Toàn Chức Pháp Sư

Chương 556: Dương Dương Thôn Biến Mất

Loạn

01/11/2019

Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng

Những khu vực ao mặn gần đó đều có thể tùy ý thấy được một ít cát trắng vun lại, có người nói rằng chỉ cần chúng được tử khí tẩm bổ một hồi lâu liền có thể trở thành chất dinh dưỡng cho vong linh.

Mạc Phàm một đường đi tới quả thực phát hiện không ít vong linh đang thu nạp ánh trăng và thu thập cát mịn trên những cái ao chết này, hệt như người ta đang đãi vàng trước sóng vậy.

Quần thể vong linh này cách Ngoại thành tường một khoảng xa, gồm toàn những thành phần du đãng lung tung, tìm kiếm một ít đồ vật hữu dụng với thân thể của bọn chúng, bất kể là những thứ vụn xương nho nhỏ hay là những khúc hài cốt bị đám chó hoang vứt lại.

“Đã có một cái trừ tà biện pháp tốt như vậy, vậy thì vong linh cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng a.” Một vị tùy tùng râu dài bên người nữ tử áo đen tỏ vẻ nói.

“Thứ tỏi xám này so với vàng còn khó tìm hơn, không có cách nào gieo trồng được. Chúng nó chủ yếu sinh trưởng ở nơi vong linh chất chồng, dựa vào thịt của người chết làm chất dinh dưỡng, chỉ có người của Nguy Cư thôn mới biết cách hái, số lượng hàng năm cũng rất có hạn. Nếu không phải vị huynh đệ này của ta có một nửa huyết thống của người trong Nguy Cư thôn thì cũng không cách nào tìm cho các ngươi những thứ này.” Tên dẫn đường lùn tịt cười nói.

Tên nam tử cường tráng lúc này cũng hàm hậu nở một nụ cười, con mắt còn len lén liếc nhìn nữ tử áo đen, phỏng chừng hắn đời này chưa từng thấy qua nữ nhân hấp dẫn như vậy.

“Phía trước không xa chính là Dương Dương thôn, đêm còn dài, chúng ta tới đó tạm trú trước đã.” Nam tử lùn chỉ về ngọn núi nhỏ phía trước rồi nói.

“Thôn có thôn quy, các ngươi muốn đi vào tốt nhất là nên tuân thủ.” Nam tử cường tráng nhắc nhở lại mọi người một câu.

Mọi người gật đầu tỏ vẻ không có vấn đề gì.

Đám người Mạc Phàm rất thuận lợi đi lên sườn núi, sau đó lại theo sườn núi đi xuống. Bọn họ đều rất hứng thú muốn nhìn một chút những người này làm sao bình yên tồn tại ở giữa nơi vong linh đầy rẫy như thế này. Nhưng lúc bọn họ nhìn xuống sườn núi bên dưới thì chỉ thấy một đống gỗ ngổn ngang chồng chất, nơi nào có thôn xóm gì!

Lại nhìn sang những chỗ khác, cũng chỉ thấy một mảnh bùn đất màu đen, ngoại trừ mấy chỗ loang loang lổ lổ thì không có thứ gì cả!

“Ngươi đùa giỡn chúng ta?” Tên nam tử mặt mũi đầy râu lập tức mang theo vài phần tức giận nói.

“Ta… Ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.” Sắc mặt của tên nam tử lùn thoáng chốc thay đổi, ánh mắt chuyển hướng nhìn về phía nam tử cường tráng.

Nam tử cường tráng lúc này cũng tràn đầy kinh ngạc, bộ dạng như hoàn toàn không thể tin được tình cảnh trước mắt.

Hắn bắt đầu chạy, điên cuồng chạy xuống dưới sườn dốc.

Mảnh đất ngổn ngang phía dưới ngay cả một góc nhà tranh cũng không có, chứ đừng nói chi đến thôn xóm!

Thế nhưng nam tử cường tráng lúc này giống như đang phát điên lên vậy, mặc cho có một vài con vong linh đang đi qua đi lại, hắn lúc này lại không hề kiêng dè e sợ một chút nào.

“Trên tấm bản đồ này có ký hiệu rõ, vị trí của Dương Dương thôn đúng là ở chỗ này.” Liễu Như kiểm tra địa hình xung quanh một lượt rồi nói.

“Đúng đúng đúng, địa đồ sẽ không sai được, ta thật sự không có lừa các ngươi.” Nam tử lùn tịt vội vội vàng vàng nói.



“Vậy thì thôn đâu?”

“Ta cũng không biết.”

“Trừ phi…”

Từ dáng vẻ hồn bay phách lạc của nam tử cường tráng liền có thể thấy được, nơi đó đúng là vị trí của Dương Dương thôn.

Thế nhưng cái thôn đó lại bất thình lình biến mất rồi.

Giả như còn sót lại cọc gỗ tường vây, phòng ốc phế tích, đồ vật rải rác, vậy thì vẫn có thể chứng minh đã từng có thôn trang tồn tại ở nơi này. Thế nhưng ở chỗ đó chỉ có một ít gỗ vụn rải rác, còn lại tất cả đều là bùn đất màu đen, không có thứ gì cả.

“Chẳng lẽ Nguy Cư thôn cũng không có thể tránh thoát khỏi vong linh bạo loạn?” Liễu Như phát sinh nghi vấn như vậy.

“Có lẽ vậy, không chừng Kẻ thống trị vong linh mới đã không cho những này cư dân bản địa này chút mặt mũi nào nữa.”

Mọi người cùng nhau dọc theo sườn núi đi xuống, phát hiện mảnh đất này còn có vết tích đã từng bị đốt cháy qua, khắp nơi đều tro tàn chất đống, khi gió vừa thổi qua liền bay tứ tung vẩn đục khắp nơi.

“Không tìm thấy thi thể, có dấu hiệu thiêu hủy qua, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì.” Tên nam tử mặt đầy râu đối nói nhỏ với nữ tử áo đen đang đứng bên cạnh.

“Nếu như quả thực có chuyện gì đó xảy ra, chúng ta tìm thấy thi thể cũng đúng thôi.” Mạc Phàm chỉ chỉ tay về phía những con vong linh đang du đãng xung quanh.

Thôn dân nếu như chết rồi, quá nửa là đều sẽ biến thành vong linh, nơi này khắp nơi là tro tàn đã từng bị thiêu đốt qua, cho dù có vết máu lưu lại cũng không thể nhận biết được nữa rồi.

“Vậy chúng ta làm sao bây giờ?” Một tùy tùng khác của nữ tử áo đen nói.

“Không thể làm gì khác hơn là đi tới thôn xóm kế tiếp, nếu như cái thôn xóm kế tiếp cũng giống như vậy thì…”. Nữ tử áo đen đề xuất một ý kiến.

Nam tử lùn gấp gáp gật đầu, hắn cũng đang suy nghĩ về ý tứ này.

Mạc Phàm cùng Liễu Như không thể nói thêm gì khác, tự nhiên chỉ có thể đồng ý.

“Đi thôi, đi thôi, ngươi tiếp tục ở đây cũng không tìm được gì. Bọn họ có thể là đã di chuyển đi chỗ khác, đừng vội bi quan như vậy.” Nam tử lùn đối với đồng bọn nam tử cường tráng của hắn nói nói.

Nam tử cường tráng rốt cuộc vẫn còn một ít lý trí, sau khi phát hiện không có dấu hiệu người tử vong với số lượng lớn, liền tiếp tục dẫn đường cho mọi người đi tới Hoa thôn ở kế tiếp.

“Nơi này còn cách hoa thôn khoảng hai ngày lộ trình, vốn ta tính toán trú lại chỗ Dương Dương thôn này một đêm, có thể tiết kiệm một ít tỏi xám. Bây giờ nhìn lại, chỉ sợ chúng ta đi được nửa đường đến Hoa thôn thì tỏi xám sẽ bị dùng hết.” Nam tử lùn vẻ mặt thành thật nói với mọi người.



Rất hiển nhiên, khuyết thiếu tỏi xám là vấn đề nghiêm trọng nhất lúc này.

Nam tử lùn đưa ra ý kiến trước tiên trở về cố đô, chờ nam tử cường tráng lại từ chỗ tộc nhân ở chỗ đó đưa tới một ít đồ vật này nữa, nhưng nam tử cường tráng biểu thị rằng hắn muốn lấy được những thứ tỏi xám này ít nhất cũng phải chờ mấy tháng.

“Trực tiếp xông qua là được, quay trở lại quá mức lãng phí thời gian, các ngươi chỉ cần chỉ đường tốt là được.” Tùy tùng râu rậm nói.

Mạc Phàm cùng Liễu Như cũng là ý này, nếu cứ tiếp tục chờ đợi, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.

“Đừng lỗ mãng.” Nữ tử áo vào lúc này mở miệng nói. nàng liếc mắt nhìn sang nam tử lùn, thanh âm ôn nhu nói: “Trên đoạn đường chúng ta đi qua, ta phát hiện cũng không phải tất cả khu vực đều tràn ngập vong linh. Chúng ta đến quá nửa đêm nay tạm thời không cần sử dụng thêm tỏi xám, nếu gặp phải tình huống số lượng vong linh quá nhiều mà không có cách nào đối phó thì ăn xuống là được.”

“Biện pháp này ổn đấy.” Nam tử lùn vội vàng gật đầu đồng ý.

Mạc Phàm cũng gật gật đầu, trong lòng còn thầm than một tiếng: Thật hiếm nhìn thấy người ngực lớn như vậy mà còn có não.



Mọi người chiếu theo lời nói của nữ tử áo đen, cho đến quá nửa đêm vẫn không có sử dụng hôi toán.

Đại khái sau khi rời khỏi Dương Dương thôn khoảng ba, bốn dặm, mọi người liền có thể rõ ràng cảm giác được ánh mắt của đám vong linh xung quanh bỗng trở nên không quá thân mật.

Vong linh vùng này đều là tùy ý du đãng, túm năm tụm ba, đều chỉ là một ít xác thối nô bộc cấp, ngoại trừ nhìn qua hơi ghê người thì không có điểm gì quá đặc thù.

“Chúng nó đến rồi.” Nam tử lùn lên tiếng nhắc nhở mọi người một câu.

Một đầu xác sống đang cạp cạp nham thạch tựa hồ ngửi được mùi thịt nhân loại, cái đầu kẽo kẹt kẽo kẹt quay lại, con ngươi xanh mượt ngay lập tức khóa chặt lấy nữ tử áo đen cách nó gần nhất.

Đôi mắt của nữ tử áo đen không dâng lên một chút tâm tình nào, thậm chí khi đối mặt với thứ đồ vật buồn nôn này cũng không thể hiện sự hoang mang cùng căm ghét như những nữ tử bình thường.

Tùy tùng mặt đầy râu của nàng ta nhanh chóng bước về trước một bước, dưới chân xuất hiện Băng sắc Tinh đồ đang ngưng kết tựa khói sương.

“Băng Tỏa!”

Tùy tùng mặt đầy râu giương tay ra, băng tuyết trong thoáng chốc liền biến ảo thành những sợi xiềng xích thô to cương như sắt thép.

Xiềng xích thẳng tắp bay về phía đầu xác sống đang nỗ lực công kích nữ tử áo đen, trong khoảnh khắc đem nó trói gô lại.

“Nghiền cốt!”

Tùy tùng mặt đầy râu mạnh mẽ nắm chặt lại, khiến cho cái Băng Tỏa cũng đột nhiên gắt gao siết chặt lấy kẻ địch!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Toàn Chức Pháp Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook