Chương 476: Đêm đen mỹ diệu
Loạn
01/11/2019
Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng
“Có khả năng ngay cả bọn họ cũng không biết bản thân đã giải quyết gần hết Cự Bạch Sa trong vùng này.” Thần Dĩnh vẫn đang trong trạng thái vô cùng kinh ngạc, có chút không dám tin tưởng khi nhìn về chiến trường bên kia.
Trận chiến này đã kéo lê trong một quãng thời gian rất dài, căn bản không cần Thần Dĩnh lại đi lên hỗ trợ, nàng tin tưởng này bản thân mình có đi qua phỏng chừng cũng không đem lại tác dụng gì.
Ở trong chiến đấu, ba người bọn hắn rõ ràng đã lĩnh hội được ưu thế của nhau, phối hợp trở nên càng thêm ăn ý, ban đầu bọn họ còn bị rơi vào trong tình cảnh phải từng bước từng bước xông ra trùng vây của Cự Bạch Sa, đến hiện tại thì bọn chúng thật giống như ngược lại đã biến thành phe bị động, trong khi Trương Tiểu Hầu, Triệu Mãn Duyên, Mạc Phàm ba người lại trở thành phe chủ động đem chúng nó từng đàn từng đàn tiêu diệt!
Nguyên bản một mảnh Sa Võng Hà sa lãng ngập trời không biết từ lúc nào thu hẹp lại chỉ còn một vùng nhỏ xung quanh bọn hắn vẫn đang ba động, chỉ có điều chỗ đó quy về trầm tĩnh bất quá chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, những đầu Cự Bạch Sa kia rõ ràng đã không còn cách nào tạo thành uy hiếp đối với bọn họ.
“Xem ra đoạn đường sắp tới của chúng ta sẽ trở nên dễ dàng hơn.” Linh Linh nhẹ nhàng nói.
Tại thời điểm lời nói này vừa dứt, mấy con Cự Bạch Sa cuối cùng đều đã tan tác, ba người bọn hắn rốt cuộc đã hoàn thành công tác quét dọn của mình.
Từ trong trận chiến vừa nãy bọn hắn đã tìm được biện pháp đối phó những đầu Cự Bạch Sa này, như vậy cho dù bọn chúng lại xuất hiện với quân số nhiều hơn một chút thì hẳn cũng không tạo thành được uy hiếp gì.
Chỗ Sa Võng Hà này, đáng sợ chung quy đáng sợ, thế nhưng cũng không đúng thật là hoàng tuyền có đi không về, cường giả chân chính có can đảm đối mặt với nó vẫn sẽ có thể bước qua được như thường.
...
Đêm đã khuya, nhưng không hề tăm tối.
Mảnh sa mạc miên miên trùng điệp vào thời khắc này dường như đã hóa thành một cái bối cảnh không không, nâng lên vẻ đẹp duy mỹ của tinh không được tô điểm óng ánh đầy sao, cảnh sắc tráng lệ cùng duy mỹ kết hợp lại với nhau như thế này e rằng cũng chỉ có ở nơi Đôn Hoàng mới có thể tận mắt chứng kiến được.
Sau trận đại chiến long trời lở đất vừa rồi, mảnh Sa Võng Hà này đã triệt để bình tĩnh lại. Tâm Hạ đang thi triển kỹ năng chữa trị nhu hòa của nàng để tiến hành trị liệu cho tổ đội ba người kia. Tuy là ma năng Tâm Linh hệ của nàng vẫn chưa hồi phục lại, thế nhưng ma năng Chữa Trị hệ của nàng vẫn là vô cùng sung túc. Chỉ cần ma năng không có triệt triệt để để khô cạn, nàng liền có thể cuồn cuộn không ngừng tu bổ sức chiến đấu cho ba người bọn họ.
“Sảng khoái a, đời này quả thực chưa từng giết đến sảng khoái như vậy!” Triệu Mãn Duyên nhếch miệng một cái, mới vừa muốn nói mấy câu đắc ý vênh váo, kết quả vết thương trên mặt của hắn liền trực tiếp nứt ra rồi.
Trương Tiểu Hầu ngồi một bên cũng vội vàng gật đầu hưởng ứng, ở trong quân đội cùng những chiến hữu hiệp đồng tác chiến cũng không có sướng tay như lần này.
