Chương 130: Cao thủ che mặt
Mai Can Thái Thiếu Bính
28/06/2017
Tần Xuyên lập tức toàn thân cứng ngắc, tóc sau gáy đều dựng đứng lên.
Có người tới gần mình như vậy mà mình không phát hiện ra?!
Điều này sao có thể? Ngay cả tay súng bắn tỉa cách ngoài 200m hắn cũng có thể phát hiện ra!
Chỉ có thể giải thích là tu vị người này cao hơn mình, hơn nữa không chỉ là một chút!
Tần Xuyên mặc kệ vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Tiểu Nhu, gần như dùng tốc độ ánh sáng vung tay về sau, đánh ra một quyền về phía người đó!
Nhưng người này sớm đã có đề phòng, đưa tay đón đỡ, thân thể lui về sau một bước.
Lúc này Tần Xuyên mới nhìn rõ đó là một người đàn ông mặc áo sơ mi ngắn tay, quần lửng đen, trên đầu có một chiếc khăn trùm đầu đầy hoa văn, trên mặt còn đeo một cái khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt sắc bén như chim ưng cùng cặp mày kiếm.
- Ông là ai?!
Tần Xuyên bình tĩnh hỏi thăm.
- Đánh thắng ta, ta sẽ nói cho cậu biết!
Người đàn ông che mặt không nói nhiều, xông tới dùng một chiêu Mãnh hổ đào tâm, sát phạt quyết đoán, khí thế mười phần.
Tuy rằng Tần Xuyên không biết đây là người điên từ đâu ra, nhưng cũng không hề sợ hãi, hai tay như hai tấm cửa sắt lớn, đẩy về phía trước, ngăn cản hổ trảo, sau đó quét chân tấn công.
Đối phương hai tay trầm ổn ngăn cản chân của Tần Xuyên, sau đó lại xoay người tấn công.
Liên tiếp mấy quyền đánh thẳng ẩn dấu Thốn kình, khiến Tần Xuyên liên tục lui về sau.
Những nơi quyền phong đi qua, cây cối xung quanh đều xuất hiện những vết như bị dao cắt, cỏ bị chém đứt.
- Mẹ nó! Ông muốn giết người sao!
Tần Xuyên phát hiện từng chiêu từng thức của đối phương đều kín kẽ vô cùng, trong mắt hắn thì hoàn toàn không có sơ hở. Người luyện những đường quyền cơ bản này tới mức đăng phong tạo cực như vậy có thể nói vô cùng khó dây.
Hắn vội vàng vận chân khí, Ngũ phẩm băng liên chân khí rót vào trong tay, một chưởng đánh ra như sóng lớn vỗ bờ, trực tiếp cắt nát những thân cây gỗ phía sau!
Nhưng người đàn ông che mặt kia sớm đã di chuyển một bước nhỏ, né được chiêu này, cười khà khà:
- Chân khí coi như cũng được, nhưng với chút công phu thô ráp này cũng dám mang ra để mất mặt thêm?
Tần Xuyên không khỏi phiền muộn, không phải công phu của hắn thô ráp mà công phu của người này luyện tới mức quá bá đạo rồi!
Hắn thấy loại đấu pháp này hoàn toàn không chiếm được thượng phong, đổi sang một bộ Liên hoàn Bát Quái chưởng, bước chân nhanh như gió, chưởng ảnh dày như mây!
Dưới ánh mắt Tần Xuyên, mỗi chưởng của mình đều nhằm vào chỗ hiểm của người bịt mặt, cánh tay mang theo đinh ốc, chưởng phong như một cơn gió xoáy.
Thân pháp của hắn cũng như nước chảy mây trôi, hai tay liên tục đánh ra, nhưng từng cơn sóng lớn nối tiếp nhau, từng quyền từng chưởng hỗ trợ nhau, liên tục không ngừng.
Rốt cục người che mặt cũng bị khóa sạch các góc độ né tránh, nhưng trong mắt y không hề có chút bối rối, ngược lại lóe lên tinh mang, dường như có chút niềm vui bất ngờ.
- Tốt! Biết rõ tùy cơ ứng biến, coi như có chút năng lực!
Đột nhiên trên người y cũng bộc phát ra Tiên Thiên chân khí, mạnh mẽ dùng thân thể đón nhận hai chưởng của Tần Xuyên, Tiên Thiên cương khí chấn động, chấn lui Tần Xuyên.
Tần Xuyên lảo đảo lui về sau vài bước mới có thể đứng vững lại, nhưng khí huyết trong cơ thể sôi trào, thiếu chút nữa là bị nội thương.
Võ giả Tiên Thiên cao cấp! Người bịt mặt này là võ giả Tiên Thiên cao cấp!
Cuối cùng Tần Xuyên cũng hiểu ra vì sao hắn không phát hiện ra đối phương đang tiếp cận.
Đây chính là cường giả cấp bậc cao nhất gần tới trình độ tông sư, trong võ giả Tiên Thiên mà nói thì trăm người mới có thể xuất hiện một võ giả Tiên Thiên.
Rốt cục y là ai?! Theo lý thuyết, võ giả Tiên Thiên cao cấp cho dù ở năm đại cổ võ thế gia, ở trong tất cả các danh môn cổ võ Hoa Hạ thì đều coi là nhân vật lãnh tụ!
Tần Xuyên lập tức đề phòng, nếu như y muốn tiếp tục chiến đấu, hắn phải sử dụng kiếm khí để chiến đấu rồi. Bằng không với thực lực Ngũ phẩm Băng liên của mình thì tuyệt đối không phải đối thủ.
Nhưng người bịt mặt đã thu chân khí thâm hậu như biển lại, dường như không có ý định ra tay tiếp.
- Tiểu tử, muốn biết lai lịch của mẹ đẻ không?
Tần Xuyên giật mình, mở lớn mắt hỏi:
- Ông biết chuyện gì?
Người bịt mặt cười quái dị nói:
- Với năng lực của cậu bây giờ còn không xứng để biết rõ lai lịch của mẹ cậu, ít nhất chờ khi cậu đứng đầu trong khảo hạch gia tộc, lấy được vị trí số một trong thi đấu thế gia, cậu mới có tư cách biết những chuyện liên quan tới cô ấy!
- Rốt cục ông là ai, dựa vào gì mà nói vậy.
Tần Xuyên càng nghĩ càng cảm thấy cổ quái, chẳng lẽ y là cha ruột mình, Tần Mục?
Nhưng từ miệng Tần Minh cũng vậy, từ tư liệu của Tần gia cũng thế, Tần Mục chỉ là một võ giả Tiên Thiên sơ cấp, hơn 20 năm nay đều sống trong chán chường, căn bản chính là một người con trai trưởng phế vật.
Người bịt mặt này lại có thực lực võ giả Tiên Thiên cao cấp có thể khinh thường quần hùng, hơn nữa công phu quyền cước đã luyện tới mức lô hỏa thuần thanh, hiển nhiên là cao nhân có cơ hội lớn tiến vào cảnh giới tông sư!
- Ta chỉ tới nói cho cậu biết tốt nhất đừng coi khảo hạch gia tộc, thi đấu thế gia là trò đùa. Nếu như hai thứ này đều không đứng đầu được, cả đời này cậu đừng mong biết rõ thân thế của mình. Tin hay không là chuyện của cậu, ta chỉ nói đến đây thôi…
Người bịt mặt nói xong, trực tiếp phi thân, tiến vào trong hàng cây rậm rạp, rất nhanh đã biến mất.
Tần Xuyên muốn đuổi theo, nhưng nghĩ tới thực lực của đối phương liền dừng bước.
Diệp Tiểu Nhu vẫn luôn sợ hãi không dám lên tiếng lúc này mới chạy tới, quan sát Tần Xuyên, lo lắng hỏi:
- Anh Tần Xuyên, anh không sao chứ? Vừa rồi chuyện gì xảy ra vậy?
Tần Xuyên sờ đầu cô bé, ra hiệu mình không có vấn đề gì, đồng thời trong lòng tràn ngập nghi hoặc.
Người bịt mặt này có phải Tần Mục hay không? Bối cảnh của mẹ mình có liên quan gì tới lần thi đấu thế gia này?
Tần Xuyên nghĩ mãi cũng không rõ, nhưng hắn không hoài nghi những lời của người bịt mặt. Bởi vì với thực lực của y căn bản không phải bịa chuyện như vậy.
Cổ võ thế gia nước thật sâu nha, nếu mình không lưu tâm một chút, không chừng sẽ bị cuốn vào trong.
Nơi này đã bị cuộc chiến tàn phá, Tần Xuyên không muốn bị bảo vệ bệnh viện phát hiện ra, đến khi đó phải bồi thường thì phiền toái, hắn dẫn Diệp Tiểu Nhu rời khỏi nơi này.
Mặc dù vừa chứng kiến một trận chiến kinh hồn bạt, nhưng dưới sự an ủi của Tần Xuyên, Diệp Tiểu Nhu nhanh chóng bình tĩnh lại.
Cô bé ngày càng cảm thấy trên người Tần Xuyên có quá nhiều bí mật. Chân khí, cổ võ… đối với cô mà nói thì quá mức xa xôi, nghĩ lại cô cũng thấy đáng sợ.
Hai người cùng nhau ăn cơm tối ở bên ngoài, Tần Xuyên đưa cô bé trở về bệnh viện, bản thân mình thì đi xe đạp trở lại tiệm Net.
Trên đường, Tần Xuyên nhận được điện thoại của Liễu Hàn Yên gọi tới.
- Alo! Liễu tiểu thư! Ha ha, giờ tôi nhận được điện thoại của cô rồi! Lợi hại không?!
Tần Xuyên dương dương đắc ý, nghe điện thoại đúng là không phải chuyện dễ dàng!
Liễu Hàn Yên nghe tiếng cười trong điện thoại, vẫn cảm thấy có chút khó tin. Một tên ngu ngốc như vậy lại là võ giả Tiên Thiên, còn giết chết Gấu Bự, đánh thương Ưng Sắt.
- Tôi biết rõ anh trở về tiệm Net. Chín giờ sáng mai tôi tới đón anh, đi lĩnh giấy chứng nhận, đi đăng ký!
Tần Xuyên vốn có chút do dự với cuộc hôn nhân này, nhưng hôm nay gặp phải người bịt mặt kia khiến hắn càng thêm khát vọng với bí mật về mẹ đẻ mình.
Huống chi hắn đã nói rõ với Đường Vi và Diệp Tiểu Nhu rồi, hai người đều có thể hiểu cho hắn, hắn không có nỗi lo gì về sau.
- Được rồi, tôi đã biết…
Bíppppp…
Cuộc gọi kết thúc, Liễu Hàn Yên không hề có ý thương lượng cùng hắn.
Tần Xuyên nhìn điện thoại lắc đầu thở dài:
- Cũng chỉ có tôi mới chịu nổi cô, tính tình thối như vậy, ai lấy phải cô cũng coi như người đó xui xẻo.
Có người tới gần mình như vậy mà mình không phát hiện ra?!
Điều này sao có thể? Ngay cả tay súng bắn tỉa cách ngoài 200m hắn cũng có thể phát hiện ra!
Chỉ có thể giải thích là tu vị người này cao hơn mình, hơn nữa không chỉ là một chút!
Tần Xuyên mặc kệ vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Tiểu Nhu, gần như dùng tốc độ ánh sáng vung tay về sau, đánh ra một quyền về phía người đó!
Nhưng người này sớm đã có đề phòng, đưa tay đón đỡ, thân thể lui về sau một bước.
Lúc này Tần Xuyên mới nhìn rõ đó là một người đàn ông mặc áo sơ mi ngắn tay, quần lửng đen, trên đầu có một chiếc khăn trùm đầu đầy hoa văn, trên mặt còn đeo một cái khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt sắc bén như chim ưng cùng cặp mày kiếm.
- Ông là ai?!
Tần Xuyên bình tĩnh hỏi thăm.
- Đánh thắng ta, ta sẽ nói cho cậu biết!
Người đàn ông che mặt không nói nhiều, xông tới dùng một chiêu Mãnh hổ đào tâm, sát phạt quyết đoán, khí thế mười phần.
Tuy rằng Tần Xuyên không biết đây là người điên từ đâu ra, nhưng cũng không hề sợ hãi, hai tay như hai tấm cửa sắt lớn, đẩy về phía trước, ngăn cản hổ trảo, sau đó quét chân tấn công.
Đối phương hai tay trầm ổn ngăn cản chân của Tần Xuyên, sau đó lại xoay người tấn công.
Liên tiếp mấy quyền đánh thẳng ẩn dấu Thốn kình, khiến Tần Xuyên liên tục lui về sau.
Những nơi quyền phong đi qua, cây cối xung quanh đều xuất hiện những vết như bị dao cắt, cỏ bị chém đứt.
- Mẹ nó! Ông muốn giết người sao!
Tần Xuyên phát hiện từng chiêu từng thức của đối phương đều kín kẽ vô cùng, trong mắt hắn thì hoàn toàn không có sơ hở. Người luyện những đường quyền cơ bản này tới mức đăng phong tạo cực như vậy có thể nói vô cùng khó dây.
Hắn vội vàng vận chân khí, Ngũ phẩm băng liên chân khí rót vào trong tay, một chưởng đánh ra như sóng lớn vỗ bờ, trực tiếp cắt nát những thân cây gỗ phía sau!
Nhưng người đàn ông che mặt kia sớm đã di chuyển một bước nhỏ, né được chiêu này, cười khà khà:
- Chân khí coi như cũng được, nhưng với chút công phu thô ráp này cũng dám mang ra để mất mặt thêm?
Tần Xuyên không khỏi phiền muộn, không phải công phu của hắn thô ráp mà công phu của người này luyện tới mức quá bá đạo rồi!
Hắn thấy loại đấu pháp này hoàn toàn không chiếm được thượng phong, đổi sang một bộ Liên hoàn Bát Quái chưởng, bước chân nhanh như gió, chưởng ảnh dày như mây!
Dưới ánh mắt Tần Xuyên, mỗi chưởng của mình đều nhằm vào chỗ hiểm của người bịt mặt, cánh tay mang theo đinh ốc, chưởng phong như một cơn gió xoáy.
Thân pháp của hắn cũng như nước chảy mây trôi, hai tay liên tục đánh ra, nhưng từng cơn sóng lớn nối tiếp nhau, từng quyền từng chưởng hỗ trợ nhau, liên tục không ngừng.
Rốt cục người che mặt cũng bị khóa sạch các góc độ né tránh, nhưng trong mắt y không hề có chút bối rối, ngược lại lóe lên tinh mang, dường như có chút niềm vui bất ngờ.
- Tốt! Biết rõ tùy cơ ứng biến, coi như có chút năng lực!
Đột nhiên trên người y cũng bộc phát ra Tiên Thiên chân khí, mạnh mẽ dùng thân thể đón nhận hai chưởng của Tần Xuyên, Tiên Thiên cương khí chấn động, chấn lui Tần Xuyên.
Tần Xuyên lảo đảo lui về sau vài bước mới có thể đứng vững lại, nhưng khí huyết trong cơ thể sôi trào, thiếu chút nữa là bị nội thương.
Võ giả Tiên Thiên cao cấp! Người bịt mặt này là võ giả Tiên Thiên cao cấp!
Cuối cùng Tần Xuyên cũng hiểu ra vì sao hắn không phát hiện ra đối phương đang tiếp cận.
Đây chính là cường giả cấp bậc cao nhất gần tới trình độ tông sư, trong võ giả Tiên Thiên mà nói thì trăm người mới có thể xuất hiện một võ giả Tiên Thiên.
Rốt cục y là ai?! Theo lý thuyết, võ giả Tiên Thiên cao cấp cho dù ở năm đại cổ võ thế gia, ở trong tất cả các danh môn cổ võ Hoa Hạ thì đều coi là nhân vật lãnh tụ!
Tần Xuyên lập tức đề phòng, nếu như y muốn tiếp tục chiến đấu, hắn phải sử dụng kiếm khí để chiến đấu rồi. Bằng không với thực lực Ngũ phẩm Băng liên của mình thì tuyệt đối không phải đối thủ.
Nhưng người bịt mặt đã thu chân khí thâm hậu như biển lại, dường như không có ý định ra tay tiếp.
- Tiểu tử, muốn biết lai lịch của mẹ đẻ không?
Tần Xuyên giật mình, mở lớn mắt hỏi:
- Ông biết chuyện gì?
Người bịt mặt cười quái dị nói:
- Với năng lực của cậu bây giờ còn không xứng để biết rõ lai lịch của mẹ cậu, ít nhất chờ khi cậu đứng đầu trong khảo hạch gia tộc, lấy được vị trí số một trong thi đấu thế gia, cậu mới có tư cách biết những chuyện liên quan tới cô ấy!
- Rốt cục ông là ai, dựa vào gì mà nói vậy.
Tần Xuyên càng nghĩ càng cảm thấy cổ quái, chẳng lẽ y là cha ruột mình, Tần Mục?
Nhưng từ miệng Tần Minh cũng vậy, từ tư liệu của Tần gia cũng thế, Tần Mục chỉ là một võ giả Tiên Thiên sơ cấp, hơn 20 năm nay đều sống trong chán chường, căn bản chính là một người con trai trưởng phế vật.
Người bịt mặt này lại có thực lực võ giả Tiên Thiên cao cấp có thể khinh thường quần hùng, hơn nữa công phu quyền cước đã luyện tới mức lô hỏa thuần thanh, hiển nhiên là cao nhân có cơ hội lớn tiến vào cảnh giới tông sư!
- Ta chỉ tới nói cho cậu biết tốt nhất đừng coi khảo hạch gia tộc, thi đấu thế gia là trò đùa. Nếu như hai thứ này đều không đứng đầu được, cả đời này cậu đừng mong biết rõ thân thế của mình. Tin hay không là chuyện của cậu, ta chỉ nói đến đây thôi…
Người bịt mặt nói xong, trực tiếp phi thân, tiến vào trong hàng cây rậm rạp, rất nhanh đã biến mất.
Tần Xuyên muốn đuổi theo, nhưng nghĩ tới thực lực của đối phương liền dừng bước.
Diệp Tiểu Nhu vẫn luôn sợ hãi không dám lên tiếng lúc này mới chạy tới, quan sát Tần Xuyên, lo lắng hỏi:
- Anh Tần Xuyên, anh không sao chứ? Vừa rồi chuyện gì xảy ra vậy?
Tần Xuyên sờ đầu cô bé, ra hiệu mình không có vấn đề gì, đồng thời trong lòng tràn ngập nghi hoặc.
Người bịt mặt này có phải Tần Mục hay không? Bối cảnh của mẹ mình có liên quan gì tới lần thi đấu thế gia này?
Tần Xuyên nghĩ mãi cũng không rõ, nhưng hắn không hoài nghi những lời của người bịt mặt. Bởi vì với thực lực của y căn bản không phải bịa chuyện như vậy.
Cổ võ thế gia nước thật sâu nha, nếu mình không lưu tâm một chút, không chừng sẽ bị cuốn vào trong.
Nơi này đã bị cuộc chiến tàn phá, Tần Xuyên không muốn bị bảo vệ bệnh viện phát hiện ra, đến khi đó phải bồi thường thì phiền toái, hắn dẫn Diệp Tiểu Nhu rời khỏi nơi này.
Mặc dù vừa chứng kiến một trận chiến kinh hồn bạt, nhưng dưới sự an ủi của Tần Xuyên, Diệp Tiểu Nhu nhanh chóng bình tĩnh lại.
Cô bé ngày càng cảm thấy trên người Tần Xuyên có quá nhiều bí mật. Chân khí, cổ võ… đối với cô mà nói thì quá mức xa xôi, nghĩ lại cô cũng thấy đáng sợ.
Hai người cùng nhau ăn cơm tối ở bên ngoài, Tần Xuyên đưa cô bé trở về bệnh viện, bản thân mình thì đi xe đạp trở lại tiệm Net.
Trên đường, Tần Xuyên nhận được điện thoại của Liễu Hàn Yên gọi tới.
- Alo! Liễu tiểu thư! Ha ha, giờ tôi nhận được điện thoại của cô rồi! Lợi hại không?!
Tần Xuyên dương dương đắc ý, nghe điện thoại đúng là không phải chuyện dễ dàng!
Liễu Hàn Yên nghe tiếng cười trong điện thoại, vẫn cảm thấy có chút khó tin. Một tên ngu ngốc như vậy lại là võ giả Tiên Thiên, còn giết chết Gấu Bự, đánh thương Ưng Sắt.
- Tôi biết rõ anh trở về tiệm Net. Chín giờ sáng mai tôi tới đón anh, đi lĩnh giấy chứng nhận, đi đăng ký!
Tần Xuyên vốn có chút do dự với cuộc hôn nhân này, nhưng hôm nay gặp phải người bịt mặt kia khiến hắn càng thêm khát vọng với bí mật về mẹ đẻ mình.
Huống chi hắn đã nói rõ với Đường Vi và Diệp Tiểu Nhu rồi, hai người đều có thể hiểu cho hắn, hắn không có nỗi lo gì về sau.
- Được rồi, tôi đã biết…
Bíppppp…
Cuộc gọi kết thúc, Liễu Hàn Yên không hề có ý thương lượng cùng hắn.
Tần Xuyên nhìn điện thoại lắc đầu thở dài:
- Cũng chỉ có tôi mới chịu nổi cô, tính tình thối như vậy, ai lấy phải cô cũng coi như người đó xui xẻo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.