Toàn Giang Hồ Đều Là Cao Thủ

Chương 28: Đêm ở hắc điếm (1)

Nhất Chích Đại Nhạn

03/01/2022

Chương 27: Đêm ở hắc điếm (1)

82.

Trương Tiểu Nguyên vừa nghe Xa Thư Ý nói đến bốn chữ "đại hội Võ Lâm", tâm trạng đã không ức chế được bắt đầu kích động.

Đại hội Võ Lâm! Đó là một vùng đất kì diệu như thế nào!

Nơi tụ tập các loại tin tức của toàn giang hồ!

Nơi đi dạo một chuyến quay về là có thể lập tức làm Bách Hiểu Sinh phất lên như gió quá tuyệt vời!

Trương Tiểu Nguyên hận mình không thể mọc cánh lập tức bay qua đó.

Y kìm chế vạn phần kích động trong lòng, cố gắng hết sức bày ra dáng vẻ không chút để ý kính cẩn vâng lời sư phụ sư thúc sai bảo, rụt rè gật đầu nói:

"Con nghe sư thúc!"

"Bốn người các con cùng đi, cũng không mong các con thực sự mang được về mấy sư đệ đâu." Xa Thư Ý nói, "Chuyến này ngoài đại hội Võ Lâm ra thì sắp tới lễ thọ của chưởng môn Tán Hoa Cung Mai Lăng An. Sau khi đại hội kết thúc, các con thuận đường qua Tán Hoa Cung mừng thọ ông ấy nhé."

Nhắc tới Mai Lăng An, Trương Tiểu Nguyên lập tức nhớ tới đại đồ đệ Kha Tinh Văn của ông ta. Mà nhớ tới Kha Tinh Văn, tiếp theo lại nhớ tới tư thế khó quên của y khi bị đá xuống đài.

"Mai tiền bối sắp mừng thọ rồi?" Trương Tiểu Nguyên chớp chớp mắt, "Đại thọ 50 tuổi sao?"

Tình yêu cấm đoán giữa đôi thầy trò vong niên quả thật rất vong niên.

Xa Thư Ý gật đầu: "Ta đã chuẩn bị lễ vật cho ông ấy rồi..."

Y ra hiệu mấy người đứng tạm đây chờ, bản thân quay về viện, lát sau cầm một phong thư ra tới, đặt vào tay Lục Chiêu Minh, một bên nói:

"Chiêu Minh, đến lúc đó con cầm phong thư này qua Bảo Trang Tiền Long lấy lễ thọ ta đã gửi ở chỗ bọn họ nhé."

Gửi lễ thọ?

Dù gì Tán Hoa Cung cũng là đại phái số một số hai trên giang hồ, vật phẩm như lễ thọ mà quá rẻ mạt tầm thường chắc người ta còn chẳng thèm nhận, đó cũng không phải tác phong của Xa Thư Ý - Trương Tiểu Nguyên thoáng nhìn đỉnh đầu y, thấy số tiền riêng không hề thay đổi, nên đương nhiên món lễ vật này cũng không phải gần đây y bỏ tiền ra mua.

Trương Tiểu Nguyên nhớ Bảo Trang Tiền Long vốn chính là sản nghiệp của nhà họ Xa, "gửi" đối với Xa Thư Ý mà nói, rất có thể là trực tiếp viết thư về nhà sai hạ nhân đi chuẩn bị một phần lễ vật rồi.

Thiếu đương gia của nhà giàu số một kinh thành tặng quà...

Chắc chắn sẽ quý giá đến xa xỉ.

Vương Hạc Niên hồi thần lại từ trong mất mát, ông nghe ra mọi người nói chuyện gì, không khỏi nhìn Xa Thư Ý, có chút áy náy, có chút buồn phiền, thở dài nói:

"Sư đệ, thực xin lỗi, lại khiến đệ phải tốn kém rồi."

Quan hệ giữa các môn phái giang hồ thuộc dạng không xa không gần, nhưng cũng không thể thiếu được thủ tục lễ nghĩa khách sáo, trao đi nhận lại. Vương Hạc Niên nghèo đến chỉ có mấy chục văn tiền, lễ nghĩa này kia đa số do Xa Thư Ý đi giao thiệp, y lo lót vào đấy bao nhiêu tiền sợ là chỉ có bản thân y mới biết được.

Lục Chiêu Minh nhận bái thiếp và bì thư, gọi sư phụ, rồi móc kiếm tuệ mình cất giữ cẩn thận trong ngực áo ra.

