Chương 34: Không đúng.
Mai Can Thái Thiếu Bính
15/03/2017
Bên ngoài một căn biệt thự Hào Hoa hải cảnh ở thành phố Đông Hoa có mười tên bảo tiêu áo đen đang đứng.
Đây là nơi ở của Vương Chấn Thiên, bang chủ Tứ Hải bang, một trong hai bang hội lớn ở thành phố Đông Hoa.
Hiện giờ đang là thời gian người nhà họ Vương dùng cơm tối.
Trong nhà trang trí phong cách châu Âu, phát bản nhạc Don Pasquale của Italy thế kỷ 19, bộc lộ ra phong cách cổ điển của chủ nhân.
Vương Chấn Thiên mặc sơ mi trắng, đeo kính gọng vàng, thoạt nhìn như một thương nhân thành công của xã hội thượng lưu, đang thưởng thức gan Ngỗng Pháp.
Ngồi bên trái tay y là một thanh niên trẻ tuổi anh tuấn, nhìn rất giống y, chỉ là trẻ tuổi hơn nhiều đang ăn trứng cá muối Trung Đông, thưởng thức rượu đỏ.
Mà bên tay phải Vương Chấn Thiên chính là vợ Hàn Nguyệt cùng con trai nhỏ Vương Đại Hải.
Trên mặt Vương Đại Hải còn nhiều vết máu ứ đọng và sưng đỏ, khắp nơi đều là vết thương.
Gã cũng không thích miếng bít tết thăn bò trước mặt mình, gã không thích dùng cơm Tây, cảm thấy dùng dao nĩa rất phiền toái. Nhưng đâu còn cách nào khác, cha và anh trai đều thích như vậy.
Ăn chỉ mấy miếng, Vương Đại Hải bỏ dao nĩa xuống, nháy mắt với mẹ ở bên.
Hàn Nguyệt gật đầu, sau đó tỏ vẻ bất mãn với chồng:
- Chồng, Đại Hải bị đánh như vậy quá đáng thương, anh không thể xả giận cho nó sao?
- Cha… Con bị đánh thì không có việc gì, nhưng Tứ Hải bang ta chẳng khác nào bị Đằng Long hội đè đầu cưỡi cổ.
Vương Đại Hải tỏ vẻ đáng thương nói.
Vương Chấn Thiên sau khi thưởng thức xong một miếng gan ngỗng, buông dao nĩa xuống, uống một ngụm Champagne.
Y cần khăn lau miệng, sau đó mới nói:
- Đầu tiên, mày không thể đại biểu cho Tứ Hải bang. Tiếp theo, mày không nên vì một đứa con gái mà mất đi lý trí như vậy.
Mày bị người của Đằng Long hội đánh là vì mày quá ngu xuẩn, không phải nguyên nhân gì khác, hiểu chưa?
Sắc mặt Vương Đại Hải khó coi cúi đầu, vẻ mặt không phục, nhưng lại không dám phản bác.
Hàn Nguyệt thì nhíu mày:
- Sao anh lại nói Đại Hải như vậy! Nó chỉ là bị tên trông Net kia ám toán! Thằng nhóc đó là cái thá gì mà dám đoạt phụ nữ của Đại Hải?
- Trông Net?
Vương Chấn Thiên hừ lạnh một tiếng:
- Đúng là đồ đàn bà!
- Đàn bà thì làm sao? Chẳng phải đó chỉ là một tên nhân viên quèn sao?
Hàn Nguyệt không phục nói.
Vương Chấn Thiên thở dài, đưa tay ra hiệu cho quản gia trong nhà ăn, tắt nhạc đi, sau đó nói:
- Thế Huân, điều tra như nào rồi?
Con trai trưởng Vương Thế Huân ở cạnh buông ly rượu xuống, vẻ mặt lãnh khốc nói:
- Cha, căn cứ theo huynh đệ chúng ta sắp xếp trong Đằng Long hội báo cáo lại thì tên Tần Xuyên đó là một võ giả Hậu Thiên, hơn nữa còn tinh thông y thuật.
