Toàn Dân: Trời Ạ! Pháp Sư Ta Đây Sao Chỉ Biết Cấm Chú Thế Này (Dịch)
Chương 2: Cấm Chú Hệ Hỏa —— Thiên Diễm Táng Lễ!
Hắc Võng Ba Lão Bản
21/02/2024
Sở Vân nhìn giao diện thuộc tính của mình.
Rất rõ ràng.
Giao diện của hắn có vô vàn chỗ khác những người khác.
Vừa mới hoàn thành chuyển chức, không phải nên là pháp sư tập sự sao?
Pháp sư cấm chú là cái quỷ gì?
Sở Vân nhìn chằm chằm hai cái kỹ năng trên giao diện.
Cấm chú hệ hỏa —— Thiên Diễm Táng Lễ!
Kỹ năng bị động —— Ma Pháp Chi Nguyên!
Còn nữa, kỹ năng này lại là vụ gì đây?
Bình thường vừa mới hoàn thành chuyển chức, kỹ năng của pháp sư không phải là cái gì mà Hỏa Cầu Thuật, Thủy Đạn Thuật, Phong Nhận Thuật,… những pháp thuật cơ sở này sao?
Kỹ năng bị động cùng lắm thì chính là thân cận nguyên tố, mà Ma Pháp Chi Nguyên còn có một chuỗi dài giới thiệu kỹ năng kia khiến hắn có chút quáng mắt, cái này cmn là thần kỹ cmnr.
Sở Vân biết, tại Lam Tinh, ma pháp từ yếu đến mạnh, được chia thành từ nhất giai tới cửu giai!
Mà xếp trên ma pháp cửu giai, chính là cấm chú!
Hắn vừa mới hoàn thành chuyển chức, đã học được cấm chú rồi hở?
Còn có thể trực tiếp phóng thích?
Giật mình chỉ trong chốc lát, Sở Vân rốt cục đã lấy lại tinh thần.
Đậu xanh!
Trùng sinh đến thế giới này mười tám năm, hoá ra bàn tay vàng đang chờ ta ở đây sao?
“Sở Vân, chúc mừng ngươi, về sau ngươi chính là pháp gia cao quý, đừng quên anh em nha.”
“Anh Sở Vân, ta là mục sư, lúc nào cùng tổ đội đi vịnh Thiển Hải luyện cấp nha?”
“Sở Vân lão ca, ta là chiến sĩ, cùng ta cùng tổ đội đi, chiến pháp phối hợp, làm chơi ăn thật!”
“...”
Hắn đang suy nghĩ liên miên thì đã đi tới chỗ đám người.
Từng thiếu niên thiếu nữ có quen biết với Sở Vân đều bước tới, nhao nhao chúc mừng Sở Vân chuyển chức thành pháp sư, còn có cô gái mở lời mời tổ đội.
“Cám, cám ơn.”
“Ta còn có việc, đi trước đây.”
Sở Vân ý cười không giảm, chân lại như bôi mỡ, khéo léo tránh thoát đám người nhiệt tình, vội vàng đi về phía cổng trường.
Hắn bây giờ có chút nóng lòng muốn nghiệm chứng kỹ năng mình vừa mới nắm giữ.
Dựa theo giới thiệu bên trên giao diện kỹ năng.
Hắn nắm giữ cấm chú hệ hỏa, tiêu hao rất lớn.
Hiển nhiên không phải một người vừa mới chuyển chức như hắn có thể phóng ra.
Cũng may có kỹ năng bị động thần thánh là Ma Pháp Chi Nguyên, cái này khiến Sở Vân trong lòng có chút kích động.
Nhưng mà hắn cũng không muốn lên hotsearch, hiển nhiên trường học không phải nơi thích hợp để thử cấm chú hệ hỏa.
“Sở Vân đây là đi đâu vậy?”
“Còn có thể đi đâu nữa? Khẳng định là đi vịnh Thiển Hải để thử kỹ năng rồi, vừa mới chuyển chức thành công, đương nhiên là muốn đi thử kỹ năng một chút rồi.”
“Có lý, ta cũng đi!”
“...”
Vịnh Thiển Hải.
Là khu luyện cấp thích hợp với người mới nhất ở thành phố Lâm Hải, quái vật ở đó đều rất ôn hòa, chả khác nào gói kinh nghiệm nằm chờ tới lấy.
Rất nhiều thanh thiếu niên vừa mới hoàn thành chuyển chức đều sẽ tới vịnh Thiển Hải để luyện kỹ năng, đánh quái thăng cấp.
Nhìn Sở Vân vội vàng rời đi, các thiếu niên thiếu nữ vừa mới hoàn thành chuyển chức cũng bước nhanh đuổi theo.
...
Cây cỏ xanh biếc lay động, khi thì vang sào sạt, tựa hồ có dã thú xuyên thẳng qua.
Một thiếu niên tuấn lãng với trang phục bình thường treo ý cười lười biếng, từ trên xe lửa đi xuống.
Đi được mấy bước, trước mặt xuất hiện một cái bảng hiệu gỗ cực lớn.
Mãnh Trư Lâm, khu luyện cấp tân thủ, đẳng cấp đề cử: cấp 5 - 10.
Sở Vân không tới vịnh Thiển Hải, mà là lựa chọn một khu luyện cấp khác.
Nhìn con đường nhỏ uốn lượn về phía sâu khu rừng trước mặt.
Trong đầu Sở Vân hiện lên lời giảng của giáo viên trong trường.
Bởi vì Mãnh Trư Lâm tồn tại quái vật lợn rừng có thể sẽ chủ động công kích.
So với vịnh Thiển Hải người đông nghìn nghịt, khu luyện cấp này lại ít người hơn rất nhiều rất nhiều.
Đây cũng chính là nguyên nhân Sở Vân lựa chọn Mãnh Trư Lâm.
“Trước tiên đi vào sâu một chút đã.”
Sở Vân đảo mắt qua bốn phía, cất bước đi vào con đường nhỏ, tiến vào Mãnh Trư Lâm.
Hắn mới chỉ lv 0 đã vượt cấp tới đây cũng không phải lỗ mãng.
Tự thân giao diện cơ bản không thể nào là giả.
Cha mẹ của hắn cũng là chức nghiệp giả cao giai, mặc dù đã sớm vẫn lạc tại một bí cảnh nào đó, nhưng mà tài sản để lại cho hắn cũng không hề ít, trước khi đến đây hắn đã chuẩn bị xong đạo cụ phòng hộ.
Đi trong chốc lát, hai bên đường dần dần trống trải.
Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một vài tán cây to lớn rõ ràng hoàn toàn khác biệt với cây cối bình thường, nhánh cây tựa như nanh vuốt, lại giống roi, đung đưa giống như động kinh.
Thụ quái thường, lv. 5.
Sở Vân nhìn lướt qua, bước chân nhẹ nhàng tiếp tục hướng phía trước.
Quái vật ở Mãnh Trư Lâm ngoại trừ lợn rừng, còn có Thụ quái.
Thụ quái là sinh vật trung lập, chỉ cần không tới gần, thì sẽ không bị tổn thương.
“Tinh linh bên trong hỏa diễm, hãy phóng thích phẫn nộ của ngươi, tiêu diệt kẻ địch của ta đi!”
Đi không bao xa, Sở Vân đã nhìn thấy một người đàn ông khá chững chạc, mặc pháp bào vải bố, cầm một cây gỗ màu nâu vung vẩy niệm chú.
Lập tức.
Một đại hỏa cầu đường kính nửa mét trực tiếp đánh ra, đập vào trên người Thụ quái to lớn đang giương nanh múa vuốt cách đó không xa.
Khí tức nóng rực lập tức phiêu đãng trong không trung.
Thụ quái to lớn trong nháy mắt bị cháy xém, một vầng sáng màu trắng nõn bao phủ về phía người đàn ông.
Hắn nhìn lướt qua Sở Vân, cái cằm hơi khẽ nâng lên, tỏ vẻ kiêu ngạo, không để ý đến Sở Vân, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu kế tiếp để luyện cấp.
“Cũng là pháp sư.”
Sở Vân nhìn thoáng qua.
Rõ ràng, chức nghiệp của người này là pháp sư, niệm chú ra Hỏa Cầu Thuật vừa lớn lại mạnh mẽ.
