Chương 483: Quả Hỏa Kiếp
Loạn
01/11/2019
Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng
Mạc Phàm từ cuộc đối thoại của hai người bọn họ cũng đã đoán ra được một ít sự tình trong đó. Hắn thấy Triệu Mãn Duyên đã không biết làm sao để tiếp tục cuộc trò chuyện, vì vậy hắn liền chuyển đề tài nói: “Nói như vậy những vết bỏng trên mẹ cô cũng là vì hỏa diễm ở nơi này gây ra sao?”
Thần Dĩnh lúc này mới từ trong tâm tình mang theo vài phần oán giận khôi phục lại như cũ, tận lực dùng ngữ khí bình tĩnh nói: “Là thiên kiếp hỏa diễm. Đại khái vào khoảng mười hai năm trước, phụ thân cùng mẫu thân ta đã tiến vào Chước Nguyên Bắc Giác để tìm kiếm một loại Hỏa hệ linh chủng, nhưng không ngờ lại gặp phải hỏa kiếp. Bọn họ liều mạng bỏ chạy ra xa xa, thế nhưng tốc độ tràn tới của thiên kiếp thực sự là quá nhanh, khiến cho bọn họ chẳng mấy chốc nữa sẽ bị ngọn lửa nuốt mất.”
Sau khi nói đến đây, ánh mắt của Thần Dĩnh đã có sự biến hóa. Những chuyện này đều là nàng nghe mẫu thân của nàng nói. Thế nhưng mười mấy năm qua, mỗi lần mẫu thân đề cập chuyện này với nàng, nàng đều có thể cảm giác được sự bi thương cùng phẫn nộ trong lòng mẹ mình, hận không thể kéo những khối da dẻ đã tiêu nát ở trên người mình xuống. Mỗi lần như vậy, Thần Dĩnh đều có thể cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng đó.
“Không đúng a, nếu như ba mẹ của chị vào mười mấy năm trước gặp phải hỏa kiếp, bọn họ không phải sẽ đều phải chết hay sao. Thế nhưng đại bá Triệu Ngọc Lâm vẫn còn đang sống rất khỏe mạnh, hơn nữa còn đang vô cùng thoải mái chung sống với lão bà thứ hai của ông ấy.” Triệu Mãn Duyên khó hiểu nói.
“Hệ thứ tu của mẫu thân ta chính là phong hệ. Vì để cho một trong hai người có thể thoát chết, mẹ ta đã kích hoạt cái ma cụ phong thuộc tính cuối cùng trên người, tạo ra một lần phong quỹ phụ thể lên người phụ thân ta, vì vậy mới giúp cho phụ thân hoàn hảo không thương tích trở về đến gia tộc. Đồng thời những bảo vật mà hắn mang về chính là tài nguyên mà gia tộc đang vô cùng khan hiếm, đã trợ giúp gia tộc chúng ta vượt qua một lần cửa ải khó, cho nên địa vị của hắn trong gia tộc về sau liền hoàn toàn khác lúc trước.” Thần Dĩnh ảm đạm nói.
Mọi người nghe được việc này đều không khỏi trầm tĩnh lại. Sự đáng sợ của hỏa kiếp bọn họ đã từng được lĩnh giáo qua, ở dưới sự trừng phạt khủng khiếp của thiên nhiên, nhân loại quả thực là phi thường nhỏ bé, toàn bộ nội tâm cũng sẽ bị sự sợ hãi đối với thứ thiên tai căn bản là không thể chống lại này hoàn toàn phủ kín, chỉ có thể xoay người chạy trốn mà không thể suy nghĩ được thêm điều gì khác.
Ở dưới tình huống kia mà vẫn có thể bận tâm đến tình cảm phu thê, dốc hết toàn lực cứu người kia ra khỏi khu vực nguy hiểm, đó quả thực là một tấm lòng đáng quý.
“Mẫu thân ta bị thiên kiếp hỏa diễm nuốt mất, nhưng vì hệ chủ tu của mẹ ta là Hỏa hệ, hơn nữa cũng không biết do nguyên nhân đặc thù nào đó nên mẹ ta vẫn còn sống, được một sinh vật toàn thân bị ngọn lửa bao quanh cứu sống, được nó bón cho một ít trái cây đặc thù của Chước Nguyên, nên mới miễn cưỡng khiến cho hỏa diễm không thể đốt sạch phần nội tạng bên trong. Mẹ ta sinh hoạt bên trong Chước Nguyên nhiều năm bởi vì thân thể vẫn còn bị thương nặng, phải tĩnh dưỡng ở đó rất lâu mới có thể hành động được. Nhiều năm sau đó, mẹ ta gặp được một đội thợ săn pháp sư tới nơi này sưu tầm bảo vật, sau khi cùng bọn họ trao đổi một ít bảo vật hi hữu, bọn họ mới đáp ứng đưa mẹ ta trở về thành Đôn Hoàng.”
