Chương 61: Hài cốt
Hoa Đăng Kinh Lộc
01/11/2024
Chung Chấp giật mình tỉnh dậy ngay lập tức, cảm giác ớn lạnh trên da đầu, thậm chí ngay cả huyệt Thái Dương nhói lên, ám chỉ một dự cảm đáng sợ nào đó.
Anh nhìn quanh phòng, ngoại trừ những bóng cây đung đưa trên tường vào đêm khuya, thì không có bất kỳ sinh vật sống nào khác?
Chung Chấp vội vàng xoay người bước xuống giường, vội vàng túm lấy quần áo mặc lên người, thậm chí còn quên bật đèn, anh vừa sải bước vừa bám vào khung cửa, nghĩ đến dáng người gầy gò, không hiểu sao cả người Chung Chấp lại đổ mồ hôi lạnh.
Anh nhớ rằng cô rất sợ bóng tối.
Chung Chấp lần lượt kiểm tra phòng làm việc, phòng tắm và nhà bếp, tất cả đều trống rỗng và tối om. Ngoại trừ tiếng gió thoảng qua từ những ô cửa sổ chưa đóng kín, mọi thứ đều yên tĩnh lạnh lẽo, giống như một bức tranh màu xám, không có một bóng người.
Chung Chấp đến phòng khách rót một cốc nước lạnh, vừa uống nước, vô tình liếc mắt nhìn thấy điện thoại của cô đặt ở một góc bàn.
Nhưng gần đây Toàn Minh đã không còn sử dụng điện thoại di động nhiều nữa.
Muộn như vậy rồi, cô còn đi đâu nữa?
Đừng để bất cứ điều gì xảy ra.
Chung Chấp cố gắng bình tĩnh lại, cau mày và bắt đầu nhớ lại những hành vi bất thường khác nhau của cô vào ban đêm, càng nghĩ về những lời nói và việc làm của Toàn Minh đêm hôm qua, anh càng cảm thấy có gì đó không đúng, đặc biệt là câu "ngủ riêng giường".
Chung Chấp đặt cốc nước xuống, quyết định ra ngoài tìm cô sau khi đã nghĩ mọi khả năng có thể, nhưng ngay khi vừa mở cửa, anh đã bất ngờ dừng lại, hoang mang nhìn hành lang dài và hẹp ở sâu trong phòng khách. Nơi xa nhát chính là phòng của Toàn Mình, cánh cửa phòng đóng chặt lại, giống như nhà tù.
Dường như anh đã quên mất một nơi.
Trái tim Chung Chấp bắt đầu đập loạn xạ, anh giống như bị bóng đêm dày đặc bao trùm, từng bước một xuyên qua gian phòng trống, dừng lại trước cửa phòng cô, sau đó lập tức đẩy ra...
Khi anh nương theo ánh trăng, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trên giường quay lưng về phía mình, trái tim đang treo lơ lửng của Chung Chấp cuối cùng cũng rơi xuống, cô đã bỏ đi vào nửa đêm mà không nói một lời khiến anh không nhịn được mà muốn tức giận.
Ngay khoảnh khắc cô gái quay đầu lại, cả căn phòng như tối sầm lại, bởi vì Chung Chấp có thể nhìn thấy rõ ràng những giọt nước mắt trong suốt trên mặt Toàn Minh, giống như những viên kim cương tỏa ra ánh sáng rực rỡ rồi vỡ vụn, tan thành từng mảnh.
Toàn Minh vòng hai tay ôm đầu gối, vai còn đang run rẩy, kinh hãi quay lại nhìn Chung Chấp, hoảng sợ lùi về phía sau, lấy mu bàn tay lau nước mắt rồi xin lỗi: "Ba… Con xin lỗi… Rất xin lỗi..."
“Làm sao vậy?” Chung Chấp trầm giọng hỏi, cũng không tính là quá nhẹ nhàng, “Tại sao con lại trốn tới đây khóc?”