“Không biết Hỏa Cầu Thuật của mình sẽ như thế nào nhỉ?.”
Sở Vân có chút chờ mong, tiếp tục đi vào sâu hơn.
Dọc đường, Sở Vân còn gặp được một ít lợn rừng.
Có điều những con lợn rừng kia cũng không tạo thành nguy hiểm gì đối với hắn, đều bị các chức nghiệp giả khác tới Mãnh Trư Lâm luyện cấp cùng nhau tiến lên giải quyết hết.
Những chức nghiệp giả này phần lớn đều là chiến sĩ và mục sư, cũng không gặp được thêm pháp sư nào ngoài người đàn ông mặc pháp bào vải bố khi nãy.
“Tới đây được rồi.”
Sở Vân lấy điện thoại di động ra, nhìn thoáng qua thời gian.
Hắn tiến vào Mãnh Trư Lâm đã qua một giờ, dọc đường đi tới đã rất ít nhìn thấy bóng người.
Dựa theo hắn tính toán, nơi này có lẽ chính là nơi phù hợp để thử kỹ năng.
“Hừ hừ hừ!”
“Hừ hừ!”
Trái phải hai con lợn rừng hung hãn đúng lúc cũng phát hiện Sở Vân!
Lợn rừng mặt xanh lv. 8
Lợn rừng răng xanh lv. 9
Hai con lợn rừng nhìn thấy Sở Vân thì đỏ mắt, móng sau cường tráng đạp một phát xuống mặt đất, lưu lại một cái hố rõ ràng, lao về phía Sở Vân!
Sở Vân hơi thu lại ý cười.
Cấm chú hệ hỏa —— Thiên Diễm Táng Lễ!
Hắn giơ cánh tay lên, dưới tác dụng bị động của Ma Pháp Chi Nguyên.
Không cần phải niệm chú gì, kỹ năng gần như được phóng thích ra như bản năng.
Ầm ầm!
Âm thanh rất lớn, giống như là thiên thạch rơi đập, đột nhiên vang lên bên ngoài thành phố Lâm Hải!
Ngập trời huyết hồng, chiếu đỏ rực bầu trời trong chu vi trăm dặm!
Khí tức nóng bỏng, triệt để thôn phệ Mãnh Trư Lâm!
Rất rõ ràng.
Giao diện của hắn có vô vàn chỗ khác những người khác.
Vừa mới hoàn thành chuyển chức, không phải nên là pháp sư tập sự sao?
Pháp sư cấm chú là cái quỷ gì?
Sở Vân nhìn chằm chằm hai cái kỹ năng trên giao diện.
Cấm chú hệ hỏa —— Thiên Diễm Táng Lễ!
Kỹ năng bị động —— Ma Pháp Chi Nguyên!
Còn nữa, kỹ năng này lại là vụ gì đây?
Bình thường vừa mới hoàn thành chuyển chức, kỹ năng của pháp sư không phải là cái gì mà Hỏa Cầu Thuật, Thủy Đạn Thuật, Phong Nhận Thuật,… những pháp thuật cơ sở này sao?
Kỹ năng bị động cùng lắm thì chính là thân cận nguyên tố, mà Ma Pháp Chi Nguyên còn có một chuỗi dài giới thiệu kỹ năng kia khiến hắn có chút quáng mắt, cái này cmn là thần kỹ cmnr.
Sở Vân biết, tại Lam Tinh, ma pháp từ yếu đến mạnh, được chia thành từ nhất giai tới cửu giai!
Mà xếp trên ma pháp cửu giai, chính là cấm chú!
Hắn vừa mới hoàn thành chuyển chức, đã học được cấm chú rồi hở?
Còn có thể trực tiếp phóng thích?
Giật mình chỉ trong chốc lát, Sở Vân rốt cục đã lấy lại tinh thần.
Đậu xanh!
Trùng sinh đến thế giới này mười tám năm, hoá ra bàn tay vàng đang chờ ta ở đây sao?
“Sở Vân, chúc mừng ngươi, về sau ngươi chính là pháp gia cao quý, đừng quên anh em nha.”
“Anh Sở Vân, ta là mục sư, lúc nào cùng tổ đội đi vịnh Thiển Hải luyện cấp nha?”
“Sở Vân lão ca, ta là chiến sĩ, cùng ta cùng tổ đội đi, chiến pháp phối hợp, làm chơi ăn thật!”
“...”
Hắn đang suy nghĩ liên miên thì đã đi tới chỗ đám người.
Từng thiếu niên thiếu nữ có quen biết với Sở Vân đều bước tới, nhao nhao chúc mừng Sở Vân chuyển chức thành pháp sư, còn có cô gái mở lời mời tổ đội.
“Cám, cám ơn.”
“Ta còn có việc, đi trước đây.”
Sở Vân ý cười không giảm, chân lại như bôi mỡ, khéo léo tránh thoát đám người nhiệt tình, vội vàng đi về phía cổng trường.
Hắn bây giờ có chút nóng lòng muốn nghiệm chứng kỹ năng mình vừa mới nắm giữ.
Dựa theo giới thiệu bên trên giao diện kỹ năng.
Hắn nắm giữ cấm chú hệ hỏa, tiêu hao rất lớn.
Hiển nhiên không phải một người vừa mới chuyển chức như hắn có thể phóng ra.
Cũng may có kỹ năng bị động thần thánh là Ma Pháp Chi Nguyên, cái này khiến Sở Vân trong lòng có chút kích động.
Nhưng mà hắn cũng không muốn lên hotsearch, hiển nhiên trường học không phải nơi thích hợp để thử cấm chú hệ hỏa.
“Sở Vân đây là đi đâu vậy?”
“Còn có thể đi đâu nữa? Khẳng định là đi vịnh Thiển Hải để thử kỹ năng rồi, vừa mới chuyển chức thành công, đương nhiên là muốn đi thử kỹ năng một chút rồi.”
“Có lý, ta cũng đi!”
“...”
Vịnh Thiển Hải.
Là khu luyện cấp thích hợp với người mới nhất ở thành phố Lâm Hải, quái vật ở đó đều rất ôn hòa, chả khác nào gói kinh nghiệm nằm chờ tới lấy.
Rất nhiều thanh thiếu niên vừa mới hoàn thành chuyển chức đều sẽ tới vịnh Thiển Hải để luyện kỹ năng, đánh quái thăng cấp.
Nhìn Sở Vân vội vàng rời đi, các thiếu niên thiếu nữ vừa mới hoàn thành chuyển chức cũng bước nhanh đuổi theo.
...
Cây cỏ xanh biếc lay động, khi thì vang sào sạt, tựa hồ có dã thú xuyên thẳng qua.
Một thiếu niên tuấn lãng với trang phục bình thường treo ý cười lười biếng, từ trên xe lửa đi xuống.
Đi được mấy bước, trước mặt xuất hiện một cái bảng hiệu gỗ cực lớn.
Mãnh Trư Lâm, khu luyện cấp tân thủ, đẳng cấp đề cử: cấp 5 - 10.
Sở Vân không tới vịnh Thiển Hải, mà là lựa chọn một khu luyện cấp khác.
Nhìn con đường nhỏ uốn lượn về phía sâu khu rừng trước mặt.
Trong đầu Sở Vân hiện lên lời giảng của giáo viên trong trường.
Bởi vì Mãnh Trư Lâm tồn tại quái vật lợn rừng có thể sẽ chủ động công kích.
So với vịnh Thiển Hải người đông nghìn nghịt, khu luyện cấp này lại ít người hơn rất nhiều rất nhiều.
Đây cũng chính là nguyên nhân Sở Vân lựa chọn Mãnh Trư Lâm.
“Trước tiên đi vào sâu một chút đã.”
Sở Vân đảo mắt qua bốn phía, cất bước đi vào con đường nhỏ, tiến vào Mãnh Trư Lâm.
Hắn mới chỉ lv 0 đã vượt cấp tới đây cũng không phải lỗ mãng.
Tự thân giao diện cơ bản không thể nào là giả.
Cha mẹ của hắn cũng là chức nghiệp giả cao giai, mặc dù đã sớm vẫn lạc tại một bí cảnh nào đó, nhưng mà tài sản để lại cho hắn cũng không hề ít, trước khi đến đây hắn đã chuẩn bị xong đạo cụ phòng hộ.
