc Phàm.
Hắn cũng đã để cho người dưới trướng hắn đi chiếu cố người nhà Mạc Phàm một chút, coi như là làm một chút giao phó cho hắn.
“Hắn... Thật sự đã chết rồi sao?” Mục Ninh Tuyết chăm chú hỏi.
“Ừ, là tin tức do Trảm Không mang về! Người này hẳn là không thể nào nói láo đi…”
“Con cũng đừng quá mức thương tâm! Thật ra thì… cha cũng không nghĩ tới tên kia lại thích con đến vậy… có thể vì cứu con mà tính mạng cũng không cần…”
“Nếu cha sớm biết như thế thì ban đầu cũng sẽ không đối xử với hắn như vậy… Haizz… hiện tại hối hận cũng đã muộn!” Mục Trác Vân thở dài một cái.
Mục Ninh Tuyết đem cằm tựa trên đầu gối, xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu hồi tưởng lại những lời ngày đó Mạc Phàm tự thoại trong giáo đường.
Những lời nói kia là những lời trong lòng của hắn sao?
Những lời đó là thật hay giả, mình đã không còn cách nào để chứng thực được, cứ như vậy mà biến thành lời trăn trối cuối cùng của hắn đối với mình.
Một chút xíu mong đợi trong lòng cũng triệt triệt để để tan thành mây khói.
“Ninh Tuyết, trong vòng một năm tới con đừng sử dụng Băng Tinh Sát Cung! Mặc dù cha cũng rất hy vọng ngươi một ngày nào đó có thể trở về Mục thị thế tộc nhận tổ quy tông. Thế nhưng ta lại càng không nguyện ý nhìn thấy con xảy ra chuyện gì a…
“Tiểu gia tộc của chúng ta hiện tại đã rơi vào tình cảnh vô cùng khó khăn, chỉ có thể ăn nhờ ở đậu bám víu lấy Mục Thị thế tộc ở đế đô này! Nếu như con mà ngã xuống thì cả nhà chúng ta cũng sẽ tiêu tùng theo…” Mục Trác Vân thanh âm thành khẩn nói.
“Vâng thưa cha, con sẽ chú ý.” Mục Ninh Tuyết gật đầu một cái, trong đầu còn đang hồi tưởng lại một ít sự tình ngây ngô từ rất lâu về trước.
(THĐT: Mê trai bỏ papa … haizzzzz >.<)
Mục Trác Vân không có tiếp tục quấy rầy Mục Ninh Tuyết nghỉ ngơi nữa. Hắn biết con gái nhất định đang nhớ về tên nam hài đã từng bắt cóc nó chạy ra khỏi nơi mà nó từng xem là một cái nhà tù rộng lớn…
… … …
Đi xuống phòng khách, tựa mình lên ghế sa lon, rốt cuộc Mục Trác Vân cũng có thể thở một hơi thật dài.
Tại thời điểm hắn đang muốn suy nghĩ về những kế hoạch kinh doanh sắp tới, quản gia của hắn liền dẫn một tên nam tử trẻ tuổi trên cổ có đeo một cái dây chuyền bạc cùng với một người đàn ông trung niên tóc tai chải chuốt gọn gàng đi vào.
Hai người này ăn mặc vô cùng khéo léo, phối sức trên người cũng vô cùng nhiều. Ngọc bội có, dây chuyền có, nhẫn vàng nhẫn bạc cũng có mấy chiếc. Cũng không biết đây chỉ là đồ trang sức bình thường hay là ma khí vô cùng quý giá nữa…
“Nguyên lai là Chu tiên sinh và Hồng tiểu chất… Tiểu Linh, mau đem loại trà tốt nhất ra đây để ta đãi khách!” Mục Trác Vân vội vội vàng vàng đứng dậy chào đón.
“Trà nước gì đó có thể bỏ qua đi! Chúng ta tới đây chỉ muốn hỏi thăm Ninh Tuyết nhà ngươi thương thế hiện tại như thế nào rồi…” Người gọi là Chu tiên sinh nói.
“Nó hiện tại vừa mới tỉnh lại, cần phải nghỉ ngơi một thời gian. Hai vị hay là ngồi lại một chút đi, vừa vặn ta cũng muốn cùng Chu tiên sinh bàn một chút về việc thu mua một con đường trong khu buôn bán phía đông!
“Tiền mặt ta đã chuẩn bị từ rất nhiều ngày trước rồi, Chu tiên sinh xem xem chúng ta có nên lựa một ngày tốt để mời các chủ sạp đi uống trà hay không?” Mục Trác Vân cười ha hả nói.
