Chương 13: Thiết lập môn quy
Nhất Chích Đại Nhạn
03/01/2022
Chương 13: Thiết lập môn quy
48.
Hoa Lưu Tước dại ra tại trận, như đột ngột bị điểm huyệt vậy, không cử động được nữa. Một lúc lâu sau mới gian nan mở miệng hỏi:
"Thích... Thích đại nhân... người nói gì cơ?"
"Ta đã bàn bạc với Bùi sư gia rồi, hắn nói Vương tiền bối phẩm tính thanh bạch, là bậc đức cao vọng trọng trên giang hồ, đồ đệ môn hạ cũng đều là người có đạo đức tốt."
Thích Triều Vân khen ngợi Vương Hạc Niên một tràng rồi quay sang nói với Hoa Lưu Tước, "Ta nghĩ ngươi đi theo Vương tiền bối, nhất định sẽ có thể sửa lại những thói hư tật xấu đó."
Hoa Lưu Tước:...
Gã đau khổ mắt hấp háy, cố gắng mới ép ra được một nụ cười gượng gạo nói:
"Thích đại nhân... suy xét thật là chu đáo."
Thích Triều Vân hỏi gã:
"Ý ngươi thế nào?"
Hoa Lưu Tước nghiêm túc hỏi lại:
"Ta có thể không đồng ý không?"
Thích Triều Vân đang định nói gì thì ngoài cửa đã truyền đến câu trả lời của Bùi Quân Tắc:
"Đương nhiên không thể."
Bùi Quân Tắc bước vào, sau lưng là Văn Đình Đình và một cô gái xa lạ đeo lụa che mặt, trực tiếp đáp lời Hoa Lưu Tước:
"Nếu ngươi không đồng ý thì quay về nhà lao đi, sửa ngoan rồi cho ra."
Trong mắt Hoa Lưu Tước lại như chỉ có cô gái đi sau Bùi Quân Tắc kia.
Y hoàn toàn mặc kệ Bùi Quân Tắc nói gì, một bên vội vàng lấy cây quạt trong ngực áo ra, tủm tỉm cười nói:
"Nghiên Nương ~~~"
Đây là Nghiên Nương?
Trương Tiểu Nguyên tò mò nhìn nàng lại thấy ánh mắt nàng đang dừng trên người Lục Chiêu Minh. Lục Chiêu Minh cảm nhận được, rất tự nhiên quay sang nhìn lại. Hai người mắt đối mắt, nàng cũng không ngại ngùng quay đi, trái lại càng thêm lộ liễu... Loại ánh mắt quá thẳng thắn này khó tránh khiến mọi người nghĩ nhiều.
Hoa Lưu Tước mới lôi cây quạt ra được một nửa, động tác khựng lại, mắt đảo mấy vòng giữa Lục Chiêu Minh và cô gái kia, nghẹn họng trân trối.
Hiển nhiên Hoa Lưu Tước đang rất muốn lên tiếng nhưng gã sợ nói phải cái gì làm Lục Chiêu Minh phật lòng, cho dù... cho dù lúc này Lục Chiêu Minh đang mắt qua mày lại với người người gã ái mộ.
Trương Tiểu Nguyên cảm thấy có gì rất không ổn ở đây.
Theo hiểu biết của y về đại sư huynh thì ánh mắt này của hắn mang hàm nghĩa như là nghi hoặc. Chắc chắn hắn không quen cô gái này và không biết tại sao cô ta lại nhìn mình chằm chằm như vậy.
Trương Tiểu Nguyên tiếp tục theo dõi nàng, muốn biết thân phận thực sự của người này...
Ting.
"Hình Nghiên. Hữu hộ pháp Ma Giáo, xếp hạng 89 giang hồ. Phụng mệnh Giáo chủ Ma Giáo Mạc Vấn Thiên đến bảo vệ thiếu chủ Bùi Quân Tắc. Hiện tại đang che giấu thân phận vào nha huyện Phượng Tập, giữ chức khám nghiệm tử thi."
Trương Tiểu Nguyên:...
Hoá ra là nàng!
Trương Tiểu Nguyên lập tức hiểu được ánh mắt của Hình Nghiên có ý gì rồi.
