Chương 30: Nguyên linh hiển uy - Hoàn thành khảo nghiệm
Kikaiser
03/04/2019
Hai thân ảnh xuất hiện không ai khác ngoài hai người Hoàng Nguyên Bách. Lúc này bên người Hoàng Nguyên Bách có thêm một con quạ màu đen có sáu cánh, trên đầu có sáu con mắt đỏ rực vô cùng yêu dị còn trên tay Vũ Kim Tiên cũng xuất hiện một đồng tiền cổ trên bề mặt có khắc ba kí tự kì lạ. Thấy hai người Hoàng Nguyên Bách đã đột phá thành công, Hàn Văn Thanh lên tiếng:
- Tiếp tục được chưa?
Hoàng Nguyên Bách và Vũ Kim Tiên đồng thời gật đầu. Hàn Văn Thanh thấy vậy lập tức thắp nén nhang thứ ba. Đột nhiên, Vũ Kim Tiên hỏi Hoàng Nguyên Bách:
- Quạ đen, hôm trước ở hắc điếm ngươi lấy được bao nhiêu kim tệ?
Hoàng Nguyên Bách giật mình, không rõ ý đồ của Vũ Kim Tiên nhưng vẫn trả lời:
- Trừ tiền đưa cho mấy người bị bắt và tiền phí vào thành thì còn khoảng năm mươi kim tệ. Ngươi hỏi chuyện này làm gì?
Vũ Kim Tiên:
- Đưa hết cho ta, ta có chuyện cần dùng đến chúng.
Hoàng Nguyên Bách hoàn toàn không hiểu chuyện gì nhưng vẫn lấy trong người ra một túi da nhỏ ném qua cho Vũ Kim Tiên. Vũ Kim Tiên đưa tay chộp lấy túi da, nói:
- Quạ đen, ngươi lên trước, cố gắng thu hút sự chú ý của hắn, việc còn lại để ta lo.
Hoàng Nguyên Bách gật đầu, tức tốc lao về phía Hàn Văn Thanh, con quạ bên cạnh hắn cũng lập tức hành động, vung cánh tạo ra từng luồng hắc khí tấn công. Hàn Văn Thanh đưa tay lên đỡ đòn tấn công của con quạ nhưng đòn tấn công này hoàn toàn không bị ngăn cản mà xâm nhập vào trong thân thể Hàn Văn Thanh, bắt đầu chậm dãi ăn mòn thân thể hắn. Hoàng Nguyên Bách thấy nguyên linh đắc thủ cũng lập tức phối hợp, hai tay ngưng tụ Sát Vận khí màu xám đen tấn công liên tục về phía Hàn Văn Thanh.
Lúc này, Thiên Chí ở phía xa quan sát chiến cuộc lên tiếng hỏi Bạch Linh:
- Đó là Lục dực ô nha, nguyên linh của Nguyên Bách sao?
Bạch Linh:
- Đúng vậy, đó là Lục dực ô nha còn luồng khí đen nó phóng ra chính là Tử vong khí. Đừng nhìn tên mặt lạnh đó nhẹ nhõm như vậy, bây giờ Tử vong khí của Lục dực ô nha đang bắt đầu ăn mòn thân thể hắn rồi, nếu không phải tu vi của hắn cao hơn tên nhóc đó quá nhiều thì bây giờ hắn không chắc đã giữ được bình tĩnh như vậy đâu.
Bạch Linh nói hoàn toàn chính xác. Vào giờ phút này, Hàn Văn Thanh đã bắt đầu cảm nhận được trong cơ thể có một luồng khí đen bắt đầu ăn mòn thân thể hắn, hơn nữa sau mỗi đòn tấn công của con quạ thì luồng khí đen này lại dày đặc thêm khiến hắn không thể không sử dụng nội lực ngăn cách chúng. Trong lòng Hàn Văn Thanh càng lúc càng cảm thấy hứng thú với tên nhóc có nguyên linh quạ trước mắt khiến hắn không kiềm chế được xuất ra ba quyền liên tiếp về phía Hoàng Nguyên Bách. Đột nhiên bị Hàn Văn Thanh vốn dĩ gần như đứng im không nhúc nhích công kích khiến hắn phản ứng chậm một nhịp, không kịp né tránh quyền đầu tiên nên hắn buộc phải ngạnh kháng.