Đi trong chốc lát, hai bên đường dần dần trống trải.
Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một vài tán cây to lớn rõ ràng hoàn toàn khác biệt với cây cối bình thường, nhánh cây tựa như nanh vuốt, lại giống roi, đung đưa giống như động kinh.
Thụ quái thường, lv. 5.
Sở Vân nhìn lướt qua, bước chân nhẹ nhàng tiếp tục hướng phía trước.
Quái vật ở Mãnh Trư Lâm ngoại trừ lợn rừng, còn có Thụ quái.
Thụ quái là sinh vật trung lập, chỉ cần không tới gần, thì sẽ không bị tổn thương.
“Tinh linh bên trong hỏa diễm, hãy phóng thích phẫn nộ của ngươi, tiêu diệt kẻ địch của ta đi!”
Đi không bao xa, Sở Vân đã nhìn thấy một người đàn ông khá chững chạc, mặc pháp bào vải bố, cầm một cây gỗ màu nâu vung vẩy niệm chú.
Lập tức.
Một đại hỏa cầu đường kính nửa mét trực tiếp đánh ra, đập vào trên người Thụ quái to lớn đang giương nanh múa vuốt cách đó không xa.
Khí tức nóng rực lập tức phiêu đãng trong không trung.
Thụ quái to lớn trong nháy mắt bị cháy xém, một vầng sáng màu trắng nõn bao phủ về phía người đàn ông.
Hắn nhìn lướt qua Sở Vân, cái cằm hơi khẽ nâng lên, tỏ vẻ kiêu ngạo, không để ý đến Sở Vân, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu kế tiếp để luyện cấp.
“Cũng là pháp sư.”
Sở Vân nhìn thoáng qua.
Rõ ràng, chức nghiệp của người này là pháp sư, niệm chú ra Hỏa Cầu Thuật vừa lớn lại mạnh mẽ.
“Không biết Hỏa Cầu Thuật của mình sẽ như thế nào nhỉ?.”
Sở Vân có chút chờ mong, tiếp tục đi vào sâu hơn.
Dọc đường, Sở Vân còn gặp được một ít lợn rừng.
Có điều những con lợn rừng kia cũng không tạo thành nguy hiểm gì đối với hắn, đều bị các chức nghiệp giả khác tới Mãnh Trư Lâm luyện cấp cùng nhau tiến lên giải quyết hết.
Những chức nghiệp giả này phần lớn đều là chiến sĩ và mục sư, cũng không gặp được thêm pháp sư nào ngoài người đàn ông mặc pháp bào vải bố khi nãy.
“Tới đây được rồi.”
Sở Vân lấy điện thoại di động ra, nhìn thoáng qua thời gian.
Hắn tiến vào Mãnh Trư Lâm đã qua một giờ, dọc đường đi tới đã rất ít nhìn thấy bóng người.
Dựa theo hắn tính toán, nơi này có lẽ chính là nơi phù hợp để thử kỹ năng.
“Hừ hừ hừ!”
“Hừ hừ!”
Trái phải hai con lợn rừng hung hãn đúng lúc cũng phát hiện Sở Vân!
Lợn rừng mặt xanh lv. 8
Lợn rừng răng xanh lv. 9
Hai con lợn rừng nhìn thấy Sở Vân thì đỏ mắt, móng sau cường tráng đạp một phát xuống mặt đất, lưu lại một cái hố rõ ràng, lao về phía Sở Vân!
Sở Vân hơi thu lại ý cười.
Cấm chú hệ hỏa —— Thiên Diễm Táng Lễ!
Hắn giơ cánh tay lên, dưới tác dụng bị động của Ma Pháp Chi Nguyên.
Không cần phải niệm chú gì, kỹ năng gần như được phóng thích ra như bản năng.
Ầm ầm!
Âm thanh rất lớn, giống như là thiên thạch rơi đập, đột nhiên vang lên bên ngoài thành phố Lâm Hải!
Ngập trời huyết hồng, chiếu đỏ rực bầu trời trong chu vi trăm dặm!
Khí tức nóng bỏng, triệt để thôn phệ Mãnh Trư Lâm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.