"Chuyến này nói nhanh cũng phải đi mất mấy tháng." Lục Chiêu Minh cúi người trước Vương Hạc Niên, đặt kiếm tuệ vào tay ông, "Vật sư phụ tặng cho, Chiêu Minh sợ đánh mất, nên trước gửi lại sư phụ và sư thúc giữ gìn giúp."

Tâm linh bị tổn thương của Vương Hạc Niên nháy mắt khôi phục rất nhiều, có vẻ như cảm thấy cho dù con cái lớn rồi vẫn có lúc muốn dựa vào mình. Ông rất vui lòng, một bên gật đầu nói:



"Yên tâm, vi sư nhất định sẽ giữ gìn cẩn thận cho con."

Xa Thư Ý hơi mỉm cười: "Kiếm tuệ này dùng nhiều năm rồi, đã cũ từ lâu, vốn sư phụ con cũng muốn đổi cho con một cái mới."

Vương Hạc Niên dễ dỗ thực sự, Lục Chiêu Minh nói một câu đã làm ông thoả mãn, không ngừng gật đầu tiếp lời Xa Thư Ý: "Không sao không sao, nên thay lâu rồi."

Trương Tiểu Nguyên:...

Trương Tiểu Nguyên choáng váng.

Hoá ra đại sư huynh lại biết nói chuyện như vậy sao?

"Hôm nay sắc trời cũng tối rồi, muốn khởi hành cũng không kịp nữa." Xa Thư Ý lại nói, "Các con tạm chấp nhận nghỉ lại một đêm, sáng mai rồi xuất phát có được không?"

Lục Chiêu Minh gật đầu đồng ý, đương nhiên Trương Tiểu Nguyên cũng lia lịa gật đầu theo.

Lần xây cất lại sư môn này đều do Xa Thư Ý quyết sách thiết kế, dù sao tài chính dư giả nên mọi việc cứ ấn theo ý định của y mà làm thôi. Phòng ốc và sân vườn so với ban đầu rộng hơn mấy lần. Bọn họ mời hơn mười người làm công, thêm một đại nương chuyên nấu nướng nữa. Tuy món ăn hơi thô nhưng hương vị lại rất khá. Đại nương thấy Trương Tiểu Nguyên nhỏ tuổi nhất, còn cố ý múc cho y nhiều thêm mấy xúc đồ ăn.

Ăn xong Lục Chiêu Minh đứng dậy đi tìm Vương Hạc Niên, hai người qua một bên nói chuyện. Trương Tiểu Nguyên nhìn vài lần, nhận ra họ đang nói về chuyện Triệu Thừa Dương đến tìm nhị sư huynh thì không nhìn thêm nữa.

Mới có mấy ngày không gặp nhị sư huynh và Hoa Lưu Tước, cả người Hoa Lưu Tước đều như bị héo, thấy Lục Chiêu Minh xuất hiện y cũng không có bao nhiêu phản ứng. Trương Tiểu Nguyên không biết y bị gì, lén hỏi Tưởng Tiệm Vũ, Tưởng Tiệm Vũ cười hỏi ngược lại y:

"Tiểu Nguyên, đệ từng gặp hoà thượng mới xuất gia bao giờ chưa?"

Trương Tiểu Nguyên lắc đầu.

Y từng gặp hoà thượng nhưng trước kia đâu có phân biệt là mới xuất gia hay xuất gia lâu rồi đâu.

Tưởng Tiệm Vũ chỉ chỉ Hoa Lưu Tước:

"Đó, như Tiểu Lưu Tước kìa."

Trương Tiểu Nguyên ngộ ra.

Tuy sư môn có chút tiền nhưng đa số dùng vào việc xây nhà. Sư phụ và sư thúc tiết kiệm đã thành nếp quen, món mặn cực kì ít khi xuất hiện trong bữa cơm, nói là ăn chay cũng không quá.

Trước khi nhập môn Hoa Lưu Tước đã bị Lục Chiêu Minh uy hiếp, không dám đi lả lơi ong bướm nữa. Huống chi nữ giới trong núi nhìn được đến cũng chỉ có mỗi đại nương nấu cơm. Mà đại nương ấy thoạt nhìn đã thấy là bậc anh hùng một bạt tai thôi cũng đủ cho Hoa Lưu Tước rớt răng. Không rượu không thịt không gái, mấy ngày này đúng là Hoa Lưu Tước chẳng khác gì xuất gia.