Toàn Minh giống như không nghe thấy Chung Chấp chất vấn, khuôn mặt cô tái nhợt, nước mắt chảy dài trên sống mũi, cô cúi đầu nắm chặt chăn bông bên cạnh, không ngừng lau nước mắt: "Ba… Rất xin lỗi…"
Cô ngồi ở giữa giường, giống như một chiếc thuyền đơn độc lênh đênh trên biển đen, ngay cả cái bóng cũng không chịu đi cùng cô, thật đáng thương.
Chung Chấp vẫn không đành lòng, đi đến ngồi xuống bên cạnh Toàn Minh, lau nước mắt cho cô, lặng lẽ kéo cô vào lòng, vỗ nhẹ tấm lưng gầy của cô, hướng dẫn cô: "Toàn Toàn… Đã xảy ra chuyện gì… Nói cho ba biết, được không?"
Đôi mắt Toàn Minh ngân ngấn nước, thỉnh thoảng cắn chặt môi để kiềm chế tiếng khóc của mình, nhưng điều đó khiến cô thở không ra hơi, cũng khiến Chung Chấp lo lắng không biết giây tiếp theo vì điều này mà cô sẽ ngạt thở không.
Chỉ là khi vừa chạm vào vai Chung Chấp, cô lập tức ôm lấy cổ Chung Chấp, nức nở, như biến thành một người nói lắp: "Ba, con… Con không sao… Con xin lỗi..."
Nếu như không có chuyện gì vì sao trong đêm khuya lại khóc một mình như vậy? Rốt cuộc trong lòng cô đang có chuyện gì? Vì sao mỗi một câu nói ra đều phải xin lỗi?
Chung Chấp cảm thấy rằng mình và Toàn Minh cũng đang dần mất đi cách giao tiếp bình thường. Anh thở ra một hơi, trong lồng ngực giống như nổi sóng, Chung Chấp nhớ tới câu hỏi mà cô không đành lòng đối mặt, vẻ mặt nhu hòa đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Là bởi vì chuyện của đứa nhỏ?"
Nghe đến đây, Toàn Minh vừa mới đưa tay ra chạm vào anh lại rụt trở về, cô cúi đầu, gục đầu vào ngực anh: "Không phải."
Đánh giá về phản ứng sau phẫu thuật của cô, Chung Chấp luôn lo lắng rằng vấn đề của đứa trẻ sẽ trở thành rào cản giữa hai người, nhưng sau khi nghe lời phủ nhận chắc chắn của Toàn Minh, anh bắt đầu nghi ngờ phán đoán của chính mình.
“Toàn Toàn… Chuyện này, quả thật là ba xử lý không tốt, là ba nên xin lỗi con.” Toàn Minh rúc vào trong lòng anh, Chung Chấp khẽ hôn lên má cô, vừa nhắc tới chuyện này, vòng tay đang ôm lấy cô giống như cũng trở nên nặng hơn.
Chung Chấp thừa nhận mình là người rất giảo hoạt, biết tìm kiếm ưu điểm và tránh nhược điểm, lựa chọn phương án có lợi nhất cho mình nhưng lại càng muốn ôm chặt lấy người tình bé nhỏ trước mặt. Đêm tối không thể phân biệt được màu sắc, cũng không thể nhìn thấy cảm xúc của cô, nhưng anh không muốn làm cho mối quan hệ rạn nứt vì chuyện này.
“Ba, thật sự không phải.” Toàn Minh ôm Chung Chấp cọ cọ vào mặt anh, giọng nói như đang khóc, thân thể vẫn còn đang run rẩy.
Tóc của Toàn Minh chắn tầm nhìn của anh, Chung Chấp phải cúi đầu nhìn xuống, liền thấy lông mi của cô khẽ run lên, cô rõ ràng là tiên nữ giáng trần, thế nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn anh như thế này, ngya cả biểu tình yếu ớt cũng khiến cho Chung Chấp phải động tam, khiến cho anh phải yêu thương.
Trên khóe mắt Toàn Minh vẫn còn những giọt nước mắt, cô tựa đầu vào vai Chung Chấp, túm chặt lấy cổ áo anh nói: "Ba… Con xin lỗi…Con không muốn ở lại đây nữa… Quá áp lực… Con không chịu nổi…”
Cô nghĩ, nếu không có Chung Chấp, có lẽ cô đã bỏ mình và trở thành một xác chết, một mình lênh đênh trên biển, trở nên mục nát rồi dần dần chìm xuống đáy biển. Cũng may, cô đã giao trái tim của mình cho anh, có một môi trường sống ấm áp, để không thực sự bị dồn vào đường cùng.
Chung Chấp cởi áo khoác trên người mình khoác lên người Toàn Minh, sau đó áp ngón tay cái lên má cô, dùng cùi ngón tay lau đi những giọt nước mắt còn sót lại, kiên quyết nói: "Sẽ nhanh tốt lên thôi."
Chung Chấp cố gắng bằng chiều cao của cô, anh đổi tay, dùng sức lau đi tất cả nước mắt trên mặt cô, sau đó kiên quyết hỏi: “Con muốn đi đâu, ba sẽ đi cùng con."
Không phải.
Không phải như thế này.
Chung Chấp không biết, ở một nơi mà anh không thể nhìn thấy, trái tim của cô nổi lên như sóng triều, sau đó dần dần rút xuống, để lại những xác chết không người nhận trên mặt đất, những người khác đều sợ hãi, chỉ có Chung Chấp là nhận ra cô.
Anh đã đánh giá quá cao tầm quan trọng của đứa trẻ đối với cô, từ trước đến nay người mà cô quan tâm cũng chỉ có mình anh. Sinh mệnh nhỏ bé kia có một ý nghĩa khác đối với cô, ngay cả khi phẫu thuậ ngày hôm đó, cô cũng chưa từng vì sinh mệnh bé nhỏ kia mà rơi một giọt lệ nào.
Anh là người duy nhất có thể khiến cô trốn đi khóc một mình lúc bốn giờ sáng, nhưng anh vẫn không hiểu tại sao.
Cô sắp chết đuối.
“Con… Con muốn tới bờ biển.” Toàn Minh giống như nuốt phải mảnh thủy tinh: “… Vài ngày là tốt thôi.”
Anh nhìn quanh phòng, ngoại trừ những bóng cây đung đưa trên tường vào đêm khuya, thì không có bất kỳ sinh vật sống nào khác?
Chung Chấp vội vàng xoay người bước xuống giường, vội vàng túm lấy quần áo mặc lên người, thậm chí còn quên bật đèn, anh vừa sải bước vừa bám vào khung cửa, nghĩ đến dáng người gầy gò, không hiểu sao cả người Chung Chấp lại đổ mồ hôi lạnh.
Anh nhớ rằng cô rất sợ bóng tối.
Chung Chấp lần lượt kiểm tra phòng làm việc, phòng tắm và nhà bếp, tất cả đều trống rỗng và tối om. Ngoại trừ tiếng gió thoảng qua từ những ô cửa sổ chưa đóng kín, mọi thứ đều yên tĩnh lạnh lẽo, giống như một bức tranh màu xám, không có một bóng người.
Chung Chấp đến phòng khách rót một cốc nước lạnh, vừa uống nước, vô tình liếc mắt nhìn thấy điện thoại của cô đặt ở một góc bàn.
Nhưng gần đây Toàn Minh đã không còn sử dụng điện thoại di động nhiều nữa.
Muộn như vậy rồi, cô còn đi đâu nữa?
Đừng để bất cứ điều gì xảy ra.
Chung Chấp cố gắng bình tĩnh lại, cau mày và bắt đầu nhớ lại những hành vi bất thường khác nhau của cô vào ban đêm, càng nghĩ về những lời nói và việc làm của Toàn Minh đêm hôm qua, anh càng cảm thấy có gì đó không đúng, đặc biệt là câu "ngủ riêng giường".
Chung Chấp đặt cốc nước xuống, quyết định ra ngoài tìm cô sau khi đã nghĩ mọi khả năng có thể, nhưng ngay khi vừa mở cửa, anh đã bất ngờ dừng lại, hoang mang nhìn hành lang dài và hẹp ở sâu trong phòng khách. Nơi xa nhát chính là phòng của Toàn Mình, cánh cửa phòng đóng chặt lại, giống như nhà tù.
Dường như anh đã quên mất một nơi.
Trái tim Chung Chấp bắt đầu đập loạn xạ, anh giống như bị bóng đêm dày đặc bao trùm, từng bước một xuyên qua gian phòng trống, dừng lại trước cửa phòng cô, sau đó lập tức đẩy ra...
Khi anh nương theo ánh trăng, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trên giường quay lưng về phía mình, trái tim đang treo lơ lửng của Chung Chấp cuối cùng cũng rơi xuống, cô đã bỏ đi vào nửa đêm mà không nói một lời khiến anh không nhịn được mà muốn tức giận.
Ngay khoảnh khắc cô gái quay đầu lại, cả căn phòng như tối sầm lại, bởi vì Chung Chấp có thể nhìn thấy rõ ràng những giọt nước mắt trong suốt trên mặt Toàn Minh, giống như những viên kim cương tỏa ra ánh sáng rực rỡ rồi vỡ vụn, tan thành từng mảnh.
Toàn Minh vòng hai tay ôm đầu gối, vai còn đang run rẩy, kinh hãi quay lại nhìn Chung Chấp, hoảng sợ lùi về phía sau, lấy mu bàn tay lau nước mắt rồi xin lỗi: "Ba… Con xin lỗi… Rất xin lỗi..."
“Làm sao vậy?” Chung Chấp trầm giọng hỏi, cũng không tính là quá nhẹ nhàng, “Tại sao con lại trốn tới đây khóc?”
Toàn Minh giống như không nghe thấy Chung Chấp chất vấn, khuôn mặt cô tái nhợt, nước mắt chảy dài trên sống mũi, cô cúi đầu nắm chặt chăn bông bên cạnh, không ngừng lau nước mắt: "Ba… Rất xin lỗi…"
Cô ngồi ở giữa giường, giống như một chiếc thuyền đơn độc lênh đênh trên biển đen, ngay cả cái bóng cũng không chịu đi cùng cô, thật đáng thương.
Chung Chấp vẫn không đành lòng, đi đến ngồi xuống bên cạnh Toàn Minh, lau nước mắt cho cô, lặng lẽ kéo cô vào lòng, vỗ nhẹ tấm lưng gầy của cô, hướng dẫn cô: "Toàn Toàn… Đã xảy ra chuyện gì… Nói cho ba biết, được không?"
Đôi mắt Toàn Minh ngân ngấn nước, thỉnh thoảng cắn chặt môi để kiềm chế tiếng khóc của mình, nhưng điều đó khiến cô thở không ra hơi, cũng khiến Chung Chấp lo lắng không biết giây tiếp theo vì điều này mà cô sẽ ngạt thở không.
Chỉ là khi vừa chạm vào vai Chung Chấp, cô lập tức ôm lấy cổ Chung Chấp, nức nở, như biến thành một người nói lắp: "Ba, con… Con không sao… Con xin lỗi..."
Nếu như không có chuyện gì vì sao trong đêm khuya lại khóc một mình như vậy? Rốt cuộc trong lòng cô đang có chuyện gì? Vì sao mỗi một câu nói ra đều phải xin lỗi?
Chung Chấp cảm thấy rằng mình và Toàn Minh cũng đang dần mất đi cách giao tiếp bình thường. Anh thở ra một hơi, trong lồng ngực giống như nổi sóng, Chung Chấp nhớ tới câu hỏi mà cô không đành lòng đối mặt, vẻ mặt nhu hòa đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Là bởi vì chuyện của đứa nhỏ?"
Nghe đến đây, Toàn Minh vừa mới đưa tay ra chạm vào anh lại rụt trở về, cô cúi đầu, gục đầu vào ngực anh: "Không phải."
Đánh giá về phản ứng sau phẫu thuật của cô, Chung Chấp luôn lo lắng rằng vấn đề của đứa trẻ sẽ trở thành rào cản giữa hai người, nhưng sau khi nghe lời phủ nhận chắc chắn của Toàn Minh, anh bắt đầu nghi ngờ phán đoán của chính mình.
“Toàn Toàn… Chuyện này, quả thật là ba xử lý không tốt, là ba nên xin lỗi con.” Toàn Minh rúc vào trong lòng anh, Chung Chấp khẽ hôn lên má cô, vừa nhắc tới chuyện này, vòng tay đang ôm lấy cô giống như cũng trở nên nặng hơn.
Chung Chấp thừa nhận mình là người rất giảo hoạt, biết tìm kiếm ưu điểm và tránh nhược điểm, lựa chọn phương án có lợi nhất cho mình nhưng lại càng muốn ôm chặt lấy người tình bé nhỏ trước mặt. Đêm tối không thể phân biệt được màu sắc, cũng không thể nhìn thấy cảm xúc của cô, nhưng anh không muốn làm cho mối quan hệ rạn nứt vì chuyện này.
“Ba, thật sự không phải.” Toàn Minh ôm Chung Chấp cọ cọ vào mặt anh, giọng nói như đang khóc, thân thể vẫn còn đang run rẩy.
Tóc của Toàn Minh chắn tầm nhìn của anh, Chung Chấp phải cúi đầu nhìn xuống, liền thấy lông mi của cô khẽ run lên, cô rõ ràng là tiên nữ giáng trần, thế nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn anh như thế này, ngya cả biểu tình yếu ớt cũng khiến cho Chung Chấp phải động tam, khiến cho anh phải yêu thương.
Trên khóe mắt Toàn Minh vẫn còn những giọt nước mắt, cô tựa đầu vào vai Chung Chấp, túm chặt lấy cổ áo anh nói: "Ba… Con xin lỗi…Con không muốn ở lại đây nữa… Quá áp lực… Con không chịu nổi…”
Cô nghĩ, nếu không có Chung Chấp, có lẽ cô đã bỏ mình và trở thành một xác chết, một mình lênh đênh trên biển, trở nên mục nát rồi dần dần chìm xuống đáy biển. Cũng may, cô đã giao trái tim của mình cho anh, có một môi trường sống ấm áp, để không thực sự bị dồn vào đường cùng.
Chung Chấp cởi áo khoác trên người mình khoác lên người Toàn Minh, sau đó áp ngón tay cái lên má cô, dùng cùi ngón tay lau đi những giọt nước mắt còn sót lại, kiên quyết nói: "Sẽ nhanh tốt lên thôi."
Chung Chấp cố gắng bằng chiều cao của cô, anh đổi tay, dùng sức lau đi tất cả nước mắt trên mặt cô, sau đó kiên quyết hỏi: “Con muốn đi đâu, ba sẽ đi cùng con."
Không phải.
Không phải như thế này.
Chung Chấp không biết, ở một nơi mà anh không thể nhìn thấy, trái tim của cô nổi lên như sóng triều, sau đó dần dần rút xuống, để lại những xác chết không người nhận trên mặt đất, những người khác đều sợ hãi, chỉ có Chung Chấp là nhận ra cô.
Anh đã đánh giá quá cao tầm quan trọng của đứa trẻ đối với cô, từ trước đến nay người mà cô quan tâm cũng chỉ có mình anh. Sinh mệnh nhỏ bé kia có một ý nghĩa khác đối với cô, ngay cả khi phẫu thuậ ngày hôm đó, cô cũng chưa từng vì sinh mệnh bé nhỏ kia mà rơi một giọt lệ nào.
Anh là người duy nhất có thể khiến cô trốn đi khóc một mình lúc bốn giờ sáng, nhưng anh vẫn không hiểu tại sao.
Cô sắp chết đuối.
“Con… Con muốn tới bờ biển.” Toàn Minh giống như nuốt phải mảnh thủy tinh: “… Vài ngày là tốt thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.