Toàn Chức Vú Em Vị Diện Trực Tiếp
Chương 64
Tiểu Lộc Tử
05/07/2020
Tôn Ba nhận được chỗ tốt, cười vô cùng chân thành chân ý, dịch lại gần rồi chộp lấy bả vai Cái Bao Tuấn: "Anh em tốt à, chờ tôi nhận được tiền lương tháng sau sẽ mang mọi người đi Chợ Đêm ăn một bữa ngon, nghe nói hương vị kia thật sự rất, chậc chậc..."
Cái Bao Tuấn hỏi ngược: "Là chỗ nào trong Chợ Đêm thế?"
"Đương nhiên là Tiệm cơm Tô thị rồi, tôi nói cho ông biết, đồ ăn ở đó rất ngon, đảm bảo ăn một lần là nhớ mãi không quên." Thật ra Tôn Ba chưa từng ăn ở đó nhưng có nghe người khác kể qua rồi, vốn muốn đi ăn thử một lần cho biết, đáng tiếc tháng trước tiêu pha quá nhiều nên chẳng còn bao nhiêu điểm giao dịch.
"..." Tay Cái Bao Tuấn đang xâu thịt cứng đờ, mời bọn họ đi ăn ở nhà hàng của chính mình là chuyện rất kì cục không phải sao?
Ông tạm thời không nói suy nghĩ của mình cho Tôn Ba biết, một bên xâu thịt một bên nói: "Đại đương gia nhà tôi nấu ăn rất ngon cần gì phải đi tiệm cơm chứ."
Thấy Cái Bao Tuấn tự tin như vậy, Tôn Ba không muốn đả kích ông chủ trước mặt ông đành phải cuối đầu uống nước trái cây. Nước trái cây này vị cũng rất tuyệt vời, tại sao trước nay ông chưa bao giờ uống qua nhỉ?
Giống nước suối lành lạnh ngòn ngọt, càng uống lại càng thơm. Tôn Ba nghĩ trong ly nước này phải có thứ đặc biệt gì đó mới ngon như vậy, thứ đó có lẽ tốn rất nhiều tiền để mua, dù cho vô cùng tò mò ông cũng nhịn xuống không hỏi han gì.
Nếu là như vậy chắc hẳn chủ tử của Cái Bao Tuấn phải là người có tiền, đôi mắt Tôn Ba lấp lánh nhìn chằm chằm Tô Đạt đang chặt thịt.
Mà khác với Tôn Ba đang suy nghĩ, Trương Tiêu lại phát hiện bạn của mình nói chủ của ông ta tự mình xuống bếp?
Hắn thấp giọng thì thầm bên tai Cái Bao Tuấn: "Bình thường ông chủ của ông đều tự mình xuống bếp hay sao?"
Cái Bao Tuấn dùng thanh âm mà Tô Đạt cũng có thể nghe thấy mặc kệ Trương Tiêu hạ thấp giọng mà nói: "Ừm."
Trương Tiêu lén lút nhìn Tô Đạt một cái, phát hiện hắn không hề chú ý đến bên này nói hắng giọng nói tiếp: "Vậy công việc của ông bình thường là gì?"
"Chơi với cậu chủ nhỏ, dọn phòng, vệ sinh cho bạn bè của cậu chủ nhỏ." Cái Bao Tuấn không hề cảm thấy việc mình không xuống bếp là điều gì lạ lùng, tay nghề nấu ăn của đại đương gia tốt như vậy, mình mà xuống nấu chắc chẳng có ai muốn ăn cả, "À, đúng rồi, đôi khi tôi cũng rửa chén nữa."
"Chỉ vậy thôi sao?" Trương Tiêu hơi sửng sốt, trong ấn tượng của hắn, công việc của người hầu đâu có nhẹ nhàng như vậy? Hay là do bạn thân không muốn mất mặt nên nói giảm nói tránh đi nhiều, thành ra hắn cũng không mở miệng hỏi thêm điều gì khác.
Uống xong hai li nước trái cây, khuôn mặt của Nguyễn Chiêu Đệ ửng đỏ, loại nước này rất là ngon, dù uống đến mức bụng phình to cũng không muốn dừng lại mà. Do dự trong chốc lát, cô ghé sang Cái Bao Tuấn nhẹ giọng hỏi: "Cái này làm thế nào? Để tôi giúp anh một tay."
Nếu không kiếm chuyện cho bản thân bận rộn sợ rằng cô không thể chịu nổi cám dỗ của nước trái cây. Hu hu...
Cái Bao Tuấn cũng không từ chối, để cô đến chỗ Thang Lâm rửa tay. Lúc này Thang Lâm đang hướng dẫn cách rửa thịt đúng cách cho Tô Bảo Nhi, để giữ lại được sự tươi mới của thịt.
Đáng tiếc Tô Bảo Nhi ngoại trừ trồng rau, chơi với động vật nhỏ còn những thứ khác thì dốt đặc cán mai. Để Tô Bảo Nhi rửa thịt một lúc, Thang Lâm chịu không nổi đành để bé đi nơi khác chơi.
Nguyễn Chiêu Đệ lúc này bước tới, ngồi xổm xuống, tỏ ra thiện ý nói với Thang Lâm: "Tôi có thể rửa tay ở đây không?"
Thang Lâm đã nhận ra tiếng bước chân của cô từ sớm, hơi né người gật đầu nói: "Được."
Chờ rửa xong tay, cô nhanh chóng quay trở lại chỗ của Cái Bao Tuấn giúp việc.
Nguyễn Chiêu Đệ tập trung xâu thịt mãi đến mức quên luôn nước trái cây. Còn Trần Lập Phu khi nãy cũng bị nước trái cây quyến rũ uống quá nhiều dẫn đến phải vào nhà vệ sinh nhiều lần cũng đành ngồi xuống xâu thịt với hai người.
Sau đó tới Tôn Ba và Trương Tiêu cùng tham gia, tốc độ cũng nhanh hơn, chờ bọn họ làm xong phát hiện Tô Đạt đã đi nhóm lửa mất rồi.
Tôn Ba ngửi ngửi mùi bay trong không khí: "Đây là mùi gì vậy?"
Trương Tiêu sờ cằm nói: "Có lẽ là than đen, chỉ những người đi dã ngoại mới dùng đến." Cơ mà kĩ thuật bây giờ rất phát triển, người ta vẫn có thể dùng thứ khác thay thế cho than đen.
"Ò." Tôn Ba tuy rằng không biết cách dùng nhưng cũng không hỏi nhiều. Thấy nguyên liệu mình xâu xong rồi liền hưng phấn nói: "Nhanh nhanh, mau bỏ vào nồi tự động thôi. Nồi tự động nhà anh ở đâu thế?"
Cái Bao Tuấn đã rất lâu rồi không đụng tay vào việc bếp núc nghe Tôn Ba nói còn mất một lúc lâu ngẩng người trả lời: "Nhà chúng tôi không có nồi tự động."
Xung quanh lập tức im bặt, Tôn Ba há miệng thở dốc chỉ xâu thịt hỏi: "Vậy mọi người tính ăn thịt sống hay sao? Còn phần tôi, tôi tuyệt đối không ăn thịt sống. Đây là hành vi của dã nhân! Hiện tại là thời đại văn minh làm sao có thể ăn thịt sống được nữa chứ!"
Cái Bao Tuấn buồn cười nhìn thấy khóe miệng Tô Đạt nâng lên bèn đi qua giúp Tô Đạt chuẩn bị lửa.
"Nhà bếp của bọn tôi trước nay đều làm tay hết không còn sử dụng nồi tự động nữa." Ông ta vừa nói tay cũng hoạt động liên tục không ngừng, chốc nữa thôi bốn người kia sẽ được thưởng thức món ngon độc đáo này.
Ngoại trừ rau dưa, xiên que còn có các loại rau củ tươi ngon. Tôn Ba cầm những xiên thức ăn như cánh gà, chân vịt, thịt viên, rau củ lạ lùng tự hỏi phải ăn thế nào cho đúng.
Tô Đạt đương nhiên biết thế giới này không có món ăn như BBQ vì khi khoa học càng phát triển, nồi tự động chỉ có thể chưng hấp luộc thức ăn sẽ khiến những phương pháp nấu ăn truyền thống khác dần bị quên lãng.
Tô Đạt ra hiệu cho Cái Bao Tuấn bảo: "Thức ăn tối nay của mọi người phải do tự mình làm, gia vị đã được nêm nếm tốt rồi chờ chốc nữa tôi sẽ hướng dẫn cho mọi người cách nướng chúng."
Thang Lâm đứng ở phía sau Tô Đạt, bây giờ cậu đã cao gần bằng Tô Đạt, làn da đen bóng khỏe mạnh giống như mới vừa ra khỏi mỏ than. Cậu nghe Tô Đạt nói thế lặng lẽ nuốt nước bọt hỏi: "Cháu cũng có thể tự làm sao?"
Vừa dứt lời Tô Đạt đã chọn cậu làm người thử nghiệm đầu tiên, cầm tay cậu chỉ cách nướng làm sao cho đúng, bên cạnh đó cũng giảng giải những điều cần lưu ý khi nướng BBQ như đặt lên giá thế nào, cần phết những gì, thịt khi nào thì chín.
Lửa có hơi lớn, tiếng nổ "lách tách" nho nhỏ nghe rõ mồn một, khói trắng tỏa ra mang theo chút hương vị vô cùng quyến rũ vẩn vơ nơi chóp mũi nhẹ nhàng khiêu khích dạ dày trống rỗng của mọi người. Thang Lâm tự tay nướng thịt tất nhiên ngửi được mùi ấy, nuốt nước miếng liên tục: "Chú Tô, đã chín chưa? Bên ngoài có màu hơi nâu rồi này."
Tô Đạt lắc đầu, hắn chính là người duy nhất có thể bình tĩnh trước hương thơm đầy cám dỗ này, những người khác không biết đã nuốt nước miếng bao nhiêu lần vì thèm thuồng.
Mỗi tay của Tôn Ba nắm sẵn hai xiên nướng, một bên nhìn Tô Đạt chỉ Thang Lâm, một bên tự làm, khóe miệng hạ xuống giống như có nước miếng chảy ra từ nơi đó.
Đợi đến lúc Tô Đạt buông tay đặt xiên thịt lên đĩa, lại ra dấu "mời", mọi người không ai bảo ai nhanh chóng nhét xiên thịt vào miệng mà điên cuồng ngấu nghiến.
Bị mùi hương đùa giỡn lâu như vậy không ai rảnh để ý người khác đang làm gì, yên lặng nhai nuốt thức ăn mới là đúng đắn.
Tuy là dùng than nướng nhưng không bị than làm cháy đen mà vẫn còn giữ lại độ ẩm bên trong, răng chưa chạm đến khối thịt thì nước cốt bên trong đã chậm rãi rỉ ra ngoài. Nguyễn Chiêu Đệ cắn một miếng, dùng khăn giấy lau khóe miệng bị nước thịt làm lấm lem, lửa tuy lớn nhưng vẫn khiến miếng thịt non mềm đầy nước mà không khô khốc cứng ngắc, mùi vị tuyệt không thể tả.
Điều kì lạ là Nguyễn Chiêu Đệ trước nay không thích ăn những món béo ngậy, ăn ít còn được, ăn nhiều sẽ ngấy và buồn nôn. Lần này không biết vì lí do gì mà cô ăn rất ngon miệng, ngoài vị thịt còn có cảm giác thanh mát nhè nhẹ như được tinh lọc qua vậy.
Thấy loại rau lạ trên xiên thịt cô cũng hiểu là do tác dụng của chúng nó.
Đầu lưỡi Nguyễn Chiêu Đệ xoay vòng trong khoang miệng không chút do dự ăn sạch xiên nướng, trong miệng lúc này vẫn còn mùi thơm, còn có chút tê lưỡi vì cay, béo mà không ngán, đầu lưỡi cô chỉ muốn nhảy lên vì hưng phấn.
Trong miệng những người khác cũng y hệt như vậy, răng của nhóm đàn ông rất tốt loáng nhai là xong, xiên thịt to ăn rất nhanh hết.
Cuối cùng không biết là thịt ngon hay gia vị ngon chỉ biết thiếu một trong hai thì không thể thành món ăn xuất sắc như bây giờ. Xiên nướng không chỉ có mỗi thịt nạc mà còn kẹp một ít thịt mỡ, chính nó biến thành lớp nước thịt ngon béo đậm đà bám mãi trong miệng không tan.
