Chương 475: Sát thủ kỳ quái
Mai Can Thái Thiếu Bính
24/11/2017
Cô không biết mình làm sao, trước đây dù gặp bất cứ người đàn ông nào cô cũng đều không nói quá nhiều, càng không có cảm
giác tin cậy nhanh như vậy.
Nhưng đối mặt với Kiếm Ma mới quen biết vài tiếng này, cô lại cảm thấy ở bên cạnh anh ta vô cùng tự nhiên, hơn nữa còn nguyện ý mở rộng cửa lòng…
Giác quan thứ sáu của phụ nữ khiến cô bất tri bất giác tiến lại gần với người đàn ông này hơn, nhưng ngay cả bản thân cô cũng không hiểu tại sao lại có cảm giác này.
Tình cảm bất thường này khiến Liễu Hàn Yên có một tia bất an và bối rối, cô nhớ đến Tần Xuyên đang ở tận Trung Quốc. So với việc nhanh như vậy đã nói nhiều chuyện với Kiếm Ma như thế, cô nhớ lại sự hà khắc và lạnh lùng của mình đối với Tần Xuyên…
Dù cô cố ý để Tần Xuyên xa cách mình, cũng không để Tần Xuyên tham gia vào quá trình báo thù của mình nhưng dù sao cô đã hơi quá đáng.
Cô cảm thấy áy náy, mình nợ chồng quá nhiều mà sao còn vô duyên vô cớ tiếp xúc gần gũi với người đàn ông xa lạ thế này?
Đối với người được dạy dỗ cẩn thận như cô mà nói, kéo tay, bá vai đã là hành động vô cùng thân mật rồi, trước khi gặp Tần Xuyên, cô chưa từng bị người đàn ông khác động vào như vậy.
Ryugasaki thấy Liễu Hàn Yên lạnh mặt như vậy, cười một tiếng:
- Tôi biết rồi, cảm ơn cô đã nói cho tôi biết những thứ này. Trước khi đi tìm Hắc La Sát, chi bằng chúng ta hãy nghĩ xem ông ta có nhược điểm gì có thể nhằm vào đi.
- Nhược điểm…
Liễu Hàn Yên lắc đầu:
- Thực lực của tôi còn chưa đủ để thấy được nhược điểm của Thiên Huyễn Băng Ngưng. Huống hồ môn tuyệt học này được gọt giũa từ mấy chục đời trước, có nhược điểm thì cũng sớm được bù đắp rồi. Hơn nữa, 15 năm trước, thực lực của Hắc La Sát đã chỉ dưới sư phụ của tôi, ngay từ đầu tôi đã không định dựa vào vũ lực giết chết ông ta.
- Không cần phải gấp, từ từ suy nghĩ, đêm nay chúng ta qua đêm ở căn phòng này đã, ngày mai lại về đại trạch của Kurozuka xem xem, có lẽ sẽ phát hiện được gì đó.
Ryugasaki nói.
Liễu Hàn Yên sững sờ:
- Quay lại chỗ nào? Nếu chúng nhận…
Nói được một nửa, Liễu Hàn Yên mới nhớ ra người đàn ông này đã đổi khuôn mặt khác, người bình thường không thể ngờ đến anh ta chính là Ryugasaki Ikuo tối nay.
Ryugasaki đứng dậy, nói:
- Tôi tìm phòng khác ngủ, cô Liễu hãy ngủ ở đây đi.
- Ừ.
Đương nhiên Liễu Hàn Yên không muốn ở cùng một phòng với anh ta.
…
Bắc Kinh, Trung Quốc.
Tổng bộ An ninh quốc gia, không khí trong phòng hội nghị rất nặng nề.
Kể cả ba tướng quân Phong Thần, Thiết Sư cùng Ám Nguyệt đều tham dự lần hội nghị này qua video.
Liễu Trung Nguyên vội vã chạy từ quân khu đến tổng bộ, không vì gì khác, chỉ vì Liễu Hàn Yên vô cớ mất tích, lại bị mấy vị thủ trưởng cấp cao đều biết, đưa ra “nghi vấn”.
Chuyện này liên quan đến vinh dự của nhà họ Liễu, gia chủ như ông ta lần này tất phải tới tham gia hội nghị.
- Liễu Trung Nguyên, ông dạy con gái mình thế nào vậy? Vừa giao đại quyền của quân khu Giang Nam cho cô ta, cô ta lại báo đáp sự tín nhiệm của quốc gia đối với mình như vậy sao?
Tống Bảo Khôn chất vấn.
- Hiện tại tốt rồi, Liễu Tướng quân vừa mất tích, Tần Xuyên cũng mất tích theo, rốt cục hai người bàn trước hay là trùng hợp đây?
Sở Thiên Khoát cười lắc đầu.
Liễu Trung Nguyên trầm giọng nói:
- Nếu cuối cùng xác nhận là con bé làm chuyện có lỗi với sự tín nhiệm của quốc gia thì tôi sẽ không bao che thiên vị gì hết, quân đội và an ninh quốc gia xử phạt nó ra sao, nhà họ Liễu chúng tôi sẽ không có bất cứ ý kiến gì.
- Hừ, xử phạt? Ý kiến? Hiện tại mấu chốt là mọi người tìm không thấy!
Tống Bảo Khôn rất tức giận, mấu chốt là ngay cả Tần Xuyên “thanh niên đầy hứa hẹn” họ nhìn trúng cũng không thấy đâu!
- Các vị lãnh đạo! Có tình hình mới!
Lúc này Tống Ngọc của nhà họ Tống cầm một tài liệu, bước vào phòng hội nghị.
- Trưởng ban Tống, phát hiện hai người ở đâu rồi à?
Tống Ngọc gật đầu, nói:
- Chưa tìm được Liễu tướng quân nhưng chúng tôi phát hiện một tấm thẻ ngân hàng của Tần Xuyên có tiêu phí ở mấy thành phố ven biển, dù tạm thời chưa tìm được, cũng chưa liên hệ được với hắn nhưng chắc hắn vẫn ở trong nước.
- Tin tức đáng tin không? Chắc chắn hắn không ở cùng Liễu Tướng quân chứ?
Tống Ngọc nói:
- Đây là tôi bảo “Thủy Tinh” tra mới tra ra được tin tức, chắc cô ấy sẽ không phạm sai lầm.
Mọi người vừa nghe là tin Thủy Tinh tra ra đều không đưa ra nghi vấn nữa, hiển nhiên đều đã tin.
- Bảo Thủy Tinh tiếp tục điều tra xem rốt cục Liễu Tướng quân đã đi đâu, cũng tiếp tục liên lạc với Tần Xuyên xem hắn có biết gì không.
Tống Bảo Khôn nói.
- Vâng!
Hội nghị tiếp tục tiến hành, mọi người cùng bàn bạc xem nên sắp xếp ghế trống do Liễu Hàn Yên rời đi như thế nào.
Liễu Trung Nguyên có chút không yên lòng, lông mày nhíu chặt, ánh mắt lộ ra suy nghĩ phức tạp, hai cánh tay đặt ở trên đùi, không tự giác mà xiết chặt…
… Yokohama, sáng sớm.
Trong một tiệm mì Jiro gần khu dân cư.
Sáng dậy, vốn dĩ Liễu Hàn Yên tưởng Ryugasaki sẽ vội vã đến phòng thí nghiệm xem, không ngờ cô lại bị Ryugasaki kéo đến tiệm mì.
- Chuyện lớn đến đâu cũng phải cho bản thân ăn no đã, đói bụng thì làm sao có thể đi mạo hiểm tính mạng giết người đây.
Ryugasaki nói như vậy.
Hôm qua Liễu Hàn Yên không ăn gì, lại mất quá nhiều sức khi chiến đấu, đúng là cũng đói bụng nên không từ chối.
Chỉ có điều, khi thấy mì sợi bên trên bàn cô vẫn hơi giật mình.
Mì sợi trước mặt lại giống y hệt núi nhỏ, tầng tầng lớp lớp cải bắp, giá đỗ và thịt heo bao trùm lên trên, nhiều đến kinh người.
- Tiệm mì nổi tiếng này có đặc điểm là rất nhiều, được xưng là đỉnh Everest trong mì sợi, hơn nữa canh vị nặng, cô Liễu cố ăn nhé, tôi bắt đầu trước đây!
Ryugasaki nói xong, bắt đầu ăn từng miếng lớn, vẻ mặt hưởng thụ.
Liễu Hàn Yên thở dài, cũng đành ăn từng chút một, thật ra cô không có yêu cầu cao đối với thực phẩm, hơn nữa ăn cũng ít, bát mì lớn như vậy, cô không biết làm thế nào để ăn hết đây.
Chưa đến 10 phút sau, Ryugasaki đã uống cạn cả nước trong bát mì, còn giơ ngón tay cái với chủ quán.
Nhìn sang bên cạnh, Liễu Hàn Yên lông mày kẻ đen nhẹ chau lại, chiếc đũa ngừng ở kia, ăn được một phần ba bát mì.
- Sao thế? Không ngon à?
Ryugasaki hỏi.
Liễu Hàn Yên lắc đầu, cũng cảm giác mình quá vô dụng, hơi xấu hổ nhỏ giọng nói:
- Tôi ăn no rồi, tôi không biết là một bát mì lại nhiều như vậy.
Ryugasaki thoải mái, cười nói:
- Không sao, con gái ăn ít một chút cũng bình thường, nhưng còn nhiều quá là không tôn trọng chủ quán, để tôi giải quyết giúp cô.
Nói xong, Ryugasaki trực tiếp mang số mì còn lại đến trước mặt mình, tiếp tục ăn như gió cuốn.
- Haiz, anh…
Liễu Hàn Yên vô ý thức muốn ngăn trở nhưng không kịp. Hơn nữa trong tiệm mì cũng có những người khác, không thể giành đi giành lại với Ryugasaki.
Nhưng bát mì này cô ăn dở rồi, Ryugasaki lại ăn chẳng khác nào ăn đồ thừa của cô, cảm giác này khiến cô thấy rất kỳ lạ…
Theo lý mà nói, ấn tượng sát thủ để lại cho cô là rất lạnh lùng, lãnh khốc hoặc là tính tình quái gở.
Nhưng sát thủ Ryugasaki này sao nhìn giống như một người đàn ông hiền lành lương thiện vậy.
Trước mặt Liễu Hàn Yên một hồi mông lung, cô nhớ đến Tần Xuyên ở nhà, dường như hai người đàn ông này đã hợp lại một chỗ vào khoảnh khắc này, khiến cô không rõ rốt cục mình đang ở cùng ai.
Đợi sau khi ăn xong ra khỏi cửa, Liễu Hàn Yên hỏi:
- Chúng ta đi bằng cách nào?
Ryugasaki chỉ chỉ vào ga điện ngầm ở đối diện:
- Cô Liễu, vừa nhìn là biết cô không thường xuyên đi du lịch, ngồi tàu điện ngầm đi, trên người tôi cũng không còn nhiều tiền mặt, tiết kiệm một chút.
Liễu Hàn Yên cắn cắn môi mỏng, thật ra cô chưa từng ngồi tàu điện ngầm, đương nhiên không nghĩ đến phương tiện giao thông này.
Vì bối cảnh thân phận và địa vị của mình nên cô không có lúc nào phải ngồi tàu điện ngầm cả, không khỏi tò mò rốt cục tàu điện ngầm thế nào.
Ryugasaki nhìn vẻ mặt người phụ nữ và ánh mắt chờ mong đó không khỏi cười nói:
- Cô Liễu, không phải cô chưa từng ngồi tàu điện ngầm đấy chứ?
Liễu Hàn Yên lập tức quay đầu đi, trên mặt lướt qua một tia đỏ hồng, chỉ lướt qua mà thôi.
Vì là thời gian đi làm nên trong tàu điện ngầm cũng tương đối nhiều.
Liễu Hàn Yên nhìn thấy bên trong đầy người, chẳng có cả dũng khí lên tàu điện ngầm, cô vốn đã bài xích tiếp xúc nhiều với người khác, nếu đi lên tất sẽ phải chen chúc với rất nhiều người.
Mấu chốt là trong xe có mấy người đàn ông ánh mắt liếc về phía cô có vẻ không thích hợp lắm.
Ryugasaki nhìn ra sự do dự của Liễu Hàn Yên, từ mình lên trước, cậy khỏe chen được một không gian nhỏ.
Những người đàn ông đi làm kia bị đẩy ra, người nào người nấy dùng ánh mắt chẳng lương thiện gì nhìn chằm chằm vào Ryugasaki, nhưng Ryugasaki hoàn toàn không sao cả.
- Cô Liễu, cô đi đến trước mặt tôi, ở đây không có ai.
Ryugasaki nói.
Liễu Hàn Yên cảm kích nhìn anh ta một cái, lúc này mới đi tới.
Sau khi tàu điện ngầm bắt đầu chạy, Ryugasaki để hai cánh tay ở bên cạnh Liễu Hàn Yên, bỏ trống ra một khoảng nhỏ, không cho người khác chạm vào Liễu Hàn Yên.
Đương nhiên Liễu Hàn Yên chú ý hết thảy, người đàn ông sau lưng cô như một bức tường chắn mưa chắn gió khiến trong lòng cô có một tia ấm áp. Nhưng Ryugasaki càng đối xử tốt với cô, cô càng cảm thấy bất an.
Mấy người đàn ông cùng khoang luôn định gạt bỏ Ryugasaki nhưng tiếc là Ryugasaki đâu phải người họ có thể động vào được, cho đến khi đến trạm, Ryugasaki vẫn vững như Thái Sơn.
Ra khỏi ga tàu điện ngầm, đi chẳng bao lâu liền về đến khu nhà giàu hai người trốn ra hôm qua.
Chỉ có điều mục tiêu Liễu Hàn Yên quá rõ ràng, hơn nữa dễ bị phát giác nên Ryugasaki để cô đợi ở một nơi hẻo lánh, nhìn từ xa.
Ryugasaki đã thay đổi hình dạng, cũng không sợ bị nhận ra, huýt sáo đi về phía cả khu nhà cấp cao của Kurozuka.
Nhưng đối mặt với Kiếm Ma mới quen biết vài tiếng này, cô lại cảm thấy ở bên cạnh anh ta vô cùng tự nhiên, hơn nữa còn nguyện ý mở rộng cửa lòng…
Giác quan thứ sáu của phụ nữ khiến cô bất tri bất giác tiến lại gần với người đàn ông này hơn, nhưng ngay cả bản thân cô cũng không hiểu tại sao lại có cảm giác này.
Tình cảm bất thường này khiến Liễu Hàn Yên có một tia bất an và bối rối, cô nhớ đến Tần Xuyên đang ở tận Trung Quốc. So với việc nhanh như vậy đã nói nhiều chuyện với Kiếm Ma như thế, cô nhớ lại sự hà khắc và lạnh lùng của mình đối với Tần Xuyên…
Dù cô cố ý để Tần Xuyên xa cách mình, cũng không để Tần Xuyên tham gia vào quá trình báo thù của mình nhưng dù sao cô đã hơi quá đáng.
Cô cảm thấy áy náy, mình nợ chồng quá nhiều mà sao còn vô duyên vô cớ tiếp xúc gần gũi với người đàn ông xa lạ thế này?
Đối với người được dạy dỗ cẩn thận như cô mà nói, kéo tay, bá vai đã là hành động vô cùng thân mật rồi, trước khi gặp Tần Xuyên, cô chưa từng bị người đàn ông khác động vào như vậy.
Ryugasaki thấy Liễu Hàn Yên lạnh mặt như vậy, cười một tiếng:
- Tôi biết rồi, cảm ơn cô đã nói cho tôi biết những thứ này. Trước khi đi tìm Hắc La Sát, chi bằng chúng ta hãy nghĩ xem ông ta có nhược điểm gì có thể nhằm vào đi.
- Nhược điểm…
Liễu Hàn Yên lắc đầu:
- Thực lực của tôi còn chưa đủ để thấy được nhược điểm của Thiên Huyễn Băng Ngưng. Huống hồ môn tuyệt học này được gọt giũa từ mấy chục đời trước, có nhược điểm thì cũng sớm được bù đắp rồi. Hơn nữa, 15 năm trước, thực lực của Hắc La Sát đã chỉ dưới sư phụ của tôi, ngay từ đầu tôi đã không định dựa vào vũ lực giết chết ông ta.
- Không cần phải gấp, từ từ suy nghĩ, đêm nay chúng ta qua đêm ở căn phòng này đã, ngày mai lại về đại trạch của Kurozuka xem xem, có lẽ sẽ phát hiện được gì đó.
Ryugasaki nói.
Liễu Hàn Yên sững sờ:
- Quay lại chỗ nào? Nếu chúng nhận…
Nói được một nửa, Liễu Hàn Yên mới nhớ ra người đàn ông này đã đổi khuôn mặt khác, người bình thường không thể ngờ đến anh ta chính là Ryugasaki Ikuo tối nay.
Ryugasaki đứng dậy, nói:
- Tôi tìm phòng khác ngủ, cô Liễu hãy ngủ ở đây đi.
- Ừ.
Đương nhiên Liễu Hàn Yên không muốn ở cùng một phòng với anh ta.
…
Bắc Kinh, Trung Quốc.
Tổng bộ An ninh quốc gia, không khí trong phòng hội nghị rất nặng nề.
Kể cả ba tướng quân Phong Thần, Thiết Sư cùng Ám Nguyệt đều tham dự lần hội nghị này qua video.
Liễu Trung Nguyên vội vã chạy từ quân khu đến tổng bộ, không vì gì khác, chỉ vì Liễu Hàn Yên vô cớ mất tích, lại bị mấy vị thủ trưởng cấp cao đều biết, đưa ra “nghi vấn”.
Chuyện này liên quan đến vinh dự của nhà họ Liễu, gia chủ như ông ta lần này tất phải tới tham gia hội nghị.
- Liễu Trung Nguyên, ông dạy con gái mình thế nào vậy? Vừa giao đại quyền của quân khu Giang Nam cho cô ta, cô ta lại báo đáp sự tín nhiệm của quốc gia đối với mình như vậy sao?
Tống Bảo Khôn chất vấn.
- Hiện tại tốt rồi, Liễu Tướng quân vừa mất tích, Tần Xuyên cũng mất tích theo, rốt cục hai người bàn trước hay là trùng hợp đây?
Sở Thiên Khoát cười lắc đầu.
Liễu Trung Nguyên trầm giọng nói:
- Nếu cuối cùng xác nhận là con bé làm chuyện có lỗi với sự tín nhiệm của quốc gia thì tôi sẽ không bao che thiên vị gì hết, quân đội và an ninh quốc gia xử phạt nó ra sao, nhà họ Liễu chúng tôi sẽ không có bất cứ ý kiến gì.
- Hừ, xử phạt? Ý kiến? Hiện tại mấu chốt là mọi người tìm không thấy!
Tống Bảo Khôn rất tức giận, mấu chốt là ngay cả Tần Xuyên “thanh niên đầy hứa hẹn” họ nhìn trúng cũng không thấy đâu!
- Các vị lãnh đạo! Có tình hình mới!
Lúc này Tống Ngọc của nhà họ Tống cầm một tài liệu, bước vào phòng hội nghị.
- Trưởng ban Tống, phát hiện hai người ở đâu rồi à?
Tống Ngọc gật đầu, nói:
- Chưa tìm được Liễu tướng quân nhưng chúng tôi phát hiện một tấm thẻ ngân hàng của Tần Xuyên có tiêu phí ở mấy thành phố ven biển, dù tạm thời chưa tìm được, cũng chưa liên hệ được với hắn nhưng chắc hắn vẫn ở trong nước.
- Tin tức đáng tin không? Chắc chắn hắn không ở cùng Liễu Tướng quân chứ?
Tống Ngọc nói:
- Đây là tôi bảo “Thủy Tinh” tra mới tra ra được tin tức, chắc cô ấy sẽ không phạm sai lầm.
Mọi người vừa nghe là tin Thủy Tinh tra ra đều không đưa ra nghi vấn nữa, hiển nhiên đều đã tin.
- Bảo Thủy Tinh tiếp tục điều tra xem rốt cục Liễu Tướng quân đã đi đâu, cũng tiếp tục liên lạc với Tần Xuyên xem hắn có biết gì không.
Tống Bảo Khôn nói.
- Vâng!
Hội nghị tiếp tục tiến hành, mọi người cùng bàn bạc xem nên sắp xếp ghế trống do Liễu Hàn Yên rời đi như thế nào.
Liễu Trung Nguyên có chút không yên lòng, lông mày nhíu chặt, ánh mắt lộ ra suy nghĩ phức tạp, hai cánh tay đặt ở trên đùi, không tự giác mà xiết chặt…
… Yokohama, sáng sớm.
Trong một tiệm mì Jiro gần khu dân cư.
Sáng dậy, vốn dĩ Liễu Hàn Yên tưởng Ryugasaki sẽ vội vã đến phòng thí nghiệm xem, không ngờ cô lại bị Ryugasaki kéo đến tiệm mì.
- Chuyện lớn đến đâu cũng phải cho bản thân ăn no đã, đói bụng thì làm sao có thể đi mạo hiểm tính mạng giết người đây.
Ryugasaki nói như vậy.
Hôm qua Liễu Hàn Yên không ăn gì, lại mất quá nhiều sức khi chiến đấu, đúng là cũng đói bụng nên không từ chối.
Chỉ có điều, khi thấy mì sợi bên trên bàn cô vẫn hơi giật mình.
Mì sợi trước mặt lại giống y hệt núi nhỏ, tầng tầng lớp lớp cải bắp, giá đỗ và thịt heo bao trùm lên trên, nhiều đến kinh người.
- Tiệm mì nổi tiếng này có đặc điểm là rất nhiều, được xưng là đỉnh Everest trong mì sợi, hơn nữa canh vị nặng, cô Liễu cố ăn nhé, tôi bắt đầu trước đây!
Ryugasaki nói xong, bắt đầu ăn từng miếng lớn, vẻ mặt hưởng thụ.
Liễu Hàn Yên thở dài, cũng đành ăn từng chút một, thật ra cô không có yêu cầu cao đối với thực phẩm, hơn nữa ăn cũng ít, bát mì lớn như vậy, cô không biết làm thế nào để ăn hết đây.
Chưa đến 10 phút sau, Ryugasaki đã uống cạn cả nước trong bát mì, còn giơ ngón tay cái với chủ quán.
Nhìn sang bên cạnh, Liễu Hàn Yên lông mày kẻ đen nhẹ chau lại, chiếc đũa ngừng ở kia, ăn được một phần ba bát mì.
- Sao thế? Không ngon à?
Ryugasaki hỏi.
Liễu Hàn Yên lắc đầu, cũng cảm giác mình quá vô dụng, hơi xấu hổ nhỏ giọng nói:
- Tôi ăn no rồi, tôi không biết là một bát mì lại nhiều như vậy.
Ryugasaki thoải mái, cười nói:
- Không sao, con gái ăn ít một chút cũng bình thường, nhưng còn nhiều quá là không tôn trọng chủ quán, để tôi giải quyết giúp cô.
Nói xong, Ryugasaki trực tiếp mang số mì còn lại đến trước mặt mình, tiếp tục ăn như gió cuốn.
- Haiz, anh…
Liễu Hàn Yên vô ý thức muốn ngăn trở nhưng không kịp. Hơn nữa trong tiệm mì cũng có những người khác, không thể giành đi giành lại với Ryugasaki.
Nhưng bát mì này cô ăn dở rồi, Ryugasaki lại ăn chẳng khác nào ăn đồ thừa của cô, cảm giác này khiến cô thấy rất kỳ lạ…
Theo lý mà nói, ấn tượng sát thủ để lại cho cô là rất lạnh lùng, lãnh khốc hoặc là tính tình quái gở.
Nhưng sát thủ Ryugasaki này sao nhìn giống như một người đàn ông hiền lành lương thiện vậy.
Trước mặt Liễu Hàn Yên một hồi mông lung, cô nhớ đến Tần Xuyên ở nhà, dường như hai người đàn ông này đã hợp lại một chỗ vào khoảnh khắc này, khiến cô không rõ rốt cục mình đang ở cùng ai.
Đợi sau khi ăn xong ra khỏi cửa, Liễu Hàn Yên hỏi:
- Chúng ta đi bằng cách nào?
Ryugasaki chỉ chỉ vào ga điện ngầm ở đối diện:
- Cô Liễu, vừa nhìn là biết cô không thường xuyên đi du lịch, ngồi tàu điện ngầm đi, trên người tôi cũng không còn nhiều tiền mặt, tiết kiệm một chút.
Liễu Hàn Yên cắn cắn môi mỏng, thật ra cô chưa từng ngồi tàu điện ngầm, đương nhiên không nghĩ đến phương tiện giao thông này.
Vì bối cảnh thân phận và địa vị của mình nên cô không có lúc nào phải ngồi tàu điện ngầm cả, không khỏi tò mò rốt cục tàu điện ngầm thế nào.
Ryugasaki nhìn vẻ mặt người phụ nữ và ánh mắt chờ mong đó không khỏi cười nói:
- Cô Liễu, không phải cô chưa từng ngồi tàu điện ngầm đấy chứ?
Liễu Hàn Yên lập tức quay đầu đi, trên mặt lướt qua một tia đỏ hồng, chỉ lướt qua mà thôi.
Vì là thời gian đi làm nên trong tàu điện ngầm cũng tương đối nhiều.
Liễu Hàn Yên nhìn thấy bên trong đầy người, chẳng có cả dũng khí lên tàu điện ngầm, cô vốn đã bài xích tiếp xúc nhiều với người khác, nếu đi lên tất sẽ phải chen chúc với rất nhiều người.
Mấu chốt là trong xe có mấy người đàn ông ánh mắt liếc về phía cô có vẻ không thích hợp lắm.
Ryugasaki nhìn ra sự do dự của Liễu Hàn Yên, từ mình lên trước, cậy khỏe chen được một không gian nhỏ.
Những người đàn ông đi làm kia bị đẩy ra, người nào người nấy dùng ánh mắt chẳng lương thiện gì nhìn chằm chằm vào Ryugasaki, nhưng Ryugasaki hoàn toàn không sao cả.
- Cô Liễu, cô đi đến trước mặt tôi, ở đây không có ai.
Ryugasaki nói.
Liễu Hàn Yên cảm kích nhìn anh ta một cái, lúc này mới đi tới.
Sau khi tàu điện ngầm bắt đầu chạy, Ryugasaki để hai cánh tay ở bên cạnh Liễu Hàn Yên, bỏ trống ra một khoảng nhỏ, không cho người khác chạm vào Liễu Hàn Yên.
Đương nhiên Liễu Hàn Yên chú ý hết thảy, người đàn ông sau lưng cô như một bức tường chắn mưa chắn gió khiến trong lòng cô có một tia ấm áp. Nhưng Ryugasaki càng đối xử tốt với cô, cô càng cảm thấy bất an.
Mấy người đàn ông cùng khoang luôn định gạt bỏ Ryugasaki nhưng tiếc là Ryugasaki đâu phải người họ có thể động vào được, cho đến khi đến trạm, Ryugasaki vẫn vững như Thái Sơn.
Ra khỏi ga tàu điện ngầm, đi chẳng bao lâu liền về đến khu nhà giàu hai người trốn ra hôm qua.
Chỉ có điều mục tiêu Liễu Hàn Yên quá rõ ràng, hơn nữa dễ bị phát giác nên Ryugasaki để cô đợi ở một nơi hẻo lánh, nhìn từ xa.
Ryugasaki đã thay đổi hình dạng, cũng không sợ bị nhận ra, huýt sáo đi về phía cả khu nhà cấp cao của Kurozuka.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.