Chương 33: Vấn đề
Hoa Đăng Kinh Lộc
01/11/2024
Nghe thấy tiếng nghẹn muộn phiền khi lửa dục bùng lên nhưng không thể phát tiết của Chung Chấp, Toàn Minh cong khóe môi vì đã thực hiện được mưu kế, thấy anh đáng thương như vậy, hơn nữa bản thân cô cũng rất rung động, theo bản năng cô muốn nói cô có thể giúp anh hút nó ra, nhưng cô lại lập tức nghĩ đến Chung Chấp hơi cuồng bạo trên giường trong khoảng thời gian trước, bản thân mình bị sặc mạnh mất mấy lần, cảm giác mạnh mẽ vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ, trong thân thể, trong thoáng chốc cô cảm thấy trong khoang miệng đều ngập tràn hương vị tinh dịch.
Lời nói đã lên đến miệng lại bị cô nuốt hết xuống, đành ngượng ngùng rút tay lại, bị dạy dỗ mấy lần khiến cô hiểu được cho dù có đùa giỡn thì cũng phải biết một vừa hai phải mà thôi.
"Cho nên con có biết rằng, trước kia con không ngừng thăm dò điểm mấu chốt của ba thì ba có cảm giác gì rồi chứ." Nhớ lại những chuyện này, Chung Chấp hơi muộn phiền và mệt mỏi.
"Ba, bây giờ ba có muốn ngủ không?" Cô hỏi.
Chung Chấp cười cười tự giễu: "Bị con làm cho không muốn rồi."
Toàn Minh dịch sát cơ thể mình lại gần Chung Chấp, dịch đến khoảng cách vừa duỗi tay ra đã có thể chạm vào đối phương, có thể giữ trạng thái thân mật khôn cùng như bây giờ nhưng cũng không gần quá mức có thể trêu chọc lẫn nhau, như gần như xa, như có như không, rất phù hợp.
Trong bóng tối, ánh mắt cô trong trẻo hiền hòa, hoặc như đang cất chứa những câu chuyện liên tiếp khó có thể cất thành lời, cô mở miệng: "Chúng ta trao đổi một vấn đề đi."
"Nghĩa là gì?"
"Đó là hỏi người còn lại một vấn đề muốn biết nhất, đối phương phải trả lời một cách chi tiết."
Chung Chấp thật sự suy xét, bản thân anh cũng không phải là một người dẻo miệng, là một người trong đầu đầy phân, có vấn đề gì thì nói thẳng ra là được, huống hồ gì bây giờ tâm ý của họ đã gần như thẳng thắn đối mặt với nhau, không nhất thiết phải trịnh trọng như vậy. Vấn đề của cô, anh gần như có thể đoán được tám chín phần mười là có liên quan đến anh, nhưng anh vẫn chọn tôn trọng suy nghĩ của Toàn Minh. Có lẽ những người trẻ tuổi sẽ thích những cảm giác nghi thức như vậy, hiếm khi có thể cùng cô chơi những trò chơi đơn thuần thế này, vì vậy anh cười nói: "Được, vậy con hỏi trước đi."
Lúc anh nói dứt lời, Toàn Minh cũng không hỏi ngay lập tức, dường như cô đang cẩn thận cân nhắc xem vấn đề nào là vấn đề cô muốn biết nhất, ngay cả tiếng hít thở cũng chậm lại một chút, sợ quấy nhiễu đến cơ hội vô cùng quý giá và thẳng thắn kia.
Chung Chấp lẳng lặng nhìn bóng dáng cô gái hơi mơ hồ trước mặt, mãi không chờ được lời Toàn Minh nói, anh lại hơi không vui nhắm mắt lại, muốn dựa vào trí nhớ để phác họa lại bóng dáng không rõ ràng lắm trong bóng tối kia, trong thoáng ngẩn ngơ đó, bóng dáng cô gái dần trở nên mở ảo, mềm mại, không ngừng thu nhỏ lại, biến thành một chấm đen trong trí nhớ xa xăm vô hạn vốn đang đóng chặt, gợi lên một trạng thái an nhàn, thoải mái, mãi đến khi màn đêm cũng trở thành một sự kéo dài dịu dàng... câu hỏi của cô và cơn buồn ngủ của anh, cuối cùng thứ nào sẽ đến trước.
