Chương 581: Vấn đề cuối cùng
Loạn
01/11/2019
Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng
“Liệp Vương!”
“Ách ách, Liệp Vương ngài ghé vào Cố đô từ lúc nào?”
“Người kia là ai a, các ngươi vì sao lại gọi hắn Liệp Vương?” Một thành viên của Hiệp hội Ma pháp vạn phần khó hiểu đẩy đẩy tên thợ săn pháp sư bên cạnh hỏi nhỏ.
“Liệp Vương Độc Tiêu mà ngươi cũng không nhận ra sao, là cao thủ Huyền Bảng đấy.” Ánh mắt của tên thợ săn pháp sư lộ ra vài phần sùng bái nói.
Mạc Phàm cũng nhận thức người này. Lúc trước khi Lân Bì Mẫu Yêu dương oai tác quái ở sân vận động của trường đại học Minh Châu thì chính là người này đã khống chế một đầu Thanh sắc Cự Giác quái thú từ trên trời giáng xuống, phần Bá khí đó Mạc Phàm đến nay vẫn còn chưa quên được a.
Mà thủ hạ của hắn, là một tên nam tử mặc một bộ áo da diêm dúa, hình như hắn có chút ít quan hệ với Thanh Thiên săn sở, Linh Linh vẫn thường gọi hắn là Yêu nam.
Mạc Phàm sau đó nhìn thoáng qua, phát hiện tên Yêu nam thân thể mảnh khảnh như nữ nhân trong bộ đồ da dầy màu xanh nhạt đã phát hiện ra hắn. Vi vậy hắn cũng không có đi theo Liệp Vương Độc Tiêu ra ngoài, ngược lại đi tới chỗ Mạc Phàm đứng, dịu dàng cười nói: “Thế nào, yêu ma giết ngán, muốn thay đổi khẩu vị thành Vong Linh sao?”
Mạc Phàm nhún vai, mở miệng nói: “Ta chạy đến tận Cố Đô rồi mà vẫn gặp được nhiều người quen như vậy.”
“Được rồi, hiện tại Vong Linh ở Cố đô nổi loạn, mấy tên thích xen vào chuyện của người khác như chúng ta có thể không tụ tập tới sao?” Yêu nam không cho là đúng trả lời.
Mạc Phàm không cùng Yêu nam tiếp tục nói chuyện phiếm mà lại chăm chú nhìn về phía Liệp Vương Độc Tiêu. Hắn đã từng thấy qua vị Liệp Vương người người kính sợ này rồi, nhưng vẫn chưa có dịp chứng kiến thực lực chân chính của ông ấy, chắc hẳn lần này hắn có thể tận mắt nhìn thấy được rồi.
Quả nhiên, Liệp Vương Độc Tiêu có lực ảnh hưởng cực kỳ lớn, hắn vừa lên tiếng thì vẻ mặt của Chu tham mưu cùng mấy vị lãnh đạo kiên quyết không đồng ý đưa thân mạo hiểm đều thả lỏng đi một chút.
“Ha ha ha ha, ngươi tới thật đúng lúc a!” Chúc Mông nhìn thấy Độc Tiêu, lập tức cười ha hả bước đến nghênh đón.
“Ha ha, nếu như một cái Triệu Tập Lệnh có thể triệu tập được Liệp Vương Độc Tiêu đại danh đỉnh đỉnh đến đây, ta đây liền bỏ Mộc tu Quang đấy.” Tổng huấn luyện viên Phi Giác đồng dạng lộ vẻ tươi cười nói.
“Chu tham mưu, Độc Tiêu ta tuy rằng không thể bảo chứng cho lần đại chiến vong linh này nhất định bình yên vô sự, nhưng phần thắng ít nhất có thể gia tăng vài phần, nếu không thắng được cũng có thể đem mấy người bọn hắn còn sống trở về. Sát Uyên xuất hiện, Quỷ Huất Bạo Quân mượn dịp này hiệu lệnh Vong Linh tấn công, nếu không lập tức giết chết nó, sẽ có càng nhiều Vong Linh cấp thống lĩnh, Vong Linh cấp chiến tướng thức tỉnh, lúc đó tường thành phía Bắc của chúng ta nhất định sẽ bị xuyên qua một lỗ lớn!” Liệp Vương Độc Tiêu cũng không nhiều lời, nghiêm túc nói với Chu tham mưu.
