Toàn Giới Giải Trí Đều Cho Rằng Tôi Thích Làm Nũng
Chương 58: Ngày thứ 58 xem tiền như rác
Ma An
20/09/2022
CHƯƠNG 58: Ngày thứ 58 xem tiền như rác
Edit: BRANDY
Beta: Nhi Hồng Tửu
Nhạc San nhìn Sở Tích một lúc, đột nhiên bật cười thành tiếng: “Ối, sao lại không cẩn thận như thế, xem cái túi biến thành hình dạng nào rồi này?”
Sở Tích trầm mặt: “Cho tôi một lời giải thích?”
Nhạc San sửa sang lại quần áo hỗn loạn trên người: “Giải thích gì được, túi của cô biến thành bộ dạng như thế đâu có liên quan gì đến tôi.”
Cô ta quay người định đi, Sở Tích lập tức bước lên bắt lấy cổ tay cô ta, cắn răng nói: “Không thừa nhận có phải không?”
Nhân viên công tác bên cạnh thấy bầu không khí giữa hai người có điểm không đúng, nhanh chóng bước lên giảng hòa: “Cô Sở, bây giờ cô Nhạc còn phải đi vào thử lời thoại, nếu hai người có vấn đề gì thì chờ chút nữa cô ấy thử vai xong rồi giải quyết được không?”
“Không nghe thấy hả? Buông ra!” Nhạc San bị Sở Tích nắm chặt tay không ngừng giãy giụa. Không hiểu vì Sở Tích sức lớn hay lực của cô ta quá nhỏ mà giãy mãi không thoát ra được.
Sở Tích nhìn nhân viên công tác một chút, sau đó lại nhìn khuôn mặt văn vẹo của Nhạc San: “Hôm nay cô không giải thích rõ ràng chuyện này thì đừng hòng đi đâu.”
“Cô!” Nhạc San trừng mắt, sau đó đột nhiên cười lên, “Được, vậy cô nói đi, cô có chứng cứ gì nói là do tôi làm? Không có chứng cứ thì hành động hiện tại của cô chính là phỉ báng.”
Nhạc San đề cao giọng: “Đơn giản thôi, tìm được chứng cứ đi rồi hãy lên giọng. Có bản lĩnh thì đem video CCTV (1) ra đây, không thì đừng to họng mà gào lên với tôi. Buồn nôn.”
-
CCTV là viết tắt của cụm từ Closed Circuit Televison (Tiếng Việt có nghĩa là camera quan sát). Do đó khi nói đến CCTV là đang nói đến TruyenHD giám sát. CCTV có nhiệm vụ ghi hình và xử lý hình ảnh, sau đó truyền tải dữ liệu video đến màn hình để người dùng truy cập xem được. Dù thuật ngữ được dùng là CCTV hay camera CCTV thì cũng đều có nghĩa là camera giám sát. Ở đây mình cố tình để thế cho xịn xò :)
Vừa nhắc đến hệ thống camera giám sát, nhân viên công tác hơi khó xử đáp: “Cái này… cái này… trong phòng nghỉ không lắp camera.”
Sở Tích cau mày lại.
Nhạc San đắc ý nhếch khóe môi.
Đã đến lượt Nhạc San vào thử vai, vậy mà vẫn có thể ở ngoài cãi nhau với Sở Tích, điều này kinh động đến người bên trong.
Đạo diễn và hai nhà sản xuất không vui đi đến: “Đây là sao?”
“Đạo diễn, thực xin lỗi.” Nhân viên công tác thấy đạo diễn đi ra, lập tức gập người nhận lỗi: “Hai vị đây có chút hiểu lầm, sẽ giải quyết nhanh chóng ạ.”
Đạo diễn: “Hiểu lầm cái gì?”
Nhân viên công tác đến gần, thì thầm vào tai đạo diễn: “Túi của Sở Tích bị ai đó đổ nước lên, cô ấy nhất định nói là do cô Nhạc làm, không chịu buông tha, cũng không cho cô Nhạc vào phòng thử vai, có khuyên thế nào cũng vô dụng, vì vậy hai người xảy ra cãi vã.”
Giọng anh ta tuy nhỏ, nhưng bốn bề yên tĩnh, lời nói rơi rất rõ ràng vào tai Nhạc San và Sở Tích.
Nhạc San quay lưng về phía bọn họ, mặt đối mặt với Sở Tích. Lông mày cô ta nhướn lên, khóe môi khẽ nhếch, thể hiện phong thái của kẻ chiến thắng: “Buông ra! Cô nghe không hiểu hả?”
Cô ta nói xong, quay người, bộ mặt lập tức thay đổi, quay về vẻ ngọt ngào, vô tội, mồm không ngớt lên tiếng xin lỗi: “Xin lỗi đạo diễn, tôi lập tức vào ạ, làm phiền mọi người rồi.”
Đạo diễn nhìn thoáng qua Nhạc San, sau đó ánh mắt đặt trên người Sở Tích.
Sở Tích đứng đó, trên mặt không khϊếp đảm, không chột dạ, bình tĩnh nhìn lại ông.
Nhạc San thừa cơ thoát khỏi tay Sở Tích, chuẩn bị vào phòng thử vai. Mọi người đứng xung quanh cũng cùng tiến vào. Sở Tích lẻ loi, trơ trọi đứng một mình ở đó, sự tình vừa xảy ra, sau khi nhân viên kia truyền đạt lại, nghe thế nào cũng giống như cô đang cố tình gây sự.
Sở Tích nắm chặt tay, thấy bóng lưng Nhạc San sắp biến mất sau cánh cửa, quyết định chắc chắn, lập tực bước nhanh đến, kéo cổ tay Nhạc San: “Cô cho rằng trong phòng nghỉ không có camera giám sát thì sẽ không có chứng cứ chứng minh việc cô làm hay sao?”
Đám người dừng lại, quay đầu.
Tìm ra thủ phạm là ai cũng không khó. Cô đi thử vai, ước chừng chỉ tầm 20 phút, trở về thì túi đã bị người ác ý nào đó đổ nước vào, thời gian rõ ràng, số người bị tình nghi không nhiều.
Túi của cô bị nước trà làm bẩn. Đối diện phòng nghỉ có khu vực bày nước trà giải khát cho thí sinh đến thử vai, trà ở bên kia có vị giống hệt loại trà tại hiện trường. Chỉ cần là người ở phòng nghỉ này, trong khoảng thời gian 20 phút kia sang phòng uống nước lấy trà thì kẻ đó chính là thủ phạm.
Sở Tích nói lên suy nghĩ của mình, Nhạc San chỉ cười một tiếng: “Theo như cô nói, chỉ cần ai đó uống một ngụm trà liền trở thành người hại cô? Cô có bị bệnh không?”
“Dựa vào đâu mà chỉ đi uống nước trà thì trở thành kẻ hắt nước vào túi của cô, nhiều người đi uống nước như thế, chả lẽ đều là người có thù hằn với cô chắc.”
“Đương nhiên là khác. Khác ở số lần đi uống nước.”
Sở Tích liếc nhìn túi của mình: “Tất cả thiết bị điện tử trong túi đều hỏng, đồ ướt hết, khi tôi trở về, trong túi vẫn còn đầy ắp nước, một chén nước căn bản không thể làm được điều này.”
Cô nhàn nhạt nhìn Nhạc San: “Đương nhiên vì làm việc khuất tất cô sẽ không đi mượn bình nước của những người ở đây, tôi cũng không thấy cô mang theo bình nước cá nhân, trong phòng uống nước bên kia đều là cốc giấy, dung tích nhỏ, mà lượng nước trong túi không ít, vì vậy hẳn là cô không đổ một chén vào túi tôi. Trong phòng nghỉ không có CCTV nhưng ngoài hành lang thì có. Nếu muốn tra, chỉ cần xem trong 20p tôi đi thử vai, người đi ra đi vào phòng uống nước nhiều lần nhất là ai sẽ rõ.”
“Vào phòng uống nước mà lại không phải vì muốn uống nước, cô nghĩ xem vì lí do gì? Cái trò thứ cấp, trẻ con này, cô không thấy nhàm chán sao?”
Sở Tích nói xong, thần sắc Nhạc San bắt đầu hoảng loạn.
Sở Tích lập tức bắt lấy tay cô ta: “Đi thôi, chúng ta cùng đi kiểm tra CCTV, nhìn xem đến tột cùng là ai?”
“Cô thả tôi ra!” Nhạc San dùng hết toàn lực hất tay Sở Tích ra.
Sở Tích: “Sao không dám?”
Tất cả mọi người đứng xung quanh đều lẳng lặng chứng kiến. Cuối cùng Nhạc San không kìm nén nổi nữa, đỏ bừng mặt: “Cô cho rằng cô là ai? Cô nghĩ mình có đủ bản lĩnh bắt tôi đi kiểm tra CCTV cùng cô? Nằm mơ!”
Nói xong câu này, cô ta lập tức quay đầu chạy đi, xem ra không có ý định tiếp tục thử vai nữa.
Ai đúng ai sai chỉ cần xem camera giám sát ngoài hành lang là sẽ thấy ngay.
Sở Tích thở dài một hơi, nhìn bóng lưng hoảng hốt chạy đi của Nhạc San một hồi, sau đó quay người lại, cúi đầu nhẹ nhàng nói với những người xung quanh: “Thật xin lỗi, đã gây phiền toái cho mọi người.”
Buổi thử vai kết thúc. Sở Tích không biết Cố Minh Cảnh nắm bắt thông tin này còn nhanh hơn so với cô tưởng tượng, điện thoại di động của cô bị hỏng, vừa mua một cái mới, lấy lại sim, Cố Minh Cảnh đã lập tức gọi đến, hỏi mấy việc chiều nay.
Sở Tích thẳng thắn đáp lại: “Sao? Cảm thấy em hùng hổ, dọa người, lại cố chấp, cứng đầu chứ gì? Chẳng phải ngay từ đầu em đã nói với anh rồi sao. Mấy cái ôn nhu, thiện lương, yếu ớt gì đó chỉ là bề ngoài, diễn kịch cho người khác xem thôi, tính cách thật sự của em vốn không hề liên quan xíu nào đến hình tượng “BẠCH LIÊN HOA” cả, đã sớm khuyên anh buông tha em rồi còn gì?”
Cố Minh Cảnh nghe tiếng hầm hừ ở đầu bên kia, cười lắc đầu: “Đâu có, anh chỉ muốn nhắc em còn quên một chuyện.”
Sở Tích: “Chuyện gì?”
Cố Minh Cảnh: “Trong túi nhiều đồ như thế bị cô ta nhúng nước sạch, vậy hẳn là em phải bắt cô ta bồi thường mới đúng.”
Sở Tích: “...”
Ừ, Cô quên khuấy mất.
“A a a a a a đúng rồi, bồi thường!” Sở Tích nghĩ đến đây, lập tức bạo phát nhảy lên ghế, dậm chân tức giận, “Bây giờ còn có thể đi báo cảnh sát không… À mà đâu còn hiện trường nữa.”
“Hừ em tổn thất thật sự không nhỏ đấy. Rất nhiều thứ bị hỏng, điện thoại này, sạc này, tai nghe, đồ trang điểm, cả chiếc túi cũng bị hỏng, em còn phải mang đi bảo dưỡng đó.” Sở Tích càng nghĩ càng giận, thậm chí tức đến nỗi cúp máy của Cố Minh Cảnh lúc nào không hay. Cũng may cô đã nhớ kỹ số điện thoại của Nhạc San, lập tức ấn số gọi.
Người đàn bà xấu xa này, nhất định phải bắt cô ta bồi thường cho mình.
Sở Tích gọi đến, một giọng nói nữ đều đều truyền đến: “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”
Chắc chắn cô ả đã chặn số mình rồi.
Sở Tích thầm mắng một câu, ngồi trên ghế salon nhuận khí.
Một lát sau, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Sở Tích mở cửa, nhìn thấy Cố Minh Cảnh ôm một túi đồ tự nhiên bước vào.
Cô lấy một đôi dép lê cho anh, ngước lên tò mò hỏi: “Muộn như vậy anh tới làm gì?”
Cố Minh Cảnh cười cười: “Không thể đến hay sao?”
Sở Tích ngó ra bên ngoài thăm dò một chút, mới cẩn thận đóng cửa: “Lúc đến không phát hiện ra ai khả nghi theo đuôi chứ?”
Cố Minh Cảnh nghĩ đến thân phận không thể công khai của mình, cực kỳ đau đầu đáp: “Không có.”
Sở Tích: “Vậy thì tốt.”
Sở Tích tò mò nhìn túi đồ trên tay Cố Minh Cảnh: “Anh mua gì thế?”
Cố Minh Cảnh ung dung ngồi xuống ghế salon, tự mình rót nước. Tự nhiên như ở nhà, nhàn tản đưa cái túi cho cô: “Cho em.”
“Gì thế?” Sở Tích nhận lấy, nhìn cái túi một chút sau, sau đó chậm rãi mở ra.
Bên trong là túi xách.
Sở Tích nhớ lần trước thấy trong căn hộ của Cố Minh Cảnh có rất nhiều đồ thuộc nhãn hiệu Hermes. Lại nhìn chiếc túi trong hộp.
Cố Minh Cảnh biết túi của cô bị đổ nước trà, cực kì không vui, cho nên mua túi này tặng cô.
Sở Tích nhìn cái túi trên tay, có chút quẫn bách: “Túi của em không có mắc đến thế này?”
Tâm tình hiện tại của cô hết sức phức tạp.
Cố Minh Cảnh đã từng cho cô rất nhiều thứ, mỗi quý thư ký của anh sẽ đều đặn gửi đến quần áo, đồ trang sức, phụ kiện, mỹ phẩm, các sản phẩm hot nhất quý của Nguyên Cảnh, còn thuê một chuyên gia tạo hình riêng phối đồ giúp cô. Cố Minh Cảnh cũng từng đưa cô ra cửa hàng đá quý, cứ mỗi một cửa hàng, dựa theo ánh mắt cô lưu trên vật trưng bày nào hơi lâu, sẽ lập tức vuốt vuốt đầu cô, chiều chuộng đưa cô vào tùy ý chọn thứ mình thích.
Quản lý liên tục đem hết tất cả các sản phẩm của showroom ra, bày trước mặt cô, Sở Tích được tất cả nhân viên, quản lý vây quanh, tâng bốc, còn khách hàng trong tiệm nhìn cô đầy ngưỡng mộ.
Lúc Cố Minh Cảnh mua đồ, căn bản không nhìn số lượng, càng không quan tâm đến giá cả.
Quản lý cười không ngậm được miệng. Lúc hai người bước ra hận không thể nâng hai người vào tận xe.
Nhưng khi đó Sở Tích lại không lấy làm cao hứng.
Cô hiểu rất rõ, mấy món đồ gọi là “quà tặng” này chẳng qua chỉ là sự “ban thưởng.”
Giống như việc anh thích một thú cưng, cho nên mua cho nó nhiều đồ ăn ngon, đồ đẹp. Cố Minh Cảnh thích cô nghe lời, thích cô yên tĩnh, khi cô làm đúng những gì anh trông đợi, anh sẽ vui vẻ ban thưởng cho cô.
Sở Tích lấy lại tinh thần.
Nhưng cái túi hôm nay lại là quà tặng đúng nghĩa, Sờ Tích trìu mến sờ sờ mặt túi, thầm nghĩ: ĐÚNG LÀ QUÀ TẶNG BẠN GÁI.
Sở Tích rất cao hứng, cầm túi lên, phát hiện ra trọng lượng chiếc túi này hơi khác thường. Chẳng lẽ bên trong còn có cái gì sao? Cô cẩn thận kéo khóa kéo. Nhìn vào trong đột nhiên không nhịn được cười.
Bên trong túi có có đầy đủ: Điện thoại, sạc, tai nghe, đến khăn giấy, son môi và các đồ makeup mà phụ nữ thường xuyên dùng đến cũng có.
Chỉ là trong túi nhìn thì đầy đủ, nhưng độ chi tiết thì không đúng lắm, Sở Tích lấy thỏi YSL ra, xoáy mở, là hồng Barbie.
Sở Tích giơ thỏi son lên, nhìn Cố Minh Cảnh, khó khăn nói: “Anh chọn?”
Cố Minh Cảnh thản nhiên “Ừ” một tiếng.
“Sao thế?” Anh hỏi, tựa hồ cảm thấy sắc mặt của cô không giống mình tưởng tượng lắm.
“Ừ đẹp.” Sở Tích bỏ cây son vào trong túi, tâm tình bỗng chốc vui vẻ cực kỳ: “Không có gì, em rất vui.”
Chẳng có cô gái nào được tặng quà mà tâm tình lại không vui, nhất là được tặng món quà như thế này. Không liên quan đến giá cả, cô chỉ quan tâm đến tâm ý của anh.
Sở Tích nắm lấy tay anh, nhe răng cười: “Cám ơn anh.”
“Hôm nay em cực kỳ tức giận, lúc đầu nóng nảy đến độ muốn giật ngược tóc cô ta lại đánh nhau một trận, nhưng nghĩ đi nghĩ lại hai cô gái đánh nhau thật sự khó nhìn chết đi được.” Sở Tích nhớ lại tình huống buổi chiều rồi kể lại cho Cố Minh Cảnh nghe: “Sau đó em quyết định hành xử văn minh một chút, suy luận logic tìm ra chứng cứ, chứng minh cô ta là hung thủ. Nhưng cũng may cô ta quá ngu ngốc, aiiii, thật ra bản thân em cũng không biết hành lang có camera giám sát hay không. Em chỉ tùy tiện nói thế để hù dọa cô ta thôi, cuối cùng cô ta xấu hổ quá chạy mất dạng, làm em cũng quên mất việc đòi cô ta bồi thường.”
Sở Tích vừa nhắc đến vụ bắt đền lại tức đến độ hít mấy hơi.