Trương Tiểu Nguyên nghĩ ngợi, không kìm được lại hỏi Tưởng Tiệm Vũ:

"Nhị sư huynh, huynh từng đến đại hội Võ Lâm chưa?"

Tưởng Tiệm Vũ đang định trả lời, Hoa Lưu Tước nghe thấy bốn chữ "đại hội Võ Lâm" như lạc vào chốn phồn hoa ngũ quang thập sắc, đôi mắt tạch một cái sáng lên, dịch mông chen qua băng ghế bên này, vui sướng hỏi:

"Chúng ta sắp đến đại hội Võ Lâm ư?"

Trương Tiểu Nguyên: "Chân ngươi..."

Rõ ràng trên chân Hoa Lưu Tước còn quấn nẹp, y lại giãy giụa đến hận không thể nhảy dựng lên tại chỗ:

"Chân ta? Bước đi như bay!"

Trương Tiểu Nguyên hỏi y: "Hình như ngươi rất chờ mong đại hội Võ Lâm nhỉ?"

"Đương nhiên rồi!" Hoa Lưu Tước mắt đầy ước ao, "Đại hội Võ Lâm là nơi như thế nào? Tất cả môn phái trong thiên hạ đều sẽ gửi các đệ tử trẻ tuổi đến tham gia!"



Trương Tiểu Nguyên nghĩ đến cảnh tượng sôi động ấy liền cảm thấy túi tiền của mình đầy ắp đến nơi.

"Tán Hoa Cung tiểu mỹ nhân, Tử Hà Lâu đại tỷ tỷ, Nga My Phái tiểu đạo cô!" Hoa Lưu Tước hưng phấn hoá rồ, "Còn có Bách Thảo Cốc nữ thần y, Yến Tử Lâu..."

Lục Chiêu Minh ngồi xuống bên người Trương Tiểu Nguyên.

Hoa Lưu Tước nuốt chửng nửa câu còn lại, một tay y giữ chặt chân mình, không hiểu sao run cầm cập, vẻ mặt hớn hở mới nãy biến mất trong khoảnh khắc. Y nghiêm túc gật đầu với Lục Chiêu Minh, nghiêm túc chào hỏi hắn:

"Sư huynh, lâu rồi không gặp."

Lục Chiêu Minh bưng chén trà lên nhấp một hớp, lúc này mới nhìn y hỏi:

"Vừa rồi ngươi đang nói cái gì?"

Hoa Lưu Tước: "Ta..."

Tưởng Tiệm Vũ thích xem náo nhiệt chỉ sợ chuyện chưa đủ to, cười hì hì tiếp lời:

"Y đang nói Tán Hoa Cung..."

Hoa Lưu Tước: "Kiếm pháp sức mạnh siêu quần!"

Tưởng Tiệm Vũ ngẩn ra: "Tử Hà Lâu..."

Hoa Lưu Tước: "Chưởng môn Lâm Dịch là một tiền bối tốt!"

Tưởng Tiệm Vũ: "Nga Mi Phái?"

Hoa Lưu Tước: "Song Thích Nga Mi thật là quá bá!"

Tưởng Tiệm Vũ: "Vậy Bách Thảo Cốc..."

Hoa Lưu Tước: "Hành y tế thế, khiến người bội phục!"

Trương Tiểu Nguyên:...

Tưởng Tiệm Vũ chắp tay với y, cực kì thành khẩn:

"Tứ sư đệ, ta cũng rất bội phục."

"Ta hỏi sư phụ rồi, cái chân bị thương của ngươi ít nhất phải hơn tháng nữa mới lành lại được." Lục Chiêu Minh nói, "Muốn theo chúng ta đi đại hội Võ Lâm cũng không phải không thể."

Trong mắt Hoa Lưu Tước nhen nhóm hy vọng.

Lục Chiêu Minh buông chén trà, nhẹ nhàng nhìn y.

"Việc ngươi cần làm đơn giản gói gọn trong bốn chữ thôi." Lục Chiêu Minh gằn từng chữ một nói, "Ghi nhớ môn quy".

Hoa Lưu Tước nuốt nước bọt, chân tay run lên khe khẽ.

"Đại sư huynh yên tâm." Hoa Lưu Tước run giọng nói, "Ta ta ta nhớ kĩ trong lòng."

"Còn có một chuyện, sư thúc đã nói với ngươi chưa?" Lục Chiêu Minh hơi nhíu mày, "Ngoài đại hội Võ Lâm ra chúng ta còn phải ghé qua Tán Hoa Cung một chuyến."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Toàn Giang Hồ Đều Là Cao Thủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook