Chương 523: Vùng đất vong linh
Loạn
01/11/2019
Dịch: Hoangforever
Mạc Phàm xuất thân từ người nghèo và hắn cũng không có vào bất kỳ thế lực nào cả. Vì vậy sau khi biết được cuộc so tài học phủ thế giới là một cái hố từ Tiêu viện trưởng, hắn một cái phản ứng gì cũng không có.
Đợi tới lúc mọi người khí thế hừng hực tham gia tuyển chọn cuộc so tài học phủ thế giới. Lúc này hắn mới ý thức được rằng cái vị trí tuyển thủ chính thức mà hắn nhận được trâu bò tới cỡ nào. Cho dù có ngàn vàng thì cũng không đổi được!
Mạc Phàm đang còn muốn từng bước, từng bước một tiến lên thứ hạng cao hơn. Thế nhưng chỉ trong thoáng chốc hắn liền bị chụp một cái mũ cao chót vót vào đầu. Vui thì không có đâu mà lo thì nhiều.
Nhưng, hắn mặc kệ thiên hạ. Hắn sống ở đâu thì yên ở đấy. Ở bên ngoài sôi sục như thế nào hắn cũng mặc kệ, hắn cứ tà tà tu luyện.
Sau khi đánh chiếm được vị trí thứ 10 từ Đinh Vũ Miên, hắn liền có cơ hội tiến vào Tam Bộ Tháp tu luyện 7 ngày. Tinh Vân hệ triệu hoán đang còn ở cấp bậc thứ nhất, sữa mẹ không đủ, cho nên tiểu Viêm Cơ cũng không có phát triển nhanh được.
Chờ tới lúc tiểu Viêm Cơ trưởng thành, Mạc Phàm còn phải sợ cái đám người tức giận và khiêu khích này nữa sao??
Ai mà không phục, hắn sẽ ra lệnh cho tiểu Viêm Cơ cắn người đó….cho hắn…..ai nha, lỡ mồm, lỗ mồm, thói quen, thói quen. Cái đám này không cố gắng tu luyện, không muốn phát triển, chỉ biết nói những lời ác độc. Cũng chỉ là đám ăn hại, nhìn mặt người khác để ăn cơm mà thôi!!
Mạc Phàm cũng không có để ý tới nhiều như vậy. Hắn chính là không quan tâm. Hiện tại, hắn chỉ muốn ở trong trường giả câm giả điếc, âm thầm tăng tu vi của mình lên mà thôi.
Có lẽ, ở trong trường cũng có không ít tên nửa bước đạp tới cảnh giới Cao cấp rồi. Còn hắn thì ngay tới cảnh cửa Cao Cấp còn chưa có mò tới, thế thì năm nào tháng nào mới có thể tiến vào cảnh giới Cao cấp ma pháp sư, nắm trong tay sức mạnh ma pháp Cao cấp được đây??
……………
Thu qua rồi lại đông tới. Những cơn gió lạnh từ Trung bộ thổi xuống cũng ít dần. Xung quanh khu vực Cố Đô có bán kính 100 km cỏ dại khô héo từ lâu. Cảnh sắc nhạt nhòa, tối tăm, mênh mông, bao la, bát ngát, không có chút sắc thái nào.
Cả một vùng Cố Đô hiện ra chỉ toàn là màu xám tro, màu nâu và màu đồng cũ. Ở bên trong thành có thể nhìn thấy một số ngôi nhà tươi đẹp cũng là do con người tu sửa lại.
Khu vực hành chính nằm ngay chính giữa. Càng đi vào trung tâm, con đường càng thêm rộng rãi và phân bố rất có trật tự dọc theo tháp chuông.
Hiệp hội ma pháp Cố Đô được bố trí ở phía tây tháp chuông. Vị trí của nó gần như thuộc vùng trung tâm, hoặc nói chính xác hơn tổng tiêu cục nắm trong tay quyền uy nhất ngày xưa đã bị hiệp hội Ma pháp chiếm đóng. Vì vây, tòa thành có lịch sử từ lâu đời này hầu như lúc nào cũng có người đến người đi, nối liền không dứt.
Liên minh thợ săn thì ở chòi canh. Nó cách tháp chuông của hiệp hội ma pháp tầm 1 km. Hai tổ chức tiếng tăm, lừng lẫy đứng song song với nhau giống như hai con cự điêu thủ hộ vững vàng nơi này….
Thế lực quân đội thì đóng quân rải rác ở bên ngoài thành. Những thứ uy hiếp cái thành cổ xưa này có rất nhiều. Trong đó có 2 thứ quan trọng nhất đó là vùng đất vong linh – nền văn minh đã chết và Yêu ma Tần Lĩnh. Hai thứ này cũng đã khiến cho tòa thành này không có một ngày tháng nào gọi là bình yên.
Nghe nói, bất kể ở trong thành hay là ngoài thành, chỉ cần đào sâu 100 mét đất, chắc chắn sẽ gặp hài cốt!
Cốt cũng không có đáng sợ!! Bởi vì nó bất quá cũng chỉ là di hài của chiến sĩ đã hi sinh, nằm xuống. Nhưng nó đáng sợ ở chỗ, những người chiến sĩ đã biến thành một cỗ di hài này lại biến thành một sinh linh nhớ nhung cái thế giới này.
Những sinh linh này thường không có ký ức, không có ý thức, có thì chắc cũng chỉ có bản tính giết chóc, háu đói của dã thú mà thôi. Chỉ cần có sinh vật còn sống bên trong phạm vi bọn nó hoạt động, chắc chắn bọn nó sẽ điên cuồng tấn công.
Vì vậy, mỗi tháng liên minh thợ săn, hiệp hội ma pháp, quân đội đều có việc mà làm, và làm mãi không hết. Đương nhiên công việc của bọn họ chính là “Siêu Độ” những sinh linh này.
………….
Trương Tiểu Hầu vội vã rời khỏi Thượng Hải. Khi hắn trở về được tới quân khu Lâm Đồng, hắn liền bị chỉ huy phân công đi làm một cái nhiệm vụ quét dọn gian khổ.
Trương Tiểu Hầu tới phân khu Trung bộ rèn luyện cũng được một đoạn thời gian rồi. Đại đa số nhiệm vụ của hắn là chịu trách nhiệm tuần tra, huấn luyện, học tập và tu luyện. Mặc dù bên phía quân khu cũng có phân chia cho hắn một chút nhiệm vụ. Thế nhưng những nhiệm vụ này thật ra cũng không có quá nhiều khó khăn.
Lần này, Trương Tiểu Hầu trở về, hắn liền ngay lập tức nhận được một cái mệnh lệnh. Mà mệnh lệnh này chính là đẩy mạnh cứu viện, đem các nhân viên thăm dò bị mắc kẹt trong mặn trì (1) cứu ra ngoài.
(1) mặn trì: vùng đất vong linh, sau tác giả sẽ giải thích.
Đại khái mọi chuyện xảy ra như thế này. Nửa tháng trước nhân viên thăm dò lên đường. Họ đi tới mặn trì xác minh vì sao bên phía mặn trì bất ổn, xao động. Họ tới đó một mặt khảo sát tốc độ sinh trưởng của vong linh, mặt khác chính là cố gắng hết sức đem thôn xóm sinh sống rải rác xung quanh mặn trì cứu ra ngoài.
Những thôn xóm này họ vừa sống chung với vong linh, vừa cày ruộng làm ăn. Mặc dù, họ không phải là Ma pháp sư. Thế nhưng bọn họ lại có thể tránh né được vong linh tấn công nhờ vào những biện pháp dân gian của mình. Thậm chí một số thôn xóm dũng mãnh, vùng đất vong linh này còn là “chỗ dựa vững chắc” cho bọn họ. Bọn họ mượn nhờ vùng đất vong linh này để duy trì cuộc sống của mình.
Loại hiện tượng này diễn ra trong khoảng thời gian một đời cũng không tính là quá hiếm. Thậm chí nó còn được truyền thừa tới ngàn năm. Vong linh đối với người dân sinh sống nơi đây mà nói cũng không khác dã thú bình thường là bao. Chỉ cần có phương pháp thích hợp, cho dù vong linh có vô cùng hung tàn, nhìn thấy sinh vật sống liền xông lên giết chết đi chăng nữa thì bọn họ vẫn có thể bình an vô sự.
Trước đó không lâu, sông Sa Võng xao động, cuồn cuộn nổi lên một hồi phong ba quỷ dị. Trong vòng một tháng gần đây, những sinh vật ngủ say dưới lòng đất này liền thức tỉnh tới tấp.
Có sinh vật thức tỉnh dậy, điều này cũng đồng nghĩa với việc chết chóc sẽ nhiều hơn. Sông Sa Võng vừa loạn khiến cho vùng đất vong Linh vốn đang còn bình thường, đang còn yên ả cũng không còn được yên bình nữa. Những thôn xóm vẫn luôn dựa vào kẽ hở trong vùng đất vong linh từ mấy phương pháp cổ xưa sống liền gặp phải tai ương ngập đầu. Chỉ trong vòng 1 đêm đã có 4 thôn xóm biến mất hoàn toàn trên bản đồ điện tử.
Hiệp hội ma pháp, liên minh thợ săn bảo vệ quyền con người thấy vùng đất này như vậy liền cực kỳ coi trọng. Do vậy họ phái ra nhân viên của mình tới đó thăm dò. Một khi những nhân viên này kiểm tra, đo lường thấy ở nơi này tràn ngập hơi thở ba động, tình huống có vẻ xao động. Chắc chắn mấy người này sẽ cử người tới thông báo cho những thôn xóm ít gặp nguy hiểm hơn trong vùng đất vong linh này toàn bộ rút lui khỏi nơi đó!
Nhưng, trước đó không lâu, nhân viên thăm dò phát hiện vùng đất vong linh xuất hiện tinh phong (1). Tinh phong thổi khắp vùng đất này. Nhân viên đi trước thông báo cho dân chúng mấy thôn xóm sống trong vùng đất vong linh liền gặp phải nguy hiểm, trong thoáng chốc liền bặt vô âm tín.
(1) Tinh phong: ngọn gió màu đỏ
Nhiệm vụ của Trương Tiểu Hầu chính là đi cứu viện bọn họ. Nhưng nhân viên thăm dò mất tích đã được hơn 2 tháng rồi. Mà chỉ huy giao nhiệm vụ này cho nhóm Trương Tiểu Hầu trên căn bản muốn xác nhận những nhân viên này vì sao mà chết và cố gắng tìm ra thi thể của bọn họ, để cho bên phía liên minh thợ săn và hiệp hội ma pháp có một cái công đạo.
…………..
“Sếp cũng thiệt là, tự nhiên lại phái chúng ta đi làm những chuyện như thế này. Cái đội ngũ thăm dò kia đã mất tích hơn 2 tháng rồi… thì cái vì sao kia cũng đã mất tích từ lâu rồi!”
Vương Đồng trong đội ngũ lính trinh sát hùng hổ nói.
Đội ngũ của Trương Tiểu Hầu có tổng cộng 9 người. Cùng với đó là một vị sĩ quan chỉ huy. Đây là một tiểu đội quân pháp sư chính thống trong quân đội với đội hình đi sát bên cạnh nhau. Nhưng điều khác biệt ở đây chính là Trương Tiểu Hầu thuộc về tổ đội đặc biệt. Giống như kiểu hắn là một vị sĩ quan xuất sắc đi công tác vậy. Những vị sĩ quan này luôn thi hành những nhiệm vụ cao cấp hơn, khó khăn hơn. Hay nói chính xác hơn, hắn không khác gì lính đặc chủng.