“Nếu đã có ngươi gia nhập thì…” Chu tham mưu cuối cùng vẫn là phải thỏa hiệp. Hắn quả thực cũng không nghĩ ra cách nào khác để đánh tan đợt tập kết của Vong Linh dưới trướng Quỷ Huất Bạo Quân, chỉ có thể sử dụng phương án giết chết đầu lĩnh của bọn chúng mà thôi!
“Tốt, hiện tại nhân số Siêu giai pháp sư đã đủ rồi, tiếp theo chính là phải bố trí như thế nào cho tốt.” Phi Giác tổng huấn luyện viên lên tiếng.
“Xung quanh Quỷ Huất Bạo Quân có một đám Cốt Tướng, Thi Tướng, Quỷ Tướng. Cốt Tướng cùng Thi Tướng đối với chúng ta mà nói chỉ như là con gián cản đường mà thôi, trực tiếp giẫm qua là được, nhưng đại đội Bạch Âm Quỷ số lượng to lớn do Quỷ Thần chỉ huy có thể tạo thành tâm linh trùng kích tổn thương thật lớn đối với chúng ta, nếu ta không lầm thì trong đám người chúng ta không có ai chuyên tu Tâm linh hệ a?” Quân Ty Lục Hư nói ra.
“Đây là chướng ngại lớn nhất ngăn cản chúng ta giết chết Quỷ Huất Bạo Quân, vô luận như thế nào đều phải thanh trừ cho bằng được. Theo kế hoạch ban đầu, bọn chúng là rào cản khó phá nhất, bất quá...” Chúc Mông vuốt vuốt chòm râu nói.
Chúc Mông nghị viên xoay người lại, ánh mắt quét qua nhóm bốn mươi pháp sư có thể này tùy ý điều động ở bên kia.
“Thật xin lỗi các vị, tình thế hiện tại so với lúc chúng ta vừa nói đã càng thêm nghiêm trọng, ta cần các ngươi hiệp lực giúp bọn ta cùng một chỗ chém giết Quỷ Huất Bạo Quân. Đương nhiên, Quỷ Huất Bạo Quân sẽ do những siêu giai này pháp sư chúng ta đến đối phó, còn việc các ngươi cần liền chính là quét sạch chướng ngại lớn nhất của chúng, Bạch U Quỷ Thần cùng bè lũ Bạch Âm Quỷ của nó!” Chúc Mông nghị viên khẩn thiết nói.
Tất cả mọi người không nói gì, trên thực tế khi mấy vị lãnh đạo nói chuyện vừa nãy thì bọn hắn cũng nghe được rồi, chỉ là trông coi tường thành là một việc, ra khỏi tường thành chém giết với đại quân Vong Linh lại là một sự việc khác, không cẩn thận là không còn mạng đề mà về!
“Các vị, hành động lần này của chúng ta đã có kế hoạch nghiêm mật từ trước, nếu không phải toàn bộ phòng tuyến thủy chung phải có thủ vệ quân đội giữ vững bảo trì nên không xuất ra được đội ngũ nào khác thì chúng ta cũng sẽ không liên tục phát ra bốn lần Triệu Tập Lệnh thỉnh cầu mọi người đến trợ giúp. Mọi người cứ việc yên tâm, thứ các ngươi phải đối phó chắc chắn không phải là sinh vật thống lĩnh cấp, cũng tuyệt không phải là Vong Linh cấp chiến tướng xếp thành đàn, mà là bảo hộ để cho Quang hệ ma pháp trận của chúng ta có thể mở ra, một lần tiêu diệt hết những đám Bạch Âm Quỷ gây quấy nhiễn tinh thần cùng tâm linh kia.” Quân Ty nhận thấy lòng người có sự dao động, vội vàng đem chi tiết cụ thể của nhiệm vụ nói ra.
“Ngay cả Chúc Mông nghị viên đều nêu gương cho binh sĩ, chúng ta những người này làm sao lại có thể lùi bước?” Rất nhanh sau đó, một gã pháp sư quân đội đã xuất ngũ liền cứng rắn đứng dậy.
“Phía sau tường thành chính là thành thị, là nhà của cha mẹ cùng vợ con ta. Cho nên, thỉnh tính cả ta một người, ta thật lo lắng khi đem nhiệm vụ gian khổ như vậy giao cho người khác.” Một gã thợ săn pháp sư khuôn mặt đầy sẹo phách lực mười phần đứng dậy nói.
Vốn liếng lớn nhất của sinh viên chính là nhiệt tình, việc được kề vai chiến đấu cùng những siêu giai pháp sư như thế này đối với bọn họ mà nói chính là không còn gì vinh quang bằng, vì vậy rất nhanh đã có mấy sinh viên xin gia nhập.
“Ta cũng muốn gia nhập!”
“Nếu muốn lùi bước, lúc trông thấy tín hiệu tập kết thì ta đã quay người bỏ đi rồi, tính cả ta nữa.”
Lĩnh đội Chung Tử Sơn nhìn lướt qua đội học sinh do mình mang theo, vốn là hắn còn muốn hỏi thăm thoáng qua ý kiến của bọn hắn, kết quả là Tưởng Lê cực kỳ muốn lập công cùng với Chu Mẫn rất có tinh thần trọng nghĩa đã chủ động gia nhập trước.
Mục Bạch do dự một hồi, cuối cùng cũng lựa chọn gia nhập.
Vị đệ tử tướng mạo tuấn tú kia không nói gì, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn hắn là không muốn đi mạo hiểm rồi.
Việc này cưỡnng cầu không được, lĩnh đội Chung Tử Sơn cũng không nói gì thêm, chỉ vỗ vỗ bờ vai của hắn, ý bảo nến hắn không gia nhập thì nên ly khai thành lâu đi.
“Chung Tử Sơn, còn ngươi thì sao?” Chu Mẫn hỏi.
“Ta đã đáp ứng giáo viên bảo hộ cho các ngươi, tất nhiên là đi cùng các ngươi.” Chung Tử Sơn cười cười nói.
“Cũng thật là ân cần nha, bất quá ta có cảm giác giáo viên của chúng ta chưa chắc đã để ý tới bộ dáng của ngươi.” Tưởng Lê trêu chọc lại một câu.
“Không sao cả, đã đáp ứng chuyện của người khác vậy thì phải làm đến cùng.” Chung Tử Sơn cũng không cảm thấy có vấn đề gì mà quay sang nhìn Mạc Phàm một cái.
Mạc Phàm nhún vai, thẳng thắn nói: “Ta đến đây chỉ để du lịch, cho nên chúc các ngươi thuận buồm xuôi gió nha.”
“Không thể nào, Mạc Phàm?” Chu Mẫn thất vọng kêu lên.
Mạc Phàm cũng không giải thích, dù sao hắn cũng không có nghĩa vụ phải đi cứu vớt thế giới, huống chi tường thành đã có binh lực trông coi, dù sao cũng không thiếu người a. Bản thân đã chấp hành tốt chức trách của một pháp sư rồi, sự tình đi ra mạo này giao cho những người muốn kiến công lập nghiệp, bảo hộ gia viên, thẳng thắn cương nghị, nhiệt khí dâng cao này là tốt rồi.
“Hừ, còn tưởng rằng có bao nhiêu lợi hại, thì ra chỉ là một tên hèn nhát, căn bản không có tư cách làm pháp sư!” Tưởng Lê thoáng cái cao ngạo nói, cảm giác nhân cách của bản thân cao hơn Mạc Phàm không chỉ một cấp bậc a.
“Nếu tên ngu xuẩn nhà người mắng ta thêm một câu, ta sẽ không để cho những đầu Vong Linh kia đem ngươi ruột móc ra, mà sẽ vặn cái đầu heo của ngươi quăng xuống cổng thành ngay bây giờ đấy.” Mạc Phàm cho tới bây giờ vẫn không quen nhìn mấy tên tiểu nhân như tên Tưởng Lê này..
“Tốt rồi, tốt rồi, mỗi người có ý nghĩ của mình, không phải cưỡng cầu.” Chung Tử Sơn vội vàng đi ra khuyên ngăn.
Nhưng vào đúng lúc này, Yêu Nam bên cạnh lại phát ra một tiếng cười quái dị.
“Ngươi cười cái gì!” Tưởng Lê sắc mặt lúc trắng lúc xanh, khó chịu nói.
Yêu nam vẫn còn cười, qua một hồi lâu mới mở miệng nói: “Tiểu Bàn Tử, nếu người mà ngươi mắng là một kẻ hèn nhát thì toàn bộ những kẻ đứng ở chỗ này đều là một đám hèn nhát. Bọn họ chỉ cần nhổ một bãi nước miếng về phía người thì cũng đủ hợp thành một đòn Trung giai Thủy hệ ma pháp Bạo Lãng nhấn chìm ngươi trong đó rồi.”
“Liệp Vương!”
“Ách ách, Liệp Vương ngài ghé vào Cố đô từ lúc nào?”
“Người kia là ai a, các ngươi vì sao lại gọi hắn Liệp Vương?” Một thành viên của Hiệp hội Ma pháp vạn phần khó hiểu đẩy đẩy tên thợ săn pháp sư bên cạnh hỏi nhỏ.
“Liệp Vương Độc Tiêu mà ngươi cũng không nhận ra sao, là cao thủ Huyền Bảng đấy.” Ánh mắt của tên thợ săn pháp sư lộ ra vài phần sùng bái nói.
Mạc Phàm cũng nhận thức người này. Lúc trước khi Lân Bì Mẫu Yêu dương oai tác quái ở sân vận động của trường đại học Minh Châu thì chính là người này đã khống chế một đầu Thanh sắc Cự Giác quái thú từ trên trời giáng xuống, phần Bá khí đó Mạc Phàm đến nay vẫn còn chưa quên được a.
Mà thủ hạ của hắn, là một tên nam tử mặc một bộ áo da diêm dúa, hình như hắn có chút ít quan hệ với Thanh Thiên săn sở, Linh Linh vẫn thường gọi hắn là Yêu nam.
Mạc Phàm sau đó nhìn thoáng qua, phát hiện tên Yêu nam thân thể mảnh khảnh như nữ nhân trong bộ đồ da dầy màu xanh nhạt đã phát hiện ra hắn. Vi vậy hắn cũng không có đi theo Liệp Vương Độc Tiêu ra ngoài, ngược lại đi tới chỗ Mạc Phàm đứng, dịu dàng cười nói: “Thế nào, yêu ma giết ngán, muốn thay đổi khẩu vị thành Vong Linh sao?”
Mạc Phàm nhún vai, mở miệng nói: “Ta chạy đến tận Cố Đô rồi mà vẫn gặp được nhiều người quen như vậy.”
“Được rồi, hiện tại Vong Linh ở Cố đô nổi loạn, mấy tên thích xen vào chuyện của người khác như chúng ta có thể không tụ tập tới sao?” Yêu nam không cho là đúng trả lời.
Mạc Phàm không cùng Yêu nam tiếp tục nói chuyện phiếm mà lại chăm chú nhìn về phía Liệp Vương Độc Tiêu. Hắn đã từng thấy qua vị Liệp Vương người người kính sợ này rồi, nhưng vẫn chưa có dịp chứng kiến thực lực chân chính của ông ấy, chắc hẳn lần này hắn có thể tận mắt nhìn thấy được rồi.
Quả nhiên, Liệp Vương Độc Tiêu có lực ảnh hưởng cực kỳ lớn, hắn vừa lên tiếng thì vẻ mặt của Chu tham mưu cùng mấy vị lãnh đạo kiên quyết không đồng ý đưa thân mạo hiểm đều thả lỏng đi một chút.
“Ha ha ha ha, ngươi tới thật đúng lúc a!” Chúc Mông nhìn thấy Độc Tiêu, lập tức cười ha hả bước đến nghênh đón.
“Ha ha, nếu như một cái Triệu Tập Lệnh có thể triệu tập được Liệp Vương Độc Tiêu đại danh đỉnh đỉnh đến đây, ta đây liền bỏ Mộc tu Quang đấy.” Tổng huấn luyện viên Phi Giác đồng dạng lộ vẻ tươi cười nói.
“Chu tham mưu, Độc Tiêu ta tuy rằng không thể bảo chứng cho lần đại chiến vong linh này nhất định bình yên vô sự, nhưng phần thắng ít nhất có thể gia tăng vài phần, nếu không thắng được cũng có thể đem mấy người bọn hắn còn sống trở về. Sát Uyên xuất hiện, Quỷ Huất Bạo Quân mượn dịp này hiệu lệnh Vong Linh tấn công, nếu không lập tức giết chết nó, sẽ có càng nhiều Vong Linh cấp thống lĩnh, Vong Linh cấp chiến tướng thức tỉnh, lúc đó tường thành phía Bắc của chúng ta nhất định sẽ bị xuyên qua một lỗ lớn!” Liệp Vương Độc Tiêu cũng không nhiều lời, nghiêm túc nói với Chu tham mưu.
