Chương 16: Dịu dàng quyến rũ
Hoa Đăng Kinh Lộc
01/11/2024
Chung Chấp vẫn cho rằng anh đang gò ép cô, là do cách giáo dục của anh không phù hợp, là do anh không thể cho cô một gia đình hoàn chỉnh đầy đủ cho nên cô mới có thể nhớ mãi không quên mà đuổi theo bước chân anh. Anh không hề ưu tú như cô nghĩ, anh cũng chỉ cẩn thận dùng toàn bộ sức lực để làm chuyện nên làm mà thôi.
Sinh hoạt của hai người quá gần, có rất nhiều sự trùng hợp, giao thoa, dây diều giấy kéo rất chặt, diều giấy không bay nổi.
Nào ngờ, cô cũng trói buộc anh. Toàn Minh đuổi theo anh, nhưng tình yêu của cô quá nặng nề, u ám, mang theo rất nhiều thứ mà nhiều người không thích, ưu thương, tự thương xót, thương hại, cấm kỵ.
Rất lâu trước kia, kể từ khi anh lơ đãng đụng phải ánh mắt nồng nàn của cô, anh đã biết, trong ván cờ này, yêu là thua, mà không yêu cũng thua.
Nụ hôn dữ dội lại điên cuồng khiến móng tay cô khảm vào lưng anh thật sâu.
Trong phút chốc, Chung Chấp ngừng lại, vùi đầu vào cần cổ của cô, ôm siết cô trong lồng ngực, dường như đang run rẩy.
"... Sao thế?" Toàn Minh mở đôi mắt mơ màng ra, mái tóc đen như mực tán loạn, quần áo lơ lửng bên hông, hai bên ngực lộ ra phân nửa, giống như một bức tranh sơn dầu đẹp đẽ mang màu sắc rực rỡ, không có trật tự lại rất phóng khoáng.
Dù là ra sức triền miên, lửa nóng đã bốc lên nhưng cuối cùng anh vẫn đẩy cô ra.
"Thật xin lỗi..."
Trong lòng Chung Chấp vẫn còn nút thắt trong lòng.
Đạo đức và máu mủ giống như thần chú màu đen lâu đời vậy, đối mặt với tình dục trỗi dậy, anh chỉ có thể lộ ra sự đau đớn, anh không có dũng khí thưởng thức sự cám dỗ do cô tản ra. Cho dù cô đã vấy bẩn nhưng trong cái nhìn của anh vẫn là cao quý, không thể bôi nhọ và khinh nhờn.
Ánh trăng mờ tối ngoài cửa sổ vương trên chiếc giường xốc xếch, ánh lên vạt loang lổ màu xám trắng. Trong quầng sáng lúc sáng lúc tối, anh ôm lấy cô ngồi đầu giường, vén tóc mái rối bời trên trán cô, rồi lại đặt một nụ hôn lên trán cô, sau đó khép quần áo lại.
"Con ngủ trước đi." Chung Chấp hít một hơi thật sâu, mặt vô cùng mệt mỏi, lời đến khóe miệng lại lắng xuống, bị nuốt và tiêu hóa.
Toàn Minh siết chặt quần áo, không cam lòng kéo anh: "Ba đang sợ cái gì?"
"Toàn Toàn, ba không làm được..."
Cảm giác mơ hồ của anh với cô, vừa rồi đã mất khống chế khi cô trêu chọc, nhưng đây chẳng qua là ham muốn thể xác, bất cứ ý nghĩ không an phận nào đối với cô đều là sự xét xử với linh hồn anh.
Toàn Minh không hiểu, cô đã hèn mọn móc trái tim ra giao cho anh xem, rõ ràng anh cũng đã động lòng, nhưng tại sao anh lại không chịu tiếp nhận cơ chứ?
Chung Chấp sợ, sợ dục vọng nhất thời khiến đầu óc anh không tỉnh táo, sợ chính bản thân anh không hề có tình yêu với cô, anh cũng hoàn toàn không dám phụ sự kì vọng của cô, huống chi sự kì vọng này nặng nề và điên cuồng như vậy.
Dù là trong tình yêu bệnh hoạn bất thường này, anh vẫn mong muốn hai bên toàn tâm toàn ý hòa vào nhau.
"Là ba quá dối trá..." Chung Chấp biết, bản thân anh chính là một cầm thú mặc y phục, nếu không cũng sẽ không có Toàn Minh khi còn trẻ tuổi nông nổi.
Nhưng anh càng kiềm chế nhẫn nhịn như vậy, cô lại càng muốn xé đi vỏ bọc lý trí bên ngoài của anh. Cô muốn xem thử xem dưới bề ngoài không vui vẻ ra mặt này của anh rốt cuộc là lá mặt lá trái hay là tâm địa sắt đá thật.
Toàn Minh lạnh lùng nói: "Con tưởng rằng ba khát vọng con."
Chung Chấp giống như bị người khác tạt một thùng nước đá từ đầu tới chân, nhìn cô khó khăn mở miệng: "Ba yêu con... nhưng ba không biết loại yêu này liệu có phải là tình yêu hay không..."
Toàn Minh bắt lấy cánh tay anh còn đang phát run dán vào trước ngực: "Có phải là vì con là con gái ba."
Đối mặt với sự chất vấn của cô, Chung Chấp cảm giác như có một tảng đá lớn chặn trước ngực, đến hô hấp cũng thấy khó khăn, qua một lúc lâu anh mới chậm rãi gật đầu: "Ừm."
Cô cũng sợ, sợ Chung Chấp sẽ khư khư lấy thân phận của bọn họ làm lý do từ chối cô, giống như vô số lần từ chối trước kia vậy, cho nên cô mới có thể đuổi tận cùng không buông với anh, từng bước ép sát.
Nút thắt trong thân thể cô cũng là rào cản trong lòng hai người bọn họ, chỉ cần còn một ngày Chung Chấp không chịu đáp lại, trái tim lơ lửng của cô cũng không dám rơi xuống, cô đã bỏ tất cả sự sỉ nhục, máu mủ, luân lý xuống, nếu ngay cả Chung Chấp cũng không chịu muốn cô, vậy thì cô không còn cái gì nữa rồi.
"Toàn Toàn, ba không muốn tổn thương con..." Anh cố gắng hết sức để bản thân tỉnh táo nói với cô.
Cho anh chút thời gian, nhận rõ bản thân, nhận rõ mối quan hệ giữa bọn họ.
Toàn Minh lạnh lùng ngoảnh mặt đi, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ lạnh như băng: "Con biết."
Anh ôm lấy cơ thể gầy yếu lại bướng bỉnh của Toàn Minh, đau lòng: "Toàn Toàn, con đừng như vậy..."
Chung Chấp hôn nhẹ lên khóe môi cô, anh muốn đối xử chân thành, trò chuyện đàng hoàng với cô chứ không phải ôm một nàng búp bê xinh đẹp không có đau buồn vui giận.
Một lúc lâu, hốc mắt Toàn Minh hồng hồng, khàn giọng: "Không phải ba ỷ vào con thích ba sao."
Chung Chấp thoáng sững sờ, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dỗ cô giống như khi còn bé.
Cô hơi tức giận nhưng lại không biết làm thế nào: "Con cũng không muốn... nhưng con rất sợ..."
Dường như ban đêm luôn có một ma lực gì đó, nó chừa ra đường lui cho người nhát gan, chỉ có thể dưới bóng tối bao trùm lên, bọn họ mới dám nói thoải mái, chỉ cần chạm đến tổn thương sẽ lập tức tan ra trốn vào trong đêm tối.
Cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ có lực, cô nhẹ nhàng vuốt ve mặt anh, nở nụ cười ảm đạm dưới ánh trăng, nhẹ giọng nói ra tựa như ma quỷ mê sảng --- Dù sao, ba cũng là của con.
Chung Chấp nghe rất rõ, bởi vì lời này của cô, trong thoáng chốc, huyết dịch toàn thân anh cũng cấp tốc nguội xuống đông lại, tim thoáng hẫng một cái, tựa như một bàn tay vô hình nắm lấy.
Cô thỏa mãn vòng qua eo Chung Chấp, tựa vào trong ngực anh, dường như chỉ có như vậy mới có thể cảm nhận chân thực được việc hòa làm một thể với người mình yêu.
Chung Chấp ôm lại cô, trong lòng cũng dần dần trầm xuống từng chút, giống như bệnh nhân suy kiệt, cuối cùng bị lời nói của cô tử hình.
Thấy Toàn Minh sắp sửa chìm vào giấc ngủ, anh mới buông tay ra, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, đắp kín chăn rồi rón rén đóng cửa lại. Anh im lặng ngồi ở phòng khách, anh vốn ghét mùi thuốc lá đột nhiên rất muốn rút một điếu.
Bắt đầu từ khi nào, cảm xúc của thiếu nữ rạng rỡ ngoan ngoãn ấy trở nên chênh vênh như vậy, sẽ vì một câu nói, một động tác của anh mà trở nên nhạy cảm, cố chấp lại dè dặt như vậy, ham muốn chiếm anh làm của riêng gần như khiến anh nghẹt thở.
Chung Chấp muốn nói cho cô, anh yêu cô, anh đã yêu cô suýt soát hai chục năm. Nhưng tình cảm không nói rõ được, không bày tỏ được khiến anh trắng đêm khó ngủ, vì để tránh tất cả kết cục thảm hại, anh chỉ có thể tránh khỏi bắt đầu sai lầm.
- --
Buổi sáng hôm sau, cô tỉnh lại trong ngực anh.
Cô khẽ cựa quậy, Chung Chấp cũng tỉnh.
"Bảo bối, chào buổi sáng." Chung Chấp đặt một nụ hôn lên trán cô.
Nhớ tới chuyện xảy ra tối qua, cô lại hờ hững nhìn anh. Nếu Chung Chấp đã không có dục vọng với cô, vậy cũng không cần ra sức lấy lòng cô như thế, nếu không sẽ khiến cô mơ tưởng viển vông.
Hoang đường hơn trời đông giá lạnh nhớ nhung anh đào mùa xuân, chính là ôm mong đợi đối với một người không có khả năng.
Người đã hai lần đẩy cô ra trong lúc cô không hề đề phòng.
Dường như tình cảm cũng bắt đầu trở nên hư ảo, không chân thật, anh cũng là ảo ảnh, cảnh trong mơ che đi đôi mắt cô, chỉ có anh sống động đẹp đẽ mới có thể cảm nhận được khi chạm tới.
Cô có thể không biết xấu hổ nhưng cô vẫn còn tôn nghiêm.
Người điên cuồng đều có một trái tim tỉnh táo dị thường.
Toàn Minh bưng mặt anh, giống như một đóa hoa khô sắp tàn lụi, mang theo hơi thở xấu xa nhẹ nhàng nói: "Chào buổi sáng."
Rõ ràng là sáng sớm, Chung Chấp lại cảm thấy có phần kiềm chế và rầu rĩ. Anh không phát hiện ra sự khác lạ của cô, vừa đứng dậy đưa lưng về phía cô mặc quần áo vừa nói với cô: "Buổi chiều ba đưa con trở lại trường, sáng con có thể ở nhà nghỉ ngơi lúc nữa."
Ánh mắt Toàn Minh đuổi theo bóng lưng anh, vô thức nói dối: "Không được, bạn cùng phòng tìm con có việc, con về sớm chút."
"... Cũng được, đưa con đi xong, ba sẽ tới thẳng cửa hàng." Chung Chấp hơi nhíu mày nhưng vẫn đồng ý với cô.
Thái độ tối qua của Toàn Minh vẫn khiến lòng anh sợ hãi, cho dù sáng sớm thức dậy, cô đã bình thường lại thế nhưng khi đối mặt với cô thiếu nữ mười mấy tuổi, anh vẫn có cảm giác bức bách tê dại da dầu.
Anh loáng thoáng cảm thấy quan hệ mập mờ, yếu ớt dễ vỡ của bọn họ, muốn thoát khỏi tình trạng nguy hiểm hiện tại theo đuổi rõ ràng hơn, chợt quay đầu lại phát hiện mình đang đi trên dây thép, hai đầu đều là làn sương dày đặc im lìm vô tận không lối ra, không nhìn rõ, không chạm vào được.
Trong căn phòng lớn như vậy, trên giường, tóc mái che đi mắt cô, chiếc chăn trắng tinh, có nếp gấp lại không nhuốm bụi trần, che đi đường cong mềm mại trên cơ thể cô, có vẻ dâm đãng lại dịu dàng, quyến rũ rất khác biệt.
Chung Chấp lẳng lặng ngắm cô, trong mắt sạch sẽ không sợ hãi lại không nhịn được quỳ xuống mép giường, cúi người, men theo bờ môi đỏ thắm của cô, nâng cằm cô lên mà hôn, tiến sâu vào triền miên.
Cho đến khi anh rời khỏi môi cô, Toàn Minh vẫn nằm trên giường không nhúc nhích, như cười như không nhìn anh.
"Mau dậy đi." Chung Chấp ở một bên thúc giục, tựa như không hề xảy ra chuyện gì cả.
Trong lòng mỗi người đều có ý xấu.
Sinh hoạt của hai người quá gần, có rất nhiều sự trùng hợp, giao thoa, dây diều giấy kéo rất chặt, diều giấy không bay nổi.
Nào ngờ, cô cũng trói buộc anh. Toàn Minh đuổi theo anh, nhưng tình yêu của cô quá nặng nề, u ám, mang theo rất nhiều thứ mà nhiều người không thích, ưu thương, tự thương xót, thương hại, cấm kỵ.
Rất lâu trước kia, kể từ khi anh lơ đãng đụng phải ánh mắt nồng nàn của cô, anh đã biết, trong ván cờ này, yêu là thua, mà không yêu cũng thua.
Nụ hôn dữ dội lại điên cuồng khiến móng tay cô khảm vào lưng anh thật sâu.
Trong phút chốc, Chung Chấp ngừng lại, vùi đầu vào cần cổ của cô, ôm siết cô trong lồng ngực, dường như đang run rẩy.
"... Sao thế?" Toàn Minh mở đôi mắt mơ màng ra, mái tóc đen như mực tán loạn, quần áo lơ lửng bên hông, hai bên ngực lộ ra phân nửa, giống như một bức tranh sơn dầu đẹp đẽ mang màu sắc rực rỡ, không có trật tự lại rất phóng khoáng.
Dù là ra sức triền miên, lửa nóng đã bốc lên nhưng cuối cùng anh vẫn đẩy cô ra.
"Thật xin lỗi..."
Trong lòng Chung Chấp vẫn còn nút thắt trong lòng.
Đạo đức và máu mủ giống như thần chú màu đen lâu đời vậy, đối mặt với tình dục trỗi dậy, anh chỉ có thể lộ ra sự đau đớn, anh không có dũng khí thưởng thức sự cám dỗ do cô tản ra. Cho dù cô đã vấy bẩn nhưng trong cái nhìn của anh vẫn là cao quý, không thể bôi nhọ và khinh nhờn.
Ánh trăng mờ tối ngoài cửa sổ vương trên chiếc giường xốc xếch, ánh lên vạt loang lổ màu xám trắng. Trong quầng sáng lúc sáng lúc tối, anh ôm lấy cô ngồi đầu giường, vén tóc mái rối bời trên trán cô, rồi lại đặt một nụ hôn lên trán cô, sau đó khép quần áo lại.
"Con ngủ trước đi." Chung Chấp hít một hơi thật sâu, mặt vô cùng mệt mỏi, lời đến khóe miệng lại lắng xuống, bị nuốt và tiêu hóa.
Toàn Minh siết chặt quần áo, không cam lòng kéo anh: "Ba đang sợ cái gì?"
"Toàn Toàn, ba không làm được..."
Cảm giác mơ hồ của anh với cô, vừa rồi đã mất khống chế khi cô trêu chọc, nhưng đây chẳng qua là ham muốn thể xác, bất cứ ý nghĩ không an phận nào đối với cô đều là sự xét xử với linh hồn anh.
Toàn Minh không hiểu, cô đã hèn mọn móc trái tim ra giao cho anh xem, rõ ràng anh cũng đã động lòng, nhưng tại sao anh lại không chịu tiếp nhận cơ chứ?
Chung Chấp sợ, sợ dục vọng nhất thời khiến đầu óc anh không tỉnh táo, sợ chính bản thân anh không hề có tình yêu với cô, anh cũng hoàn toàn không dám phụ sự kì vọng của cô, huống chi sự kì vọng này nặng nề và điên cuồng như vậy.
Dù là trong tình yêu bệnh hoạn bất thường này, anh vẫn mong muốn hai bên toàn tâm toàn ý hòa vào nhau.
"Là ba quá dối trá..." Chung Chấp biết, bản thân anh chính là một cầm thú mặc y phục, nếu không cũng sẽ không có Toàn Minh khi còn trẻ tuổi nông nổi.
Nhưng anh càng kiềm chế nhẫn nhịn như vậy, cô lại càng muốn xé đi vỏ bọc lý trí bên ngoài của anh. Cô muốn xem thử xem dưới bề ngoài không vui vẻ ra mặt này của anh rốt cuộc là lá mặt lá trái hay là tâm địa sắt đá thật.
Toàn Minh lạnh lùng nói: "Con tưởng rằng ba khát vọng con."
Chung Chấp giống như bị người khác tạt một thùng nước đá từ đầu tới chân, nhìn cô khó khăn mở miệng: "Ba yêu con... nhưng ba không biết loại yêu này liệu có phải là tình yêu hay không..."
Toàn Minh bắt lấy cánh tay anh còn đang phát run dán vào trước ngực: "Có phải là vì con là con gái ba."
Đối mặt với sự chất vấn của cô, Chung Chấp cảm giác như có một tảng đá lớn chặn trước ngực, đến hô hấp cũng thấy khó khăn, qua một lúc lâu anh mới chậm rãi gật đầu: "Ừm."
Cô cũng sợ, sợ Chung Chấp sẽ khư khư lấy thân phận của bọn họ làm lý do từ chối cô, giống như vô số lần từ chối trước kia vậy, cho nên cô mới có thể đuổi tận cùng không buông với anh, từng bước ép sát.
Nút thắt trong thân thể cô cũng là rào cản trong lòng hai người bọn họ, chỉ cần còn một ngày Chung Chấp không chịu đáp lại, trái tim lơ lửng của cô cũng không dám rơi xuống, cô đã bỏ tất cả sự sỉ nhục, máu mủ, luân lý xuống, nếu ngay cả Chung Chấp cũng không chịu muốn cô, vậy thì cô không còn cái gì nữa rồi.
"Toàn Toàn, ba không muốn tổn thương con..." Anh cố gắng hết sức để bản thân tỉnh táo nói với cô.
Cho anh chút thời gian, nhận rõ bản thân, nhận rõ mối quan hệ giữa bọn họ.
Toàn Minh lạnh lùng ngoảnh mặt đi, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ lạnh như băng: "Con biết."
Anh ôm lấy cơ thể gầy yếu lại bướng bỉnh của Toàn Minh, đau lòng: "Toàn Toàn, con đừng như vậy..."
Chung Chấp hôn nhẹ lên khóe môi cô, anh muốn đối xử chân thành, trò chuyện đàng hoàng với cô chứ không phải ôm một nàng búp bê xinh đẹp không có đau buồn vui giận.
Một lúc lâu, hốc mắt Toàn Minh hồng hồng, khàn giọng: "Không phải ba ỷ vào con thích ba sao."
Chung Chấp thoáng sững sờ, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dỗ cô giống như khi còn bé.
Cô hơi tức giận nhưng lại không biết làm thế nào: "Con cũng không muốn... nhưng con rất sợ..."
Dường như ban đêm luôn có một ma lực gì đó, nó chừa ra đường lui cho người nhát gan, chỉ có thể dưới bóng tối bao trùm lên, bọn họ mới dám nói thoải mái, chỉ cần chạm đến tổn thương sẽ lập tức tan ra trốn vào trong đêm tối.
Cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ có lực, cô nhẹ nhàng vuốt ve mặt anh, nở nụ cười ảm đạm dưới ánh trăng, nhẹ giọng nói ra tựa như ma quỷ mê sảng --- Dù sao, ba cũng là của con.
Chung Chấp nghe rất rõ, bởi vì lời này của cô, trong thoáng chốc, huyết dịch toàn thân anh cũng cấp tốc nguội xuống đông lại, tim thoáng hẫng một cái, tựa như một bàn tay vô hình nắm lấy.
Cô thỏa mãn vòng qua eo Chung Chấp, tựa vào trong ngực anh, dường như chỉ có như vậy mới có thể cảm nhận chân thực được việc hòa làm một thể với người mình yêu.
Chung Chấp ôm lại cô, trong lòng cũng dần dần trầm xuống từng chút, giống như bệnh nhân suy kiệt, cuối cùng bị lời nói của cô tử hình.
Thấy Toàn Minh sắp sửa chìm vào giấc ngủ, anh mới buông tay ra, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, đắp kín chăn rồi rón rén đóng cửa lại. Anh im lặng ngồi ở phòng khách, anh vốn ghét mùi thuốc lá đột nhiên rất muốn rút một điếu.
Bắt đầu từ khi nào, cảm xúc của thiếu nữ rạng rỡ ngoan ngoãn ấy trở nên chênh vênh như vậy, sẽ vì một câu nói, một động tác của anh mà trở nên nhạy cảm, cố chấp lại dè dặt như vậy, ham muốn chiếm anh làm của riêng gần như khiến anh nghẹt thở.
Chung Chấp muốn nói cho cô, anh yêu cô, anh đã yêu cô suýt soát hai chục năm. Nhưng tình cảm không nói rõ được, không bày tỏ được khiến anh trắng đêm khó ngủ, vì để tránh tất cả kết cục thảm hại, anh chỉ có thể tránh khỏi bắt đầu sai lầm.
- --
Buổi sáng hôm sau, cô tỉnh lại trong ngực anh.
Cô khẽ cựa quậy, Chung Chấp cũng tỉnh.
"Bảo bối, chào buổi sáng." Chung Chấp đặt một nụ hôn lên trán cô.
Nhớ tới chuyện xảy ra tối qua, cô lại hờ hững nhìn anh. Nếu Chung Chấp đã không có dục vọng với cô, vậy cũng không cần ra sức lấy lòng cô như thế, nếu không sẽ khiến cô mơ tưởng viển vông.
Hoang đường hơn trời đông giá lạnh nhớ nhung anh đào mùa xuân, chính là ôm mong đợi đối với một người không có khả năng.
Người đã hai lần đẩy cô ra trong lúc cô không hề đề phòng.
Dường như tình cảm cũng bắt đầu trở nên hư ảo, không chân thật, anh cũng là ảo ảnh, cảnh trong mơ che đi đôi mắt cô, chỉ có anh sống động đẹp đẽ mới có thể cảm nhận được khi chạm tới.
Cô có thể không biết xấu hổ nhưng cô vẫn còn tôn nghiêm.
Người điên cuồng đều có một trái tim tỉnh táo dị thường.
Toàn Minh bưng mặt anh, giống như một đóa hoa khô sắp tàn lụi, mang theo hơi thở xấu xa nhẹ nhàng nói: "Chào buổi sáng."
Rõ ràng là sáng sớm, Chung Chấp lại cảm thấy có phần kiềm chế và rầu rĩ. Anh không phát hiện ra sự khác lạ của cô, vừa đứng dậy đưa lưng về phía cô mặc quần áo vừa nói với cô: "Buổi chiều ba đưa con trở lại trường, sáng con có thể ở nhà nghỉ ngơi lúc nữa."
Ánh mắt Toàn Minh đuổi theo bóng lưng anh, vô thức nói dối: "Không được, bạn cùng phòng tìm con có việc, con về sớm chút."
"... Cũng được, đưa con đi xong, ba sẽ tới thẳng cửa hàng." Chung Chấp hơi nhíu mày nhưng vẫn đồng ý với cô.
Thái độ tối qua của Toàn Minh vẫn khiến lòng anh sợ hãi, cho dù sáng sớm thức dậy, cô đã bình thường lại thế nhưng khi đối mặt với cô thiếu nữ mười mấy tuổi, anh vẫn có cảm giác bức bách tê dại da dầu.
Anh loáng thoáng cảm thấy quan hệ mập mờ, yếu ớt dễ vỡ của bọn họ, muốn thoát khỏi tình trạng nguy hiểm hiện tại theo đuổi rõ ràng hơn, chợt quay đầu lại phát hiện mình đang đi trên dây thép, hai đầu đều là làn sương dày đặc im lìm vô tận không lối ra, không nhìn rõ, không chạm vào được.
Trong căn phòng lớn như vậy, trên giường, tóc mái che đi mắt cô, chiếc chăn trắng tinh, có nếp gấp lại không nhuốm bụi trần, che đi đường cong mềm mại trên cơ thể cô, có vẻ dâm đãng lại dịu dàng, quyến rũ rất khác biệt.
Chung Chấp lẳng lặng ngắm cô, trong mắt sạch sẽ không sợ hãi lại không nhịn được quỳ xuống mép giường, cúi người, men theo bờ môi đỏ thắm của cô, nâng cằm cô lên mà hôn, tiến sâu vào triền miên.
Cho đến khi anh rời khỏi môi cô, Toàn Minh vẫn nằm trên giường không nhúc nhích, như cười như không nhìn anh.
"Mau dậy đi." Chung Chấp ở một bên thúc giục, tựa như không hề xảy ra chuyện gì cả.
Trong lòng mỗi người đều có ý xấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.