Chương 94: Iga Bạt đao thuật
Mai Can Thái Thiếu Bính
13/06/2017
Sắc mặt Tần Xuyên trùng xuống, hắn vốn còn tưởng rằng đã cứu được đám người này, nhưng không ngờ rằng lại có thể thất bại trong gang tấc.
Hắn trơ mắt nhìn những thầy trò kia, bất luận là nam hay nữ, trên người đều đang không ngừng chảy máu. Bọn họ đều ngã xuống một cách không cam tâm! Tim Tần Xuyên như bị ai bóp nghẹt, vô cùng đau đớn!
Thật ra, Lý Ngọc ở phía sau nhìn thấy cảnh đồ sát này đã ngất từ lúc nào rồi!
Tần Xuyên nắm chặt hai nắm tay, một luồng lửa giận bi thương bộc phát từ người hắn.
Bọn họ chỉ là những người dân vô tội, tại sao đám lính đánh thuên này nhất định phải đuổi cùng giết tận? Chẳng vì không cùng một nước, không cùng một dân tộc nên có thể ra tay tàn nhẫn như vậy?
Khi còn ở trên núi, Tần Xuyên cũng đã đọc không ít sách nói về tình hình thế giới và lịch sự nhân văn, biết được sự tồn tại của chiến tranh, sự phổ biến của xung đột dân tộc.
Thế nhưng, tận mắt nhìn thấy hiện thực máu chảy đầm đìa, tận mắt nhìn thấy những người thầy giáo, những học sinh ngã xuống, lại là một loại cảm xúc khác.
Hắn biết vào lúc này lấy cương chế cương không phải là điều khôn ngoan, phía trước hắn là một tên rất đô con, thực lực tuyệt đối không thấp còn Thiết Ưng ở phía sau,có thể trở lại bất cứ lúc nào.
Bộ não hắn nói rằng, trước tiên phải chạy khỏi chỗ nguy hiểm này, phải thấy rõ được tình hình mới có thể phán đoán được.
Thế nhưng thân thể hắn lại nói rằng, phải đứng hiên ngang như vậy, không được lùi lại phía sau.
Hắn chợt nhớ, Liễu Hàn Yên từng nói, cô có thể chết trên chiến trường bất cứ lúc nào.
Có lẽ cô đã gặp quá nhiều tình cảnh như thế này, cho nên có thể hiểu được, đôi khi chuyện sống chết không phải là thứ có thể lựa chọn mà chỉ có thể liều chết đánh cược một lần.
Màn sương mù màu đen ngày càng hiện rõ trong mắt hắn, đôi mắt hắn giờ đây giống như đôi mắt của quỷ đang nhìn chằm chằm về phía Cự Hùng và đám lính đánh thuê.
Liễu Hàn Yên đang ở trên bến cảng bỏ hoang, nghe được tin nhà kho bị tập kích, thì vô cùng khó xử, mặt mày đăm chiêu.
Trên chiếc thuyền đánh cá kia là một võ sĩ NHật Bản đang có ý đồ vận chuyện thuốc phiện vào Trung Quốc. Cô cần phải tiêu diệt hết đám người này.
Nhưng cô cũng phải thật mau chóng mang quân trở lại căn cứ, tranh thủ đánh tan đám lính đánh thuê kia trước khi văn vật bị phá hủy.
-Y Phi! Cô mau dẫn phân đội hai và ba về căn cứ, ở đây tôi sẽ lo liệu!
Liễu Hàn Yên quyết định dẫn theo một số lượng nhỏ binh sĩ tiêu diệt nhóm võ sĩ NHật Bản còn đại bộ phận quân đội Hàn thứ thì mau chóng trở về.
Y Phi có hơi băn khoăn nhưng vẫn cắn răng tuân lệnh:
-Vâng! Tướng quân.
Nhưng ngay lúc Y Phi định lái chiếc xe bọc thép rời đi thì đột nhiên có một bóng người nhảy từ thuyền đánh cá lên!
Một võ sĩ Nhật Bản mặc áo đen, tóc thắt bím, đột nhiên hô lớn:
-Iga Hisakura! Chạy trốn bao nhiêu năm, thì ra là cô chạy đi làm chó săn cho bọn Trung Quốc! Cô không cảm thấy hổ thẹn với dòng máu Iga đang chảy trong người cô hay sao?
Cả người Y Phi khẽ run lên, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi, chuyện mà cô lo sợ nhất đã xảy ra!
Cả đám binh sĩ Hàn thứ đều liếc nhìn Y Phi. Bọn họ đều là những người thường xuyên tác chiến ở nước ngoài, nên cũng hiểu được một số từ ngữ cơ bản mà các quốc gia hay dùng, cho nên cũng nghe hiểu được phần nào những gì võ sĩ Nhật kia đang nói.
-Iga? Iga Hisakura?
Chẳng lẽ thượng tá Y Phi của họ là là một người Nhật?
-Y Phi, người đó là ai?
Liễu Hàn Yên lạnh nhạt hỏi.
Y Phi ngấn lệ, cúi đầu áy náy nhìn Liễu Hàn Yên.
-Tướng quân, ông ta là Kashima Jubei, cánh tay đắc lực của tổ Yamada, là một đệ tử của cha tôi. Xin lỗi! Tôi đã gây phiền phức cho chị!
Liễu Hàn Yên tỏ vẻ không hề gì đáp:
-Năm đó khi tôi cứu cô, đã biết rõ lai lịch của cô. Giữ cô lại bên cạnh thì tất nhiên sẽ chuẩn bị sẵn sàng cho những tình huống như thế này.
Cô là người nước nào không quan trọng, mấy năm nay cô dã dốc sức vì Trung Quốc chúng ta, đã hơn rất nhiều người Trung Quốc rồi, như vậy là đủ rồi!
Cả người Y Phi khẽ run lên, ngước lên nhìn Liễu Hàn Yên hai mắt lấp lánh nhìn người phụ nữ mà mình tôn súng, cảm động đến rơi nước mắt.
-Cảm ơn tướng quân đã tin tưởng!
Những chiến sĩ khác nghe thấy lời của Liễu Hàn Yên cũng đều gật đầu, quả thực
Bọn họ đã đều được chứng kiến sự cố gắng của Y Phi trên chiến trường.
-Kashima Jubei sao, tôi nhớ không nhầm thì là một trong 13 binh vương!
-Đúng vậy! Tướng quân nhấtđịnh phải chú ý đến Bạt đao thuật dòng Iga của y! Y cũng là võ giả Tiên Thiên giống chị! – Y Phi vội vàng nói.
Liễu Hàn Yên khẽ gật đầu:
-Tôi biết tồi!, cô không cần phải lo cho tôi, lập tức dẫn người trở về.
Y Phi biết rõ nặng nhẹ nên không nói theo, dẫn theo một tốp binh sĩ Hàn thứ lái xe trở lại căn cứ.
Kashima Jubei nên cạnh thuyền chửi theo mấy câu, nhưng cũng không làm gì được, y cũng không hiểu tại sao Liễu Hàn Yên lại cho một số lượng binh sĩ lớn như vậy trở về.
-Tôi nhận ra ký hiệu của các người, các người chính là quân đội Hàn thứ, môt trong ba vũ khí bí mật của cục An toàn quốc gia Trung Quốc.
Liễu Hàn Yên vẫy tay, ra hiệu các chiến sĩ không cần nổ súng, bởi có nổ súng thì cũng chỉ phí đạn.
Cô đi về phía tầu đánh cá nói:
-Tổ tiên Yamada chưa từng đặt chân địa ban Trung Quốc, tôi còn tưởng rằng các người cũng tự hiểu rõ. Nói xem, kẻ nào ở thành phố Đông Hoa nay muốn làm ăn với các người, ai đã sắp xếp giao dịch này, Nếu như nói ra sự thật, tôi có thể cân nhắc giữ lại mạng cho ông!
-Hừ, cô chính là Liễu Hàn Yên, người trẻ tuổi nhất trong tướng của Thiết Phù đồ? Xem ra cũng rất có bản lĩnh, chỉ tiếc, võ sĩ Nhât bản chúng ta chỉ có thể chết trận, không thể nào khuất phục!
Kashima Jubei đặt tay lên chuôi đao bên hông, ánh mắt lạnh lùng:
-Trước khi quyết đấu, có thể nào cho tôi biết tại sao con gái ân sư của tôi, Iga Hisakura lại là thành viên của Hàn thứ các người?
-Y Phi là phó quan của tôi, còn tại sao cô ấy lại ở đây thì tôi không cần phải trả lời ông!
Tôi đếm đến 3, nếu như ông không chịu nói sự thật thì ông và những người khác đừng mong rơi khỏi đây!
Liễu Hàn Yên bay lên, đáp xuống đầu mui thuyền, mái tóc dài tung bay trong gió, gương mặt lạnh lùng giống như trời đông.
Kashima Jubei quay lại nói với những người khác:
-Báo lại tình hình hiện tại ở đây cho phía NHật Bản, hôm nay có chết trận thì cũng sẽ có người báo thù cho chúng ta
-Rõ!
Vị võ sĩ Nhật Bản kia lập tức bắt đầu truyền tin.
Liễu Hàn Yên nheo mắt, bắt dầu đếm ngược:
-3 … 2 ….
Không đợi cô đếm đến 1, Kashima Jubei đã biến mất!
Một luồng sáng lạnh lẽo giống như ánh trăng sáng chói xoay vòng, xẹt qua trán Liễu Hàn Yên.
Một vài sợi tóc mái của Liễu Hàn Yên rơi xuống, cô nhảy khỏi mui thuyền theo bản năng để tránh một đao này.
-Iga Bạt đao thuật, chém trong nháy mắt!
Chân khí Tiên thiên bay lượn quanh người Kashima Jubei, đao võ sĩ kia cũng rất mạnh mẽ, sau khi thanh đao trở về với vỏ, lại ddc rút ra một lần nữa
Lần này thanh đao bay nhanh hơn, chém ngang một đường hình chữ nhất (“一”).
Liễu Hàn Yên lúc này đã bị rơi từ trên thuyền xuống biển, nhưng từ chân cô lập tức xuất hiện một luồng chân khí, làm đóng băng nước biển, trong nháy mắt trên biển đã xuất hiện mấy tảng băng trôi để cô đứng vững.
Cô dùng những tảng băng này để nhảy cao lên, một lần nữa lại tránh được nhát đao hung hãn kia!
Hắn trơ mắt nhìn những thầy trò kia, bất luận là nam hay nữ, trên người đều đang không ngừng chảy máu. Bọn họ đều ngã xuống một cách không cam tâm! Tim Tần Xuyên như bị ai bóp nghẹt, vô cùng đau đớn!
Thật ra, Lý Ngọc ở phía sau nhìn thấy cảnh đồ sát này đã ngất từ lúc nào rồi!
Tần Xuyên nắm chặt hai nắm tay, một luồng lửa giận bi thương bộc phát từ người hắn.
Bọn họ chỉ là những người dân vô tội, tại sao đám lính đánh thuên này nhất định phải đuổi cùng giết tận? Chẳng vì không cùng một nước, không cùng một dân tộc nên có thể ra tay tàn nhẫn như vậy?
Khi còn ở trên núi, Tần Xuyên cũng đã đọc không ít sách nói về tình hình thế giới và lịch sự nhân văn, biết được sự tồn tại của chiến tranh, sự phổ biến của xung đột dân tộc.
Thế nhưng, tận mắt nhìn thấy hiện thực máu chảy đầm đìa, tận mắt nhìn thấy những người thầy giáo, những học sinh ngã xuống, lại là một loại cảm xúc khác.
Hắn biết vào lúc này lấy cương chế cương không phải là điều khôn ngoan, phía trước hắn là một tên rất đô con, thực lực tuyệt đối không thấp còn Thiết Ưng ở phía sau,có thể trở lại bất cứ lúc nào.
Bộ não hắn nói rằng, trước tiên phải chạy khỏi chỗ nguy hiểm này, phải thấy rõ được tình hình mới có thể phán đoán được.
Thế nhưng thân thể hắn lại nói rằng, phải đứng hiên ngang như vậy, không được lùi lại phía sau.
Hắn chợt nhớ, Liễu Hàn Yên từng nói, cô có thể chết trên chiến trường bất cứ lúc nào.
Có lẽ cô đã gặp quá nhiều tình cảnh như thế này, cho nên có thể hiểu được, đôi khi chuyện sống chết không phải là thứ có thể lựa chọn mà chỉ có thể liều chết đánh cược một lần.
Màn sương mù màu đen ngày càng hiện rõ trong mắt hắn, đôi mắt hắn giờ đây giống như đôi mắt của quỷ đang nhìn chằm chằm về phía Cự Hùng và đám lính đánh thuê.
Liễu Hàn Yên đang ở trên bến cảng bỏ hoang, nghe được tin nhà kho bị tập kích, thì vô cùng khó xử, mặt mày đăm chiêu.
Trên chiếc thuyền đánh cá kia là một võ sĩ NHật Bản đang có ý đồ vận chuyện thuốc phiện vào Trung Quốc. Cô cần phải tiêu diệt hết đám người này.
Nhưng cô cũng phải thật mau chóng mang quân trở lại căn cứ, tranh thủ đánh tan đám lính đánh thuê kia trước khi văn vật bị phá hủy.
-Y Phi! Cô mau dẫn phân đội hai và ba về căn cứ, ở đây tôi sẽ lo liệu!
Liễu Hàn Yên quyết định dẫn theo một số lượng nhỏ binh sĩ tiêu diệt nhóm võ sĩ NHật Bản còn đại bộ phận quân đội Hàn thứ thì mau chóng trở về.
Y Phi có hơi băn khoăn nhưng vẫn cắn răng tuân lệnh:
-Vâng! Tướng quân.
Nhưng ngay lúc Y Phi định lái chiếc xe bọc thép rời đi thì đột nhiên có một bóng người nhảy từ thuyền đánh cá lên!
Một võ sĩ Nhật Bản mặc áo đen, tóc thắt bím, đột nhiên hô lớn:
-Iga Hisakura! Chạy trốn bao nhiêu năm, thì ra là cô chạy đi làm chó săn cho bọn Trung Quốc! Cô không cảm thấy hổ thẹn với dòng máu Iga đang chảy trong người cô hay sao?
Cả người Y Phi khẽ run lên, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi, chuyện mà cô lo sợ nhất đã xảy ra!
Cả đám binh sĩ Hàn thứ đều liếc nhìn Y Phi. Bọn họ đều là những người thường xuyên tác chiến ở nước ngoài, nên cũng hiểu được một số từ ngữ cơ bản mà các quốc gia hay dùng, cho nên cũng nghe hiểu được phần nào những gì võ sĩ Nhật kia đang nói.
-Iga? Iga Hisakura?
Chẳng lẽ thượng tá Y Phi của họ là là một người Nhật?
-Y Phi, người đó là ai?
Liễu Hàn Yên lạnh nhạt hỏi.
Y Phi ngấn lệ, cúi đầu áy náy nhìn Liễu Hàn Yên.
-Tướng quân, ông ta là Kashima Jubei, cánh tay đắc lực của tổ Yamada, là một đệ tử của cha tôi. Xin lỗi! Tôi đã gây phiền phức cho chị!
Liễu Hàn Yên tỏ vẻ không hề gì đáp:
-Năm đó khi tôi cứu cô, đã biết rõ lai lịch của cô. Giữ cô lại bên cạnh thì tất nhiên sẽ chuẩn bị sẵn sàng cho những tình huống như thế này.
Cô là người nước nào không quan trọng, mấy năm nay cô dã dốc sức vì Trung Quốc chúng ta, đã hơn rất nhiều người Trung Quốc rồi, như vậy là đủ rồi!
Cả người Y Phi khẽ run lên, ngước lên nhìn Liễu Hàn Yên hai mắt lấp lánh nhìn người phụ nữ mà mình tôn súng, cảm động đến rơi nước mắt.
-Cảm ơn tướng quân đã tin tưởng!
Những chiến sĩ khác nghe thấy lời của Liễu Hàn Yên cũng đều gật đầu, quả thực
Bọn họ đã đều được chứng kiến sự cố gắng của Y Phi trên chiến trường.
-Kashima Jubei sao, tôi nhớ không nhầm thì là một trong 13 binh vương!
-Đúng vậy! Tướng quân nhấtđịnh phải chú ý đến Bạt đao thuật dòng Iga của y! Y cũng là võ giả Tiên Thiên giống chị! – Y Phi vội vàng nói.
Liễu Hàn Yên khẽ gật đầu:
-Tôi biết tồi!, cô không cần phải lo cho tôi, lập tức dẫn người trở về.
Y Phi biết rõ nặng nhẹ nên không nói theo, dẫn theo một tốp binh sĩ Hàn thứ lái xe trở lại căn cứ.
Kashima Jubei nên cạnh thuyền chửi theo mấy câu, nhưng cũng không làm gì được, y cũng không hiểu tại sao Liễu Hàn Yên lại cho một số lượng binh sĩ lớn như vậy trở về.
-Tôi nhận ra ký hiệu của các người, các người chính là quân đội Hàn thứ, môt trong ba vũ khí bí mật của cục An toàn quốc gia Trung Quốc.
Liễu Hàn Yên vẫy tay, ra hiệu các chiến sĩ không cần nổ súng, bởi có nổ súng thì cũng chỉ phí đạn.
Cô đi về phía tầu đánh cá nói:
-Tổ tiên Yamada chưa từng đặt chân địa ban Trung Quốc, tôi còn tưởng rằng các người cũng tự hiểu rõ. Nói xem, kẻ nào ở thành phố Đông Hoa nay muốn làm ăn với các người, ai đã sắp xếp giao dịch này, Nếu như nói ra sự thật, tôi có thể cân nhắc giữ lại mạng cho ông!
-Hừ, cô chính là Liễu Hàn Yên, người trẻ tuổi nhất trong tướng của Thiết Phù đồ? Xem ra cũng rất có bản lĩnh, chỉ tiếc, võ sĩ Nhât bản chúng ta chỉ có thể chết trận, không thể nào khuất phục!
Kashima Jubei đặt tay lên chuôi đao bên hông, ánh mắt lạnh lùng:
-Trước khi quyết đấu, có thể nào cho tôi biết tại sao con gái ân sư của tôi, Iga Hisakura lại là thành viên của Hàn thứ các người?
-Y Phi là phó quan của tôi, còn tại sao cô ấy lại ở đây thì tôi không cần phải trả lời ông!
Tôi đếm đến 3, nếu như ông không chịu nói sự thật thì ông và những người khác đừng mong rơi khỏi đây!
Liễu Hàn Yên bay lên, đáp xuống đầu mui thuyền, mái tóc dài tung bay trong gió, gương mặt lạnh lùng giống như trời đông.
Kashima Jubei quay lại nói với những người khác:
-Báo lại tình hình hiện tại ở đây cho phía NHật Bản, hôm nay có chết trận thì cũng sẽ có người báo thù cho chúng ta
-Rõ!
Vị võ sĩ Nhật Bản kia lập tức bắt đầu truyền tin.
Liễu Hàn Yên nheo mắt, bắt dầu đếm ngược:
-3 … 2 ….
Không đợi cô đếm đến 1, Kashima Jubei đã biến mất!
Một luồng sáng lạnh lẽo giống như ánh trăng sáng chói xoay vòng, xẹt qua trán Liễu Hàn Yên.
Một vài sợi tóc mái của Liễu Hàn Yên rơi xuống, cô nhảy khỏi mui thuyền theo bản năng để tránh một đao này.
-Iga Bạt đao thuật, chém trong nháy mắt!
Chân khí Tiên thiên bay lượn quanh người Kashima Jubei, đao võ sĩ kia cũng rất mạnh mẽ, sau khi thanh đao trở về với vỏ, lại ddc rút ra một lần nữa
Lần này thanh đao bay nhanh hơn, chém ngang một đường hình chữ nhất (“一”).
Liễu Hàn Yên lúc này đã bị rơi từ trên thuyền xuống biển, nhưng từ chân cô lập tức xuất hiện một luồng chân khí, làm đóng băng nước biển, trong nháy mắt trên biển đã xuất hiện mấy tảng băng trôi để cô đứng vững.
Cô dùng những tảng băng này để nhảy cao lên, một lần nữa lại tránh được nhát đao hung hãn kia!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.