Tôn Ba vừa nướng vừa ăn rất vui vẻ, Trương Tiêu đành đứng dậy nướng cùng hắn, không chỉ thịt xiên mà còn cánh gà lá cải. Ban đầu Trương Tiêu gặp chút khó khăn đã được Tô Đạt hướng dẫn phết một lớp gia vị dày ở bên ngoài, nướng chín rồi đặt vào mâm sạch.
Thấy hướng dẫn của Tô Đạt, Trương Tiêu bừng tỉnh đại ngộ, thân thiện cảm ơn Tô Đạt lại không thấy người ta đáp lời cũng khó hiểu trong lòng nhưng chuyện nhà người ta nên hắn không hỏi nhiều làm gì. Nghĩ như vậy nhưng hắn vẫn cảm thấy người này rất đặc biệt, có thể nghĩ ra được món ăn tuyệt vời như thế này.
Ăn một miếng rau củ quả nướng, Trương Tiêu chỉ có thể cảm thán đây quả là một món ngon độc đáo, mùi vị rau củ vẫn còn tươi nguyên, giòn giòn thơm thơm, dù bên ngoài được phủ một lớp tương ớt dày nhưng không hề thấy vị cay xé gan kia. Từ lúc ăn xiên thịt đầu tiên hắn đã phát hiện ra thứ tương ớt kia vô cùng độc đáo, nó rất ngon nhưng nếu đậm đà và cay thêm chút nữa có lẽ sẽ tuyệt vời hơn nhiều.
Cho nên đến lúc tự tay nướng hắn không do dự mà phết một lớp tương dày hơn. Đúng như vậy!!! Hương vị mê người này đã chinh phục được hắn rồi!
Về phần Nguyễn Chiêu Đệ, cô xiên thịt chung với ớt chuông và ít rau chỉ phết một lớp tương mỏng, Trương Tiêu cũng hiểu rõ người đồng đội này của mình, cô ấy không thích gia vị có mùi quá cay nồng.
"Ngon quá đí! Ai mà ngờ được tôi lại là một đầu bếp giỏi cơ chứ! Mẹ tôi sẽ tự hào về tôi lắm cho mà xem!" Tôn Ba vừa ăn vừa chụp ảnh, hình chắc chắn là để gửi cho mẹ hắn xem.
Nói đến Tôn Ba, người này tuy có tính xấu nhưng nội tâm vẫn là một người tốt, so với người khác nhiều khi còn hiếu thảo hơn rất nhiều, đây chính là điển hình của một con người và những mặt đối lập trong tính cách.
Đây cũng chính là lí do mà bọn họ trở thành đồng đội, là lí do khiến Trương Tiêu nguyện ý cùng chung đội ngũ.
Trương Lập Phu vừa ăn chân gà mình tự nướng, nói thầm: "Rõ ràng là mình đã chú ý nêm nếm rồi mà vẫn không ngon được như của mọi người là sao ấy nhỉ?" Dù xiên nướng của hắn ngon dù trước đây chưa từng ăn qua loại thức ăn ngon như vậy nhưng đem so sánh với xiên nướng Tô Đạt hướng dẫn Thang Lâm làm vẫn khác rất là xa.
Nghĩ tới nghĩ lui, chắclà do thao tác có vấn đề rồi.
Trần Lập Phu nhìn chằm chằm vào cách mọi người làm, không ngừng chỉnh sửa phương pháp, cuối cùng thịt nướng cũng có được mùi vị mà hắn mong đợi, hắn chỉ biết ăn ngấu nghiến đến mức nước thịt và sốt tương ớt dính đầy mép.
Đây là món ăn kì lạ gì vậy, trước giờ bọn họ chưa được ăn qua, nếu mỗi ngày đều được thưởng thức thì tốt biết mấy. Giờ phút này, nhóm người Trương Tiêu có chút ghen ghét với thân phận của Cái Bao Tuấn. Tuy rằng là "nô" nhưng mỗi ngày được ăn đồ ngon thật khiến người khác hận muốn chết đi được.