Toàn bộ người trong đội ngũ này đều có cấp bậc sĩ quan và được chia ra làm 2 nhóm trinh sát. Những người trinh sát này có trách nhiệm dò đường, dụ yêu, làm nhiễu loạn đối thủ. Trương Tiểu Hầu là lính trinh sát thứ nhất và Vương Đồng là người thứ hai.
Lúc này, hai người Vương Đồng và Trương Tiểu Hầu đi trước đội ngũ và ở vị trí khá xa so với mọi người. Vương Đồng là một tên cuồng trách móc. Từ khi bắt đầu lên đường cho tới tận bây giờ, hắn vẫn luôn ở bên cạnh Trương Tiểu Hầu và trách móc không ngừng.
“Cái tên Tần Hổ kia có lẽ là sướng nhất rồi. Được ngồi trên lưng Thiên Ưng, chân cũng không cần phải chạy loạn như chúng ta.”
Vương Đồng ngẩng đầu. Hai con mắt nhìn chăm chú vào con Thiên Ưng trắng như tuyết đang còn bay lượn trên trời cao kia.
Tần Hổ là đội trưởng, là chỉ huy đội ngũ này và cũng là một vị Thiên Ưng pháp sư. Những người khác thì chậm rì rì tiến về phía trước, còn hắn thì dùng Thiên Ưng thay cho đi bộ.
“Ngươi cũng đừng có trách móc nữa. Trừ phi người đuổi theo được ổng. Sau đó bảo với ổng rằng người muốn rút lui, chấp nhận bị xử phạt. Còn không, cho dù người có mắng nhiều hơn đi chăng nữa thì người cũng phải bắt buộc hoàn thành cái nhiệm vụ này.”
Tư tưởng của Trương Tiểu Hầu thoải mái hơn một chút nói.
“Ta cứ thích chửi như vậy đó!! Một ngày ta không chửi, không mắng, ta liền cảm thấy khó chịu trong người.”
Vương Đồng nói.
Mạc Phàm xuất thân từ người nghèo và hắn cũng không có vào bất kỳ thế lực nào cả. Vì vậy sau khi biết được cuộc so tài học phủ thế giới là một cái hố từ Tiêu viện trưởng, hắn một cái phản ứng gì cũng không có.
Đợi tới lúc mọi người khí thế hừng hực tham gia tuyển chọn cuộc so tài học phủ thế giới. Lúc này hắn mới ý thức được rằng cái vị trí tuyển thủ chính thức mà hắn nhận được trâu bò tới cỡ nào. Cho dù có ngàn vàng thì cũng không đổi được!
Mạc Phàm đang còn muốn từng bước, từng bước một tiến lên thứ hạng cao hơn. Thế nhưng chỉ trong thoáng chốc hắn liền bị chụp một cái mũ cao chót vót vào đầu. Vui thì không có đâu mà lo thì nhiều.
Nhưng, hắn mặc kệ thiên hạ. Hắn sống ở đâu thì yên ở đấy. Ở bên ngoài sôi sục như thế nào hắn cũng mặc kệ, hắn cứ tà tà tu luyện.
Sau khi đánh chiếm được vị trí thứ 10 từ Đinh Vũ Miên, hắn liền có cơ hội tiến vào Tam Bộ Tháp tu luyện 7 ngày. Tinh Vân hệ triệu hoán đang còn ở cấp bậc thứ nhất, sữa mẹ không đủ, cho nên tiểu Viêm Cơ cũng không có phát triển nhanh được.
Chờ tới lúc tiểu Viêm Cơ trưởng thành, Mạc Phàm còn phải sợ cái đám người tức giận và khiêu khích này nữa sao??
Ai mà không phục, hắn sẽ ra lệnh cho tiểu Viêm Cơ cắn người đó….cho hắn…..ai nha, lỡ mồm, lỗ mồm, thói quen, thói quen. Cái đám này không cố gắng tu luyện, không muốn phát triển, chỉ biết nói những lời ác độc. Cũng chỉ là đám ăn hại, nhìn mặt người khác để ăn cơm mà thôi!!
