Chương 394: Bản tính của Nạp Lan
Mai Can Thái Thiếu Bính
02/10/2017
Tần Xuyên hơi suy nghĩ một chút, rồi cười với mọi người. Đột nhiên, hắn đứng dậy, nắm lấy tay Nạp Lan Thấm rồi nói:
- Không vấn đề gì. Anh em Chu gia nhà các anh nể mặt tôi, đương nhiên tôi cũng phải nể mặt các anh rồi. Tôi dẫn người yêu tôi đến khách sạn chơi, mọi người cứ tiếp tục ăn tiệc đi.
Vừa dứt lời, mọi người đều thầm thốt lên: tên tiểu tử này đúng là đồ điên!
To gan lớn mật như vậy, lại còn dám bảo dẫn Nạp Lan Thấm đến khách sạn sao? Đây chẳng phải là không coi Long Ngạo Vân ra gì ư!?
Thật ra Tần Xuyên đã chẳng thèm để tâm đến Long Ngạo Vân hay Long gia nữa. Vì Nạp Lan Thấm gây khó dễ với hắn như vậy, hắn muốn tránh Long gia cũng không được. Huống hồ, vừa nhìn tên Long Ngạo Vân này là biết tên này chẳng có chút đầu óc gì, có nói nữa cũng vô ích.
Cứ nhẫn nhịn mãi, chẳng bằng chơi một vố thật thích với Nạp Lan Thấm.
- Anh rể anh rể! Thế còn em thì sao?
Liễu Tiên Tiên chạy tới hỏi.
- Chẳng phải em muốn chơi ở hộp đêm sao. Thế thì em cứ chơi tiếp đi.
Tần Xuyên lại nhìn Chu Chí Minh rồi nói:
- Mọi người trông giúp tôi cô em vợ này nhé. Đừng để cô ấy chơi muộn quá.
Chu Chí Minh dở khóc dở cười, nhưng y đành phải gật đầu.
Liễu Tiên Tiên thì rất hứng khởi. Thế là cô lại được chơi hết mình rồi. Còn về việc Tần Xuyên sẽ làm gì cùng Nạp Lan Thấm, cô chẳng thèm để tâm.
Có lẽ người khác không biết, nhưng cô đã tận mắt chứng kiến thực lực của Tần Xuyên. Hơn nữa, cô cũng đã được người nhà nói cho rằng, Tần Xuyên khiến cho nhiều người bề trên phải ngạc nhiên, giữ được quân hàm của chị Liễu Hàn Yên.
Liễu Tiên Tiên biết rằng, Tần Xuyên làm như vậy, nhất định phải có lý do, không đến lượt cô phải lo.
Long Ngạo Vân thấy Tần Xuyên không coi y ra gì, không kìm nổi cơn giận:
- Tên tiểu tử chết tiệt kia, ta và hai vị sư phụ ra ngoài đợi ngươi, tốt nhân là ngươi cút ngay ra ngoài này chịu chết đi!
Nói xong, Long Ngạo Vân bèn dẫn theo Đường Hoa và Đường Thạc đi ra ngoài!
Tần Xuyên cười rất thoải mái, kéo tay Nạp Lan Thấm, đi ra cửa.
- Anh không sợ gây mâu thuẫn với Long gia thật sao?
Nạp Lan Thấm thấp giọng hỏi.
Tần Xuyên nheo mắt nói:
- Sao thế, em yêu, em sợ rồi à?
- Hừ, có gì mà em phải sợ, em muốn xem, anh còn cố được đến bao giờ.
Nạp Lan Thấm cười dịu dàng, nhưng ánh mắt lại rất lạnh lùng.
Tần Xuyên cười ha ha, cũng không nói gì thêm.
Thấy Tần Xuyên đi ra ngoài, Chu Chí Bang bước đến cạnh Chu Chí Minh, nói:
- Này lão tứ, ra ngoài coi cùng với anh đi. Đánh nhau thì không sao, nhưng không được xảy ra án mạng ở chỗ này.
Chu Chí Minh khổ não gật đầu, dẫn theo vài vệ sĩ, cùng đi ra ngoài bar.
