Chương 38: Đệ nhất mỹ nhân
Nhất Chích Đại Nhạn
03/01/2022
102.
Tào Tử Luyện từ giữa không trung ngã xuống, té dập mặt trên đất.
Lục Chiêu Minh dừng lại ở bên người hắn khom lưng nhặt vỏ kiếm về, không quên nghiêm túc cùng Tào Tử Luyện nói: "Ta đánh trúng."
Tào Tử Luyện so với Hoa Lưu Tước trước đây còn muốn thảm hơn, vỏ kiếm Lục Chiêu Minh ném đi hoàn hảo đập ngay thắt lưng hắn, chỉ cần vừa động đậy chút thôi là đã đau đến vạn tiễn xuyên tâm, Tào Tử Luyện cho rằng eo mình bị chặt đứt mất rồi, nghiến răng nghiến lợi mà nắm chặt nắm tay, hướng Lục Chiêu Minh mắng to: "Ta...... Ta...... Bổn cung chủ chỉ là sơ suất!"
Lục Chiêu Minh đứng im, mặt lộ vẻ nghi hoặc: "Công chúa?"
* Từ cung chủ và công chúa trong tiếng trung đồng âm, đều đọc là Gōngzhǔ
Hắn trên dưới đánh giá Tào Tử Luyện, cảm thấy vóc người này...... Hẳn không phải là nữ giả nam trang.
Bùi Vô Loạn đã đuổi tới bên cạnh hai người, hắn mới vừa rồi trơ mắt nhìn Lục Chiêu Minh dùng vỏ kiếm đem người từ bầu trời đánh bịch cái rơi xuống đất, có chút giật mình, không khỏi ho nhẹ một tiếng, nói: "Lục hiền chất thật là tinh thông kiếm pháp."
Hắn nói xong câu đó, cảm thấy có chút không đúng.
Nhưng Lục Chiêu Minh cũng không có dùng đến kiếm, hắn vừa nãy dùng chính là vỏ kiếm, vẫn là có thể đem người nện xuống dưới.
Vì thế Bùi Vô Loạn sửa lại câu chữ, nói: "Lục hiền chất quả thật tinh thông ám khí"
...... Nói như vậy vẫn cảm thấy có chỗ nào chưa đúng.
Vỏ kiếm có thể xem như ám khí sao?
Bùi Vô Loạn tự nhận mình cũng là người từng trải, hắn đã gặp qua rất nhiều loại cao thủ, quả thật có người chỉ sử dụng vũ khí là vỏ kiếm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên thấy được có người rút kiếm chỉ vì cần lấy vỏ kiếm ném người.
Hắn không khỏi tâm sinh nghi hoặc.
Vương Hạc Niên...... Rốt cuộc đã dạy Lục Chiêu Minh cái gì?
Trương Tiểu Nguyên cuối cùng cũng chạy tới.
Y đã không biết mình nên nói gì mới phải, sư huynh chính là thích ném kiếm, chớ nói y đem kiếm tuệ gắn thêm một miếng ngọc bội hình mèo con, chỉ sợ cho dù y đem kiếm của đại sư huynh đổi thành kiếm ngọc, Lục Chiêu Minh vẫn sẽ ném không thương tiếc.
Trương Tiểu Nguyên chỉ có thể thở dài thật sâu.
Y đi đến bên người Lục Chiêu Minh, nói: "Đại sư huynh, huynh lại ném kiếm rồi."
Chính Trương Tiểu Nguyên cũng cảm thấy lời nói của mình có chút bất lực, nhưng y lại không nghĩ đến Lục Chiêu Minh sẽ nâng thanh kiếm trong tay lên, nghiêm túc cùng y nói: "Ta vứt là vỏ kiếm."
Kiếm tuệ cùng miếng ngọc bội đương nhiên Dmột chút cũng không sứt mẻ gì, chỉ là vỏ kiếm nện vô eo Tào Tử Luyện bị hai thanh ám khí tiểu phi đao của hắn đâm thủng ra mấy lỗ trên vỏ.
Trương Tiểu Nguyên nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ra tay trên thắt lưng thật sự là dễ xảy ra chuyện."
Lục Chiêu Minh: "Ta biết điểm dừng, hẳn là không gây ra thương tích gì."
Trương Tiểu Nguyên nhìn Tào Tử Luyện nằm trên đất đau đến nhe răng trợn mắt, cảm thấy tiêu chuẩn " điểm dừng" của đại sư huynh chắc là khác với người bình thường.
Y nghĩ như thế, chợt thấy trước mặt bắn ra mấy quả đạn khói, nổ tung mù mịt, đem Tào Tử Luyện bao phủ ở bên trong. Bùi Vô Loạn nói một câu "Không ổn", nâng tay áo xua đi bụi mù liền nhìn thấy tên Tào Tử Luyện vừa nãy còn thống khổ giãy trên mặt đất giờ đã không thấy đâu.
Mà Trương Tiểu Nguyên lại xem đến vô cùng rõ ràng, khi bụi mù nổ tung, từ chỗ của Tào Tử Luyện bỗng hiện lên một hàng giới thiệu thân phận khác.
"A Thiện Nhĩ, trưởng lão U Huyễn Cung, nhân sĩ Tây Vực, công phu này không xuất hiện trên võ lâm Trung Nguyên, không có xếp hạng trên giang hồ"
" Trong Tây Vực các thị tộc xếp hạng 33 "
Một môn phái chỉ có hai người cũng thôi đi, đây còn một người là cung chủ, một người là trưởng lão.....
Hoá ra hai người này đến cả một tên đệ tử cũng không có.
Trương Tiểu Nguyên tuy thấy phương hướng hai người chạy trốn, lại không dám đem việc này nói lại với Bùi Vô Loạn —— ở đây nhiều cao thủ võ lâm như vậy còn chưa thấy rõ, y chỉ là một hậu bối nhỏ nhoi liền tới lượt sao? Đến lúc đó bị vây hỏi làm cách nào mà thấy được thì y coi như xong.
Hơn nữa, môn phái của Tào Tử Luyện cũng chỉ có mỗi hai người, hẳn là không nhấc nổi ngọn sóng gì trên giang hồ.
Người bị nện đã chạy mất, Lục Chiêu Minh cảm thấy có chút tiếc nuối, hắn tra kiếm trở lại trong vỏ, xoay người liền muốn trở về, lại thấy Bùi Vô Loạn cùng một đám mấy người tiền bối trong võ lâm đều đang nhìn y, ánh mắt lập lòe phát sáng.
Hắn không rõ nguyên do, hướng phía ngoài mà đi, mọi người đều nháo nhào vì hắn nhường đường, đợi Lục Chiêu Minh đã đi một đoạn rồi, lúc này mới nghe được phía sau mọi người châu đầu ghé tai, nghị luận sôi nổi.
"Mau! Mau đem tên của sư huynh các ngươi trong danh sách luận võ gỡ xuống! Để sư thúc đây lên nào!"
"Này xem ra phải để lão phu tự mình đến tỷ thí rồi!"
Trương Tiểu Nguyên: "......"
......
Trương Tiểu Nguyên cảm thấy, đại sư huynh thật là đáng sợ.
Hắn thậm chí còn có thể khiến cho các bậc tiền bối trung niên của mấy môn phái tự mình lên võ đài luận tỷ thí!
Chỉ là Trương Tiểu Nguyên có chút không rõ, nếu chẳng may mấy vị lão tiền bối này lên võ đài tỷ thí lại bị đại sư huynh đá xuống dưới...... Kia chẳng phải là càng mất mặt hơn sao?
Hoa Lưu Tước chân bị thương còn chưa lành cho nên cũng không có đuổi theo lại đây, tuy nhiên hắn vẫn thấy rất rõ Lục Chiêu Minh chỉ cần dùng vỏ kiếm thôi đã có thể nện một chưởng khí thế đem người từ trên không trung đánh bịch cái rớt xuống đất, vì thế hắn đỡ tường, che lại chân của chính mình, phảng phất nhớ đến cái đêm đau đớn kia.
Đại Hội Võ Lâm mới ngày thứ nhất đã xảy ra náo loạn như vậy, mọi người sớm cũng không còn tâm tư tham gia nữa, Bùi Vô Loạn lệnh người đi tra rõ xem U Huyễn Cung rốt cuộc là môn phái nào, ngày thứ nhất cứ vậy mà kết thúc. Chỉ là ngay lúc này đây liền trông thấy chủ sự của Võ Lâm Minh trang vội vàng chạy từ Thiên Tinh Đường tới, ghé vào bên tai Bùi Vô Loạn nói gì đó.
Kia chủ sự đã dùng một tay che miệng, cho nên Trương Tiểu Nguyên cũng không biết hắn đến cùng là đang nói gì, mà Bùi Vô Loạn nghe xong liền nhướng mày ra ngoài, y thấy những người khác cũng đều theo chân Bùi Vô Loạn, Trương Tiểu Nguyên cũng muốn nhìn một chút xem bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, liền cũng đi cùng.
Bọn họ đi ra đến ngoài cửa của Võ Lâm Minh trang, Trương Tiểu Nguyên liếc mắt một cái liền thấy mấy cỗ quan tài đen, phía trên còn đặt một vòng hoa trắng, âm trầm quỷ dị, vô cùng dọa người.
Trương Tiểu Nguyên vốn có chút sợ hãi đỗi với mấy chuyện ma quỷ, bên ngoài Võ Lâm Minh trang vô duyên vô cớ xuất hiện mấy cỗ quan tài, này cũng quá khủng bố rồi. Y đứng phía sau lưng nhị sư huynh, chỉ dám ló mỗi cái đầu ra xem. Bùi Vô Loạn đã lệnh cho người mở nắp một cỗ quan tài, bên trong cũng không có thi thể, chỉ là một hình nộm người giấy mà thôi, tuy nhiên trên người hình nộm có đặt một mảnh giấy, Bùi Vô Loạn nhặt lên xem, vừa đọc xong sắc mặt liền trở nên âm trầm.
Tờ giấy này viết tên của hắn.
Bùi Vô Loạn cho người đem mấy cỗ quan tài còn lại đều mở ra hết, quả nhiên bên trong đều có một tên người giấy, đồng thời trước ngực cũng đều có một mảnh giấy ghi tên phần lớn các vị tiền bối đức cao vọng trọng trong Võ Lâm Minh , mà trên người tên hình nộm cuối cùng lại viết tên Ma giáo giáo chủ Mạc Vấn Thiên.
Trên tờ giấy viết, Võ Lâm Minh tác oai tác quái, Ma Giáo giáo chủ phế vật Mạc Vấn Thiên.
Phế vật.
Hai chữ này nói ra, chỉ sợ tất cả bạch đạo đều không có mấy người đồng tình .
Năm đó Ma giáo giáo chủ Mạc Vấn Thiên còn ở trên giang hồ, thủ đoạn âm ngoan ác độc, danh tiếng cơ hồ vang xa tới mức mọi người khi nhắc tới tên hắn đều không tự chủ mà rùng mình, nếu không phải về sau Võ Lâm Minh quật khởi, Ma giáo dần dần thoái lui giang hồ thì tình cảnh bây giờ không ai dám nói trước được.
Sự việc này vô luận đối với bạch đạo hay Ma Giáo, đều là hành vi khiêu khích đến cực điểm.
Bùi Vô Loạn hỏi thủ vệ trông coi, hắn cũng chỉ nói số cỗ quan tài này là do mấy người quái nhân mang đến, hành động của chúng xuất quỷ nhập thần, mấy thủ vệ không kịp ngăn cản.
Lâm Dịch đứng ở phía sau Bùi Vô Loạn, không khỏi căm giận mắng: " Đám người U Huyễn Cung này thật đúng là to gan."
Trương Tiểu Nguyên lại cảm thấy rất kỳ quái.
Mấy cỗ quan tài này ước chứng mỗi cái đều nặng trên dưới một trăm ký, làm sao mấy tên đó có thể dễ dàng đem đến rồi lại không một tiếng động mà rời khỏi?
Nếu trong trường hợp bình thường, một cỗ quan tài cũng cần ít nhất ba bốn thanh niên cường tráng mới có thể nhấc được, trong tình huống này cứ cho là do người có thân thể vô cùng khoẻ mạnh cộng với đã tập võ lâu năm mang tới thì để khiên mấy cỗ quan tài như vậy cũng cần ít nhất hai ba người mới phải.
Theo y biết, cái môn phái U Huyễn Cung của Tào Tử Luyện đếm đi đếm lại cũng chỉ có vỏn vẹn hai người mà thôi.
Lại nói đến eo của Tào Tử Luyện đã thành ra như vậy ...... Nếu không tĩnh dưỡng ít nhất mười ngày nửa tháng thì chắc chắn không đi lại được.
Này tuyệt đối không phải việc mà tên ngu ngốc Tào Tử Luyện làm ra.
Nhưng nếu không phải bọn họ thì là ai?
Trương Tiểu Nguyên chỉ hận năng lực chính mình không thể nhìn thấy tin tức từ trên đồ vật.
Loại thời khắc mấu chốt này, y thế nhưng cái gì cũng đều nhìn không ra!
......
Trương Tiểu Nguyên lo lắng sốt ruột mà trở vào Võ Lâm Minh trang, nhưng ngoại trừ y ra thì ba người còn lại chính là bộ dáng tập mãi thành quen.
Hoa Lưu Tước trước sau vô cùng bình tĩnh, trong miệng lẩm bẩm lầm bầm nhắc mãi, nói: "Đúng là Đại Hội Võ Lâm mà, năm nào cũng phải xảy ra vài chuyện thế này."
Trương Tiểu Nguyên: "......"
"Đại khái chính là Ma giáo đã lâu chưa có động tĩnh, tà đạo liền vì thế mà đứng ngồi không yên." Tưởng Tiệm Vũ cũng đi theo nói, "Không sao, không phải sự việc gì nghiêm trọng cả."
Tà đạo cũng đã đem người đến Đại Hội Võ Lâm khiêu khích rồi , này còn chưa tính là nghiêm trọng ư?!
Tưởng Tiệm Vũ hiển nhiên càng quan tâm đến buổi luận võ tỷ thí ngày mai hơn.
Hắn cau mày hỏi Lục Chiêu Minh: "Đại sư huynh, buổi luận võ ngày mai ngươi nắm chắc mấy phần?"
Lục Chiêu Minh lắc đầu: "Ta không biết đối thủ là ai."
Tưởng Tiệm Vũ liền nói: "Ngày mai chúng ta liền đến sớm một chút, nếu có thể lấy được danh hiệu đệ nhất thì chắc chắn về sau không cần phải lo việc sư môn chúng ta không có ai muốn gia nhập nữa."
Hoa Lưu Tước nhỏ giọng nói: "Ta muốn có một sư muội."
Không ai để ý đến hắn.
Trương Tiểu Nguyên bỗng nhiên có chút kích động.
Từ từ! Nếu bọn họ có thể biết được thủ pháp của những người đối đầu đại sư huynh ngày mai, vậy chẳng phải cơ hội thắng của đại sư huynh liền lớn hơn sao?
Trương Tiểu Nguyên cảm thấy chính mình có chiến lược rồi.
Hắn giữ chặt tay Lục Chiêu Minh, nhất thời khó nén được kích động trong lòng.
"Đại sư huynh!" Trương Tiểu Nguyên một phen nắm lấy tay Lục Chiêu Minh , "Đệ có thể hỗ trợ huynh giành lấy chiến thắng!"
Tưởng Tiệm Vũ còn nhịn không được cười, nói: "Đệ thì biết cái gì."
Trương Tiểu Nguyên nhỏ giọng lẩm bẩm: "Những gì đệ biết so với mấy người bọn huynh còn nhiều hơn."
103.
Ngày thứ hai diễn ra buổi luận võ, mọi người vội vàng tới hiện trường, ở dưới đài, Tưởng Tiệm Vũ nhìn một lượt tên các đệ tử môn phái trên danh thiếp, vuốt vuốt cằm phân tích đối thủ cho Lục Chiêu Minh nghe.
Tưởng Tiệm Vũ: "Như Sơn Quan chính là đệ tử thân truyền của quan chủ, nhân tài kiệt xuất, tuyệt đối là một đối thủ đáng gờm ——"
Trương Tiểu Nguyên: " Trên giang hồ xếp hạng 177 , ưa thủ không ưa công, huynh chỉ cần đá mông hắn, hắn chắn chắn không phản kháng được."
Tưởng Tiệm Vũ: "Tán Hoa Cung vẫn là đại đệ tử Kha Tinh Văn......"
Trương Tiểu Nguyên: "Huynh làm bộ đá mông hắn, hắn thấy huynh mông liền đau."
Tưởng Tiệm Vũ: "Ách...... Tử Hà Lâu sư thúc thân phận cao, tốt xấu gì cũng là tiền bối, ít nhiều vẫn phải để lại cho ông ấy chút mặt mũi, sư huynh ngươi xuống tay nhẹ một tí, nếu được thì làm bộ làm tịch ngang tàng ngang sức, thắng chỉ cần suýt soát thôi."
Trương Tiểu Nguyên: "Thời điểm huynh đá mông ông ấy nhẹ một chút, eo ông ấy không tốt, nếu thật sự bị thương thì chúng ta cũng không đối phó nổi, huống chi sư môn bây giờ chỉ có mấy hậu bối chúng ta."
Tưởng Tiệm Vũ nhịn không được.
"Sư đệ!" Tưởng Tiệm Vũ vẻ mặt nghiêm túc, "Đệ như thế nào chỉ nghĩ đến đá mông người khác!"
"Mông nhiều thịt a!" Trương Tiểu Nguyên nói, "Đại sư huynh xuống tay nặng như vậy! Đá chỗ khác chắc chắn sẽ trọng thương!"
Tưởng Tiệm Vũ che mặt chính mình : "Đệ đứa nhỏ này......"
Vạn lần không ngờ tới Lục Chiêu Minh chớp chớp mắt, thế nhưng cũng học theo nói: "Ta cũng có thể đá ở phía trước bọn họ."
Tưởng Tiệm Vũ: "......"
Hắn nhìn thấy Lục Chiêu Minh cùng Trương Tiểu Nguyên ở chung một chỗ liền đạt thành một loại ăn ý kì lạ, Trương Tiểu Nguyên thậm chí còn cầm tay Lục Chiêu Minh, phân tích những đối thủ khác cho hắn.
"Đại đệ tử Thục Xuyên Phái thuận tay trái, nhưng bình thường hắn sẽ cầm kiếm ra chiêu trước bằng tay phải, mục đích chính là tung hoả mù." Trương Tiểu Nguyên nói, "Yến Tử Lâu trước nay võ công của đệ tử đều không tốt, bọn họ là môn phái mua bán tình báo, huynh cứ tùy tiện đánh liền có thể thắng."
Lục Chiêu Minh nghiêm túc gật đầu.
"Người Phái Nga Mi ra mặt chính là đại sư tỷ, một cô nương thì không cần đá mông, như vậy không tốt lắm." Trương Tiểu Nguyên nghiêm túc nói, "Xuống tay cũng đừng quá nặng, nàng trên giang hồ chỉ xếp thứ 288, huynh thật dễ dàng đã có thể đánh bại nàng."
Y nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm một câu: "Cũng không nên đánh mặt."
Hắn nói xong câu đó, lại hướng trong đám người mà nhìn, bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng.
Trong đám người người kia...... Nếu không nhầm thì y thấy Hình Nghiên.
Trương Tiểu Nguyên vốn tưởng rằng Hình Nghiên là theo đến xem náo nhiệt thuận tiện bảo vệ Bùi Vô Loạn, liếc nhìn một chút, đang muốn tiếp tục phân tích các đệ tử khác cho Lục Chiêu Minh nghe, bỗng nhiên lại cảm thấy có chút không đúng.
Hình Nghiên đang đứng đầu sau một nam nhân đeo mũ mạng.
Người nọ một thân hắc y, dáng người cao gầy, dưới eo có treo kiếm, khoanh tay mà đứng, mũ mạng che khuất gương mặt, y tựa hồ đang xem các đệ tử tỷ thí trên võ đài, được một lát thì hơi quay sang như muốn cùng Hình Nghiên nói gì đó. Hình Nghiên thấy vậy lập tức tiến tới, cung kính khom lưng, cực kì nghiêm túc mà nghe nam nhân dặn dò.
Trương Tiểu Nguyên trong lòng lộp bộp một tiếng, nghĩ thầm không thể nào, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh đầu người nọ.
"Mạc Vấn Thiên, Ma giáo giáo chủ, võ công cao cường, làm người tàn nhẫn độc ác, cùng Võ Lâm Minh chủ Bùi Vô Loạn song song giang hồ đệ nhị."
-------------------------------------------------
Mọi người cứ tưởng tưởng kiểu giáo chủ trông như thế này nè
Tào Tử Luyện từ giữa không trung ngã xuống, té dập mặt trên đất.
Lục Chiêu Minh dừng lại ở bên người hắn khom lưng nhặt vỏ kiếm về, không quên nghiêm túc cùng Tào Tử Luyện nói: "Ta đánh trúng."
Tào Tử Luyện so với Hoa Lưu Tước trước đây còn muốn thảm hơn, vỏ kiếm Lục Chiêu Minh ném đi hoàn hảo đập ngay thắt lưng hắn, chỉ cần vừa động đậy chút thôi là đã đau đến vạn tiễn xuyên tâm, Tào Tử Luyện cho rằng eo mình bị chặt đứt mất rồi, nghiến răng nghiến lợi mà nắm chặt nắm tay, hướng Lục Chiêu Minh mắng to: "Ta...... Ta...... Bổn cung chủ chỉ là sơ suất!"
Lục Chiêu Minh đứng im, mặt lộ vẻ nghi hoặc: "Công chúa?"
* Từ cung chủ và công chúa trong tiếng trung đồng âm, đều đọc là Gōngzhǔ
Hắn trên dưới đánh giá Tào Tử Luyện, cảm thấy vóc người này...... Hẳn không phải là nữ giả nam trang.
Bùi Vô Loạn đã đuổi tới bên cạnh hai người, hắn mới vừa rồi trơ mắt nhìn Lục Chiêu Minh dùng vỏ kiếm đem người từ bầu trời đánh bịch cái rơi xuống đất, có chút giật mình, không khỏi ho nhẹ một tiếng, nói: "Lục hiền chất thật là tinh thông kiếm pháp."
Hắn nói xong câu đó, cảm thấy có chút không đúng.
Nhưng Lục Chiêu Minh cũng không có dùng đến kiếm, hắn vừa nãy dùng chính là vỏ kiếm, vẫn là có thể đem người nện xuống dưới.
Vì thế Bùi Vô Loạn sửa lại câu chữ, nói: "Lục hiền chất quả thật tinh thông ám khí"
...... Nói như vậy vẫn cảm thấy có chỗ nào chưa đúng.
Vỏ kiếm có thể xem như ám khí sao?
Bùi Vô Loạn tự nhận mình cũng là người từng trải, hắn đã gặp qua rất nhiều loại cao thủ, quả thật có người chỉ sử dụng vũ khí là vỏ kiếm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên thấy được có người rút kiếm chỉ vì cần lấy vỏ kiếm ném người.
Hắn không khỏi tâm sinh nghi hoặc.
Vương Hạc Niên...... Rốt cuộc đã dạy Lục Chiêu Minh cái gì?
Trương Tiểu Nguyên cuối cùng cũng chạy tới.
Y đã không biết mình nên nói gì mới phải, sư huynh chính là thích ném kiếm, chớ nói y đem kiếm tuệ gắn thêm một miếng ngọc bội hình mèo con, chỉ sợ cho dù y đem kiếm của đại sư huynh đổi thành kiếm ngọc, Lục Chiêu Minh vẫn sẽ ném không thương tiếc.
Trương Tiểu Nguyên chỉ có thể thở dài thật sâu.
Y đi đến bên người Lục Chiêu Minh, nói: "Đại sư huynh, huynh lại ném kiếm rồi."
Chính Trương Tiểu Nguyên cũng cảm thấy lời nói của mình có chút bất lực, nhưng y lại không nghĩ đến Lục Chiêu Minh sẽ nâng thanh kiếm trong tay lên, nghiêm túc cùng y nói: "Ta vứt là vỏ kiếm."
Kiếm tuệ cùng miếng ngọc bội đương nhiên Dmột chút cũng không sứt mẻ gì, chỉ là vỏ kiếm nện vô eo Tào Tử Luyện bị hai thanh ám khí tiểu phi đao của hắn đâm thủng ra mấy lỗ trên vỏ.
Trương Tiểu Nguyên nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ra tay trên thắt lưng thật sự là dễ xảy ra chuyện."
Lục Chiêu Minh: "Ta biết điểm dừng, hẳn là không gây ra thương tích gì."
Trương Tiểu Nguyên nhìn Tào Tử Luyện nằm trên đất đau đến nhe răng trợn mắt, cảm thấy tiêu chuẩn " điểm dừng" của đại sư huynh chắc là khác với người bình thường.
Y nghĩ như thế, chợt thấy trước mặt bắn ra mấy quả đạn khói, nổ tung mù mịt, đem Tào Tử Luyện bao phủ ở bên trong. Bùi Vô Loạn nói một câu "Không ổn", nâng tay áo xua đi bụi mù liền nhìn thấy tên Tào Tử Luyện vừa nãy còn thống khổ giãy trên mặt đất giờ đã không thấy đâu.
Mà Trương Tiểu Nguyên lại xem đến vô cùng rõ ràng, khi bụi mù nổ tung, từ chỗ của Tào Tử Luyện bỗng hiện lên một hàng giới thiệu thân phận khác.
"A Thiện Nhĩ, trưởng lão U Huyễn Cung, nhân sĩ Tây Vực, công phu này không xuất hiện trên võ lâm Trung Nguyên, không có xếp hạng trên giang hồ"
" Trong Tây Vực các thị tộc xếp hạng 33 "
Một môn phái chỉ có hai người cũng thôi đi, đây còn một người là cung chủ, một người là trưởng lão.....
Hoá ra hai người này đến cả một tên đệ tử cũng không có.
Trương Tiểu Nguyên tuy thấy phương hướng hai người chạy trốn, lại không dám đem việc này nói lại với Bùi Vô Loạn —— ở đây nhiều cao thủ võ lâm như vậy còn chưa thấy rõ, y chỉ là một hậu bối nhỏ nhoi liền tới lượt sao? Đến lúc đó bị vây hỏi làm cách nào mà thấy được thì y coi như xong.
Hơn nữa, môn phái của Tào Tử Luyện cũng chỉ có mỗi hai người, hẳn là không nhấc nổi ngọn sóng gì trên giang hồ.
Người bị nện đã chạy mất, Lục Chiêu Minh cảm thấy có chút tiếc nuối, hắn tra kiếm trở lại trong vỏ, xoay người liền muốn trở về, lại thấy Bùi Vô Loạn cùng một đám mấy người tiền bối trong võ lâm đều đang nhìn y, ánh mắt lập lòe phát sáng.
Hắn không rõ nguyên do, hướng phía ngoài mà đi, mọi người đều nháo nhào vì hắn nhường đường, đợi Lục Chiêu Minh đã đi một đoạn rồi, lúc này mới nghe được phía sau mọi người châu đầu ghé tai, nghị luận sôi nổi.
"Mau! Mau đem tên của sư huynh các ngươi trong danh sách luận võ gỡ xuống! Để sư thúc đây lên nào!"
"Này xem ra phải để lão phu tự mình đến tỷ thí rồi!"
Trương Tiểu Nguyên: "......"
......
Trương Tiểu Nguyên cảm thấy, đại sư huynh thật là đáng sợ.
Hắn thậm chí còn có thể khiến cho các bậc tiền bối trung niên của mấy môn phái tự mình lên võ đài luận tỷ thí!
Chỉ là Trương Tiểu Nguyên có chút không rõ, nếu chẳng may mấy vị lão tiền bối này lên võ đài tỷ thí lại bị đại sư huynh đá xuống dưới...... Kia chẳng phải là càng mất mặt hơn sao?
Hoa Lưu Tước chân bị thương còn chưa lành cho nên cũng không có đuổi theo lại đây, tuy nhiên hắn vẫn thấy rất rõ Lục Chiêu Minh chỉ cần dùng vỏ kiếm thôi đã có thể nện một chưởng khí thế đem người từ trên không trung đánh bịch cái rớt xuống đất, vì thế hắn đỡ tường, che lại chân của chính mình, phảng phất nhớ đến cái đêm đau đớn kia.
Đại Hội Võ Lâm mới ngày thứ nhất đã xảy ra náo loạn như vậy, mọi người sớm cũng không còn tâm tư tham gia nữa, Bùi Vô Loạn lệnh người đi tra rõ xem U Huyễn Cung rốt cuộc là môn phái nào, ngày thứ nhất cứ vậy mà kết thúc. Chỉ là ngay lúc này đây liền trông thấy chủ sự của Võ Lâm Minh trang vội vàng chạy từ Thiên Tinh Đường tới, ghé vào bên tai Bùi Vô Loạn nói gì đó.
Kia chủ sự đã dùng một tay che miệng, cho nên Trương Tiểu Nguyên cũng không biết hắn đến cùng là đang nói gì, mà Bùi Vô Loạn nghe xong liền nhướng mày ra ngoài, y thấy những người khác cũng đều theo chân Bùi Vô Loạn, Trương Tiểu Nguyên cũng muốn nhìn một chút xem bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, liền cũng đi cùng.
Bọn họ đi ra đến ngoài cửa của Võ Lâm Minh trang, Trương Tiểu Nguyên liếc mắt một cái liền thấy mấy cỗ quan tài đen, phía trên còn đặt một vòng hoa trắng, âm trầm quỷ dị, vô cùng dọa người.
Trương Tiểu Nguyên vốn có chút sợ hãi đỗi với mấy chuyện ma quỷ, bên ngoài Võ Lâm Minh trang vô duyên vô cớ xuất hiện mấy cỗ quan tài, này cũng quá khủng bố rồi. Y đứng phía sau lưng nhị sư huynh, chỉ dám ló mỗi cái đầu ra xem. Bùi Vô Loạn đã lệnh cho người mở nắp một cỗ quan tài, bên trong cũng không có thi thể, chỉ là một hình nộm người giấy mà thôi, tuy nhiên trên người hình nộm có đặt một mảnh giấy, Bùi Vô Loạn nhặt lên xem, vừa đọc xong sắc mặt liền trở nên âm trầm.
Tờ giấy này viết tên của hắn.
Bùi Vô Loạn cho người đem mấy cỗ quan tài còn lại đều mở ra hết, quả nhiên bên trong đều có một tên người giấy, đồng thời trước ngực cũng đều có một mảnh giấy ghi tên phần lớn các vị tiền bối đức cao vọng trọng trong Võ Lâm Minh , mà trên người tên hình nộm cuối cùng lại viết tên Ma giáo giáo chủ Mạc Vấn Thiên.
Trên tờ giấy viết, Võ Lâm Minh tác oai tác quái, Ma Giáo giáo chủ phế vật Mạc Vấn Thiên.
Phế vật.
Hai chữ này nói ra, chỉ sợ tất cả bạch đạo đều không có mấy người đồng tình .
Năm đó Ma giáo giáo chủ Mạc Vấn Thiên còn ở trên giang hồ, thủ đoạn âm ngoan ác độc, danh tiếng cơ hồ vang xa tới mức mọi người khi nhắc tới tên hắn đều không tự chủ mà rùng mình, nếu không phải về sau Võ Lâm Minh quật khởi, Ma giáo dần dần thoái lui giang hồ thì tình cảnh bây giờ không ai dám nói trước được.
Sự việc này vô luận đối với bạch đạo hay Ma Giáo, đều là hành vi khiêu khích đến cực điểm.
Bùi Vô Loạn hỏi thủ vệ trông coi, hắn cũng chỉ nói số cỗ quan tài này là do mấy người quái nhân mang đến, hành động của chúng xuất quỷ nhập thần, mấy thủ vệ không kịp ngăn cản.
Lâm Dịch đứng ở phía sau Bùi Vô Loạn, không khỏi căm giận mắng: " Đám người U Huyễn Cung này thật đúng là to gan."
Trương Tiểu Nguyên lại cảm thấy rất kỳ quái.
Mấy cỗ quan tài này ước chứng mỗi cái đều nặng trên dưới một trăm ký, làm sao mấy tên đó có thể dễ dàng đem đến rồi lại không một tiếng động mà rời khỏi?
Nếu trong trường hợp bình thường, một cỗ quan tài cũng cần ít nhất ba bốn thanh niên cường tráng mới có thể nhấc được, trong tình huống này cứ cho là do người có thân thể vô cùng khoẻ mạnh cộng với đã tập võ lâu năm mang tới thì để khiên mấy cỗ quan tài như vậy cũng cần ít nhất hai ba người mới phải.
Theo y biết, cái môn phái U Huyễn Cung của Tào Tử Luyện đếm đi đếm lại cũng chỉ có vỏn vẹn hai người mà thôi.
Lại nói đến eo của Tào Tử Luyện đã thành ra như vậy ...... Nếu không tĩnh dưỡng ít nhất mười ngày nửa tháng thì chắc chắn không đi lại được.
Này tuyệt đối không phải việc mà tên ngu ngốc Tào Tử Luyện làm ra.
Nhưng nếu không phải bọn họ thì là ai?
Trương Tiểu Nguyên chỉ hận năng lực chính mình không thể nhìn thấy tin tức từ trên đồ vật.
Loại thời khắc mấu chốt này, y thế nhưng cái gì cũng đều nhìn không ra!
......
Trương Tiểu Nguyên lo lắng sốt ruột mà trở vào Võ Lâm Minh trang, nhưng ngoại trừ y ra thì ba người còn lại chính là bộ dáng tập mãi thành quen.
Hoa Lưu Tước trước sau vô cùng bình tĩnh, trong miệng lẩm bẩm lầm bầm nhắc mãi, nói: "Đúng là Đại Hội Võ Lâm mà, năm nào cũng phải xảy ra vài chuyện thế này."
Trương Tiểu Nguyên: "......"
"Đại khái chính là Ma giáo đã lâu chưa có động tĩnh, tà đạo liền vì thế mà đứng ngồi không yên." Tưởng Tiệm Vũ cũng đi theo nói, "Không sao, không phải sự việc gì nghiêm trọng cả."
Tà đạo cũng đã đem người đến Đại Hội Võ Lâm khiêu khích rồi , này còn chưa tính là nghiêm trọng ư?!
Tưởng Tiệm Vũ hiển nhiên càng quan tâm đến buổi luận võ tỷ thí ngày mai hơn.
Hắn cau mày hỏi Lục Chiêu Minh: "Đại sư huynh, buổi luận võ ngày mai ngươi nắm chắc mấy phần?"
Lục Chiêu Minh lắc đầu: "Ta không biết đối thủ là ai."
Tưởng Tiệm Vũ liền nói: "Ngày mai chúng ta liền đến sớm một chút, nếu có thể lấy được danh hiệu đệ nhất thì chắc chắn về sau không cần phải lo việc sư môn chúng ta không có ai muốn gia nhập nữa."
Hoa Lưu Tước nhỏ giọng nói: "Ta muốn có một sư muội."
Không ai để ý đến hắn.
Trương Tiểu Nguyên bỗng nhiên có chút kích động.
Từ từ! Nếu bọn họ có thể biết được thủ pháp của những người đối đầu đại sư huynh ngày mai, vậy chẳng phải cơ hội thắng của đại sư huynh liền lớn hơn sao?
Trương Tiểu Nguyên cảm thấy chính mình có chiến lược rồi.
Hắn giữ chặt tay Lục Chiêu Minh, nhất thời khó nén được kích động trong lòng.
"Đại sư huynh!" Trương Tiểu Nguyên một phen nắm lấy tay Lục Chiêu Minh , "Đệ có thể hỗ trợ huynh giành lấy chiến thắng!"
Tưởng Tiệm Vũ còn nhịn không được cười, nói: "Đệ thì biết cái gì."
Trương Tiểu Nguyên nhỏ giọng lẩm bẩm: "Những gì đệ biết so với mấy người bọn huynh còn nhiều hơn."
103.
Ngày thứ hai diễn ra buổi luận võ, mọi người vội vàng tới hiện trường, ở dưới đài, Tưởng Tiệm Vũ nhìn một lượt tên các đệ tử môn phái trên danh thiếp, vuốt vuốt cằm phân tích đối thủ cho Lục Chiêu Minh nghe.
Tưởng Tiệm Vũ: "Như Sơn Quan chính là đệ tử thân truyền của quan chủ, nhân tài kiệt xuất, tuyệt đối là một đối thủ đáng gờm ——"
Trương Tiểu Nguyên: " Trên giang hồ xếp hạng 177 , ưa thủ không ưa công, huynh chỉ cần đá mông hắn, hắn chắn chắn không phản kháng được."
Tưởng Tiệm Vũ: "Tán Hoa Cung vẫn là đại đệ tử Kha Tinh Văn......"
Trương Tiểu Nguyên: "Huynh làm bộ đá mông hắn, hắn thấy huynh mông liền đau."
Tưởng Tiệm Vũ: "Ách...... Tử Hà Lâu sư thúc thân phận cao, tốt xấu gì cũng là tiền bối, ít nhiều vẫn phải để lại cho ông ấy chút mặt mũi, sư huynh ngươi xuống tay nhẹ một tí, nếu được thì làm bộ làm tịch ngang tàng ngang sức, thắng chỉ cần suýt soát thôi."
Trương Tiểu Nguyên: "Thời điểm huynh đá mông ông ấy nhẹ một chút, eo ông ấy không tốt, nếu thật sự bị thương thì chúng ta cũng không đối phó nổi, huống chi sư môn bây giờ chỉ có mấy hậu bối chúng ta."
Tưởng Tiệm Vũ nhịn không được.
"Sư đệ!" Tưởng Tiệm Vũ vẻ mặt nghiêm túc, "Đệ như thế nào chỉ nghĩ đến đá mông người khác!"
"Mông nhiều thịt a!" Trương Tiểu Nguyên nói, "Đại sư huynh xuống tay nặng như vậy! Đá chỗ khác chắc chắn sẽ trọng thương!"
Tưởng Tiệm Vũ che mặt chính mình : "Đệ đứa nhỏ này......"
Vạn lần không ngờ tới Lục Chiêu Minh chớp chớp mắt, thế nhưng cũng học theo nói: "Ta cũng có thể đá ở phía trước bọn họ."
Tưởng Tiệm Vũ: "......"
Hắn nhìn thấy Lục Chiêu Minh cùng Trương Tiểu Nguyên ở chung một chỗ liền đạt thành một loại ăn ý kì lạ, Trương Tiểu Nguyên thậm chí còn cầm tay Lục Chiêu Minh, phân tích những đối thủ khác cho hắn.
"Đại đệ tử Thục Xuyên Phái thuận tay trái, nhưng bình thường hắn sẽ cầm kiếm ra chiêu trước bằng tay phải, mục đích chính là tung hoả mù." Trương Tiểu Nguyên nói, "Yến Tử Lâu trước nay võ công của đệ tử đều không tốt, bọn họ là môn phái mua bán tình báo, huynh cứ tùy tiện đánh liền có thể thắng."
Lục Chiêu Minh nghiêm túc gật đầu.
"Người Phái Nga Mi ra mặt chính là đại sư tỷ, một cô nương thì không cần đá mông, như vậy không tốt lắm." Trương Tiểu Nguyên nghiêm túc nói, "Xuống tay cũng đừng quá nặng, nàng trên giang hồ chỉ xếp thứ 288, huynh thật dễ dàng đã có thể đánh bại nàng."
Y nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm một câu: "Cũng không nên đánh mặt."
Hắn nói xong câu đó, lại hướng trong đám người mà nhìn, bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng.
Trong đám người người kia...... Nếu không nhầm thì y thấy Hình Nghiên.
Trương Tiểu Nguyên vốn tưởng rằng Hình Nghiên là theo đến xem náo nhiệt thuận tiện bảo vệ Bùi Vô Loạn, liếc nhìn một chút, đang muốn tiếp tục phân tích các đệ tử khác cho Lục Chiêu Minh nghe, bỗng nhiên lại cảm thấy có chút không đúng.
Hình Nghiên đang đứng đầu sau một nam nhân đeo mũ mạng.
Người nọ một thân hắc y, dáng người cao gầy, dưới eo có treo kiếm, khoanh tay mà đứng, mũ mạng che khuất gương mặt, y tựa hồ đang xem các đệ tử tỷ thí trên võ đài, được một lát thì hơi quay sang như muốn cùng Hình Nghiên nói gì đó. Hình Nghiên thấy vậy lập tức tiến tới, cung kính khom lưng, cực kì nghiêm túc mà nghe nam nhân dặn dò.
Trương Tiểu Nguyên trong lòng lộp bộp một tiếng, nghĩ thầm không thể nào, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh đầu người nọ.
"Mạc Vấn Thiên, Ma giáo giáo chủ, võ công cao cường, làm người tàn nhẫn độc ác, cùng Võ Lâm Minh chủ Bùi Vô Loạn song song giang hồ đệ nhị."
-------------------------------------------------
Mọi người cứ tưởng tưởng kiểu giáo chủ trông như thế này nè
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.