"Ba còn yêu... mẹ con không?" Cô vẫn lên tiếng, hơi gian nan, giống như cảm thấy mình đã hỏi một vấn đề vừa ngây thơ, nhỏ bé, lại vô cùng ngu xuẩn, nhưng cho dù vô cùng lo lắng cô cũng muốn hỏi thành lời.
Bỗng nhiên Chung Chấp bừng tỉnh.
Chấm đen kia xoay một vòng, càng ngày càng trở nên lớn hơn, rơi xuống mặt hồ vốn rất trầm lắng, xuyên qua những sương khói mờ ảo dày đặc, hiện ra một cảnh tượng xa xôi, ố vàng trước mặt anh. Trong ấn tượng của anh, dường như cô chưa từng nói hai tiếng "mẹ con", cô không hỏi, anh cũng không nhắc đến.
Chung Chấp chưa từng đối diện thẳng thắn với vấn đề thực tế này, bởi vì người phụ nữ đã bỏ mặc hai cha con anh năm đó, trong lòng anh tự cho rằng không có tư cách nhận được tiếng gọi "mẹ" của Toàn Minh. Hơn nữa dù sao cũng là do bản thân anh phạm lỗi khi còn trẻ, ấn tượng của Chung Chấp về người đó chỉ dừng lại ở "đàn chị" khi học đại học, bởi vì có thiện cảm mông lung với nhau mà lơ mơ rồi có Toàn Minh, thậm chí ngay cả người yêu cũng không được tính, vậy cho nên ngay cả tên người đó anh cũng không muốn nhớ đến.
"Không." Trái tim anh trầm xuống.
"Vậy ba à, ba đối với con... là loại tình yêu gì?" Câu trả lời ngắn gọn của Chung Chấp cũng không thể làm Toàn Minh hoàn toàn yên tâm, cô cảm thấy bản thân mình vừa tầm thường vừa không tốt, giống như nhân vật trong truyện của Quỳnh Dao cứ nhất định phải đẩy người đàn ông mình yêu tha thiết vào trong tuyệt cảnh, nghe thấy người ấy chính miệng nói ra ba chữ "anh yêu em" mới có thể yên tâm.
Nhưng vẫn còn chưa đủ, giữa anh và cô dù sao vẫn còn có tình thân, Toàn Minh biết Chung Chấp không có khả năng nào là không yêu cô, nhưng mà cô lại vội vàng muốn nghe Chung Chấp chính miệng thừa nhận, cho trái tim vẫn còn đang đắm chìm trong sợ hãi bất an của cô có sự bình tĩnh, làm một mẻ khỏe một đời để có một lời hứa hẹn.
Vậy nên trong khoảnh khắc sao nhãng kia, tự bản thân cô đưa ra yêu cầu trả lời một vấn đề.
"Loại này." Anh không hề do dựa áp sát lại hôn Toàn Minh giống như một nghi thức vừa trịnh trọng lại chính thức.
Thật ra vấn đề này Chung Chấp thật sự không thể nào trả lời Toàn Minh một cách chính xác, anh chỉ có thể dùng hành động để thể hiện, hơn nữa bây giờ anh rất vui vẻ, sẵn lòng khi làm những hành động thế này với cô.
Xem trong sách Tình yêu và Hôn nhân của giai cấp vô sản, tình yêu giữa hai người có thể thay đổi theo dòng thay đổi của thời gian, biến đổi trở thành tình thân gắn bó không thể tách rời, hoặc vẫn duy trì tình cảm ngọt ngào như tình cảm thuở ban đầu lúc mới tân hôn, hoặc là vì không thể chấp nhận được những thói quen cá nhân xen lẫn củi gạo mắm muối làm khuyết điểm bị phóng đại lên rồi lựa chọn bẻ gãy đoạn tình cảm mỏng manh.
Nhưng anh và Toàn Minh lại vừa khéo ngược lại.
Hai người sống bên nhau lâu dài, sớm đã hiểu rõ thói quen của nhau, ban đầu là tình thân vẫn duy trì mối quan hệ yên ổn vững vàng của hai người, mãi cho đến khi Toàn Minh bắt đầu chọc thủng lớp giấy này.
Nhưng những khổ đau và yêu thương phức tạp trong linh hồn này luôn dựa vào sự mâu thuẫn và chua xót để làm sâu sắc hơn. Nếu dùng tình yêu để hình dung cảm giác của Chung Chấp đối với Toàn Minh lại có vẻ rất mỏng manh và nông cạn.