“Chuyện này thì ngươi nên tìm tới những người trong gia tộc ngươi a! Tại đế đô này ai mà không biết toàn bộ đấu giá hội, yêu ma khu thương mại đều là gia sản của Mục thị các ngươi… Ngươi đến tìm ta thì có tác dụng gì?” Chu tiên sinh nhướng mày nói, cố làm ra bộ dạng như không hiểu Mục Trác Vân muốn nói cái gì.
“Cha, người cũng đừng nên nói những lời tuyệt tình như vậy! Trác Vân bá phụ hiện tại đang rơi vào tình huống quẫn bách, người cũng không phải không biết điều đó mà… Vậy nên nếu mà chúng ta có thể giúp được thì cũng nên giúp bá phụ một tay a!” Thanh niên mỉm cười nói.
“Vậy cũng không được! Ta với Trác Vân cũng chỉ xem là hơi quen biết mà thôi…. Mặc dù Chu gia ở Đế Đô cũng có chút thế lực thế nhưng chúng ta vẫn phải tuân thủ thế gia quy củ.” Vị Chu tiên sinh nói.
“Cái này…” Khuôn mặt Mục Trác Vân tràn đầy vẻ lúng túng, không biết làm sao để đáp lại lời này.
Mục Trác Vân rất ghét cảm giác phải cầu cạnh người như thế này… thế nhưng hắn đã không còn cách nào khác!
Hắn còn cả một gia tộc phải nuôi, tuyệt đại đa số đều không có một chút bản lĩnh gì mà đều là những tên tiêu tiền như nước.
Hắn đã từng cùng bọn họ nói qua rất nhiều lần rằng gia tộc bọn họ hiện tại đã không còn là Mục Gia ở Bác Thành hô mưa gọi gió, vui chơi sung sướng như trước nữa. Đáng tiếc tất cả những gì hắn nói chỉ giống như đàn gẩy tai trâu mà thôi!
Chu Hữu Hồng nhìn thấy lão già Mục Trác Vân này cứ suốt ngày do do dự dự, không thể kiên nhẫn được nữa, trực tiếp nói huỵch toẹt ra:
“Trác Vân bá phụ, người cũng biết ta đối với Mục Ninh Tuyết chính là một tấm chân tình… hay là chúng ta nên sớm tổ chức hôn sự của ta cùng nàng đi! như vậy thì chúng ta cũng có cái cớ để ra tay giúp đỡ người…”
“Chúng ta cũng rất đồng tình với cảnh ngộ của các người, cũng biết người đã lớn tuổi như vậy mà còn phải ăn nhờ ở đậu ở Mục Thị thế gia. Trong mắt bọn hắn, các người với người dung nước lã có gì khác nhau đâu!”
“Thế nhưng nếu hôn sự này có thể thành, vậy thì mọi chuyện liền khác rồi… Lúc đó, người cùng dòng chính Chu gia chúng ta sẽ là thông gia. Mục thị thế gia dù cho người đông thế mạnh hơn nữa thì cũng phải cho chúng ta chút mặt mũi, cũng phải khách khách khí khí với người…”
“Huống chi, Ninh Tuyết lần này bị trọng thương, chúng ta vốn muốn cầm một ít Thiên Linh dược liệu từ trong bảo khố của chúng ta mang đến cho nàng bồi dưỡng một phen… Thứ này đối với sự hồi phục cũng như vấn đề tu luyện của nàng đều có sự trợ giúp rất lớn…”
“Có điều bởi vì nàng vẫn chưa phải là người của Chu gia chúng ta, nên loại đồ vật đắt giá này không thể tùy tiện lấy ra được…. Trác Vân bá phụ, người như thế nào cũng phải lấy sức khỏe của Ninh Tuyết tiểu thư làm trọng a!”
“Hơn nữa, đợi đến khi nàng tiến vào nội giáo khu của Đế Đô học phủ, nếu như không có Chu gia của chúng ta ở phía sau ủng hộ thì điểm ưu thế thiên phú nhỏ nhoi kia của nàng rất nhanh chóng sẽ bị người khác bỏ lại đằng sau!”
Chu Hữu Hồng mồm năm miệng mười thuyết phục.
Hắn không muốn chờ đợi nữa, chỉ cần giải quyết được chuyện thành hôn thì mọi chuyện sẽ rất nhanh chóng gạo nấu thành cơm mà thôi.
Cô nàng Mục Ninh Tuyết kia muốn vóc người có vóc người, muốn dung mạo có dung mạo!
Thân thể vừa mềm mại thon thả lại vừa tựa như băng cơ ngọc cốt! Đó là còn chưa kể đến dung nhan nghiêng nước nghiêng thành kia nữa…
Chu Hữu Hồng thèm thuồng Mục Ninh Tuyết đã lâu. Chỉ cần nghĩ đến một khắc mà hắn có được nàng, Chu Hữu Hồng liền giống như được bơm chất kích thích, mềm cứng đủ kiểu để thuyết phục Mục Trác Vân.
“Chuyện này… chuyện này…” Mục Trác Vân không có cách nào quyết định được.
Trên thực tế hắn cũng biết nếu như đám cưới này thành công thì tiểu gia tộc sắp phá sản của hắn sẽ có cơ hội trở mình. Nhưng mà...
Khi hắn nghĩ tới việc tính mạng của Mục Ninh Tuyết là do Mạc Phàm cứu được. Nếu như lúc này, con gái của hắn lập tức lập gia đình thù quả thực là đáng hổ thẹn với linh hồn của tiểu tử kia ở dưới suối vàng a…
(THĐT: Chương này tác giả tẩy trắng kinh thật @@, bố vợ còn ủng hộ vậy thì Mục Ninh Tuyết không thoát khỏi tay anh main nhà ta rồi.)
(TDTT: Vậy chứ tầm ngàn chương nữa thằng MP vẫn còn là xử nam a…)
“Bây giờ vẫn chưa phải là lúc! Hiện tại thân thể của Ninh Tuyết vẫn còn đang rất suy nhược, nếu như bàn chuyện cưới hỏi vào lúc này thì không được tốt cho lắm…” Mục Trác Vân nói.
“Hiện tại lập gia đình mới là chuyện tốt… Thành gia lập thất chính là điềm lành, có thể xua đi xui xẻo cho cả nhà các ngươi!” Chu tiên sinh có chút không nhịn được nói chen vào.
“Thân thể quan trọng hơn, thân thể quan trọng hơn! Đã như vậy thì trước tiên để cho Ninh Tuyết dưỡng thương một thời gian, sau đó chúng ta sẽ lại đến thăm nàng.”
Chu Hữu Hồng rốt cuộc cảm thấy không cần thiết nóng lòng trong nhất thời như vậy. Ép một nữ nhân còn nằm trên giường bệnh lập gia đình, thế thì hắn cũng không khỏi quá không phong độ rồi.
Cực phẩm nữ nhân này, sớm muộn gì cũng là của Chu Hữu Hồng hắn!
“Chúng ta đây liền cáo từ… Buôn bán sự tình, chính ngươi tự nghĩ biện pháp đi!” Chu tiên sinh để lại cho Mục Trác Vân một hàm ý rất rõ ràng.
Chu Hữu Hồng ngoài mặt vẫn giữ một chút khiêm tốn của một đứa con rể tương lai. Sau khi nói tiếng cáo từ, hắn mới xoay người rời đi.
“Haizz…”
Nhìn theo bóng lưng của cha con Chu gia, Mục Trác Vân âm thầm thở dài một cái.
Gia tộc, thế gia, thế tộc… đây là ba cái khái niệm hoàn toàn bất đồng!
(gia tộc: một gia đình – thế gia: một đại gia đình – thế tộc: một dòng họ)
Mục Trác Vân nắm giữ Mục thị Gia Tộc cùng lắm chỉ là một tên thổ hoàng đế ở nơi khỉ ho cò gáy như Bác thành mà thôi! Trong mắt của tộc nhân Mục thị thế tộc, bọn họ chỉ là chi nhánh bé tí tẹo bị lưu đày đến phương nam không hơn không kém.
(thổ hoàng đế: người nắm quyền cao nhất ở một nơi nào đó)
Bác Thành bị phá hủy, Mục Trác Vân chỉ còn cách mang theo tiểu gia tộc tàn tạ của hắn trở về đế đô.
Nhưng mà, chỉ có Mục Ninh Tuyết có được thực lực siêu quần bạt tụy so với những đứa trẻ cùng lứa mới có một ít tiếng nói đối với Băng Hệ thế tộc đã truyền thừa không biết bao nhiêu năm này.
Về phần Mục Trác Vân hắn cùng với Mục Hạ đối với bọn họ chỉ giống như những người giúp việc hơi cao cấp một chút mà thôi… bọn hắn bị những gia tộc nắm trong tay nhiều tài nguyên hơn tùy ý sai sử.
Bọn họ tuổi đều đã cao, tu vi không thể nào tiến triển thêm được nữa, vì vậy rất khó phát triển được mạng giao thiệp với các thế lực lớn.
Bọn họ chỉ có thể dựa vào sự phát triển của những người trẻ tuổi. Nếu không thì cái mác Mục thị sẽ mãi mãi khiến cho bọn họ không thể ngẩng đầu lên làm người…
Truyện được dịch tại
———————————————————————————————————————————————————–*
Cảm ơn các bạn đã thưởng thức!
Nếu các bạn thấy hay thì hãy nhấn tim hay thả đề cử để mình có động lực dịch tiếp nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.