Mạc Phàm hai tay gối ở sau gáy, thả mình nằm trên bãi cát vàng mềm mại ngước nhìn lên bầu trời đêm mỹ lệ, thầm hồi tường lại dư vị vui sướng vừa nãy khi tung ra một cú đấm kia liền tiêu diệt cả đám một đông đảo yêu ma quỷ quái, đồng thời cũng bắt đầu tinh tế đếm xem lần này rốt cuộc thu hoạch được bao nhiêu viên tinh phách nô bộc cấp!
Tính cả hai viên lúc trước, chính mình tổng cộng thu thập được 5 viên, nếu như số tinh phách này có thể đem bán thì chính là 25 triệu, quả thực liền phát tài rồi!
Chỉ là Mạc Phàm cũng không có nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp đem 3 viên tinh phách thu được để cường hóa Hỏa hệ tinh tử.
Thêm vào lúc trước đã từng cường hóa qua 7 viên Hỏa hệ tinh tử, hiện tại số tinh tử được Mạc Phàm cường hóa tổng cộng là 10 viên, mặc dù còn cách mục tiêu cường hóa toàn bộ 49 viên có chút xa, nhưng cứ tiếp tục như vậy thì chung quy vẫn sẽ có một ngày hắn có thể cường hóa ra Liệt Quyền cấp bốn!
Mạc Phàm rất rõ ràng việc xung kích pháp sư cao cấp là một quá trình dài dằng dặc, nếu như trước kia hắn tiến lên Cao Cấp mà có thể đem Liệt Quyền cường hóa đến cấp bốn mà nói thì tốt xấu gì hắn cũng sẽ nắm giữ một cái kỹ năng có uy lực của một nửa cái cấp cao ma pháp, hơn nữa bản thân hắn còn có ròng rã năng lực của 4 hệ, đến khi đó một ít cấp cao pháp sư cũng chưa chắc có thể nhẹ nhõm đánh bại mình được!
Hơn nữa, mục tiêu của chuyến đi lần này nhưng là vì Viêm Cơ a.
Nếu như có thể bắt được Viêm Cơ, sức chiến đấu của hắn tuyệt đối sẽ đề thăng tới mức làm người khác kinh hãi!
“Anh vẫn đeo nó y như lúc trước.” Thanh âm ôn thu của Tâm Hạ bất chợt rót vào tại của Mạc Phàm.
Mạc Phàm nghiêng đầu qua, nhìn thấy Tâm Hạ trị liệu xong liền chạy đến ngồi bên cạnh hắn.
Vì hắn đang nằm ngửa ra, cổ áo có hơi mở rộng cho nên Tiểu Nê Thu trụy vẫn giấu ở vị trí lồng ngực liền lộ ra một góc, Tâm Hạ vốn cẩn thận rất nhanh đã phát hiện được.
“Đúng đấy, tuy rằng không biết lai lịch của nó, nhưng ta cảm thấy nó có thể mang đến vận may cho anh.” Mạc Phàm cười cười nói.
“Nó rất đặc thù.” Tâm Hạ khẽ mỉm cười, năng lực cảm nhận của người nắm giữ Tâm Linh hệ như nàng kỳ thực mạnh mẽ hơn những pháp sư hệ khác rất nhiều. Nàng có thể cảm giác được bên trong vòng cổ này của Mạc Phàm chất chứa một thứ sức mạnh rất kỳ lạ, chỉ là sức mạnh này đến tột cùng là cái gì thì nàng không thể diễn tả được.
Liên quan đến sự tình tiểu Nê Thu trụy, Tâm Hạ cũng không có hỏi nhiều.
Trong lý niệm của nàng, điều gì cần nói, Mạc Phàm tự nhiên sẽ nói cho mình nghe, nếu anh ấy không nói thì đi hỏi cũng không có ý nghĩa gì.
Thật ra thì ý nghĩ này của Tâm Hạ kỳ thực có chút hơi quá phong kiến nữ tính, thế nhưng cần phải biết rằng Tâm Hạ từ nhỏ là bị Mạc Phàm một tay đầu độc uốn nắn lên, cái kế hoạch bồi dưỡng người này tất nhiên là do Mạc Phàm nhìn xa trông rộng chuẩn bị từ rất sớm nha!
Tâm Hạ thật ra cũng không phải là một người không hề có một chút chính kiến nào, trên thực tế thành tích học tập xuất chúng cùng với phương pháp đối nhân xử thế của nàng cho thấy tâm trí của nàng kỳ thực rất thông tuệ, chỉ là khi ở trước mặt Mạc Phàm ca ca của nàng, nàng hầu như có một loại bản năng trở nên ngoan ngoãn nghe lời, mặc kệ cho tên này bày bố ra sao.
Liền nói thí dụ như khi tên bại hoại này thừa dịp đêm tối khi người khác đều đang trong lúc nghỉ ngơi, cái móng heo kia liền từng chút từng chút hướng về chỗ tròn trịa ở dưới phần eo nhỏ nhắn của nàng. Nguyên bản Tâm Hạ có thể có 10 ngàn loại biện pháp để thoát khỏi loại hành vi vô liêm sỉ này, nhưng khi nghĩ tới bàn tay xấu xa này là móng vuốt của Mạc Phàm ca ca, khuôn mặt nàng liền đỏ bừng lên, muốn đánh xuống mấy cái móng vuốt sắc lang kia, nhưng nàng lại không dám làm vậy, chỉ có thể đưa cặp mắt trong veo như nước hồ thu kia ngó chừng chung quanh, vô cùng sợ hãi bị người khác phát hiện ra.
Còn cái tên gia hỏa Mạc Phàm xấu xa ngất trời kia chính là đang giả vờ nghiêm túc ngửa mặt nhìn lên bầu trời, nhập tâm vào vai diễn thanh niên cảm khái trước tự nhiên đạo pháp, đồng cảm với nhân sinh nửa tự tại nửa ưu thương của hươu nai, nhưng trên thực tế bàn tay trái của hắn lại đang ở trong cái góc chết kia lén lút làm ra những hành động khiến cho nhân thần cộng phẫn!
Thiệt thòi chính là Tâm Hạ không có cách nào để đối phó với hành vi này Mạc Phàm, nếu đổi lại là Mục Ninh Tuyết, Đường Nguyệt hai nữ này ở đây thì đã sớm một băng một hỏa đưa tiễn Mạc Phàm thăng thiên rồi!
Mạc Phàm không có chút nào tự biết hối cải, thỏa thích hưởng thụ những xúc cảm mềm mại kia, hưởng thụ cảm giác co dãn kinh người ở chỗ đó, bàn tay từ eo càng lúc càng lấn đi xuống, sắp sửa nắm trọn trong tay một nửa bên mông mỹ miều của một cô nương băng thanh ngọc khiết luôn rồi.
Hai gò má của Tâm Hạ đã hồng nhuận đến độ sắp sửa chảy ra nước, thế nhưng để điều khiển thân thể vốn mềm mại của nàng đứng dậy là một việc rất khó khăn, hơn nữa một khi nàng đứng lên, người khác liền có thể nhìn thấy tay của Mạc Phàm ca đặt ở trên người mình, chẳng phải là càng mắc cỡ chết người hơn sao. Tên ca ca bại hoại này dĩ nhiên là dùng thân thể của nàng che chắn tầm mắt của mọi người a!
Đứng ngồi đều không yên, cả người lại bắt đầu có cảm giác nóng lên khiến cho Tâm Hạ ngay cả tâm tư trợn trắng mắt nhìn sang Mạc Phàm cũng đều không có, chỉ có thể cố gắng trấn định, làm bộ như không có chuyện gì phát sinh đâu.
Càng làm nàng tức giận chính là, Mạc Phàm lại còn coi như không có chuyện gì xảy ra, vẫn cứ thao thao tán gẫu cùng nàng, thậm chí còn tán gẫu về một ít đề tài vô cùng đứng đắn mẫu mực, thực sự đã đem hành vi tráng lệ, bao la, bỉ ổi, hèn mọn này che lấp không hề có một chút sơ hở nào!
* ———————————————————————————————————————————————————–*
Cảm ơn các bạn đã thưởng thức!
Nếu các bạn thấy hay thì hãy nhấn tim hay thả đề cử để mình có động lực dịch tiếp nha.