Ngay mấy ngày trước đây thôi, Lục Chiêu Minh vừa vung kiếm đập nàng một phát đến hộc máu mồm, người Ma Giáo phần lớn tính toán chi li, nghĩ cũng biết vẻ mặt này của nàng nhìn Lục Chiêu Minh chẳng phải lúng liếng đưa tình gì, đây rõ ràng là đụng độ kẻ thù, mắt long sòng sọc.
Bình tĩnh.
Hình Nghiên xếp hạng 89 giang hồ ư?
Thế... Lục Chiêu Minh dễ dàng đánh nàng bị thương, võ công của đại sư huynh cao đến mức nào vậy?!
Giang hồ lớp lớp nhân tài, nhưng Trương Tiểu Nguyên đã xem xếp hạng của cả những tiền bối như Vương Hạc Niên rồi. Tỷ tỷ y được người xưng Phất Tuyết nữ hiệp đã tính là thanh niên nhân tài kiệt xuất cũng chỉ xếp hạng 217. Hoa Lưu Tước được khen là kì tài trời sinh, chưa từng qua sư phụ chỉ dạy, tự mình giương danh giang hồ - võ công của gã cũng chỉ ở tầm 196.
Lúc trước Trương Tiểu Nguyên thấy nhị sư huynh xếp hạng 147 đã rất ngạc nhiên rồi. Bây giờ xem ra... đại sư huynh còn ở trong 89 hạng đầu?
Trương Tiểu Nguyên bất ngờ đến không nói nên lời. Y cảm thấy mình chưa bao giờ nhìn đại sư huynh bằng đôi mắt sùng kính như bây giờ. Nhưng sau đó y lại nghĩ... Không đúng, do phúc duyên của đại sư huynh là cực phẩm, nên ném kiếm trăm phát trăm trúng thì sao? Bấy giờ mới phang gãy chân Hoa Lưu Tước rồi lại đập Hình Nghiên trọng thương chăng?
Bảo sao sư huynh cứ thích ném kiếm, nếu y có thể ném kiếm bao trúng như thế, y cũng sẽ cực kì say mê hương vị ném kiếm đánh người.
"Cho dù ngươi không muốn bái sư thì vẫn phải có người giám sát hành vi sau này của ngươi." Bùi Quân Tắc nói, "Ta thấy cứ ở lại trong nhà lao là tốt nhất."
Hoa Lưu Tước đang cực kì uất ức và buồn tủi, may sao gã am hiểu nhất công tác tư tưởng tự thương lấy mình. Chân trời cao rộng nơi nào không có cỏ thơm! Cần gì phải đơn phương mỗi nhành hoa ấy! Nếu Hình Nghiên đã phải lòng Lục Chiêu Minh rồi thì mình đi tìm mùa xuân khác thôi!
Cuối cùng gã cũng lấy nốt nửa kia của chiếc quạt ra, xoè quạt phe phẩy, gã lại là Hoa công tử phong độ nhẹ nhàng không biết khổ vì tình là gì! Hoa Lưu Tước đong đưa cười với Văn Đình Đình nói:
"Nếu Văn bổ đầu tự mình đưa tiểu sinh vào nhà lao - Ta tình nguyện làm tù nhân của riêng cô ấy!"
Cả sảnh người im phăng phắc.
Một lúc lâu sau, Văn Đình Đình bẻ ngón tay răng rắc, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Ngươi có bản lĩnh lặp lại lần nữa."
"Ta không có bản lĩnh." Hoa Lưu Tước vẻ mặt thâm tình, "Nếu ta có bản lĩnh thì đã chẳng bị nàng trộm mất trái tim này."
Văn Đình Đình:...
Trương Tiểu Nguyên:...
Trương Tiểu Nguyên nhìn Văn Đình Đình.
Trên đầu Văn Đình Đình bật ra mấy chữ to cực đại đen sì.
"Nhẫn nhịn!"
"Ta không thể gϊếŧ người!"
"Không thể gϊếŧ người!"
49.
Mọi người trầm mặc hồi lâu, Bùi Quân Tắc bỗng nói:
"Bái sư đi."
