Toàn Phúc Hoa Dạ

Chương 20: Nở rộ

Hoa Đăng Kinh Lộc

01/11/2024

Nhìn thấy dáng vẻ của Toàn Minh như lâm đại địch, Sầm An quệt quệt mũi một cái, thở dài một cách sâu xa: "Đừng căng thẳng, anh đang khen em từ tận đáy lòng đó, nhưng anh thấy hình như em giống như đang rất sợ hãi." Cậu ta vừa dứt lời vừa kéo cơ thể cứng ngắc của Toàn Minh quay lại, đi đến nơi có ánh sáng mới dừng lại.

"Sao em không thoải mái thế?" Sầm An với thân hình cao lớn cong lưng xuống, chống hai tay trên đầu gối để nhìn thẳng vào mắt cô, giọng điệu rất ôn hòa.

Hả?

Toàn Minh ngẩng mạnh đầu lên, dường như trong mắt vẫn còn lóe lên giọt nước mắt trong suốt. Cô mở to mắt ra nhìn cậu ta, ánh mắt khiếp đảm, yếu ớt, dáng vẻ khiến người khác yêu thương khiến đầu quả tim của Sầm An run cả lên.

Trong ấn tượng của cậu ta, mỗi khi cô trao đổi với cậu ta đều là dáng vẻ khéo léo nhưng xa cách, cho đến tận bây giờ, cậu ta vẫn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt bất lực của Toàn Minh như vậy, giữa sự bất an và khủng hoảng, dường như cô vẫn đang kiếm tìm điều gì đó, chỉ một ánh mắt thôi đã khơi dậy ý muốn bảo vệ của người đàn ông rồi.

Cô đàn em này thật sự đáng yêu quá.

Ừm.

Cậu ta im lặng một lúc rồi ngẫm nghĩ, nói: "Này... vừa rồi có phải anh dọa em rồi hay không?"

Toàn Minh không hiểu rõ cho nên chỉ nhìn cậu ta, đôi lông mi run rẩy vì lạnh giống như đang chìm trong dòng nước.

"Vừa mới nãy anh chỉ muốn nhắc em chú ý an toàn... Sau đó anh lại thấy em bỗng nhiên không nói gì, anh đã muốn hỏi em có phải đang sợ hay không." Sầm An thở dài vừa dài vừa nặng, "Sau đó anh hơi vội vàng, bởi vì phải đi lấy quần áo cho nhanh."

Toàn Minh muốn nói lại thôi, khuôn mặt cô trắng đến mức không ra giống gì. Nhìn thấy cô im lặng không nói lời nào, cậu ta dùng ngón tay nhẹ gõ lên đầu của cô: "Em ấy, đang suy nghĩ miên man cái gì vậy?"

"Vậy... Vậy câu cuối cùng kia của anh... Là có ý gì..." Toàn Minh siết chặt di động trong tay, lặng lẽ bỏ ra sau lưng, giấu đi, cô vẫn nhìn chằm chằm từng động tác của Sầm An không hề lơi lỏng.

"Ặc, chỉ là khen em thôi, khen em rất đáng yêu mà. Anh thấy có vẻ như em rất sợ hãi, muốn khen em để thay đổi không khí một chút..." Sầm An xấu hổ gãi đầu, cười gượng ha ha mấy cái, "Thật sự anh không có suy nghĩ gì khác với em cả... Bỏ đi, em không thoải mái thì trực tiếp quay về đi, chuyện quần áo để anh đi lấy.”

Bây giờ đã ở chỗ có ánh sáng, cuối cùng cô cũng dám nhìn thẳng vào Sầm An, không phải là khuôn mặt tà ác vặn vẹo như trong tưởng tượng của cô mà là một khuôn mặt rất hiền hòa, ánh mắt cậu ta rất sạch sẽ, trong suốt, hai tròng mắt đen thui sáng bóng rực rỡ.

Toàn Minh vẫn không dám thả lỏng, chẳng lẽ vừa nãy cô cảm thấy tay chân cứng ngắc và giọng điệu không mang ý tốt của cậu ta đều là ảo tưởng do cô tự tưởng tượng trong trạng thái sợ hãi và bóng tối sao? Là cô lo lắng quá nhiều à?

Thấy cả người Toàn Minh vẫn căng thẳng đề phòng, ánh mắt nghi ngờ vẫn không rời bản thân mình, giống như là định không buông tha cho bất cứ chỗ khả nghi nào trên người cậu ta. Không hiểu tại sao ngược lại Sầm An lại cất tiếng cười: "Chờ chút... Đừng nói là em xem anh là người xấu chứ? Anh vẫn cứ cho là em sợ tối, cho nên là từ nãy đến giờ em đang sợ anh đó hả?"

Toàn Minh liếc nhìn một đám sinh viên đi ngang qua ở cách đó không xa rồi mới nhìn Sầm An, từ tốn gật đầu một cách thận trọng.

"..."

Sầm An dở khóc dở cười, vỗ vỗ trán, bất đắc dĩ đứng tại chỗ cười thành tiếng: "Người đẹp... chị gái à... em thật sự không phải là loại người như vậy, vừa rồi dọa đến em rồi, anh xin lỗi."

Vừa nhìn thấy bóng tối phía sau lưng của Sầm An, chỗ mới khiến cô run sợ kia, trong lòng Toàn Minh vẫn còn sợ hãi, cô chỉ khẽ cất lời, dường như giọng cô vẫn còn đang run rẩy: "Vậy... chuyện quần áo, làm phiền đàn anh, em đi về trước."

"Ừ, đi về cẩn thận nhé."

Cô vội vàng quay người đi, cả đoạn đường đều chạy chậm, không dám quay đầu lại, bàn tay đang cầm điện thoại, lúc cô đang căng thẳng bất giác càng dùng sức hơn, siết ra một dấu đo đỏ, trên màn hình cũng có sương mờ do mồ hôi trong lòng bàn tay rịn ra.

Bây giờ cô đang rất cần đến một nơi có nhiều người... Những bạn cùng kí túc xá chắc vẫn còn đang ở buổi liên hoan... Vậy cô vẫn nên đi vào trong đó.

Trái tim Toàn Minh vẫn đập điên cuồng, cô cúi đầu cắn chặt môi dưới, bỗng nhiên cảm thấy rất uất ức, rất tủi thân. Sau khi trải qua một trận lo lắng hãi hùng như vậy, cô rất muốn gặp Chung Chấp, cho dù nghe tiếng anh một chút thôi cũng được.

Cô gọi cho Chung Chấp liên tiếp mấy cuộc điện thoại nhưng đầu dây bên kia vẫn chỉ có tiếng tút tút, mãi không có ai bắt máy. Khi dưới mi mắt đã tích tụ nước mắt một lúc lâu, sắp tràn ra khỏi mi thì có một đám người cười cười nói nói đi tới, cô cố nén sự khó chịu trong lòng mà nghẹn hết nước mắt lại.

Toàn Minh kiềm chế cảm giác muốn khóc rồi quay lại hậu trường, chẳng bao lâu thì lại gặp phải Sầm An, hai người thản nhiên chào hỏi nhau một chút, âm nhạc trên sân khấu vang lên ồn ã, những sinh viên đi tới đi lui đều là những người đã lên sân khấu hoặc chuẩn bị lên sân khấu, cảm giác bất an trong lòng cô dường như cũng tan đi một chút.

Khi buổi liên hoan kết thúc đã hơn chín rưỡi, những nhân viên công tác cần phải chụp ảnh lưu niệm như thường lệ, sau khi vội vàng chụp ảnh xong, cô lấy di động ra thì thấy liên tiếp bảy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều do Chung Chấp gọi đến.

Nhất định là bởi vì trong hội trường ồn ào quá nên cô không nghe thấy, Toàn Minh vội vàng gọi lại, không ngờ sau khi gọi mấy cuộc vẫn không có ai nghe.

Trong lòng cô co rút một cái, sau đó giống như có những cây kim mảnh đâm đầy vào trong đó, lưng cô bỗng dưng lạnh hẳn, Chung Chấp, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao.



Cô cắn răng một cái, nhờ bạn cùng phòng lặng lẽ ký tên vào kí túc xá rồi dứt khoát ra khỏi trường, bắt xe về nhà.

Lúc Toàn Minh về đến nhà, trong nhà im ắng, cô cẩn thận đẩy cửa phòng Chung Chấp ra, bước đến gần thì thấy hình như Chung Chấp đã ngủ rồi. Cô thở dài thượt một cái, trái tim bị treo lên cuối cùng cũng hạ xuống.

Cô không bật đèn, chỉ lay lay Chung Chấp: "Ba... Con vội vàng trở về, ba tìm con làm gì vậy..."

Lời còn chưa dứt cô đã ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc trên người Chung Chấp, cô loáng thoáng đoán ra được gì đó, đen mặt, nghiêm mặt lại quay người bật đèn lên, xốc chăn của anh lên, nhìn một cái thì thấy quả nhiên anh vẫn còn mặc áo khoác mà trực tiếp nằm luôn.

Ánh sáng chói mắt kích thích khiến Chung Chấp cau mày nhưng anh vẫn không tỉnh.

Vốn dĩ đang vô cùng lo lắng, hốt hoảng lo sợ khiến cô giống như một quả địa lôi, lập tức nổ bùng trong nháy mắt, giận không thể át, nổi trận lôi đình, những cảm xúc bị dồn nén trong suốt cả ngày hôm nay bùng nổ như núi lửa trong khoảnh khắc này.

Mệt cô còn lo lắng như vậy, gấp gáp chạy về, rồi rốt cuộc lại là uống rượu hả?!

Cút mẹ nó đi, đồ chết tiệt!! Đàn ông thối!

Cút đi!!

Cô đá cửa bước đi, quay về lại phòng mình, sau khi rầu rĩ nổi giận một hồi mới nhớ đến Chung Chấp còn chưa cởi áo khoác đã ngủ có thể sẽ không ngủ ngon, lại mềm lòng, cô lại tự thỏa hiệp với bản thân mình.

Vừa bước vào phòng của Chung Chấp, Toàn Minh chợt nghe thấy một tiếng "Toàn Toàn" mỏng manh, rất khẽ, sau khi bật đèn lên, Chung Chấp lại bất an gọi cô một tiếng nữa.

"Ba, cởi quần áo ra đã rồi ngủ tiếp." Vốn cô định dìu anh dậy khỏi giường, nhưng trong khoảnh khắc chạm vào trán anh, cô lại sợ đến mức rụt cả tay lại.

Sao lại nóng như vậy chứ?

Chẳng lẽ... Cô lại đưa tay ra đặt nhẹ lên trên trán Chung Chấp, nhiệt độ cao dọa người. Chung Chấp vẫn nhắm nghiền hai mắt, nhíu mày, dường như vẫn đang bị bóng đè nặng nề. Toàn Minh lại nâng tay anh lên ngửi ngửi trong tròng bàn tay anh, quả nhiên, đúng là mùi rượu đó.

Chung Chấp phát sốt, như vậy, mùi rượu đó không phải là do anh uống rượu mà là anh dùng rượu lau người để hạ sốt. Giống như có một nơi mềm mại nào đó trong tim bị chạm vào, giọng Toàn Minh lập tức trở nên dịu dàng, cô ngồi bên cạnh anh, khẽ giọng nhỏ nhẹ nói: "Ba, ba sốt rồi, chúng ta đi bệnh viện."

Quanh người anh như có ngọn lửa đang cháy, cô vỗ về hai má nóng ran của anh, trước đó cho dù là giận dữ hay lo lắng, khi nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt bất lực của anh lúc bị bệnh thì đều đã tan thành mây khói. Cô lại vỗ về hai má nóng rẫy của anh, Chung Chấp mơ mơ màng màng, cảm nhận được cô đụng vào nên bỗng chốc mở mắt ra, duỗi tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô.

"Con đã về rồi..." Anh mở mắt ra một cách khó khăn, khuôn mặt tuấn tú hơi tiều tụy.

Toàn Minh ngồi xuống nhìn thẳng vào anh, vuốt tóc anh, kiên nhẫn lặp lại lời nói trước đó một lần nữa: "Ba sốt rồi, chúng ta đi bệnh viện đi."

"Không cần." Giọng Chung Chấp khàn khàn yếu ớt, mang theo âm mũi nhè nhẹ, nghe vào cảm giác có ý làm nũng.

"Nhưng mà ba bệnh rồi." Toàn Minh kiên nhẫn, dịu dàng nói.

"Ba đã đi rồi, bây giờ con ở đây với ba một lúc... Được không?"

Tiếng "được không" này, khi nghe thấy,  trong lòng Toàn Minh run lên, mặt cô khẽ rung động, lời nói của Chung Chấp như chiếc lông chim mềm mại vừa nhẹ nhàng rơi xuống dòng sông lòng cô, tạo thành gợn sóng lăn tăn."

Toàn Minh chủ động cởi áo khoác, ngoan ngoãn leo lên giường chui vào trong lòng anh, nằm xuống ôm anh. Cô từ bên ngoài quay về vẫn còn mang cảm giác rét lạnh của đêm mùa Đông, đối với Chung Chấp cả người đang nóng như lửa mà nói cô giống như một khối băng nhỏ mềm mại bên cạnh vậy.

Đối với khối băng chủ động dâng lên, Chung Chấp quay người ôm eo cô, siết chặt cô trong lòng, đặt cằm nơi hõm cổ mát rượi của cô, cơ thể mềm mại khi ôm vô cùng thoải mái, vô cùng thỏa mãn.

"Ba cởi áo khoác ra đi." Toàn Minh đẩy đẩy ngực anh, cảm nhận được hơi thở nặng nề nóng rát của anh thì nhẹ giọng nói.

"Ừ." Chung Chấp rất nghe lời, áp dụng ý kiến của Toàn Minh. Sau khi cởi chiếc áo khoác nặng nề ra, anh lại siết chặt cánh tay ôm cô một lần nữa.

"Như vậy rất thoải mái." Anh từ từ nhắm hai mắt, ôm Toàn Minh lành lạnh thơm thơm, hít một hơi thật sâu như có vẻ vội vàng, cảm giác tươi mát, thỏa mãn, hãi lòng, thư thái vô cùng.

"Ba đi bệnh viện lúc nào?"

"... Lúc gọi điện thoại cho con." Anh ấp úng nói, hơi thở khe khẽ lướt qua vành tai và cổ cô, ngưa ngứa.

Một cảm giác áy náy mãnh liệt trào dâng trong lòng Toàn Minh, có hàng vạn cảm xúc chắn trong ngực, vốn dĩ cô muốn nhào vào trong lòng Chung Chấp tìm kiếm sự an ủi, nhưng mà bây giờ nhìn có vẻ anh còn yếu ớt, còn cần sự giúp đỡ hơn cô.



Tay cô xuyên qua những sợi tóc của Chung Chấp, đỡ đầu anh ra khỏi hõm cổ mình, sau đó lẳng lặng nhìn anh như thế.

Chung Chấp ngước mắt nhìn lên như đang bất mãn, ánh mắt còn mang vẻ lười nhác nhưng cũng rất sáng. Một chút hương rượu nhàn nhạt vẫn còn quanh quẩn giữa hai người giống như độc dược thúc tình vậy. Chung Chấp bất cẩn va vào ánh mắt chuyên chú của cô, bỗng chốc tim anh đập nhanh hơn, hô hấp nóng rực, nằm sát nhau thân mật như vậy, tứ chi dường như cũng bắt đầu khô nóng khó hiểu, ngay cả màu mắt cũng trở nên tối hơn vài phần.

Anh bất giác tìm qua đôi môi mỏng lành lạnh của cô, khẽ cắn, mút vào, lại một lần nữa ôm sát lấy eo cô, sau đó dùng tiếng nói vô cùng khàn khàn khẽ nói vào tai cô: "Như vậy lại càng thoải mái hơn."

Anh chủ động khiến cho Toàn Minh khẽ sững sờ, hoảng hốt, sau một lúc lâu, trên mặt cô mới nổi lên một ráng hồng. Bàn tay Chung Chấp cọ sát vào quần áo mỏng manh phía sau lưng cô, trượt theo xương sống từ dưới lên trên, cuối cùng dừng trên da thịt trần trụi lạnh lạnh như ngọc phía sau cổ cô.

Nhiệt độ nóng bỏng của bàn tay anh giống như có điện, dọc theo làn da nhanh chóng lan từ sau gáy đến toàn thân, khiến cơ thể cô cũng nóng bừng lên, ngay cả tứ chi cũng vừa tê dại vừa ngứa.

"Vừa nãy con gọi điện thoại cho ba, ba không nhận, con còn vô cùng lo lắng cho ba." Toàn Minh vùi đầu trong ngực anh, nói một cách tủi thân, nắm góc áo anh không chịu nhìn lên.

"Ba không nghe thấy, ba bị bệnh."

"Sau khi quay về nhìn thấy, con lại ngửi thấy mùi rượu, còn tưởng là ba uống say, rất giận." Toàn Minh dán vào ngực Chung Chấp, giọng hơi rầu rĩ.

Chung Chấp lại miễn cưỡng mở miệng: "Ba bị bệnh."

"Con biết ba bị bệnh! Cho bên bây giờ con cũng đang rất lo lắng!" Toàn Minh cọ cọ ngẩng đầu lên, cất cao giọng.

"Con nói nhỏ một chút, đầu ba choáng quá." Nói xong, Chung Chấp nhắm mắt lại, vòng tay lại siết Toàn Minh càng chặt hơn.

"...Vâng." Toàn Minh ngoan ngoãn hạ giọng xuống, rồi lại rút bàn tay có thể hoạt động được của mình ra, dán lên trán anh thử nhiệt độ.

"Bây giờ đỡ hơn nhiều rồi." Chung Chấp từ từ nhắm hai mắt nói, dường như là đang đáp lại sự thân cận của cô. Trong thoáng chốc, anh cảm thấy tựa như trên trán có gì đó mềm mại, lạnh lẽo đụng vào, sau đó đến chóp mũi, má, đôi môi.

Toàn Minh đang đỡ lấy mặt anh mà hôn, giống như muốn hôn cho tan hết cơn nóng trên người anh, dường như còn mang theo cả hương thơm ngát ngòn ngọt nhưng không ngấy của rượu, mê đắm, ngọt ngào, dường như khiến anh đắm chìm trong hơi thở của cô, cả người như nhũn ra.

Một ngọn lửa nào đó trong cơ thể Chung Chấp cũng bị cô khơi lên, toàn thân ở trong ở ngoài đều dao động giữa băng và lửa. Bàn tay Chung Chấp không an phận chạy dọc sau gáy, sau lưng cô, rồi sau đó lại đi lên, nâng ót cô rồi hôn thẳng xuống không hề chần chừ.

"Ưm..." Toàn Minh ngoan ngoãn nhắm mắt lại, lông mi run run như cánh bướm, trên mặt vẫn là ráng đỏ hồng như những ngọn lửa quyến rũ.

Chung Chấp cạy mở hàm răng cô, đầu lưỡi linh hoạt chui vào, cướp lấy hương thơm mong nhớ đã lâu. Một tay Toàn Minh luồn qua những sợi tóc mềm mại của anh, uốn người muốn dán lại gần anh hơn nữa. Toàn Minh phối hợp như vậy khiến trái tim anh cũng rơi vào trong tình cảm dịu dàng.

Hơi thở nóng rực của hai người đan xen với nhau, nụ hôn ướt át trêu chọc nhau, ngọn lửa trong cơ thể nóng bừng lên, lý trí dần dần tan rã trong ngọn lửa tình dục kiều diễm. Nụ hôn triền miên mang tính xâm lược giống như đang giải tỏa những áp lực đã đè nén từ lâu, dường như mang đi tất cả mọi năng lực tự xuy sét, thính giác, thị giác của cô, chỉ còn lại xúc giác càng lúc càng nhạy cảm.

Chung Chấp thả đôi môi đỏ bừng khó có thể hô hấp của Toàn Minh ra, cô nhân cơ hội này hít sâu một hơi, ngực phập phồng mạnh mẽ, bàn tay lạnh lẽo bé nhỏ luồn theo góc áo chui vào trong quần áo của anh, giúp anh tháo thắt lưng, cô dán bên tai anh nhẹ giọng nói: "Chúng ta thử một lần đi."

Không biết là do lời nói của Toàn Minh hay là bàn tay cô, cơ thể của Chung Chấp bất giác run một chút. Toàn Minh biết, tâm ma của Chung Chấp vẫn chưa hoàn toàn tan biến, nếu như cô không chủ động, có thể Chung Chấp sẽ thật sự không ra tay.

Cô lại cúi đầu dán đôi môi mình lên khuôn ngực nóng rẫy của anh, đôi môi ẩm ướt mang theo cảm giác man mát, từng tấc từng tấc đầu lưỡi lướt qua ngực và đường cổ của anh. Chung Chấp nặng nề hừ nhẹ một tiếng, bắt lấy bàn tay linh hoạt của cô, sau đó xoay người chống phía trên cô, nhìn cô từ trên xuống, trong đồng tử màu đen như mực là một vùng nước sâu và rộng.

Bóng cơ thể Chung Chấp hắt trên người cô, hai má Toàn Minh bỗng dưng đỏ lên, cô buông mắt xuống nghiêng mặt đi, tim đập loạn nhịp, cơ thể cũng dần siết chặt lại, trở nên mẫn cảm. Chung Chấp nhìn thấy toàn bộ quá trình thẹn thùng của cô, quan sát khoảng cách gần như vậy thật sự là một cảnh đẹp hiếm có, anh kìm lòng không đặng nhẹ tay nâng cằm cô lên, hôn xuống một cách chính xác.

Lưỡi với lưỡi ma sát với nhau, hô hấp dần trở nên dồn dập, bàn tay dày rộng của Chung Chấp lướt qua đường cong bên eo cô, sau đó luồn xuống dưới lớp vải áo sơ mi, lúc bất cẩn lại đối diện với đôi mắt vừa mở của cô, trong đôi mắt sáng long lanh của Toàn Minh như đang tỏa ra ánh sáng yêu dị quyến rũ lòng người, tay cô vòng qua chiếc cổ đẹp đẽ của anh, khiến nụ hôn lại càng sâu thêm.

Chung Chấp tăng lực trên cánh tay, nắm lấy vòng eo trong suốt của cô, da thịt trơn bóng cũng bắt đầu có một tầng nóng rực quyến rũ. Trong lòng rạo rực, xúc giác mềm mại khiến anh muốn đạt được nhiều hơn nữa, tất cả mọi thứ băn khoăn đều trôi đi, người nằm dưới thân anh bây giờ là người anh vô cùng khát vọng nhưng cũng vô cùng sợ hãi...

Như là hiểu được suy nghĩ của anh, Toàn Minh gỡ bàn tay Chung Chấp đặt lên trên bộ ngực no đủ của mình, bao lấy tay anh, mỉm cười nhìn. Lý trí của anh cuối cùng cũng không giữ được nữa, dục vọng bị đè nén rất lâu cuối cùng đã bao phủ anh hoàn toàn.

"Ba bị bệnh, là con quyến rũ ba." Giống như đang tuyên bố hành vi phạm tội của cô, anh trầm giọng, con ngươi nóng rực bất mãn nhìn cô. Chung Chấp dời tay khỏi tay cô, lật tay đặt tay cô lên giường, nụ hôn nóng cháy rơi xuống ngực cô, tùy ý giống như đang phát tiết nỗi hận, sau đó nghiêng đầu bắt đầu cắn mở một chiếc cúc của cô.

Chiếc áo sơ mi mỏng manh của Toàn Minh mở ra, ngọn tuyết phong được áo ngực bao quanh rất sinh động, căng ra đến phát đau, Tay anh vòng qua sau lưng cô, cởi ra khuy áo vướng víu, đôi gò bồng đảo trắng tuyết no đủ, co giãn run rẩy trước mắt anh, kích thích đôi mắt anh.

Những sợi tóc của cô trải vương vãi trên giường, vừa mê hoặc vừa trêu ghẹo, hai má đỏ ửng động lòng người, xương quai xanh, bầu ngực, eo nhỏ, mông vểnh, cả đường cong cơ thể hoàn mỹ được thu hết vào trong đáy mắt anh, như một đóa hoa đang chờ nở rộ dưới thân anh, đang chờ anh đến hái.

Anh khẽ giọng cười khẽ, khàn khàn gợi cảm, sau đó đặt hai tay lên bầu ngực của cô, nhẹ nhàng xoa bóp, vùi đầu ngậm lấy nụ hoa nho nhỏ nhô cao.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Toàn Phúc Hoa Dạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook