Chương 447: Gấu Trắng
Mai Can Thái Thiếu Bính
28/10/2017
Dù đã từng thấy Tần Xuyên sử dụng kiếm ý không chỉ
một lần, thậm chí khi ở Luân Đôn, cô còn từng thấy Tần Xuyên một chiêu
đập phát chết luôn Balogh, nhưng bất kể là lần nào đi nữa, Tần Xuyên đều hạ bút thành văn, thoải mái giải quyết đối thủ.
Kiếm ý Thanh Liên của Tần Xuyên giống như đánh đâu thắng đó, không ai có thể ngăn cản.
Nhưng hôm nay, đối diện với “người thợ may già” Mikhail này, dường như kiếm thuật của Tần Xuyên phải chịu khảo nghiệm nghiêm khắc.
Kiếm ý của Mikhail dày đặc mà có lực, chất phác tự nhiên, thật ra nhìn từ góc độ của Đường Vi, không hề nhìn ra có gì huyền diệu, nhưng luôn có thể phá giải kiếm ý của Tần Xuyên một cách khéo léo.
Với tư cách là học trò sùng bái ân sư nhất, Ivan ôm kiếm St. Peter, mở to mắt ở cạnh bờ biển, nhìn đến mất hồn, vô cùng kích động.
Nhưng Ivan cũng ý thức được tại sao anh ta không thể chống đỡ được trước mặt Tần Xuyên, vì người Trung Quốc trẻ tuổi này mạnh hơn nhiều anh ta.
Trên một tảng đá lớn, Tần Xuyên vẫn không ngừng ra chiêu, kiếm khí từ cành cây trên tay đã có chút suy yếu, dù sao thì dùng kiếm khí trong thời gian quá dài nên tu vi của Tần Xuyên cũng có chút không chịu nổi.
Hắn chân đạp bước bát quái, trên tay bóng kiếm tầng tầng lớp lớp, như là leo đỉnh núi, nhìn mây nổi mây trôi, chính là “chiêu Vân Hải” trong mười ba chiêu như có như không của Thần Kiếm Môn.
Bóng kiếm kiếm khí như mây sóng nuốt sống Mikhail, mũi nhọn nổi lên bốn phía.
Mikhail bình tĩnh, đối diện với chiêu vô cùng mềm mại này cần dùng phương pháp trái ngược, hai tay cầm chặt chuôi kiếm bản rộng, một nhát chém thẳng xuống!
Ầm! Mây kiếm tán loạn!
Tần Xuyên sớm biết chiêu này không thể làm được gì Mikhail, hắn chỉ đợi thời khắc này!
Hắn một bước xông đến, thi triển một chiêu “ngắm hoa trong sương” trong Tàng Phong kiếm quyết của Thiết Kiếm Môn, thừa dịp kiếm của Mikhail hạ xuống, chưa kịp thu lại, vụt qua bên cạnh kiếm của Mikhail, đâm thẳng vào chỗ hiểm!
- Cách hay!
Mikhail tán thưởng một câu, cùng một thời gian, lão kỵ sĩ trực tiếp coi kiếm bản rộng như là gậy răng sói, từ dưới lên trên, vung một cái, dựa vào sức tấn công mãnh liệt của thân kiếm, đẩy lui kiếm của Tần Xuyên.
Tần Xuyên bị lần phản chấn này làm tê dại hổ khẩu trên tay, đành lại chuyển hướng tấn công, đấu với Mikhail.
Lại là một hồi giao đấu kịch liệt sáu bảy chục hiệp nữa, Tần Xuyên và Mikhail cùng lui ra xa hơn 30m.
Hai người thở hồng hộc, mồ hôi rơi như mưa, cùng nhìn đối phương, cũng không biết đang cười hay đang giận.
- Rất lâu không, được nhẹ nhàng vui vẻ thoải mái vung kiếm như thế này!
Trên mặt ông ta xuất hiện ánh sáng màu đỏ.
- Đại sư Mikhail, là lúc dùng toàn lực rồi nhỉ?
Tần Xuyên lau mồ hôi trên đầu nói.
- Người trẻ tuổi, có dùng toàn lực hay không, kết quả cũng như nhau thôi.
Mikhail nói.
- Nhưng cũng phải phân thắng bại mới được.
Tần Xuyên nói.
Mikhail lắc đầu:
- Khi tôi còn ở độ tuổi của cậu, còn lâu mới mạnh bằng cậu, vì thế, thật ra cậu đã thắng tôi.
- Đao kiếm không có mắt, chẳng phân biệt được tuổi tác.
Tần Xuyên cười nói.
Mikhail ngắm nhìn mặt trời trên đầu, tính toán thời gian:
- 1h nữa xung quanh đây sẽ có một thuyền du khách đi qua, trận đấu của tôi và cậu không thể tiếp tục nữa.
- Vậy thì mời đại sư nhận chiêu kiếm ý cuối cùng ngày hôm nay của tôi, nếu còn không phân được thắng bại thì mai lại đấu!
Tần Xuyên nói.
- Ngày mai lại đấu? Sao cậu lại cứ khăng khăng phải có bằng được một kết quả thế?
Tần Xuyên cười nói:
- Vì tôi muốn thắng ông.
Mikhail ngạc nhiên, sau khi trầm ngâm một lúc, ông ta kéo hết áo người ra, lộ ra cơ bắp nửa thân trên có dấu tích của người già nhưng vẫn săn chắc.
Ông ta từ từ hạ kiếm bản rộng xuống, gật đầu:
- Thôi được, còn kiếm ý gì thì lôi ra đi!
Tần Xuyên hít một hơi thật sâu, sau khi nghĩ một lát, ngừng thở, hết sức chăm chú nhìn đối thủ.
Một kiếm chém ra, nhìn như tùy ý nhưng đá sau lưng cách Tần Xuyên hơn chục mét lại có một vết nứt màu trắng, một vài chiếc lá trên ngọn cây còn trực tiếp bị cắt nát.
“Lướt Ảnh!”
Một đường kiếm khí hình cong bay về phía Mikhail với tốc độ mắt thường khó mà nắm bắt được, căn bản không cho ông ta thời gian tránh né.
Mikhail tập trung tinh thần, hai mắt tinh quang bùng lên, gần như cùng lúc đó giơ kiếm bản rộng lên, đón ý kiếm này, bỗng nhiên đâm ra một kiếm!
Khoảnh khắc kiếm khí màu bạc đập vào lướt ảnh, bị sụp đổ, kiếm bản rộng càng phát ra tiếng gào thét!
Mũi kiếm “cạch” một tiếng đứt gãy, sau đó kiếm khí bóng dáng khủng bố như ẩn nấp ở phía Bắc mặt trăng ra một đòn trí mạng về phía Mikhail! Nhưng kiếm khí màu trắng của Mikhail không hề mất đi khống chế, không ngờ lại xuất hiện tình huống kỳ diệu như “sụp đổ”!
Từng mảng lớn kiếm khí màu trắng phân giải Lướt Ảnh, giống như mặt phẳng Lướt Ảnh tồn tại bị cưỡng chế phá hư, cả kiếm khí không thể nào thuận lợi di chuyển đến vị trí mục tiêu.
“Vút!”
Một hồi gió mạnh quét qua má Mikhail.
Mũi kiếm Lướt Ảnh rơi trên một hòn đá ở phía sau lưng ông ta, rạch một khe rất sâu trên viên đá.
Mikhail mắt nhìn thanh kiếm bản rộng đứt rời trên tay mình, bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Đúng là kiếm ý siêu đẳng, nếu là hai mươi năm trước, chắc chắn tôi sẽ không đỡ nổi.
Đường Vi đứng quan sát trận đấu này cũng được, Ivan cũng thế, đều sợ ngây người.
Hai người không hề nhìn rõ vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong chớp mắt này Mikhail quay về từ chỗ tử thần.
Thật ra người chấn động nhất vẫn là Tần Xuyên, hắn biết rõ ràng nhất vừa nãy đã xảy ra chuyện gì.
Rõ ràng Tần Xuyên thấy Lướt Ảnh của mình tấn công vào ngực Mikhail, dù có tệ đến đâu thì ông ta cũng phải gãy một tay, nhưng kiếm ý bá đạo mà Mikhail dùng trước hết đã triệt tiêu đường kiếm khí đầu tiên của hắn, sau đó lại đổi hướng đường kiếm khí thứ hai.
Trước kia Tần Xuyên cho rằng, lướt ảnh của hắn chỉ có hai cách có thể ngăn cản, một là né tránh với tốc độ nhanh, hai là cố sức chống chọi lại.
Nhưng hôm nay, Mikhail nói cho hắn biết, thật ra còn có thể thông qua chấn động của mặt phẳng nơi có kiếm khí để kiếm khí thay đổi quỹ đạo!
- Đó là chiêu gì thế?
Tần Xuyên nhịn không được hỏi.
Mikhail nhặt mũi kiếm bản rộng đã đứt rời lên, dường như định lấy về đúc lại, cười một cách hòa ái nói:
- Kiếm ý Gấu Trắng, phá băng.
- Phá băng…
Tần Xuyên thì thào, trong đầu phảng phất xuất hiện một hình ảnh, hình ảnh một con Gấu Bắc Cực dùng móng vuốt đầy sức mạnh của mình phá vỡ một miếng băng nổi, bắt cá từ dưới biển lên.
Băng nổi và nước biển vốn thuộc cùng một mặt phẳng nhưng vì móng vuốt của con gấu đập vỡ mà khối băng xao động, đương nhiên cũng khuấy động cả nước biển.
- Thì ra là thế.
Dù không thể lĩnh hội hoàn toàn nhưng Tần Xuyên cũng hiểu đại khái tại sao chiêu này có thể ngăn cản Lướt Ảnh của hắn.
Dường như Mikhail lại khôi phục lại thành lão thợ may trong cửa hàng quần áo, cười ha hả nói:
- Được rồi, hôm nay đến đây đã, người trẻ tuổi, tôi khuyên cậu nên về nhà hoặc tìm nơi nào đó du ngoạn một chút. Tôi rất thưởng thức thực lực cậu có khi còn trẻ như vậy nhưng có một số việc không thể gấp được.
Nói xong, Mikhail liền mang theo Ivan, hai thầy trò đi dọc theo bãi cát đầy đá vụn, yên lặng đi.
Thấy bọn họ đã rời đi, Đường Vi mới vội chạy đến, cao thấp dò xét Tần Xuyên.
Tần Xuyên ôm chầm lấy cô, hôn một cái lên má:
- Đừng nhìn nữa, anh không bị thương, chỉ hơi mệt thôi.
Đường Vi lộ ra nụ cười dịu dàng an ủi:
- Anh đừng buồn, đại sư Mikhail hơn anh vài con giáp cơ mà, anh thua ông ấy là chuyện bình thường.
- Ai nói là anh thua? Chỉ là hôm nay ở đây không tiện tiếp tục đánh nữa, bọn anh hẹn ngày mai tiếp tục!
Tần Xuyên lớn tiếng nói.
Đường Vi sửng sốt, giật mình nói:
- Hai người vẫn chưa phân thắng bại à? Nhưng… nhưng đã đánh kịch liệt như vậy rồi!
- Còn lâu lắm, anh đoán chắc ông ấy chỉ dùng nhiều nhất bảy phần thực lực, huống hồ còn chưa rút ra thanh kiếm St. Peter kia, nếu rút ra chắc phải tăng thêm ít nhất hai lần sức chiến đấu.
Tần Xuyên bĩu môi.
Vẻ mặt Đường Vi mang theo sự lo lắng:
- Vậy còn anh? Anh có nắm chắc không?
Tần Xuyên nhếch miệng cười nói:
- May mà ông ấy còn chưa đạt cảnh giới tông sư. Mặc dù tu vi cao hơn anh nhưng nói chung là chưa biến chất, có điều cảnh giới kiếm ý của ông ta khiến anh kinh ngạc hơn, coi như là kiếm khách có cảnh giới cao nhất mà anh từng gặp, ừ, đương nhiên là kém hơn anh một chút…
Không hổ là đại sư ah, nếu để cho ông ta trẻ lại 30 tuổi, chắc chắn ông ta có cơ hội trở thành một người vô cùng khủng bố. Tiếc là ông ta nhiều tuổi rồi, bước vào cảnh giới tông sư, khả năng tăng dương thọ cũng không lớn nữa.
Đường Vi sốt ruột chết đi được:
- Anh nói ông ấy lợi hại như vậy, rốt cục anh có nắm chắc không? Nếu không nắm chắc thì chúng ta lập tức quay về! Em không muốn nhìn anh bị nguy hiểm đến tính mạng!
- Tiểu Vi Vi, em đừng sốt ruột mà, anh chỉ dám nói chắc anh sẽ không thua nhưng muốn thắng ông ấy thì e là hơi khó.
Tần Xuyên cười nhún nhún vai, nhéo nhéo gương mặt của Đường Vi:
- Yên tâm đi, tất cả đều nằm trong kế hoạch của anh, tiếp sau đây có chuyện này phải nhờ em làm rồi.
Kiếm ý Thanh Liên của Tần Xuyên giống như đánh đâu thắng đó, không ai có thể ngăn cản.
Nhưng hôm nay, đối diện với “người thợ may già” Mikhail này, dường như kiếm thuật của Tần Xuyên phải chịu khảo nghiệm nghiêm khắc.
Kiếm ý của Mikhail dày đặc mà có lực, chất phác tự nhiên, thật ra nhìn từ góc độ của Đường Vi, không hề nhìn ra có gì huyền diệu, nhưng luôn có thể phá giải kiếm ý của Tần Xuyên một cách khéo léo.
Với tư cách là học trò sùng bái ân sư nhất, Ivan ôm kiếm St. Peter, mở to mắt ở cạnh bờ biển, nhìn đến mất hồn, vô cùng kích động.
Nhưng Ivan cũng ý thức được tại sao anh ta không thể chống đỡ được trước mặt Tần Xuyên, vì người Trung Quốc trẻ tuổi này mạnh hơn nhiều anh ta.
Trên một tảng đá lớn, Tần Xuyên vẫn không ngừng ra chiêu, kiếm khí từ cành cây trên tay đã có chút suy yếu, dù sao thì dùng kiếm khí trong thời gian quá dài nên tu vi của Tần Xuyên cũng có chút không chịu nổi.
Hắn chân đạp bước bát quái, trên tay bóng kiếm tầng tầng lớp lớp, như là leo đỉnh núi, nhìn mây nổi mây trôi, chính là “chiêu Vân Hải” trong mười ba chiêu như có như không của Thần Kiếm Môn.
Bóng kiếm kiếm khí như mây sóng nuốt sống Mikhail, mũi nhọn nổi lên bốn phía.
Mikhail bình tĩnh, đối diện với chiêu vô cùng mềm mại này cần dùng phương pháp trái ngược, hai tay cầm chặt chuôi kiếm bản rộng, một nhát chém thẳng xuống!
Ầm! Mây kiếm tán loạn!
Tần Xuyên sớm biết chiêu này không thể làm được gì Mikhail, hắn chỉ đợi thời khắc này!
Hắn một bước xông đến, thi triển một chiêu “ngắm hoa trong sương” trong Tàng Phong kiếm quyết của Thiết Kiếm Môn, thừa dịp kiếm của Mikhail hạ xuống, chưa kịp thu lại, vụt qua bên cạnh kiếm của Mikhail, đâm thẳng vào chỗ hiểm!
- Cách hay!
Mikhail tán thưởng một câu, cùng một thời gian, lão kỵ sĩ trực tiếp coi kiếm bản rộng như là gậy răng sói, từ dưới lên trên, vung một cái, dựa vào sức tấn công mãnh liệt của thân kiếm, đẩy lui kiếm của Tần Xuyên.
Tần Xuyên bị lần phản chấn này làm tê dại hổ khẩu trên tay, đành lại chuyển hướng tấn công, đấu với Mikhail.
Lại là một hồi giao đấu kịch liệt sáu bảy chục hiệp nữa, Tần Xuyên và Mikhail cùng lui ra xa hơn 30m.
Hai người thở hồng hộc, mồ hôi rơi như mưa, cùng nhìn đối phương, cũng không biết đang cười hay đang giận.
- Rất lâu không, được nhẹ nhàng vui vẻ thoải mái vung kiếm như thế này!
Trên mặt ông ta xuất hiện ánh sáng màu đỏ.
- Đại sư Mikhail, là lúc dùng toàn lực rồi nhỉ?
Tần Xuyên lau mồ hôi trên đầu nói.
- Người trẻ tuổi, có dùng toàn lực hay không, kết quả cũng như nhau thôi.
Mikhail nói.
- Nhưng cũng phải phân thắng bại mới được.
Tần Xuyên nói.
Mikhail lắc đầu:
- Khi tôi còn ở độ tuổi của cậu, còn lâu mới mạnh bằng cậu, vì thế, thật ra cậu đã thắng tôi.
- Đao kiếm không có mắt, chẳng phân biệt được tuổi tác.
Tần Xuyên cười nói.
Mikhail ngắm nhìn mặt trời trên đầu, tính toán thời gian:
- 1h nữa xung quanh đây sẽ có một thuyền du khách đi qua, trận đấu của tôi và cậu không thể tiếp tục nữa.
- Vậy thì mời đại sư nhận chiêu kiếm ý cuối cùng ngày hôm nay của tôi, nếu còn không phân được thắng bại thì mai lại đấu!
Tần Xuyên nói.
- Ngày mai lại đấu? Sao cậu lại cứ khăng khăng phải có bằng được một kết quả thế?
Tần Xuyên cười nói:
- Vì tôi muốn thắng ông.
Mikhail ngạc nhiên, sau khi trầm ngâm một lúc, ông ta kéo hết áo người ra, lộ ra cơ bắp nửa thân trên có dấu tích của người già nhưng vẫn săn chắc.
Ông ta từ từ hạ kiếm bản rộng xuống, gật đầu:
- Thôi được, còn kiếm ý gì thì lôi ra đi!
Tần Xuyên hít một hơi thật sâu, sau khi nghĩ một lát, ngừng thở, hết sức chăm chú nhìn đối thủ.
Một kiếm chém ra, nhìn như tùy ý nhưng đá sau lưng cách Tần Xuyên hơn chục mét lại có một vết nứt màu trắng, một vài chiếc lá trên ngọn cây còn trực tiếp bị cắt nát.
“Lướt Ảnh!”
Một đường kiếm khí hình cong bay về phía Mikhail với tốc độ mắt thường khó mà nắm bắt được, căn bản không cho ông ta thời gian tránh né.
Mikhail tập trung tinh thần, hai mắt tinh quang bùng lên, gần như cùng lúc đó giơ kiếm bản rộng lên, đón ý kiếm này, bỗng nhiên đâm ra một kiếm!
Khoảnh khắc kiếm khí màu bạc đập vào lướt ảnh, bị sụp đổ, kiếm bản rộng càng phát ra tiếng gào thét!
Mũi kiếm “cạch” một tiếng đứt gãy, sau đó kiếm khí bóng dáng khủng bố như ẩn nấp ở phía Bắc mặt trăng ra một đòn trí mạng về phía Mikhail! Nhưng kiếm khí màu trắng của Mikhail không hề mất đi khống chế, không ngờ lại xuất hiện tình huống kỳ diệu như “sụp đổ”!
Từng mảng lớn kiếm khí màu trắng phân giải Lướt Ảnh, giống như mặt phẳng Lướt Ảnh tồn tại bị cưỡng chế phá hư, cả kiếm khí không thể nào thuận lợi di chuyển đến vị trí mục tiêu.
“Vút!”
Một hồi gió mạnh quét qua má Mikhail.
Mũi kiếm Lướt Ảnh rơi trên một hòn đá ở phía sau lưng ông ta, rạch một khe rất sâu trên viên đá.
Mikhail mắt nhìn thanh kiếm bản rộng đứt rời trên tay mình, bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Đúng là kiếm ý siêu đẳng, nếu là hai mươi năm trước, chắc chắn tôi sẽ không đỡ nổi.
Đường Vi đứng quan sát trận đấu này cũng được, Ivan cũng thế, đều sợ ngây người.
Hai người không hề nhìn rõ vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong chớp mắt này Mikhail quay về từ chỗ tử thần.
Thật ra người chấn động nhất vẫn là Tần Xuyên, hắn biết rõ ràng nhất vừa nãy đã xảy ra chuyện gì.
Rõ ràng Tần Xuyên thấy Lướt Ảnh của mình tấn công vào ngực Mikhail, dù có tệ đến đâu thì ông ta cũng phải gãy một tay, nhưng kiếm ý bá đạo mà Mikhail dùng trước hết đã triệt tiêu đường kiếm khí đầu tiên của hắn, sau đó lại đổi hướng đường kiếm khí thứ hai.
Trước kia Tần Xuyên cho rằng, lướt ảnh của hắn chỉ có hai cách có thể ngăn cản, một là né tránh với tốc độ nhanh, hai là cố sức chống chọi lại.
Nhưng hôm nay, Mikhail nói cho hắn biết, thật ra còn có thể thông qua chấn động của mặt phẳng nơi có kiếm khí để kiếm khí thay đổi quỹ đạo!
- Đó là chiêu gì thế?
Tần Xuyên nhịn không được hỏi.
Mikhail nhặt mũi kiếm bản rộng đã đứt rời lên, dường như định lấy về đúc lại, cười một cách hòa ái nói:
- Kiếm ý Gấu Trắng, phá băng.
- Phá băng…
Tần Xuyên thì thào, trong đầu phảng phất xuất hiện một hình ảnh, hình ảnh một con Gấu Bắc Cực dùng móng vuốt đầy sức mạnh của mình phá vỡ một miếng băng nổi, bắt cá từ dưới biển lên.
Băng nổi và nước biển vốn thuộc cùng một mặt phẳng nhưng vì móng vuốt của con gấu đập vỡ mà khối băng xao động, đương nhiên cũng khuấy động cả nước biển.
- Thì ra là thế.
Dù không thể lĩnh hội hoàn toàn nhưng Tần Xuyên cũng hiểu đại khái tại sao chiêu này có thể ngăn cản Lướt Ảnh của hắn.
Dường như Mikhail lại khôi phục lại thành lão thợ may trong cửa hàng quần áo, cười ha hả nói:
- Được rồi, hôm nay đến đây đã, người trẻ tuổi, tôi khuyên cậu nên về nhà hoặc tìm nơi nào đó du ngoạn một chút. Tôi rất thưởng thức thực lực cậu có khi còn trẻ như vậy nhưng có một số việc không thể gấp được.
Nói xong, Mikhail liền mang theo Ivan, hai thầy trò đi dọc theo bãi cát đầy đá vụn, yên lặng đi.
Thấy bọn họ đã rời đi, Đường Vi mới vội chạy đến, cao thấp dò xét Tần Xuyên.
Tần Xuyên ôm chầm lấy cô, hôn một cái lên má:
- Đừng nhìn nữa, anh không bị thương, chỉ hơi mệt thôi.
Đường Vi lộ ra nụ cười dịu dàng an ủi:
- Anh đừng buồn, đại sư Mikhail hơn anh vài con giáp cơ mà, anh thua ông ấy là chuyện bình thường.
- Ai nói là anh thua? Chỉ là hôm nay ở đây không tiện tiếp tục đánh nữa, bọn anh hẹn ngày mai tiếp tục!
Tần Xuyên lớn tiếng nói.
Đường Vi sửng sốt, giật mình nói:
- Hai người vẫn chưa phân thắng bại à? Nhưng… nhưng đã đánh kịch liệt như vậy rồi!
- Còn lâu lắm, anh đoán chắc ông ấy chỉ dùng nhiều nhất bảy phần thực lực, huống hồ còn chưa rút ra thanh kiếm St. Peter kia, nếu rút ra chắc phải tăng thêm ít nhất hai lần sức chiến đấu.
Tần Xuyên bĩu môi.
Vẻ mặt Đường Vi mang theo sự lo lắng:
- Vậy còn anh? Anh có nắm chắc không?
Tần Xuyên nhếch miệng cười nói:
- May mà ông ấy còn chưa đạt cảnh giới tông sư. Mặc dù tu vi cao hơn anh nhưng nói chung là chưa biến chất, có điều cảnh giới kiếm ý của ông ta khiến anh kinh ngạc hơn, coi như là kiếm khách có cảnh giới cao nhất mà anh từng gặp, ừ, đương nhiên là kém hơn anh một chút…
Không hổ là đại sư ah, nếu để cho ông ta trẻ lại 30 tuổi, chắc chắn ông ta có cơ hội trở thành một người vô cùng khủng bố. Tiếc là ông ta nhiều tuổi rồi, bước vào cảnh giới tông sư, khả năng tăng dương thọ cũng không lớn nữa.
Đường Vi sốt ruột chết đi được:
- Anh nói ông ấy lợi hại như vậy, rốt cục anh có nắm chắc không? Nếu không nắm chắc thì chúng ta lập tức quay về! Em không muốn nhìn anh bị nguy hiểm đến tính mạng!
- Tiểu Vi Vi, em đừng sốt ruột mà, anh chỉ dám nói chắc anh sẽ không thua nhưng muốn thắng ông ấy thì e là hơi khó.
Tần Xuyên cười nhún nhún vai, nhéo nhéo gương mặt của Đường Vi:
- Yên tâm đi, tất cả đều nằm trong kế hoạch của anh, tiếp sau đây có chuyện này phải nhờ em làm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.