Mạc Phàm cũng không có để ý tới nhiều như vậy. Hắn chính là không quan tâm. Hiện tại, hắn chỉ muốn ở trong trường giả câm giả điếc, âm thầm tăng tu vi của mình lên mà thôi.
Có lẽ, ở trong trường cũng có không ít tên nửa bước đạp tới cảnh giới Cao cấp rồi. Còn hắn thì ngay tới cảnh cửa Cao Cấp còn chưa có mò tới, thế thì năm nào tháng nào mới có thể tiến vào cảnh giới Cao cấp ma pháp sư, nắm trong tay sức mạnh ma pháp Cao cấp được đây??
……………
Thu qua rồi lại đông tới. Những cơn gió lạnh từ Trung bộ thổi xuống cũng ít dần. Xung quanh khu vực Cố Đô có bán kính 100 km cỏ dại khô héo từ lâu. Cảnh sắc nhạt nhòa, tối tăm, mênh mông, bao la, bát ngát, không có chút sắc thái nào.
Cả một vùng Cố Đô hiện ra chỉ toàn là màu xám tro, màu nâu và màu đồng cũ. Ở bên trong thành có thể nhìn thấy một số ngôi nhà tươi đẹp cũng là do con người tu sửa lại.
Khu vực hành chính nằm ngay chính giữa. Càng đi vào trung tâm, con đường càng thêm rộng rãi và phân bố rất có trật tự dọc theo tháp chuông.
Hiệp hội ma pháp Cố Đô được bố trí ở phía tây tháp chuông. Vị trí của nó gần như thuộc vùng trung tâm, hoặc nói chính xác hơn tổng tiêu cục nắm trong tay quyền uy nhất ngày xưa đã bị hiệp hội Ma pháp chiếm đóng. Vì vây, tòa thành có lịch sử từ lâu đời này hầu như lúc nào cũng có người đến người đi, nối liền không dứt.
Liên minh thợ săn thì ở chòi canh. Nó cách tháp chuông của hiệp hội ma pháp tầm 1 km. Hai tổ chức tiếng tăm, lừng lẫy đứng song song với nhau giống như hai con cự điêu thủ hộ vững vàng nơi này….
Thế lực quân đội thì đóng quân rải rác ở bên ngoài thành. Những thứ uy hiếp cái thành cổ xưa này có rất nhiều. Trong đó có 2 thứ quan trọng nhất đó là vùng đất vong linh – nền văn minh đã chết và Yêu ma Tần Lĩnh. Hai thứ này cũng đã khiến cho tòa thành này không có một ngày tháng nào gọi là bình yên.
Nghe nói, bất kể ở trong thành hay là ngoài thành, chỉ cần đào sâu 100 mét đất, chắc chắn sẽ gặp hài cốt!
Cốt cũng không có đáng sợ!! Bởi vì nó bất quá cũng chỉ là di hài của chiến sĩ đã hi sinh, nằm xuống. Nhưng nó đáng sợ ở chỗ, những người chiến sĩ đã biến thành một cỗ di hài này lại biến thành một sinh linh nhớ nhung cái thế giới này.
Những sinh linh này thường không có ký ức, không có ý thức, có thì chắc cũng chỉ có bản tính giết chóc, háu đói của dã thú mà thôi. Chỉ cần có sinh vật còn sống bên trong phạm vi bọn nó hoạt động, chắc chắn bọn nó sẽ điên cuồng tấn công.
Vì vậy, mỗi tháng liên minh thợ săn, hiệp hội ma pháp, quân đội đều có việc mà làm, và làm mãi không hết. Đương nhiên công việc của bọn họ chính là “Siêu Độ” những sinh linh này.
………….
Trương Tiểu Hầu vội vã rời khỏi Thượng Hải. Khi hắn trở về được tới quân khu Lâm Đồng, hắn liền bị chỉ huy phân công đi làm một cái nhiệm vụ quét dọn gian khổ.
Trương Tiểu Hầu tới phân khu Trung bộ rèn luyện cũng được một đoạn thời gian rồi. Đại đa số nhiệm vụ của hắn là chịu trách nhiệm tuần tra, huấn luyện, học tập và tu luyện. Mặc dù bên phía quân khu cũng có phân chia cho hắn một chút nhiệm vụ. Thế nhưng những nhiệm vụ này thật ra cũng không có quá nhiều khó khăn.
Lần này, Trương Tiểu Hầu trở về, hắn liền ngay lập tức nhận được một cái mệnh lệnh. Mà mệnh lệnh này chính là đẩy mạnh cứu viện, đem các nhân viên thăm dò bị mắc kẹt trong mặn trì (1) cứu ra ngoài.
(1) mặn trì: vùng đất vong linh, sau tác giả sẽ giải thích.
Đại khái mọi chuyện xảy ra như thế này. Nửa tháng trước nhân viên thăm dò lên đường. Họ đi tới mặn trì xác minh vì sao bên phía mặn trì bất ổn, xao động. Họ tới đó một mặt khảo sát tốc độ sinh trưởng của vong linh, mặt khác chính là cố gắng hết sức đem thôn xóm sinh sống rải rác xung quanh mặn trì cứu ra ngoài.
Những thôn xóm này họ vừa sống chung với vong linh, vừa cày ruộng làm ăn. Mặc dù, họ không phải là Ma pháp sư. Thế nhưng bọn họ lại có thể tránh né được vong linh tấn công nhờ vào những biện pháp dân gian của mình. Thậm chí một số thôn xóm dũng mãnh, vùng đất vong linh này còn là “chỗ dựa vững chắc” cho bọn họ. Bọn họ mượn nhờ vùng đất vong linh này để duy trì cuộc sống của mình.
Loại hiện tượng này diễn ra trong khoảng thời gian một đời cũng không tính là quá hiếm. Thậm chí nó còn được truyền thừa tới ngàn năm. Vong linh đối với người dân sinh sống nơi đây mà nói cũng không khác dã thú bình thường là bao. Chỉ cần có phương pháp thích hợp, cho dù vong linh có vô cùng hung tàn, nhìn thấy sinh vật sống liền xông lên giết chết đi chăng nữa thì bọn họ vẫn có thể bình an vô sự.
Trước đó không lâu, sông Sa Võng xao động, cuồn cuộn nổi lên một hồi phong ba quỷ dị. Trong vòng một tháng gần đây, những sinh vật ngủ say dưới lòng đất này liền thức tỉnh tới tấp.
Có sinh vật thức tỉnh dậy, điều này cũng đồng nghĩa với việc chết chóc sẽ nhiều hơn. Sông Sa Võng vừa loạn khiến cho vùng đất vong Linh vốn đang còn bình thường, đang còn yên ả cũng không còn được yên bình nữa. Những thôn xóm vẫn luôn dựa vào kẽ hở trong vùng đất vong linh từ mấy phương pháp cổ xưa sống liền gặp phải tai ương ngập đầu. Chỉ trong vòng 1 đêm đã có 4 thôn xóm biến mất hoàn toàn trên bản đồ điện tử.
Hiệp hội ma pháp, liên minh thợ săn bảo vệ quyền con người thấy vùng đất này như vậy liền cực kỳ coi trọng. Do vậy họ phái ra nhân viên của mình tới đó thăm dò. Một khi những nhân viên này kiểm tra, đo lường thấy ở nơi này tràn ngập hơi thở ba động, tình huống có vẻ xao động. Chắc chắn mấy người này sẽ cử người tới thông báo cho những thôn xóm ít gặp nguy hiểm hơn trong vùng đất vong linh này toàn bộ rút lui khỏi nơi đó!
Nhưng, trước đó không lâu, nhân viên thăm dò phát hiện vùng đất vong linh xuất hiện tinh phong (1). Tinh phong thổi khắp vùng đất này. Nhân viên đi trước thông báo cho dân chúng mấy thôn xóm sống trong vùng đất vong linh liền gặp phải nguy hiểm, trong thoáng chốc liền bặt vô âm tín.
(1) Tinh phong: ngọn gió màu đỏ
Nhiệm vụ của Trương Tiểu Hầu chính là đi cứu viện bọn họ. Nhưng nhân viên thăm dò mất tích đã được hơn 2 tháng rồi. Mà chỉ huy giao nhiệm vụ này cho nhóm Trương Tiểu Hầu trên căn bản muốn xác nhận những nhân viên này vì sao mà chết và cố gắng tìm ra thi thể của bọn họ, để cho bên phía liên minh thợ săn và hiệp hội ma pháp có một cái công đạo.
…………..
“Sếp cũng thiệt là, tự nhiên lại phái chúng ta đi làm những chuyện như thế này. Cái đội ngũ thăm dò kia đã mất tích hơn 2 tháng rồi… thì cái vì sao kia cũng đã mất tích từ lâu rồi!”
Vương Đồng trong đội ngũ lính trinh sát hùng hổ nói.
Đội ngũ của Trương Tiểu Hầu có tổng cộng 9 người. Cùng với đó là một vị sĩ quan chỉ huy. Đây là một tiểu đội quân pháp sư chính thống trong quân đội với đội hình đi sát bên cạnh nhau. Nhưng điều khác biệt ở đây chính là Trương Tiểu Hầu thuộc về tổ đội đặc biệt. Giống như kiểu hắn là một vị sĩ quan xuất sắc đi công tác vậy. Những vị sĩ quan này luôn thi hành những nhiệm vụ cao cấp hơn, khó khăn hơn. Hay nói chính xác hơn, hắn không khác gì lính đặc chủng.
Toàn bộ người trong đội ngũ này đều có cấp bậc sĩ quan và được chia ra làm 2 nhóm trinh sát. Những người trinh sát này có trách nhiệm dò đường, dụ yêu, làm nhiễu loạn đối thủ. Trương Tiểu Hầu là lính trinh sát thứ nhất và Vương Đồng là người thứ hai.
Lúc này, hai người Vương Đồng và Trương Tiểu Hầu đi trước đội ngũ và ở vị trí khá xa so với mọi người. Vương Đồng là một tên cuồng trách móc. Từ khi bắt đầu lên đường cho tới tận bây giờ, hắn vẫn luôn ở bên cạnh Trương Tiểu Hầu và trách móc không ngừng.
“Cái tên Tần Hổ kia có lẽ là sướng nhất rồi. Được ngồi trên lưng Thiên Ưng, chân cũng không cần phải chạy loạn như chúng ta.”
Vương Đồng ngẩng đầu. Hai con mắt nhìn chăm chú vào con Thiên Ưng trắng như tuyết đang còn bay lượn trên trời cao kia.
Tần Hổ là đội trưởng, là chỉ huy đội ngũ này và cũng là một vị Thiên Ưng pháp sư. Những người khác thì chậm rì rì tiến về phía trước, còn hắn thì dùng Thiên Ưng thay cho đi bộ.
“Ngươi cũng đừng có trách móc nữa. Trừ phi người đuổi theo được ổng. Sau đó bảo với ổng rằng người muốn rút lui, chấp nhận bị xử phạt. Còn không, cho dù người có mắng nhiều hơn đi chăng nữa thì người cũng phải bắt buộc hoàn thành cái nhiệm vụ này.”
Tư tưởng của Trương Tiểu Hầu thoải mái hơn một chút nói.
“Ta cứ thích chửi như vậy đó!! Một ngày ta không chửi, không mắng, ta liền cảm thấy khó chịu trong người.”
Vương Đồng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.