"Ầm"
Một quyền này của Hàn Văn Thanh đẩy lùi Hoàng Nguyên Bách về phía sau gần mười bước, giúp hắn tránh được hai quyền phía sau nhưng hai tay hắn cũng run lên bần bật, gần như không còn chút sức lực nào. Hoàng Nguyên Bách cố gắng trụ vững thân thể, quay sang hét lên với Vũ Kim Tiên:
- Tên mập, ngươi xong chưa vậy?
Vũ Kim Tiên đáp:
- Sắp rồi, kiên trì thêm một chút.
Hoàng Nguyên Bách gào lên:
- Kiên trì em ngươi, ta sắp bị đánh răng rơi đầy đất rồi, mau lên đi.
Lúc này Thiên Chí mới chú ý tới Vũ Kim Tiên, chỉ thấy trên tay hắn có một đồng tiên đang bay lơ lửng, không ngừng hấp thu một luồng kim khí bay ra từ túi da mà Hoàng Nguyên Bách đưa. Thiên Chí chưa kịp lên tiếng hỏi thì Bạch Linh đã nói:
- Không cần hỏi, đó là Bảo khí. Bảo khí là khí tức tỏa ra từ bảo vật, bảo vật càng giá trị thì bảo khí càng dày đặc. Có nhơ hệ thống từng nói với ngươi tiểu tử mập đó càng nhiều tiền thì càng mạnh không? Thực chất cách nói chính xác phải là càng có nhiều bảo vật càng mạnh, bởi vì bảo khí là nguyên liệu để sử dụng Vạn bảo tiền. Chuẩn bị tinh thần đi, ngươi sắp được chứng kiến uy lực của Vạn bảo tiền rồi đấy.
Lúc này, luồng kim khí đã bị Vạn bảo tiền hút cạn, tỏa ra quang mang kim sắc lóa mắt. Vũ Kim Tiên lập tức dùng hai ngón tay kẹp lấy Vạn bảo tiền sau đó vẽ ra một kí tự kì lạ trên không trung, sau đó quát lên một tiếng:
- LÔI.
Đột nhiên, trên đầu Hàn Văn Thanh xuất hiện một đám mây đen, phía trong đám mây lập lòe lôi quang. Hàn Văn Thanh thấy vậy vội đưa tay lên chống đỡ nhưng Vũ Kim Tiên không dừng lại ở đó, tiếp tục vẽ thêm một kí tự nữa.
- ĐỊA
Mặt đất dưới chân Hàn Văn Thanh bỗng nhiên rung lên từng hồi khiến thân thể hắn mất thăng bằng trong giây lát. Ngay vào giây phút đó, một tia sét từ đám mây đen giáng thẳng xuống đầu Hàn Văn Thanh.
"Ầmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmm"
Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, khói bụi bay mù mịt khiến mọi người không nhìn rõ được. Thiên Chí lên tiếng hỏi Bạch Linh:
- Bạch Linh, cô nói xem kết quả thế nào?
Bạch Linh:
- Làm sao ta biết được, ta chỉ biết uy lực đòn vừa rồi không đủ để làm tên mặt lạnh đó tổn thương.
Lúc này, Hoàng Nguyên Bách đã di chuyển về bên cạnh Vũ Kim Tiên, cả hai người đều thu lại nguyên linh, hướng ánh mắt về phía đám khói bụi, căng thẳng chờ đợi. Thời gian chậm rãi trôi qua, vào lúc nén nhang thứ ba cháy hết thì làn khói bụi cũng hoàn toàn biến mất để lộ ra thân ảnh của Hàn Văn Thanh. Hàn Văn Thanh lúc này toàn thân quần áo rách rưới để lộ ra thân thể săn chắc, làn da màu cổ đồng hoàn toàn không có chút thương tích nào. Nhìn thấy Hàn Văn Thanh vẫn đứng vững trên mặt đất, ánh mắt Vũ Kim Tiên toát lên vẻ tuyệt vọng. Đột nhiên, Hoàng Nguyên Bách phá lên cười khiến Vũ Kim Tiên giật mình, quay sang hỏi:
- Quạ đen, ngươi cười cái gì vậy?
Hoàng Nguyên Bách vừa cười vừa nói:
- Hahahahaha, tên mập, ngươi nhìn kĩ xem, nhìn kĩ vào, chúng ta thắng rồi, chúng ta thành công rồi.
Vũ Kim Tiên vội vàng hướng ánh mắt về phía Hàn Văn Thanh rồi cũng bật cười đầy sung sướng:
- Đúng vậy, chúng ta thành công rồi, chúng ta thành công thật rồi, hahahahahahahaahahah.
Hàn Văn Thanh lúc này đã định thần lại. Hắn đưa ánh mắt xuống phía dưới, chỉ thấy chân trái của hắn đã lùi về sau một bước ra khỏi vòng tròn. Nhìn về phía hai tên nhóc đang cao hứng cười như điên dại, Hàn Văn Thanh mỉm cười, cao giọng tuyên bố:
- Chúc mừng, các ngươi đã thành công vượt qua khảo nghiệm.
- Tiếp tục được chưa?
Hoàng Nguyên Bách và Vũ Kim Tiên đồng thời gật đầu. Hàn Văn Thanh thấy vậy lập tức thắp nén nhang thứ ba. Đột nhiên, Vũ Kim Tiên hỏi Hoàng Nguyên Bách:
- Quạ đen, hôm trước ở hắc điếm ngươi lấy được bao nhiêu kim tệ?
Hoàng Nguyên Bách giật mình, không rõ ý đồ của Vũ Kim Tiên nhưng vẫn trả lời:
- Trừ tiền đưa cho mấy người bị bắt và tiền phí vào thành thì còn khoảng năm mươi kim tệ. Ngươi hỏi chuyện này làm gì?
Vũ Kim Tiên:
- Đưa hết cho ta, ta có chuyện cần dùng đến chúng.
Hoàng Nguyên Bách hoàn toàn không hiểu chuyện gì nhưng vẫn lấy trong người ra một túi da nhỏ ném qua cho Vũ Kim Tiên. Vũ Kim Tiên đưa tay chộp lấy túi da, nói:
- Quạ đen, ngươi lên trước, cố gắng thu hút sự chú ý của hắn, việc còn lại để ta lo.
Hoàng Nguyên Bách gật đầu, tức tốc lao về phía Hàn Văn Thanh, con quạ bên cạnh hắn cũng lập tức hành động, vung cánh tạo ra từng luồng hắc khí tấn công. Hàn Văn Thanh đưa tay lên đỡ đòn tấn công của con quạ nhưng đòn tấn công này hoàn toàn không bị ngăn cản mà xâm nhập vào trong thân thể Hàn Văn Thanh, bắt đầu chậm dãi ăn mòn thân thể hắn. Hoàng Nguyên Bách thấy nguyên linh đắc thủ cũng lập tức phối hợp, hai tay ngưng tụ Sát Vận khí màu xám đen tấn công liên tục về phía Hàn Văn Thanh.
Lúc này, Thiên Chí ở phía xa quan sát chiến cuộc lên tiếng hỏi Bạch Linh:
- Đó là Lục dực ô nha, nguyên linh của Nguyên Bách sao?
Bạch Linh:
- Đúng vậy, đó là Lục dực ô nha còn luồng khí đen nó phóng ra chính là Tử vong khí. Đừng nhìn tên mặt lạnh đó nhẹ nhõm như vậy, bây giờ Tử vong khí của Lục dực ô nha đang bắt đầu ăn mòn thân thể hắn rồi, nếu không phải tu vi của hắn cao hơn tên nhóc đó quá nhiều thì bây giờ hắn không chắc đã giữ được bình tĩnh như vậy đâu.
Bạch Linh nói hoàn toàn chính xác. Vào giờ phút này, Hàn Văn Thanh đã bắt đầu cảm nhận được trong cơ thể có một luồng khí đen bắt đầu ăn mòn thân thể hắn, hơn nữa sau mỗi đòn tấn công của con quạ thì luồng khí đen này lại dày đặc thêm khiến hắn không thể không sử dụng nội lực ngăn cách chúng. Trong lòng Hàn Văn Thanh càng lúc càng cảm thấy hứng thú với tên nhóc có nguyên linh quạ trước mắt khiến hắn không kiềm chế được xuất ra ba quyền liên tiếp về phía Hoàng Nguyên Bách. Đột nhiên bị Hàn Văn Thanh vốn dĩ gần như đứng im không nhúc nhích công kích khiến hắn phản ứng chậm một nhịp, không kịp né tránh quyền đầu tiên nên hắn buộc phải ngạnh kháng.
"Ầm"
Một quyền này của Hàn Văn Thanh đẩy lùi Hoàng Nguyên Bách về phía sau gần mười bước, giúp hắn tránh được hai quyền phía sau nhưng hai tay hắn cũng run lên bần bật, gần như không còn chút sức lực nào. Hoàng Nguyên Bách cố gắng trụ vững thân thể, quay sang hét lên với Vũ Kim Tiên:
- Tên mập, ngươi xong chưa vậy?
Vũ Kim Tiên đáp:
- Sắp rồi, kiên trì thêm một chút.
Hoàng Nguyên Bách gào lên:
- Kiên trì em ngươi, ta sắp bị đánh răng rơi đầy đất rồi, mau lên đi.
Lúc này Thiên Chí mới chú ý tới Vũ Kim Tiên, chỉ thấy trên tay hắn có một đồng tiên đang bay lơ lửng, không ngừng hấp thu một luồng kim khí bay ra từ túi da mà Hoàng Nguyên Bách đưa. Thiên Chí chưa kịp lên tiếng hỏi thì Bạch Linh đã nói:
- Không cần hỏi, đó là Bảo khí. Bảo khí là khí tức tỏa ra từ bảo vật, bảo vật càng giá trị thì bảo khí càng dày đặc. Có nhơ hệ thống từng nói với ngươi tiểu tử mập đó càng nhiều tiền thì càng mạnh không? Thực chất cách nói chính xác phải là càng có nhiều bảo vật càng mạnh, bởi vì bảo khí là nguyên liệu để sử dụng Vạn bảo tiền. Chuẩn bị tinh thần đi, ngươi sắp được chứng kiến uy lực của Vạn bảo tiền rồi đấy.
Lúc này, luồng kim khí đã bị Vạn bảo tiền hút cạn, tỏa ra quang mang kim sắc lóa mắt. Vũ Kim Tiên lập tức dùng hai ngón tay kẹp lấy Vạn bảo tiền sau đó vẽ ra một kí tự kì lạ trên không trung, sau đó quát lên một tiếng:
- LÔI.
Đột nhiên, trên đầu Hàn Văn Thanh xuất hiện một đám mây đen, phía trong đám mây lập lòe lôi quang. Hàn Văn Thanh thấy vậy vội đưa tay lên chống đỡ nhưng Vũ Kim Tiên không dừng lại ở đó, tiếp tục vẽ thêm một kí tự nữa.
- ĐỊA
Mặt đất dưới chân Hàn Văn Thanh bỗng nhiên rung lên từng hồi khiến thân thể hắn mất thăng bằng trong giây lát. Ngay vào giây phút đó, một tia sét từ đám mây đen giáng thẳng xuống đầu Hàn Văn Thanh.
"Ầmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmm"
Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, khói bụi bay mù mịt khiến mọi người không nhìn rõ được. Thiên Chí lên tiếng hỏi Bạch Linh:
- Bạch Linh, cô nói xem kết quả thế nào?
Bạch Linh:
- Làm sao ta biết được, ta chỉ biết uy lực đòn vừa rồi không đủ để làm tên mặt lạnh đó tổn thương.
Lúc này, Hoàng Nguyên Bách đã di chuyển về bên cạnh Vũ Kim Tiên, cả hai người đều thu lại nguyên linh, hướng ánh mắt về phía đám khói bụi, căng thẳng chờ đợi. Thời gian chậm rãi trôi qua, vào lúc nén nhang thứ ba cháy hết thì làn khói bụi cũng hoàn toàn biến mất để lộ ra thân ảnh của Hàn Văn Thanh. Hàn Văn Thanh lúc này toàn thân quần áo rách rưới để lộ ra thân thể săn chắc, làn da màu cổ đồng hoàn toàn không có chút thương tích nào. Nhìn thấy Hàn Văn Thanh vẫn đứng vững trên mặt đất, ánh mắt Vũ Kim Tiên toát lên vẻ tuyệt vọng. Đột nhiên, Hoàng Nguyên Bách phá lên cười khiến Vũ Kim Tiên giật mình, quay sang hỏi:
- Quạ đen, ngươi cười cái gì vậy?
Hoàng Nguyên Bách vừa cười vừa nói:
- Hahahahaha, tên mập, ngươi nhìn kĩ xem, nhìn kĩ vào, chúng ta thắng rồi, chúng ta thành công rồi.
Vũ Kim Tiên vội vàng hướng ánh mắt về phía Hàn Văn Thanh rồi cũng bật cười đầy sung sướng:
- Đúng vậy, chúng ta thành công rồi, chúng ta thành công thật rồi, hahahahahahahaahahah.
Hàn Văn Thanh lúc này đã định thần lại. Hắn đưa ánh mắt xuống phía dưới, chỉ thấy chân trái của hắn đã lùi về sau một bước ra khỏi vòng tròn. Nhìn về phía hai tên nhóc đang cao hứng cười như điên dại, Hàn Văn Thanh mỉm cười, cao giọng tuyên bố:
- Chúc mừng, các ngươi đã thành công vượt qua khảo nghiệm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.