Toàn Chức Vú Em Vị Diện Trực Tiếp
Chương 90
Tiểu Lộc Tử
22/07/2020
Hai người ăn uống no nê rồi dọn dẹp xung quanh quay về phi hành khí. Tô Bảo Nhi ngủ cạnh Cái Bao Tuấn chép chép miệng giống như nói mớ.
Sáng sớm hôm sau bé mở mắt thấy chú của mình đang mặc áo ngoài, bé không biết tối qua mình đã bị chuyển giường, nắm áo chú mình giật giật.
Tô Đạt mặc xong áo bảo: "Con tự mặc quần áo đi."
"Vâng ạ." Tô Bảo Nhi gật đầu, cởi áo ngủ đáng yêu của mình ra.
Đến khi bốn người ra ngoài thì binh lính đang bận rộn tuần tra xung quanh, Bạch Giang Sầu đang nói chuyện với cấp dưới thấy Tô Đạt thì chào hỏi: "Tô Đạt, đã ăn sáng chưa?"
Tô Đạt từ chối dịch dinh dưỡng nói: "Bọn tôi sẽ tự đi tìm thức ăn."
"Ồ?" Bạch Giang Sầu vuốt cằm nhìn ba người Thang Lâm đang sửa sang vũ khí và trang phục, anh ta chỉ Tô Bảo Nhi: "Cậu bé này cũng phải đi tìm thức ăn sao?"
Ba người đã chuẩn bị vũ khí tốt rồi nghe vậy không nói chỉ có Tô Đạt hơi gật đầu.
Bạch Giang Sầu hỏi dò: "Tôi có thể đi theo không? Đúng lúc chúng tôi muốn theo dõi hướng đi của Lợn Rừng Đen, nếu họ có chuyện gì xảy ra thì tôi có thể giúp một tay."
Nói tới Chiến Nha, Tô Đạt nhớ tới Lá Khuyết Nguyệt, hắn không biết đó là loại lá thế nào, hình dạng ra sao. Vì có người đi theo nên Tô Đạt chuẩn bị đi theo đoàn người.
Trời sáng choang cũng là lúc phần lớn thú hoang dại thức tỉnh, buổi trưa và chiều tối là thời khắc chúng hung hăng nhất nên cần đi săn trước đó.
Bạch Giang Sầu kiểm tra lại vũ khí, thức ăn, thuốc men trong không gian của mình, anh ta hơi bất ngờ vì Tô Đạt chẳng có ý định sửa sang gì: "Cậu không kiểm tra lại vũ khí của bản thân hả? Lỡ có trục trặc thì sao?"
Anh ta cho rằng đao bên hông Tô Đạt chỉ là vật phẩm trang trí ngầu lòi, chắc hẳn là một loại đao máy cải biến để lừa ánh mắt người khác. Phương pháp này thiệt là hay, nếu kẻ địch sơ ý thì quá có lợi cho bản thân rồi.
Tô Đạt lắc đầu: "Không sao." Yêu Đao có vấn đề hay không chỉ cần dựa vào yêu khí của nó là được. Muốn gây tổn hại đến lượng yêu khí khổng lồ kia hả? Khó lắm!
Mọi người lên đường ngoài đám người Tô Đạt thì Bạch Giang Sầu mang theo hơn hai mươi người khác trong đó có Ninh Kính, Trương Tiêu thì ở lại bảo vệ doanh trại.
Rời khỏi địa phận doanh trại, Thang Lâm không giống mấy binh lính kia đi thành đội hình mà vọt lên trước tìm đường. Thấy nhóm người Tô Đạt có cả trẻ con đi phía trước mà không hề sợ hãi, Bất Vi rảnh rỗi mở máy phát sóng trực tiếp của mình ra. Đột nhiên cô hô lớn: "Thú năng lượng xuất hiện, có ba, không là hơn năm con đang tới."
"Loại thú năng lượng gì?" Bạch Giang Sầu nhìn thoáng qua màn hình theo dõi của mình: "Không phải Lợn Rừng Đen, chúng là Chó Hoang?"
