Chương 150: Chắc chắn là em đang ghen
Mai Can Thái Thiếu Bính
04/07/2017
Đồng thời lúc đó, trên một sườn núi vô danh cách đó mấy trăm mét, một
người đàn ông cao to mặc toàn thân màu đen lặng lẽ thu dọn ống tên lửa
đã trang bị.
Đó là một người da đen có sẹo trên mặt. Kích thước của tên lửa này cũng to như cánh tay của gã, mà gã cầm nó nhẹ như không.
Bên cạnh gã là một phụ nữ da vàng cột tóc đuôi ngựa mặc áo đen. Cô ta hạ ống nhòm xuống, quay sang giơ ngón cái với gã da đen.
- Làm tốt lắm, Rick, nhắm trúng ngay xe, mục tiêu cũng không nhảy khỏi xe, tên Tần Xuyên đó chắc đã nổ tan xác rồi cũng nên.
Người phụ nữ nói tiếng anh với khẩu âm người Thái.
Rick nhếch mép để lộ hàm răng trắng bóc:
- Tiểu thư Hải Na, cô không nên nghi ngờ kỹ thuật bắn của tôi. Thực ra hội trưởng nên sớm bảo chúng ta báo thù cho Phó hội trưởng Quỷ Dọa Xoa, chẳng qua chỉ là hai tên Hoa Hạ mà thôi. Thời thế đã khác xưa, biết võ cổ cũng không thay đổi được sự thật là một mũi tên lửa cũng có thể tiễn nó lên trời.
- Nhưng với điều kiện là phải có người nhắm bắn chính xác không sai như anh.
- Ha ha, cô nói rất có lý. Được rồi, nhiệm vụ hoàn thành nhẹ nhàng, đi báo cáo với hội trưởng thôi.
Trong lúc nói chuyện, hai người đó đã chạy xuống sườn núi ngồi vào một chiếc Jeep, sau khi phóng tên lửa xong liền tức tốc rời khỏi đó.
…
Trên đường ven núi, Liễu Hàn Yên bảo em gái đứng ở chỗ an toàn không nên chộn rộn, còn cô thì chạy nhanh đến nơi phát nổ.
Tuy chiếc xe đã nổ tung, nhưng khó đảm bảo nó sẽ không phát nổ lần hai, cho nên Liễu Hàn Yên cũng không dám đến quá gần.
Nhưng càng đến gần, Liễu Hàn Yên càng thấy như có một tảng đá nặng nề đè nặng trong lòng, nó khiến cô không tài nào thở được.
Chẳng lẽ tên cứ thế mà chết rồi? Bị người ta giết chết khó hiểu như vậy sao?
Liễu Hàn Yên hiểu rõ mình không đến mức thích Tần Xuyên, nhưng cảm xúc của cô lúc này rất phức tạp, dây thần kinh toàn thân đều đang căng ra.
Trong đống đá sạt lở từ vách núi, bất chợt có một hòn đá lăn ra.
Ngay sau đó là một cánh tay dơ bẩn trồi lên từ đống đá!
Liễu Hàn Yên thở phào, ánh mắt giãn ra như trút được gánh nặng.
Dù gì cũng là võ sĩ Tiên Thiên, hắn đã sớm phát hiện và phản ứng kịp thời, chỉ là sóng nổ mạnh như thế, cho dù có chân khí hộ thể thì chắc cũng bị thương nghiêm trọng.
Lúc Liễu Hàn Yên định chạy tới dọn đống đá ra, chỗ đó đã bị một luồng chân khí phá nát!
Toàn thân Tần Xuyên lấm lem bùn đất đứng đó, sắc mặt âm trầm đáng sợ hệt như thú dữ muốn ăn thịt người!
Khi nãy phát hiện có tên lửa đang đến gần, Tần Xuyên nhất thời không hiểu tại sao, chung quy hắn chưa từng ra chiến trường, cũng là lần đầu đụng phải tên lửa.
Tiếp đó nhận thấy tình hình không ổn, hắn vận dụng cương khí hộ thể Tiên Thiên, đưa tay mở cửa xe rồi nhảy ra ngoài.
Nhưng sóng xung kích của vụ nổ không để Tần Xuyên kịp trốn đi, liền bị đống đá đè lên. May mà hắn có thể Thần Mộc, cơ thể mạnh hơn người thường, lại có chân khí mới may mắn thoát nạn.
Gặp may là thế, song trên người Tần Xuyên vẫn bị không ít trầy trụa ngoài da, trông rất nhếch nhác thảm hại.
- Anh không sao chứ?
Liễu Hàn Yên thấy Tần Xuyên chẳng nói chẳng rằng, tưởng hắn bị thương rất nặng.
Nhưng khi nhìn kỹ, lại kinh ngạc phát hiện đều là vết thương ngoài da, hoàn toàn không động đến gân cốt.
Tần Xuyên lắc đầu ý bảo không sao, mặt đăm chiêu phóng tầm mắt về phía sườn núi đằng xa, thực ra hắn cũng không cách nào đoán ra người muốn giết mình phóng tên lửa từ đâu.
- Rốt cuộc là chuyện gì, là ai muốn phóng tên lửa giết anh?
Liễu Hàn Yên hỏi.
Trong đầu Tần Xuyên lóe lên một linh cảm, bèn luống cuống sờ đầu. Hắn nhìn qua khóe mắt mới phát hiện chiếc điện thoại đập đá của mình vừa nãy đã hy sinh dưới đống đá đó.
- Bà xã! Cho anh mượn điện thoại!
Tần Xuyên vội chạy tới, không màng đến cả người trầy trật mà đòi điện thoại.
Liễu Hàn Yên cũng không hỏi nhiều, thấy hắn sốt ruột nên chỉ ra đằng sau:
- Ở trong xe.
Tần Xuyên liền chạy đến cạnh xe, mặc kệ Liễu Tiên Tiên ríu rít hỏi han mà lấy điện thoại ra gọi cho Đường Vi.
Tần Xuyên nghĩ rất đơn giản. Đương nhiên có người muốn giết hắn, nhưng dùng vũ khí quân công giết người một cách không từ thủ đoạn thì tổ chức sát thủ kia là có khả năng lớn nhất.
Bởi vì chỉ có tổ chức sát thủ mới giết rồi thì lui, không hề xét gì đến hậu quả.
Mà Quỷ Dọa Xoa mà hắn giết trước đó ban đầu muốn giết Đường Vi, nếu lần này vẫn là tổ chức sát thủ đó, Đường Vi tất nhiên cũng gặp nguy hiểm!
Tần Xuyên gọi điện nhưng không thấy Đường Vi bắt máy, điện thoại luôn báo bận mà không trả lời.
Lòng hắn chùng xuống, đáng lý vào lúc này, Đường Vi hẳn là đang ở tiệm hoa, không thể không nghe điện thoại.
Hắn lập tức ngồi vào ghế lái, định chạy đi tìm Đường Vi.
Lúc này Liễu Hàn Yên cũng kéo Liễu Tiên Tiên trở vào xe, không vui hỏi:
- Rốt cuộc có chuyện gì vậy?
Tần Xuyên đột ngột nhớ ra Liễu Hàn Yên có thể dùng thiết bị quân trang tìm tín hiệu điện thoại, bèn gấp gáp hỏi:- Bà xã, giúp anh tìm vị trí của Đường Vi!
- Đường Vi?
Liễu Hàn Yên nhớ ra đó là cô gái từng đến nhà họ trước đó:
- Anh nghi ngờ chúng cũng muốn giết cô ta?
- Nói chính xác hơn, mục tiêu chủ chốt của chúng là Đường Vi.
Tần Xuyên nói.
- Bọn chúng là ai? Đường Vi đó có thân phận thế nào, sao lại dính đến mấy kẻ đó?
Liễu Hàn Yên có ý hỏi rõ ngọn ngành.
- Anh sẽ giải thích với em sau! Mau giúp anh tìm đi! Lỡ đâu chậm một chút sẽ chết người đấy!
Tần Xuyên sốt ruột.
Nhưng Liễu Hàn Yên lại dựa người ra lưng ghế, lạnh lùng nói:
- Anh kêu tôi dùng kỹ thuật quân trang tìm một phụ nữ không rõ lai lịch, còn không nói kẻ địch là ai, tại sao tôi phải giúp anh? Sao tôi biết được cô ta có đáng cứu hay không.
Tần Xuyên muốn phát điên lên:
- Đến lúc này rồi mà em còn ghen cái gì chứ?
- Tôi… tôi ghen à?
Liễu Hàn Yên tức đến mặt lạnh như băng:
- Anh nói lung tung gì đó?
- Được rồi được rồi, anh phục em rồi.
Tần Xuyên thấy còn một đoạn đường nữa mới tới thành phố, ít ra cũng không phí thời gian, cho nên giải thích:
- Đám người đó chắc chắn là tổ chức sát thủ của nước ngoài, trước đó từng được bang Tứ Hải thuê giết Đường Vi. Cô ấy là con gái của Đường gia thuộc bang Đông Hải lớn nhất ở thành phố Đông Hoa, cô ấy không cho bang Tứ Hải và bang Đằng Long buôn bán ma túy, cho nên trong mắt bọn Tứ Hải có gai… Em hiểu rồi chứ?
Liễu Hàn Yên ngây ra, bang Tứ Hải? Buôn bán ma túy?
Chợt Liễu Hàn Yên sực nhớ trước kia gặp phải nhóm Yamada, Kashima Jubei mang theo ma túy bên bờ biển, cô liền vỡ lẽ đầu đuôi mọi chuyện!
- Bang Tứ Hải gan to bằng trời, dám qua lại với tổ chức của nước Nhật!
Ánh mắt Liễu Hàn Yên tối lại, là một quân nhân, cô không vừa mắt nhất là bọn phản quốc thông gian bán nước.
Việc mua bán ma túy từ người nước ngoài cho người trong nước, đây chắc chắn là tội chết!
- Bà xã đại nhân! Em mau giúp anh, em mà không giúp anh tìm tiểu Vi Vi thì chắc chắn là em đang ghen rồi!
Tần Xuyên bắt đầu chơi trò ăn vạ.
- Không cần anh nhiều lời! Còn dám nói tôi ghen thì tôi sẽ ném anh vào hũ dấm đấy!
Liễu Hàn Yên trừng mắt với hắn, sau đó gọi điện cho Y Phi.
- Tướng quân! Chị có gì căn dặn sao?
Vì Liễu Hàn Yên đình chức nên Y Phi ở lại Hàn Thích cũng không biết phải làm sao, nhận được điện loại từ Liễu Hàn Yên nên cực kỳ hưng phấn.
Liễu Hàn Yên cũng không nhiều lời, bèn bảo Y Phi tìm vị trí của Đường Vi.
Nhưng Y Phi lại có chút do dự:
- Tướng quân… Sau khi tướng quân Liễu Vân đến đã dặn cả đội bọn em không được gặp chị, còn không cho làm giúp chị chuyện gì…
- Anh Đường ra lệnh như thế à…
Liễu Hàn Yên nheo mắt:
- Vậy hết cách rồi, không làm khó em đâu.
- Không không không!
Y Phi vội tranh nói:
- Tướng quân, trong lòng em, chị là trưởng quan duy nhất của em, bây giờ em kiểm tra giúp chị, đợi chút nhé!
Liễu Hàn Yên chưa kịp ngăn, Y Phi đã cúp máy.
Liễu Hàn Yên nhíu mày, lo lắng nói:
- Nếu Y Phi bị phát hiện làm trái quân kỷ thì hỏng rồi.
Tần Xuyên ngồi cạnh nghe cuộc gọi khi nãy, bèn cảm thán:
- Không sao, nếu cô ấy vì giúp anh tìm Vi Vi mà bị phạt, anh sẽ cùng em đến quân doanh giúp cô ấy!
Liễu Hàn Yên lườm hắn một phát, song không nói gì, trong mắt có phần thấp thỏm, lại có phần an ủi.
Đó là một người da đen có sẹo trên mặt. Kích thước của tên lửa này cũng to như cánh tay của gã, mà gã cầm nó nhẹ như không.
Bên cạnh gã là một phụ nữ da vàng cột tóc đuôi ngựa mặc áo đen. Cô ta hạ ống nhòm xuống, quay sang giơ ngón cái với gã da đen.
- Làm tốt lắm, Rick, nhắm trúng ngay xe, mục tiêu cũng không nhảy khỏi xe, tên Tần Xuyên đó chắc đã nổ tan xác rồi cũng nên.
Người phụ nữ nói tiếng anh với khẩu âm người Thái.
Rick nhếch mép để lộ hàm răng trắng bóc:
- Tiểu thư Hải Na, cô không nên nghi ngờ kỹ thuật bắn của tôi. Thực ra hội trưởng nên sớm bảo chúng ta báo thù cho Phó hội trưởng Quỷ Dọa Xoa, chẳng qua chỉ là hai tên Hoa Hạ mà thôi. Thời thế đã khác xưa, biết võ cổ cũng không thay đổi được sự thật là một mũi tên lửa cũng có thể tiễn nó lên trời.
- Nhưng với điều kiện là phải có người nhắm bắn chính xác không sai như anh.
- Ha ha, cô nói rất có lý. Được rồi, nhiệm vụ hoàn thành nhẹ nhàng, đi báo cáo với hội trưởng thôi.
Trong lúc nói chuyện, hai người đó đã chạy xuống sườn núi ngồi vào một chiếc Jeep, sau khi phóng tên lửa xong liền tức tốc rời khỏi đó.
…
Trên đường ven núi, Liễu Hàn Yên bảo em gái đứng ở chỗ an toàn không nên chộn rộn, còn cô thì chạy nhanh đến nơi phát nổ.
Tuy chiếc xe đã nổ tung, nhưng khó đảm bảo nó sẽ không phát nổ lần hai, cho nên Liễu Hàn Yên cũng không dám đến quá gần.
Nhưng càng đến gần, Liễu Hàn Yên càng thấy như có một tảng đá nặng nề đè nặng trong lòng, nó khiến cô không tài nào thở được.
Chẳng lẽ tên cứ thế mà chết rồi? Bị người ta giết chết khó hiểu như vậy sao?
Liễu Hàn Yên hiểu rõ mình không đến mức thích Tần Xuyên, nhưng cảm xúc của cô lúc này rất phức tạp, dây thần kinh toàn thân đều đang căng ra.
Trong đống đá sạt lở từ vách núi, bất chợt có một hòn đá lăn ra.
Ngay sau đó là một cánh tay dơ bẩn trồi lên từ đống đá!
Liễu Hàn Yên thở phào, ánh mắt giãn ra như trút được gánh nặng.
Dù gì cũng là võ sĩ Tiên Thiên, hắn đã sớm phát hiện và phản ứng kịp thời, chỉ là sóng nổ mạnh như thế, cho dù có chân khí hộ thể thì chắc cũng bị thương nghiêm trọng.
Lúc Liễu Hàn Yên định chạy tới dọn đống đá ra, chỗ đó đã bị một luồng chân khí phá nát!
Toàn thân Tần Xuyên lấm lem bùn đất đứng đó, sắc mặt âm trầm đáng sợ hệt như thú dữ muốn ăn thịt người!
Khi nãy phát hiện có tên lửa đang đến gần, Tần Xuyên nhất thời không hiểu tại sao, chung quy hắn chưa từng ra chiến trường, cũng là lần đầu đụng phải tên lửa.
Tiếp đó nhận thấy tình hình không ổn, hắn vận dụng cương khí hộ thể Tiên Thiên, đưa tay mở cửa xe rồi nhảy ra ngoài.
Nhưng sóng xung kích của vụ nổ không để Tần Xuyên kịp trốn đi, liền bị đống đá đè lên. May mà hắn có thể Thần Mộc, cơ thể mạnh hơn người thường, lại có chân khí mới may mắn thoát nạn.
Gặp may là thế, song trên người Tần Xuyên vẫn bị không ít trầy trụa ngoài da, trông rất nhếch nhác thảm hại.
- Anh không sao chứ?
Liễu Hàn Yên thấy Tần Xuyên chẳng nói chẳng rằng, tưởng hắn bị thương rất nặng.
Nhưng khi nhìn kỹ, lại kinh ngạc phát hiện đều là vết thương ngoài da, hoàn toàn không động đến gân cốt.
Tần Xuyên lắc đầu ý bảo không sao, mặt đăm chiêu phóng tầm mắt về phía sườn núi đằng xa, thực ra hắn cũng không cách nào đoán ra người muốn giết mình phóng tên lửa từ đâu.
- Rốt cuộc là chuyện gì, là ai muốn phóng tên lửa giết anh?
Liễu Hàn Yên hỏi.
Trong đầu Tần Xuyên lóe lên một linh cảm, bèn luống cuống sờ đầu. Hắn nhìn qua khóe mắt mới phát hiện chiếc điện thoại đập đá của mình vừa nãy đã hy sinh dưới đống đá đó.
- Bà xã! Cho anh mượn điện thoại!
Tần Xuyên vội chạy tới, không màng đến cả người trầy trật mà đòi điện thoại.
Liễu Hàn Yên cũng không hỏi nhiều, thấy hắn sốt ruột nên chỉ ra đằng sau:
- Ở trong xe.
Tần Xuyên liền chạy đến cạnh xe, mặc kệ Liễu Tiên Tiên ríu rít hỏi han mà lấy điện thoại ra gọi cho Đường Vi.
Tần Xuyên nghĩ rất đơn giản. Đương nhiên có người muốn giết hắn, nhưng dùng vũ khí quân công giết người một cách không từ thủ đoạn thì tổ chức sát thủ kia là có khả năng lớn nhất.
Bởi vì chỉ có tổ chức sát thủ mới giết rồi thì lui, không hề xét gì đến hậu quả.
Mà Quỷ Dọa Xoa mà hắn giết trước đó ban đầu muốn giết Đường Vi, nếu lần này vẫn là tổ chức sát thủ đó, Đường Vi tất nhiên cũng gặp nguy hiểm!
Tần Xuyên gọi điện nhưng không thấy Đường Vi bắt máy, điện thoại luôn báo bận mà không trả lời.
Lòng hắn chùng xuống, đáng lý vào lúc này, Đường Vi hẳn là đang ở tiệm hoa, không thể không nghe điện thoại.
Hắn lập tức ngồi vào ghế lái, định chạy đi tìm Đường Vi.
Lúc này Liễu Hàn Yên cũng kéo Liễu Tiên Tiên trở vào xe, không vui hỏi:
- Rốt cuộc có chuyện gì vậy?
Tần Xuyên đột ngột nhớ ra Liễu Hàn Yên có thể dùng thiết bị quân trang tìm tín hiệu điện thoại, bèn gấp gáp hỏi:- Bà xã, giúp anh tìm vị trí của Đường Vi!
- Đường Vi?
Liễu Hàn Yên nhớ ra đó là cô gái từng đến nhà họ trước đó:
- Anh nghi ngờ chúng cũng muốn giết cô ta?
- Nói chính xác hơn, mục tiêu chủ chốt của chúng là Đường Vi.
Tần Xuyên nói.
- Bọn chúng là ai? Đường Vi đó có thân phận thế nào, sao lại dính đến mấy kẻ đó?
Liễu Hàn Yên có ý hỏi rõ ngọn ngành.
- Anh sẽ giải thích với em sau! Mau giúp anh tìm đi! Lỡ đâu chậm một chút sẽ chết người đấy!
Tần Xuyên sốt ruột.
Nhưng Liễu Hàn Yên lại dựa người ra lưng ghế, lạnh lùng nói:
- Anh kêu tôi dùng kỹ thuật quân trang tìm một phụ nữ không rõ lai lịch, còn không nói kẻ địch là ai, tại sao tôi phải giúp anh? Sao tôi biết được cô ta có đáng cứu hay không.
Tần Xuyên muốn phát điên lên:
- Đến lúc này rồi mà em còn ghen cái gì chứ?
- Tôi… tôi ghen à?
Liễu Hàn Yên tức đến mặt lạnh như băng:
- Anh nói lung tung gì đó?
- Được rồi được rồi, anh phục em rồi.
Tần Xuyên thấy còn một đoạn đường nữa mới tới thành phố, ít ra cũng không phí thời gian, cho nên giải thích:
- Đám người đó chắc chắn là tổ chức sát thủ của nước ngoài, trước đó từng được bang Tứ Hải thuê giết Đường Vi. Cô ấy là con gái của Đường gia thuộc bang Đông Hải lớn nhất ở thành phố Đông Hoa, cô ấy không cho bang Tứ Hải và bang Đằng Long buôn bán ma túy, cho nên trong mắt bọn Tứ Hải có gai… Em hiểu rồi chứ?
Liễu Hàn Yên ngây ra, bang Tứ Hải? Buôn bán ma túy?
Chợt Liễu Hàn Yên sực nhớ trước kia gặp phải nhóm Yamada, Kashima Jubei mang theo ma túy bên bờ biển, cô liền vỡ lẽ đầu đuôi mọi chuyện!
- Bang Tứ Hải gan to bằng trời, dám qua lại với tổ chức của nước Nhật!
Ánh mắt Liễu Hàn Yên tối lại, là một quân nhân, cô không vừa mắt nhất là bọn phản quốc thông gian bán nước.
Việc mua bán ma túy từ người nước ngoài cho người trong nước, đây chắc chắn là tội chết!
- Bà xã đại nhân! Em mau giúp anh, em mà không giúp anh tìm tiểu Vi Vi thì chắc chắn là em đang ghen rồi!
Tần Xuyên bắt đầu chơi trò ăn vạ.
- Không cần anh nhiều lời! Còn dám nói tôi ghen thì tôi sẽ ném anh vào hũ dấm đấy!
Liễu Hàn Yên trừng mắt với hắn, sau đó gọi điện cho Y Phi.
- Tướng quân! Chị có gì căn dặn sao?
Vì Liễu Hàn Yên đình chức nên Y Phi ở lại Hàn Thích cũng không biết phải làm sao, nhận được điện loại từ Liễu Hàn Yên nên cực kỳ hưng phấn.
Liễu Hàn Yên cũng không nhiều lời, bèn bảo Y Phi tìm vị trí của Đường Vi.
Nhưng Y Phi lại có chút do dự:
- Tướng quân… Sau khi tướng quân Liễu Vân đến đã dặn cả đội bọn em không được gặp chị, còn không cho làm giúp chị chuyện gì…
- Anh Đường ra lệnh như thế à…
Liễu Hàn Yên nheo mắt:
- Vậy hết cách rồi, không làm khó em đâu.
- Không không không!
Y Phi vội tranh nói:
- Tướng quân, trong lòng em, chị là trưởng quan duy nhất của em, bây giờ em kiểm tra giúp chị, đợi chút nhé!
Liễu Hàn Yên chưa kịp ngăn, Y Phi đã cúp máy.
Liễu Hàn Yên nhíu mày, lo lắng nói:
- Nếu Y Phi bị phát hiện làm trái quân kỷ thì hỏng rồi.
Tần Xuyên ngồi cạnh nghe cuộc gọi khi nãy, bèn cảm thán:
- Không sao, nếu cô ấy vì giúp anh tìm Vi Vi mà bị phạt, anh sẽ cùng em đến quân doanh giúp cô ấy!
Liễu Hàn Yên lườm hắn một phát, song không nói gì, trong mắt có phần thấp thỏm, lại có phần an ủi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.