Hoa Lưu Tước: "Không, hãy để ta đi vào lao tù của tình yêu!"
Bùi Quân Tắc không cảm xúc kéo Hoa Lưu Tước mặt mày hớn hở đi đến chỗ Vương Hạc Niên:
"Vương tiền bối, thực xin lỗi, sau này vất vả cho người rồi."
Vương Hạc Niên đáp:
"Không sao, dẫn dắt hướng thiện là bổn phận của chúng ta..."
"Hướng thiện cái gì?" Hoa Lưu Tước quay sang nhìn Văn Đình Đình, "Đình Đình, ta chỉ hướng nàng."
Văn Đình Đình không chút lưu tình đá Hoa Lưu Tước sụn gối, rầm một phát quỳ xuống. Văn Đình Đình dùng sức ấn đầu gã, bịch bịch bịch ép gã dập đầu lạy Vương Hạc Niên ba cái.
Bùi Quân Tắc ho nhẹ một tiếng nói:
"Văn bổ đầu, nhẹ tay chút, đừng đập chết."
Hoa Lưu Tước ngẩng lên, trán đã đỏ bừng một mảng lớn, trên mặt lại nở nụ cười hạnh phúc nói:
"Đình Đình đang giúp ta dập đầu bái sư. Hoa mỗ cam tâm tình nguyện!"
Có vẻ Vương Hạc Niên sắp không cười nổi nữa, ông khó khăn kéo khoé miệng lên, một lúc lâu sau mới nói:
"Trò ngoan... khụ khụ, đồ đệ không cần khách khí."
Tưởng Tiệm Vũ nhịn cười rất vất vả, y thấy Vương Hạc Niên đã nghẹn ngào đến không nói nên lời bèn chủ động giới thiệu thân phận mọi người cho Hoa Lưu Tước biết. Trương Tiểu Nguyên vẫn còn đang mơ màng, y mới nhập môn mấy ngày? Tự nhiên ở đâu lòi ra một tứ sư đệ nữa rồi?
Hơn nữa tứ sư đệ này còn là kẻ... thần kinh không được bình thường, miệng hay nói lời mê sảng.
Nhưng tâm trạng của Hoa Lưu Tước đang rất tốt, gã theo lời của Tưởng Tiệm Vũ, hành lễ với từng người từng người một. Mãi cho đến trước mặt Lục Chiêu Minh, Tưởng Tiệm Vũ nói:
"Đây là đại sư huynh."
Hoa Lưu Tước vẫn tươi roi rói khom lưng chắp tay thi lễ, hân hoan hớn hở:
"Đại sư huynh ạ."
Sau đó gã thẳng người ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Lục Chiêu Minh.
Tươi cười trên mặt Hoa Lưu Tước lập tức lặn xuống.
Trong lòng Tưởng Tiệm Vũ biết thừa rồi vẫn cố ý hỏi:
"Tứ sư đệ, ngươi sao thế? Thoạt nhìn ngươi... hình như không được vui cho lắm?"
Hoa Lưu Tước bám chặt nạng của mình, ngượng ngùng cười gượng đáp:
"Ta... tự nhiên ta cảm thấy chân hơi đau."
Lục Chiêu Minh liếc gã nói:
"Môn phái ta có vài môn quy mà đệ tử nhập môn bắt buộc phải thuộc nằm lòng."
Hử?
Mắt Trương Tiểu Nguyên đảo vài vòng quanh sư phụ sư thúc và sư huynh, cảm thấy có chút kì quái.
Y nhớ lúc mình bái sư nhập môn rõ ràng không có mấy cái quy củ ấy.
Khi đó y chỉ đơn giản dập đầu với sư phụ dưới sự chỉ dẫn của cha rồi sau đó không có sau đó. Môn quy? Y nhập môn ngần ấy thời gian vẫn là lần đầu tiên nghe nói sư môn mình có môn quy.
Trương Tiểu Nguyên nhìn Vương Hạc Niên, Vương Hạc Niên không có phản ứng gì lớn, thậm chí còn hơi gật đầu ý bảo Lục Chiêu Minh nói tiếp. Cứ như là môn phái thực sự có môn quy, vậy... sao y lại không biết?