“Có khả năng ngay cả bọn họ cũng không biết bản thân đã giải quyết gần hết Cự Bạch Sa trong vùng này.” Thần Dĩnh vẫn đang trong trạng thái vô cùng kinh ngạc, có chút không dám tin tưởng khi nhìn về chiến trường bên kia.
Trận chiến này đã kéo lê trong một quãng thời gian rất dài, căn bản không cần Thần Dĩnh lại đi lên hỗ trợ, nàng tin tưởng này bản thân mình có đi qua phỏng chừng cũng không đem lại tác dụng gì.
Ở trong chiến đấu, ba người bọn hắn rõ ràng đã lĩnh hội được ưu thế của nhau, phối hợp trở nên càng thêm ăn ý, ban đầu bọn họ còn bị rơi vào trong tình cảnh phải từng bước từng bước xông ra trùng vây của Cự Bạch Sa, đến hiện tại thì bọn chúng thật giống như ngược lại đã biến thành phe bị động, trong khi Trương Tiểu Hầu, Triệu Mãn Duyên, Mạc Phàm ba người lại trở thành phe chủ động đem chúng nó từng đàn từng đàn tiêu diệt!
Nguyên bản một mảnh Sa Võng Hà sa lãng ngập trời không biết từ lúc nào thu hẹp lại chỉ còn một vùng nhỏ xung quanh bọn hắn vẫn đang ba động, chỉ có điều chỗ đó quy về trầm tĩnh bất quá chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, những đầu Cự Bạch Sa kia rõ ràng đã không còn cách nào tạo thành uy hiếp đối với bọn họ.
“Xem ra đoạn đường sắp tới của chúng ta sẽ trở nên dễ dàng hơn.” Linh Linh nhẹ nhàng nói.
Tại thời điểm lời nói này vừa dứt, mấy con Cự Bạch Sa cuối cùng đều đã tan tác, ba người bọn hắn rốt cuộc đã hoàn thành công tác quét dọn của mình.
Từ trong trận chiến vừa nãy bọn hắn đã tìm được biện pháp đối phó những đầu Cự Bạch Sa này, như vậy cho dù bọn chúng lại xuất hiện với quân số nhiều hơn một chút thì hẳn cũng không tạo thành được uy hiếp gì.
Chỗ Sa Võng Hà này, đáng sợ chung quy đáng sợ, thế nhưng cũng không đúng thật là hoàng tuyền có đi không về, cường giả chân chính có can đảm đối mặt với nó vẫn sẽ có thể bước qua được như thường.
...
Đêm đã khuya, nhưng không hề tăm tối.
Mảnh sa mạc miên miên trùng điệp vào thời khắc này dường như đã hóa thành một cái bối cảnh không không, nâng lên vẻ đẹp duy mỹ của tinh không được tô điểm óng ánh đầy sao, cảnh sắc tráng lệ cùng duy mỹ kết hợp lại với nhau như thế này e rằng cũng chỉ có ở nơi Đôn Hoàng mới có thể tận mắt chứng kiến được.
Sau trận đại chiến long trời lở đất vừa rồi, mảnh Sa Võng Hà này đã triệt để bình tĩnh lại. Tâm Hạ đang thi triển kỹ năng chữa trị nhu hòa của nàng để tiến hành trị liệu cho tổ đội ba người kia. Tuy là ma năng Tâm Linh hệ của nàng vẫn chưa hồi phục lại, thế nhưng ma năng Chữa Trị hệ của nàng vẫn là vô cùng sung túc. Chỉ cần ma năng không có triệt triệt để để khô cạn, nàng liền có thể cuồn cuộn không ngừng tu bổ sức chiến đấu cho ba người bọn họ.
“Sảng khoái a, đời này quả thực chưa từng giết đến sảng khoái như vậy!” Triệu Mãn Duyên nhếch miệng một cái, mới vừa muốn nói mấy câu đắc ý vênh váo, kết quả vết thương trên mặt của hắn liền trực tiếp nứt ra rồi.
Trương Tiểu Hầu ngồi một bên cũng vội vàng gật đầu hưởng ứng, ở trong quân đội cùng những chiến hữu hiệp đồng tác chiến cũng không có sướng tay như lần này.
