Chương 418: Thỉnh cầu nho nhỏ
Mai Can Thái Thiếu Bính
14/10/2017
Tần Xuyên cười y hệt một lão hồ ly khiến cha con Ôn gia ấp úng không thốt nên lời.
Đúng vậy, sau khi hội Đằng Long tách ra từ bang Đông Hải chỉ lo giành địa bàn, tính mưu kế với bang Tứ Hải, chưa từng nghĩ hai bên đấu qua đấu lại chỉ giống một đám lưu manh ẩu đả trong mắt chính phủ, hoàn toàn không có thể diện!
Một khi gió thổi cỏ lay, nói loại bỏ là loại bỏ như gió thu quét lá rơi vậy.
- Cậu Tần nói phải lắm, tuổi cậu còn trẻ mà nhìn xa trông rộng… Tầm nhìn của chúng tôi quá thiển cận rồi.
Ôn Văn Viễn nhíu mày gật đầu.
Ôn Thụy Dương nuốt ực một cái, dè dặt hỏi:
- Cậu Tần, lẽ nào cậu muốn làm hậu thuẫn của chúng tôi?
Tần Xuyên nhún vai:
- Tôi đâu có nói thế.
- Vậy ý cậu là sao?
Cha con Ôn gia càng thấy khó hiểu.
Tần Xuyên uống hết trà lúa mạch trong ly rồi hỏi:
- Tôi hỏi hai người một câu, nếu không bị chính phủ khống chế, bảo hai người giải quyết các bang hội ngầm toàn thành phố Đông Hoa, hai người làm được không?
Họ trầm mặc hồi lâu, Ôn Thụy Dương gật đầu chắc nịch:
- Có thể.
- Vậy thì được rồi.
Đoạn Tần Xuyên lấy điện thoại ra gọi cho Chu Thanh Sơn.
Chu Thanh Sơn đang trên đường đi làm liền bắt máy nhanh chóng, hỏi một cách hứng thú:
- Cậu Tần! Hiếm khi thấy cậu gọi cho tôi đấy!
- Thị trưởng Chu, anh đến phòng số 6 ở lầu trà cảng Tử Kim đi, tôi có chuyện muốn bàn.
Chu Thanh Sơn do dự:
- Cậu Tần, có chuyện gấp à? Sáng nay tôi có cuộc họp, hay là đợi…
- Nếu anh không đến liền, để lỡ mất thì đừng hối hận.
Tần Xuyên cười hì hì.
Chu Thanh Sơn đơ ra một hồi, sau đó liền bảo tài xế quay đầu xe chạy đến lầu trà.
Cha con Ôn gia không khỏi thán phục Tần Xuyên có thể gọi điện kéo Chu Thanh Sơn đến đây trên đường đi làm, dù gì cũng là người của ngũ đại thế gia, đúng là có mặt mũi.
Thật không ngờ Tần gia không hề hay biết những gì Tần Xuyên đang làm.
- Cậu Tần, cậu muốn nhờ Thị trưởng Chu hợp tác với chúng tôi à? Tuy anh Chu cũng là một trong ba quan lớn ở thành phố Đông Hoa, nhưng nếu nhờ anh ấy che chắn gió mưa cho chúng tôi cũng khá mạo hiểm, liệu có được không?
Ôn Thụy Dương thắc mắc.
Tần Xuyên mỉm cười ra vẻ bí mật:
- Đừng vội, tôi tự có tính toán.
Đoạn Tần Xuyên ném chìa khóa cho quản gia Hoàng Thiên đứng cạnh:
- Chú Hoàng, xe tôi đậu ở dưới, chú vào xe lấy giúp tôi máy tính xách tay để trên ghế phụ lái.
Hoàng Thiên cầm lấy chìa khóa, tuy không hiểu nhưng vẫn đi lấy đồ giúp hắn.
Cha con Ôn gia thấy Tần Xuyên bắt đầu chơi máy tính nên thấy mù mờ, không hiểu hắn muốn làm gì.
Tần Xuyên cũng không vội giải thích. Trước đây hắn có ý định nâng đỡ cha con Ôn gia, tuy thế lực của họ không còn nữa, nhưng toàn thành phố Đông Hoa không có gia tộc nào hiểu rõ mạng lưới quan hệ ngầm hơn Ôn gia cả.
Nói trắng ra lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa, nếu chẳng phải phía trên đang có người để ý, cha con Ôn gia muốn vực dậy lần nữa chỉ là chuyện trong chớp mắt.
Trước đó khi đón Ôn Văn Viễn trở ra từ trại tạm giam, Tần Xuyên đã có dự định này, nhờ Ôn gia sắp xếp lại thế cục ngầm của Đông Hoa rồi giao cho Đường Vi quản lý toàn bộ.
Nhưng sau đó vì Đường Vi đã ra nước ngoài, Lục Tích Nhan cũng không bị nhóm người nào quấy rầy nữa nên hắn cũng không phí sức lo mấy việc này.
Nhưng hiện giờ lại bị thế lực nhỏ ở địa phương kiếm chuyện, Tần Xuyên không định dây dưa thêm nữa, ít ra phải nắm chắc thế cục đại bản doanh của mình mới được.
Hai mươi phút sau, Chu Thanh Sơn bước vào phòng riêng cùng với hai vệ sĩ.
Chu Thanh Sơn vừa thấy cha con Ôn gia trong phòng liền biến sắc, nói với vẻ mặt khó chịu:
- Cậu Tần, tại sao… ông Ôn, cậu Ôn cũng ở đây?
Thực ra trong lòng Chu Thanh Sơn rất khó chịu, bởi vì thân là Thị trưởng lại xuất hiện cùng với cha con Ôn gia trong phòng riêng ở lầu trà, nếu bị người ta phát hiện thì sẽ trở thành vết nhơ!
Tuy cha con Ôn gia không vui, song họ rất hiểu điều này, vì vậy đành gượng cười chào hỏi.
Tần Xuyên vẫy tay với Chu Thanh Sơn ý bảo mời ngồi, hắn vửa mở miệng liền hỏi:
- Chắc sắp đến nhiệm kỳ mới cuối năm rồi, anh Chu có muốn tranh giành vị trí nào không?
Vừa dứt lời, không chỉ có Chu Thanh Sơn, mà cả cha Ôn gia đều kinh ngạc nhìn Tần Xuyên.
Lẽ nào Tần Xuyên định giúp Chu Thanh Sơn thăng chức? Người bình thường không thể làm được điều này, phải biết Chu Thanh Sơn đã làm tới cấp chính sở rồi, nếu lên nữa sẽ là cấp phó bộ.
Mà quan chức cấp phó bộ nếu không có thực quyền thì chẳng tốt bằng chức Thị trưởng thành phố Đông Hoa, do đó vấn đề này cực kỳ khó nói.
Sắc mặt Chu Thanh Sơn tối sầm lại, y dĩ nhiên có đầu óc và quyết đoán mới có thể ngồi chức Thị trưởng vào khoảng bốn mươi tuổi.
Trước mắt rõ ràng là thời khắc Tần Xuyên cho y cơ hội, y tất nhiên phải nắm lấy, cho nên sau khi suy đi tính lại liền nói:
- Cậu Tần, tôi cảm thấy vẫn có thể làm nhiều chuyện cho người dân ở thành phố Đông Hoa, lên chức không đồng nghĩa với việc thực sự phát huy khả năng của tôi, do đó tôi không hề nghĩ đến vấn đề này. Nếu tổ chức cần đến, tôi dĩ nhiên sẽ xuất hiện ở vị trí thích hợp.
Tần Xuyên nhướn mày nhìn y, cười thầm trong bụng.