“Nếu đã có ngươi gia nhập thì…” Chu tham mưu cuối cùng vẫn là phải thỏa hiệp. Hắn quả thực cũng không nghĩ ra cách nào khác để đánh tan đợt tập kết của Vong Linh dưới trướng Quỷ Huất Bạo Quân, chỉ có thể sử dụng phương án giết chết đầu lĩnh của bọn chúng mà thôi!
“Tốt, hiện tại nhân số Siêu giai pháp sư đã đủ rồi, tiếp theo chính là phải bố trí như thế nào cho tốt.” Phi Giác tổng huấn luyện viên lên tiếng.
“Xung quanh Quỷ Huất Bạo Quân có một đám Cốt Tướng, Thi Tướng, Quỷ Tướng. Cốt Tướng cùng Thi Tướng đối với chúng ta mà nói chỉ như là con gián cản đường mà thôi, trực tiếp giẫm qua là được, nhưng đại đội Bạch Âm Quỷ số lượng to lớn do Quỷ Thần chỉ huy có thể tạo thành tâm linh trùng kích tổn thương thật lớn đối với chúng ta, nếu ta không lầm thì trong đám người chúng ta không có ai chuyên tu Tâm linh hệ a?” Quân Ty Lục Hư nói ra.
“Đây là chướng ngại lớn nhất ngăn cản chúng ta giết chết Quỷ Huất Bạo Quân, vô luận như thế nào đều phải thanh trừ cho bằng được. Theo kế hoạch ban đầu, bọn chúng là rào cản khó phá nhất, bất quá...” Chúc Mông vuốt vuốt chòm râu nói.
Chúc Mông nghị viên xoay người lại, ánh mắt quét qua nhóm bốn mươi pháp sư có thể này tùy ý điều động ở bên kia.
“Thật xin lỗi các vị, tình thế hiện tại so với lúc chúng ta vừa nói đã càng thêm nghiêm trọng, ta cần các ngươi hiệp lực giúp bọn ta cùng một chỗ chém giết Quỷ Huất Bạo Quân. Đương nhiên, Quỷ Huất Bạo Quân sẽ do những siêu giai này pháp sư chúng ta đến đối phó, còn việc các ngươi cần liền chính là quét sạch chướng ngại lớn nhất của chúng, Bạch U Quỷ Thần cùng bè lũ Bạch Âm Quỷ của nó!” Chúc Mông nghị viên khẩn thiết nói.
Tất cả mọi người không nói gì, trên thực tế khi mấy vị lãnh đạo nói chuyện vừa nãy thì bọn hắn cũng nghe được rồi, chỉ là trông coi tường thành là một việc, ra khỏi tường thành chém giết với đại quân Vong Linh lại là một sự việc khác, không cẩn thận là không còn mạng đề mà về!
“Các vị, hành động lần này của chúng ta đã có kế hoạch nghiêm mật từ trước, nếu không phải toàn bộ phòng tuyến thủy chung phải có thủ vệ quân đội giữ vững bảo trì nên không xuất ra được đội ngũ nào khác thì chúng ta cũng sẽ không liên tục phát ra bốn lần Triệu Tập Lệnh thỉnh cầu mọi người đến trợ giúp. Mọi người cứ việc yên tâm, thứ các ngươi phải đối phó chắc chắn không phải là sinh vật thống lĩnh cấp, cũng tuyệt không phải là Vong Linh cấp chiến tướng xếp thành đàn, mà là bảo hộ để cho Quang hệ ma pháp trận của chúng ta có thể mở ra, một lần tiêu diệt hết những đám Bạch Âm Quỷ gây quấy nhiễn tinh thần cùng tâm linh kia.” Quân Ty nhận thấy lòng người có sự dao động, vội vàng đem chi tiết cụ thể của nhiệm vụ nói ra.
“Ngay cả Chúc Mông nghị viên đều nêu gương cho binh sĩ, chúng ta những người này làm sao lại có thể lùi bước?” Rất nhanh sau đó, một gã pháp sư quân đội đã xuất ngũ liền cứng rắn đứng dậy.
“Phía sau tường thành chính là thành thị, là nhà của cha mẹ cùng vợ con ta. Cho nên, thỉnh tính cả ta một người, ta thật lo lắng khi đem nhiệm vụ gian khổ như vậy giao cho người khác.” Một gã thợ săn pháp sư khuôn mặt đầy sẹo phách lực mười phần đứng dậy nói.
Vốn liếng lớn nhất của sinh viên chính là nhiệt tình, việc được kề vai chiến đấu cùng những siêu giai pháp sư như thế này đối với bọn họ mà nói chính là không còn gì vinh quang bằng, vì vậy rất nhanh đã có mấy sinh viên xin gia nhập.
“Ta cũng muốn gia nhập!”
“Nếu muốn lùi bước, lúc trông thấy tín hiệu tập kết thì ta đã quay người bỏ đi rồi, tính cả ta nữa.”
Lĩnh đội Chung Tử Sơn nhìn lướt qua đội học sinh do mình mang theo, vốn là hắn còn muốn hỏi thăm thoáng qua ý kiến của bọn hắn, kết quả là Tưởng Lê cực kỳ muốn lập công cùng với Chu Mẫn rất có tinh thần trọng nghĩa đã chủ động gia nhập trước.
Mục Bạch do dự một hồi, cuối cùng cũng lựa chọn gia nhập.
Vị đệ tử tướng mạo tuấn tú kia không nói gì, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn hắn là không muốn đi mạo hiểm rồi.
Việc này cưỡnng cầu không được, lĩnh đội Chung Tử Sơn cũng không nói gì thêm, chỉ vỗ vỗ bờ vai của hắn, ý bảo nến hắn không gia nhập thì nên ly khai thành lâu đi.
“Chung Tử Sơn, còn ngươi thì sao?” Chu Mẫn hỏi.
“Ta đã đáp ứng giáo viên bảo hộ cho các ngươi, tất nhiên là đi cùng các ngươi.” Chung Tử Sơn cười cười nói.
“Cũng thật là ân cần nha, bất quá ta có cảm giác giáo viên của chúng ta chưa chắc đã để ý tới bộ dáng của ngươi.” Tưởng Lê trêu chọc lại một câu.
“Không sao cả, đã đáp ứng chuyện của người khác vậy thì phải làm đến cùng.” Chung Tử Sơn cũng không cảm thấy có vấn đề gì mà quay sang nhìn Mạc Phàm một cái.
Mạc Phàm nhún vai, thẳng thắn nói: “Ta đến đây chỉ để du lịch, cho nên chúc các ngươi thuận buồm xuôi gió nha.”
“Không thể nào, Mạc Phàm?” Chu Mẫn thất vọng kêu lên.
Mạc Phàm cũng không giải thích, dù sao hắn cũng không có nghĩa vụ phải đi cứu vớt thế giới, huống chi tường thành đã có binh lực trông coi, dù sao cũng không thiếu người a. Bản thân đã chấp hành tốt chức trách của một pháp sư rồi, sự tình đi ra mạo này giao cho những người muốn kiến công lập nghiệp, bảo hộ gia viên, thẳng thắn cương nghị, nhiệt khí dâng cao này là tốt rồi.
“Hừ, còn tưởng rằng có bao nhiêu lợi hại, thì ra chỉ là một tên hèn nhát, căn bản không có tư cách làm pháp sư!” Tưởng Lê thoáng cái cao ngạo nói, cảm giác nhân cách của bản thân cao hơn Mạc Phàm không chỉ một cấp bậc a.
“Nếu tên ngu xuẩn nhà người mắng ta thêm một câu, ta sẽ không để cho những đầu Vong Linh kia đem ngươi ruột móc ra, mà sẽ vặn cái đầu heo của ngươi quăng xuống cổng thành ngay bây giờ đấy.” Mạc Phàm cho tới bây giờ vẫn không quen nhìn mấy tên tiểu nhân như tên Tưởng Lê này..
“Tốt rồi, tốt rồi, mỗi người có ý nghĩ của mình, không phải cưỡng cầu.” Chung Tử Sơn vội vàng đi ra khuyên ngăn.
Nhưng vào đúng lúc này, Yêu Nam bên cạnh lại phát ra một tiếng cười quái dị.
“Ngươi cười cái gì!” Tưởng Lê sắc mặt lúc trắng lúc xanh, khó chịu nói.
Yêu nam vẫn còn cười, qua một hồi lâu mới mở miệng nói: “Tiểu Bàn Tử, nếu người mà ngươi mắng là một kẻ hèn nhát thì toàn bộ những kẻ đứng ở chỗ này đều là một đám hèn nhát. Bọn họ chỉ cần nhổ một bãi nước miếng về phía người thì cũng đủ hợp thành một đòn Trung giai Thủy hệ ma pháp Bạo Lãng nhấn chìm ngươi trong đó rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.