Từ lúc ban đầu đối mặt với Chung Chấp, Toàn Minh đã hạ mình rất thấp, thật sự thấp, chuyện cô khẩn cầu chỉ vẻn vẹn là một ánh mắt hoặc một lời không từ chối của anh.
Vốn dĩ trong tình cảm yêu mến ngưỡng vọng này, hai bên đã bị quây trong một vị trí bất bình đẳng. Nhưng mà đối mặt với một người vừa là con gái lại là người mình yêu, Chung Chấp lại là dòng nước vừa mềm mại lại cũng vừa cứng cáp, quây xung quanh cô, che chở, cưng chiều, tình yêu và tình thân đẹp đẽ nhất trên thế gian anh đều có thể cho cô. Anh không phải là người hái hoa, anh vẫn luôn là một người bảo vệ bông hoa đó.
Trong tình cảm vừa chăm sóc vừa đồng cảm lẫn nhau, Toàn Minh không cần phải dát lên mình một lớp ánh sáng gọn gàng đẹp đẽ, sáng sủa, không cần phải trở nên hoàn mĩ không thể bắt bẻ như đứng trước mặt người mình yêu, những thứ không hoàn mĩ, bất an, sợ hãi của cô, Chung Chấp đều chấp nhận hết thảy.
So với tình cảm đơn thuần, thẳng thắn, nhiệt nhiệt, liều lĩnh của Toàn Minh, Chung Chấp vẫn luôn tự cân nhắc một cách thấu đáo, sâu rộng hơn.
Loại yêu sâu sắc phức tạp thế này, tha lỗi cho anh không có khả năng, không có cách nào dùng từ ngữ diễn tả một cách rõ ràng được.
Anh dứt khoát ôm chặt lấy Toàn Minh, hít một hơi thật sâu: "Ba biết con đang suy nghĩ gì. Những lời hứa con muốn, ba sẽ thực hiện tất cả cho con, đây là lời hứa của ba."
Cơ thể căng chặt của Toàn Minh dường như được thả lỏng không ít, cô lại mở miệng: "Con hỏi xong rồi... Ba có gì muốn hỏi con không?"
"Con hỏi hai câu lận."
"Hả." Cô bừng tỉnh, giống như một cô bé ngây thơ nhất, khờ dại cân nhắc một lúc rồi nói: "Vậy ba cũng hỏi hai câu đi."
Còn phải hỏi nữa sao, tâm tư của cô đều viết rõ ràng trên mặt rồi.
"Không có gì, ba không có gì muốn hỏi hết." Chung Chấp muốn cười nhưng vẫn tiếp tục kiên nhẫn với cô, dùng cách bắt đầu trò chơi, dùng ngôn ngữ để tiến hành trò chơi và kết thúc trò chơi này, "Vậy chia vấn đề của ba cho con luôn đó."
Toàn Minh giật giật khóe môi, định nói gì đó nhưng lại không biết phải mở lời thế nào, cuối cùng cô vẫn chọn lựa im lặng, nằm ngủ trong ngực anh.
***
Vốn dĩ là bình an vô sự, thản nhiên trôi qua ngày nghỉ lễ. Buổi chiều sau ngày Nguyên Đán, Chung Chấp đang định đưa Toàn Minh quay lại trường, anh vào nhà thúc giục người vẫn lề mà lề mề là Toàn Minh, vừa đẩy cửa mở ra thì thấy Toàn Minh đang ngồi trên giường, hai chân cô khoanh lại, duỗi tay thu dọn những quần áo, đồ vật muốn mang về trường đang chất đống trước mặt. Bàn tay trắng mềm, mái tóc đen, khuôn mặt tĩnh lặng giống như một giọt sương tròng lành trượt trên lá ngô đồng non.
Bước chân Chung Chấp khẽ ngừng lại, giống như không đành lòng quấy rầy tinh linh trong phòng, anh chỉ đứng lặng im ngóng nhìn Toàn Minh thật sâu. Cô không phát hiện Chung Chấp, vẫn tập trung dọn dẹp quần áo, cô ngồi trên ga trải giường sáng màu khiến cô thần bí như trên mây, giống như mưa trong rừng trúc, trong sáng nhưng cũng vô cùng xinh đẹp.
Chung Chấp chăm chú nhìn rất lâu, cuối cùng không nhịn được nữa anh bước qua ôm lấy cô đặt lên đùi, ngồi xuống mép giường, khẽ đỡ lấy lưng cô, hôn lên khóe môi, cằm cô. Toàn Minh kìm lòng không đặng ngửa đầu lên, để lộ cần cổ trắng mịn bóng loáng, không hề phòng bị mà lộ ra nơi yếu ớt nhất của mình.
Toàn Minh thoải mái vặn vẹo trên người anh, không cẩn thận chạm phải thứ đang rục rịch dưới quần anh, vẻ mặt Chung Chấp vi diệu, thoáng qua một chút phức tạp khó hiểu rõ, sau đó thì ngừng lại.
Toàn Minh thoáng thấy hầu kết của Chung Chấp lăn lăn, biết anh nhịn khó chịu, cô dùng một giây để nói với bản thân mình, phụ nữ đều là người hay thay đổi, sau đó nhanh chóng dán sát về phía Chung Chấp, ôm lấy vai anh, dùng ngực đè lên anh, đầu ngón tay cô lướt qua quần sịp màu đen của anh vẽ thành hình dạng đang gồ lên của nó, sau đó ngón trỏ cô xấu xa dùng sức chạm vào một nơi nào đó trên cơ thể anh, chọc rồi lại chọc như muốn thức tỉnh con sư tử đang ngủ say.
"Nhốt nó như vậy... không khó chịu sao?" Cô như không xương, dịu dàng dựa vào vai Chung Chấp, giọng nói vừa ngây thơ vừa hồn nhiên. Dứt lời, cô lại dùng bàn tay nhỏ bao lấy vật cứng to lớn dần dần nhô ra, xòe năm ngón tay muốn dùng sức giày vò nó nhưng rồi dường như lại bị ngọn lửa nóng đó hòa tan.
Thế nào mà cô...
"Con muốn làm gì." Màu mắt Chung Chấp hơi u ám, nắm tay cô cảnh cáo nhưng giọng điệu chẳng có chút lực uy hiếm nào.
"Ba." Toàn Minh vẫn dựa vào người anh, tránh né bàn tay chẳng có sức của anh, dùng ngón tay út mảnh khảnh móc dây lưng của anh, lặng lẽ tháo ra, phát ra tiếng kim loại va chạm vào nhau, vang vọng rõ ràng, sau đó cô dùng đầu lưỡi đùa giỡn vành tai anh,giọng nói cất chứa tình cảm gợi tình: "Con muốn ăn... dùng miệng là được rồi."
Toàn Minh biết rõ anh không thể chống đỡ trước sự chủ động, quyến rũ của cô như vậy.
Cơ thể Chung Chấp dâng lên sự run rẩy khẽ khàng đang gặm cắn lấy cơ thể thoải mái của anh, xúc cảm lạ lẫm bị khiêu khích, đại não của anh cũng đâu có mọc ở nửa người dưới đâu. Cô gái nhỏ giây trước còn điềm đạm đáng yêu nói mình đang trong kì sinh lí, giây tiếp theo đã bắt đầu quyến rũ anh.
Gan to rồi nhỉ.
Sau này anh phải trừng phạt cô mới được.
Anh bỗng siết chặt lấy eo cô rồi cúi đầu vùi vào hõm cổ cô, cắn mạnh mấy cái, ước gì có thể phóng đãng chà đạp cô, giống như trả thù hoặc như đang phát tiết, nhưng mà rồi lại không thể làm được gì, trêu chọc Toàn Minh cười khanh khách không ngưng.
Chung Chấp cảm thấy mình không biết phải làm thế nào với cô cho đành, bây giờ anh không đành lòng cự tuyệt, lại cũng không đành lòng trừng phạt cô.
Thấy Chung Chấp không ngăn cản nữa, cô cho rằng Chung Chấp cam chịu đồng anh. Toàn Minh trượt xuống khỏi đùi anh, quỳ gối trên giường, to gan đón nhận ánh mắt của anh, đuôi mắt khẽ nheo lại, bàn tay không hề chậm trễ cởi bỏ quần anh.
Tiếng vải ma sát kêu loạt xoạt, lúc cởi ra loáng thoáng chạm vào khiến cho đầu Chung Chấp cũng ong ong theo, rối tung không chịu nổi. Anh cảm thấy Toàn Minh giờ phút này thật sự giống một đóa sen trắng tư thái lẳng lơ, lả lơi lại thấp hèn.
Bàn tay lành lạnh của cô nắm lấy cây gậy trướng to, vuốt lên vuốt xuống vài cái, kề sát môi ngậm lấy một chút chất lỏng nhè nhẹ rỉ ra trên đỉnh.
"Ăn no rồi có thể yên tâm học tập được không?" Chung Chấp hỏi, giọng nói gợi cảm lười nhác mang theo cả vẻ mất tự nhiên giấu đầu hở đuôi.
"Dạ." Cô ậm ừ đáp lời.
Đến lúc nào rồi còn không quên dặn cô học hành nữa, thật sự là không có tình thú mà.
Lời nói đã lên đến miệng lại bị cô nuốt hết xuống, đành ngượng ngùng rút tay lại, bị dạy dỗ mấy lần khiến cô hiểu được cho dù có đùa giỡn thì cũng phải biết một vừa hai phải mà thôi.
"Cho nên con có biết rằng, trước kia con không ngừng thăm dò điểm mấu chốt của ba thì ba có cảm giác gì rồi chứ." Nhớ lại những chuyện này, Chung Chấp hơi muộn phiền và mệt mỏi.
"Ba, bây giờ ba có muốn ngủ không?" Cô hỏi.
Chung Chấp cười cười tự giễu: "Bị con làm cho không muốn rồi."
Toàn Minh dịch sát cơ thể mình lại gần Chung Chấp, dịch đến khoảng cách vừa duỗi tay ra đã có thể chạm vào đối phương, có thể giữ trạng thái thân mật khôn cùng như bây giờ nhưng cũng không gần quá mức có thể trêu chọc lẫn nhau, như gần như xa, như có như không, rất phù hợp.
Trong bóng tối, ánh mắt cô trong trẻo hiền hòa, hoặc như đang cất chứa những câu chuyện liên tiếp khó có thể cất thành lời, cô mở miệng: "Chúng ta trao đổi một vấn đề đi."
"Nghĩa là gì?"
"Đó là hỏi người còn lại một vấn đề muốn biết nhất, đối phương phải trả lời một cách chi tiết."
Chung Chấp thật sự suy xét, bản thân anh cũng không phải là một người dẻo miệng, là một người trong đầu đầy phân, có vấn đề gì thì nói thẳng ra là được, huống hồ gì bây giờ tâm ý của họ đã gần như thẳng thắn đối mặt với nhau, không nhất thiết phải trịnh trọng như vậy. Vấn đề của cô, anh gần như có thể đoán được tám chín phần mười là có liên quan đến anh, nhưng anh vẫn chọn tôn trọng suy nghĩ của Toàn Minh. Có lẽ những người trẻ tuổi sẽ thích những cảm giác nghi thức như vậy, hiếm khi có thể cùng cô chơi những trò chơi đơn thuần thế này, vì vậy anh cười nói: "Được, vậy con hỏi trước đi."
Lúc anh nói dứt lời, Toàn Minh cũng không hỏi ngay lập tức, dường như cô đang cẩn thận cân nhắc xem vấn đề nào là vấn đề cô muốn biết nhất, ngay cả tiếng hít thở cũng chậm lại một chút, sợ quấy nhiễu đến cơ hội vô cùng quý giá và thẳng thắn kia.
Chung Chấp lẳng lặng nhìn bóng dáng cô gái hơi mơ hồ trước mặt, mãi không chờ được lời Toàn Minh nói, anh lại hơi không vui nhắm mắt lại, muốn dựa vào trí nhớ để phác họa lại bóng dáng không rõ ràng lắm trong bóng tối kia, trong thoáng ngẩn ngơ đó, bóng dáng cô gái dần trở nên mở ảo, mềm mại, không ngừng thu nhỏ lại, biến thành một chấm đen trong trí nhớ xa xăm vô hạn vốn đang đóng chặt, gợi lên một trạng thái an nhàn, thoải mái, mãi đến khi màn đêm cũng trở thành một sự kéo dài dịu dàng... câu hỏi của cô và cơn buồn ngủ của anh, cuối cùng thứ nào sẽ đến trước.
"Ba còn yêu... mẹ con không?" Cô vẫn lên tiếng, hơi gian nan, giống như cảm thấy mình đã hỏi một vấn đề vừa ngây thơ, nhỏ bé, lại vô cùng ngu xuẩn, nhưng cho dù vô cùng lo lắng cô cũng muốn hỏi thành lời.
Bỗng nhiên Chung Chấp bừng tỉnh.
