Toàn Dân: Bắt Đầu Thức Tỉnh Thiên Phú Cấp Khái Niệm (Dịch)
Chương 3: Rương Hợp Thành? Có Thể Ăn Được Không?
Việt Lạt Việt Cú Vị
27/03/2024
Bạch Hạo đóng hộp nhỏ lại, đang chuẩn bị nhét vào trong ngực thì đột nhiên nghĩ tới cái gì đó.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Rương Hợp Thành.
Hắn đột nhiên nghĩ tới thiên phú mình lấy được có thể cắn nuốt bất kỳ vật phẩm nào.
Cụm từ bất kỳ cái gì này, phạm vi cũng có hơi rộng.
Thậm chí có thể nói là thiên phú mang tính khái niệm.
Nếu như hắn có thể cắn nuốt cái Rương Hợp Thành này, có phải là có thể đạt được năng lực của Rương Hợp Thành hay không?
Còn có thể là năng lực dùng một lần à?
Ánh mắt Bạch Hạo lấp lóe mấy cái, rất nhanh đã hạ quyết tâm.
Gan lớn chết no, gan nhỏ chết đói.
Dù sao cũng chỉ là một cái rương cấp thấp nhất, còn có tỷ lệ thất bại lớn như vậy.
Cho dù không thu hoạch được gì thì hắn cũng không đau lòng.
Cùng lắm thì sau khi ăn xong thì hắn cũng có thể tiêu hóa được.
Nghĩ tới đây, Bạch Hạo cũng không do dự nữa, cầm lấy Rương Hợp Thành quan sát vài cái, muốn tìm một nơi thích hợp để hạ miệng.
Dù sao thì hắn cũng sợ bị gãy răng.
Ngay khi hắn không có chỗ hạ miệng thì trong lòng đột nhiên dâng lên một tia hiểu ra.
Trực giác nói cho hắn biết, hàm răng và túi dạ dày của hắn giống nhau đều đã xảy ra thay đổi, có thể cắn đứt vạn vật.
Cái này cũng miễn cưỡng xem như là một loại kỹ năng công kích đúng không?
Ừm, tuyệt đối tính.
Hắn hít sâu một hơi, Bạch Hạo há miệng cắn lên Rương Hợp Thành. Không dùng quá nhiều sức, Rương Hợp Thành đã giống như đậu phụ yếu ớt, không cần tốn nhiều sức đã bị cắn một khối.
Cắn một cái, không có bất kỳ mùi vị nào.
Bạch Hạo nhắm mắt lại nhanh chóng gặm sạch Rương Hợp Thành, trong bụng dâng lên một tia cảm giác no, nhưng loại cảm giác này rất nhanh đã biến mất.
Thay vào đó là một tia cảm giác kỳ diệu khó giải thích.
Ý thức của hắn cũng bị kéo vào một không gian kỳ diệu.
Có chút rất giống với giao diện của Rương Hợp Thành, nhưng tinh xảo hơn rất nhiều.
Ý thức trở về, Bạch Hạo vội vã mở ra bảng thuộc tính của mình.
Người chơi: Bạch Hạo
Chức nghiệp: Không
Chức nghiệp phụ: Hợp Thành Sư cấp độ nhập môn (Duy nhất).
Thể lực: 6
Sức mạnh: 6
Mẫn tiệp: 7
Tinh thần: 9
Thiên phú: Bạo Thực Giả ( Cấp A)
Hợp Thành Sư cấp độ nhập môn: Chức nghiệp đặc biệ, vật phẩm dưới cấp F trở xuống có tỷ lệ hợp thành 100%, vật phẩm cấp E tỷ lệ hợp thành 10%, vật phẩm cấp D tỷ lệ hợp thành 1%.
- Mẹ nó...
Thiên ngôn vạn ngữ áp súc thành hai chữ, nói đơn giản chính là thể hiện đầy đủ tâm tình của Bạch Hạo lúc này.
Hắn vốn muốn, nếu như có thể đạt được năng lực hợp thành này, vậy cho dù xung quanh hắn có hoang vu cỡ nào thì hắn cũng có lòng tin có thể phát triển nhanh chóng ở giai đoạn đầu.
Lại không ngờ lại thu được một chức nghiệp phụ?
Tinh thần cũng gia tăng 1 điểm vĩnh viễn.
Tám ngày phú quý này rốt cuộc rơi vào trên đầu mình.
Kích động một hồi lâu, lúc này Bạch Hạo mới phục hồi lại tâm tình của mình.
Hắn nhét nước khoáng vào trong túi.
Sau khi dò xét 2000m, hắn lại quay đầu trở về nơi ở cũ.
Mục tiêu của hắn hôm nay rất đơn giản, chính là dò xét rõ ràng tình huống xung quanh.
Bởi vì phải quan sát tình huống xung quanh từng thời khắc, Bạch Hạo đi cũng không nhanh, dựa theo ký hiệu mình lưu lại trở về nơi ở thì đã là 11 giờ trưa.
Không nghỉ ngơi, Bạch Hạo chọn lựa một phương hướng khác để xuất phát.
Lần này vận khí không tệ, chỉ đi 2000m đã phát hiện một cánh rừng.
Điều này cũng làm cho Bạch Hạo thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì thời gian bảo vệ tân thủ chỉ có ba ngày, nếu như hắn đối mặt với một mảnh hoang vu thì cũng chỉ có thể dùng thức ăn trao đổi vật liệu gỗ, đây cũng là hạ sách vạn bất đắc dĩ.
Dù sao thì hắn cũng không phải thật sự muốn ăn đất.
Chặt bỏ một nhánh cành cây, Bạch Hạo ở trong bụi cây xung quanh vỗ nhè nhẹ, một bầy rắn lục từ trong bụi cây rậm rạp chui ra ngoài, chạy tứ tán.
Bạch Hạo lui ra phía sau mấy bước, có chút may mắn vì đã đoán trước được.
Nếu bị đám gia hỏa kia gặm một cái, sợ là hắn sẽ trực tiếp ngủm ở đây luôn rồi.
Sau khi xác định không có gì khác thường, lúc này hắn mới đi tới, nhặt búa đá lên bắt đầu chặt cây.
Búa đá nhìn thì thô ráp, nhưng lại rất sắc bén.
Chỉ năm lần, một cây to bằng bắp đùi đã bị chém ngã xuống đất.
Nhưng Bạch Hạo rõ ràng cảm thấy thể lực của mình yếu bớt một chút.
Mở bảng kỹ năng ra nhìn.
Thể lực giảm xuống một chút, ngay cả độ bền của búa đá cũng giảm xuống một chút.
Búa đá (19/20)
Nói cách khác, dựa theo thể lực của hắn bây giờ, chỉ có thể liên tục chặt sáu cây à?
- Thật đúng là giống như trò chơi.
- Nhưng mà trò chơi tốt xấu cũng có ba lô mà, chẳng lẽ phải để ta vác về hay sao?
Bạch Hạo có chút bất đắc dĩ.
Đúng lúc này, hắn đột nhiên chú ý tới trên cây bị chém ngã có hai chùm ánh sáng.
Bạch Hạo đi tới vớt hai khối ánh sáng lên.
Ba lô không gian x30 ô, có thể chứa đựng vật tư.
Thuật thu thập, có thể dùng để thu thập vật liệu gỗ, loại thịt, vật tư...
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Rương Hợp Thành.
Hắn đột nhiên nghĩ tới thiên phú mình lấy được có thể cắn nuốt bất kỳ vật phẩm nào.
Cụm từ bất kỳ cái gì này, phạm vi cũng có hơi rộng.
Thậm chí có thể nói là thiên phú mang tính khái niệm.
Nếu như hắn có thể cắn nuốt cái Rương Hợp Thành này, có phải là có thể đạt được năng lực của Rương Hợp Thành hay không?
Còn có thể là năng lực dùng một lần à?
Ánh mắt Bạch Hạo lấp lóe mấy cái, rất nhanh đã hạ quyết tâm.
Gan lớn chết no, gan nhỏ chết đói.
Dù sao cũng chỉ là một cái rương cấp thấp nhất, còn có tỷ lệ thất bại lớn như vậy.
Cho dù không thu hoạch được gì thì hắn cũng không đau lòng.
Cùng lắm thì sau khi ăn xong thì hắn cũng có thể tiêu hóa được.
Nghĩ tới đây, Bạch Hạo cũng không do dự nữa, cầm lấy Rương Hợp Thành quan sát vài cái, muốn tìm một nơi thích hợp để hạ miệng.
Dù sao thì hắn cũng sợ bị gãy răng.
Ngay khi hắn không có chỗ hạ miệng thì trong lòng đột nhiên dâng lên một tia hiểu ra.
Trực giác nói cho hắn biết, hàm răng và túi dạ dày của hắn giống nhau đều đã xảy ra thay đổi, có thể cắn đứt vạn vật.
Cái này cũng miễn cưỡng xem như là một loại kỹ năng công kích đúng không?
Ừm, tuyệt đối tính.
Hắn hít sâu một hơi, Bạch Hạo há miệng cắn lên Rương Hợp Thành. Không dùng quá nhiều sức, Rương Hợp Thành đã giống như đậu phụ yếu ớt, không cần tốn nhiều sức đã bị cắn một khối.
Cắn một cái, không có bất kỳ mùi vị nào.
Bạch Hạo nhắm mắt lại nhanh chóng gặm sạch Rương Hợp Thành, trong bụng dâng lên một tia cảm giác no, nhưng loại cảm giác này rất nhanh đã biến mất.
Thay vào đó là một tia cảm giác kỳ diệu khó giải thích.
Ý thức của hắn cũng bị kéo vào một không gian kỳ diệu.
Có chút rất giống với giao diện của Rương Hợp Thành, nhưng tinh xảo hơn rất nhiều.
Ý thức trở về, Bạch Hạo vội vã mở ra bảng thuộc tính của mình.
Người chơi: Bạch Hạo
Chức nghiệp: Không
Chức nghiệp phụ: Hợp Thành Sư cấp độ nhập môn (Duy nhất).
Thể lực: 6
Sức mạnh: 6
Mẫn tiệp: 7
Tinh thần: 9
Thiên phú: Bạo Thực Giả ( Cấp A)
Hợp Thành Sư cấp độ nhập môn: Chức nghiệp đặc biệ, vật phẩm dưới cấp F trở xuống có tỷ lệ hợp thành 100%, vật phẩm cấp E tỷ lệ hợp thành 10%, vật phẩm cấp D tỷ lệ hợp thành 1%.
- Mẹ nó...
Thiên ngôn vạn ngữ áp súc thành hai chữ, nói đơn giản chính là thể hiện đầy đủ tâm tình của Bạch Hạo lúc này.
Hắn vốn muốn, nếu như có thể đạt được năng lực hợp thành này, vậy cho dù xung quanh hắn có hoang vu cỡ nào thì hắn cũng có lòng tin có thể phát triển nhanh chóng ở giai đoạn đầu.
Lại không ngờ lại thu được một chức nghiệp phụ?
Tinh thần cũng gia tăng 1 điểm vĩnh viễn.
Tám ngày phú quý này rốt cuộc rơi vào trên đầu mình.
Kích động một hồi lâu, lúc này Bạch Hạo mới phục hồi lại tâm tình của mình.
Hắn nhét nước khoáng vào trong túi.
Sau khi dò xét 2000m, hắn lại quay đầu trở về nơi ở cũ.
Mục tiêu của hắn hôm nay rất đơn giản, chính là dò xét rõ ràng tình huống xung quanh.
Bởi vì phải quan sát tình huống xung quanh từng thời khắc, Bạch Hạo đi cũng không nhanh, dựa theo ký hiệu mình lưu lại trở về nơi ở thì đã là 11 giờ trưa.
Không nghỉ ngơi, Bạch Hạo chọn lựa một phương hướng khác để xuất phát.
Lần này vận khí không tệ, chỉ đi 2000m đã phát hiện một cánh rừng.
Điều này cũng làm cho Bạch Hạo thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì thời gian bảo vệ tân thủ chỉ có ba ngày, nếu như hắn đối mặt với một mảnh hoang vu thì cũng chỉ có thể dùng thức ăn trao đổi vật liệu gỗ, đây cũng là hạ sách vạn bất đắc dĩ.
Dù sao thì hắn cũng không phải thật sự muốn ăn đất.
Chặt bỏ một nhánh cành cây, Bạch Hạo ở trong bụi cây xung quanh vỗ nhè nhẹ, một bầy rắn lục từ trong bụi cây rậm rạp chui ra ngoài, chạy tứ tán.
Bạch Hạo lui ra phía sau mấy bước, có chút may mắn vì đã đoán trước được.
Nếu bị đám gia hỏa kia gặm một cái, sợ là hắn sẽ trực tiếp ngủm ở đây luôn rồi.
Sau khi xác định không có gì khác thường, lúc này hắn mới đi tới, nhặt búa đá lên bắt đầu chặt cây.
Búa đá nhìn thì thô ráp, nhưng lại rất sắc bén.
Chỉ năm lần, một cây to bằng bắp đùi đã bị chém ngã xuống đất.
Nhưng Bạch Hạo rõ ràng cảm thấy thể lực của mình yếu bớt một chút.
Mở bảng kỹ năng ra nhìn.
Thể lực giảm xuống một chút, ngay cả độ bền của búa đá cũng giảm xuống một chút.
Búa đá (19/20)
Nói cách khác, dựa theo thể lực của hắn bây giờ, chỉ có thể liên tục chặt sáu cây à?
- Thật đúng là giống như trò chơi.
- Nhưng mà trò chơi tốt xấu cũng có ba lô mà, chẳng lẽ phải để ta vác về hay sao?
Bạch Hạo có chút bất đắc dĩ.
Đúng lúc này, hắn đột nhiên chú ý tới trên cây bị chém ngã có hai chùm ánh sáng.
Bạch Hạo đi tới vớt hai khối ánh sáng lên.
Ba lô không gian x30 ô, có thể chứa đựng vật tư.
Thuật thu thập, có thể dùng để thu thập vật liệu gỗ, loại thịt, vật tư...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.