Hoa Lưu Tước nào dám bơ Lục Chiêu Minh:
"Đại... đại sư huynh mời nói!"
"Người gia nhập phái ta phải biết tôn sư trọng đạo, không được kiêu căng, ngang ngược." Lục Chiêu Minh nói, "Ở trong môn phải chăm chỉ khổ luyện. Ra giang hồ phải hành hiệp trượng nghĩa, tuyệt đối không được làm xằng làm bậy, tâm niệm ác độc."
Hoa Lưu Tước cho rằng mình chỉ hơi bị yêu nhiều một chút thôi chứ chưa làm xằng làm bậy bao giờ, gã vội gật đầu đáp:
"Đệ tử đã rõ."
"Sư huynh, môn quy dài như thế, huynh định giảng lại hết một lần sao?" Tưởng Tiệm Vũ ngáp dài, "Đệ thấy... huynh nói sơ qua giới luật là đủ rồi."
"Kẻ tương tàn đồng môn, trục xuất khỏi sư môn, gϊếŧ." Lục Chiêu Minh sửa miệng thật, ánh mắt dừng lại trên người Hoa Lưu Tước làm gã sởn da gà, "Kẻ làm ác, phế bỏ võ công, trục xuất khỏi sư môn."
Hoa Lưu Tước vâng dạ từng câu, gật đầu như bổ củi. Trương Tiểu Nguyên nhìn trái nhìn phải, dịch đến bên Xa Thư Ý, nhỏ giọng hỏi:
"Sư thúc, tại sao khi con nhập môn... Đại sư huynh chưa từng nhắc đến môn quy này ạ?"
Xa Thư Ý nhìn thấy y liền vui vẻ, không biết lấy đâu ra một túi kẹo sữa, nhét vào tay Trương Tiểu Nguyên đáp:
"Con không giống cậu ta."
Trương Tiểu Nguyên hỏi: "Không giống?"
Chẳng lẽ đại sư huynh lo sau khi Hoa Lưu Tước nhập môn sẽ tái phạm tật xấu nên mới cố ý doạ dẫm gã?
Xa Thư Ý đáp: "Chiêu Minh đang lập uy đó."
"Kẻ giαи ɖâʍ trai gái, chặt chân, trục xuất khỏi sư môn."
Lục Chiêu Minh đang giảng mấy giới luật trong môn bỗng thốt ra một câu như vậy, dường như còn nhấn mạnh hai chữ "chặt chân", nói tiếp, "Kẻ lăng nhăng thích lừa dối tình cảm, chặt chân, trục xuất khỏi sư môn."
Trương Tiểu Nguyên đứng bên Xa Thư Ý, chỉ thấy được bóng lưng Hoa Lưu Tước. Y chớp chớp mắt, nhìn cả người Hoa Lưu Tước dựa vào cây nạng, cái chân còn nguyên vẹn kia có vẻ cũng đang bắt đầu run theo.
"Kẻ phóng đãng tuỳ tiện, chặt chân, trục xuất khỏi sư môn." Lục Chiêu Minh lạnh lùng nói, "Kẻ vào ra chốn yên hoa, chặt chân, trục xuất khỏi sư môn."
Hai đùi Hoa Lưu Tước run bần bật.
Lục Chiêu Minh hỏi gã: "Nhớ kĩ chưa?"
Hoa Lưu Tước gật đầu lia lịa:
"Nhớ kĩ... Đương nhiên nhớ kĩ!"
"Được rồi." Xa Thư Ý cười tủm tỉm, "Sau này chỉ cần có Chiêu Minh ở, ta nghĩ Tiểu Lưu Tước cũng không dám tuỳ tiện nói chuyện với con gái nữa."
Trương Tiểu Nguyên:...
Văn Đình Đình hỏi:
"Bái sư xong rồi à? Ta đưa mọi người quay về nhé? Có cần thuê một cỗ kiệu không?"
Hoa Lưu Tước mặt đầy nghiêm túc.
"Văn cô nương, hai ta sơ giao, bèo nước gặp nhau." Gã nói, "Đột nhiên khách khí như vậy, tiểu sinh không chịu nổi."
