Chương 21: Chiến Văn Triệu Gia
Kikaiser
21/03/2019
Giải quyết xong đám người Lý trưởng thôn, Thiên Chí vội vàng chạy tới chỗ Triệu Vũ Nhu. Lúc này, Triệu Vũ Nhu đang ngồi co vào trong một góc, toàn thân run lên vì sợ hãi. Nhìn thấy Thiên Chí bước tới, Triệu Vũ Nhu nhào vào lòng hắn, òa khóc:
- Oaaaaaaaaaaa Thiên Chí may mà đệ về kịp lúc, nếu không ta...ta không biết phải làm sao a.
Thiên Chí lên tiếng an ủi:
- Vũ Nhu tỷ đừng sợ, có đệ ở đây rồi.
Đột nhiên, Triệu Vũ Nhu nhớ ra điều gì đó, đẩy Thiên Chí ra, nháo nhác nhìn quanh rồi chạy tới chỗ hai tên nhóc, kêu lên thất thanh:
- Tử Vân, Tử Vũ, hai đệ sao rồi, hai đệ may tỉnh lại a.
Thiên Chí cũng vội vàng tới chỗ hai tên nhóc. Đúng lúc này, hai tên nhóc đồng thời mở mắt ra. Nhìn thấy Triệu Vũ Nhu đang khóc rất thương tâm, Triệu Tử Vân cố gắng lên tiếng an ủi:
- Tỷ tỷ đừng khóc, bọn đệ không...không sao cả.
Triệu Tử Vân vừa dứt lời, đột nhiên những ấn kí kì lạ lúc giao đấu với Lý Nguyên lại xuất hiện trên lưng hai tên nhóc, hơn nữa lại còn tỏa ra hào quang vô cùng chói mắt. Hai tên nhóc hét lên đầy đau đớn:
- Nóng...nóng quá, lưng đệ nóng quá, aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.
Triệu Vũ Nhu nhìn thấy hai đệ đệ đau đớn như vậy sợ đến mức hồn vía lên mây. Nhìn thấy Thiên Chí đứng bên cạnh, Triệu Vũ Nhu như bắt được phao cứu sinh, nắm lấy tay hắn nói:
- Thiên Chí...Thiên Chí, đệ mau xem hai đứa nó...hai đứa nó rốt cuộc làm sao vậy.
Thiên Chí lúc này cũng thúc thủ vô sách, hắn hoàn toàn không biết hai tên nhóc đó bị làm sao. Đột nhiên, hắn nhớ ra bên cạnh hắn có Bạch Linh, có thể cô ta biết hai tên nhóc bị làm sao. Không chút chần chừ, Thiên Chí tiến lên tiếng gọi Bạch Linh:
- Bạch Linh, Bạch Linh, cô ở đâu rồi, mau ra đây.
Âm thanh của Bạch Linh vang lên đầy uể oải:
- Gọi ta có chuyện gì vậy? Ngươi có biết ta đang nghỉ ngơi dưỡng nhan hay không hả?
Thiên Chí chả quan tâm đến chuyện Bạch Linh đang làm gì, gấp gáp nói:
- Cô mau nói cho ta biết hai tên nhóc kia xảy ra chuyện gì đi, tại sao chúng tự nhiên đau đớn như vậy?
Bạch Linh quan sát một chút rồi nói:
- Chỉ là thức tỉnh chiến văn truyền thừa thôi mà, có gì hiếm lạ chứ. Không cần phải lo lắng, đây là chuyện tốt cho hai đứa nhóc đó.
Thiên Chí vẫn không yên tâm, tiếp tục hỏi:
- Vậy nghĩa là chúng sẽ không sao đúng không?
Bạch Linh mất kiên nhẫn, nói:
- Không sao không sao, ta đã nói đây là chuyện tốt rồi mà ngươi phiền quá đi. Bây giờ ta phải đi nghỉ ngơi, bao giờ hai tên nhóc đó có biến cố gì thì gọi ta.
Dứt lời, âm thanh của Bạch Linh hoàn toàn biến mất. Thiên Chí thở hắt một hơi, trong lòng cũng an tâm hơn hẳn. Hắn quay sang nói với Triệu Vũ Nhu:
- Chúng không có việc gì đâu, đây là chuyện tốt, một lát chúng sẽ tốt thôi.
Dứt lời, hắn quay sang nói với Vũ Kim Tiên và Hoàng Nguyên Bách đang đứng bên cạnh:
- Hai đệ giúp ta coi chừng chúng, ta đưa Vũ Nhu tỷ vào trong nghỉ ngơi.
Thiên Chí hoàn toàn không biết, ngay sau khi hắn rời đi, Bạch Linh không hề đi nghỉ ngơi mà lại tự lẩm bẩm một mình:
- Hai tên nhóc đó rốt cuộc lai lịch thế nào? Chắc chắn cha mẹ hai tên nhóc này không thể là người ở đây được. Còn nữa, tại sao chiến văn truyền thừa của hai tên nhóc đó lại quen như vậy, ta rốt cuộc đã thấy chúng ở đâu chứ?
Cùng lúc đó, ở một nơi rất xa, trong một tòa sảnh đường cổ kính có một lão nhân đang ngồi uống trà. Ông lão này đầu tóc bạc phơ, toàn thân toát ra vẻ cổ lão tang thương nhưng đôi mắt vẫn toát ra một cỗ khí thế bức nhân. Ông lão vừa cầm chén trà lên nhâm nhi một ngụm thì một hạ nhân chạy vào trong nói với ông lão:
- Bẩm...bẩm báo lão gia chủ, Tổ Binh Đường có chuyện rồi.
Tên hạ nhân vừa dứt lời thì đã không thấy bóng dáng ông lão đâu nữa, chỉ thấy trên bàn còn một chén trà vẫn còn đang bốc khói.
Lúc này, ông lão đã xuất hiện trước một tòa nhà vô cùng uy nghi, trước cửa có treo một tấm bảng ghi:"Tổ Binh Đường". Nhìn thấy ông lão, hai người gác cửa liền cung kính tránh qua một bên nhường đường. Ông lão không chần chừ dù chỉ một giây, nhanh chóng đi tới trung tâm của tòa nhà. Ở trung tâm tòa nhà có hai thanh trường thương: một thanh toàn thân được quấn quanh bởi một con bạch long như ẩn như hiện tỏa ra hòa quang màu trắng còn một thanh được trạm khắc bách điểu vô cùng tinh xảo, xung quanh có một luồng khí hình phượng hoàng màu đỏ uốn lượn xung quanh. Lúc này, hai thanh trường thương không ngừng rung động như muốn thoát khỏi sự khống chế nào đó. Ông lão nhìn hai thanh trường thương, lẩm bẩm:
- Chín trăm vạn năm, đã chín trăm vạn năm rồi tổ binh không hề có động tĩnh vậy mà bây giờ..., chẳng lẽ lời "người đó" nói là sự thật sao?
Sau đó ông lão cất giọng nói:
- Người đâu, mau truy cho ta, rốt cuộc là tử tôn nào của gia tộc đang thức tỉnh chiến văn truyền thừa.
Trở lại Triệu gia, lúc này Triệu Vũ Nhu sau một hồi được Thiên Chí khuyên nhủ đã chìm vào giấc ngủ. Thiên Chí kéo chăn lên đắp cho nàng rồi bước ra ngoài sân. Lúc này, hai tên nhóc Tử Vân, Tử Vũ đã không còn gào thét nữa nhưng những ấn kí trên lưng vẫn đang tiếp tục tỏa ra quang mang chói mắt, hoàn toàn không có dấu hiệu biến mất. Đột nhiên, những ấn kí đó bắt đầu di chuyển, quyện vào nhau trên lưng hai đứa nhóc. Quanh người Triệu Tử Vân xuất hiện hư ảnh một con bạch long uốn lượn còn quanh người Triệu Tử Vũ là hư ảnh một con phượng hoàng đang tung cánh. Thiên Chí thấy vậy, nhanh chóng lên tiếng gọi Bạch Linh:
- Bạch Linh, Bạch Linh mau ra đây, hai đứa nhóc có chuyện rồi.
Nhưng không hề có âm thanh đáp lại hắn. Lúc này, ở sâu trong hệ thống, Bạch Linh cũng đang quan sát hai đứa nhóc, đột nhiên một tia linh quang lóe lên trong đầu cô:
- Ta nhớ ra rồi, ta nhớ ra rồi, bảo sao ta thấy chiến văn đó quen như vậy. Bạch long xuất thế, Phượng vũ cửu thiên, huyết mạch phản tổ, lại còn họ Triệu, hai tên nhóc này chắc chắn là người của gia tộc đó, chúng chắc chắn là tử tôn của Thường Thắng thế gia.
Lúc này, ấn kí trên lưng hai đứa nhóc đã hoàn toàn quyện lại thành một đoàn. Đột nhiên, hai hư ảnh long phượng quanh người hai đứa nhóc bay thẳng vào chỗ đoàn ấn kí, sau đó một luồng hào quang chói mắt bùng nổ. Sau khi hào quang biến mất, trên lưng Triệu Tử Vân xuất hiện một ấn kí hình thương màu trắng còn trên lưng Triệu Tử Vũ là màu đỏ rực như lửa.
Cùng thời điểm, ở Tổ Binh Đường.
Lúc này, bên cạnh ông lão đã xuất hiện một trung niên nhân mặc trường bào màu đen. Thanh niên nói với ông lão bằng một giọng vô cùng cung kính:
- Phụ thân, con đã cho người điều tra rồi nhưng hiện tại trong gia tộc không có tử tôn nào thức tỉnh chiến văn truyền thừa cả.
Đột nhiên, cả tòa Tổ Binh Điện rung lên bần bật, hai thanh trường thương tỏa rung động kịch liệt, từng tiếng nứt vỡ vang lên dồn dập. Trước ánh mắt ngỡ ngàng của ông lão, hai thanh trường thương hóa thành hai đạo hào quang phá không biến mất không còn vết tích. Trung niên nhân thấy vậy liền nói với ông lão:
- Phụ thân, có cần cho người đuổi theo không?
Ông lão thở dài, nói:
- Không cần, dù sao cũng đuổi không kịp.
- Nhưng phụ thân...
- Ta đã bảo không cần. Ngươi cần làm gì thì đi làm đi, ta muốn yên tĩnh một chút.
Trung niên nhân thở dài, bất đắc dĩ quay lưng rời đi. Ông lão vẫn đứng yên ở đó, nhìn vào vị trí lúc trước của hai thanh trường thương, lẩm bẩm:
- Hi vọng lời của "người đó" sẽ trở thành sự thật, một ngày nào đó hậu nhân giúp Triệu gia ta huy hoàng một lần nữa sẽ mang theo tổ binh trở về.
- Oaaaaaaaaaaa Thiên Chí may mà đệ về kịp lúc, nếu không ta...ta không biết phải làm sao a.
Thiên Chí lên tiếng an ủi:
- Vũ Nhu tỷ đừng sợ, có đệ ở đây rồi.
Đột nhiên, Triệu Vũ Nhu nhớ ra điều gì đó, đẩy Thiên Chí ra, nháo nhác nhìn quanh rồi chạy tới chỗ hai tên nhóc, kêu lên thất thanh:
- Tử Vân, Tử Vũ, hai đệ sao rồi, hai đệ may tỉnh lại a.
Thiên Chí cũng vội vàng tới chỗ hai tên nhóc. Đúng lúc này, hai tên nhóc đồng thời mở mắt ra. Nhìn thấy Triệu Vũ Nhu đang khóc rất thương tâm, Triệu Tử Vân cố gắng lên tiếng an ủi:
- Tỷ tỷ đừng khóc, bọn đệ không...không sao cả.
Triệu Tử Vân vừa dứt lời, đột nhiên những ấn kí kì lạ lúc giao đấu với Lý Nguyên lại xuất hiện trên lưng hai tên nhóc, hơn nữa lại còn tỏa ra hào quang vô cùng chói mắt. Hai tên nhóc hét lên đầy đau đớn:
- Nóng...nóng quá, lưng đệ nóng quá, aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.
Triệu Vũ Nhu nhìn thấy hai đệ đệ đau đớn như vậy sợ đến mức hồn vía lên mây. Nhìn thấy Thiên Chí đứng bên cạnh, Triệu Vũ Nhu như bắt được phao cứu sinh, nắm lấy tay hắn nói:
- Thiên Chí...Thiên Chí, đệ mau xem hai đứa nó...hai đứa nó rốt cuộc làm sao vậy.
Thiên Chí lúc này cũng thúc thủ vô sách, hắn hoàn toàn không biết hai tên nhóc đó bị làm sao. Đột nhiên, hắn nhớ ra bên cạnh hắn có Bạch Linh, có thể cô ta biết hai tên nhóc bị làm sao. Không chút chần chừ, Thiên Chí tiến lên tiếng gọi Bạch Linh:
- Bạch Linh, Bạch Linh, cô ở đâu rồi, mau ra đây.
Âm thanh của Bạch Linh vang lên đầy uể oải:
- Gọi ta có chuyện gì vậy? Ngươi có biết ta đang nghỉ ngơi dưỡng nhan hay không hả?
Thiên Chí chả quan tâm đến chuyện Bạch Linh đang làm gì, gấp gáp nói:
- Cô mau nói cho ta biết hai tên nhóc kia xảy ra chuyện gì đi, tại sao chúng tự nhiên đau đớn như vậy?
Bạch Linh quan sát một chút rồi nói:
- Chỉ là thức tỉnh chiến văn truyền thừa thôi mà, có gì hiếm lạ chứ. Không cần phải lo lắng, đây là chuyện tốt cho hai đứa nhóc đó.
Thiên Chí vẫn không yên tâm, tiếp tục hỏi:
- Vậy nghĩa là chúng sẽ không sao đúng không?
Bạch Linh mất kiên nhẫn, nói:
- Không sao không sao, ta đã nói đây là chuyện tốt rồi mà ngươi phiền quá đi. Bây giờ ta phải đi nghỉ ngơi, bao giờ hai tên nhóc đó có biến cố gì thì gọi ta.
Dứt lời, âm thanh của Bạch Linh hoàn toàn biến mất. Thiên Chí thở hắt một hơi, trong lòng cũng an tâm hơn hẳn. Hắn quay sang nói với Triệu Vũ Nhu:
- Chúng không có việc gì đâu, đây là chuyện tốt, một lát chúng sẽ tốt thôi.
Dứt lời, hắn quay sang nói với Vũ Kim Tiên và Hoàng Nguyên Bách đang đứng bên cạnh:
- Hai đệ giúp ta coi chừng chúng, ta đưa Vũ Nhu tỷ vào trong nghỉ ngơi.
Thiên Chí hoàn toàn không biết, ngay sau khi hắn rời đi, Bạch Linh không hề đi nghỉ ngơi mà lại tự lẩm bẩm một mình:
- Hai tên nhóc đó rốt cuộc lai lịch thế nào? Chắc chắn cha mẹ hai tên nhóc này không thể là người ở đây được. Còn nữa, tại sao chiến văn truyền thừa của hai tên nhóc đó lại quen như vậy, ta rốt cuộc đã thấy chúng ở đâu chứ?
Cùng lúc đó, ở một nơi rất xa, trong một tòa sảnh đường cổ kính có một lão nhân đang ngồi uống trà. Ông lão này đầu tóc bạc phơ, toàn thân toát ra vẻ cổ lão tang thương nhưng đôi mắt vẫn toát ra một cỗ khí thế bức nhân. Ông lão vừa cầm chén trà lên nhâm nhi một ngụm thì một hạ nhân chạy vào trong nói với ông lão:
- Bẩm...bẩm báo lão gia chủ, Tổ Binh Đường có chuyện rồi.
Tên hạ nhân vừa dứt lời thì đã không thấy bóng dáng ông lão đâu nữa, chỉ thấy trên bàn còn một chén trà vẫn còn đang bốc khói.
Lúc này, ông lão đã xuất hiện trước một tòa nhà vô cùng uy nghi, trước cửa có treo một tấm bảng ghi:"Tổ Binh Đường". Nhìn thấy ông lão, hai người gác cửa liền cung kính tránh qua một bên nhường đường. Ông lão không chần chừ dù chỉ một giây, nhanh chóng đi tới trung tâm của tòa nhà. Ở trung tâm tòa nhà có hai thanh trường thương: một thanh toàn thân được quấn quanh bởi một con bạch long như ẩn như hiện tỏa ra hòa quang màu trắng còn một thanh được trạm khắc bách điểu vô cùng tinh xảo, xung quanh có một luồng khí hình phượng hoàng màu đỏ uốn lượn xung quanh. Lúc này, hai thanh trường thương không ngừng rung động như muốn thoát khỏi sự khống chế nào đó. Ông lão nhìn hai thanh trường thương, lẩm bẩm:
- Chín trăm vạn năm, đã chín trăm vạn năm rồi tổ binh không hề có động tĩnh vậy mà bây giờ..., chẳng lẽ lời "người đó" nói là sự thật sao?
Sau đó ông lão cất giọng nói:
- Người đâu, mau truy cho ta, rốt cuộc là tử tôn nào của gia tộc đang thức tỉnh chiến văn truyền thừa.
Trở lại Triệu gia, lúc này Triệu Vũ Nhu sau một hồi được Thiên Chí khuyên nhủ đã chìm vào giấc ngủ. Thiên Chí kéo chăn lên đắp cho nàng rồi bước ra ngoài sân. Lúc này, hai tên nhóc Tử Vân, Tử Vũ đã không còn gào thét nữa nhưng những ấn kí trên lưng vẫn đang tiếp tục tỏa ra quang mang chói mắt, hoàn toàn không có dấu hiệu biến mất. Đột nhiên, những ấn kí đó bắt đầu di chuyển, quyện vào nhau trên lưng hai đứa nhóc. Quanh người Triệu Tử Vân xuất hiện hư ảnh một con bạch long uốn lượn còn quanh người Triệu Tử Vũ là hư ảnh một con phượng hoàng đang tung cánh. Thiên Chí thấy vậy, nhanh chóng lên tiếng gọi Bạch Linh:
- Bạch Linh, Bạch Linh mau ra đây, hai đứa nhóc có chuyện rồi.
Nhưng không hề có âm thanh đáp lại hắn. Lúc này, ở sâu trong hệ thống, Bạch Linh cũng đang quan sát hai đứa nhóc, đột nhiên một tia linh quang lóe lên trong đầu cô:
- Ta nhớ ra rồi, ta nhớ ra rồi, bảo sao ta thấy chiến văn đó quen như vậy. Bạch long xuất thế, Phượng vũ cửu thiên, huyết mạch phản tổ, lại còn họ Triệu, hai tên nhóc này chắc chắn là người của gia tộc đó, chúng chắc chắn là tử tôn của Thường Thắng thế gia.
Lúc này, ấn kí trên lưng hai đứa nhóc đã hoàn toàn quyện lại thành một đoàn. Đột nhiên, hai hư ảnh long phượng quanh người hai đứa nhóc bay thẳng vào chỗ đoàn ấn kí, sau đó một luồng hào quang chói mắt bùng nổ. Sau khi hào quang biến mất, trên lưng Triệu Tử Vân xuất hiện một ấn kí hình thương màu trắng còn trên lưng Triệu Tử Vũ là màu đỏ rực như lửa.
Cùng thời điểm, ở Tổ Binh Đường.
Lúc này, bên cạnh ông lão đã xuất hiện một trung niên nhân mặc trường bào màu đen. Thanh niên nói với ông lão bằng một giọng vô cùng cung kính:
- Phụ thân, con đã cho người điều tra rồi nhưng hiện tại trong gia tộc không có tử tôn nào thức tỉnh chiến văn truyền thừa cả.
Đột nhiên, cả tòa Tổ Binh Điện rung lên bần bật, hai thanh trường thương tỏa rung động kịch liệt, từng tiếng nứt vỡ vang lên dồn dập. Trước ánh mắt ngỡ ngàng của ông lão, hai thanh trường thương hóa thành hai đạo hào quang phá không biến mất không còn vết tích. Trung niên nhân thấy vậy liền nói với ông lão:
- Phụ thân, có cần cho người đuổi theo không?
Ông lão thở dài, nói:
- Không cần, dù sao cũng đuổi không kịp.
- Nhưng phụ thân...
- Ta đã bảo không cần. Ngươi cần làm gì thì đi làm đi, ta muốn yên tĩnh một chút.
Trung niên nhân thở dài, bất đắc dĩ quay lưng rời đi. Ông lão vẫn đứng yên ở đó, nhìn vào vị trí lúc trước của hai thanh trường thương, lẩm bẩm:
- Hi vọng lời của "người đó" sẽ trở thành sự thật, một ngày nào đó hậu nhân giúp Triệu gia ta huy hoàng một lần nữa sẽ mang theo tổ binh trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.