Cố Minh Cảnh vuốt vuốt đầu cô, thầm quyết định sẽ không bao giờ để Nhạc San kia dính dáng gì đến những bộ phim truyền hình mà Sở Tích tham gia nữa.
Sở Tích ôm túi ngồi trên salon, một tay đấm đấm bắp chân.
Cố Minh Cảnh nhận thấy điều lạ, hiếu kì hỏi: “Em sao thế?”
“Không có gì, không có gì.” Sở Tích gian nan đáp, sau đó gương mặt trở nên nghiêm trọng, nhưng vẫn ngang bướng lắc đầu nói không có chuyện gì.
Cô nhận món quà này của anh, hiện tại trong lòng lại có chút ngứa ngáy.
Món quà lần này của anh thật giống những món quà lãng mạn bình thường các chàng trai thường tặng cho người yêu. Cô rất muốn, rất rất muốn mở Wechat khoe với bạn bè, gọi cho bạn thân tâm sự, kích động một phen. Nhưng mà Cố Minh Cảnh hiện tại đang là bạn trai không công khai, quan hệ giữa hai người họ chỉ có trợ lý Cao biết, cô không thể khoe với bạn bè, cũng không thể gọi cho bạn thân tâm tình được. Sở Tích nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có trợ lý Cao là có thể tâm sự cùng cô chuyện này. Thôi quên đi.
Sở Tích lại nhìn điện thoại, muốn đăng gì đó lên Weibo, bỗng nhiên nhớ đến tài khoản cô đã quên béng từ lâu: [HÔM NAY BÀ ĐÂY CŨNG KHÔNG MUỐN TRANG ĐIỂM].
Đúng! Cô còn có hơn hai vạn fan hâm mộ cơ mà.
Sở Tích mở Weibo, kéo xuống phần bình luận. Rất nhiều comment của fan ở dưới, còn không ít các spam ai ai cũng hỏi: NHỊ CẨU ĐI CHẾT Ở ĐÂU RỒI?!! SAO MÃI KHÔNG ĐĂNG WEIBO?
Sở Tích hổ thẹn, tự thấy có lỗi với cộng đồng fan.
Cô suy nghĩ một lát, đầu tiên đăng một câu: “Chào mọi người.”
Ngay lập tức có fan hâm mộ rep lại: [Trời ạ cuối cùng xác chết của chủ thớt cũng đội mồ sống dậy rồi.]
[Bà nội của tôi ơi, cầu cô phát weibo có tâm và thường xuyên hơn được không?]
[Nhị Cẩu, cuối cùng cô cũng nhớ mật mã account của cô rồi sao?!]
[Nhị Cẩu đến tột cùng là cô đi chết ở đâu thế hả??]
[Trời ạ, cuối cùng tôi chưa bạc tóc đã chờ được người nào đó online rồi.]
Sở Tích nhìn đống bình luận ầm ập đánh tới, tự biết bản thân đuối lý, nhưng quả thật là cô quá ngứa ngáy rồi, muốn chia sẻ niềm vui được bạn trai lần đầu tặng “món quà đúng nghĩa” đến mọi người. Sở Tích ngồi gõ gõ một lúc, sửa sửa bài post, nhìn lại một lượt cẩn thận rồi mới đăng lên.
Không hề nhắc đến mâu thuẫn với Nhạc San, chỉ đơn giản nói hôm nay túi của cô bị đổ nước, tất cả thiết bị điện tử và đồ dùng bên trong đều bị hỏng hết, sau đó “có người” biết chuyện, nửa đêm canh ba còn tự đến tặng cô một cái túi mới, quan trọng chính là trong chiếc túi ấy có đầy đủ mọi thứ mà trong túi của một cô gái nên có.
Chúng fan hâm mộ sau khi nhìn thấy chiếc túi hàng hiệu của cô cũng không mấy ngạc nhiên, dù sao trước đây họ cũng để ý thấy chủ blog không phải là cô gái bình dân bình thường. Nhưng toàn bộ sự chú ý tập trung vào hai từ “Có người.”
[Hahahahahahahaha.]
[Lâu như vậy không có động tĩnh gì. Vừa lên là lập tức muốn thồn cẩu lương cho con dân FA.]
[Mẹ nó, cô muốn hồng hạnh vượt tường, bỏ lại cánh chị em hay sao?]
[Nhị Cẩu đã có bạn trai, đã không còn là cún con chúng ta yêu thương nhất nữa rồi.]
[Chua quá. Chua chết thôi.]
[Thì ra cô bò lên là vì muốn khoe tình yêu. *meme mặt giận dỗi*]
[Tốt quá rồi! Nhị Cẩu nhà chúng ta cuối cùng cũng đó có người yêu.]
Sở Tích nhìn bình luận của các fan, chống má. Được rồi. Cô công nhận đăng bài này lên rõ ràng mình không phúc hậu chút nào.
Cô sờ sờ điện thoại Cố Minh Cảnh mua cho mình. Cô đã mua một chiếc, Cố Minh Cảnh lại mua một chiếc nữa. Hiện tại không dưng có đến tận 2 chiếc điện thoại.
Sở Tích tiến tới, ngồi sát gần anh: “Cái điện thoại di động này em có thể đem tặng cho người khác không?”
Cố Minh Cảnh đang cúi mặt, chăm chú bình chọn cho Sở Tích trên bảng xếp hạng nghệ sĩ của năm, nghe thế ngước lên: “Tùy em, đã tặng em rồi thì nó là của em.”
“Cám ơn anh.” Sở Tích vui vẻ dựa lại vào ghế, sau đó mở Weibo bình luận: “Đã lâu ko quay lại tặng quà cho mọi người, trong bài đăng này mình sẽ chọn ra 1 bạn fan để tặng 1 chiếc XR, chọn tiếp 20 bạn bất kì, tặng mỗi bạn 1000 nhân dân tệ, thế nào?!!”
Chúng fan hâm mộ: …
Tất cả những thanh niên vừa rồi còn comment đầy oán hận lập tức đón hướng gió, bày tỏ quan điểm đầy thiện chí.
[CHÚC NHỊ CẨU CÙNG CẨU CA TRĂM NĂM HÒA HỢP.]
Edit: BRANDY
Beta: Nhi Hồng Tửu
Nhạc San nhìn Sở Tích một lúc, đột nhiên bật cười thành tiếng: “Ối, sao lại không cẩn thận như thế, xem cái túi biến thành hình dạng nào rồi này?”
Sở Tích trầm mặt: “Cho tôi một lời giải thích?”
Nhạc San sửa sang lại quần áo hỗn loạn trên người: “Giải thích gì được, túi của cô biến thành bộ dạng như thế đâu có liên quan gì đến tôi.”
Cô ta quay người định đi, Sở Tích lập tức bước lên bắt lấy cổ tay cô ta, cắn răng nói: “Không thừa nhận có phải không?”
Nhân viên công tác bên cạnh thấy bầu không khí giữa hai người có điểm không đúng, nhanh chóng bước lên giảng hòa: “Cô Sở, bây giờ cô Nhạc còn phải đi vào thử lời thoại, nếu hai người có vấn đề gì thì chờ chút nữa cô ấy thử vai xong rồi giải quyết được không?”
“Không nghe thấy hả? Buông ra!” Nhạc San bị Sở Tích nắm chặt tay không ngừng giãy giụa. Không hiểu vì Sở Tích sức lớn hay lực của cô ta quá nhỏ mà giãy mãi không thoát ra được.
Sở Tích nhìn nhân viên công tác một chút, sau đó lại nhìn khuôn mặt văn vẹo của Nhạc San: “Hôm nay cô không giải thích rõ ràng chuyện này thì đừng hòng đi đâu.”
“Cô!” Nhạc San trừng mắt, sau đó đột nhiên cười lên, “Được, vậy cô nói đi, cô có chứng cứ gì nói là do tôi làm? Không có chứng cứ thì hành động hiện tại của cô chính là phỉ báng.”
Nhạc San đề cao giọng: “Đơn giản thôi, tìm được chứng cứ đi rồi hãy lên giọng. Có bản lĩnh thì đem video CCTV (1) ra đây, không thì đừng to họng mà gào lên với tôi. Buồn nôn.”
-
CCTV là viết tắt của cụm từ Closed Circuit Televison (Tiếng Việt có nghĩa là camera quan sát). Do đó khi nói đến CCTV là đang nói đến TruyenHD giám sát. CCTV có nhiệm vụ ghi hình và xử lý hình ảnh, sau đó truyền tải dữ liệu video đến màn hình để người dùng truy cập xem được. Dù thuật ngữ được dùng là CCTV hay camera CCTV thì cũng đều có nghĩa là camera giám sát. Ở đây mình cố tình để thế cho xịn xò :)
Vừa nhắc đến hệ thống camera giám sát, nhân viên công tác hơi khó xử đáp: “Cái này… cái này… trong phòng nghỉ không lắp camera.”
Sở Tích cau mày lại.
Nhạc San đắc ý nhếch khóe môi.
Đã đến lượt Nhạc San vào thử vai, vậy mà vẫn có thể ở ngoài cãi nhau với Sở Tích, điều này kinh động đến người bên trong.
Đạo diễn và hai nhà sản xuất không vui đi đến: “Đây là sao?”
“Đạo diễn, thực xin lỗi.” Nhân viên công tác thấy đạo diễn đi ra, lập tức gập người nhận lỗi: “Hai vị đây có chút hiểu lầm, sẽ giải quyết nhanh chóng ạ.”
Đạo diễn: “Hiểu lầm cái gì?”
Nhân viên công tác đến gần, thì thầm vào tai đạo diễn: “Túi của Sở Tích bị ai đó đổ nước lên, cô ấy nhất định nói là do cô Nhạc làm, không chịu buông tha, cũng không cho cô Nhạc vào phòng thử vai, có khuyên thế nào cũng vô dụng, vì vậy hai người xảy ra cãi vã.”
Giọng anh ta tuy nhỏ, nhưng bốn bề yên tĩnh, lời nói rơi rất rõ ràng vào tai Nhạc San và Sở Tích.
Nhạc San quay lưng về phía bọn họ, mặt đối mặt với Sở Tích. Lông mày cô ta nhướn lên, khóe môi khẽ nhếch, thể hiện phong thái của kẻ chiến thắng: “Buông ra! Cô nghe không hiểu hả?”
Cô ta nói xong, quay người, bộ mặt lập tức thay đổi, quay về vẻ ngọt ngào, vô tội, mồm không ngớt lên tiếng xin lỗi: “Xin lỗi đạo diễn, tôi lập tức vào ạ, làm phiền mọi người rồi.”
Đạo diễn nhìn thoáng qua Nhạc San, sau đó ánh mắt đặt trên người Sở Tích.
Sở Tích đứng đó, trên mặt không khϊếp đảm, không chột dạ, bình tĩnh nhìn lại ông.
Nhạc San thừa cơ thoát khỏi tay Sở Tích, chuẩn bị vào phòng thử vai. Mọi người đứng xung quanh cũng cùng tiến vào. Sở Tích lẻ loi, trơ trọi đứng một mình ở đó, sự tình vừa xảy ra, sau khi nhân viên kia truyền đạt lại, nghe thế nào cũng giống như cô đang cố tình gây sự.
Sở Tích nắm chặt tay, thấy bóng lưng Nhạc San sắp biến mất sau cánh cửa, quyết định chắc chắn, lập tực bước nhanh đến, kéo cổ tay Nhạc San: “Cô cho rằng trong phòng nghỉ không có camera giám sát thì sẽ không có chứng cứ chứng minh việc cô làm hay sao?”
Đám người dừng lại, quay đầu.
Tìm ra thủ phạm là ai cũng không khó. Cô đi thử vai, ước chừng chỉ tầm 20 phút, trở về thì túi đã bị người ác ý nào đó đổ nước vào, thời gian rõ ràng, số người bị tình nghi không nhiều.
Túi của cô bị nước trà làm bẩn. Đối diện phòng nghỉ có khu vực bày nước trà giải khát cho thí sinh đến thử vai, trà ở bên kia có vị giống hệt loại trà tại hiện trường. Chỉ cần là người ở phòng nghỉ này, trong khoảng thời gian 20 phút kia sang phòng uống nước lấy trà thì kẻ đó chính là thủ phạm.
Sở Tích nói lên suy nghĩ của mình, Nhạc San chỉ cười một tiếng: “Theo như cô nói, chỉ cần ai đó uống một ngụm trà liền trở thành người hại cô? Cô có bị bệnh không?”
“Dựa vào đâu mà chỉ đi uống nước trà thì trở thành kẻ hắt nước vào túi của cô, nhiều người đi uống nước như thế, chả lẽ đều là người có thù hằn với cô chắc.”
“Đương nhiên là khác. Khác ở số lần đi uống nước.”
Sở Tích liếc nhìn túi của mình: “Tất cả thiết bị điện tử trong túi đều hỏng, đồ ướt hết, khi tôi trở về, trong túi vẫn còn đầy ắp nước, một chén nước căn bản không thể làm được điều này.”
Cô nhàn nhạt nhìn Nhạc San: “Đương nhiên vì làm việc khuất tất cô sẽ không đi mượn bình nước của những người ở đây, tôi cũng không thấy cô mang theo bình nước cá nhân, trong phòng uống nước bên kia đều là cốc giấy, dung tích nhỏ, mà lượng nước trong túi không ít, vì vậy hẳn là cô không đổ một chén vào túi tôi. Trong phòng nghỉ không có CCTV nhưng ngoài hành lang thì có. Nếu muốn tra, chỉ cần xem trong 20p tôi đi thử vai, người đi ra đi vào phòng uống nước nhiều lần nhất là ai sẽ rõ.”
“Vào phòng uống nước mà lại không phải vì muốn uống nước, cô nghĩ xem vì lí do gì? Cái trò thứ cấp, trẻ con này, cô không thấy nhàm chán sao?”
Sở Tích nói xong, thần sắc Nhạc San bắt đầu hoảng loạn.
Sở Tích lập tức bắt lấy tay cô ta: “Đi thôi, chúng ta cùng đi kiểm tra CCTV, nhìn xem đến tột cùng là ai?”
“Cô thả tôi ra!” Nhạc San dùng hết toàn lực hất tay Sở Tích ra.
Sở Tích: “Sao không dám?”
Tất cả mọi người đứng xung quanh đều lẳng lặng chứng kiến. Cuối cùng Nhạc San không kìm nén nổi nữa, đỏ bừng mặt: “Cô cho rằng cô là ai? Cô nghĩ mình có đủ bản lĩnh bắt tôi đi kiểm tra CCTV cùng cô? Nằm mơ!”
Nói xong câu này, cô ta lập tức quay đầu chạy đi, xem ra không có ý định tiếp tục thử vai nữa.
Ai đúng ai sai chỉ cần xem camera giám sát ngoài hành lang là sẽ thấy ngay.
Sở Tích thở dài một hơi, nhìn bóng lưng hoảng hốt chạy đi của Nhạc San một hồi, sau đó quay người lại, cúi đầu nhẹ nhàng nói với những người xung quanh: “Thật xin lỗi, đã gây phiền toái cho mọi người.”
Buổi thử vai kết thúc. Sở Tích không biết Cố Minh Cảnh nắm bắt thông tin này còn nhanh hơn so với cô tưởng tượng, điện thoại di động của cô bị hỏng, vừa mua một cái mới, lấy lại sim, Cố Minh Cảnh đã lập tức gọi đến, hỏi mấy việc chiều nay.
Sở Tích thẳng thắn đáp lại: “Sao? Cảm thấy em hùng hổ, dọa người, lại cố chấp, cứng đầu chứ gì? Chẳng phải ngay từ đầu em đã nói với anh rồi sao. Mấy cái ôn nhu, thiện lương, yếu ớt gì đó chỉ là bề ngoài, diễn kịch cho người khác xem thôi, tính cách thật sự của em vốn không hề liên quan xíu nào đến hình tượng “BẠCH LIÊN HOA” cả, đã sớm khuyên anh buông tha em rồi còn gì?”
Cố Minh Cảnh nghe tiếng hầm hừ ở đầu bên kia, cười lắc đầu: “Đâu có, anh chỉ muốn nhắc em còn quên một chuyện.”
Sở Tích: “Chuyện gì?”
Cố Minh Cảnh: “Trong túi nhiều đồ như thế bị cô ta nhúng nước sạch, vậy hẳn là em phải bắt cô ta bồi thường mới đúng.”
Sở Tích: “...”
Ừ, Cô quên khuấy mất.
“A a a a a a đúng rồi, bồi thường!” Sở Tích nghĩ đến đây, lập tức bạo phát nhảy lên ghế, dậm chân tức giận, “Bây giờ còn có thể đi báo cảnh sát không… À mà đâu còn hiện trường nữa.”
“Hừ em tổn thất thật sự không nhỏ đấy. Rất nhiều thứ bị hỏng, điện thoại này, sạc này, tai nghe, đồ trang điểm, cả chiếc túi cũng bị hỏng, em còn phải mang đi bảo dưỡng đó.” Sở Tích càng nghĩ càng giận, thậm chí tức đến nỗi cúp máy của Cố Minh Cảnh lúc nào không hay. Cũng may cô đã nhớ kỹ số điện thoại của Nhạc San, lập tức ấn số gọi.
Người đàn bà xấu xa này, nhất định phải bắt cô ta bồi thường cho mình.
Sở Tích gọi đến, một giọng nói nữ đều đều truyền đến: “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”
Chắc chắn cô ả đã chặn số mình rồi.
Sở Tích thầm mắng một câu, ngồi trên ghế salon nhuận khí.
Một lát sau, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Sở Tích mở cửa, nhìn thấy Cố Minh Cảnh ôm một túi đồ tự nhiên bước vào.
Cô lấy một đôi dép lê cho anh, ngước lên tò mò hỏi: “Muộn như vậy anh tới làm gì?”
