Toàn Giới Giải Trí Đều Phải Ăn Dưa Của Tôi
Chương 19: Món Đồ Trang Trí Nhỏ (4)
Jiuda
06/07/2024
Đúng lúc Hạ Tri nghĩ rằng Sở Tang sẽ về phòng ngủ để nghỉ ngơi, thì lại thấy Sở Tang mang giày thể thao và đi ra ngoài.
Hạ Tri ngạc nhiên: " Sở lão sư? "
Ngồi máy bay lâu như vậy, lại chờ đợi ở sân bay lâu như vậy, không rửa mặt nghỉ ngơi sao?
" Sở lão sư còn cần gì nữa không, tôi có thể đi mua giúp cô. "
Sở Tang đưa tay vẫy vẫy: " Tôi không thiếu cái gì, tổ làm chương trình chuẩn bị rất đầy đủ. "
" Vậy Sở lão sư đây là? "
" À, tôi chỉ ra ngoài chạy vài vòng thôi. "
Hạ Tri nhìn món đồ trang trí nhỏ mà mình yêu thích, có chút bối rối.
Chạy vài vòng, cô gái yếu đuối nhà ai lại đi chạy mấy vòng vào đêm hôm khuya khoắt như vậy chứ?
Món đồ trang trí nhỏ này hình như không giống với đống đồ trang trí nhỏ vừa đụng đã ngã trong nhà cô ấy.
Sở Tang muốn chạy bộ, Hạ Tri chắc chắn sẽ không ngăn cản.
Trời quả thật đã muộn, Sở Tang thúc giục: " Muộn một chút nữa về nhà sẽ không an toàn, cô mau về nghỉ ngơi đi. "
Cô nhân viên đáng thương, vì chương trình mà đến chín giờ vẫn còn làm việc, không biết đến mấy giờ mới được về nằm nghỉ.
" Sở lão sư yên tâm, em ngồi xe của tổ tiết mục, rất an toàn. "
Sau khi đưa mắt nhìn Hạ Tri rời đi, Sở Tang bắt đầu chạy bộ.
Chạy nhẹ nhàng năm vòng, cô cảm thấy khá hài lòng với cơ thể này.
Dù nhìn có vẻ nhỏ nhắn, nhưng không yếu chút nào.
Dù không thể so với thể lực khi cô còn làm Trạm tỷ, nhưng rất nhanh có thể luyện lại được.
Hạ Tri lên xe liền mở nhóm làm việc của mình.
Tri Chi Chi kêu: Sở Tang thật sự là một người rất tốt a!
Điều này nhận được sự phản đối nhất trí từ mọi người.
Lỗ mũi nhỏ hai lỗ mũi: ?
Tiểu Chu cái gì cũng dám bịa chuyện: ?
Di di di: ?
Lỗ mũi nhỏ hai lỗ mũi: Đừng đùa nữa, tôi từng làm việc với cô ta, bị mắng một trận rồi cúp máy, một đời đen tối.
Tiểu Chu cái gì cũng dám bịa chuyện: Sở Tang người này thật sự làm cho người ta chán ghét.
Di di di: Hạ à, có phải cậu tăng ca đến mức ảo giác rồi sao?
Tri Chi Chi kêu: Không phải không phải, Sở Tang ngoài đời lớn lên siêu đẹp, tinh xảo giống như một món đồ trang trí nhỏ, nói chuyện cũng mềm mại, còn rất quan tâm người khác nữa.
Lỗ mũi nhỏ hai lỗ mũi: Tăng ca điên rồi, đều bắt đầu nói mê sảng.
Tiểu Chu cái gì cũng dám bịa chuyện: @ Trịnh đạo, đạo diễn Trịnh, nhân viên vất vả như vậy có phải nên tăng lương hay không? [ Bán manh ]
Đạo diễn Trịnh: Tiểu Hạ đừng nói mê sảng nữa, nghỉ ngơi cho tốt!
Đạo diễn Trịnh: Ba ngày nữa sẽ bắt đầu chính thức quay phim, mọi người nghỉ ngơi dưỡng sức nhé! [ Nắm đấm ]
Hạ Tri tức giận đến phồng mặt.
Được, cũng không tin cô ấy đúng không! Ngồi chờ ba ngày sau nhìn bọn họ bị vả mặt bôm bốp thế nào!
Món đồ trang trí nhỏ của cô ấy chính là tốt nhất!
Hạ Tri ngạc nhiên: " Sở lão sư? "
Ngồi máy bay lâu như vậy, lại chờ đợi ở sân bay lâu như vậy, không rửa mặt nghỉ ngơi sao?
" Sở lão sư còn cần gì nữa không, tôi có thể đi mua giúp cô. "
Sở Tang đưa tay vẫy vẫy: " Tôi không thiếu cái gì, tổ làm chương trình chuẩn bị rất đầy đủ. "
" Vậy Sở lão sư đây là? "
" À, tôi chỉ ra ngoài chạy vài vòng thôi. "
Hạ Tri nhìn món đồ trang trí nhỏ mà mình yêu thích, có chút bối rối.
Chạy vài vòng, cô gái yếu đuối nhà ai lại đi chạy mấy vòng vào đêm hôm khuya khoắt như vậy chứ?
Món đồ trang trí nhỏ này hình như không giống với đống đồ trang trí nhỏ vừa đụng đã ngã trong nhà cô ấy.
Sở Tang muốn chạy bộ, Hạ Tri chắc chắn sẽ không ngăn cản.
Trời quả thật đã muộn, Sở Tang thúc giục: " Muộn một chút nữa về nhà sẽ không an toàn, cô mau về nghỉ ngơi đi. "
Cô nhân viên đáng thương, vì chương trình mà đến chín giờ vẫn còn làm việc, không biết đến mấy giờ mới được về nằm nghỉ.
" Sở lão sư yên tâm, em ngồi xe của tổ tiết mục, rất an toàn. "
Sau khi đưa mắt nhìn Hạ Tri rời đi, Sở Tang bắt đầu chạy bộ.
Chạy nhẹ nhàng năm vòng, cô cảm thấy khá hài lòng với cơ thể này.
Dù nhìn có vẻ nhỏ nhắn, nhưng không yếu chút nào.
Dù không thể so với thể lực khi cô còn làm Trạm tỷ, nhưng rất nhanh có thể luyện lại được.
Hạ Tri lên xe liền mở nhóm làm việc của mình.
Tri Chi Chi kêu: Sở Tang thật sự là một người rất tốt a!
Điều này nhận được sự phản đối nhất trí từ mọi người.
Lỗ mũi nhỏ hai lỗ mũi: ?
Tiểu Chu cái gì cũng dám bịa chuyện: ?
Di di di: ?
Lỗ mũi nhỏ hai lỗ mũi: Đừng đùa nữa, tôi từng làm việc với cô ta, bị mắng một trận rồi cúp máy, một đời đen tối.
Tiểu Chu cái gì cũng dám bịa chuyện: Sở Tang người này thật sự làm cho người ta chán ghét.
Di di di: Hạ à, có phải cậu tăng ca đến mức ảo giác rồi sao?
Tri Chi Chi kêu: Không phải không phải, Sở Tang ngoài đời lớn lên siêu đẹp, tinh xảo giống như một món đồ trang trí nhỏ, nói chuyện cũng mềm mại, còn rất quan tâm người khác nữa.
Lỗ mũi nhỏ hai lỗ mũi: Tăng ca điên rồi, đều bắt đầu nói mê sảng.
Tiểu Chu cái gì cũng dám bịa chuyện: @ Trịnh đạo, đạo diễn Trịnh, nhân viên vất vả như vậy có phải nên tăng lương hay không? [ Bán manh ]
Đạo diễn Trịnh: Tiểu Hạ đừng nói mê sảng nữa, nghỉ ngơi cho tốt!
Đạo diễn Trịnh: Ba ngày nữa sẽ bắt đầu chính thức quay phim, mọi người nghỉ ngơi dưỡng sức nhé! [ Nắm đấm ]
Hạ Tri tức giận đến phồng mặt.
Được, cũng không tin cô ấy đúng không! Ngồi chờ ba ngày sau nhìn bọn họ bị vả mặt bôm bốp thế nào!
Món đồ trang trí nhỏ của cô ấy chính là tốt nhất!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.