Tô Đạt liếc mắt cảm nhận phương hướng của lũ chó. Thang Lâm đi hướng khác bọn họ cách đàn chó khá xa nên vẫn an toàn. Sau khi Bạch Giang Sầu xử lí bọn chó hoang thì Thang Lâm cũng mang theo con mồi quay lại.
Bất Vi thấy thi thể thảm thương của lũ chó rồi hưng phấn chạy tới chỗ Thang Lâm: "Có thể ăn được không?"
Lý Ất Dương cùng Lê y sư cũng đi đến, Lê y sư vừa cắt một miếng thịt chó mang về làm thí nghiệm đặt trong dụng cụ giữ tươi.
"Đây là cái gì?" Lê y sư tò mò nhìn những thứ Thang Lâm để trên mặt đất. Là mấy loại củ lớn nhỏ không đều, có màu tím đen, có lẽ vừa đào từ đất ra nên chúng phủ đầy đất cát.
Bất Vi nhích lại gần hỏi Tô Đạt: "Ăn được sao?"
Tô Đạt gật đầu.
Lý Ất Dương cầm một cái lên ngắm nghía: "Nó phát triển trong lòng đất đúng không? Thảo nào lúc chúng tôi đi tìm đồ ăn chưa từng thấy nó. Lần sau nếu không tìm thấy thức ăn tôi sẽ thử đào đất xem sao."
Lê y sư lắc đầu: "Thứ này không có nhiều đến mức đó đâu, cậu đào hai ba ngày chưa chắc thấy được một củ."
Bạch Giang Sầu dọn dẹp thi thể xong xuôi nghe họ thảo luận nhìn qua thấy mọi người đang tất bật nhặt nhạnh củi khô, hiếu kì đi tới: "Mấy người định ăn ở đây hả?"
Chỗ này chính là chỗ Tô Đạt và Thang Lâm ăn khuya, cách đó không xa là một con sông, giữa sông có một con cá sấu nhỏ. May là những người khác không đi đến đó, bằng không ai biết có chuyện gì, dù gì con cá sấu kia thực lực không yếu, chưa trưởng thành nhưng đã mở linh trí rồi.
Thang Lâm và Cái Bao Tuấn không để ý lời Bạch Giang Sầu nói, bọn họ sống ở đây đã quen, dù ngủ trong rừng rậm có thú năng lượng vây xung quanh thì cũng dám nhắm mắt lại, địa phương này có là gì đâu.
Tô Bảo Nhi lớn lên ở Phế Khu khỏi phải nói, đối với bé chỗ này còn vui vẻ, tự do hơn ngoài kia.
Tô Đạt giải thích: "Đàn chó đã bị các người xử lí, xung quanh không còn nguy hiểm gì khác." Cái con cá sấu kia nhát gan muốn chết, trừ phi có người chọc điên nó bằng không nó sẽ chẳng chủ động xông ra cắn người.
Nhóm lửa xong Tô Đạt bỏ mấy củ khoai tím vào nướng, phương pháp này rất mới mẻ khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
Bất Vi hiếu kì hỏi: "Bỏ tụi nó vào nướng rồi có thể ăn sao? Nhìn rất là bẩn."
Bạch Giang Sầu đồng ý gật đầu, nói: "Lúc mang ra có thể ăn được không hay sẽ bị đốt cháy thành than?"
"Không đâu." Thang Lâm nghe bọn họ hỏi quá nhiều vấn đề, ngẩng đầu nói, há mồm nói: "Có thể ăn được hay không cứ đợi nướng xong sẽ biết, nếu không muốn ăn càng tốt." Dù sao sức ăn của cậu cũng lớn, không sợ nhiều hơn nữa Tô Bảo Nhi cũng là một đứa bé hảo ngọt.
Bị nói như vậy, Bạch Giang Sầu ngồi đối diện chẳng màng bộ quân phục của mình nhướng mày nói: "Cậu sắp thành niên đúng không, có muốn đi sân thi đấu dũng sĩ so chiêu không? Luyện tập thôi."
"Thi đấu dũng sĩ?" Bất Vi kinh ngạc thốt lên: "Sân thi đấu dũng sĩ vốn ở Chợ Đen mà, sao anh lại đến đó?"
Bạch Giang Sầu tắt máy phát sóng của Bất Vi: "Cô cho rằng vì sao tôi lại đến đó? Vì sân thi đấu dũng sĩ là một hai là mỗi năm sẽ có hội đấu giá lớn."
Bất Vi nói: "Anh nói cho chúng tôi dễ dàng như vậy không sợ xảy ra chuyện sao?"
"Vì sao hả?" Bạch Giang Sầu vuốt cằm cười: "Chuyện này đâu có phải là bí mật gì, nói hay không cũng giống nhau thôi."
Bất Vi líu lưỡi: "Xem ra lần trước đến Sân thi đấu dũng sĩ tôi chỉ tìm hiểu được chút ít bên ngoài."
Tô Đạt ngồi đó vẫn luôn chú ý nghe, hỏi: "Hội đấu giá?"
Thấy người mình muốn mời chào có hứng thú với hội đấu giá, Bạch Giang Sầu đương nhiên không tiếc chút nước miếng nói về chủ đề đối phương thấy hứng thú: "Đúng vậy, mỗi năm tổ chức một lần, vật phẩm đấu giá được chuẩn bị trong suốt cả một năm, đồ nhiều không kể xiết, chỉ cần có tiền, muốn mua thứ gì cũng được, kể cả người."
"Buôn bán người? Đây là phạm pháp." Bất Vi nhíu mày, không đồng ý nói: "Thân là một đại tá anh đồng ý việc làm ăn phi pháp này sao?"
Bạch Giang Sầu cười hai tiếng, vỗ vỗ vai Bất Vi: "Cô hiểu lầm rồi, người được đem bán đi đều là tự nguyện, đều đã kí kết ước chủ tớ."
Tô Đạt muốn mua cho Thang Lâm và Tô Bảo Nhi vòng tay không gian tránh khi đi học viên phải mang vác quá nhiều hành lí nặng nề. Nghe được cơ hội như thế trực tiếp hỏi: "Khi nào?"
"Cái gì?" Bạch Giang Sầu hỏi: "Ý cậu là thời điểm hội đấu giá bắt đầu sao?"
Thấy Tô Đạt gật đầu, anh ta nói: "Hội đấu giá năm nay sắp tổ chức rồi, dự kiến là nửa tháng sau, chỉ cần không có rắc rôi gì chúng ta sẽ về trước lúc đó, nếu cậu muôn đi chúng ta có thể cùng nhau đi được chứ? Hơn nữa tôi cũng muốn đấu với cậu một trận, tiện thể làm thẻ dũng sĩ cho cháu trai cậu luôn, có thứ đó trong tay rất tiện."
Nói chuyện vui vẻ một hồi thì mọi người bị mùi thơm thoang thỏang truyền đến thu hút sự chú ý. Ninh Kính ở đừng xa vừa dọn dẹp xong thi thể bầy chó hoang, nghe mùi chạy đến: "Lão đại, các anh đang làm gì vậy? Thơm quá, có phải mọi người giấu tôi uống dịch dinh dưỡng cao cấp không?"
Dịch dinh dưỡng cao cấp và cấp thấp rất khác nhau, mùi của nó rất thơm, có nhiều vị khác nhau để chọn lựa. Còn dịch dinh dưỡng dùng trong quân đội chỉ tốt hơn dịch dinh dưỡng trung cấp, số lượng không nhiều."
Ninh Kính cho rằng đại tá Bạch lén mang theo dịch dinh dưỡng cao cấp nên muốn qua uống chực mấy bình. So với thứ mình được phát không chỉ thơm hơn mà còn có nhiều vị ngon hơn.
Loại cấp thấp giống như quá hạn, vị rất dở khiến người ta khó chịu; trung cấp thì ổn hơn một chút nhưng vẫn rất khó uống, chỉ có loại cao cấp mới có thể nếm ra được chút mùi vị ngon ngọt. Đó là lí do vì sao chúng được bán rất chạy trong giai cấp thượng lưu.
Là người sẽ thích đồ ăn ngon, ở thời đại nào cũng vậy.
Bạch Giang Sầu bị hiểu lầm, xòe tay nói: "Nói bậy bạ gì đó? Tôi còn tưởng cậu là người lén ăn uống đó chứ."
Ninh Kính ngồi xếp bằng bên cạnh, mặt xoắn lại: "Oan quá đi, trừ hai bình lần trước chúng ta chia nhau thì em chẳng còn bình nào."
"Vậy mùi thơm ở đâu ra?" Bạch Giang Sầu nghi ngờ hít hít mũi, cuối cùng phát hiện ra chỗ đó. Nó ở trong đống lửa, là mấy củ khoai lang tím gì đó sao? Mấy củ khoai xấu xí, đen thui nằm ẩn mình trong nền đất mà có thể thơm như vậy sao?
Trong nhận thức của Bạch Giang Sầu, hầu hết những thực phẩm đào từ trong đất đều có mùi lạ, rất nồng rất hôi, chỉ có người có khẩu vị đặc biệt mới ăn nổi. Mà một kẻ thích đồ ngọt như anh thì thôi xin kiếu.
Ninh Kính hô: "Lão đại, mùi trong đống lửa, mọi người đang nướng cái gì vậy? Thơm ghê."
"Không biết." Bạch Giang Sầu lắc đầu nhìn về bốn người Tô Đạt.
Nhận ra ánh mắt của họ, Tô Đạt nhìn sang cười nói: "Chờ thêm một lát, thêm một chút nữa mới được."
Bạch Giang Sầu liếm môi, tự nhiên thấy đói bụng, lấy một phần dịch dinh dưỡng trong không gian ra uống một ngụm rồi cất đi.
Ninh Kính thì tò mò muốn chết luôn rồi, thiếu chút lắc mạnh bả vai cấp trên của mình: "Lão đại, lão đại, so mọi người lại im lặng, rốt cuộc là nướng thứ gì? Sao có mùi thơm như vậy hả hả hả?" Sáng sớm tinh mơ cậu chỉ dám uống nửa bình dịch dinh dưỡng rồi để dành, bây giờ đói lả người sao có thể chịu đựng được mùi thơm tra tấn thế này.
******
Thiệt ra muốn ở ẩn đến khi thi xong nhưng mà lại tội lỗi quá nên phải ngoi lên đăng một chương cho mn đỡ thèm:))))))
Tui chưa vượt qua được nỗi buồn rớt môn nên không đăng mỗi tuần nổi dù tui đã trữ được tầm 10c, huhu mn thông cảm nho.
Sáng sớm hôm sau bé mở mắt thấy chú của mình đang mặc áo ngoài, bé không biết tối qua mình đã bị chuyển giường, nắm áo chú mình giật giật.
Tô Đạt mặc xong áo bảo: "Con tự mặc quần áo đi."
"Vâng ạ." Tô Bảo Nhi gật đầu, cởi áo ngủ đáng yêu của mình ra.
Đến khi bốn người ra ngoài thì binh lính đang bận rộn tuần tra xung quanh, Bạch Giang Sầu đang nói chuyện với cấp dưới thấy Tô Đạt thì chào hỏi: "Tô Đạt, đã ăn sáng chưa?"
Tô Đạt từ chối dịch dinh dưỡng nói: "Bọn tôi sẽ tự đi tìm thức ăn."
"Ồ?" Bạch Giang Sầu vuốt cằm nhìn ba người Thang Lâm đang sửa sang vũ khí và trang phục, anh ta chỉ Tô Bảo Nhi: "Cậu bé này cũng phải đi tìm thức ăn sao?"
Ba người đã chuẩn bị vũ khí tốt rồi nghe vậy không nói chỉ có Tô Đạt hơi gật đầu.
Bạch Giang Sầu hỏi dò: "Tôi có thể đi theo không? Đúng lúc chúng tôi muốn theo dõi hướng đi của Lợn Rừng Đen, nếu họ có chuyện gì xảy ra thì tôi có thể giúp một tay."
Nói tới Chiến Nha, Tô Đạt nhớ tới Lá Khuyết Nguyệt, hắn không biết đó là loại lá thế nào, hình dạng ra sao. Vì có người đi theo nên Tô Đạt chuẩn bị đi theo đoàn người.
Trời sáng choang cũng là lúc phần lớn thú hoang dại thức tỉnh, buổi trưa và chiều tối là thời khắc chúng hung hăng nhất nên cần đi săn trước đó.
Bạch Giang Sầu kiểm tra lại vũ khí, thức ăn, thuốc men trong không gian của mình, anh ta hơi bất ngờ vì Tô Đạt chẳng có ý định sửa sang gì: "Cậu không kiểm tra lại vũ khí của bản thân hả? Lỡ có trục trặc thì sao?"
Anh ta cho rằng đao bên hông Tô Đạt chỉ là vật phẩm trang trí ngầu lòi, chắc hẳn là một loại đao máy cải biến để lừa ánh mắt người khác. Phương pháp này thiệt là hay, nếu kẻ địch sơ ý thì quá có lợi cho bản thân rồi.
Tô Đạt lắc đầu: "Không sao." Yêu Đao có vấn đề hay không chỉ cần dựa vào yêu khí của nó là được. Muốn gây tổn hại đến lượng yêu khí khổng lồ kia hả? Khó lắm!
Mọi người lên đường ngoài đám người Tô Đạt thì Bạch Giang Sầu mang theo hơn hai mươi người khác trong đó có Ninh Kính, Trương Tiêu thì ở lại bảo vệ doanh trại.
Rời khỏi địa phận doanh trại, Thang Lâm không giống mấy binh lính kia đi thành đội hình mà vọt lên trước tìm đường. Thấy nhóm người Tô Đạt có cả trẻ con đi phía trước mà không hề sợ hãi, Bất Vi rảnh rỗi mở máy phát sóng trực tiếp của mình ra. Đột nhiên cô hô lớn: "Thú năng lượng xuất hiện, có ba, không là hơn năm con đang tới."
"Loại thú năng lượng gì?" Bạch Giang Sầu nhìn thoáng qua màn hình theo dõi của mình: "Không phải Lợn Rừng Đen, chúng là Chó Hoang?"
Tô Đạt liếc mắt cảm nhận phương hướng của lũ chó. Thang Lâm đi hướng khác bọn họ cách đàn chó khá xa nên vẫn an toàn. Sau khi Bạch Giang Sầu xử lí bọn chó hoang thì Thang Lâm cũng mang theo con mồi quay lại.
Bất Vi thấy thi thể thảm thương của lũ chó rồi hưng phấn chạy tới chỗ Thang Lâm: "Có thể ăn được không?"
Lý Ất Dương cùng Lê y sư cũng đi đến, Lê y sư vừa cắt một miếng thịt chó mang về làm thí nghiệm đặt trong dụng cụ giữ tươi.
"Đây là cái gì?" Lê y sư tò mò nhìn những thứ Thang Lâm để trên mặt đất. Là mấy loại củ lớn nhỏ không đều, có màu tím đen, có lẽ vừa đào từ đất ra nên chúng phủ đầy đất cát.
Bất Vi nhích lại gần hỏi Tô Đạt: "Ăn được sao?"
Tô Đạt gật đầu.
Lý Ất Dương cầm một cái lên ngắm nghía: "Nó phát triển trong lòng đất đúng không? Thảo nào lúc chúng tôi đi tìm đồ ăn chưa từng thấy nó. Lần sau nếu không tìm thấy thức ăn tôi sẽ thử đào đất xem sao."
Lê y sư lắc đầu: "Thứ này không có nhiều đến mức đó đâu, cậu đào hai ba ngày chưa chắc thấy được một củ."
Bạch Giang Sầu dọn dẹp thi thể xong xuôi nghe họ thảo luận nhìn qua thấy mọi người đang tất bật nhặt nhạnh củi khô, hiếu kì đi tới: "Mấy người định ăn ở đây hả?"
Chỗ này chính là chỗ Tô Đạt và Thang Lâm ăn khuya, cách đó không xa là một con sông, giữa sông có một con cá sấu nhỏ. May là những người khác không đi đến đó, bằng không ai biết có chuyện gì, dù gì con cá sấu kia thực lực không yếu, chưa trưởng thành nhưng đã mở linh trí rồi.
Thang Lâm và Cái Bao Tuấn không để ý lời Bạch Giang Sầu nói, bọn họ sống ở đây đã quen, dù ngủ trong rừng rậm có thú năng lượng vây xung quanh thì cũng dám nhắm mắt lại, địa phương này có là gì đâu.
Tô Bảo Nhi lớn lên ở Phế Khu khỏi phải nói, đối với bé chỗ này còn vui vẻ, tự do hơn ngoài kia.
Tô Đạt giải thích: "Đàn chó đã bị các người xử lí, xung quanh không còn nguy hiểm gì khác." Cái con cá sấu kia nhát gan muốn chết, trừ phi có người chọc điên nó bằng không nó sẽ chẳng chủ động xông ra cắn người.
Nhóm lửa xong Tô Đạt bỏ mấy củ khoai tím vào nướng, phương pháp này rất mới mẻ khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
Bất Vi hiếu kì hỏi: "Bỏ tụi nó vào nướng rồi có thể ăn sao? Nhìn rất là bẩn."
Bạch Giang Sầu đồng ý gật đầu, nói: "Lúc mang ra có thể ăn được không hay sẽ bị đốt cháy thành than?"
"Không đâu." Thang Lâm nghe bọn họ hỏi quá nhiều vấn đề, ngẩng đầu nói, há mồm nói: "Có thể ăn được hay không cứ đợi nướng xong sẽ biết, nếu không muốn ăn càng tốt." Dù sao sức ăn của cậu cũng lớn, không sợ nhiều hơn nữa Tô Bảo Nhi cũng là một đứa bé hảo ngọt.
Bị nói như vậy, Bạch Giang Sầu ngồi đối diện chẳng màng bộ quân phục của mình nhướng mày nói: "Cậu sắp thành niên đúng không, có muốn đi sân thi đấu dũng sĩ so chiêu không? Luyện tập thôi."
"Thi đấu dũng sĩ?" Bất Vi kinh ngạc thốt lên: "Sân thi đấu dũng sĩ vốn ở Chợ Đen mà, sao anh lại đến đó?"
Bạch Giang Sầu tắt máy phát sóng của Bất Vi: "Cô cho rằng vì sao tôi lại đến đó? Vì sân thi đấu dũng sĩ là một hai là mỗi năm sẽ có hội đấu giá lớn."
Bất Vi nói: "Anh nói cho chúng tôi dễ dàng như vậy không sợ xảy ra chuyện sao?"
"Vì sao hả?" Bạch Giang Sầu vuốt cằm cười: "Chuyện này đâu có phải là bí mật gì, nói hay không cũng giống nhau thôi."
Bất Vi líu lưỡi: "Xem ra lần trước đến Sân thi đấu dũng sĩ tôi chỉ tìm hiểu được chút ít bên ngoài."
Tô Đạt ngồi đó vẫn luôn chú ý nghe, hỏi: "Hội đấu giá?"
Thấy người mình muốn mời chào có hứng thú với hội đấu giá, Bạch Giang Sầu đương nhiên không tiếc chút nước miếng nói về chủ đề đối phương thấy hứng thú: "Đúng vậy, mỗi năm tổ chức một lần, vật phẩm đấu giá được chuẩn bị trong suốt cả một năm, đồ nhiều không kể xiết, chỉ cần có tiền, muốn mua thứ gì cũng được, kể cả người."
"Buôn bán người? Đây là phạm pháp." Bất Vi nhíu mày, không đồng ý nói: "Thân là một đại tá anh đồng ý việc làm ăn phi pháp này sao?"
Bạch Giang Sầu cười hai tiếng, vỗ vỗ vai Bất Vi: "Cô hiểu lầm rồi, người được đem bán đi đều là tự nguyện, đều đã kí kết ước chủ tớ."
Tô Đạt muốn mua cho Thang Lâm và Tô Bảo Nhi vòng tay không gian tránh khi đi học viên phải mang vác quá nhiều hành lí nặng nề. Nghe được cơ hội như thế trực tiếp hỏi: "Khi nào?"
"Cái gì?" Bạch Giang Sầu hỏi: "Ý cậu là thời điểm hội đấu giá bắt đầu sao?"
Thấy Tô Đạt gật đầu, anh ta nói: "Hội đấu giá năm nay sắp tổ chức rồi, dự kiến là nửa tháng sau, chỉ cần không có rắc rôi gì chúng ta sẽ về trước lúc đó, nếu cậu muôn đi chúng ta có thể cùng nhau đi được chứ? Hơn nữa tôi cũng muốn đấu với cậu một trận, tiện thể làm thẻ dũng sĩ cho cháu trai cậu luôn, có thứ đó trong tay rất tiện."
Nói chuyện vui vẻ một hồi thì mọi người bị mùi thơm thoang thỏang truyền đến thu hút sự chú ý. Ninh Kính ở đừng xa vừa dọn dẹp xong thi thể bầy chó hoang, nghe mùi chạy đến: "Lão đại, các anh đang làm gì vậy? Thơm quá, có phải mọi người giấu tôi uống dịch dinh dưỡng cao cấp không?"
Dịch dinh dưỡng cao cấp và cấp thấp rất khác nhau, mùi của nó rất thơm, có nhiều vị khác nhau để chọn lựa. Còn dịch dinh dưỡng dùng trong quân đội chỉ tốt hơn dịch dinh dưỡng trung cấp, số lượng không nhiều."
Ninh Kính cho rằng đại tá Bạch lén mang theo dịch dinh dưỡng cao cấp nên muốn qua uống chực mấy bình. So với thứ mình được phát không chỉ thơm hơn mà còn có nhiều vị ngon hơn.
Loại cấp thấp giống như quá hạn, vị rất dở khiến người ta khó chịu; trung cấp thì ổn hơn một chút nhưng vẫn rất khó uống, chỉ có loại cao cấp mới có thể nếm ra được chút mùi vị ngon ngọt. Đó là lí do vì sao chúng được bán rất chạy trong giai cấp thượng lưu.
Là người sẽ thích đồ ăn ngon, ở thời đại nào cũng vậy.
Bạch Giang Sầu bị hiểu lầm, xòe tay nói: "Nói bậy bạ gì đó? Tôi còn tưởng cậu là người lén ăn uống đó chứ."
Ninh Kính ngồi xếp bằng bên cạnh, mặt xoắn lại: "Oan quá đi, trừ hai bình lần trước chúng ta chia nhau thì em chẳng còn bình nào."
"Vậy mùi thơm ở đâu ra?" Bạch Giang Sầu nghi ngờ hít hít mũi, cuối cùng phát hiện ra chỗ đó. Nó ở trong đống lửa, là mấy củ khoai lang tím gì đó sao? Mấy củ khoai xấu xí, đen thui nằm ẩn mình trong nền đất mà có thể thơm như vậy sao?
Trong nhận thức của Bạch Giang Sầu, hầu hết những thực phẩm đào từ trong đất đều có mùi lạ, rất nồng rất hôi, chỉ có người có khẩu vị đặc biệt mới ăn nổi. Mà một kẻ thích đồ ngọt như anh thì thôi xin kiếu.
Ninh Kính hô: "Lão đại, mùi trong đống lửa, mọi người đang nướng cái gì vậy? Thơm ghê."
"Không biết." Bạch Giang Sầu lắc đầu nhìn về bốn người Tô Đạt.
Nhận ra ánh mắt của họ, Tô Đạt nhìn sang cười nói: "Chờ thêm một lát, thêm một chút nữa mới được."
Bạch Giang Sầu liếm môi, tự nhiên thấy đói bụng, lấy một phần dịch dinh dưỡng trong không gian ra uống một ngụm rồi cất đi.
Ninh Kính thì tò mò muốn chết luôn rồi, thiếu chút lắc mạnh bả vai cấp trên của mình: "Lão đại, lão đại, so mọi người lại im lặng, rốt cuộc là nướng thứ gì? Sao có mùi thơm như vậy hả hả hả?" Sáng sớm tinh mơ cậu chỉ dám uống nửa bình dịch dinh dưỡng rồi để dành, bây giờ đói lả người sao có thể chịu đựng được mùi thơm tra tấn thế này.
******
Thiệt ra muốn ở ẩn đến khi thi xong nhưng mà lại tội lỗi quá nên phải ngoi lên đăng một chương cho mn đỡ thèm:))))))
Tui chưa vượt qua được nỗi buồn rớt môn nên không đăng mỗi tuần nổi dù tui đã trữ được tầm 10c, huhu mn thông cảm nho.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.