Cố Minh Cảnh cười cười: “Không thể đến hay sao?”
Sở Tích ngó ra bên ngoài thăm dò một chút, mới cẩn thận đóng cửa: “Lúc đến không phát hiện ra ai khả nghi theo đuôi chứ?”
Cố Minh Cảnh nghĩ đến thân phận không thể công khai của mình, cực kỳ đau đầu đáp: “Không có.”
Sở Tích: “Vậy thì tốt.”
Sở Tích tò mò nhìn túi đồ trên tay Cố Minh Cảnh: “Anh mua gì thế?”
Cố Minh Cảnh ung dung ngồi xuống ghế salon, tự mình rót nước. Tự nhiên như ở nhà, nhàn tản đưa cái túi cho cô: “Cho em.”
“Gì thế?” Sở Tích nhận lấy, nhìn cái túi một chút sau, sau đó chậm rãi mở ra.
Bên trong là túi xách.
Sở Tích nhớ lần trước thấy trong căn hộ của Cố Minh Cảnh có rất nhiều đồ thuộc nhãn hiệu Hermes. Lại nhìn chiếc túi trong hộp.
Cố Minh Cảnh biết túi của cô bị đổ nước trà, cực kì không vui, cho nên mua túi này tặng cô.
Sở Tích nhìn cái túi trên tay, có chút quẫn bách: “Túi của em không có mắc đến thế này?”
Tâm tình hiện tại của cô hết sức phức tạp.
Cố Minh Cảnh đã từng cho cô rất nhiều thứ, mỗi quý thư ký của anh sẽ đều đặn gửi đến quần áo, đồ trang sức, phụ kiện, mỹ phẩm, các sản phẩm hot nhất quý của Nguyên Cảnh, còn thuê một chuyên gia tạo hình riêng phối đồ giúp cô. Cố Minh Cảnh cũng từng đưa cô ra cửa hàng đá quý, cứ mỗi một cửa hàng, dựa theo ánh mắt cô lưu trên vật trưng bày nào hơi lâu, sẽ lập tức vuốt vuốt đầu cô, chiều chuộng đưa cô vào tùy ý chọn thứ mình thích.
Quản lý liên tục đem hết tất cả các sản phẩm của showroom ra, bày trước mặt cô, Sở Tích được tất cả nhân viên, quản lý vây quanh, tâng bốc, còn khách hàng trong tiệm nhìn cô đầy ngưỡng mộ.
Lúc Cố Minh Cảnh mua đồ, căn bản không nhìn số lượng, càng không quan tâm đến giá cả.
Quản lý cười không ngậm được miệng. Lúc hai người bước ra hận không thể nâng hai người vào tận xe.
Nhưng khi đó Sở Tích lại không lấy làm cao hứng.
Cô hiểu rất rõ, mấy món đồ gọi là “quà tặng” này chẳng qua chỉ là sự “ban thưởng.”
Giống như việc anh thích một thú cưng, cho nên mua cho nó nhiều đồ ăn ngon, đồ đẹp. Cố Minh Cảnh thích cô nghe lời, thích cô yên tĩnh, khi cô làm đúng những gì anh trông đợi, anh sẽ vui vẻ ban thưởng cho cô.
Sở Tích lấy lại tinh thần.
Nhưng cái túi hôm nay lại là quà tặng đúng nghĩa, Sờ Tích trìu mến sờ sờ mặt túi, thầm nghĩ: ĐÚNG LÀ QUÀ TẶNG BẠN GÁI.
Sở Tích rất cao hứng, cầm túi lên, phát hiện ra trọng lượng chiếc túi này hơi khác thường. Chẳng lẽ bên trong còn có cái gì sao? Cô cẩn thận kéo khóa kéo. Nhìn vào trong đột nhiên không nhịn được cười.
Bên trong túi có có đầy đủ: Điện thoại, sạc, tai nghe, đến khăn giấy, son môi và các đồ makeup mà phụ nữ thường xuyên dùng đến cũng có.
Chỉ là trong túi nhìn thì đầy đủ, nhưng độ chi tiết thì không đúng lắm, Sở Tích lấy thỏi YSL ra, xoáy mở, là hồng Barbie.
Sở Tích giơ thỏi son lên, nhìn Cố Minh Cảnh, khó khăn nói: “Anh chọn?”
Cố Minh Cảnh thản nhiên “Ừ” một tiếng.
“Sao thế?” Anh hỏi, tựa hồ cảm thấy sắc mặt của cô không giống mình tưởng tượng lắm.
“Ừ đẹp.” Sở Tích bỏ cây son vào trong túi, tâm tình bỗng chốc vui vẻ cực kỳ: “Không có gì, em rất vui.”
Chẳng có cô gái nào được tặng quà mà tâm tình lại không vui, nhất là được tặng món quà như thế này. Không liên quan đến giá cả, cô chỉ quan tâm đến tâm ý của anh.
Sở Tích nắm lấy tay anh, nhe răng cười: “Cám ơn anh.”
“Hôm nay em cực kỳ tức giận, lúc đầu nóng nảy đến độ muốn giật ngược tóc cô ta lại đánh nhau một trận, nhưng nghĩ đi nghĩ lại hai cô gái đánh nhau thật sự khó nhìn chết đi được.” Sở Tích nhớ lại tình huống buổi chiều rồi kể lại cho Cố Minh Cảnh nghe: “Sau đó em quyết định hành xử văn minh một chút, suy luận logic tìm ra chứng cứ, chứng minh cô ta là hung thủ. Nhưng cũng may cô ta quá ngu ngốc, aiiii, thật ra bản thân em cũng không biết hành lang có camera giám sát hay không. Em chỉ tùy tiện nói thế để hù dọa cô ta thôi, cuối cùng cô ta xấu hổ quá chạy mất dạng, làm em cũng quên mất việc đòi cô ta bồi thường.”
Sở Tích vừa nhắc đến vụ bắt đền lại tức đến độ hít mấy hơi.