Chấm đen kia xoay một vòng, càng ngày càng trở nên lớn hơn, rơi xuống mặt hồ vốn rất trầm lắng, xuyên qua những sương khói mờ ảo dày đặc, hiện ra một cảnh tượng xa xôi, ố vàng trước mặt anh. Trong ấn tượng của anh, dường như cô chưa từng nói hai tiếng "mẹ con", cô không hỏi, anh cũng không nhắc đến.
Chung Chấp chưa từng đối diện thẳng thắn với vấn đề thực tế này, bởi vì người phụ nữ đã bỏ mặc hai cha con anh năm đó, trong lòng anh tự cho rằng không có tư cách nhận được tiếng gọi "mẹ" của Toàn Minh. Hơn nữa dù sao cũng là do bản thân anh phạm lỗi khi còn trẻ, ấn tượng của Chung Chấp về người đó chỉ dừng lại ở "đàn chị" khi học đại học, bởi vì có thiện cảm mông lung với nhau mà lơ mơ rồi có Toàn Minh, thậm chí ngay cả người yêu cũng không được tính, vậy cho nên ngay cả tên người đó anh cũng không muốn nhớ đến.
"Không." Trái tim anh trầm xuống.
"Vậy ba à, ba đối với con... là loại tình yêu gì?" Câu trả lời ngắn gọn của Chung Chấp cũng không thể làm Toàn Minh hoàn toàn yên tâm, cô cảm thấy bản thân mình vừa tầm thường vừa không tốt, giống như nhân vật trong truyện của Quỳnh Dao cứ nhất định phải đẩy người đàn ông mình yêu tha thiết vào trong tuyệt cảnh, nghe thấy người ấy chính miệng nói ra ba chữ "anh yêu em" mới có thể yên tâm.
Nhưng vẫn còn chưa đủ, giữa anh và cô dù sao vẫn còn có tình thân, Toàn Minh biết Chung Chấp không có khả năng nào là không yêu cô, nhưng mà cô lại vội vàng muốn nghe Chung Chấp chính miệng thừa nhận, cho trái tim vẫn còn đang đắm chìm trong sợ hãi bất an của cô có sự bình tĩnh, làm một mẻ khỏe một đời để có một lời hứa hẹn.
Vậy nên trong khoảnh khắc sao nhãng kia, tự bản thân cô đưa ra yêu cầu trả lời một vấn đề.
"Loại này." Anh không hề do dựa áp sát lại hôn Toàn Minh giống như một nghi thức vừa trịnh trọng lại chính thức.
Thật ra vấn đề này Chung Chấp thật sự không thể nào trả lời Toàn Minh một cách chính xác, anh chỉ có thể dùng hành động để thể hiện, hơn nữa bây giờ anh rất vui vẻ, sẵn lòng khi làm những hành động thế này với cô.
Xem trong sách Tình yêu và Hôn nhân của giai cấp vô sản, tình yêu giữa hai người có thể thay đổi theo dòng thay đổi của thời gian, biến đổi trở thành tình thân gắn bó không thể tách rời, hoặc vẫn duy trì tình cảm ngọt ngào như tình cảm thuở ban đầu lúc mới tân hôn, hoặc là vì không thể chấp nhận được những thói quen cá nhân xen lẫn củi gạo mắm muối làm khuyết điểm bị phóng đại lên rồi lựa chọn bẻ gãy đoạn tình cảm mỏng manh.
Nhưng anh và Toàn Minh lại vừa khéo ngược lại.
Hai người sống bên nhau lâu dài, sớm đã hiểu rõ thói quen của nhau, ban đầu là tình thân vẫn duy trì mối quan hệ yên ổn vững vàng của hai người, mãi cho đến khi Toàn Minh bắt đầu chọc thủng lớp giấy này.
Nhưng những khổ đau và yêu thương phức tạp trong linh hồn này luôn dựa vào sự mâu thuẫn và chua xót để làm sâu sắc hơn. Nếu dùng tình yêu để hình dung cảm giác của Chung Chấp đối với Toàn Minh lại có vẻ rất mỏng manh và nông cạn.
Từ lúc ban đầu đối mặt với Chung Chấp, Toàn Minh đã hạ mình rất thấp, thật sự thấp, chuyện cô khẩn cầu chỉ vẻn vẹn là một ánh mắt hoặc một lời không từ chối của anh.