- Cờ lờ gờ tờ?! Võ giả Hậu Thiên?! Tên nhà quê đó?!
Vương Đại Hải nghẹn ngào hô to, trực tiếp đứng bật dậy.
Vương Thế Huân nhíu mày, thằng em trai này quá thô lỗ, ngay cả gã cũng không muốn gặp nhiều.
- Đúng vậy, cha con Ôn gia đang rất coi trọng hắn, bởi vì hình như hắn có thể trị được khối u trong đầu Ôn Văn Viễn, ngay cả Chu gia Chu Vân Phong cũng khách khí với hắn ta.
Nghe tới đây, Vương Đại Hải ngồi phệt xuống ghế, miệng há lớn.
Vương Chấn Thiên cười lạnh nói:
- Trên đời này người có năng lực chưa hẳn nguyện ý bộc lộ ra, nhưng người đã bộc lộ ra thì ít nhất cũng có chút năng lực.
- Cha, con cảm thấy tên Tần Xuyên này không thể lưu lại. Cho dù hắn không trị hết cho Ôn Văn Viễn, chỉ có thể khiến con cáo già đó sống lâu hai ba năm đều tạo thành bất lợi với việc thống nhất Đông Hoa của chúng ta.
Vương Thế Huân nghiêm túc nói.
Vương Chấn Thiên cân nhắc một chút, gõ tay trên bàn vài cái:
- Một tên võ giả Hậu Thiên cho dù là sơ cấp cũng có thể đấu với mười tên võ giả cao cấp.
Nếu chúng ta phái võ giả cao cấp trong hội đi, cho dù dùng cả súng ống thì cuối cùng cũng có thể giết hắn, nhưng tổn thất quá lớn.
Thế Huân, tốn chút tiền thuê một tên sát thủ lợi hại, giải quyết hắn… Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, tiền không phải vấn đề.
- Cha, đúng lúc công hội sát thủ Xiêm La của Đông Nam Á đang chuẩn bị mở rộng nghiệp vụ ở Hoa Hạ, có không ít sát thủ đã tiến vào trong nước.
Bọn chúng dù gì cũng là tổ chức sát thủ Top 10 thế giới, cao thủ rất nhiều. Hiện giờ đi mời sát thủ hẳn là hàng tốt giá rẻ,
Vương Thế Huân nhếch miệng cười âm hiểm.
Vương Chấn Thiên thỏa mãn gật đầu:
- Vẫn là con nghĩ chu toàn. Chuyện này do con toàn quyền phụ trách… Trong ba ngày, tên Tần Xuyên kia phải chết.
- Vâng!
***
Tần Xuyên cũng không biết có người muốn hắn chết.
Dẫn Diệp Tiểu Nhu tới một hàng ăn nhỏ, hai người chọn một bát canh tiết vịt, sau đó gọi vài cái bánh nướng nấm khô*, ăn một bữa cơm tối đơn giản mà thơm ngào ngạt.
*Bánh nướng nấm khô: Hán việt Môi can thái thiêu bính, là tên tác giả.
- Tiểu Nhu, tiền thuốc, tiền viện của chú Đông Cường đã có người trả rồi, về sau em cứ an tâm đi học, không cần lo lắng chuyện tiền nong.
Tần Xuyên uống xong chén canh, lau miệng nói.
Diệp Tiểu Nhu quay đầu nhìn người con trai trước mặt, giật mình mà trợn tròn đôi mắt xinh đẹp, tựa hồ có chút không kịp phản ứng.
Tần Xuyên đơn giản kể chuyện mình quen cha con Ôn gia, nhưng không nói chuyện mình biết chữa bệnh, chỉ nói đánh cờ mà quen, khiến cô bé cảm thấy như đang nằm mơ.
- Làm sao bây giờ, anh Tần Xuyên, anh giúp em nhiều như vậy nhưng em không biết cảm ơn anh bằng cách nào…
Hốc mắt Diệp Tiểu Nhu đỏ lên, vô cùng kích động, nước mắt tùy thời có thể rơi xuống.
