Chương 385: Lần theo nghị viên
Loạn
01/11/2019
Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng
“Chỉ còn một vấn đề, đó là chúng ta vẫn chưa tìm ra được căn nguyên của bệnh dịch lần này. ” Mạc Phàm nhíu mày nói.
Những huyết tề có vấn đề này e rằng vẫn chưa nói lên được điều gì, cùng lắm chỉ cho thấy La Miện nghị viên có tham dự trong một vụ việc buôn bán thuốc giả mà thôi. Còn vấn đề bệnh dịch đang khuynh đảo toàn bộ đô thành Hàng Châu, khiến cho người người bàng hoàng kia chung quy vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân rõ ràng và cách giải quyết triệt để.
“Yên tâm, ta đã gắn một cái máy nghe lén lên người của một tên trong đám người đó.” Tiểu la lỵ Linh Linh phi thường lão luyện nói.
“Vẫn là ngươi ranh ma quỷ quái.” Mạc Phàm lại bắt đầu không nhịn được muốn nhéo nhéo hai cái má đang phúng phính kia. Chỉ là lần này Linh Linh đã sớm có đề phòng, hung tợn nhìn chằm chằm vào Mạc Phàm, khiến cho hai cái tay hư hỏng đang lơ lửng của hắn không còn cách nào khác hơn là phải bất đắc dĩ thả xuống.
Cái máy nghe lén này của nàng ta đúng là hàng tốt, có thể nghe thấy rõ ràng mấy người kia đang nói chuyện gì, như cái giọng thô trầm đang truyền qua chính là của vị Phó Chánh án Vương Nghị kia.
Vương Nghị hiện tại đang dẫn theo đám thủ hạ của mình tiến về khu cách ly ở Hàng Châu, đây cũng là nơi mà vị La Miện nghị viên đang nghỉ lại.
Mạc Phàm kỳ thực cũng từng cảm thấy vị La Miện nghị viên kia có cái gì đó không đúng, chỉ là Đường Nguyệt, Đường Trung, Hắc Vũ 3 người đều rất tin tưởng vị nghị viên này, tin tưởng hắn cũng là một người theo phe bảo vệ đồ đằng, ai mà biết được cái tên này nói phản liền phản, cùng Chúc Mông thông đồng với nhau.
Sự việc khác thường tất có yêu, hành vi e sợ của La Miện trong lần đồ xà kia đã khiến cho chánh án Lê Thiên nảy sinh hoài nghi, hơn nữa Lê Thiên cùng Lãnh Thanh có vẻ như cũng đã sớm tìm được một vài chứng cứ bất lợi đối với vị nghị viên mưu mô này rồi…
…
Khu cách ly ở Hàng Châu
Bên trong những loạt lều vải màu trắng của khu cách ly, như cũ vẫn là từng hàng từng hàng bệnh nhân đang nằm kêu rên thảm thiết trên giường bệnh, thanh âm quái dị và đáng sợ này thật giống như có thiên ma vạn quỷ đang cùng nhau gào khóc vậy.
Theo thời gian trôi qua, những bệnh nhân phát bệnh nặng nhất bắt đầu thối rữa càng lúc càng nghiêm trọng, những kháng thể lấy ra từ máu của Ma Thiên Xà đã không còn đủ mạnh để hoàn toàn áp chế bệnh khuẩn đang phát triển trong cơ thể bọn họ…
“Đã có người chết rồi, 24 giờ tiếp theo số lượng e rằng còn có thể tăng thêm.” Một tên chữa trị hệ pháp sư nói khẽ với Lộc tiên sinh.
“Ta biết rồi.” Lộc tiên sinh thở dài một hơi, chậm rãi nói, “Những bệnh khuẩn kia ký sinh trong máu của người bệnh, thông qua qua tuần hoàn di chuyển đến trái tim và đại não, khiến cho hai bộ phận trọng yếu này đều bị cảm nhiễm, khiến cho việc điều trị càng trở nên khó khăn.”
“Đúng vậy.”
“La Miện nghị viên hiện đang ở trong khu cách ly.”
“Hắn đang muốn làm gì?”
Lộc tiên sinh nhanh chóng đi vào khu cách ly, quả nhiên phát hiện La Miện nghị viên cùng một đám thủ hạ đang đứng vây quanh khu vực bệnh nhân đang được chữa trị, trên khuôn mặt đầy vết đồi mồi của hắn mang theo vài phần ưu dân cùng lo lắng.
La Miện chậm rãi đi giữa hai hàng giường bệnh, ngắm nhìn những con người đang phải vật lộn với dịch bệnh quái ác kia.
“Nghị viên đại nhân, van xin người hãy mau cứu lấy hai cha con chúng ta đi.” Một vị pháp sư trung niên nửa ngồi trên giường bệnh, tay phải ôm lấy đứa con khoảng mười tuổi của mình khẩn khoản nói.
Thân hình của hai cha con này đã bị phủ kín bởi những nốt phồng rộp, ngay cả khuôn mặt cũng bị tàn phá đến mức không còn hình dạng, bộ dạng nhìn qua đáng sợ cực kỳ.
Hai tên Thẩm Phán Viên đang hộ vệ hai bên nhìn thấy vị trung niên bệnh hoạn kia muốn đưa tay ra giữ lấy tay của nghị viên La Miện, ngay lập tức động nộ, muốn đem tên trung niên bệnh hoạn này đẩy ra xa.
“Dừng tay, tại sao các ngươi lại có thể thô lỗ như vậy!” La Miện lập tức lên tiếng quát nạt thủ hạ của mình.
Hắn vuốt vuốt chòm chòm râu dê của mình, để lộ ra một nụ cười hiền lành, sau đó chủ động nắm chặt lấy bàn tay của người trung niên đang bệnh hoạn, ánh mắt phi thường khẳng định nói: “Lão đệ, ngươi cứ ở đây an tâm dưỡng bệnh, chờ chúng ta diệt trừ đầu bệnh dịch yêu xà kia xong, các ngươi rất nhanh sẽ có thể hồi phục. Chỉ tiếc là lực lượng vũ trang của chúng ta hiện tại còn chưa đủ, cho nên mới tạm thời không dám liều với nó.”
“Ta nghe nói con yêu xà này vẫn luôn được một dòng tộc trong thành Hàng Châu đời đời cung phụng. La Miện nghị viên, điều này có phải là thật không, nếu quả thật là như vậy thì bọn chúng đúng là một đám ôn nhân mà, nhất định phải đem bọn chúng thiêu sống từng người từng người một thì mới có thể làm hả dạ những người đã khuất!” Một tên nam tử vừa mới nhiễm bệnh lớn giọng châm ngòi.
Lời nói của người nọ tựa như một mồi lửa, khiến cho tâm tình bi thương, lo sợ của không ít bệnh nhân ở đây liền chuyển hóa thành sự phẫn nộ, thù hằn.
“Mọi người bình tĩnh đừng nóng, bình tĩnh đừng nóng… Chúng ta tại sao lại không muốn mau mau giúp mọi người thoát ra khỏi cơn ốm đau bệnh tật này được. Về phương diện chi phí chữa trị, ta đã vì mọi người ở đây mà cầu xin với chính phủ, cho phép ta chi trả các khoản tiêu dùng cho tất cả mọi người ở đây, để mọi người có thể yên tâm mà chữa trị. Ngoài ra, theo thông tin mà ta được biết, bên phía phòng y tế đã tìm ra được căn nguyên của bệnh dịch, rất nhanh sẽ có phương hướng giải quyết, cho nên mọi người nhất định phải kiên nhẫn một chút mới được!” La Miện nghị viên phi thường thành khẩn nói.
“Nghị viên đại nhân vẫn là người khiến cho chúng ta tin tưởng nhất.”
“Đúng đấy, đúng đấy!”
Có những lời này của La Miện nghị viên, khu cách ly vốn vô cùng náo loạn rất nhanh liền bình tĩnh lại.
Lộc tiên sinh vừa vặn nhìn thấy tình cảnh này, lập tức tiến lên cười nghênh tiếp, chắp tay nói với La Miện nghị viên: “Vẫn là nghị viên đại nhân có quyết đoán.”
“Ta nào có quyết đoán gì, chỉ là đặt mình vào hoàn cảnh người khác, thấu hiểu được lo nghĩ của bọn họ thôi.” La Miện nghị viên nói, ra hiệu cho những người chung quanh lui ra hiệu, để mình cùng Lộc tiên sinh có một cái không gian riêng để nói chuyện: “Lộc tiên sinh, ngài ở nơi này có loại độc tề cực mạnh nào hay không. Ngài cũng biết đó, bệnh dịch đều bắt nguồn từ đầu xà yêu kia mà ra. Tuy rằng chúng ta đã đem nó vây trong đại trận Siêu giai Lôi hệ ma pháp, nhưng vì phần lớn cường giả trong tòa thành đều đã đi đến chiến trường ở cứ điểm phía Tây, cho nên không thể đem nó xử quyết ngay bây giờ được. Ngài lúc trước không phải nói với ta, là phải có xà mật mới có thể điều phối ra kháng thể được hay sao. Nếu như ngài ở nơi này có loại độc vật gì đó có thể đánh ngã đầu xà kia, chúng ta liền có thể nhanh chóng giải quyết việc này a. Càng kéo dài thời gian, sẽ có thêm càng nhiều người phải mất mạng.”
Lộc tiên sinh minh bạch ý tứ của La Miện nghị viên, nhưng chỉ có thể khó xử lắc đầu nói: “Ngài có chỗ không biết a, đầu Đồ Đằng Huyền Xà này chính là độc chi thuỷ tổ, độc tề mạnh cỡ nào đi chăng nữa trong mắt nó đều không khác gì nước suối bình thường cả, muốn dùng độc đến công kích nó, tuyệt đối là không thể được.”
La Miện nghị viên nhíu mày một cái, đây không phải là điều mà hắn muốn nghe.
“Vậy thì Lộc tiên sinh đây có cao kiến gì khác không. Nhìn thấy nhiều người nằm trên giường bệnh chịu thống khổ như vậy, nhìn thấy bọn họ lúc nào cũng kề cận tử vong như vậy, ta quả thực là không thể an lòng được a.” La Miện dò hỏi.
Bạn đang đọc truyện tại truyenhoangdung.xyz. Truyện được dịch và update mới nhất tại đây. Mong mọi người ủng hộ trang web.
“Cái này… Trên thực tế chúng ta thông qua phân tích huyết dịch và độc tính thoái biến, đã phát hiện ra rằng độc của Đồ Đằng Huyền xà độc và bệnh khuẩn của trận bệnh dịch không phải hoàn toàn là cùng một loại, theo ý ta, nghị viên đại nhân không nên đem tâm tư đặt hết lên người con đại xà kia.” Lộc tiên sinh nói.
“Thật sao?” La Miện nghị viên vẻ mặt rõ ràng có biến hóa.
“Ta còn phải tiếp tục tìm kiếm kháng thể, nghị viên đại nhân xin cứ tự nhiên.” Lộc tiên sinh cáo từ nói.
…
La Miện nghị viên nhìn theo bóng lưng của Lộc tiên sinh, vẻ mặt lo nước thương dân giả tạo kia dần dần lộ ra mấy phần tức giận cùng lo lắng.
Tình hình lúc này đang dần vượt ra khỏi sự khống chế của hắn, đầu tiên là việc quân đội mạnh mẽ cướp đi đám huyết tề kia đem vào trong cứ điểm để sử dụng, tiếp theo là việc Lộc tiên sinh ở bên này chứng thực rằng độc tính của đầu xà kia không có liên quan tới dịch bệnh, nếu như còn không nhanh chóng hành động, âm mưu của hắn sẽ hoàn toàn bị bại lộ!
“Người đâu.” La Miện nghị viên lạnh lùng nói.
“Dạ có.”
“Dựa theo kế hoạch lúc trước của chúng ta mà làm việc.”
“Vâng!”
* ———————————————————————————————————————————————————–*
Cảm ơn các bạn đã thưởng thức!
Nếu các bạn thấy hay thì hãy nhấn tim hay thả đề cử để mình có động lực dịch tiếp nha.
“Chỉ còn một vấn đề, đó là chúng ta vẫn chưa tìm ra được căn nguyên của bệnh dịch lần này. ” Mạc Phàm nhíu mày nói.
Những huyết tề có vấn đề này e rằng vẫn chưa nói lên được điều gì, cùng lắm chỉ cho thấy La Miện nghị viên có tham dự trong một vụ việc buôn bán thuốc giả mà thôi. Còn vấn đề bệnh dịch đang khuynh đảo toàn bộ đô thành Hàng Châu, khiến cho người người bàng hoàng kia chung quy vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân rõ ràng và cách giải quyết triệt để.
“Yên tâm, ta đã gắn một cái máy nghe lén lên người của một tên trong đám người đó.” Tiểu la lỵ Linh Linh phi thường lão luyện nói.
“Vẫn là ngươi ranh ma quỷ quái.” Mạc Phàm lại bắt đầu không nhịn được muốn nhéo nhéo hai cái má đang phúng phính kia. Chỉ là lần này Linh Linh đã sớm có đề phòng, hung tợn nhìn chằm chằm vào Mạc Phàm, khiến cho hai cái tay hư hỏng đang lơ lửng của hắn không còn cách nào khác hơn là phải bất đắc dĩ thả xuống.
Cái máy nghe lén này của nàng ta đúng là hàng tốt, có thể nghe thấy rõ ràng mấy người kia đang nói chuyện gì, như cái giọng thô trầm đang truyền qua chính là của vị Phó Chánh án Vương Nghị kia.
Vương Nghị hiện tại đang dẫn theo đám thủ hạ của mình tiến về khu cách ly ở Hàng Châu, đây cũng là nơi mà vị La Miện nghị viên đang nghỉ lại.
Mạc Phàm kỳ thực cũng từng cảm thấy vị La Miện nghị viên kia có cái gì đó không đúng, chỉ là Đường Nguyệt, Đường Trung, Hắc Vũ 3 người đều rất tin tưởng vị nghị viên này, tin tưởng hắn cũng là một người theo phe bảo vệ đồ đằng, ai mà biết được cái tên này nói phản liền phản, cùng Chúc Mông thông đồng với nhau.
Sự việc khác thường tất có yêu, hành vi e sợ của La Miện trong lần đồ xà kia đã khiến cho chánh án Lê Thiên nảy sinh hoài nghi, hơn nữa Lê Thiên cùng Lãnh Thanh có vẻ như cũng đã sớm tìm được một vài chứng cứ bất lợi đối với vị nghị viên mưu mô này rồi…
…
Khu cách ly ở Hàng Châu
Bên trong những loạt lều vải màu trắng của khu cách ly, như cũ vẫn là từng hàng từng hàng bệnh nhân đang nằm kêu rên thảm thiết trên giường bệnh, thanh âm quái dị và đáng sợ này thật giống như có thiên ma vạn quỷ đang cùng nhau gào khóc vậy.
Theo thời gian trôi qua, những bệnh nhân phát bệnh nặng nhất bắt đầu thối rữa càng lúc càng nghiêm trọng, những kháng thể lấy ra từ máu của Ma Thiên Xà đã không còn đủ mạnh để hoàn toàn áp chế bệnh khuẩn đang phát triển trong cơ thể bọn họ…
“Đã có người chết rồi, 24 giờ tiếp theo số lượng e rằng còn có thể tăng thêm.” Một tên chữa trị hệ pháp sư nói khẽ với Lộc tiên sinh.
“Ta biết rồi.” Lộc tiên sinh thở dài một hơi, chậm rãi nói, “Những bệnh khuẩn kia ký sinh trong máu của người bệnh, thông qua qua tuần hoàn di chuyển đến trái tim và đại não, khiến cho hai bộ phận trọng yếu này đều bị cảm nhiễm, khiến cho việc điều trị càng trở nên khó khăn.”
“Đúng vậy.”
“La Miện nghị viên hiện đang ở trong khu cách ly.”
“Hắn đang muốn làm gì?”
Lộc tiên sinh nhanh chóng đi vào khu cách ly, quả nhiên phát hiện La Miện nghị viên cùng một đám thủ hạ đang đứng vây quanh khu vực bệnh nhân đang được chữa trị, trên khuôn mặt đầy vết đồi mồi của hắn mang theo vài phần ưu dân cùng lo lắng.
La Miện chậm rãi đi giữa hai hàng giường bệnh, ngắm nhìn những con người đang phải vật lộn với dịch bệnh quái ác kia.
“Nghị viên đại nhân, van xin người hãy mau cứu lấy hai cha con chúng ta đi.” Một vị pháp sư trung niên nửa ngồi trên giường bệnh, tay phải ôm lấy đứa con khoảng mười tuổi của mình khẩn khoản nói.
Thân hình của hai cha con này đã bị phủ kín bởi những nốt phồng rộp, ngay cả khuôn mặt cũng bị tàn phá đến mức không còn hình dạng, bộ dạng nhìn qua đáng sợ cực kỳ.
Hai tên Thẩm Phán Viên đang hộ vệ hai bên nhìn thấy vị trung niên bệnh hoạn kia muốn đưa tay ra giữ lấy tay của nghị viên La Miện, ngay lập tức động nộ, muốn đem tên trung niên bệnh hoạn này đẩy ra xa.
“Dừng tay, tại sao các ngươi lại có thể thô lỗ như vậy!” La Miện lập tức lên tiếng quát nạt thủ hạ của mình.
Hắn vuốt vuốt chòm chòm râu dê của mình, để lộ ra một nụ cười hiền lành, sau đó chủ động nắm chặt lấy bàn tay của người trung niên đang bệnh hoạn, ánh mắt phi thường khẳng định nói: “Lão đệ, ngươi cứ ở đây an tâm dưỡng bệnh, chờ chúng ta diệt trừ đầu bệnh dịch yêu xà kia xong, các ngươi rất nhanh sẽ có thể hồi phục. Chỉ tiếc là lực lượng vũ trang của chúng ta hiện tại còn chưa đủ, cho nên mới tạm thời không dám liều với nó.”
“Ta nghe nói con yêu xà này vẫn luôn được một dòng tộc trong thành Hàng Châu đời đời cung phụng. La Miện nghị viên, điều này có phải là thật không, nếu quả thật là như vậy thì bọn chúng đúng là một đám ôn nhân mà, nhất định phải đem bọn chúng thiêu sống từng người từng người một thì mới có thể làm hả dạ những người đã khuất!” Một tên nam tử vừa mới nhiễm bệnh lớn giọng châm ngòi.
Lời nói của người nọ tựa như một mồi lửa, khiến cho tâm tình bi thương, lo sợ của không ít bệnh nhân ở đây liền chuyển hóa thành sự phẫn nộ, thù hằn.
“Mọi người bình tĩnh đừng nóng, bình tĩnh đừng nóng… Chúng ta tại sao lại không muốn mau mau giúp mọi người thoát ra khỏi cơn ốm đau bệnh tật này được. Về phương diện chi phí chữa trị, ta đã vì mọi người ở đây mà cầu xin với chính phủ, cho phép ta chi trả các khoản tiêu dùng cho tất cả mọi người ở đây, để mọi người có thể yên tâm mà chữa trị. Ngoài ra, theo thông tin mà ta được biết, bên phía phòng y tế đã tìm ra được căn nguyên của bệnh dịch, rất nhanh sẽ có phương hướng giải quyết, cho nên mọi người nhất định phải kiên nhẫn một chút mới được!” La Miện nghị viên phi thường thành khẩn nói.
“Nghị viên đại nhân vẫn là người khiến cho chúng ta tin tưởng nhất.”
“Đúng đấy, đúng đấy!”
Có những lời này của La Miện nghị viên, khu cách ly vốn vô cùng náo loạn rất nhanh liền bình tĩnh lại.
Lộc tiên sinh vừa vặn nhìn thấy tình cảnh này, lập tức tiến lên cười nghênh tiếp, chắp tay nói với La Miện nghị viên: “Vẫn là nghị viên đại nhân có quyết đoán.”
“Ta nào có quyết đoán gì, chỉ là đặt mình vào hoàn cảnh người khác, thấu hiểu được lo nghĩ của bọn họ thôi.” La Miện nghị viên nói, ra hiệu cho những người chung quanh lui ra hiệu, để mình cùng Lộc tiên sinh có một cái không gian riêng để nói chuyện: “Lộc tiên sinh, ngài ở nơi này có loại độc tề cực mạnh nào hay không. Ngài cũng biết đó, bệnh dịch đều bắt nguồn từ đầu xà yêu kia mà ra. Tuy rằng chúng ta đã đem nó vây trong đại trận Siêu giai Lôi hệ ma pháp, nhưng vì phần lớn cường giả trong tòa thành đều đã đi đến chiến trường ở cứ điểm phía Tây, cho nên không thể đem nó xử quyết ngay bây giờ được. Ngài lúc trước không phải nói với ta, là phải có xà mật mới có thể điều phối ra kháng thể được hay sao. Nếu như ngài ở nơi này có loại độc vật gì đó có thể đánh ngã đầu xà kia, chúng ta liền có thể nhanh chóng giải quyết việc này a. Càng kéo dài thời gian, sẽ có thêm càng nhiều người phải mất mạng.”
Lộc tiên sinh minh bạch ý tứ của La Miện nghị viên, nhưng chỉ có thể khó xử lắc đầu nói: “Ngài có chỗ không biết a, đầu Đồ Đằng Huyền Xà này chính là độc chi thuỷ tổ, độc tề mạnh cỡ nào đi chăng nữa trong mắt nó đều không khác gì nước suối bình thường cả, muốn dùng độc đến công kích nó, tuyệt đối là không thể được.”
La Miện nghị viên nhíu mày một cái, đây không phải là điều mà hắn muốn nghe.
“Vậy thì Lộc tiên sinh đây có cao kiến gì khác không. Nhìn thấy nhiều người nằm trên giường bệnh chịu thống khổ như vậy, nhìn thấy bọn họ lúc nào cũng kề cận tử vong như vậy, ta quả thực là không thể an lòng được a.” La Miện dò hỏi.
Bạn đang đọc truyện tại truyenhoangdung.xyz. Truyện được dịch và update mới nhất tại đây. Mong mọi người ủng hộ trang web.
“Cái này… Trên thực tế chúng ta thông qua phân tích huyết dịch và độc tính thoái biến, đã phát hiện ra rằng độc của Đồ Đằng Huyền xà độc và bệnh khuẩn của trận bệnh dịch không phải hoàn toàn là cùng một loại, theo ý ta, nghị viên đại nhân không nên đem tâm tư đặt hết lên người con đại xà kia.” Lộc tiên sinh nói.
“Thật sao?” La Miện nghị viên vẻ mặt rõ ràng có biến hóa.
“Ta còn phải tiếp tục tìm kiếm kháng thể, nghị viên đại nhân xin cứ tự nhiên.” Lộc tiên sinh cáo từ nói.
…
La Miện nghị viên nhìn theo bóng lưng của Lộc tiên sinh, vẻ mặt lo nước thương dân giả tạo kia dần dần lộ ra mấy phần tức giận cùng lo lắng.
Tình hình lúc này đang dần vượt ra khỏi sự khống chế của hắn, đầu tiên là việc quân đội mạnh mẽ cướp đi đám huyết tề kia đem vào trong cứ điểm để sử dụng, tiếp theo là việc Lộc tiên sinh ở bên này chứng thực rằng độc tính của đầu xà kia không có liên quan tới dịch bệnh, nếu như còn không nhanh chóng hành động, âm mưu của hắn sẽ hoàn toàn bị bại lộ!
“Người đâu.” La Miện nghị viên lạnh lùng nói.
“Dạ có.”
“Dựa theo kế hoạch lúc trước của chúng ta mà làm việc.”
“Vâng!”
* ———————————————————————————————————————————————————–*
Cảm ơn các bạn đã thưởng thức!
Nếu các bạn thấy hay thì hãy nhấn tim hay thả đề cử để mình có động lực dịch tiếp nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.