Chương 54: Bão táp
Hoa Đăng Kinh Lộc
01/11/2024
Kể từ lần cuối cùng cố vấn học tập giúp liên lạc với Dương Niệm, cô mới bắt đầu sâu chuỗi lại tất cả sự việc từ những manh mối đứt quãng biết được toàn bộ sự việc, Dương Niệm chưa từng nghĩ tới mọi chuyện sẽ ầm ĩ thành như vậy, cô ta sợ hãi đi xóa tất cả những bài đăng của mình, vội vàng kéo người trong cuộc là Toàn Minh vào, giống như muốn nhanh chóng thoát thân khỏi trò cười này.
Mặc dù Dương niệm là người gây ra mọi chuyện, thủ phạm thực sự là tất cả mọi người đang trốn sau màn hình, cho đến nay, đó không còn là vấn đề cá nhân của Dương Niệm nữa.
Thời gian nghỉ phép của Toàn Minh buộc phải thay đổi từ hai ngày thành một tuần, rồi từ một tuần thành một tháng, cũng không biết sau này cô còn phải nghỉ tới khi nào.
Các tài khoản xã hội khác nhau của Toàn Minh dễ dàng bị lộ, bắt đầu dần dần rơi vào tay họ, thêm bạn bè, tin nhắn riêng tư, bình luận, tràn ngập đủ những lời chửi rủa dơ bẩn. Đám quần chúng ăn dưa thì vẫn luôn cho rằng bản thân giống như vì dân mà trừ hại, giống như cô mới chính là khối u ác tính khiến người khác không thể chịu nổi trong xã hội này.
Những người đó cư nhiên ra mặt tố cáo cô đủ thứ, Toàn Minh cũng muốn cố tình ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng những lời sỉ nhục khó coi kia vẫn luôn tránh không kịp, không ngừng phát đi phát lại trong đầu, tiện nhân, kỹ nữ, đi chết đi...
Chung Chấp đã nhiều lần cảnh cáo cô không được đọc những bình luận này, nhưng cô vẫn luôn có chút chột dạ cùng sợ hãi cho nên hết lần này tới lần khác tìm tin tức có liên quan tới mình, phát hiện ban đầu chính là tài khoản Weibo liên quan tới mình và Bạch Sơ Ý đều đã biến mất, nhưng mọi chuyện vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc, hơn nữa cũng không đồng nghĩa với việc cư dân mạng sẽ buông tha cho cô. Đám người trên mạng thậm chí còn thần thông quảng đại tới mức tìm ra được cả thông tin cá nhân của cô và Chung Chấp.
Trí nhớ tồn tại trong bảy ngày của cư dân mạng giống như phát hiện ra một vùng đất mới, đột nhiên phát hiện ra sự việc phía sau lưng nam diễn viên chính mà cảm thấy vô cùng hưng phấn, một lần nữa, toàn bộ hỏa lực tấn công đều nhằm vào Toàn Minh và Chung Chấp, nhắm ngay vào hai nạn nhân vô tội vô tình bị kéo vào chuyện này.
Dương Niệm và Bạch Sơ Ý giống như biến mất khỏi thế giới của hai người họ.
Những cảm xúc nguyên thủy của bản năng các giác quan lại dễ lây lan. Phóng đại, ngôn từ chuẩn xác, trí tưởng tượng điên cuồng của cư dân mạng bắt đầu khiến sự thật đi lệch khỏi quỹ đạo ban đầu ở mức độ lớn nhất - cái gì mà người cha cầm thú cường bạo con gái, hoặc hai người họ bắt tay nhau hại chết “mẹ” của cô...
Những người không thể được công chúng tha thứ không phải là những người đã từng mắc sai lầm. Con người vốn là động vật xã hội,sẽ sợ hãi cũng như bài xích những kẻ không giống với số đông, những căn bệnh không thể kiểm soát.
Bọn họ dùng phương thức tàn nhẫn như đạo đức để tinh lọc những con người yếu đuối, dần dần, ít nhiều những lời đồn đại sẽ giết chết những người không có năng lực phản kháng.
Sự cô đơn của cô, tuổi trẻ và sự phù phiếm, phấn đấu quên mình, và tất cả những tưởng tượng lãng mạn của cô, khi đối mặt với sự đè nén của hiện thực, hèn mọn cùng ngu muội đến mức khiến người ta phải bật cười.
Toàn Minh đã chứng kiến toàn bộ quá trình sự chú ý của cư dân mạng chuyển từ cô và Bạch Sơ Ý sang mình và Chung Chấp, nhưng những chuyện trên mạng có liên quan tới bọn họ chỉ tồn tại chưa đầy ba tiếng đồng hồ, lại dần dần biến mất một cách kỳ lạ, như thể ai đó đã cố tình xóa đi dấu vết. Tuy nhiên, do thông tin cá nhân bị rò rỉ, khi Toàn Minh bắt đầu nhận được tin nhắn đầu tiên xúc phạm mình, cô mới biết rằng, bản thân căn bản không tránh khỏi cơn bão này.
Sau đó là thứ hai, thứ ba...
Mỗi một ngày, đều là những dãy số lạ từ khắp nơi gửi tới, căn bản là không thể chặn được hết.
"Chỗ đó của cô bị làm chắc thích lắm."
"Cô là M sao?"
"Người đẹp, anh muốn hẹn hò với em."
"Tại sao những người như cô vẫn còn sống ở trên đời?"
"Em gái, ba em có thể chơi, có phải cũng hứng thú mà liếm cho anh một chút không?"
"Cô đã cùng với ba mình làm nhiều lần như vậy, chậc, nhất định chỗ đó rất là lỏng."
…
…
Cô đã sai, cô rất rẻ rúng, cô đáng chết.
Những tin nhắn như vậy khiến Toàn Minh như chết lặng, những người nhắn tin tới đã làm mọi cách, cố hết sức để xúc phạm người này mà họ không hề quen biết, hiện giờ chỉ còn thiếu điều tới trước cửa cầm dao kề vào cổ cô.
Toàn Minh cũng bắt đầu mất ngủ cả đêm, chứng mất ngủ trầm trọng khiến cô như con cá nhỏ mắc cạn trên bờ cố gắng hô hấp, ban đêm khi không ngủ được cô lại nhẩm đếm thời gian.
Cô không muốn làm phiền Chung Chấp, vì vậy liền nằm trên giường, mở to mắt nhìn trần nhà không nhúc nhích, nghĩ về tất cả những gì bản thân đã trải qua từ trước đến nay.
Chung Chấp nổi bật về ngoại hình, giữ mình trong sạch, chững chạc, ôn hòa, khiêm tốn và tốt bụng, trên người anh vừa có được cảm giác nho nhã của người đọc sách, vừa có lý trí và sự quyết đoán của một sinh viên kỹ thuật. Chưa nói đến việc anh có thể yêu được hay không không, chẳng lẽ anh không phải một người đàn ông đáng để yêu?
Quy củ chỉ dùng để trói buộc tội lỗi. Cô không có mẹ, không có anh chị em, thậm chí là ông bà nội, ông bà ngoại, nếu họ không sinh ra những đứa con dị dạng, không gây rối trật tự xã hội, nếu họ chỉ chạm vào rìa xám của đạo đức, thì cũng không tính là phạm tội, vì sao còn muốn bọn họ phải thừa nhận rồi nhận trừng phạt cho những chuyện này?
Toàn Minh chưa bao giờ cảm thấy mình đã yêu một người không nên yêu, ngược lại, một người như Chung Chấp xứng đáng để cô phải trả giá tất cả vì tình yêu. Tình yêu của cô dành cho Chung Chấp bắt đầu từ nhân phẩm của anh, sự tôn trọng tài năng, tính cách, lòng tốt và cuối cùng là ngoại hình, không đơn giản chỉ vì anh đối xử với cô quá tốt.
Trước mặt bao nhiêu người cô đánh Dương Niệm là sự thật.
Nhưng cô cũng là một nạn nhân.
Vì vậy Toàn Minh không hiểu tại sao đám người trên mạng không liên quan gì đến cô lại muốn làm tổn thương cô như thế này, cố ý vu khống và xúc phạm cô, như thể cô đã trở thành một con chó hoang bẩn thỉu rơi xuống rãnh nước, bị ghim chặt trên mặt đất, để mặc cho người ta tùy ý phỉ nhổ cùng chà đạp.
Cô và Chung Chấp vẫn yêu nhau dù biết rõ không thể yêu nhau, nhưng những con giòi núp sau màn hình nói những điều vô nghĩa, liệu họ có dám không?
Không chỉ vậy, ban ngày khi Chung Chấp bận rộn ở bên ngoài, Toàn Minh còn thường xuyên nhận được đủ loại cuộc điện thoại quấy rối, những lời lăng mạ, những người tìm kiếm tình dục với cô, những lời kinh tởm, còn có những người có ý tốt khuyên cô, quan tâm tới cô... Tóm lại, có đủ loại cuộc gọi, sau đó, cô chỉ đơn giản là chặn tất cả các cuộc gọi không quen, cũng chỉ có Chung Chấp mới có thể gọi tới.
Liên tục mấy ngày nay, vì ban đêm mất ngủ, ban ngày cô cảm thấy mệt mỏi, lúc đọc sách thì dùng bút viết nguệch ngoạc, thậm chí còn rách cả sách. Sau đó, cô bắt đầu phát điên đập phá mọi thứ, dọn dẹp đống đổ nát của hiện trường trước khi Chung Chấp về nhà.
Đôi khi cô vô cùng bất an, như một con chó dại đang lên cơn suy nhược thần kinh, giống như gió thổi cỏ lay bất cứ sự xáo trộn nào cũng khiến cô hoảng hốt. Khi Chung Chấp đang nấu ăn, cô đang đứng ở một bên, nhìn chằm chằm vào con dao làm bếp mà anh đang cầm trên tay, con dao trong tay anh tràn ngập khí lạnh, giơ tay chém xuống, từng nhát cắt thành miếng nhỏ.
Chung Chấp không dừng lại cho đến khi cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái, sau đó bỏ dao xuống, rửa tay rồi mới kéo cô ra phòng khách ngồi xuống.
Cô có tâm sự.
Đèn trong phòng khách sáng lờ mờ, anh và Toàn Minh nhìn nhau một lúc, cũng không thấy cô có phản ứng gì mà chỉ ngây người nhìn anh.
“Đưa điện thoại cho ba.” Chung Chấp ra lệnh.
Nghe xong câu này, Toàn Minh rốt cục có phản ứng lại, nhưng vẫn bất động. Chung Chấp thở dài rồi đi vào trong phòng cô tìm điện thoại di động đang sạc.
Tới khi anh quay trở lại phòng khách rồi ngồi xuống, ngước mắt lên nhìn Toàn Mình, dùng ánh mắt để hỏi cô, sau khi thấy cô không tình nguyện ngầm thừa nhận, Chung Chấp mới thôi.
Anh đã biết mật khẩu mở khóa từ lâu, là sinh nhật của chính anh.
Số tin nhắn chưa đọc ở cuối màn hình khiến Chung Chấp không khỏi nhíu mày, sau khi bấm vào, anh bình tĩnh lướt qua tất cả tin nhắn, mỗi một tin nhắn đều giống như mảnh thủy tinh lạnh lẽo, sắc nhọn khoét vào tim anh, Chung Chấp cũng đã đoán được gần đây Toàn Minh mất ngủ là vì chuyện gì.
Sau đó Chung Chấp tắt máy, một bên vừa tháo điện thoại, một bên nói với Toàn Minh bằng một giọng điệu không thể kháng cự: "Sim này để ở chỗ ba, ngày mai ba sẽ đưa cho con sim khác."
Sau khi tháo ra lắp ráp lại, anh vỗ nhẹ vào đầu cô: "Ba đã nói với con bao nhiêu lần rồi, dù có chuyện gì xảy ra, đầu tiên cũng phải nói cho ba biết."
Thực ra, Toàn Minh không phải không muốn nói với Chung Chấp, nhưng cô không đành lòng để anh vì chuyện của mình mà phải lo lắng. Nhưng trên thực tế, từ nhỏ đến lớn cô được Chung Chấp che chở bảo vệ quá tốt, không thể không thừa nhạn bản thân hoàn toàn bất lực.
Sau khi đăng ký lại sim mới, những tin nhắn rác đó cuối cùng đã không xuất hiện trước mắt cô nữa, thế giới mà cô có thể nhìn thấy đã trở nên trong sạch hơn rất nhiều. Chung Chấp cũng bắt đầu ra ngoài thường xuyên, có khi đến tối mới về nhà.
Một buổi sáng, Toàn Minh đang đọc sách trong phòng. Chung Chấp đang tìm một số tài liệu trong tủ trong phòng làm việc thì chuông điện thoại đột ngột vang lên, khi nhìn thấy gọi đến là một số máy lạ thì liền cúp máy, nhưng bên kia không có ý bỏ qua liên tục gọi đến.
Trong khoảng thời gian này, những cuộc gọi quấy rối mà anh nhận được không kém gì Toàn Minh, Chung Chấp thấy phiền, cuối cùng đành phải kìm nén cơn giận nhận điện thoại: "Alo? Xin chào."
“Xin chào, Chung Chấp.” Bên kia thở phào nhẹ nhõm rồi lại cười rộ lên, “Đã lâu không gặp.”
Mặc dù Dương niệm là người gây ra mọi chuyện, thủ phạm thực sự là tất cả mọi người đang trốn sau màn hình, cho đến nay, đó không còn là vấn đề cá nhân của Dương Niệm nữa.
Thời gian nghỉ phép của Toàn Minh buộc phải thay đổi từ hai ngày thành một tuần, rồi từ một tuần thành một tháng, cũng không biết sau này cô còn phải nghỉ tới khi nào.
Các tài khoản xã hội khác nhau của Toàn Minh dễ dàng bị lộ, bắt đầu dần dần rơi vào tay họ, thêm bạn bè, tin nhắn riêng tư, bình luận, tràn ngập đủ những lời chửi rủa dơ bẩn. Đám quần chúng ăn dưa thì vẫn luôn cho rằng bản thân giống như vì dân mà trừ hại, giống như cô mới chính là khối u ác tính khiến người khác không thể chịu nổi trong xã hội này.
Những người đó cư nhiên ra mặt tố cáo cô đủ thứ, Toàn Minh cũng muốn cố tình ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng những lời sỉ nhục khó coi kia vẫn luôn tránh không kịp, không ngừng phát đi phát lại trong đầu, tiện nhân, kỹ nữ, đi chết đi...
Chung Chấp đã nhiều lần cảnh cáo cô không được đọc những bình luận này, nhưng cô vẫn luôn có chút chột dạ cùng sợ hãi cho nên hết lần này tới lần khác tìm tin tức có liên quan tới mình, phát hiện ban đầu chính là tài khoản Weibo liên quan tới mình và Bạch Sơ Ý đều đã biến mất, nhưng mọi chuyện vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc, hơn nữa cũng không đồng nghĩa với việc cư dân mạng sẽ buông tha cho cô. Đám người trên mạng thậm chí còn thần thông quảng đại tới mức tìm ra được cả thông tin cá nhân của cô và Chung Chấp.
Trí nhớ tồn tại trong bảy ngày của cư dân mạng giống như phát hiện ra một vùng đất mới, đột nhiên phát hiện ra sự việc phía sau lưng nam diễn viên chính mà cảm thấy vô cùng hưng phấn, một lần nữa, toàn bộ hỏa lực tấn công đều nhằm vào Toàn Minh và Chung Chấp, nhắm ngay vào hai nạn nhân vô tội vô tình bị kéo vào chuyện này.
Dương Niệm và Bạch Sơ Ý giống như biến mất khỏi thế giới của hai người họ.
Những cảm xúc nguyên thủy của bản năng các giác quan lại dễ lây lan. Phóng đại, ngôn từ chuẩn xác, trí tưởng tượng điên cuồng của cư dân mạng bắt đầu khiến sự thật đi lệch khỏi quỹ đạo ban đầu ở mức độ lớn nhất - cái gì mà người cha cầm thú cường bạo con gái, hoặc hai người họ bắt tay nhau hại chết “mẹ” của cô...
Những người không thể được công chúng tha thứ không phải là những người đã từng mắc sai lầm. Con người vốn là động vật xã hội,sẽ sợ hãi cũng như bài xích những kẻ không giống với số đông, những căn bệnh không thể kiểm soát.
Bọn họ dùng phương thức tàn nhẫn như đạo đức để tinh lọc những con người yếu đuối, dần dần, ít nhiều những lời đồn đại sẽ giết chết những người không có năng lực phản kháng.
Sự cô đơn của cô, tuổi trẻ và sự phù phiếm, phấn đấu quên mình, và tất cả những tưởng tượng lãng mạn của cô, khi đối mặt với sự đè nén của hiện thực, hèn mọn cùng ngu muội đến mức khiến người ta phải bật cười.
Toàn Minh đã chứng kiến toàn bộ quá trình sự chú ý của cư dân mạng chuyển từ cô và Bạch Sơ Ý sang mình và Chung Chấp, nhưng những chuyện trên mạng có liên quan tới bọn họ chỉ tồn tại chưa đầy ba tiếng đồng hồ, lại dần dần biến mất một cách kỳ lạ, như thể ai đó đã cố tình xóa đi dấu vết. Tuy nhiên, do thông tin cá nhân bị rò rỉ, khi Toàn Minh bắt đầu nhận được tin nhắn đầu tiên xúc phạm mình, cô mới biết rằng, bản thân căn bản không tránh khỏi cơn bão này.
Sau đó là thứ hai, thứ ba...
Mỗi một ngày, đều là những dãy số lạ từ khắp nơi gửi tới, căn bản là không thể chặn được hết.
"Chỗ đó của cô bị làm chắc thích lắm."
"Cô là M sao?"
"Người đẹp, anh muốn hẹn hò với em."
"Tại sao những người như cô vẫn còn sống ở trên đời?"
"Em gái, ba em có thể chơi, có phải cũng hứng thú mà liếm cho anh một chút không?"
"Cô đã cùng với ba mình làm nhiều lần như vậy, chậc, nhất định chỗ đó rất là lỏng."
…
…
Cô đã sai, cô rất rẻ rúng, cô đáng chết.
Những tin nhắn như vậy khiến Toàn Minh như chết lặng, những người nhắn tin tới đã làm mọi cách, cố hết sức để xúc phạm người này mà họ không hề quen biết, hiện giờ chỉ còn thiếu điều tới trước cửa cầm dao kề vào cổ cô.
Toàn Minh cũng bắt đầu mất ngủ cả đêm, chứng mất ngủ trầm trọng khiến cô như con cá nhỏ mắc cạn trên bờ cố gắng hô hấp, ban đêm khi không ngủ được cô lại nhẩm đếm thời gian.
Cô không muốn làm phiền Chung Chấp, vì vậy liền nằm trên giường, mở to mắt nhìn trần nhà không nhúc nhích, nghĩ về tất cả những gì bản thân đã trải qua từ trước đến nay.
Chung Chấp nổi bật về ngoại hình, giữ mình trong sạch, chững chạc, ôn hòa, khiêm tốn và tốt bụng, trên người anh vừa có được cảm giác nho nhã của người đọc sách, vừa có lý trí và sự quyết đoán của một sinh viên kỹ thuật. Chưa nói đến việc anh có thể yêu được hay không không, chẳng lẽ anh không phải một người đàn ông đáng để yêu?
Quy củ chỉ dùng để trói buộc tội lỗi. Cô không có mẹ, không có anh chị em, thậm chí là ông bà nội, ông bà ngoại, nếu họ không sinh ra những đứa con dị dạng, không gây rối trật tự xã hội, nếu họ chỉ chạm vào rìa xám của đạo đức, thì cũng không tính là phạm tội, vì sao còn muốn bọn họ phải thừa nhận rồi nhận trừng phạt cho những chuyện này?
Toàn Minh chưa bao giờ cảm thấy mình đã yêu một người không nên yêu, ngược lại, một người như Chung Chấp xứng đáng để cô phải trả giá tất cả vì tình yêu. Tình yêu của cô dành cho Chung Chấp bắt đầu từ nhân phẩm của anh, sự tôn trọng tài năng, tính cách, lòng tốt và cuối cùng là ngoại hình, không đơn giản chỉ vì anh đối xử với cô quá tốt.
Trước mặt bao nhiêu người cô đánh Dương Niệm là sự thật.
Nhưng cô cũng là một nạn nhân.
Vì vậy Toàn Minh không hiểu tại sao đám người trên mạng không liên quan gì đến cô lại muốn làm tổn thương cô như thế này, cố ý vu khống và xúc phạm cô, như thể cô đã trở thành một con chó hoang bẩn thỉu rơi xuống rãnh nước, bị ghim chặt trên mặt đất, để mặc cho người ta tùy ý phỉ nhổ cùng chà đạp.
Cô và Chung Chấp vẫn yêu nhau dù biết rõ không thể yêu nhau, nhưng những con giòi núp sau màn hình nói những điều vô nghĩa, liệu họ có dám không?
Không chỉ vậy, ban ngày khi Chung Chấp bận rộn ở bên ngoài, Toàn Minh còn thường xuyên nhận được đủ loại cuộc điện thoại quấy rối, những lời lăng mạ, những người tìm kiếm tình dục với cô, những lời kinh tởm, còn có những người có ý tốt khuyên cô, quan tâm tới cô... Tóm lại, có đủ loại cuộc gọi, sau đó, cô chỉ đơn giản là chặn tất cả các cuộc gọi không quen, cũng chỉ có Chung Chấp mới có thể gọi tới.
Liên tục mấy ngày nay, vì ban đêm mất ngủ, ban ngày cô cảm thấy mệt mỏi, lúc đọc sách thì dùng bút viết nguệch ngoạc, thậm chí còn rách cả sách. Sau đó, cô bắt đầu phát điên đập phá mọi thứ, dọn dẹp đống đổ nát của hiện trường trước khi Chung Chấp về nhà.
Đôi khi cô vô cùng bất an, như một con chó dại đang lên cơn suy nhược thần kinh, giống như gió thổi cỏ lay bất cứ sự xáo trộn nào cũng khiến cô hoảng hốt. Khi Chung Chấp đang nấu ăn, cô đang đứng ở một bên, nhìn chằm chằm vào con dao làm bếp mà anh đang cầm trên tay, con dao trong tay anh tràn ngập khí lạnh, giơ tay chém xuống, từng nhát cắt thành miếng nhỏ.
Chung Chấp không dừng lại cho đến khi cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái, sau đó bỏ dao xuống, rửa tay rồi mới kéo cô ra phòng khách ngồi xuống.
Cô có tâm sự.
Đèn trong phòng khách sáng lờ mờ, anh và Toàn Minh nhìn nhau một lúc, cũng không thấy cô có phản ứng gì mà chỉ ngây người nhìn anh.
“Đưa điện thoại cho ba.” Chung Chấp ra lệnh.
Nghe xong câu này, Toàn Minh rốt cục có phản ứng lại, nhưng vẫn bất động. Chung Chấp thở dài rồi đi vào trong phòng cô tìm điện thoại di động đang sạc.
Tới khi anh quay trở lại phòng khách rồi ngồi xuống, ngước mắt lên nhìn Toàn Mình, dùng ánh mắt để hỏi cô, sau khi thấy cô không tình nguyện ngầm thừa nhận, Chung Chấp mới thôi.
Anh đã biết mật khẩu mở khóa từ lâu, là sinh nhật của chính anh.
Số tin nhắn chưa đọc ở cuối màn hình khiến Chung Chấp không khỏi nhíu mày, sau khi bấm vào, anh bình tĩnh lướt qua tất cả tin nhắn, mỗi một tin nhắn đều giống như mảnh thủy tinh lạnh lẽo, sắc nhọn khoét vào tim anh, Chung Chấp cũng đã đoán được gần đây Toàn Minh mất ngủ là vì chuyện gì.
Sau đó Chung Chấp tắt máy, một bên vừa tháo điện thoại, một bên nói với Toàn Minh bằng một giọng điệu không thể kháng cự: "Sim này để ở chỗ ba, ngày mai ba sẽ đưa cho con sim khác."
Sau khi tháo ra lắp ráp lại, anh vỗ nhẹ vào đầu cô: "Ba đã nói với con bao nhiêu lần rồi, dù có chuyện gì xảy ra, đầu tiên cũng phải nói cho ba biết."
Thực ra, Toàn Minh không phải không muốn nói với Chung Chấp, nhưng cô không đành lòng để anh vì chuyện của mình mà phải lo lắng. Nhưng trên thực tế, từ nhỏ đến lớn cô được Chung Chấp che chở bảo vệ quá tốt, không thể không thừa nhạn bản thân hoàn toàn bất lực.
Sau khi đăng ký lại sim mới, những tin nhắn rác đó cuối cùng đã không xuất hiện trước mắt cô nữa, thế giới mà cô có thể nhìn thấy đã trở nên trong sạch hơn rất nhiều. Chung Chấp cũng bắt đầu ra ngoài thường xuyên, có khi đến tối mới về nhà.
Một buổi sáng, Toàn Minh đang đọc sách trong phòng. Chung Chấp đang tìm một số tài liệu trong tủ trong phòng làm việc thì chuông điện thoại đột ngột vang lên, khi nhìn thấy gọi đến là một số máy lạ thì liền cúp máy, nhưng bên kia không có ý bỏ qua liên tục gọi đến.
Trong khoảng thời gian này, những cuộc gọi quấy rối mà anh nhận được không kém gì Toàn Minh, Chung Chấp thấy phiền, cuối cùng đành phải kìm nén cơn giận nhận điện thoại: "Alo? Xin chào."
“Xin chào, Chung Chấp.” Bên kia thở phào nhẹ nhõm rồi lại cười rộ lên, “Đã lâu không gặp.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.