“Tiếp theo phát sinh chuyện gì, các ngươi đều có thể đoán ra được rồi. Tên phụ thân kia của ta vì không muốn sinh hoạt an nhàn hiện tại của mình bị ảnh hưởng, căn bản không chịu thừa nhận mẫu thân ta, chỉ tùy tiện bịa ra một cái thân phận, thu xếp cho bà ấy ở trong một căn phòng rách rưới nào đó. Mặc dù hắn cũng có đi tìm một ít Chữa Trị hệ pháp sư có tiếng đến chữa trị cho mẹ ta, nhưng hắn căn bản chưa từng dốc hết toàn lực ra để làm điều đó. Hắn thật giống chưa bao giờ nghĩ tới việc hắn có được sinh hoạt ngày hôm nay, đều là nhờ mẫu thân ta ngay lúc đó liều mình cứu giúp. Mẫu thân ta hiện tại sống không bằng chết, điều duy nhất khiến cho bà ấy còn muốn tiếp tục sống, vẻn vẹn là vì ta đã đáp ứng với bà ấy, nhất định sẽ tìm ra biện pháp chữa trị cho bà ấy.”
Thời điểm Thần Dĩnh tự thuật lại những chuyện cũ này thì thần thái tự tin thường ngày đã hoàn toàn bị thế chỗ bởi nét hờ hững vô hồn, ôm theo mấy phần oán hận cũng với không cam lòng, hiển nhiên câu chuyện của mẫu thân đối với nàng đã tạo thành một sự ảnh hưởng rất lớn.
“Vậy ra đây là lý do mà cô muốn đến chỗ Chước Nguyên này. Nhưng nếu mẹ cô đã từng sinh hoạt ở chỗ này một quãng thời gian, vậy thì tại sao bà ấy lại không tự mình đi tìm thứ dược liệu đó. Ta nghĩ cô tới nơi này cũng nhất định là vì chỉ nơi này có mới thứ đồ vật có thể chữa trị cho mẹ cô.” Mạc Phàm thắc mắc hỏi.
“Chính là vì thiên kiếp hỏa diễm, thứ lương dược kia chỉ kết quả sau khi được ngọn lửa thiên kiếp tưới tiêu, với lại loại trái cây này cũng không có cách nào tồn tại quá lâu, nếu không được sử dụng thì mấy ngày sau sẽ tự động khô héo. Mẫu thân ta ở đây đợi mấy năm nhưng vẫn không đợi được thiên kiếp xuất hiện. Thời gian sau đó bà ấy cũng đã từng cầu xin phụ thân ta sau mỗi lần thiên kiếp liền phái người đến tìm kiếm loại trái cây này, thế nhưng phụ thân ta hoặc là không để bụng tới nó, hoặc là không tính chính xác được thời gian hỏa kiếp buông xuống, hoặc là hụt mất thời điểm trái cây thành thục. Đã qua nhiều năm như vậy, mẫu thân ta liền duy trì dáng vẻ đáng sợ vô địch trong tộc kia, giống như một cái u linh ăn nhờ ở đậu Triệu gia vậy.”
“Ta từ mẫu thân ta nào đã biết được phương pháp tính toán thời gian xuất hiện thiên kiếp. Tại thời điểm ta đang suy nghĩ biện pháp để vượt qua Sa Võng Hà thì mọi người lại vừa vặn muốn tới nơi này để tìm kiếm Viêm Cơ, vì lẽ đó ta đã xin cùng tham gia để đi đến đây.”
Thần Dĩnh đem toàn bộ tình huống của mình thổ lộ ra. Trước đó nàng không muốn kể về chuyện này, là bởi vì chuyện này có liên quan đến ân oán của cha mẹ nàng, cho nên mới không dễ dàng nói với người ngoài, thậm chí cả với một người cùng tộc như là Triệu Mãn Duyên.
Chỉ là, rõ ràng nếu như Thần Dĩnh không nói ra, những đồng đội đã sản sinh một tia hoài nghi chưa chắc sẽ toàn tâm toàn ý trợ giúp nàng. Không có bọn họ hiệp trợ, một mình nàng căn bản không thể thu được Hỏa Kiếp Quả Thực, hy vọng để chữa trị cho mẫu thân sẽ càng trở nên xa vời.
“Cũng khó trách vào thời điểm chúng ta bước vào Chước Nguyên thời điểm, ngươi liền làm cho chúng ta đi tới chậm một chút, chính là vì sợ sệt thiên kiếp hỏa diễm?” Linh Linh lật lại hồi ức nói.
Tại thời điểm mọi người bước vào chước nguyên dự định tiếp tục tiến lên, Thần Dĩnh đã lấy lý do mệt mỏi, bị thương để cố ý khiến cho mọi người nghỉ ngơi ở khu vực biên giới của Chước Nguyên Bắc Giác, hẳn là vì lo lắng hỏa kiếp có thể đột nhiên bạo phát.
Thần Dĩnh gật gật đầu, nói tiếp: “Thời gian mà ta tính toán rất chuẩn xác, chỉ là ta không nghĩ tới uy lực của hỏa kiếp lại lớn đến như vậy. Trước đó ẩn giấu là ta không đúng, ta thật sự rất xin lỗi, chỉ là ta hy vọng các ngươi có thể đến trợ giúp ta, trợ giúp ta tìm kiếm Hỏa Kiếp Quả Thực. Loại Hỏa Kiếp Quả Thực này có giá trị cực kỳ cao, nếu như có thể tìm được, ta chỉ cần một quả trong đó để làm dược liệu chữa trị cho mẫu thân ta, những trái còn lại, các ngươi có thể tùy ý phân phối. Mặt khác, ta cũng đã từng nghe mẫu thân ta nhắc qua về loại sinh vật Viêm Cơ này. Viêm Cơ này thật giống như là thần bảo vệ của Hỏa Kiếp Quả Thực, vì lẽ đó…”
“Tìm được quả thực, liền có thể tìm được Viêm Cơ?” Hai mắt của Mạc Phàm nhất thời liền sáng lên.
“Ân, vì lẽ đó ta mới không hy vọng các ngươi lãng phí quá nhiều thời gian trên linh chủng, bởi vì ta cũng biết được vị trí đại thể của Hỏa Kiếp Quả Thực. Chắc hẳn không bao lâu sau, sẽ có vô số thế lực chen chúc nhau mà đến, trong số bọn họ cũng có một ít lão già biết được tin tức về loại quả thực đó, nhất định sẽ kêu gọi những người thành công xuyên qua Sa Võng Hà đến cướp đoạt nó.” Thần Dĩnh chân thành nói.
“Vậy động tác chúng ta phải nhanh lên mới được, nếu cứ để đến khi những tên cường giả cao hơn chúng ta trên một hai cái cấp bậc xông tới, vậy thì chúng ta cái gì cũng đều lấy không được.” Mạc Phàm có chút vội vội vàng vàng nói.
Tiền, không có ai so với Mạc Phàm càng thêm thiếu tiền. Thân là một tên nam nhân nắm giữ bốn hệ, độ thiếu tiền của hắn so với những pháp sư khác cao hơn quá nhiều. Nếu đây đã là một cái cơ hội trời cho, vậy thì nhất định phải tìm được cái Hỏa Kiếp Quả Thực này a, huống hồ Hỏa Kiếp Quả Thực cùng Viêm Cơ căn bản là hàng tặng kèm cùng với nhau, thế thì sao lại không làm cho được!
Tâm Hạ nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp này của Mạc Phàm, không khỏi cười nhẹ một tiếng, sau đó mở miệng nói: “Kỳ thực loại cường giả mà Thần Dĩnh nhắc đến không nhất định có thể đi vào được. Em có thể cảm giác được, sau khi xảy ra hỏa kiếp, Sa Võng Hà đã trở nên xao động dị thường, lúc này đã không còn đơn thuần có thể dựa vào ma pháp Tâm Linh hệ cùng với thực lực mạnh mẽ là có thể xông vào được.”
* ———————————————————————————————————————————————————–*
Cảm ơn các bạn đã thưởng thức!
Nếu các bạn thấy hay thì hãy nhấn tim hay thả đề cử để mình có động lực dịch tiếp nha.