Ý của Chu Thanh Sơn rất rõ ràng: tôi muốn lên chức, nhưng phải dùng thực quyền chứ không thể nhập nhằng bất minh được.
- Hình như Bí thư thành ủy thành phố Đông Hoa cao hơn anh nửa cấp, là cấp phó bộ phải không?
Tần Xuyên cười hỏi.
Chu Thanh Sơn gật đầu:
- Bí thư Hoàng Tường là Thường ủy tỉnh Giang thuộc cấp phó bộ, anh ta là người đứng đầu thành phố Đông Hoa chúng ta.
- Hoàng Tường…
Tần Xuyên nheo mắt, ngón tay lướt như bay trên bàn phím, chẳng mấy chốc liền nhếch miệng cười:
- Vài hôm nữa anh ta không còn là Bí thư thành ủy thành phố Đông Hoa nữa rồi.
Chu Thanh Sơn và cha con Ôn gia đều ngây người, nhìn Tần Xuyên với vẻ khó hiểu.
Tần Xuyên xoay màn hình máy tính qua để họ nhìn kỹ, đó là thông tin tài khoản sau lưng ở ngân hàng Thụy Sĩ!
- Hoàng Tường đã mở tài khoản ở ngân hàng Thụy Sĩ, số dư lên đến 130 triệu, thông thường sẽ không lưu giữ trên giấy tờ, có điều… Hôm nay tôi sẽ in ra một bản, sau đó… giao cho anh Chu xử lý.
Tần Xuyên cười nói.
Ánh mắt Chu Thanh Sơn như dại đi, lấy làm khó hiểu nhìn Tần Xuyên:
- Đây… đây… đây… là thật à? Tên già chết dịch đó có nhiều tiền như thế sao?
- Hà hà, anh Chu, chúng tôi có quyền phát ngôn về chuyện này. Người khác không biết lúc ấy tôi cũng biếu đến ba triệu cho lão ấy, lão đương nhiên có tiền rồi.
Sắc mặt Chu Thanh Sơn thay đổi liên tục, y còn nghĩ đến nhiều chuyện hơn thế nữa…
Không ngờ Tần Xuyên có thể nói vào là vào xem thông tin sau lưng của ngân hàng Thụy Sĩ, cũng tức là hắn có thể điều tra ra nhiều tham quan ô lại hơn nữa, nắm hết điểm yếu của họ?
Vừa nghĩ đến Tần Xuyên nắm trong tay vận mệnh của đám quyền cao chức trọng này, Chu Thanh Sơn liền rùng mình!
- Tiểu Chu à!
Tần Xuyên gác tay lên vai Chu Thanh Sơn, nói một cách thân thiết:
- Nể tình gốc gác của Chu gia anh và tôi, cho nên có vài chuyện tôi đều nghĩ đến anh trước, tôi không gài bẫy anh đâu. Về việc hôm nay, nếu anh chịu hợp tác, tôi sẽ lập tức đưa giấy tờ của ngân hàng Thụy Sĩ cho anh. Nếu anh muốn yên phận chờ lão Hoàng Tường đó nghỉ hưu thì tùy anh, tôi đảm bảo hôm nay anh đến đây sẽ không có tổn thất nào.
Trên trán Chu Thanh Sơn đã lấm tấm mồ hôi, trong mắt chất chứa tâm tình rối rắm, y nói:
- Cậu Tần… Tôi có một thỉnh cầu nho nhỏ.
- Anh nói đi.
Tần Xuyên gật đầu.
Chu Thanh Sơn giơ bàn tay ra:
- Trong năm năm, cấp chính bộ…
Phòng riêng im lặng như tờ gần mười giây.
Tần Xuyên liền vỗ vai y, hắn nhếch miệng cười:
- Chắc chắn thế nhé!
…
Buổi chiều, Tần Xuyên xử lý giấy tờ của ngân hàng Thụy Sĩ rồi giao cho Chu Thanh Sơn.
Theo kế hoạch đã định, Chu Thanh Sơn huy động công tác chống khiêu dâm trên phạm vi toàn thành phố trong tối hôm đó, thoạt nhìn có vẻ tầm thường, song thực tế là vì dọn sạch đám lâu la không đáng nhắc tới.
Được Ôn Thụy Dương kêu gọi, các cấp dưới của hội Đằng Long đều bắt đầu hội họp. Những ai không chịu phục vụ cho Ôn gia sẽ bị cha con họ khai trừ thẳng thừng, sau đó giao cho Chu Thanh Sơn để y mở rộng chiến tích.
Chỉ trong một đêm, các bang phái nhỏ ở thành phố Đông Hoa đã náo loạn, mấy trăm người bị bắt về cục cảnh sát câu lưu.
Cha con Ôn gia lại hưng chấn oai phong cật lực làm việc. Thông qua một vài quan hệ, họ biết được kẻ ra tay với tiệm Ăn bánh chiên chính là một công ty ăn uống có tiếng tên “Lệ Giang Nam” ở tỉnh Giang.
Chủ công ty này là Uông Phi vốn đi lên từ hắc đạo, y lập nên công ty ăn uống này để rửa sạch tội danh.
Khi vào thành phố Đông Hoa, Uông Phi phát hiện ở đây không có bang hội lớn nào nên càng tung hoành ngang ngược, muốn giết chết tiệm Ăn bánh chiên đang nổi như cồn từ trong trứng nước.
- Cậu Tần, chúng tôi đã bắt bọn côn đồ phá tiệm rồi, còn Uông Phi vẫn đang ở thành phố Hồ, đó là đại bản doanh của lão. Hình như lão đã cảnh giác rồi, chúng ta tính sao đây?
Ôn Thụy Dương hỏi qua điện thoại.
Sau khi tìm thông tin về công ty Lệ Giang Nam trên mạng, Tần Xuyên nghĩ ngợi một hồi rồi nói:
- Tối nay tôi cùng các anh qua đó tìm lão nói chuyện đời.
Đúng vậy, sau khi hội Đằng Long tách ra từ bang Đông Hải chỉ lo giành địa bàn, tính mưu kế với bang Tứ Hải, chưa từng nghĩ hai bên đấu qua đấu lại chỉ giống một đám lưu manh ẩu đả trong mắt chính phủ, hoàn toàn không có thể diện!
Một khi gió thổi cỏ lay, nói loại bỏ là loại bỏ như gió thu quét lá rơi vậy.
- Cậu Tần nói phải lắm, tuổi cậu còn trẻ mà nhìn xa trông rộng… Tầm nhìn của chúng tôi quá thiển cận rồi.
Ôn Văn Viễn nhíu mày gật đầu.
Ôn Thụy Dương nuốt ực một cái, dè dặt hỏi:
- Cậu Tần, lẽ nào cậu muốn làm hậu thuẫn của chúng tôi?
Tần Xuyên nhún vai:
- Tôi đâu có nói thế.
- Vậy ý cậu là sao?
Cha con Ôn gia càng thấy khó hiểu.
Tần Xuyên uống hết trà lúa mạch trong ly rồi hỏi:
- Tôi hỏi hai người một câu, nếu không bị chính phủ khống chế, bảo hai người giải quyết các bang hội ngầm toàn thành phố Đông Hoa, hai người làm được không?
Họ trầm mặc hồi lâu, Ôn Thụy Dương gật đầu chắc nịch:
- Có thể.
- Vậy thì được rồi.
Đoạn Tần Xuyên lấy điện thoại ra gọi cho Chu Thanh Sơn.
Chu Thanh Sơn đang trên đường đi làm liền bắt máy nhanh chóng, hỏi một cách hứng thú:
- Cậu Tần! Hiếm khi thấy cậu gọi cho tôi đấy!