Cố Minh Cảnh vuốt vuốt đầu cô, thầm quyết định sẽ không bao giờ để Nhạc San kia dính dáng gì đến những bộ phim truyền hình mà Sở Tích tham gia nữa.
Sở Tích ôm túi ngồi trên salon, một tay đấm đấm bắp chân.
Cố Minh Cảnh nhận thấy điều lạ, hiếu kì hỏi: “Em sao thế?”
“Không có gì, không có gì.” Sở Tích gian nan đáp, sau đó gương mặt trở nên nghiêm trọng, nhưng vẫn ngang bướng lắc đầu nói không có chuyện gì.
Cô nhận món quà này của anh, hiện tại trong lòng lại có chút ngứa ngáy.
Món quà lần này của anh thật giống những món quà lãng mạn bình thường các chàng trai thường tặng cho người yêu. Cô rất muốn, rất rất muốn mở Wechat khoe với bạn bè, gọi cho bạn thân tâm sự, kích động một phen. Nhưng mà Cố Minh Cảnh hiện tại đang là bạn trai không công khai, quan hệ giữa hai người họ chỉ có trợ lý Cao biết, cô không thể khoe với bạn bè, cũng không thể gọi cho bạn thân tâm tình được. Sở Tích nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có trợ lý Cao là có thể tâm sự cùng cô chuyện này. Thôi quên đi.
Sở Tích lại nhìn điện thoại, muốn đăng gì đó lên Weibo, bỗng nhiên nhớ đến tài khoản cô đã quên béng từ lâu: [HÔM NAY BÀ ĐÂY CŨNG KHÔNG MUỐN TRANG ĐIỂM].
Đúng! Cô còn có hơn hai vạn fan hâm mộ cơ mà.
Sở Tích mở Weibo, kéo xuống phần bình luận. Rất nhiều comment của fan ở dưới, còn không ít các spam ai ai cũng hỏi: NHỊ CẨU ĐI CHẾT Ở ĐÂU RỒI?!! SAO MÃI KHÔNG ĐĂNG WEIBO?
Sở Tích hổ thẹn, tự thấy có lỗi với cộng đồng fan.
Cô suy nghĩ một lát, đầu tiên đăng một câu: “Chào mọi người.”
Ngay lập tức có fan hâm mộ rep lại: [Trời ạ cuối cùng xác chết của chủ thớt cũng đội mồ sống dậy rồi.]
[Bà nội của tôi ơi, cầu cô phát weibo có tâm và thường xuyên hơn được không?]
[Nhị Cẩu, cuối cùng cô cũng nhớ mật mã account của cô rồi sao?!]
[Nhị Cẩu đến tột cùng là cô đi chết ở đâu thế hả??]
[Trời ạ, cuối cùng tôi chưa bạc tóc đã chờ được người nào đó online rồi.]
Sở Tích nhìn đống bình luận ầm ập đánh tới, tự biết bản thân đuối lý, nhưng quả thật là cô quá ngứa ngáy rồi, muốn chia sẻ niềm vui được bạn trai lần đầu tặng “món quà đúng nghĩa” đến mọi người. Sở Tích ngồi gõ gõ một lúc, sửa sửa bài post, nhìn lại một lượt cẩn thận rồi mới đăng lên.
Không hề nhắc đến mâu thuẫn với Nhạc San, chỉ đơn giản nói hôm nay túi của cô bị đổ nước, tất cả thiết bị điện tử và đồ dùng bên trong đều bị hỏng hết, sau đó “có người” biết chuyện, nửa đêm canh ba còn tự đến tặng cô một cái túi mới, quan trọng chính là trong chiếc túi ấy có đầy đủ mọi thứ mà trong túi của một cô gái nên có.
Chúng fan hâm mộ sau khi nhìn thấy chiếc túi hàng hiệu của cô cũng không mấy ngạc nhiên, dù sao trước đây họ cũng để ý thấy chủ blog không phải là cô gái bình dân bình thường. Nhưng toàn bộ sự chú ý tập trung vào hai từ “Có người.”
[Hahahahahahahaha.]
[Lâu như vậy không có động tĩnh gì. Vừa lên là lập tức muốn thồn cẩu lương cho con dân FA.]
[Mẹ nó, cô muốn hồng hạnh vượt tường, bỏ lại cánh chị em hay sao?]
[Nhị Cẩu đã có bạn trai, đã không còn là cún con chúng ta yêu thương nhất nữa rồi.]
[Chua quá. Chua chết thôi.]
[Thì ra cô bò lên là vì muốn khoe tình yêu. *meme mặt giận dỗi*]
[Tốt quá rồi! Nhị Cẩu nhà chúng ta cuối cùng cũng đó có người yêu.]
Sở Tích nhìn bình luận của các fan, chống má. Được rồi. Cô công nhận đăng bài này lên rõ ràng mình không phúc hậu chút nào.
Cô sờ sờ điện thoại Cố Minh Cảnh mua cho mình. Cô đã mua một chiếc, Cố Minh Cảnh lại mua một chiếc nữa. Hiện tại không dưng có đến tận 2 chiếc điện thoại.
Sở Tích tiến tới, ngồi sát gần anh: “Cái điện thoại di động này em có thể đem tặng cho người khác không?”
Cố Minh Cảnh đang cúi mặt, chăm chú bình chọn cho Sở Tích trên bảng xếp hạng nghệ sĩ của năm, nghe thế ngước lên: “Tùy em, đã tặng em rồi thì nó là của em.”
“Cám ơn anh.” Sở Tích vui vẻ dựa lại vào ghế, sau đó mở Weibo bình luận: “Đã lâu ko quay lại tặng quà cho mọi người, trong bài đăng này mình sẽ chọn ra 1 bạn fan để tặng 1 chiếc XR, chọn tiếp 20 bạn bất kì, tặng mỗi bạn 1000 nhân dân tệ, thế nào?!!”
Chúng fan hâm mộ: …
Tất cả những thanh niên vừa rồi còn comment đầy oán hận lập tức đón hướng gió, bày tỏ quan điểm đầy thiện chí.
[CHÚC NHỊ CẨU CÙNG CẨU CA TRĂM NĂM HÒA HỢP.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.