Thật ra, không ít công tử khác cũng rất tò mò. Rốt cuộc Tần Xuyên dựa vào đâu mà dám coi thường Long Ngạo Vân như vậy, không ít người cũng đi theo.
Tần Xuyên và Nạp Lan Thấm đến bãi đỗ xe ngoài bar, trên bãi đất trống giữa hai hàng xe, Long Ngạo Vân và hai sư huynh đệ Đường Môn đã đợi ở đó.
Thấy Tần Xuyên vẫn nắm tay Nạp Lan Thấm, Long Ngạo Vân tức sôi máu, giơ tay nói:
- Xông lên đi! Cả hai người luôn! Đánh cho nó tàn phế luôn! Đừng đánh nhầm Nạp Lan!
Vừa dứt lời, Đường Hoa và Đường Thạc bèn nhanh chóng lao về phía Tần Xuyên, và đánh úp từ hai bên phải trái!
Một người tấn công vào cổ Tần Xuyên, người con lại tấn công vào phần dưới của hắn, họ sử dụng tuyệt học của Đường Môn với tốc độ rất nhanh – Hàm Sa Xạ Ảnh Thủ!
Hai người tấn công bằng chiêu thức “Cuồng Sa Tế Nhật”, dưới ánh đèn đường, trông như một trận lốc sa mạc nổi lên hai bên, muốn nhấn chìm Tần Xuyên vậy.
Tần Xuyên gạt Nạp Lan Thấm về phía sau lưng, bước lên trước một bước, lật người ra đòn Kim Kê Độc Lập, hai tay một trên một dưới mở rộng lòng bàn tay, bàn tay lật giở nhanh chóng, đánh tại chỗ với hai người đó!
Điểm đặc biệt của Hàm Sa Xạ Ảnh Thủ là nhanh, chuẩn, chính xác, nhưng không mạnh lắm. Đây cũng là một điểm yếu trong môn võ của Đường Môn.
Tần Xuyên cũng không muốn để lộ quá nhiều thực lực, hắn tùy cơ ứng biến, muốn lấy chậm thắng nhanh.
Thế là, hai bàn tay hắn như xé mây đón nắng, dùng đòn Thái Cực Vân Thủ, giảm thế mạnh đòn tấn công của hai người đó, và trong môn Thái Cực có nhu lại có cương, mượn sức mạnh trong quá trình chiến đấu đánh lại hai người đó!
Mặc dù bề dày cổ võ của Tần Xuyên không thể bằng kiếm thuật của hắn, nhưng dùng để đối phó với hai võ giả xuống dốc chỉ còn chút chân khí tiên thiên, cả ngày chỉ chơi bời trong kinh thành cũng đủ rồi.
Hai mươi mấy hiệp trôi quá, lối đánh của hai người đó không những không có tác dụng, mà còn bị Tần Xuyên mỗi bên ra một chưởng đầy lùi hai người!
Anh em Chu gia và những người khác ở cửa bar đều thầm gật đầu. Họ đã thật sự thấy rằng, lời đồn thực lực của Tần Xuyên rất kinh khủng là sự thật.
Còn về Nạp Lan Thấm, thì lại lạnh lùng quan sát, như đang suy nghĩ gì đó.
Long Ngạo Vân tức đến nỗi run lên:
- Các người đang làm gì vậy!? Hai người mà đánh không lại hắn à!? Dùng ám khí đi! Ám khí!
Đường Hoa và Đường Thạc cùng nhíu mày. Dùng ám khí rất dễ giết chết người, vì thế họ muốn dùng nắm đấm để dạy cho Tần Xuyên một bài học mà thôi.
Nhưng giờ đây, họ đã đâm lao là phải theo lao. Nếu như hai tiền bối cũng đánh không lại một mình Tần Xuyên, thì về sau họ còn mặt mũi nào nữa.
- Vân thiếu...chúng tôi...
- Đừng nói nữa! Hắn chết đã có ta lo!
Long Ngạo Vân gạt bỏ nỗi do dự của hai sư huynh đệ.
Hai người của Đường Môn vừa nghe thấy vậy, mắt lóe lên sắc hung dữ, nhanh chóng lùi cách ra một đoạn, rồi cùng vận chuyển nội công tâm pháp của Đường Môn, nhanh chóng chuyển động xoay quanh Tần Xuyên.
Đây là thế Thiên La Địa Võng nổi tiếng trong thế trận ám khí của Đường Môn.
Đường Hoa và Đường Thạc chuyển động rất nhanh, tay của họ giơ ra một cách quỷ dị. Một loạt ánh sáng lấp lánh bắn ra từ trong ống tay áo của họ!
Lập tức, ánh sáng dồn dập đan vào nhau, âm thanh xé gió nổi lên không ngừng!
Tần Xuyên vốn muốn né ra, nhưng hắn phát hiện thấy rằng, cái bẫy ám khí của Đường Môn rất khó tránh. Bản thân hắn cũng không dự đoán trước, đã không còn tránh kịp nữa rồi.
Hắn đành gia cố vòng bảo hộ chân khí, đứng tại chỗ, bình tĩnh đón lấy hàng chục ám khí!
Coong coong coong!
Hàng loạt tiếng kim loại đập vào nhau, rất nhiều miếng tiền rơi xuống đất, giống như rất nhiều đạn bị chặn lại vậy, không còn chút uy lực nào.
Đường Hoa và Đường Thạc thấy vậy, mặt xanh lét.
Chân khí hộ thể, chặn ám khí lại sao? Điều này có nghĩa là, ít nhất Tần Xuyên cũng phải là võ giả tiên thiên trung cấp, họ đâu có phải là đối thủ của hắn chứ!?
- Tôi nghe nói, cao thủ thật sự của Đường Môn dùng thủ pháp Mạn Thiên Hoa Vũ, họ sử dụng Bạo Vũ Lê Hoa Châm mang theo sức đột phá của chân khí trên cơ thể.
Hai người móc nối với nhau mà mới ra được món Thiên La Địa Võng, mà còn dùng loại ám khí thô thiển là tiền đồng thế này, còn muốn đấu với tôi. Thế khác gì tự lừa người lừa mình.
Tần Xuyên cười nhìn hai người:
- Sao, còn muốn đánh tiếp không?
Đường Hoa và Đường Thạc lạnh hết người. Không ngờ Tần Xuyên hiểu rõ về tuyệt học của Đường Môn như vậy.
Hai người khổ sở quay về bên cạnh Long Ngạo Vân, thấp giọng nói:
- Vân thiếu, tiểu tử này không dễ đối phó, hay là...chúng ta nghĩ cách khác.
Long Ngạo Vân nghiến chặt răng, tức giận nhìn hai người rồi nói:
- Đồ bỏ đi! Thật là mất mặt!
Nói đoạn, Long Ngạo Vân lại quay ra chỉ về phía Tần Xuyên:
- Tên họ Tần kia, ngươi đợi đấy, ta không để ngươi yên đâu!
Dứt lời, Long Ngạo Vân bèn quay đầu bỏ đi, giống như cụp đuôi bỏ chạy vậy.
Tần Xuyên quay người ra, bước đến cạnh Nạp Lan Thấm, ôm lấy cô rồi cười nói:
- Được rồi, giải quyết xong phiền phức rồi. Tiểu thư Nạp Lan yêu quý. Em đã thích anh như vậy, thì chúng ta tìm một khách sạn để nói chuyện đi.
Nạp Lan Thấm thấy Long Ngạo Vân bị dọa chạy mất dép rồi, thầm nghĩ tên này đúng là đồ bỏ. Mặt cô không cười nữa, lạnh lùng nói:
- Bỏ tay ra, đồ con rệp này!
- Rệp à? Ha ha...Sao tự nhiên lại mắng anh là rệp chứ? Chẳng phải em yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên à?
- Không phải là con rệp thì là con cóc. Dù anh là thứ gì, sớm muộn gì bổn tiểu thư cũng bắt anh phải khai ra, nói cho tôi biết, Phó Thanh Y ở đâu! Nhanh, ngay bây giờ, ngay lập tức, bỏ xúc tu bạch tuộc của anh ra khỏi người tôi!!
Tần Xuyên ngạc nhiên, cô Nạp Lan Thấm này trở mặt nhanh thật. Chẳng lẽ đây mới là gương mặt thật của một hoa khôi trong trường, của một người vạn người mê ư?
- Xin lỗi, mặc dù em không xinh như vợ anh, nhưng miếng thịt đã đưa đến miệng, anh phải nếm thử chứ.
Tần Xuyên nói đoạn rồi cúi thấp đầu, muốn hôn Nạp Lan Thấm.
Nạp Lan Thấm đẩy mạnh Tần Xuyên ra theo bản năng. Nhưng Tần Xuyên đã chuẩn bị từ trước, hắn nhanh hơn một bước, tóm lấy hai tay cô!
Ư!
Nạp Lan Thấm không kịp đề phòng, bị Tần Xuyên đánh lén thành công, đôi môi non nớt bị hắn chiếm hữu một cách thô lỗ.
Cô muốn há miệng cắn Tần Xuyên. Nhưng Tần Xuyên hôn xong là bỏ ra ngay, không cho cô cơ hội báo thù!
Cùng lúc đó, Tần Xuyên nhân lúc cô hoảng loạn, ngón tay hắn điểm vào mấy huyệt trên người Nạp Lan Thấm, truyền vào mấy luồng chân khí!
Ngay lập tức, cơ thể Nạp Lan Thấm tê dại như điện giật. Cô đã bị chặn đường vận khí tạm thời.
Cô sợ hãi phát hiện ra rằng, chân khí của Tần Xuyên mạnh hơn mình quá nhiều. Giống như mấy bức tường đá chặn đứng đường vận khí trong cơ thể cô, khiến cô không thể xông ra được!
- Anh...anh muốn làm gì?
Ý thức được trong khoảng thời gian này, cô chỉ là một cô gái yếu đuối không có chân khí, Nạp Lan Thấm thầm hoảng loạn.
Tần Xuyên ẵm ngửa Nạp Lan Thấm rồi cười tà ác:
- Anh thấy gần đây có một khách sạn Hilton. Để anh bế em qua đó. Đêm nay em đừng về nhà nữa...
Đúng rồi, em có thể hét lớn lên để gọi người đến cứu em. Nhưng làm vậy sẽ chứng minh em và canh chẳng có quan hệ gì hết, em đang giả vờ. Em phải suy nghĩ cho kỹ đấy.
- Không vấn đề gì. Anh em Chu gia nhà các anh nể mặt tôi, đương nhiên tôi cũng phải nể mặt các anh rồi. Tôi dẫn người yêu tôi đến khách sạn chơi, mọi người cứ tiếp tục ăn tiệc đi.
Vừa dứt lời, mọi người đều thầm thốt lên: tên tiểu tử này đúng là đồ điên!
To gan lớn mật như vậy, lại còn dám bảo dẫn Nạp Lan Thấm đến khách sạn sao? Đây chẳng phải là không coi Long Ngạo Vân ra gì ư!?
Thật ra Tần Xuyên đã chẳng thèm để tâm đến Long Ngạo Vân hay Long gia nữa. Vì Nạp Lan Thấm gây khó dễ với hắn như vậy, hắn muốn tránh Long gia cũng không được. Huống hồ, vừa nhìn tên Long Ngạo Vân này là biết tên này chẳng có chút đầu óc gì, có nói nữa cũng vô ích.
Cứ nhẫn nhịn mãi, chẳng bằng chơi một vố thật thích với Nạp Lan Thấm.
- Anh rể anh rể! Thế còn em thì sao?
Liễu Tiên Tiên chạy tới hỏi.
- Chẳng phải em muốn chơi ở hộp đêm sao. Thế thì em cứ chơi tiếp đi.
Tần Xuyên lại nhìn Chu Chí Minh rồi nói:
- Mọi người trông giúp tôi cô em vợ này nhé. Đừng để cô ấy chơi muộn quá.
Chu Chí Minh dở khóc dở cười, nhưng y đành phải gật đầu.
Liễu Tiên Tiên thì rất hứng khởi. Thế là cô lại được chơi hết mình rồi. Còn về việc Tần Xuyên sẽ làm gì cùng Nạp Lan Thấm, cô chẳng thèm để tâm.