******
Hề lô hế lô mọi người,
Chuyện là mùa thi lại đến rồi hiuhiu, lần này dài tận 3 tháng nên có gì sơ suất mong mọi người thứ lỗi nhé, tuần nào mà không thấy mình đăng là do bận quá không kịp up và mình sẽ cố gắng bù sau nghen.
Chúc mọi người đọc truyện vui.
_Nguyệt_
Cái Bao Tuấn hỏi ngược: "Là chỗ nào trong Chợ Đêm thế?"
"Đương nhiên là Tiệm cơm Tô thị rồi, tôi nói cho ông biết, đồ ăn ở đó rất ngon, đảm bảo ăn một lần là nhớ mãi không quên." Thật ra Tôn Ba chưa từng ăn ở đó nhưng có nghe người khác kể qua rồi, vốn muốn đi ăn thử một lần cho biết, đáng tiếc tháng trước tiêu pha quá nhiều nên chẳng còn bao nhiêu điểm giao dịch.
"..." Tay Cái Bao Tuấn đang xâu thịt cứng đờ, mời bọn họ đi ăn ở nhà hàng của chính mình là chuyện rất kì cục không phải sao?
Ông tạm thời không nói suy nghĩ của mình cho Tôn Ba biết, một bên xâu thịt một bên nói: "Đại đương gia nhà tôi nấu ăn rất ngon cần gì phải đi tiệm cơm chứ."
Thấy Cái Bao Tuấn tự tin như vậy, Tôn Ba không muốn đả kích ông chủ trước mặt ông đành phải cuối đầu uống nước trái cây. Nước trái cây này vị cũng rất tuyệt vời, tại sao trước nay ông chưa bao giờ uống qua nhỉ?
Giống nước suối lành lạnh ngòn ngọt, càng uống lại càng thơm. Tôn Ba nghĩ trong ly nước này phải có thứ đặc biệt gì đó mới ngon như vậy, thứ đó có lẽ tốn rất nhiều tiền để mua, dù cho vô cùng tò mò ông cũng nhịn xuống không hỏi han gì.
Nếu là như vậy chắc hẳn chủ tử của Cái Bao Tuấn phải là người có tiền, đôi mắt Tôn Ba lấp lánh nhìn chằm chằm Tô Đạt đang chặt thịt.
Mà khác với Tôn Ba đang suy nghĩ, Trương Tiêu lại phát hiện bạn của mình nói chủ của ông ta tự mình xuống bếp?
Hắn thấp giọng thì thầm bên tai Cái Bao Tuấn: "Bình thường ông chủ của ông đều tự mình xuống bếp hay sao?"
Cái Bao Tuấn dùng thanh âm mà Tô Đạt cũng có thể nghe thấy mặc kệ Trương Tiêu hạ thấp giọng mà nói: "Ừm."
Trương Tiêu lén lút nhìn Tô Đạt một cái, phát hiện hắn không hề chú ý đến bên này nói hắng giọng nói tiếp: "Vậy công việc của ông bình thường là gì?"
"Chơi với cậu chủ nhỏ, dọn phòng, vệ sinh cho bạn bè của cậu chủ nhỏ." Cái Bao Tuấn không hề cảm thấy việc mình không xuống bếp là điều gì lạ lùng, tay nghề nấu ăn của đại đương gia tốt như vậy, mình mà xuống nấu chắc chẳng có ai muốn ăn cả, "À, đúng rồi, đôi khi tôi cũng rửa chén nữa."
"Chỉ vậy thôi sao?" Trương Tiêu hơi sửng sốt, trong ấn tượng của hắn, công việc của người hầu đâu có nhẹ nhàng như vậy? Hay là do bạn thân không muốn mất mặt nên nói giảm nói tránh đi nhiều, thành ra hắn cũng không mở miệng hỏi thêm điều gì khác.
Uống xong hai li nước trái cây, khuôn mặt của Nguyễn Chiêu Đệ ửng đỏ, loại nước này rất là ngon, dù uống đến mức bụng phình to cũng không muốn dừng lại mà. Do dự trong chốc lát, cô ghé sang Cái Bao Tuấn nhẹ giọng hỏi: "Cái này làm thế nào? Để tôi giúp anh một tay."
Nếu không kiếm chuyện cho bản thân bận rộn sợ rằng cô không thể chịu nổi cám dỗ của nước trái cây. Hu hu...
Cái Bao Tuấn cũng không từ chối, để cô đến chỗ Thang Lâm rửa tay. Lúc này Thang Lâm đang hướng dẫn cách rửa thịt đúng cách cho Tô Bảo Nhi, để giữ lại được sự tươi mới của thịt.
Đáng tiếc Tô Bảo Nhi ngoại trừ trồng rau, chơi với động vật nhỏ còn những thứ khác thì dốt đặc cán mai. Để Tô Bảo Nhi rửa thịt một lúc, Thang Lâm chịu không nổi đành để bé đi nơi khác chơi.
Nguyễn Chiêu Đệ lúc này bước tới, ngồi xổm xuống, tỏ ra thiện ý nói với Thang Lâm: "Tôi có thể rửa tay ở đây không?"
Thang Lâm đã nhận ra tiếng bước chân của cô từ sớm, hơi né người gật đầu nói: "Được."
Chờ rửa xong tay, cô nhanh chóng quay trở lại chỗ của Cái Bao Tuấn giúp việc.
Nguyễn Chiêu Đệ tập trung xâu thịt mãi đến mức quên luôn nước trái cây. Còn Trần Lập Phu khi nãy cũng bị nước trái cây quyến rũ uống quá nhiều dẫn đến phải vào nhà vệ sinh nhiều lần cũng đành ngồi xuống xâu thịt với hai người.
Sau đó tới Tôn Ba và Trương Tiêu cùng tham gia, tốc độ cũng nhanh hơn, chờ bọn họ làm xong phát hiện Tô Đạt đã đi nhóm lửa mất rồi.
Tôn Ba ngửi ngửi mùi bay trong không khí: "Đây là mùi gì vậy?"
Trương Tiêu sờ cằm nói: "Có lẽ là than đen, chỉ những người đi dã ngoại mới dùng đến." Cơ mà kĩ thuật bây giờ rất phát triển, người ta vẫn có thể dùng thứ khác thay thế cho than đen.
"Ò." Tôn Ba tuy rằng không biết cách dùng nhưng cũng không hỏi nhiều. Thấy nguyên liệu mình xâu xong rồi liền hưng phấn nói: "Nhanh nhanh, mau bỏ vào nồi tự động thôi. Nồi tự động nhà anh ở đâu thế?"
Cái Bao Tuấn đã rất lâu rồi không đụng tay vào việc bếp núc nghe Tôn Ba nói còn mất một lúc lâu ngẩng người trả lời: "Nhà chúng tôi không có nồi tự động."
Xung quanh lập tức im bặt, Tôn Ba há miệng thở dốc chỉ xâu thịt hỏi: "Vậy mọi người tính ăn thịt sống hay sao? Còn phần tôi, tôi tuyệt đối không ăn thịt sống. Đây là hành vi của dã nhân! Hiện tại là thời đại văn minh làm sao có thể ăn thịt sống được nữa chứ!"
Cái Bao Tuấn buồn cười nhìn thấy khóe miệng Tô Đạt nâng lên bèn đi qua giúp Tô Đạt chuẩn bị lửa.
"Nhà bếp của bọn tôi trước nay đều làm tay hết không còn sử dụng nồi tự động nữa." Ông ta vừa nói tay cũng hoạt động liên tục không ngừng, chốc nữa thôi bốn người kia sẽ được thưởng thức món ngon độc đáo này.
Ngoại trừ rau dưa, xiên que còn có các loại rau củ tươi ngon. Tôn Ba cầm những xiên thức ăn như cánh gà, chân vịt, thịt viên, rau củ lạ lùng tự hỏi phải ăn thế nào cho đúng.
Tô Đạt đương nhiên biết thế giới này không có món ăn như BBQ vì khi khoa học càng phát triển, nồi tự động chỉ có thể chưng hấp luộc thức ăn sẽ khiến những phương pháp nấu ăn truyền thống khác dần bị quên lãng.
Tô Đạt ra hiệu cho Cái Bao Tuấn bảo: "Thức ăn tối nay của mọi người phải do tự mình làm, gia vị đã được nêm nếm tốt rồi chờ chốc nữa tôi sẽ hướng dẫn cho mọi người cách nướng chúng."
Thang Lâm đứng ở phía sau Tô Đạt, bây giờ cậu đã cao gần bằng Tô Đạt, làn da đen bóng khỏe mạnh giống như mới vừa ra khỏi mỏ than. Cậu nghe Tô Đạt nói thế lặng lẽ nuốt nước bọt hỏi: "Cháu cũng có thể tự làm sao?"
Vừa dứt lời Tô Đạt đã chọn cậu làm người thử nghiệm đầu tiên, cầm tay cậu chỉ cách nướng làm sao cho đúng, bên cạnh đó cũng giảng giải những điều cần lưu ý khi nướng BBQ như đặt lên giá thế nào, cần phết những gì, thịt khi nào thì chín.
Lửa có hơi lớn, tiếng nổ "lách tách" nho nhỏ nghe rõ mồn một, khói trắng tỏa ra mang theo chút hương vị vô cùng quyến rũ vẩn vơ nơi chóp mũi nhẹ nhàng khiêu khích dạ dày trống rỗng của mọi người. Thang Lâm tự tay nướng thịt tất nhiên ngửi được mùi ấy, nuốt nước miếng liên tục: "Chú Tô, đã chín chưa? Bên ngoài có màu hơi nâu rồi này."
Tô Đạt lắc đầu, hắn chính là người duy nhất có thể bình tĩnh trước hương thơm đầy cám dỗ này, những người khác không biết đã nuốt nước miếng bao nhiêu lần vì thèm thuồng.
Mỗi tay của Tôn Ba nắm sẵn hai xiên nướng, một bên nhìn Tô Đạt chỉ Thang Lâm, một bên tự làm, khóe miệng hạ xuống giống như có nước miếng chảy ra từ nơi đó.
Đợi đến lúc Tô Đạt buông tay đặt xiên thịt lên đĩa, lại ra dấu "mời", mọi người không ai bảo ai nhanh chóng nhét xiên thịt vào miệng mà điên cuồng ngấu nghiến.
Bị mùi hương đùa giỡn lâu như vậy không ai rảnh để ý người khác đang làm gì, yên lặng nhai nuốt thức ăn mới là đúng đắn.
Tuy là dùng than nướng nhưng không bị than làm cháy đen mà vẫn còn giữ lại độ ẩm bên trong, răng chưa chạm đến khối thịt thì nước cốt bên trong đã chậm rãi rỉ ra ngoài. Nguyễn Chiêu Đệ cắn một miếng, dùng khăn giấy lau khóe miệng bị nước thịt làm lấm lem, lửa tuy lớn nhưng vẫn khiến miếng thịt non mềm đầy nước mà không khô khốc cứng ngắc, mùi vị tuyệt không thể tả.
Điều kì lạ là Nguyễn Chiêu Đệ trước nay không thích ăn những món béo ngậy, ăn ít còn được, ăn nhiều sẽ ngấy và buồn nôn. Lần này không biết vì lí do gì mà cô ăn rất ngon miệng, ngoài vị thịt còn có cảm giác thanh mát nhè nhẹ như được tinh lọc qua vậy.
Thấy loại rau lạ trên xiên thịt cô cũng hiểu là do tác dụng của chúng nó.
Đầu lưỡi Nguyễn Chiêu Đệ xoay vòng trong khoang miệng không chút do dự ăn sạch xiên nướng, trong miệng lúc này vẫn còn mùi thơm, còn có chút tê lưỡi vì cay, béo mà không ngán, đầu lưỡi cô chỉ muốn nhảy lên vì hưng phấn.
Trong miệng những người khác cũng y hệt như vậy, răng của nhóm đàn ông rất tốt loáng nhai là xong, xiên thịt to ăn rất nhanh hết.
Cuối cùng không biết là thịt ngon hay gia vị ngon chỉ biết thiếu một trong hai thì không thể thành món ăn xuất sắc như bây giờ. Xiên nướng không chỉ có mỗi thịt nạc mà còn kẹp một ít thịt mỡ, chính nó biến thành lớp nước thịt ngon béo đậm đà bám mãi trong miệng không tan.
Tôn Ba vừa nướng vừa ăn rất vui vẻ, Trương Tiêu đành đứng dậy nướng cùng hắn, không chỉ thịt xiên mà còn cánh gà lá cải. Ban đầu Trương Tiêu gặp chút khó khăn đã được Tô Đạt hướng dẫn phết một lớp gia vị dày ở bên ngoài, nướng chín rồi đặt vào mâm sạch.
Thấy hướng dẫn của Tô Đạt, Trương Tiêu bừng tỉnh đại ngộ, thân thiện cảm ơn Tô Đạt lại không thấy người ta đáp lời cũng khó hiểu trong lòng nhưng chuyện nhà người ta nên hắn không hỏi nhiều làm gì. Nghĩ như vậy nhưng hắn vẫn cảm thấy người này rất đặc biệt, có thể nghĩ ra được món ăn tuyệt vời như thế này.
Ăn một miếng rau củ quả nướng, Trương Tiêu chỉ có thể cảm thán đây quả là một món ngon độc đáo, mùi vị rau củ vẫn còn tươi nguyên, giòn giòn thơm thơm, dù bên ngoài được phủ một lớp tương ớt dày nhưng không hề thấy vị cay xé gan kia. Từ lúc ăn xiên thịt đầu tiên hắn đã phát hiện ra thứ tương ớt kia vô cùng độc đáo, nó rất ngon nhưng nếu đậm đà và cay thêm chút nữa có lẽ sẽ tuyệt vời hơn nhiều.
Cho nên đến lúc tự tay nướng hắn không do dự mà phết một lớp tương dày hơn. Đúng như vậy!!! Hương vị mê người này đã chinh phục được hắn rồi!
Về phần Nguyễn Chiêu Đệ, cô xiên thịt chung với ớt chuông và ít rau chỉ phết một lớp tương mỏng, Trương Tiêu cũng hiểu rõ người đồng đội này của mình, cô ấy không thích gia vị có mùi quá cay nồng.
"Ngon quá đí! Ai mà ngờ được tôi lại là một đầu bếp giỏi cơ chứ! Mẹ tôi sẽ tự hào về tôi lắm cho mà xem!" Tôn Ba vừa ăn vừa chụp ảnh, hình chắc chắn là để gửi cho mẹ hắn xem.
Nói đến Tôn Ba, người này tuy có tính xấu nhưng nội tâm vẫn là một người tốt, so với người khác nhiều khi còn hiếu thảo hơn rất nhiều, đây chính là điển hình của một con người và những mặt đối lập trong tính cách.
Đây cũng chính là lí do mà bọn họ trở thành đồng đội, là lí do khiến Trương Tiêu nguyện ý cùng chung đội ngũ.
Trương Lập Phu vừa ăn chân gà mình tự nướng, nói thầm: "Rõ ràng là mình đã chú ý nêm nếm rồi mà vẫn không ngon được như của mọi người là sao ấy nhỉ?" Dù xiên nướng của hắn ngon dù trước đây chưa từng ăn qua loại thức ăn ngon như vậy nhưng đem so sánh với xiên nướng Tô Đạt hướng dẫn Thang Lâm làm vẫn khác rất là xa.
Nghĩ tới nghĩ lui, chắclà do thao tác có vấn đề rồi.
Trần Lập Phu nhìn chằm chằm vào cách mọi người làm, không ngừng chỉnh sửa phương pháp, cuối cùng thịt nướng cũng có được mùi vị mà hắn mong đợi, hắn chỉ biết ăn ngấu nghiến đến mức nước thịt và sốt tương ớt dính đầy mép.
Đây là món ăn kì lạ gì vậy, trước giờ bọn họ chưa được ăn qua, nếu mỗi ngày đều được thưởng thức thì tốt biết mấy. Giờ phút này, nhóm người Trương Tiêu có chút ghen ghét với thân phận của Cái Bao Tuấn. Tuy rằng là "nô" nhưng mỗi ngày được ăn đồ ngon thật khiến người khác hận muốn chết đi được.
******
Hề lô hế lô mọi người,
Chuyện là mùa thi lại đến rồi hiuhiu, lần này dài tận 3 tháng nên có gì sơ suất mong mọi người thứ lỗi nhé, tuần nào mà không thấy mình đăng là do bận quá không kịp up và mình sẽ cố gắng bù sau nghen.
Chúc mọi người đọc truyện vui.
_Nguyệt_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.