Tiền chữa trị cho cha như một tảng đá lớn đè nặng trong lòng cô, nhưng Tần Xuyên dùng dăm ba câu đã giải quyết được vấn đề tài chính hơn chục vạn!
- Nếu như giúp đỡ ai đó vì được cảm ơn thì chẳng phải sẽ thành mua bán sao?
Hơn nữa một năm trước anh vừa tới thành phố Đông Hoa, không có ăn không có ở, không phải là em xin ông chủ thu nhận anh vào làm ở tiệm Internet sao? Hơn nửa năm nay anh cũng ăn không ít cơm mềm của em nữa.
Tần Xuyên cười nói.
- Thế nhưng mà… số tiền kia quá lớn.
Diệp Tiểu Nhu thấp thỏm bất an.
Tần Xuyên cười xấu xa chỉ vào mặt mình:
- Tiểu Nhu ngoan, nếu như em muốn cảm ơn, hôn anh một cái là coi như anh tiếp nhận lòng biết ơn của em rồi!
Tần Xuyên cũng chỉ đang nói đùa một chút, kỳ thực hắn không quá quan tâm tiền. Với hắn mà nói, một câu quan tâm của trưởng bối Diệp Đông Cường quý giá hơn số tiền chữa trị kia cả trăm lần.
Nhưng Diệp Tiểu Nhu lại rất tích cực, nghe thấy vậy, ánh mắt lộ ra vẻ dứt khoát kiên quyết!
Đột nhiên Diệp Tiểu Nhu dướn người tới, đôi môi đỏ hồng dán vào môi Tần Xuyên!
Cảm giác mát lạnh, mềm mại, thơm tho lan tỏa trên miệng Tần Xuyên.
Cánh môi hai người chạm vào nhau, sau ba giây cô bé như thỏ con hoảng sợ, quay lưng đi, hai bàn tay nhỏ bé bưng khuôn mặt mình, hai má nóng rát, không nói gì.
Tần Xuyên ngơ ngác sờ lên môi mình, tim cũng đập hơi nhanh.
Đợi thêm mười mấy giây sau, Tần Xuyên mới mở lớn mắt, phục hồi tinh thần!
- Đùùùùùùù! Đây là nụ hôn đầu tiên của mình đó!
Chẳng lẽ đây là số mệnh của đập troai sao? Bị nữ sinh xinh đẹp cưỡng hôn?!
- Tiểu Nhu, chuyện này thì em không đúng.
Tần Xuyên vẻ mặt nghiêm túc, cầm chặt bả vai cô bé, để cô xoay người lại.
Gương mặt Diệp Tiểu Nhu nóng như nửa, nghe Tần Xuyên nói ‘không đúng’, sợ hãi xoay người, tự ti nói:
- Anh Tần Xuyên, anh không thích như vậy sao?
- Đương nhiên anh không thích! Mới ba giây sao đủ được? Em làm cảnh sát đo độ cồn sao?!
Tần Xuyên nói xong, cúi người hôn lên bờ môi đỏ mọng non mềm của Diệp Tiểu Nhu, liên tiếp chụt chụt vài cái, khiến cho cô bé ngẩn tò te!
Nếu không phải xung quanh còn có người, Tần Xuyên hận không thể tiến đầu lưỡi vào, nếm thử hương vị nước miếng ngọt ngào của cô bé.
Đợi khi tìm lại mặt mũi đàn ông, Tần Xuyên cười hì hì sờ mặt cô bé.
- Tiểu Nhu nghe lời, đợi cuối tuần này anh sẽ cùng em tới cửa hàng mua quần áo và đồ trang điểm có được không?
Tiền viện phí của chú Đông Cường đã có người trả, tiền tiết kiệm em cứ dựa theo ý ông, mua vài bộ quần áo mới, như vậy cũng khiến chú Đông Cường thấy vui vẻ.
Tần Xuyên nói.
Hiện giờ suy nghĩ của Diệp Tiểu Nhu sao có thể bình thường được, trong đầu đã bị cảm giác hạnh phúc, ngọt ngào chất đầy, chỉ có thể gật đầu, đồng ý nhỏ như muỗi kêu.