Mạc Phàm từ cuộc đối thoại của hai người bọn họ cũng đã đoán ra được một ít sự tình trong đó. Hắn thấy Triệu Mãn Duyên đã không biết làm sao để tiếp tục cuộc trò chuyện, vì vậy hắn liền chuyển đề tài nói: “Nói như vậy những vết bỏng trên mẹ cô cũng là vì hỏa diễm ở nơi này gây ra sao?”
Thần Dĩnh lúc này mới từ trong tâm tình mang theo vài phần oán giận khôi phục lại như cũ, tận lực dùng ngữ khí bình tĩnh nói: “Là thiên kiếp hỏa diễm. Đại khái vào khoảng mười hai năm trước, phụ thân cùng mẫu thân ta đã tiến vào Chước Nguyên Bắc Giác để tìm kiếm một loại Hỏa hệ linh chủng, nhưng không ngờ lại gặp phải hỏa kiếp. Bọn họ liều mạng bỏ chạy ra xa xa, thế nhưng tốc độ tràn tới của thiên kiếp thực sự là quá nhanh, khiến cho bọn họ chẳng mấy chốc nữa sẽ bị ngọn lửa nuốt mất.”
Sau khi nói đến đây, ánh mắt của Thần Dĩnh đã có sự biến hóa. Những chuyện này đều là nàng nghe mẫu thân của nàng nói. Thế nhưng mười mấy năm qua, mỗi lần mẫu thân đề cập chuyện này với nàng, nàng đều có thể cảm giác được sự bi thương cùng phẫn nộ trong lòng mẹ mình, hận không thể kéo những khối da dẻ đã tiêu nát ở trên người mình xuống. Mỗi lần như vậy, Thần Dĩnh đều có thể cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng đó.
“Không đúng a, nếu như ba mẹ của chị vào mười mấy năm trước gặp phải hỏa kiếp, bọn họ không phải sẽ đều phải chết hay sao. Thế nhưng đại bá Triệu Ngọc Lâm vẫn còn đang sống rất khỏe mạnh, hơn nữa còn đang vô cùng thoải mái chung sống với lão bà thứ hai của ông ấy.” Triệu Mãn Duyên khó hiểu nói.
“Hệ thứ tu của mẫu thân ta chính là phong hệ. Vì để cho một trong hai người có thể thoát chết, mẹ ta đã kích hoạt cái ma cụ phong thuộc tính cuối cùng trên người, tạo ra một lần phong quỹ phụ thể lên người phụ thân ta, vì vậy mới giúp cho phụ thân hoàn hảo không thương tích trở về đến gia tộc. Đồng thời những bảo vật mà hắn mang về chính là tài nguyên mà gia tộc đang vô cùng khan hiếm, đã trợ giúp gia tộc chúng ta vượt qua một lần cửa ải khó, cho nên địa vị của hắn trong gia tộc về sau liền hoàn toàn khác lúc trước.” Thần Dĩnh ảm đạm nói.
Mọi người nghe được việc này đều không khỏi trầm tĩnh lại. Sự đáng sợ của hỏa kiếp bọn họ đã từng được lĩnh giáo qua, ở dưới sự trừng phạt khủng khiếp của thiên nhiên, nhân loại quả thực là phi thường nhỏ bé, toàn bộ nội tâm cũng sẽ bị sự sợ hãi đối với thứ thiên tai căn bản là không thể chống lại này hoàn toàn phủ kín, chỉ có thể xoay người chạy trốn mà không thể suy nghĩ được thêm điều gì khác.
Ở dưới tình huống kia mà vẫn có thể bận tâm đến tình cảm phu thê, dốc hết toàn lực cứu người kia ra khỏi khu vực nguy hiểm, đó quả thực là một tấm lòng đáng quý.
“Mẫu thân ta bị thiên kiếp hỏa diễm nuốt mất, nhưng vì hệ chủ tu của mẹ ta là Hỏa hệ, hơn nữa cũng không biết do nguyên nhân đặc thù nào đó nên mẹ ta vẫn còn sống, được một sinh vật toàn thân bị ngọn lửa bao quanh cứu sống, được nó bón cho một ít trái cây đặc thù của Chước Nguyên, nên mới miễn cưỡng khiến cho hỏa diễm không thể đốt sạch phần nội tạng bên trong. Mẹ ta sinh hoạt bên trong Chước Nguyên nhiều năm bởi vì thân thể vẫn còn bị thương nặng, phải tĩnh dưỡng ở đó rất lâu mới có thể hành động được. Nhiều năm sau đó, mẹ ta gặp được một đội thợ săn pháp sư tới nơi này sưu tầm bảo vật, sau khi cùng bọn họ trao đổi một ít bảo vật hi hữu, bọn họ mới đáp ứng đưa mẹ ta trở về thành Đôn Hoàng.”
“Tiếp theo phát sinh chuyện gì, các ngươi đều có thể đoán ra được rồi. Tên phụ thân kia của ta vì không muốn sinh hoạt an nhàn hiện tại của mình bị ảnh hưởng, căn bản không chịu thừa nhận mẫu thân ta, chỉ tùy tiện bịa ra một cái thân phận, thu xếp cho bà ấy ở trong một căn phòng rách rưới nào đó. Mặc dù hắn cũng có đi tìm một ít Chữa Trị hệ pháp sư có tiếng đến chữa trị cho mẹ ta, nhưng hắn căn bản chưa từng dốc hết toàn lực ra để làm điều đó. Hắn thật giống chưa bao giờ nghĩ tới việc hắn có được sinh hoạt ngày hôm nay, đều là nhờ mẫu thân ta ngay lúc đó liều mình cứu giúp. Mẫu thân ta hiện tại sống không bằng chết, điều duy nhất khiến cho bà ấy còn muốn tiếp tục sống, vẻn vẹn là vì ta đã đáp ứng với bà ấy, nhất định sẽ tìm ra biện pháp chữa trị cho bà ấy.”
Thời điểm Thần Dĩnh tự thuật lại những chuyện cũ này thì thần thái tự tin thường ngày đã hoàn toàn bị thế chỗ bởi nét hờ hững vô hồn, ôm theo mấy phần oán hận cũng với không cam lòng, hiển nhiên câu chuyện của mẫu thân đối với nàng đã tạo thành một sự ảnh hưởng rất lớn.
“Vậy ra đây là lý do mà cô muốn đến chỗ Chước Nguyên này. Nhưng nếu mẹ cô đã từng sinh hoạt ở chỗ này một quãng thời gian, vậy thì tại sao bà ấy lại không tự mình đi tìm thứ dược liệu đó. Ta nghĩ cô tới nơi này cũng nhất định là vì chỉ nơi này có mới thứ đồ vật có thể chữa trị cho mẹ cô.” Mạc Phàm thắc mắc hỏi.
“Chính là vì thiên kiếp hỏa diễm, thứ lương dược kia chỉ kết quả sau khi được ngọn lửa thiên kiếp tưới tiêu, với lại loại trái cây này cũng không có cách nào tồn tại quá lâu, nếu không được sử dụng thì mấy ngày sau sẽ tự động khô héo. Mẫu thân ta ở đây đợi mấy năm nhưng vẫn không đợi được thiên kiếp xuất hiện. Thời gian sau đó bà ấy cũng đã từng cầu xin phụ thân ta sau mỗi lần thiên kiếp liền phái người đến tìm kiếm loại trái cây này, thế nhưng phụ thân ta hoặc là không để bụng tới nó, hoặc là không tính chính xác được thời gian hỏa kiếp buông xuống, hoặc là hụt mất thời điểm trái cây thành thục. Đã qua nhiều năm như vậy, mẫu thân ta liền duy trì dáng vẻ đáng sợ vô địch trong tộc kia, giống như một cái u linh ăn nhờ ở đậu Triệu gia vậy.”
“Ta từ mẫu thân ta nào đã biết được phương pháp tính toán thời gian xuất hiện thiên kiếp. Tại thời điểm ta đang suy nghĩ biện pháp để vượt qua Sa Võng Hà thì mọi người lại vừa vặn muốn tới nơi này để tìm kiếm Viêm Cơ, vì lẽ đó ta đã xin cùng tham gia để đi đến đây.”
Thần Dĩnh đem toàn bộ tình huống của mình thổ lộ ra. Trước đó nàng không muốn kể về chuyện này, là bởi vì chuyện này có liên quan đến ân oán của cha mẹ nàng, cho nên mới không dễ dàng nói với người ngoài, thậm chí cả với một người cùng tộc như là Triệu Mãn Duyên.
Chỉ là, rõ ràng nếu như Thần Dĩnh không nói ra, những đồng đội đã sản sinh một tia hoài nghi chưa chắc sẽ toàn tâm toàn ý trợ giúp nàng. Không có bọn họ hiệp trợ, một mình nàng căn bản không thể thu được Hỏa Kiếp Quả Thực, hy vọng để chữa trị cho mẫu thân sẽ càng trở nên xa vời.
“Cũng khó trách vào thời điểm chúng ta bước vào Chước Nguyên thời điểm, ngươi liền làm cho chúng ta đi tới chậm một chút, chính là vì sợ sệt thiên kiếp hỏa diễm?” Linh Linh lật lại hồi ức nói.
Tại thời điểm mọi người bước vào chước nguyên dự định tiếp tục tiến lên, Thần Dĩnh đã lấy lý do mệt mỏi, bị thương để cố ý khiến cho mọi người nghỉ ngơi ở khu vực biên giới của Chước Nguyên Bắc Giác, hẳn là vì lo lắng hỏa kiếp có thể đột nhiên bạo phát.
Thần Dĩnh gật gật đầu, nói tiếp: “Thời gian mà ta tính toán rất chuẩn xác, chỉ là ta không nghĩ tới uy lực của hỏa kiếp lại lớn đến như vậy. Trước đó ẩn giấu là ta không đúng, ta thật sự rất xin lỗi, chỉ là ta hy vọng các ngươi có thể đến trợ giúp ta, trợ giúp ta tìm kiếm Hỏa Kiếp Quả Thực. Loại Hỏa Kiếp Quả Thực này có giá trị cực kỳ cao, nếu như có thể tìm được, ta chỉ cần một quả trong đó để làm dược liệu chữa trị cho mẫu thân ta, những trái còn lại, các ngươi có thể tùy ý phân phối. Mặt khác, ta cũng đã từng nghe mẫu thân ta nhắc qua về loại sinh vật Viêm Cơ này. Viêm Cơ này thật giống như là thần bảo vệ của Hỏa Kiếp Quả Thực, vì lẽ đó…”
“Tìm được quả thực, liền có thể tìm được Viêm Cơ?” Hai mắt của Mạc Phàm nhất thời liền sáng lên.
“Ân, vì lẽ đó ta mới không hy vọng các ngươi lãng phí quá nhiều thời gian trên linh chủng, bởi vì ta cũng biết được vị trí đại thể của Hỏa Kiếp Quả Thực. Chắc hẳn không bao lâu sau, sẽ có vô số thế lực chen chúc nhau mà đến, trong số bọn họ cũng có một ít lão già biết được tin tức về loại quả thực đó, nhất định sẽ kêu gọi những người thành công xuyên qua Sa Võng Hà đến cướp đoạt nó.” Thần Dĩnh chân thành nói.
“Vậy động tác chúng ta phải nhanh lên mới được, nếu cứ để đến khi những tên cường giả cao hơn chúng ta trên một hai cái cấp bậc xông tới, vậy thì chúng ta cái gì cũng đều lấy không được.” Mạc Phàm có chút vội vội vàng vàng nói.
Tiền, không có ai so với Mạc Phàm càng thêm thiếu tiền. Thân là một tên nam nhân nắm giữ bốn hệ, độ thiếu tiền của hắn so với những pháp sư khác cao hơn quá nhiều. Nếu đây đã là một cái cơ hội trời cho, vậy thì nhất định phải tìm được cái Hỏa Kiếp Quả Thực này a, huống hồ Hỏa Kiếp Quả Thực cùng Viêm Cơ căn bản là hàng tặng kèm cùng với nhau, thế thì sao lại không làm cho được!
Tâm Hạ nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp này của Mạc Phàm, không khỏi cười nhẹ một tiếng, sau đó mở miệng nói: “Kỳ thực loại cường giả mà Thần Dĩnh nhắc đến không nhất định có thể đi vào được. Em có thể cảm giác được, sau khi xảy ra hỏa kiếp, Sa Võng Hà đã trở nên xao động dị thường, lúc này đã không còn đơn thuần có thể dựa vào ma pháp Tâm Linh hệ cùng với thực lực mạnh mẽ là có thể xông vào được.”
* ———————————————————————————————————————————————————–*
Cảm ơn các bạn đã thưởng thức!
Nếu các bạn thấy hay thì hãy nhấn tim hay thả đề cử để mình có động lực dịch tiếp nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.