Vốn dĩ trong tình cảm yêu mến ngưỡng vọng này, hai bên đã bị quây trong một vị trí bất bình đẳng. Nhưng mà đối mặt với một người vừa là con gái lại là người mình yêu, Chung Chấp lại là dòng nước vừa mềm mại lại cũng vừa cứng cáp, quây xung quanh cô, che chở, cưng chiều, tình yêu và tình thân đẹp đẽ nhất trên thế gian anh đều có thể cho cô. Anh không phải là người hái hoa, anh vẫn luôn là một người bảo vệ bông hoa đó.
Trong tình cảm vừa chăm sóc vừa đồng cảm lẫn nhau, Toàn Minh không cần phải dát lên mình một lớp ánh sáng gọn gàng đẹp đẽ, sáng sủa, không cần phải trở nên hoàn mĩ không thể bắt bẻ như đứng trước mặt người mình yêu, những thứ không hoàn mĩ, bất an, sợ hãi của cô, Chung Chấp đều chấp nhận hết thảy.
So với tình cảm đơn thuần, thẳng thắn, nhiệt nhiệt, liều lĩnh của Toàn Minh, Chung Chấp vẫn luôn tự cân nhắc một cách thấu đáo, sâu rộng hơn.
Loại yêu sâu sắc phức tạp thế này, tha lỗi cho anh không có khả năng, không có cách nào dùng từ ngữ diễn tả một cách rõ ràng được.
Anh dứt khoát ôm chặt lấy Toàn Minh, hít một hơi thật sâu: "Ba biết con đang suy nghĩ gì. Những lời hứa con muốn, ba sẽ thực hiện tất cả cho con, đây là lời hứa của ba."
Cơ thể căng chặt của Toàn Minh dường như được thả lỏng không ít, cô lại mở miệng: "Con hỏi xong rồi... Ba có gì muốn hỏi con không?"
"Con hỏi hai câu lận."
"Hả." Cô bừng tỉnh, giống như một cô bé ngây thơ nhất, khờ dại cân nhắc một lúc rồi nói: "Vậy ba cũng hỏi hai câu đi."
Còn phải hỏi nữa sao, tâm tư của cô đều viết rõ ràng trên mặt rồi.
"Không có gì, ba không có gì muốn hỏi hết." Chung Chấp muốn cười nhưng vẫn tiếp tục kiên nhẫn với cô, dùng cách bắt đầu trò chơi, dùng ngôn ngữ để tiến hành trò chơi và kết thúc trò chơi này, "Vậy chia vấn đề của ba cho con luôn đó."
Toàn Minh giật giật khóe môi, định nói gì đó nhưng lại không biết phải mở lời thế nào, cuối cùng cô vẫn chọn lựa im lặng, nằm ngủ trong ngực anh.
***
Vốn dĩ là bình an vô sự, thản nhiên trôi qua ngày nghỉ lễ. Buổi chiều sau ngày Nguyên Đán, Chung Chấp đang định đưa Toàn Minh quay lại trường, anh vào nhà thúc giục người vẫn lề mà lề mề là Toàn Minh, vừa đẩy cửa mở ra thì thấy Toàn Minh đang ngồi trên giường, hai chân cô khoanh lại, duỗi tay thu dọn những quần áo, đồ vật muốn mang về trường đang chất đống trước mặt. Bàn tay trắng mềm, mái tóc đen, khuôn mặt tĩnh lặng giống như một giọt sương tròng lành trượt trên lá ngô đồng non.
Bước chân Chung Chấp khẽ ngừng lại, giống như không đành lòng quấy rầy tinh linh trong phòng, anh chỉ đứng lặng im ngóng nhìn Toàn Minh thật sâu. Cô không phát hiện Chung Chấp, vẫn tập trung dọn dẹp quần áo, cô ngồi trên ga trải giường sáng màu khiến cô thần bí như trên mây, giống như mưa trong rừng trúc, trong sáng nhưng cũng vô cùng xinh đẹp.
Chung Chấp chăm chú nhìn rất lâu, cuối cùng không nhịn được nữa anh bước qua ôm lấy cô đặt lên đùi, ngồi xuống mép giường, khẽ đỡ lấy lưng cô, hôn lên khóe môi, cằm cô. Toàn Minh kìm lòng không đặng ngửa đầu lên, để lộ cần cổ trắng mịn bóng loáng, không hề phòng bị mà lộ ra nơi yếu ớt nhất của mình.
Toàn Minh thoải mái vặn vẹo trên người anh, không cẩn thận chạm phải thứ đang rục rịch dưới quần anh, vẻ mặt Chung Chấp vi diệu, thoáng qua một chút phức tạp khó hiểu rõ, sau đó thì ngừng lại.
Toàn Minh thoáng thấy hầu kết của Chung Chấp lăn lăn, biết anh nhịn khó chịu, cô dùng một giây để nói với bản thân mình, phụ nữ đều là người hay thay đổi, sau đó nhanh chóng dán sát về phía Chung Chấp, ôm lấy vai anh, dùng ngực đè lên anh, đầu ngón tay cô lướt qua quần sịp màu đen của anh vẽ thành hình dạng đang gồ lên của nó, sau đó ngón trỏ cô xấu xa dùng sức chạm vào một nơi nào đó trên cơ thể anh, chọc rồi lại chọc như muốn thức tỉnh con sư tử đang ngủ say.
"Nhốt nó như vậy... không khó chịu sao?" Cô như không xương, dịu dàng dựa vào vai Chung Chấp, giọng nói vừa ngây thơ vừa hồn nhiên. Dứt lời, cô lại dùng bàn tay nhỏ bao lấy vật cứng to lớn dần dần nhô ra, xòe năm ngón tay muốn dùng sức giày vò nó nhưng rồi dường như lại bị ngọn lửa nóng đó hòa tan.
Thế nào mà cô...
"Con muốn làm gì." Màu mắt Chung Chấp hơi u ám, nắm tay cô cảnh cáo nhưng giọng điệu chẳng có chút lực uy hiếm nào.
"Ba." Toàn Minh vẫn dựa vào người anh, tránh né bàn tay chẳng có sức của anh, dùng ngón tay út mảnh khảnh móc dây lưng của anh, lặng lẽ tháo ra, phát ra tiếng kim loại va chạm vào nhau, vang vọng rõ ràng, sau đó cô dùng đầu lưỡi đùa giỡn vành tai anh,giọng nói cất chứa tình cảm gợi tình: "Con muốn ăn... dùng miệng là được rồi."
Toàn Minh biết rõ anh không thể chống đỡ trước sự chủ động, quyến rũ của cô như vậy.
Cơ thể Chung Chấp dâng lên sự run rẩy khẽ khàng đang gặm cắn lấy cơ thể thoải mái của anh, xúc cảm lạ lẫm bị khiêu khích, đại não của anh cũng đâu có mọc ở nửa người dưới đâu. Cô gái nhỏ giây trước còn điềm đạm đáng yêu nói mình đang trong kì sinh lí, giây tiếp theo đã bắt đầu quyến rũ anh.
Gan to rồi nhỉ.
Sau này anh phải trừng phạt cô mới được.
Anh bỗng siết chặt lấy eo cô rồi cúi đầu vùi vào hõm cổ cô, cắn mạnh mấy cái, ước gì có thể phóng đãng chà đạp cô, giống như trả thù hoặc như đang phát tiết, nhưng mà rồi lại không thể làm được gì, trêu chọc Toàn Minh cười khanh khách không ngưng.
Chung Chấp cảm thấy mình không biết phải làm thế nào với cô cho đành, bây giờ anh không đành lòng cự tuyệt, lại cũng không đành lòng trừng phạt cô.
Thấy Chung Chấp không ngăn cản nữa, cô cho rằng Chung Chấp cam chịu đồng anh. Toàn Minh trượt xuống khỏi đùi anh, quỳ gối trên giường, to gan đón nhận ánh mắt của anh, đuôi mắt khẽ nheo lại, bàn tay không hề chậm trễ cởi bỏ quần anh.
Tiếng vải ma sát kêu loạt xoạt, lúc cởi ra loáng thoáng chạm vào khiến cho đầu Chung Chấp cũng ong ong theo, rối tung không chịu nổi. Anh cảm thấy Toàn Minh giờ phút này thật sự giống một đóa sen trắng tư thái lẳng lơ, lả lơi lại thấp hèn.
Bàn tay lành lạnh của cô nắm lấy cây gậy trướng to, vuốt lên vuốt xuống vài cái, kề sát môi ngậm lấy một chút chất lỏng nhè nhẹ rỉ ra trên đỉnh.
"Ăn no rồi có thể yên tâm học tập được không?" Chung Chấp hỏi, giọng nói gợi cảm lười nhác mang theo cả vẻ mất tự nhiên giấu đầu hở đuôi.
"Dạ." Cô ậm ừ đáp lời.
Đến lúc nào rồi còn không quên dặn cô học hành nữa, thật sự là không có tình thú mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.