Mạc Phàm hai tay gối ở sau gáy, thả mình nằm trên bãi cát vàng mềm mại ngước nhìn lên bầu trời đêm mỹ lệ, thầm hồi tường lại dư vị vui sướng vừa nãy khi tung ra một cú đấm kia liền tiêu diệt cả đám một đông đảo yêu ma quỷ quái, đồng thời cũng bắt đầu tinh tế đếm xem lần này rốt cuộc thu hoạch được bao nhiêu viên tinh phách nô bộc cấp!
Tính cả hai viên lúc trước, chính mình tổng cộng thu thập được 5 viên, nếu như số tinh phách này có thể đem bán thì chính là 25 triệu, quả thực liền phát tài rồi!
Chỉ là Mạc Phàm cũng không có nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp đem 3 viên tinh phách thu được để cường hóa Hỏa hệ tinh tử.
Thêm vào lúc trước đã từng cường hóa qua 7 viên Hỏa hệ tinh tử, hiện tại số tinh tử được Mạc Phàm cường hóa tổng cộng là 10 viên, mặc dù còn cách mục tiêu cường hóa toàn bộ 49 viên có chút xa, nhưng cứ tiếp tục như vậy thì chung quy vẫn sẽ có một ngày hắn có thể cường hóa ra Liệt Quyền cấp bốn!
Mạc Phàm rất rõ ràng việc xung kích pháp sư cao cấp là một quá trình dài dằng dặc, nếu như trước kia hắn tiến lên Cao Cấp mà có thể đem Liệt Quyền cường hóa đến cấp bốn mà nói thì tốt xấu gì hắn cũng sẽ nắm giữ một cái kỹ năng có uy lực của một nửa cái cấp cao ma pháp, hơn nữa bản thân hắn còn có ròng rã năng lực của 4 hệ, đến khi đó một ít cấp cao pháp sư cũng chưa chắc có thể nhẹ nhõm đánh bại mình được!
Hơn nữa, mục tiêu của chuyến đi lần này nhưng là vì Viêm Cơ a.
Nếu như có thể bắt được Viêm Cơ, sức chiến đấu của hắn tuyệt đối sẽ đề thăng tới mức làm người khác kinh hãi!
“Anh vẫn đeo nó y như lúc trước.” Thanh âm ôn thu của Tâm Hạ bất chợt rót vào tại của Mạc Phàm.
Mạc Phàm nghiêng đầu qua, nhìn thấy Tâm Hạ trị liệu xong liền chạy đến ngồi bên cạnh hắn.
Vì hắn đang nằm ngửa ra, cổ áo có hơi mở rộng cho nên Tiểu Nê Thu trụy vẫn giấu ở vị trí lồng ngực liền lộ ra một góc, Tâm Hạ vốn cẩn thận rất nhanh đã phát hiện được.
“Đúng đấy, tuy rằng không biết lai lịch của nó, nhưng ta cảm thấy nó có thể mang đến vận may cho anh.” Mạc Phàm cười cười nói.
“Nó rất đặc thù.” Tâm Hạ khẽ mỉm cười, năng lực cảm nhận của người nắm giữ Tâm Linh hệ như nàng kỳ thực mạnh mẽ hơn những pháp sư hệ khác rất nhiều. Nàng có thể cảm giác được bên trong vòng cổ này của Mạc Phàm chất chứa một thứ sức mạnh rất kỳ lạ, chỉ là sức mạnh này đến tột cùng là cái gì thì nàng không thể diễn tả được.
Liên quan đến sự tình tiểu Nê Thu trụy, Tâm Hạ cũng không có hỏi nhiều.
Trong lý niệm của nàng, điều gì cần nói, Mạc Phàm tự nhiên sẽ nói cho mình nghe, nếu anh ấy không nói thì đi hỏi cũng không có ý nghĩa gì.
Thật ra thì ý nghĩ này của Tâm Hạ kỳ thực có chút hơi quá phong kiến nữ tính, thế nhưng cần phải biết rằng Tâm Hạ từ nhỏ là bị Mạc Phàm một tay đầu độc uốn nắn lên, cái kế hoạch bồi dưỡng người này tất nhiên là do Mạc Phàm nhìn xa trông rộng chuẩn bị từ rất sớm nha!
Tâm Hạ thật ra cũng không phải là một người không hề có một chút chính kiến nào, trên thực tế thành tích học tập xuất chúng cùng với phương pháp đối nhân xử thế của nàng cho thấy tâm trí của nàng kỳ thực rất thông tuệ, chỉ là khi ở trước mặt Mạc Phàm ca ca của nàng, nàng hầu như có một loại bản năng trở nên ngoan ngoãn nghe lời, mặc kệ cho tên này bày bố ra sao.
Liền nói thí dụ như khi tên bại hoại này thừa dịp đêm tối khi người khác đều đang trong lúc nghỉ ngơi, cái móng heo kia liền từng chút từng chút hướng về chỗ tròn trịa ở dưới phần eo nhỏ nhắn của nàng. Nguyên bản Tâm Hạ có thể có 10 ngàn loại biện pháp để thoát khỏi loại hành vi vô liêm sỉ này, nhưng khi nghĩ tới bàn tay xấu xa này là móng vuốt của Mạc Phàm ca ca, khuôn mặt nàng liền đỏ bừng lên, muốn đánh xuống mấy cái móng vuốt sắc lang kia, nhưng nàng lại không dám làm vậy, chỉ có thể đưa cặp mắt trong veo như nước hồ thu kia ngó chừng chung quanh, vô cùng sợ hãi bị người khác phát hiện ra.
Còn cái tên gia hỏa Mạc Phàm xấu xa ngất trời kia chính là đang giả vờ nghiêm túc ngửa mặt nhìn lên bầu trời, nhập tâm vào vai diễn thanh niên cảm khái trước tự nhiên đạo pháp, đồng cảm với nhân sinh nửa tự tại nửa ưu thương của hươu nai, nhưng trên thực tế bàn tay trái của hắn lại đang ở trong cái góc chết kia lén lút làm ra những hành động khiến cho nhân thần cộng phẫn!
Thiệt thòi chính là Tâm Hạ không có cách nào để đối phó với hành vi này Mạc Phàm, nếu đổi lại là Mục Ninh Tuyết, Đường Nguyệt hai nữ này ở đây thì đã sớm một băng một hỏa đưa tiễn Mạc Phàm thăng thiên rồi!
Mạc Phàm không có chút nào tự biết hối cải, thỏa thích hưởng thụ những xúc cảm mềm mại kia, hưởng thụ cảm giác co dãn kinh người ở chỗ đó, bàn tay từ eo càng lúc càng lấn đi xuống, sắp sửa nắm trọn trong tay một nửa bên mông mỹ miều của một cô nương băng thanh ngọc khiết luôn rồi.
Hai gò má của Tâm Hạ đã hồng nhuận đến độ sắp sửa chảy ra nước, thế nhưng để điều khiển thân thể vốn mềm mại của nàng đứng dậy là một việc rất khó khăn, hơn nữa một khi nàng đứng lên, người khác liền có thể nhìn thấy tay của Mạc Phàm ca đặt ở trên người mình, chẳng phải là càng mắc cỡ chết người hơn sao. Tên ca ca bại hoại này dĩ nhiên là dùng thân thể của nàng che chắn tầm mắt của mọi người a!
Đứng ngồi đều không yên, cả người lại bắt đầu có cảm giác nóng lên khiến cho Tâm Hạ ngay cả tâm tư trợn trắng mắt nhìn sang Mạc Phàm cũng đều không có, chỉ có thể cố gắng trấn định, làm bộ như không có chuyện gì phát sinh đâu.
Càng làm nàng tức giận chính là, Mạc Phàm lại còn coi như không có chuyện gì xảy ra, vẫn cứ thao thao tán gẫu cùng nàng, thậm chí còn tán gẫu về một ít đề tài vô cùng đứng đắn mẫu mực, thực sự đã đem hành vi tráng lệ, bao la, bỉ ổi, hèn mọn này che lấp không hề có một chút sơ hở nào!
* ———————————————————————————————————————————————————–*
Cảm ơn các bạn đã thưởng thức!
Nếu các bạn thấy hay thì hãy nhấn tim hay thả đề cử để mình có động lực dịch tiếp nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.