- Thị trưởng Chu, anh đến phòng số 6 ở lầu trà cảng Tử Kim đi, tôi có chuyện muốn bàn.
Chu Thanh Sơn do dự:
- Cậu Tần, có chuyện gấp à? Sáng nay tôi có cuộc họp, hay là đợi…
- Nếu anh không đến liền, để lỡ mất thì đừng hối hận.
Tần Xuyên cười hì hì.
Chu Thanh Sơn đơ ra một hồi, sau đó liền bảo tài xế quay đầu xe chạy đến lầu trà.
Cha con Ôn gia không khỏi thán phục Tần Xuyên có thể gọi điện kéo Chu Thanh Sơn đến đây trên đường đi làm, dù gì cũng là người của ngũ đại thế gia, đúng là có mặt mũi.
Thật không ngờ Tần gia không hề hay biết những gì Tần Xuyên đang làm.
- Cậu Tần, cậu muốn nhờ Thị trưởng Chu hợp tác với chúng tôi à? Tuy anh Chu cũng là một trong ba quan lớn ở thành phố Đông Hoa, nhưng nếu nhờ anh ấy che chắn gió mưa cho chúng tôi cũng khá mạo hiểm, liệu có được không?
Ôn Thụy Dương thắc mắc.
Tần Xuyên mỉm cười ra vẻ bí mật:
- Đừng vội, tôi tự có tính toán.
Đoạn Tần Xuyên ném chìa khóa cho quản gia Hoàng Thiên đứng cạnh:
- Chú Hoàng, xe tôi đậu ở dưới, chú vào xe lấy giúp tôi máy tính xách tay để trên ghế phụ lái.
Hoàng Thiên cầm lấy chìa khóa, tuy không hiểu nhưng vẫn đi lấy đồ giúp hắn.
Cha con Ôn gia thấy Tần Xuyên bắt đầu chơi máy tính nên thấy mù mờ, không hiểu hắn muốn làm gì.
Tần Xuyên cũng không vội giải thích. Trước đây hắn có ý định nâng đỡ cha con Ôn gia, tuy thế lực của họ không còn nữa, nhưng toàn thành phố Đông Hoa không có gia tộc nào hiểu rõ mạng lưới quan hệ ngầm hơn Ôn gia cả.
Nói trắng ra lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa, nếu chẳng phải phía trên đang có người để ý, cha con Ôn gia muốn vực dậy lần nữa chỉ là chuyện trong chớp mắt.
Trước đó khi đón Ôn Văn Viễn trở ra từ trại tạm giam, Tần Xuyên đã có dự định này, nhờ Ôn gia sắp xếp lại thế cục ngầm của Đông Hoa rồi giao cho Đường Vi quản lý toàn bộ.
Nhưng sau đó vì Đường Vi đã ra nước ngoài, Lục Tích Nhan cũng không bị nhóm người nào quấy rầy nữa nên hắn cũng không phí sức lo mấy việc này.
Nhưng hiện giờ lại bị thế lực nhỏ ở địa phương kiếm chuyện, Tần Xuyên không định dây dưa thêm nữa, ít ra phải nắm chắc thế cục đại bản doanh của mình mới được.
Hai mươi phút sau, Chu Thanh Sơn bước vào phòng riêng cùng với hai vệ sĩ.
Chu Thanh Sơn vừa thấy cha con Ôn gia trong phòng liền biến sắc, nói với vẻ mặt khó chịu:
- Cậu Tần, tại sao… ông Ôn, cậu Ôn cũng ở đây?
Thực ra trong lòng Chu Thanh Sơn rất khó chịu, bởi vì thân là Thị trưởng lại xuất hiện cùng với cha con Ôn gia trong phòng riêng ở lầu trà, nếu bị người ta phát hiện thì sẽ trở thành vết nhơ!
Tuy cha con Ôn gia không vui, song họ rất hiểu điều này, vì vậy đành gượng cười chào hỏi.
Tần Xuyên vẫy tay với Chu Thanh Sơn ý bảo mời ngồi, hắn vửa mở miệng liền hỏi:
- Chắc sắp đến nhiệm kỳ mới cuối năm rồi, anh Chu có muốn tranh giành vị trí nào không?
Vừa dứt lời, không chỉ có Chu Thanh Sơn, mà cả cha Ôn gia đều kinh ngạc nhìn Tần Xuyên.
Lẽ nào Tần Xuyên định giúp Chu Thanh Sơn thăng chức? Người bình thường không thể làm được điều này, phải biết Chu Thanh Sơn đã làm tới cấp chính sở rồi, nếu lên nữa sẽ là cấp phó bộ.
Mà quan chức cấp phó bộ nếu không có thực quyền thì chẳng tốt bằng chức Thị trưởng thành phố Đông Hoa, do đó vấn đề này cực kỳ khó nói.
Sắc mặt Chu Thanh Sơn tối sầm lại, y dĩ nhiên có đầu óc và quyết đoán mới có thể ngồi chức Thị trưởng vào khoảng bốn mươi tuổi.
Trước mắt rõ ràng là thời khắc Tần Xuyên cho y cơ hội, y tất nhiên phải nắm lấy, cho nên sau khi suy đi tính lại liền nói:
- Cậu Tần, tôi cảm thấy vẫn có thể làm nhiều chuyện cho người dân ở thành phố Đông Hoa, lên chức không đồng nghĩa với việc thực sự phát huy khả năng của tôi, do đó tôi không hề nghĩ đến vấn đề này. Nếu tổ chức cần đến, tôi dĩ nhiên sẽ xuất hiện ở vị trí thích hợp.
Tần Xuyên nhướn mày nhìn y, cười thầm trong bụng.
Ý của Chu Thanh Sơn rất rõ ràng: tôi muốn lên chức, nhưng phải dùng thực quyền chứ không thể nhập nhằng bất minh được.
- Hình như Bí thư thành ủy thành phố Đông Hoa cao hơn anh nửa cấp, là cấp phó bộ phải không?
Tần Xuyên cười hỏi.
Chu Thanh Sơn gật đầu:
- Bí thư Hoàng Tường là Thường ủy tỉnh Giang thuộc cấp phó bộ, anh ta là người đứng đầu thành phố Đông Hoa chúng ta.
- Hoàng Tường…
Tần Xuyên nheo mắt, ngón tay lướt như bay trên bàn phím, chẳng mấy chốc liền nhếch miệng cười:
- Vài hôm nữa anh ta không còn là Bí thư thành ủy thành phố Đông Hoa nữa rồi.
Chu Thanh Sơn và cha con Ôn gia đều ngây người, nhìn Tần Xuyên với vẻ khó hiểu.
Tần Xuyên xoay màn hình máy tính qua để họ nhìn kỹ, đó là thông tin tài khoản sau lưng ở ngân hàng Thụy Sĩ!
- Hoàng Tường đã mở tài khoản ở ngân hàng Thụy Sĩ, số dư lên đến 130 triệu, thông thường sẽ không lưu giữ trên giấy tờ, có điều… Hôm nay tôi sẽ in ra một bản, sau đó… giao cho anh Chu xử lý.
Tần Xuyên cười nói.
Ánh mắt Chu Thanh Sơn như dại đi, lấy làm khó hiểu nhìn Tần Xuyên:
- Đây… đây… đây… là thật à? Tên già chết dịch đó có nhiều tiền như thế sao?
- Hà hà, anh Chu, chúng tôi có quyền phát ngôn về chuyện này. Người khác không biết lúc ấy tôi cũng biếu đến ba triệu cho lão ấy, lão đương nhiên có tiền rồi.
Sắc mặt Chu Thanh Sơn thay đổi liên tục, y còn nghĩ đến nhiều chuyện hơn thế nữa…
Không ngờ Tần Xuyên có thể nói vào là vào xem thông tin sau lưng của ngân hàng Thụy Sĩ, cũng tức là hắn có thể điều tra ra nhiều tham quan ô lại hơn nữa, nắm hết điểm yếu của họ?
Vừa nghĩ đến Tần Xuyên nắm trong tay vận mệnh của đám quyền cao chức trọng này, Chu Thanh Sơn liền rùng mình!
- Tiểu Chu à!
Tần Xuyên gác tay lên vai Chu Thanh Sơn, nói một cách thân thiết:
- Nể tình gốc gác của Chu gia anh và tôi, cho nên có vài chuyện tôi đều nghĩ đến anh trước, tôi không gài bẫy anh đâu. Về việc hôm nay, nếu anh chịu hợp tác, tôi sẽ lập tức đưa giấy tờ của ngân hàng Thụy Sĩ cho anh. Nếu anh muốn yên phận chờ lão Hoàng Tường đó nghỉ hưu thì tùy anh, tôi đảm bảo hôm nay anh đến đây sẽ không có tổn thất nào.
Trên trán Chu Thanh Sơn đã lấm tấm mồ hôi, trong mắt chất chứa tâm tình rối rắm, y nói:
- Cậu Tần… Tôi có một thỉnh cầu nho nhỏ.
- Anh nói đi.
Tần Xuyên gật đầu.
Chu Thanh Sơn giơ bàn tay ra:
- Trong năm năm, cấp chính bộ…
Phòng riêng im lặng như tờ gần mười giây.
Tần Xuyên liền vỗ vai y, hắn nhếch miệng cười:
- Chắc chắn thế nhé!
…
Buổi chiều, Tần Xuyên xử lý giấy tờ của ngân hàng Thụy Sĩ rồi giao cho Chu Thanh Sơn.
Theo kế hoạch đã định, Chu Thanh Sơn huy động công tác chống khiêu dâm trên phạm vi toàn thành phố trong tối hôm đó, thoạt nhìn có vẻ tầm thường, song thực tế là vì dọn sạch đám lâu la không đáng nhắc tới.
Được Ôn Thụy Dương kêu gọi, các cấp dưới của hội Đằng Long đều bắt đầu hội họp. Những ai không chịu phục vụ cho Ôn gia sẽ bị cha con họ khai trừ thẳng thừng, sau đó giao cho Chu Thanh Sơn để y mở rộng chiến tích.
Chỉ trong một đêm, các bang phái nhỏ ở thành phố Đông Hoa đã náo loạn, mấy trăm người bị bắt về cục cảnh sát câu lưu.
Cha con Ôn gia lại hưng chấn oai phong cật lực làm việc. Thông qua một vài quan hệ, họ biết được kẻ ra tay với tiệm Ăn bánh chiên chính là một công ty ăn uống có tiếng tên “Lệ Giang Nam” ở tỉnh Giang.
Chủ công ty này là Uông Phi vốn đi lên từ hắc đạo, y lập nên công ty ăn uống này để rửa sạch tội danh.
Khi vào thành phố Đông Hoa, Uông Phi phát hiện ở đây không có bang hội lớn nào nên càng tung hoành ngang ngược, muốn giết chết tiệm Ăn bánh chiên đang nổi như cồn từ trong trứng nước.
- Cậu Tần, chúng tôi đã bắt bọn côn đồ phá tiệm rồi, còn Uông Phi vẫn đang ở thành phố Hồ, đó là đại bản doanh của lão. Hình như lão đã cảnh giác rồi, chúng ta tính sao đây?
Ôn Thụy Dương hỏi qua điện thoại.
Sau khi tìm thông tin về công ty Lệ Giang Nam trên mạng, Tần Xuyên nghĩ ngợi một hồi rồi nói:
- Tối nay tôi cùng các anh qua đó tìm lão nói chuyện đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.