Có lẽ người khác không biết, nhưng cô đã tận mắt chứng kiến thực lực của Tần Xuyên. Hơn nữa, cô cũng đã được người nhà nói cho rằng, Tần Xuyên khiến cho nhiều người bề trên phải ngạc nhiên, giữ được quân hàm của chị Liễu Hàn Yên.
Liễu Tiên Tiên biết rằng, Tần Xuyên làm như vậy, nhất định phải có lý do, không đến lượt cô phải lo.
Long Ngạo Vân thấy Tần Xuyên không coi y ra gì, không kìm nổi cơn giận:
- Tên tiểu tử chết tiệt kia, ta và hai vị sư phụ ra ngoài đợi ngươi, tốt nhân là ngươi cút ngay ra ngoài này chịu chết đi!
Nói xong, Long Ngạo Vân bèn dẫn theo Đường Hoa và Đường Thạc đi ra ngoài!
Tần Xuyên cười rất thoải mái, kéo tay Nạp Lan Thấm, đi ra cửa.
- Anh không sợ gây mâu thuẫn với Long gia thật sao?
Nạp Lan Thấm thấp giọng hỏi.
Tần Xuyên nheo mắt nói:
- Sao thế, em yêu, em sợ rồi à?
- Hừ, có gì mà em phải sợ, em muốn xem, anh còn cố được đến bao giờ.
Nạp Lan Thấm cười dịu dàng, nhưng ánh mắt lại rất lạnh lùng.
Tần Xuyên cười ha ha, cũng không nói gì thêm.
Thấy Tần Xuyên đi ra ngoài, Chu Chí Bang bước đến cạnh Chu Chí Minh, nói:
- Này lão tứ, ra ngoài coi cùng với anh đi. Đánh nhau thì không sao, nhưng không được xảy ra án mạng ở chỗ này.
Chu Chí Minh khổ não gật đầu, dẫn theo vài vệ sĩ, cùng đi ra ngoài bar.
Thật ra, không ít công tử khác cũng rất tò mò. Rốt cuộc Tần Xuyên dựa vào đâu mà dám coi thường Long Ngạo Vân như vậy, không ít người cũng đi theo.
Tần Xuyên và Nạp Lan Thấm đến bãi đỗ xe ngoài bar, trên bãi đất trống giữa hai hàng xe, Long Ngạo Vân và hai sư huynh đệ Đường Môn đã đợi ở đó.
Thấy Tần Xuyên vẫn nắm tay Nạp Lan Thấm, Long Ngạo Vân tức sôi máu, giơ tay nói:
- Xông lên đi! Cả hai người luôn! Đánh cho nó tàn phế luôn! Đừng đánh nhầm Nạp Lan!
Vừa dứt lời, Đường Hoa và Đường Thạc bèn nhanh chóng lao về phía Tần Xuyên, và đánh úp từ hai bên phải trái!
Một người tấn công vào cổ Tần Xuyên, người con lại tấn công vào phần dưới của hắn, họ sử dụng tuyệt học của Đường Môn với tốc độ rất nhanh – Hàm Sa Xạ Ảnh Thủ!
Hai người tấn công bằng chiêu thức “Cuồng Sa Tế Nhật”, dưới ánh đèn đường, trông như một trận lốc sa mạc nổi lên hai bên, muốn nhấn chìm Tần Xuyên vậy.
Tần Xuyên gạt Nạp Lan Thấm về phía sau lưng, bước lên trước một bước, lật người ra đòn Kim Kê Độc Lập, hai tay một trên một dưới mở rộng lòng bàn tay, bàn tay lật giở nhanh chóng, đánh tại chỗ với hai người đó!
Điểm đặc biệt của Hàm Sa Xạ Ảnh Thủ là nhanh, chuẩn, chính xác, nhưng không mạnh lắm. Đây cũng là một điểm yếu trong môn võ của Đường Môn.
Tần Xuyên cũng không muốn để lộ quá nhiều thực lực, hắn tùy cơ ứng biến, muốn lấy chậm thắng nhanh.
Thế là, hai bàn tay hắn như xé mây đón nắng, dùng đòn Thái Cực Vân Thủ, giảm thế mạnh đòn tấn công của hai người đó, và trong môn Thái Cực có nhu lại có cương, mượn sức mạnh trong quá trình chiến đấu đánh lại hai người đó!
Mặc dù bề dày cổ võ của Tần Xuyên không thể bằng kiếm thuật của hắn, nhưng dùng để đối phó với hai võ giả xuống dốc chỉ còn chút chân khí tiên thiên, cả ngày chỉ chơi bời trong kinh thành cũng đủ rồi.
Hai mươi mấy hiệp trôi quá, lối đánh của hai người đó không những không có tác dụng, mà còn bị Tần Xuyên mỗi bên ra một chưởng đầy lùi hai người!
Anh em Chu gia và những người khác ở cửa bar đều thầm gật đầu. Họ đã thật sự thấy rằng, lời đồn thực lực của Tần Xuyên rất kinh khủng là sự thật.
Còn về Nạp Lan Thấm, thì lại lạnh lùng quan sát, như đang suy nghĩ gì đó.
Long Ngạo Vân tức đến nỗi run lên:
- Các người đang làm gì vậy!? Hai người mà đánh không lại hắn à!? Dùng ám khí đi! Ám khí!
Đường Hoa và Đường Thạc cùng nhíu mày. Dùng ám khí rất dễ giết chết người, vì thế họ muốn dùng nắm đấm để dạy cho Tần Xuyên một bài học mà thôi.
Nhưng giờ đây, họ đã đâm lao là phải theo lao. Nếu như hai tiền bối cũng đánh không lại một mình Tần Xuyên, thì về sau họ còn mặt mũi nào nữa.
- Vân thiếu...chúng tôi...
- Đừng nói nữa! Hắn chết đã có ta lo!
Long Ngạo Vân gạt bỏ nỗi do dự của hai sư huynh đệ.
Hai người của Đường Môn vừa nghe thấy vậy, mắt lóe lên sắc hung dữ, nhanh chóng lùi cách ra một đoạn, rồi cùng vận chuyển nội công tâm pháp của Đường Môn, nhanh chóng chuyển động xoay quanh Tần Xuyên.
Đây là thế Thiên La Địa Võng nổi tiếng trong thế trận ám khí của Đường Môn.
Đường Hoa và Đường Thạc chuyển động rất nhanh, tay của họ giơ ra một cách quỷ dị. Một loạt ánh sáng lấp lánh bắn ra từ trong ống tay áo của họ!
Lập tức, ánh sáng dồn dập đan vào nhau, âm thanh xé gió nổi lên không ngừng!
Tần Xuyên vốn muốn né ra, nhưng hắn phát hiện thấy rằng, cái bẫy ám khí của Đường Môn rất khó tránh. Bản thân hắn cũng không dự đoán trước, đã không còn tránh kịp nữa rồi.
Hắn đành gia cố vòng bảo hộ chân khí, đứng tại chỗ, bình tĩnh đón lấy hàng chục ám khí!
Coong coong coong!
Hàng loạt tiếng kim loại đập vào nhau, rất nhiều miếng tiền rơi xuống đất, giống như rất nhiều đạn bị chặn lại vậy, không còn chút uy lực nào.
Đường Hoa và Đường Thạc thấy vậy, mặt xanh lét.
Chân khí hộ thể, chặn ám khí lại sao? Điều này có nghĩa là, ít nhất Tần Xuyên cũng phải là võ giả tiên thiên trung cấp, họ đâu có phải là đối thủ của hắn chứ!?
- Tôi nghe nói, cao thủ thật sự của Đường Môn dùng thủ pháp Mạn Thiên Hoa Vũ, họ sử dụng Bạo Vũ Lê Hoa Châm mang theo sức đột phá của chân khí trên cơ thể.
Hai người móc nối với nhau mà mới ra được món Thiên La Địa Võng, mà còn dùng loại ám khí thô thiển là tiền đồng thế này, còn muốn đấu với tôi. Thế khác gì tự lừa người lừa mình.
Tần Xuyên cười nhìn hai người:
- Sao, còn muốn đánh tiếp không?
Đường Hoa và Đường Thạc lạnh hết người. Không ngờ Tần Xuyên hiểu rõ về tuyệt học của Đường Môn như vậy.
Hai người khổ sở quay về bên cạnh Long Ngạo Vân, thấp giọng nói:
- Vân thiếu, tiểu tử này không dễ đối phó, hay là...chúng ta nghĩ cách khác.
Long Ngạo Vân nghiến chặt răng, tức giận nhìn hai người rồi nói:
- Đồ bỏ đi! Thật là mất mặt!
Nói đoạn, Long Ngạo Vân lại quay ra chỉ về phía Tần Xuyên:
- Tên họ Tần kia, ngươi đợi đấy, ta không để ngươi yên đâu!
Dứt lời, Long Ngạo Vân bèn quay đầu bỏ đi, giống như cụp đuôi bỏ chạy vậy.
Tần Xuyên quay người ra, bước đến cạnh Nạp Lan Thấm, ôm lấy cô rồi cười nói:
- Được rồi, giải quyết xong phiền phức rồi. Tiểu thư Nạp Lan yêu quý. Em đã thích anh như vậy, thì chúng ta tìm một khách sạn để nói chuyện đi.
Nạp Lan Thấm thấy Long Ngạo Vân bị dọa chạy mất dép rồi, thầm nghĩ tên này đúng là đồ bỏ. Mặt cô không cười nữa, lạnh lùng nói:
- Bỏ tay ra, đồ con rệp này!
- Rệp à? Ha ha...Sao tự nhiên lại mắng anh là rệp chứ? Chẳng phải em yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên à?
- Không phải là con rệp thì là con cóc. Dù anh là thứ gì, sớm muộn gì bổn tiểu thư cũng bắt anh phải khai ra, nói cho tôi biết, Phó Thanh Y ở đâu! Nhanh, ngay bây giờ, ngay lập tức, bỏ xúc tu bạch tuộc của anh ra khỏi người tôi!!
Tần Xuyên ngạc nhiên, cô Nạp Lan Thấm này trở mặt nhanh thật. Chẳng lẽ đây mới là gương mặt thật của một hoa khôi trong trường, của một người vạn người mê ư?
- Xin lỗi, mặc dù em không xinh như vợ anh, nhưng miếng thịt đã đưa đến miệng, anh phải nếm thử chứ.
Tần Xuyên nói đoạn rồi cúi thấp đầu, muốn hôn Nạp Lan Thấm.
Nạp Lan Thấm đẩy mạnh Tần Xuyên ra theo bản năng. Nhưng Tần Xuyên đã chuẩn bị từ trước, hắn nhanh hơn một bước, tóm lấy hai tay cô!
Ư!
Nạp Lan Thấm không kịp đề phòng, bị Tần Xuyên đánh lén thành công, đôi môi non nớt bị hắn chiếm hữu một cách thô lỗ.
Cô muốn há miệng cắn Tần Xuyên. Nhưng Tần Xuyên hôn xong là bỏ ra ngay, không cho cô cơ hội báo thù!
Cùng lúc đó, Tần Xuyên nhân lúc cô hoảng loạn, ngón tay hắn điểm vào mấy huyệt trên người Nạp Lan Thấm, truyền vào mấy luồng chân khí!
Ngay lập tức, cơ thể Nạp Lan Thấm tê dại như điện giật. Cô đã bị chặn đường vận khí tạm thời.
Cô sợ hãi phát hiện ra rằng, chân khí của Tần Xuyên mạnh hơn mình quá nhiều. Giống như mấy bức tường đá chặn đứng đường vận khí trong cơ thể cô, khiến cô không thể xông ra được!
- Anh...anh muốn làm gì?
Ý thức được trong khoảng thời gian này, cô chỉ là một cô gái yếu đuối không có chân khí, Nạp Lan Thấm thầm hoảng loạn.
Tần Xuyên ẵm ngửa Nạp Lan Thấm rồi cười tà ác:
- Anh thấy gần đây có một khách sạn Hilton. Để anh bế em qua đó. Đêm nay em đừng về nhà nữa...
Đúng rồi, em có thể hét lớn lên để gọi người đến cứu em. Nhưng làm vậy sẽ chứng minh em và canh chẳng có quan hệ gì hết, em đang giả vờ. Em phải suy nghĩ cho kỹ đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.