Trương Tiểu Nguyên:...
48.
Hoa Lưu Tước dại ra tại trận, như đột ngột bị điểm huyệt vậy, không cử động được nữa. Một lúc lâu sau mới gian nan mở miệng hỏi:
"Thích... Thích đại nhân... người nói gì cơ?"
"Ta đã bàn bạc với Bùi sư gia rồi, hắn nói Vương tiền bối phẩm tính thanh bạch, là bậc đức cao vọng trọng trên giang hồ, đồ đệ môn hạ cũng đều là người có đạo đức tốt."
Thích Triều Vân khen ngợi Vương Hạc Niên một tràng rồi quay sang nói với Hoa Lưu Tước, "Ta nghĩ ngươi đi theo Vương tiền bối, nhất định sẽ có thể sửa lại những thói hư tật xấu đó."
Hoa Lưu Tước:...
Gã đau khổ mắt hấp háy, cố gắng mới ép ra được một nụ cười gượng gạo nói:
"Thích đại nhân... suy xét thật là chu đáo."
Thích Triều Vân hỏi gã:
"Ý ngươi thế nào?"
Hoa Lưu Tước nghiêm túc hỏi lại:
"Ta có thể không đồng ý không?"
Thích Triều Vân đang định nói gì thì ngoài cửa đã truyền đến câu trả lời của Bùi Quân Tắc:
"Đương nhiên không thể."
Bùi Quân Tắc bước vào, sau lưng là Văn Đình Đình và một cô gái xa lạ đeo lụa che mặt, trực tiếp đáp lời Hoa Lưu Tước:
"Nếu ngươi không đồng ý thì quay về nhà lao đi, sửa ngoan rồi cho ra."
Trong mắt Hoa Lưu Tước lại như chỉ có cô gái đi sau Bùi Quân Tắc kia.
Y hoàn toàn mặc kệ Bùi Quân Tắc nói gì, một bên vội vàng lấy cây quạt trong ngực áo ra, tủm tỉm cười nói:
"Nghiên Nương ~~~"
Đây là Nghiên Nương?
Trương Tiểu Nguyên tò mò nhìn nàng lại thấy ánh mắt nàng đang dừng trên người Lục Chiêu Minh. Lục Chiêu Minh cảm nhận được, rất tự nhiên quay sang nhìn lại. Hai người mắt đối mắt, nàng cũng không ngại ngùng quay đi, trái lại càng thêm lộ liễu... Loại ánh mắt quá thẳng thắn này khó tránh khiến mọi người nghĩ nhiều.
Hoa Lưu Tước mới lôi cây quạt ra được một nửa, động tác khựng lại, mắt đảo mấy vòng giữa Lục Chiêu Minh và cô gái kia, nghẹn họng trân trối.
Hiển nhiên Hoa Lưu Tước đang rất muốn lên tiếng nhưng gã sợ nói phải cái gì làm Lục Chiêu Minh phật lòng, cho dù... cho dù lúc này Lục Chiêu Minh đang mắt qua mày lại với người người gã ái mộ.
Trương Tiểu Nguyên cảm thấy có gì rất không ổn ở đây.
Theo hiểu biết của y về đại sư huynh thì ánh mắt này của hắn mang hàm nghĩa như là nghi hoặc. Chắc chắn hắn không quen cô gái này và không biết tại sao cô ta lại nhìn mình chằm chằm như vậy.
Trương Tiểu Nguyên tiếp tục theo dõi nàng, muốn biết thân phận thực sự của người này...
Ting.
"Hình Nghiên. Hữu hộ pháp Ma Giáo, xếp hạng 89 giang hồ. Phụng mệnh Giáo chủ Ma Giáo Mạc Vấn Thiên đến bảo vệ thiếu chủ Bùi Quân Tắc. Hiện tại đang che giấu thân phận vào nha huyện Phượng Tập, giữ chức khám nghiệm tử thi."
Trương Tiểu Nguyên:...
Hoá ra là nàng!
Trương Tiểu Nguyên lập tức hiểu được ánh mắt của Hình Nghiên có ý gì rồi.
Ngay mấy ngày trước đây thôi, Lục Chiêu Minh vừa vung kiếm đập nàng một phát đến hộc máu mồm, người Ma Giáo phần lớn tính toán chi li, nghĩ cũng biết vẻ mặt này của nàng nhìn Lục Chiêu Minh chẳng phải lúng liếng đưa tình gì, đây rõ ràng là đụng độ kẻ thù, mắt long sòng sọc.
Bình tĩnh.
Hình Nghiên xếp hạng 89 giang hồ ư?
Thế... Lục Chiêu Minh dễ dàng đánh nàng bị thương, võ công của đại sư huynh cao đến mức nào vậy?!
Giang hồ lớp lớp nhân tài, nhưng Trương Tiểu Nguyên đã xem xếp hạng của cả những tiền bối như Vương Hạc Niên rồi. Tỷ tỷ y được người xưng Phất Tuyết nữ hiệp đã tính là thanh niên nhân tài kiệt xuất cũng chỉ xếp hạng 217. Hoa Lưu Tước được khen là kì tài trời sinh, chưa từng qua sư phụ chỉ dạy, tự mình giương danh giang hồ - võ công của gã cũng chỉ ở tầm 196.
Lúc trước Trương Tiểu Nguyên thấy nhị sư huynh xếp hạng 147 đã rất ngạc nhiên rồi. Bây giờ xem ra... đại sư huynh còn ở trong 89 hạng đầu?
Trương Tiểu Nguyên bất ngờ đến không nói nên lời. Y cảm thấy mình chưa bao giờ nhìn đại sư huynh bằng đôi mắt sùng kính như bây giờ. Nhưng sau đó y lại nghĩ... Không đúng, do phúc duyên của đại sư huynh là cực phẩm, nên ném kiếm trăm phát trăm trúng thì sao? Bấy giờ mới phang gãy chân Hoa Lưu Tước rồi lại đập Hình Nghiên trọng thương chăng?
Bảo sao sư huynh cứ thích ném kiếm, nếu y có thể ném kiếm bao trúng như thế, y cũng sẽ cực kì say mê hương vị ném kiếm đánh người.
"Cho dù ngươi không muốn bái sư thì vẫn phải có người giám sát hành vi sau này của ngươi." Bùi Quân Tắc nói, "Ta thấy cứ ở lại trong nhà lao là tốt nhất."
Hoa Lưu Tước đang cực kì uất ức và buồn tủi, may sao gã am hiểu nhất công tác tư tưởng tự thương lấy mình. Chân trời cao rộng nơi nào không có cỏ thơm! Cần gì phải đơn phương mỗi nhành hoa ấy! Nếu Hình Nghiên đã phải lòng Lục Chiêu Minh rồi thì mình đi tìm mùa xuân khác thôi!
Cuối cùng gã cũng lấy nốt nửa kia của chiếc quạt ra, xoè quạt phe phẩy, gã lại là Hoa công tử phong độ nhẹ nhàng không biết khổ vì tình là gì! Hoa Lưu Tước đong đưa cười với Văn Đình Đình nói:
"Nếu Văn bổ đầu tự mình đưa tiểu sinh vào nhà lao - Ta tình nguyện làm tù nhân của riêng cô ấy!"
Cả sảnh người im phăng phắc.
Một lúc lâu sau, Văn Đình Đình bẻ ngón tay răng rắc, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Ngươi có bản lĩnh lặp lại lần nữa."
"Ta không có bản lĩnh." Hoa Lưu Tước vẻ mặt thâm tình, "Nếu ta có bản lĩnh thì đã chẳng bị nàng trộm mất trái tim này."
Văn Đình Đình:...
Trương Tiểu Nguyên:...
Trương Tiểu Nguyên nhìn Văn Đình Đình.
Trên đầu Văn Đình Đình bật ra mấy chữ to cực đại đen sì.
"Nhẫn nhịn!"
"Ta không thể gϊếŧ người!"
"Không thể gϊếŧ người!"
49.
Mọi người trầm mặc hồi lâu, Bùi Quân Tắc bỗng nói:
"Bái sư đi."
Hoa Lưu Tước: "Không, hãy để ta đi vào lao tù của tình yêu!"
Bùi Quân Tắc không cảm xúc kéo Hoa Lưu Tước mặt mày hớn hở đi đến chỗ Vương Hạc Niên:
"Vương tiền bối, thực xin lỗi, sau này vất vả cho người rồi."
Vương Hạc Niên đáp:
"Không sao, dẫn dắt hướng thiện là bổn phận của chúng ta..."
"Hướng thiện cái gì?" Hoa Lưu Tước quay sang nhìn Văn Đình Đình, "Đình Đình, ta chỉ hướng nàng."
Văn Đình Đình không chút lưu tình đá Hoa Lưu Tước sụn gối, rầm một phát quỳ xuống. Văn Đình Đình dùng sức ấn đầu gã, bịch bịch bịch ép gã dập đầu lạy Vương Hạc Niên ba cái.
Bùi Quân Tắc ho nhẹ một tiếng nói:
"Văn bổ đầu, nhẹ tay chút, đừng đập chết."
Hoa Lưu Tước ngẩng lên, trán đã đỏ bừng một mảng lớn, trên mặt lại nở nụ cười hạnh phúc nói:
"Đình Đình đang giúp ta dập đầu bái sư. Hoa mỗ cam tâm tình nguyện!"
Có vẻ Vương Hạc Niên sắp không cười nổi nữa, ông khó khăn kéo khoé miệng lên, một lúc lâu sau mới nói:
"Trò ngoan... khụ khụ, đồ đệ không cần khách khí."
Tưởng Tiệm Vũ nhịn cười rất vất vả, y thấy Vương Hạc Niên đã nghẹn ngào đến không nói nên lời bèn chủ động giới thiệu thân phận mọi người cho Hoa Lưu Tước biết. Trương Tiểu Nguyên vẫn còn đang mơ màng, y mới nhập môn mấy ngày? Tự nhiên ở đâu lòi ra một tứ sư đệ nữa rồi?
Hơn nữa tứ sư đệ này còn là kẻ... thần kinh không được bình thường, miệng hay nói lời mê sảng.
Nhưng tâm trạng của Hoa Lưu Tước đang rất tốt, gã theo lời của Tưởng Tiệm Vũ, hành lễ với từng người từng người một. Mãi cho đến trước mặt Lục Chiêu Minh, Tưởng Tiệm Vũ nói:
"Đây là đại sư huynh."
Hoa Lưu Tước vẫn tươi roi rói khom lưng chắp tay thi lễ, hân hoan hớn hở:
"Đại sư huynh ạ."
Sau đó gã thẳng người ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Lục Chiêu Minh.
Tươi cười trên mặt Hoa Lưu Tước lập tức lặn xuống.
Trong lòng Tưởng Tiệm Vũ biết thừa rồi vẫn cố ý hỏi:
"Tứ sư đệ, ngươi sao thế? Thoạt nhìn ngươi... hình như không được vui cho lắm?"
Hoa Lưu Tước bám chặt nạng của mình, ngượng ngùng cười gượng đáp:
"Ta... tự nhiên ta cảm thấy chân hơi đau."
Lục Chiêu Minh liếc gã nói:
"Môn phái ta có vài môn quy mà đệ tử nhập môn bắt buộc phải thuộc nằm lòng."
Hử?
Mắt Trương Tiểu Nguyên đảo vài vòng quanh sư phụ sư thúc và sư huynh, cảm thấy có chút kì quái.
Y nhớ lúc mình bái sư nhập môn rõ ràng không có mấy cái quy củ ấy.
Khi đó y chỉ đơn giản dập đầu với sư phụ dưới sự chỉ dẫn của cha rồi sau đó không có sau đó. Môn quy? Y nhập môn ngần ấy thời gian vẫn là lần đầu tiên nghe nói sư môn mình có môn quy.
Trương Tiểu Nguyên nhìn Vương Hạc Niên, Vương Hạc Niên không có phản ứng gì lớn, thậm chí còn hơi gật đầu ý bảo Lục Chiêu Minh nói tiếp. Cứ như là môn phái thực sự có môn quy, vậy... sao y lại không biết?
Hoa Lưu Tước nào dám bơ Lục Chiêu Minh:
"Đại... đại sư huynh mời nói!"
"Người gia nhập phái ta phải biết tôn sư trọng đạo, không được kiêu căng, ngang ngược." Lục Chiêu Minh nói, "Ở trong môn phải chăm chỉ khổ luyện. Ra giang hồ phải hành hiệp trượng nghĩa, tuyệt đối không được làm xằng làm bậy, tâm niệm ác độc."
Hoa Lưu Tước cho rằng mình chỉ hơi bị yêu nhiều một chút thôi chứ chưa làm xằng làm bậy bao giờ, gã vội gật đầu đáp:
"Đệ tử đã rõ."
"Sư huynh, môn quy dài như thế, huynh định giảng lại hết một lần sao?" Tưởng Tiệm Vũ ngáp dài, "Đệ thấy... huynh nói sơ qua giới luật là đủ rồi."
"Kẻ tương tàn đồng môn, trục xuất khỏi sư môn, gϊếŧ." Lục Chiêu Minh sửa miệng thật, ánh mắt dừng lại trên người Hoa Lưu Tước làm gã sởn da gà, "Kẻ làm ác, phế bỏ võ công, trục xuất khỏi sư môn."
Hoa Lưu Tước vâng dạ từng câu, gật đầu như bổ củi. Trương Tiểu Nguyên nhìn trái nhìn phải, dịch đến bên Xa Thư Ý, nhỏ giọng hỏi:
"Sư thúc, tại sao khi con nhập môn... Đại sư huynh chưa từng nhắc đến môn quy này ạ?"
Xa Thư Ý nhìn thấy y liền vui vẻ, không biết lấy đâu ra một túi kẹo sữa, nhét vào tay Trương Tiểu Nguyên đáp:
"Con không giống cậu ta."
Trương Tiểu Nguyên hỏi: "Không giống?"
Chẳng lẽ đại sư huynh lo sau khi Hoa Lưu Tước nhập môn sẽ tái phạm tật xấu nên mới cố ý doạ dẫm gã?
Xa Thư Ý đáp: "Chiêu Minh đang lập uy đó."
"Kẻ giαи ɖâʍ trai gái, chặt chân, trục xuất khỏi sư môn."
Lục Chiêu Minh đang giảng mấy giới luật trong môn bỗng thốt ra một câu như vậy, dường như còn nhấn mạnh hai chữ "chặt chân", nói tiếp, "Kẻ lăng nhăng thích lừa dối tình cảm, chặt chân, trục xuất khỏi sư môn."
Trương Tiểu Nguyên đứng bên Xa Thư Ý, chỉ thấy được bóng lưng Hoa Lưu Tước. Y chớp chớp mắt, nhìn cả người Hoa Lưu Tước dựa vào cây nạng, cái chân còn nguyên vẹn kia có vẻ cũng đang bắt đầu run theo.
"Kẻ phóng đãng tuỳ tiện, chặt chân, trục xuất khỏi sư môn." Lục Chiêu Minh lạnh lùng nói, "Kẻ vào ra chốn yên hoa, chặt chân, trục xuất khỏi sư môn."
Hai đùi Hoa Lưu Tước run bần bật.
Lục Chiêu Minh hỏi gã: "Nhớ kĩ chưa?"
Hoa Lưu Tước gật đầu lia lịa:
"Nhớ kĩ... Đương nhiên nhớ kĩ!"
"Được rồi." Xa Thư Ý cười tủm tỉm, "Sau này chỉ cần có Chiêu Minh ở, ta nghĩ Tiểu Lưu Tước cũng không dám tuỳ tiện nói chuyện với con gái nữa."
Trương Tiểu Nguyên:...
Văn Đình Đình hỏi:
"Bái sư xong rồi à? Ta đưa mọi người quay về nhé? Có cần thuê một cỗ kiệu không?"
Hoa Lưu Tước mặt đầy nghiêm túc.
"Văn cô nương, hai ta sơ giao, bèo nước gặp nhau." Gã nói, "Đột nhiên khách khí như vậy, tiểu sinh không chịu nổi."
Trương Tiểu Nguyên:...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.