Đây là nơi ở của Vương Chấn Thiên, bang chủ Tứ Hải bang, một trong hai bang hội lớn ở thành phố Đông Hoa.
Hiện giờ đang là thời gian người nhà họ Vương dùng cơm tối.
Trong nhà trang trí phong cách châu Âu, phát bản nhạc Don Pasquale của Italy thế kỷ 19, bộc lộ ra phong cách cổ điển của chủ nhân.
Vương Chấn Thiên mặc sơ mi trắng, đeo kính gọng vàng, thoạt nhìn như một thương nhân thành công của xã hội thượng lưu, đang thưởng thức gan Ngỗng Pháp.
Ngồi bên trái tay y là một thanh niên trẻ tuổi anh tuấn, nhìn rất giống y, chỉ là trẻ tuổi hơn nhiều đang ăn trứng cá muối Trung Đông, thưởng thức rượu đỏ.
Mà bên tay phải Vương Chấn Thiên chính là vợ Hàn Nguyệt cùng con trai nhỏ Vương Đại Hải.
Trên mặt Vương Đại Hải còn nhiều vết máu ứ đọng và sưng đỏ, khắp nơi đều là vết thương.
Gã cũng không thích miếng bít tết thăn bò trước mặt mình, gã không thích dùng cơm Tây, cảm thấy dùng dao nĩa rất phiền toái. Nhưng đâu còn cách nào khác, cha và anh trai đều thích như vậy.
Ăn chỉ mấy miếng, Vương Đại Hải bỏ dao nĩa xuống, nháy mắt với mẹ ở bên.
Hàn Nguyệt gật đầu, sau đó tỏ vẻ bất mãn với chồng:
- Chồng, Đại Hải bị đánh như vậy quá đáng thương, anh không thể xả giận cho nó sao?
- Cha… Con bị đánh thì không có việc gì, nhưng Tứ Hải bang ta chẳng khác nào bị Đằng Long hội đè đầu cưỡi cổ.
Vương Đại Hải tỏ vẻ đáng thương nói.
Vương Chấn Thiên sau khi thưởng thức xong một miếng gan ngỗng, buông dao nĩa xuống, uống một ngụm Champagne.
Y cần khăn lau miệng, sau đó mới nói:
- Đầu tiên, mày không thể đại biểu cho Tứ Hải bang. Tiếp theo, mày không nên vì một đứa con gái mà mất đi lý trí như vậy.
Mày bị người của Đằng Long hội đánh là vì mày quá ngu xuẩn, không phải nguyên nhân gì khác, hiểu chưa?
Sắc mặt Vương Đại Hải khó coi cúi đầu, vẻ mặt không phục, nhưng lại không dám phản bác.
Hàn Nguyệt thì nhíu mày:
- Sao anh lại nói Đại Hải như vậy! Nó chỉ là bị tên trông Net kia ám toán! Thằng nhóc đó là cái thá gì mà dám đoạt phụ nữ của Đại Hải?
- Trông Net?
Vương Chấn Thiên hừ lạnh một tiếng:
- Đúng là đồ đàn bà!
- Đàn bà thì làm sao? Chẳng phải đó chỉ là một tên nhân viên quèn sao?
Hàn Nguyệt không phục nói.
Vương Chấn Thiên thở dài, đưa tay ra hiệu cho quản gia trong nhà ăn, tắt nhạc đi, sau đó nói:
- Thế Huân, điều tra như nào rồi?
Con trai trưởng Vương Thế Huân ở cạnh buông ly rượu xuống, vẻ mặt lãnh khốc nói:
- Cha, căn cứ theo huynh đệ chúng ta sắp xếp trong Đằng Long hội báo cáo lại thì tên Tần Xuyên đó là một võ giả Hậu Thiên, hơn nữa còn tinh thông y thuật.
- Cờ lờ gờ tờ?! Võ giả Hậu Thiên?! Tên nhà quê đó?!
Vương Đại Hải nghẹn ngào hô to, trực tiếp đứng bật dậy.
Vương Thế Huân nhíu mày, thằng em trai này quá thô lỗ, ngay cả gã cũng không muốn gặp nhiều.
- Đúng vậy, cha con Ôn gia đang rất coi trọng hắn, bởi vì hình như hắn có thể trị được khối u trong đầu Ôn Văn Viễn, ngay cả Chu gia Chu Vân Phong cũng khách khí với hắn ta.
Nghe tới đây, Vương Đại Hải ngồi phệt xuống ghế, miệng há lớn.
Vương Chấn Thiên cười lạnh nói:
- Trên đời này người có năng lực chưa hẳn nguyện ý bộc lộ ra, nhưng người đã bộc lộ ra thì ít nhất cũng có chút năng lực.
- Cha, con cảm thấy tên Tần Xuyên này không thể lưu lại. Cho dù hắn không trị hết cho Ôn Văn Viễn, chỉ có thể khiến con cáo già đó sống lâu hai ba năm đều tạo thành bất lợi với việc thống nhất Đông Hoa của chúng ta.
Vương Thế Huân nghiêm túc nói.
Vương Chấn Thiên cân nhắc một chút, gõ tay trên bàn vài cái:
- Một tên võ giả Hậu Thiên cho dù là sơ cấp cũng có thể đấu với mười tên võ giả cao cấp.
Nếu chúng ta phái võ giả cao cấp trong hội đi, cho dù dùng cả súng ống thì cuối cùng cũng có thể giết hắn, nhưng tổn thất quá lớn.
Thế Huân, tốn chút tiền thuê một tên sát thủ lợi hại, giải quyết hắn… Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, tiền không phải vấn đề.
- Cha, đúng lúc công hội sát thủ Xiêm La của Đông Nam Á đang chuẩn bị mở rộng nghiệp vụ ở Hoa Hạ, có không ít sát thủ đã tiến vào trong nước.
Bọn chúng dù gì cũng là tổ chức sát thủ Top 10 thế giới, cao thủ rất nhiều. Hiện giờ đi mời sát thủ hẳn là hàng tốt giá rẻ,
Vương Thế Huân nhếch miệng cười âm hiểm.
Vương Chấn Thiên thỏa mãn gật đầu:
- Vẫn là con nghĩ chu toàn. Chuyện này do con toàn quyền phụ trách… Trong ba ngày, tên Tần Xuyên kia phải chết.
- Vâng!
***
Tần Xuyên cũng không biết có người muốn hắn chết.
Dẫn Diệp Tiểu Nhu tới một hàng ăn nhỏ, hai người chọn một bát canh tiết vịt, sau đó gọi vài cái bánh nướng nấm khô*, ăn một bữa cơm tối đơn giản mà thơm ngào ngạt.
*Bánh nướng nấm khô: Hán việt Môi can thái thiêu bính, là tên tác giả.
- Tiểu Nhu, tiền thuốc, tiền viện của chú Đông Cường đã có người trả rồi, về sau em cứ an tâm đi học, không cần lo lắng chuyện tiền nong.
Tần Xuyên uống xong chén canh, lau miệng nói.
Diệp Tiểu Nhu quay đầu nhìn người con trai trước mặt, giật mình mà trợn tròn đôi mắt xinh đẹp, tựa hồ có chút không kịp phản ứng.
Tần Xuyên đơn giản kể chuyện mình quen cha con Ôn gia, nhưng không nói chuyện mình biết chữa bệnh, chỉ nói đánh cờ mà quen, khiến cô bé cảm thấy như đang nằm mơ.
- Làm sao bây giờ, anh Tần Xuyên, anh giúp em nhiều như vậy nhưng em không biết cảm ơn anh bằng cách nào…
Hốc mắt Diệp Tiểu Nhu đỏ lên, vô cùng kích động, nước mắt tùy thời có thể rơi xuống.
Tiền chữa trị cho cha như một tảng đá lớn đè nặng trong lòng cô, nhưng Tần Xuyên dùng dăm ba câu đã giải quyết được vấn đề tài chính hơn chục vạn!
- Nếu như giúp đỡ ai đó vì được cảm ơn thì chẳng phải sẽ thành mua bán sao?
Hơn nữa một năm trước anh vừa tới thành phố Đông Hoa, không có ăn không có ở, không phải là em xin ông chủ thu nhận anh vào làm ở tiệm Internet sao? Hơn nửa năm nay anh cũng ăn không ít cơm mềm của em nữa.
Tần Xuyên cười nói.
- Thế nhưng mà… số tiền kia quá lớn.
Diệp Tiểu Nhu thấp thỏm bất an.
Tần Xuyên cười xấu xa chỉ vào mặt mình:
- Tiểu Nhu ngoan, nếu như em muốn cảm ơn, hôn anh một cái là coi như anh tiếp nhận lòng biết ơn của em rồi!
Tần Xuyên cũng chỉ đang nói đùa một chút, kỳ thực hắn không quá quan tâm tiền. Với hắn mà nói, một câu quan tâm của trưởng bối Diệp Đông Cường quý giá hơn số tiền chữa trị kia cả trăm lần.
Nhưng Diệp Tiểu Nhu lại rất tích cực, nghe thấy vậy, ánh mắt lộ ra vẻ dứt khoát kiên quyết!
Đột nhiên Diệp Tiểu Nhu dướn người tới, đôi môi đỏ hồng dán vào môi Tần Xuyên!
Cảm giác mát lạnh, mềm mại, thơm tho lan tỏa trên miệng Tần Xuyên.
Cánh môi hai người chạm vào nhau, sau ba giây cô bé như thỏ con hoảng sợ, quay lưng đi, hai bàn tay nhỏ bé bưng khuôn mặt mình, hai má nóng rát, không nói gì.
Tần Xuyên ngơ ngác sờ lên môi mình, tim cũng đập hơi nhanh.
Đợi thêm mười mấy giây sau, Tần Xuyên mới mở lớn mắt, phục hồi tinh thần!
- Đùùùùùùù! Đây là nụ hôn đầu tiên của mình đó!
Chẳng lẽ đây là số mệnh của đập troai sao? Bị nữ sinh xinh đẹp cưỡng hôn?!
- Tiểu Nhu, chuyện này thì em không đúng.
Tần Xuyên vẻ mặt nghiêm túc, cầm chặt bả vai cô bé, để cô xoay người lại.
Gương mặt Diệp Tiểu Nhu nóng như nửa, nghe Tần Xuyên nói ‘không đúng’, sợ hãi xoay người, tự ti nói:
- Anh Tần Xuyên, anh không thích như vậy sao?
- Đương nhiên anh không thích! Mới ba giây sao đủ được? Em làm cảnh sát đo độ cồn sao?!
Tần Xuyên nói xong, cúi người hôn lên bờ môi đỏ mọng non mềm của Diệp Tiểu Nhu, liên tiếp chụt chụt vài cái, khiến cho cô bé ngẩn tò te!
Nếu không phải xung quanh còn có người, Tần Xuyên hận không thể tiến đầu lưỡi vào, nếm thử hương vị nước miếng ngọt ngào của cô bé.
Đợi khi tìm lại mặt mũi đàn ông, Tần Xuyên cười hì hì sờ mặt cô bé.
- Tiểu Nhu nghe lời, đợi cuối tuần này anh sẽ cùng em tới cửa hàng mua quần áo và đồ trang điểm có được không?
Tiền viện phí của chú Đông Cường đã có người trả, tiền tiết kiệm em cứ dựa theo ý ông, mua vài bộ quần áo mới, như vậy cũng khiến chú Đông Cường thấy vui vẻ.
Tần Xuyên nói.
Hiện giờ suy nghĩ của Diệp Tiểu Nhu sao có thể bình thường được, trong đầu đã bị cảm giác hạnh phúc, ngọt ngào chất đầy, chỉ có thể gật đầu, đồng ý nhỏ như muỗi kêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.