Chương 44: Khúc dạo đầu
Hoa Đăng Kinh Lộc
01/11/2024
Lần trước, Dương Niệm đã thề với bản thân rằng đó là lần cuối cùng cô ta tới tìm Bạch Sơ Ý, Duẫn Đổng tránh mặt cô ta, cho nên cô ta liền chủ động đi tìm Bạch Sơ Ý, nói Bạch Sơ Ý chuyển lời với Duẫn Đổng, một người đàn ông như anh ta, cô ta cũng đã quen biết hơn mười bảy năm, hiện tại là cô ta không cần, mà không phải Duẫn Đổng bỏ rơi mình. Chuyện tình cảm cô ta không thích ướt át cùng bẩn thỉu như vậy, hoặc là trực tiếp nói thẳng ra, hoặc là cứ oanh oanh liệt liệt mà yêu.
Nhưng cho dù cô ta có thất vọng về mặt tình cảm như thế nào, cô ta cũng phải đối với Bạch Sơ Ý giống như một công chúa kiêu ngạo, cao quý, để cho Bạch Sơ Ý không dám nhìn thẳng vào mắt của cô ta.
Loại người này nên bị chết chìm trong nước bọt của mọi người, để mọi người biết đằng sau bỏ bọc đơn thuần vô hại là một linh hồn xấu xí đáng ghê tởm tới mức nào.
Vì Dương Niệm là học sinh của trường khác nên mỗi lần cô ta chỉ có thể đến trường này một mình, bản thân phải chiến đấu một mình nên cô ta vẫn có chút lo lắng, dù sao đây cũng là địa bàn của người ta. Cô ta cũng không thần thông quảng đại đến mức, bất cứ lúc nào cũng nắm rõ được hành tung của Bạch Sơ Ý hay Duẫn Đổng, vì vậy cách đơn giản và dễ dàng nhất chính là mỗi ngày cô ta đều đợi ở chỗ này, ôm cây đợi thỏ.
Mà cách này, thường thường có thể đợi được hai người.
Chung Toàn Minh và Bạch Sơ Ý, hai cái tên mới dễ nghe làm sao, không phải khiến người ta rõ ràng rồi sao.
Buổi chiều tan học, như thường lệ Toàn Minh cùng Bạch Sơ Ý trở về ký túc xá, không ngờ lại gặp được Dương Niệm ở dưới lầu ký túc xá. Lúc đó cô vẫn chưa lường hết ân oán của ba người, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, cô vẫn chỉ nghĩ đơn giản rằng Dương Niệm là một đại tiểu thư chuyên bắt nạt kẻ yếu, bạn trai cô ta không muốn cô ta nữa, cho nên chỉ có thể bắt nạt một người yếu ớt như Bạch Sơ Ý.
Từ xa Toàn Minh cảm nhận được ánh mắt hạnh đầy hận thù của Dương Niệm đang nhìn chằm chằm vào hai người họ. Cô thật sự không muốn bị kéo vào trong vũng nước đục này, vì thế liền cúi đầu trốn tránh ánh mắt giống như đinh đang găm lên người mình của đối phương, tăng tốc bước nhanh kéo Bạch Sơ Ý.
Dương Niệm cho rằng Toàn Minh biết rõ tất cả mọi chuyện của Bạch Sơ Ý- cũng đúng, mỗi ngày đều ở bên cạnh nhau như vậy, làm sao có thể không biết được. Nhưng cô ta không biết rằng trong thế giới của Toàn Minh chỉ có Chung Chấp, cô không còn tâm trí để suy đoán cảm xúc và suy nghĩ của người khác nữa.
Khi thấy Toàn Minh cúi đầu muốn lẻn vào mà không bị ai phát hiện, Dương Niệm cho rằng đó là dấu hiệu của việc lương tâm cắn rứt sau khi làm chuyện sai trái, vì vậy liền ưỡn ngực hất cằm lên, như đối mặt với hai kẻ đê tiện kia, cất cao giọng nói: "Bạch Sơ Ý, cô trốn cái gì?"
Hai người đi ngang qua cô ta đều sững lại, dừng lại và quay lại nhìn Dương Niệm. Khóe môi Bạch Sơ Ý hơi nhếch lên, bình tĩnh mà tự nhiên: "Lần trước không phải đã nói rõ ràng với cô rồi sao?"
Nụ cười cực kỳ chói mắt này rơi vào trong mắt Dương Niệm, đó là một hành vi cực kỳ châm chọc- nhìn xem, cô ta thật thô lỗ, một cô gái xinh đẹp và tao nhã không phải nên rụt rè một chút sao?
“Cô rõ ràng,Duẫn Đổng vẫn cố ý tránh mặt tôi.” Dương Niệm cười lạnh, “Cô quay về nói cho với hắn, là bà đây không cần hắn., tra nam tiện nữ, các người tự giải quyết cho tốt đi.”
Câu tra nam tiện nữ này, rơi vào trong tai Toàn Minh như bị kim đâm, vô cùng khó chịu, không chịu nổi nữa, muốn giúp Bạch Sơ Ý trút giận: "Cô cũng có chút quá phận... "
Bạch Sơ Ý hiểu được suy nghĩ của Toàn Minh, nắm lấy ống tay áo của cô với vẻ phức tạp, khẽ lắc đầu, sau đó nhìn Dương Niệm bình tĩnh mà tàn nhẫn nói với cô ta: "Loại chuyện này... Cô nên tự mình nói với anh ấy thì tốt hơn."
“Bốp" một tiếng.
Toàn Minh thậm chí còn không nhìn thấy bàn tay của Dương Niệm giơ lên lướt qua mặt Bạch Sơ Ý, khi móng tay cào lên khuôn mặt nhẵn nhụi của cô, cô liền nghe thấy một âm thanh giòn tan vô cảm.
“Nếu không phải cô, Duẫn Đổng có tránh mặt tôi không!” Giọng Dương Niệm có chút mất kiểm soát.
Bạch Sơ Ý rũ mắt xuống lau mặt, cảm thấy có chút đau. Bọn họ ngay lập tức trở thành tâm điểm của đám đông, những người qua đường bắt đầu chỉ trỏ, nhưng đối với cô mà nói, không còn xấu hổ hay sợ hãi nữa, lúc cô ấy mới được vài tuổi cũng đã từng nhận được cái tát vang dội như vậy.
“Dương Niệm, cô đừng ức hiếp người quá đáng!” Vẻ kiêu ngạo của Dương Niệm hoàn toàn trái ngược với sự im lặng của Bạch Sơ Ý, Toàn Minh tức giận lựa chọn đứng về phía bạn mình.
“Cô la hét cái gì, không liên quan gì đến cô.” Dương Niệm ghét tất cả những người xung quanh Bạch Sơ Ý không vì lý do gì.
“Cô đánh người có lý không?” Toàn Minh cau mày, không khỏi nắm chặt tay đến mức đầu ngón tay tái xanh.
Đây rõ ràng là đang ăn hiếp người khác một cách trắng trợn, Toàn Minh không thích nhúng tay vào việc riêng của người khác, nhưng không có nghĩa cô ấy là loại người không muốn giúp đỡ bạn bè khi gặp khó khăn. Hơn nữa, Bạch Sơ Ý có tính cách ôn hòa thường đối xử tốt với cô, cô đều quan tâm tới các bạn cùng phòng.
“Tôi không có lý?” Dương Niệm nhướng mày, lập tức cao giọng hưng phấn, “Vậy tại sao khi bị coi thường không nghĩ tới bản thân mình có lý hay không?”
“Cái gì gọi là bị coi thường.” Giọng Toàn Minh trầm xuống, ánh mắt khóa chặt trên gương mặt không chịu khuất phục bất cứ ai của Dương Niệm.
"Cô còn giả bộ thanh thuần làm gì? Cô cho rằng hai người cùng nhau đối phó tôi thì tôi sẽ sợ sao?"
“Được rồi, đừng nói lung tung nữa.” Bạch Sơ Ý muốn ngăn cản hai người đang giương cung bạt kiếm trước mặt.
Dương Niệm không quen nhìn thấy mấy kẻ được đàn ông bao nuôi, còn trưng ra khuôn mặt ngây thơ không biết gì, vẻ mặt mỉa mai, lời lẽ bén nhọn đầy ác ý: "Không hổ là chị em tốt, đều thích tìm loại đàn ông không sạch sẽ."
Khi nghe đến câu không sạch sẽ, đầu óc Toàn Minh nổ tung, vì tức giận, cô còn hét lên: “Cái gì không sạch sẽ, Dương Niệm cô đừng có mà ăn nói lung tung!” Cô không quan tâm người khác mắng mình như thế nào, nhưng Chung Chấp là tín ngưỡng của cô, chỉ có anh, trên đời này không ai có thể chửi anh nửa câu, đối với kẻ nào bất lợi với hắn, Toàn Minh sẽ chống lại kẻ đó bằng mọi giá.
“Đương nhiên là bố của cô rồi.” Khi Dương Niệm nói điều này, từ “Ba” bật ra khỏi miệng đầy khinh bỉ và xúc phạm.
Đám đông cũng bắt đầu ồn ào.
Cô ta vốn tưởng rằng Toàn Minh vừa nói ra lời này sẽ khiến Toàn Minh thẹn quá thành giận, không ngờ Toàn Minh khi nghe thấy "Ba" này mặt mày lập tức trắng bệch, cả người căng cứng, dáng vẻ đối chọi gay gắt với người khác lập tức không còn sót lại một chút gì. Dáng vẻ này, giống như một con nhện đang giương nanh múa vuốt, đột nhiên không hề dự đoán được, lại bị chính màng tơ của mình trói chặt, hoảng sợ lui về phía sau.
Dương Niệm vốn chỉ thuận miệng nói ra mà thôi, nhưng sau khi thấy dáng vẻ sửng sốt của Toàn Minh, lập tức phản ứng lại, bình tĩnh quét qua càng ngày càng nhiều khán giả, trên mặt dần dần trở nên thăm dò trêu chọc, chán ghét, thản nhiên nói: "A, có vẻ như… Quả thực là ba cô."
"Ai, ai nói với cô như vậy..." Toàn Minh tiến lên một bước túm lấy cổ áo Dương Niệm, thân thể của cô như rơi vào động băng, chỉ có trái tim vẫn đập, nhưng hai mắt như mũi tên băng giá, bên trong còn có ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.
“Đừng có dùng đôi tay loạn luân bẩn thỉu của cô với ba cô chạm vào tôi!” Dương Niệm điên cuồng hét lên, nói ra những điều cấm ky. Cô ta không biết mình đã chạm phải cái vảy ngược của Toàn Minh, không ngừng đẩy đối phương ra xa khỏi mình, như thể Toàn Minh đã trở thành một loại khí độc bị mọi người ghét bỏ. Không ngờ, hoàn cảnh thật của Toàn Minh hóa ra còn kinh tởm hơn cô ta tưởng, hai chị em tốt bọn họ, người sau còn ghê tởm hơn kẻ trước.
"Bốp.”
Khi Dương Niệm còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị tát một cái, thân thể co quắp gần như không đứng vững, cô ta che mặt không tin, cuối cùng bật khóc nức nở, "Hu hu... Hai người... không phải ba người các ngươi... cùng nhau bắt nạt tôi!"
"Ai nói cho cô biết!"
Toàn Minh đã tưởng tượng trước rất nhiều tình huống bị phát hiện, có thể là bị bạn học của cô phát hiện ra, hàng xóm hoặc bạn bè của Chung Chấp, chỉ là cô không ngờ lại bị phát hiện bởi một người mà cô chưa từng thấy qua, gần đây mới chỉ gặp qua có vài lần. Thậm chí, còn không phải là học sinh của trường, lại có thể đứng trước mặt mọi người xé bỏ lớp mặt nạ mà khó khăn lắm cô mới ngụy trang được, không chút lưu tình nào mà xé nát nó thành từng mảnh.
Vào lúc đó, trong lòng Toàn Minh chỉ nghe thấy rõ ràng ba chữ - xong đời rồi.
Nhưng Dương Niệm lại không nghĩ như vậy, bị bạn trai bỏ rơi, bị tiện nhân lừa dối, thậm chí ngay cả chị em tốt của đối phương còn đến bắt nạt và xúc phạm cô ta, Dương Niệm cảm thấy từ khi sinh ra cô ta chưa bao giờ phải chịu một nỗi oan ức lớn như vậy. Không thể hiểu tại sao điều này lại xảy ra. Trên thế giới này vẫn còn những kẻ vô liêm sỉ như vậy, và những kẻ vô liêm sỉ này đều đang bắt nạt mình.
Cô ta muốn trả thù đám người này, cô ta muốn nhìn thấy bộ mặt xấu xí của người chị em tốt xé rách ngay tại chỗ, cô ta chỉ không chịu nổi loại người vừa bẩn vừa ô uế này còn làm bẩn báo bối của cô ta. Dương Niệm nhổ nước bọt, xoa xoa gò má đau nhức, khóe miệng cong lên thành một đường vòng cung quỷ dị, ánh mắt đe dọa lướt từ khuôn mặt tái nhợt của Toàn Minh sang Bạch Sơ Ý đang trợn mắt há hốc mồm như không tin vào mắt mình: "Dừng, còn có thể là ai được nữa?"
Vào thời điểm đó, nỗi sợ bị phơi bày hoàn toàn, nỗi sợ phải tiết lộ sự thật trước mặt bao nhiêu người, sự đau buồn và tức giận khi bị phản bội bởi những người được gọi là thân thiết, những cảm xúc tích tụ và phức tạp dồn lên đầu cô, đánh gãy khả năng tư duy của cô hết lần này đến lần khác, Toàn Minh chậm rãi quay đầu lại nhìn Bạch Sơ Ý, ánh mắt không thể tin được.
"Không có… Mình chưa từng nói với cô ta..." Bạch Sơ Ý đột nhiên cảm thấy chân mình có chút yếu ớt, cô ấy không biết làm sao mà Dương Niệm biết được. Cô ấy không tin chỉ dựa vào bức ảnh kia mà Dương Niệm có thể đoán ra được, cô ấy cắn chặt môi, giọng nói run run không giấu được nỗi sợ hãi trong lòng, côấy cảm thấy có thứ gì đó đang bay xa khỏi mình, mọi cố gắng đều vô ích, "Mình… Mình thạt sự không không nói cho ai biết... "
Loại mùi vị này thực sự quá tàn nhẫn, còn hung ác hơn cả cái tát vào mặt vừa rồi.
Từ loạn luân thu hút sự chú ý của người xem hơn nhiều so với một cái tát, bọn họ bắt đầu tàn nhẫn bàn tán, chế nhạo thậm chí lớn tiếng khinh thường mà không có ý muốn che giấu. Toàn Minh không còn sức mà giãy dụa như thế nào bị phát hiện, Bạch Sơ Ý phát hiện ra từ khi nào, cô chỉ cảm thấy mình giống như vi khuẩn sắp bị tia tử ngoại tiêu diệt rõ như ban ngày, chỉ trong vài giây đồng hồ, sẽ bị nghiền nát thành tro.
Vốn tưởng rằng mình sẽ không sợ hãi, từ lúc thu hết can đảm thổ lộ với Chung Chấp, cô đã nghĩ mình thực sự có thể buông bỏ mọi thứ và yêu. Nhưng khoảnh khắc thực sự bị vạch trần, cô nhận ra rằng mình đã đánh giá quá cao khả năng vượt qua sự yếu đuối và hèn nhát của con người.
Cả người Toàn Minh run lên, thần trí mê loạn cùng tuyệt vọng, ngay cả lửa giận cũng bị rút cạn, máu dần đông cứng lại.
Trở thành tâm điểm, bị vây xem, bị nhìn thấy, bị chế giễu, bị châm biếm.
Cô không thể chịu đựng được nữa, thực sự không thể chịu đựng được nữa.
Toàn Minh cúi đầu, nhấc chân khó khăn lui về phía sau, giống như bại tướng, hắn bại trận chỉ có thể co rúm lại trong tuyệt vọng. Nhưng mà, vừa quay đầu lại, cô đã lao vào cuộc bàn tán của một nhóm người khác, quan tâm, tò mò, khinh thường, ác ý... Toàn Minh không kịp né tránh cũng không nhịn được mà hít một hơi, chỉ cần liếc nhìn môi của những người đó, cô đã có thể đoán được những từ ngữ khiến người khác không thể chịu nổi khác sẽ bật ra, cô bịt tai lại chạy đi, trong lòng còn một tia chờ mong, hướng tới người duy nhất mình có thể cầu cứu.
Sau khi chạy đến khán đài thưa thớt của sân vận động rồi ngồi xuống, cô run rẩy lấy điện thoại di động ra, luống cuống và tuyệt vọng một lúc, nhưng mắt vẫn không thể tập trung vào màn hình, cô tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, hít vào một hơi thật sâu. Sau đó mới chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại.
Một hồi lâu.
"Toàn Toàn? Sao vậy?"
Từ trước tới nay Toàn Minh chưa từng cố kỵ điều gì, nhưng giờ phút này khi đối mặt với tình huống đặc biệt lại khiến cô thấy sợ hãi. Cô trốn trong góc im lặng này, liều mạng che miệng lại, cô muốn nói nhưng lại sợ không dám nói ra, sợ vừa nói ra sẽ thu hút những người đó, rồi lại bị những lời đồn nhảm khiến bản thân ngạt thở, không thể thở nổi cho tới chết.
"Ba... Chuyện của chúng ta... Đã bị phát hiện."
Cuối cùng cô không kìm được nữa, bật khóc thành tiếng: "Ba... Mau đến cứu con!"
Nhưng cho dù cô ta có thất vọng về mặt tình cảm như thế nào, cô ta cũng phải đối với Bạch Sơ Ý giống như một công chúa kiêu ngạo, cao quý, để cho Bạch Sơ Ý không dám nhìn thẳng vào mắt của cô ta.
Loại người này nên bị chết chìm trong nước bọt của mọi người, để mọi người biết đằng sau bỏ bọc đơn thuần vô hại là một linh hồn xấu xí đáng ghê tởm tới mức nào.
Vì Dương Niệm là học sinh của trường khác nên mỗi lần cô ta chỉ có thể đến trường này một mình, bản thân phải chiến đấu một mình nên cô ta vẫn có chút lo lắng, dù sao đây cũng là địa bàn của người ta. Cô ta cũng không thần thông quảng đại đến mức, bất cứ lúc nào cũng nắm rõ được hành tung của Bạch Sơ Ý hay Duẫn Đổng, vì vậy cách đơn giản và dễ dàng nhất chính là mỗi ngày cô ta đều đợi ở chỗ này, ôm cây đợi thỏ.
Mà cách này, thường thường có thể đợi được hai người.
Chung Toàn Minh và Bạch Sơ Ý, hai cái tên mới dễ nghe làm sao, không phải khiến người ta rõ ràng rồi sao.
Buổi chiều tan học, như thường lệ Toàn Minh cùng Bạch Sơ Ý trở về ký túc xá, không ngờ lại gặp được Dương Niệm ở dưới lầu ký túc xá. Lúc đó cô vẫn chưa lường hết ân oán của ba người, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, cô vẫn chỉ nghĩ đơn giản rằng Dương Niệm là một đại tiểu thư chuyên bắt nạt kẻ yếu, bạn trai cô ta không muốn cô ta nữa, cho nên chỉ có thể bắt nạt một người yếu ớt như Bạch Sơ Ý.
Từ xa Toàn Minh cảm nhận được ánh mắt hạnh đầy hận thù của Dương Niệm đang nhìn chằm chằm vào hai người họ. Cô thật sự không muốn bị kéo vào trong vũng nước đục này, vì thế liền cúi đầu trốn tránh ánh mắt giống như đinh đang găm lên người mình của đối phương, tăng tốc bước nhanh kéo Bạch Sơ Ý.
Dương Niệm cho rằng Toàn Minh biết rõ tất cả mọi chuyện của Bạch Sơ Ý- cũng đúng, mỗi ngày đều ở bên cạnh nhau như vậy, làm sao có thể không biết được. Nhưng cô ta không biết rằng trong thế giới của Toàn Minh chỉ có Chung Chấp, cô không còn tâm trí để suy đoán cảm xúc và suy nghĩ của người khác nữa.
Khi thấy Toàn Minh cúi đầu muốn lẻn vào mà không bị ai phát hiện, Dương Niệm cho rằng đó là dấu hiệu của việc lương tâm cắn rứt sau khi làm chuyện sai trái, vì vậy liền ưỡn ngực hất cằm lên, như đối mặt với hai kẻ đê tiện kia, cất cao giọng nói: "Bạch Sơ Ý, cô trốn cái gì?"
Hai người đi ngang qua cô ta đều sững lại, dừng lại và quay lại nhìn Dương Niệm. Khóe môi Bạch Sơ Ý hơi nhếch lên, bình tĩnh mà tự nhiên: "Lần trước không phải đã nói rõ ràng với cô rồi sao?"
Nụ cười cực kỳ chói mắt này rơi vào trong mắt Dương Niệm, đó là một hành vi cực kỳ châm chọc- nhìn xem, cô ta thật thô lỗ, một cô gái xinh đẹp và tao nhã không phải nên rụt rè một chút sao?
“Cô rõ ràng,Duẫn Đổng vẫn cố ý tránh mặt tôi.” Dương Niệm cười lạnh, “Cô quay về nói cho với hắn, là bà đây không cần hắn., tra nam tiện nữ, các người tự giải quyết cho tốt đi.”
Câu tra nam tiện nữ này, rơi vào trong tai Toàn Minh như bị kim đâm, vô cùng khó chịu, không chịu nổi nữa, muốn giúp Bạch Sơ Ý trút giận: "Cô cũng có chút quá phận... "
Bạch Sơ Ý hiểu được suy nghĩ của Toàn Minh, nắm lấy ống tay áo của cô với vẻ phức tạp, khẽ lắc đầu, sau đó nhìn Dương Niệm bình tĩnh mà tàn nhẫn nói với cô ta: "Loại chuyện này... Cô nên tự mình nói với anh ấy thì tốt hơn."
“Bốp" một tiếng.
Toàn Minh thậm chí còn không nhìn thấy bàn tay của Dương Niệm giơ lên lướt qua mặt Bạch Sơ Ý, khi móng tay cào lên khuôn mặt nhẵn nhụi của cô, cô liền nghe thấy một âm thanh giòn tan vô cảm.
“Nếu không phải cô, Duẫn Đổng có tránh mặt tôi không!” Giọng Dương Niệm có chút mất kiểm soát.
Bạch Sơ Ý rũ mắt xuống lau mặt, cảm thấy có chút đau. Bọn họ ngay lập tức trở thành tâm điểm của đám đông, những người qua đường bắt đầu chỉ trỏ, nhưng đối với cô mà nói, không còn xấu hổ hay sợ hãi nữa, lúc cô ấy mới được vài tuổi cũng đã từng nhận được cái tát vang dội như vậy.
“Dương Niệm, cô đừng ức hiếp người quá đáng!” Vẻ kiêu ngạo của Dương Niệm hoàn toàn trái ngược với sự im lặng của Bạch Sơ Ý, Toàn Minh tức giận lựa chọn đứng về phía bạn mình.
“Cô la hét cái gì, không liên quan gì đến cô.” Dương Niệm ghét tất cả những người xung quanh Bạch Sơ Ý không vì lý do gì.
“Cô đánh người có lý không?” Toàn Minh cau mày, không khỏi nắm chặt tay đến mức đầu ngón tay tái xanh.
Đây rõ ràng là đang ăn hiếp người khác một cách trắng trợn, Toàn Minh không thích nhúng tay vào việc riêng của người khác, nhưng không có nghĩa cô ấy là loại người không muốn giúp đỡ bạn bè khi gặp khó khăn. Hơn nữa, Bạch Sơ Ý có tính cách ôn hòa thường đối xử tốt với cô, cô đều quan tâm tới các bạn cùng phòng.
“Tôi không có lý?” Dương Niệm nhướng mày, lập tức cao giọng hưng phấn, “Vậy tại sao khi bị coi thường không nghĩ tới bản thân mình có lý hay không?”
“Cái gì gọi là bị coi thường.” Giọng Toàn Minh trầm xuống, ánh mắt khóa chặt trên gương mặt không chịu khuất phục bất cứ ai của Dương Niệm.
"Cô còn giả bộ thanh thuần làm gì? Cô cho rằng hai người cùng nhau đối phó tôi thì tôi sẽ sợ sao?"
“Được rồi, đừng nói lung tung nữa.” Bạch Sơ Ý muốn ngăn cản hai người đang giương cung bạt kiếm trước mặt.
Dương Niệm không quen nhìn thấy mấy kẻ được đàn ông bao nuôi, còn trưng ra khuôn mặt ngây thơ không biết gì, vẻ mặt mỉa mai, lời lẽ bén nhọn đầy ác ý: "Không hổ là chị em tốt, đều thích tìm loại đàn ông không sạch sẽ."
Khi nghe đến câu không sạch sẽ, đầu óc Toàn Minh nổ tung, vì tức giận, cô còn hét lên: “Cái gì không sạch sẽ, Dương Niệm cô đừng có mà ăn nói lung tung!” Cô không quan tâm người khác mắng mình như thế nào, nhưng Chung Chấp là tín ngưỡng của cô, chỉ có anh, trên đời này không ai có thể chửi anh nửa câu, đối với kẻ nào bất lợi với hắn, Toàn Minh sẽ chống lại kẻ đó bằng mọi giá.
“Đương nhiên là bố của cô rồi.” Khi Dương Niệm nói điều này, từ “Ba” bật ra khỏi miệng đầy khinh bỉ và xúc phạm.
Đám đông cũng bắt đầu ồn ào.
Cô ta vốn tưởng rằng Toàn Minh vừa nói ra lời này sẽ khiến Toàn Minh thẹn quá thành giận, không ngờ Toàn Minh khi nghe thấy "Ba" này mặt mày lập tức trắng bệch, cả người căng cứng, dáng vẻ đối chọi gay gắt với người khác lập tức không còn sót lại một chút gì. Dáng vẻ này, giống như một con nhện đang giương nanh múa vuốt, đột nhiên không hề dự đoán được, lại bị chính màng tơ của mình trói chặt, hoảng sợ lui về phía sau.
Dương Niệm vốn chỉ thuận miệng nói ra mà thôi, nhưng sau khi thấy dáng vẻ sửng sốt của Toàn Minh, lập tức phản ứng lại, bình tĩnh quét qua càng ngày càng nhiều khán giả, trên mặt dần dần trở nên thăm dò trêu chọc, chán ghét, thản nhiên nói: "A, có vẻ như… Quả thực là ba cô."
"Ai, ai nói với cô như vậy..." Toàn Minh tiến lên một bước túm lấy cổ áo Dương Niệm, thân thể của cô như rơi vào động băng, chỉ có trái tim vẫn đập, nhưng hai mắt như mũi tên băng giá, bên trong còn có ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.
“Đừng có dùng đôi tay loạn luân bẩn thỉu của cô với ba cô chạm vào tôi!” Dương Niệm điên cuồng hét lên, nói ra những điều cấm ky. Cô ta không biết mình đã chạm phải cái vảy ngược của Toàn Minh, không ngừng đẩy đối phương ra xa khỏi mình, như thể Toàn Minh đã trở thành một loại khí độc bị mọi người ghét bỏ. Không ngờ, hoàn cảnh thật của Toàn Minh hóa ra còn kinh tởm hơn cô ta tưởng, hai chị em tốt bọn họ, người sau còn ghê tởm hơn kẻ trước.
"Bốp.”
Khi Dương Niệm còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị tát một cái, thân thể co quắp gần như không đứng vững, cô ta che mặt không tin, cuối cùng bật khóc nức nở, "Hu hu... Hai người... không phải ba người các ngươi... cùng nhau bắt nạt tôi!"
"Ai nói cho cô biết!"
Toàn Minh đã tưởng tượng trước rất nhiều tình huống bị phát hiện, có thể là bị bạn học của cô phát hiện ra, hàng xóm hoặc bạn bè của Chung Chấp, chỉ là cô không ngờ lại bị phát hiện bởi một người mà cô chưa từng thấy qua, gần đây mới chỉ gặp qua có vài lần. Thậm chí, còn không phải là học sinh của trường, lại có thể đứng trước mặt mọi người xé bỏ lớp mặt nạ mà khó khăn lắm cô mới ngụy trang được, không chút lưu tình nào mà xé nát nó thành từng mảnh.
Vào lúc đó, trong lòng Toàn Minh chỉ nghe thấy rõ ràng ba chữ - xong đời rồi.
Nhưng Dương Niệm lại không nghĩ như vậy, bị bạn trai bỏ rơi, bị tiện nhân lừa dối, thậm chí ngay cả chị em tốt của đối phương còn đến bắt nạt và xúc phạm cô ta, Dương Niệm cảm thấy từ khi sinh ra cô ta chưa bao giờ phải chịu một nỗi oan ức lớn như vậy. Không thể hiểu tại sao điều này lại xảy ra. Trên thế giới này vẫn còn những kẻ vô liêm sỉ như vậy, và những kẻ vô liêm sỉ này đều đang bắt nạt mình.
Cô ta muốn trả thù đám người này, cô ta muốn nhìn thấy bộ mặt xấu xí của người chị em tốt xé rách ngay tại chỗ, cô ta chỉ không chịu nổi loại người vừa bẩn vừa ô uế này còn làm bẩn báo bối của cô ta. Dương Niệm nhổ nước bọt, xoa xoa gò má đau nhức, khóe miệng cong lên thành một đường vòng cung quỷ dị, ánh mắt đe dọa lướt từ khuôn mặt tái nhợt của Toàn Minh sang Bạch Sơ Ý đang trợn mắt há hốc mồm như không tin vào mắt mình: "Dừng, còn có thể là ai được nữa?"
Vào thời điểm đó, nỗi sợ bị phơi bày hoàn toàn, nỗi sợ phải tiết lộ sự thật trước mặt bao nhiêu người, sự đau buồn và tức giận khi bị phản bội bởi những người được gọi là thân thiết, những cảm xúc tích tụ và phức tạp dồn lên đầu cô, đánh gãy khả năng tư duy của cô hết lần này đến lần khác, Toàn Minh chậm rãi quay đầu lại nhìn Bạch Sơ Ý, ánh mắt không thể tin được.
"Không có… Mình chưa từng nói với cô ta..." Bạch Sơ Ý đột nhiên cảm thấy chân mình có chút yếu ớt, cô ấy không biết làm sao mà Dương Niệm biết được. Cô ấy không tin chỉ dựa vào bức ảnh kia mà Dương Niệm có thể đoán ra được, cô ấy cắn chặt môi, giọng nói run run không giấu được nỗi sợ hãi trong lòng, côấy cảm thấy có thứ gì đó đang bay xa khỏi mình, mọi cố gắng đều vô ích, "Mình… Mình thạt sự không không nói cho ai biết... "
Loại mùi vị này thực sự quá tàn nhẫn, còn hung ác hơn cả cái tát vào mặt vừa rồi.
Từ loạn luân thu hút sự chú ý của người xem hơn nhiều so với một cái tát, bọn họ bắt đầu tàn nhẫn bàn tán, chế nhạo thậm chí lớn tiếng khinh thường mà không có ý muốn che giấu. Toàn Minh không còn sức mà giãy dụa như thế nào bị phát hiện, Bạch Sơ Ý phát hiện ra từ khi nào, cô chỉ cảm thấy mình giống như vi khuẩn sắp bị tia tử ngoại tiêu diệt rõ như ban ngày, chỉ trong vài giây đồng hồ, sẽ bị nghiền nát thành tro.
Vốn tưởng rằng mình sẽ không sợ hãi, từ lúc thu hết can đảm thổ lộ với Chung Chấp, cô đã nghĩ mình thực sự có thể buông bỏ mọi thứ và yêu. Nhưng khoảnh khắc thực sự bị vạch trần, cô nhận ra rằng mình đã đánh giá quá cao khả năng vượt qua sự yếu đuối và hèn nhát của con người.
Cả người Toàn Minh run lên, thần trí mê loạn cùng tuyệt vọng, ngay cả lửa giận cũng bị rút cạn, máu dần đông cứng lại.
Trở thành tâm điểm, bị vây xem, bị nhìn thấy, bị chế giễu, bị châm biếm.
Cô không thể chịu đựng được nữa, thực sự không thể chịu đựng được nữa.
Toàn Minh cúi đầu, nhấc chân khó khăn lui về phía sau, giống như bại tướng, hắn bại trận chỉ có thể co rúm lại trong tuyệt vọng. Nhưng mà, vừa quay đầu lại, cô đã lao vào cuộc bàn tán của một nhóm người khác, quan tâm, tò mò, khinh thường, ác ý... Toàn Minh không kịp né tránh cũng không nhịn được mà hít một hơi, chỉ cần liếc nhìn môi của những người đó, cô đã có thể đoán được những từ ngữ khiến người khác không thể chịu nổi khác sẽ bật ra, cô bịt tai lại chạy đi, trong lòng còn một tia chờ mong, hướng tới người duy nhất mình có thể cầu cứu.
Sau khi chạy đến khán đài thưa thớt của sân vận động rồi ngồi xuống, cô run rẩy lấy điện thoại di động ra, luống cuống và tuyệt vọng một lúc, nhưng mắt vẫn không thể tập trung vào màn hình, cô tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, hít vào một hơi thật sâu. Sau đó mới chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại.
Một hồi lâu.
"Toàn Toàn? Sao vậy?"
Từ trước tới nay Toàn Minh chưa từng cố kỵ điều gì, nhưng giờ phút này khi đối mặt với tình huống đặc biệt lại khiến cô thấy sợ hãi. Cô trốn trong góc im lặng này, liều mạng che miệng lại, cô muốn nói nhưng lại sợ không dám nói ra, sợ vừa nói ra sẽ thu hút những người đó, rồi lại bị những lời đồn nhảm khiến bản thân ngạt thở, không thể thở nổi cho tới chết.
"Ba... Chuyện của chúng ta... Đã bị phát hiện."
Cuối cùng cô không kìm được nữa, bật khóc thành tiếng: "Ba... Mau đến cứu con!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.