Toàn Giới Giải Trí Dựa Vào Hệ Thống Của Tôi Để Ăn Dưa

Chương 41:

Túy Tây Qua

01/09/2024

Quản Phi cũng có chút không vui.

Không biết Sở Bạch đang nói đến thương hiệu mỹ phẩm nào, dù sao thì lần đó hắn đến phòng phát sóng trực tiếp của Phó Tiêu Tiêu để bán hàng cũng là mỹ phẩm, hắn còn hy sinh rất lớn đi thử màu son, đừng nói là đợt mỹ phẩm đó làm giả chứ?

Nếu không phải hôm nay nghe thấy tiếng lòng của Sở Bạch, hắn còn chẳng hay biết gì.

Quản Phi luôn chú trọng danh tiếng của mình, việc bị đội nồi thế này đã hoàn toàn đâm đúng điểm nhạy cảm của hắn, thái độ nhẹ nhàng chu đáo thường ngày cũng có phần thay đổi.

Hắn khinh thường nhìn Phó Tiêu Tiêu: “Sắp lái xe rồi, Tiểu Tiêu cpp ngồi xuống đi.”

Thấy sắc mặt của Quản Phi rõ ràng đã lạnh đi, Phó Tiêu Tiêu đương nhiên biết hắn đã đoán ra điều gì đó sau khi nghe thấy tiếng lòng của Sở Bạch.

Cô ta vội vàng giải thích: “Anh Phi em [bíp--]!”

“Em thực sự [bíp--] [bíp--] [bíp--] “

Tại sao lại không nói ra được chứ!

Phó Tiêu Tiêu tức giận nhìn Sở Bạch, đều tại con đàn bà đê tiện này!



Vừa khéo xe khởi động có chút xóc nảy, Sở Bạch rót nước không vững tay, làm đổ một ít ra ngoài, vừa vặn làm ướt tay áo của Phó Tiêu Tiêu.

Cô vừa định ngẩng đầu xin lỗi thì thấy Phó Tiêu Tiêu giương nanh múa vuốt giơ tay lên, mắt trợn ngược dữ tợn, một tay che ống kính máy quay đang phát sóng trực tiếp bên cạnh, tay kia thì định tát xuống.

Tuy nhiên cánh tay vừa giơ lên giữa không trung, động tác của Phó Tiêu Tiêu đột nhiên cứng đờ.

Tiếp theo sắc mặt trở nên trắng bệch, há miệng liều mạng thở dốc nhưng vẫn giống như con cá bị mất nước, không thể hít thở được chút không khí nào.

Cũng không còn quan tâm đến tức giận nữa, Phó Tiêu Tiêu nhìn mọi người như cầu cứu, bất kể cô ta hít thở như thế nào, thật giống như không khí xung quanh đều bị hút khô, xoang mũi, cổ họng, ống phổi của cô ta vẫn không tiếp xúc được một chút oxy nào.

Sắc mặt trắng bệch bắt đầu dần dần trở nên xanh mét, Phó Tiêu Tiêu đã đứng không vững, loảng xoảng một tiếng ngã sấp xuống đất.

Mọi người lúc này mới phát hiện ra có gì đó bất thường, vội vàng vây quanh.

Tổ làm chương trình hoảng loạn dừng xe, vội vàng gọi bác sĩ đi cùng đến.

Mười giây ngạt thở sẽ khiến người ta đổ mồ hôi đầm đìa, trước mắt tối sầm, còn nửa phút ngạt thở thì đủ để khiến người ta rơi vào bờ vực cái chết.

Lúc này trước mắt Phó Tiêu Tiêu tối đen, trong lòng gần như tuyệt vọng cầu nguyện: Tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết! Ngay cả khi thân bại danh liệt, mặc kệ Sở Bạch tiếp tục nói bậy nói bạ, tôi cũng cam lòng...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Toàn Giới Giải Trí Dựa Vào Hệ Thống Của Tôi Để Ăn Dưa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook