Chương 29: Xáo động
Hoa Đăng Kinh Lộc
01/11/2024
"Tới đi." Giọng nói Toàn Minh nói ra có phần mơ hồ dịu dàng, giống như bị hơi nóng làm choáng váng.
Cho dù đối mặt với người cùng giới thì đây cũng là lần đầu tiên Bạch Sơ Ý làm chuyện kiểu như thế này, luồng khí nóng rực kích động theo lồng ngực dâng lên cứ thế không dưng nhuốm đỏ bên tai và gò má trắng nõn.
Nhưng thậm chí Bạch Sơ Ý bắt đầu có chút vui mừng bởi vì người Toàn Minh tìm tới lúc đầu là cô ấy.
Hai tiếng sau.
Hai người lò dò trong đêm tối mịt vội vã chạy về kí túc xá, gió rét lướt qua mặt, rút đi chút nóng bỏng. Bạch Sơ Ý thở hồng hộc đến kí túc xá thì dừng lại, vừa uống nước lạnh vừa ép chính mình tỉnh táo lại.
Mà Toàn Minh thì ngược lại, đối mặt với hai bạn cùng phòng còn lại vẫn mỉm cười vô cùng tỉnh bơ, giữ bình tĩnh như bình thường, như thể chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Lúc Bạch Sơ Ý uống nước thoáng lúc ngửa đầu lên dùng chiếc cốc che mặt, nghiêng người nhìn trộm Toàn Minh đang nói chuyện vui vẻ, cô ấy không đoán ra suy nghĩ thật sự của Toàn Minh nhưng loáng thoáng cảm thấy cô có mục đích khác, cô không hỏi mà Toàn Minh cũng không nói.
Nhưng cô ấy có linh cảm, có một Toàn Minh mà cô ấy không biết, dưới vẻ lạnh nhạt hờ hững kia nhất định có ẩn giấu một linh hồn sa đọa khó tả.
Sau tối nay, Toàn Minh sống an phận mấy ngày.
Chạng vạng tối thứ Bảy, cô bất đắc dĩ đi một mình qua đường mòn chỗ nhà kho từng để lại ám ảnh cho mình, có điều cũng may là lúc này sắc trời vẫn còn sáng, ánh hoàng hôn trải ra ráng chiều màu tím xa xa, dần dần chìm trong ánh nắng phía đường chân trời tựa như con ngươi thần kỳ chăm chú theo dõi vùng đất bí mật.
Một phần khu vực trong đường mòn của nhà kho đã từng là địa điểm xảy ra vụ án do kiến trúc nhỏ thấp dày đặc và được cây cối che chắn và cũng là một trong những nơi hẹn hò bí mật của những đôi tình nhân vào ban đêm.
Hoàng hôn vẫn chưa tắt hẳn, lúc Toàn Minh đi qua chiếc thang bên ngoài một dãy nhà, đã vô tình nghe thấy tiếng thở dốc như có như không của một đôi tình nhân hoan ái nấp đằng chiếc thang.
"Thoải mái không..."
"A hư... ưm... chỗ này... đúng..."
"Huyệt nhỏ thật nhiều nước... xem anh có làm chết em không..."
"A a... anh... anh nhỏ tiếng chút..."
"Chậc... ưm... bảo bối... em kẹp anh thoải mái muốn chết..."
Âm thanh như vậy, chính bản thân mình đã trải qua rất nhiều lần cho nên Toàn Minh vô cùng nhạy cảm.
Dã chiến cơ à? To gan thật đó.
Lời nói tục tĩu đàng trai dồn sức hạ thấp cùng với tiếng khẽ rên rỉ mềm nhũn của đàng gái giống như bài ca quyến rũ của Hải Yêu khiêu khích thần kinh Toàn Minh, dẫn dụ cô đi vào sâu trong bí mật. Cô vô thức siết chặt vạt áo, rũ mắt cúi đầu giẫm lên đá vụn trên đường nhanh chóng rời đi.
Tới khi trở lại kí túc xá, bạn cùng phòng đều không ở đó, cô thần không biết quỷ không hay không bật đèn, chui thẳng vào trong chăn nằm xuống.
Hoàn cảnh mờ tối dễ khơi gợi suy nghĩ mông lung đa tình, tình cảm từng bước từng bước dây dưa một cách vi diệu nhất. Cảnh dụ hoặc khi thuê phòng buổi tối hai ngày trước, tiếng thở dốc của nam nữ dã chiến, ánh sáng đan xen phỏng theo, tất cả hình ảnh đều mang theo thứ gì đó khó nói, ẩn ý mơ hồ, màu tình dục của hoàng hôn tựa như từng hình ảnh dừng lại tuần hoàn phát ra toàn bộ trong đầu cô.
Tình cảm mập mờ trong trí nhớ, căn phòng kinh hãi thế tục, ánh sáng u tối, rèm cửa sổ tông màu ấm mở hé, quần áo xốc xếch tán loạn, chiếc giường khẽ rung, chậm chạp vững vàng, nhanh chóng mạnh mẽ, bành trướng dữ dội, đường eo cường tráng, bắp thịt căng chặt, hương vị phóng đãng ngào ngạt, áp sát, lên xuống, chen vào đè ép, va chạm, tất cả chi tiết hoạt sắc sinh hương dần đàn phác họa lên một dáng người rõ ràng.
Chung Chấp.
Vừa nghĩ đến anh, trong đầu cô đã dâng trào sự sảng khoái mãnh liệt, bám chặt lấy đỉnh đầu kêu ong ong. Toàn Minh thiếu chút nữa rên rỉ thành tiếng, cô không tự chủ được kẹp chặt hai chân, lồng ngực phập phồng lên xuống, cơ thể bứt rứt giãy giụa. Phòng kí túc yên lặng chỉ có tiếng thở dốc khe khẽ của một mình cô.
Nhắm mắt lại, tất cả đều là Chung Chấp.
Tất cả xúc giác và thính giác cũng trở nên nhạy bén khác thường.
Trốn dưới chăn, Toàn Minh yếu ớt đưa tay, đặt lên ngực cách lớp áo, tưởng tượng bên tai là tiếng thở gấp thô đục của anh, trên người là sự vuốt ve, đụng chạm của anh. Cô thử dùng lực giống như của Chung Chấp, xoa bóp nắn niết rồi lại khó nhịn mò vào bên trong áo, bấm lên hạt đậu nhỏ trên ngực.
Dường như vẫn chưa đủ.
Cô đưa tay mon men xuống dưới người cho đến khi đầu ngón tay chạm được khe rãnh nhỏ mềm mại lại chặt chẽ kia, móng tay cuốn theo chút dịch lỏng có phần phóng đãng, cô dùng bụng ngón tay đè lên chất lỏng, chuyển động vòng quanh khe rãnh, khơi mào chất lỏng dấp dính trơn trượt.
Chỉ cần suy nghĩ đến anh là ướt.
Dưới thân ướt thành một vũng nước lớn, cô liếm đôi môi khô khốc, trống rỗng nhắm mắt lại, đắm chìm trong cảm giác tự an ủi say lòng người giống như đỉnh sóng cuồn cuộn ôm lấy cô chìm nổi bồng bềnh này.
Nhưng, cô với anh, thứ khoái cảm này, hoàn toàn không thể so sánh được. Cô hơi tức giận thu tay lại, xoay người giữ chăn khiến điện thoại chợt từ trong túi trượt xuống giường. Cô nằm trên giường cầm điện thoại lên, nhìn màn hình tối thui, sau thoáng yên lặng do dự, cô mở khóa, bấm, gọi được.
"Toàn Toàn?"
Nghe được giọng nói của người trong lòng, cô vô thức cong môi, cười nhẹ, chút mờ mịt trong mắt tản ra, giọng nói mang tình cảm dây dưa nồng nàn, giống như tiếng nỉ non mập mờ đa tình, khẽ say mê, than nhẹ: "Ừm... ba... con nhớ ba..."
Hình như Chung Chấp đã nghe ra cái gì đó, im lặng một lát, lạnh nhạt mở miệng: "Ừm, ba biết rồi."
Sau đó cúp điện thoại, dứt khoát, lưu loát.
Cánh tay Toàn Minh cầm điện thoại mềm nhũn vô lực rũ xuống, trong lòng hơi mất mát, bây giờ cô đang thèm khát đến mức có phần không tỉnh táo. Haizzz, thôi bỏ đi, Chung Chấp đang bận nên mới không để ý tới cô, không sao cả.
Cô xấu hổ dùng chăn che mặt, thử làm dịu cơ thể đang xôn xao khó nhịn. Chừng mấy phút sau, ba cô bạn cùng phòng còn lại cùng nhau trở về. Các cô thấy Toàn Minh không bật đèn nằm trong căn phòng mờ tối, tưởng rằng cô khó chịu trong người. Trên gương mặt trắng trẻo mộc mạc, thanh nhã của Bạch Sơ Ý hiện lên vẻ âu lo, cô ấy tới trước giường Toàn Minh cúi người xuống, vén sợi tóc dán trên gương mặt cô, ân cần mở miệng: "Toàn Minh... người cậu không khỏe ư?"
Toàn Minh tiếp tục dùng chăn che lên gương mặt nóng bừng, vùi đầu vào ồm ồm nói “ừm” một tiếng.
Bạch Sơ Ý hiểu rõ, quay đầu ra hiệu cho hai cô bạn cùng phòng, mỗi người đều yên lặng làm chuyện của mình, không quấy rầy tới Toàn Minh.
Bốn mươi phút sau, chuông điện thoại của Toàn Minh đột ngột vang lên, cô thoáng nghĩ ngợi rồi cầm điện thoại lên nhìn chằm chằm vào màn hình, một lúc sau mới nhỏ giọng nghe máy.
"Alo? Ba..."
"Toàn Toàn, bụng con đau, mang theo thẻ căn cước xuống dưới lầu đi, chúng ta đi bệnh viện." Giọng nói của anh không phải an ủi và dặn dò mà là cương quyết ra lệnh, kiềm chế, vững vàng.
Đối mặt với sự khó hiểu của Chung Chấp, cô khó hiểu hỏi lại: "Hả? Con không đau bụng... con biết mà."
Nói đến nửa chừng, cô đột nhiên kịp phản ứng lại ý đồ của Chung Chấp, có phần khó tin cúp điện thoại, trong mắt lộ ra thấp thỏm, nhưng vẫn nghe theo ý của Chung Chấp, làm bộ mềm nhũn không có sức chống người dậy, ngồi một lát ở mép giường.
Bạch Sơ Ý thấy thái độ cô khác thường, dùng bàn tay gần như lạnh như bằng đặt lên gò má nóng bỏng của cô: "Cậu có muốn đi khám bác sĩ hay không?"
Toàn Minh ngẩng đầu, yếu ớt nhìn Bạch Sơ Ý, lông mi run rẩy như cánh bướm khẽ vỗ, hai tròng mắt mờ mịt mơ màng: "Tớ đau bụng, ba tớ tới đón tớ đi bệnh viện."
Bạch Sơ Ý gật đầu một cái: "Vậy tớ đỡ cậu xuống lầu nhé."
Toàn Minh cầm thẻ căn cước, để Bạch Sơ Ý đỡ, bước từng bước xuống lầu, chỗ cửa ký túc xá người đến người đi nhưng cô liếc mắt một cái đã thấy Chung Chấp.
Chung Chấp cẩn thận đón lấy Toàn Minh, ôm cô. Toàn Minh túm lấy áo anh chôn chặt trong ngực anh. Nhân lúc không ai chú ý, cô nắm tay lặng lẽ mò vào trong áo khoác Chung Chấp, tham lam xoa lên eo anh cách một lớp áo, sau đó nghịch ngợm ấn một cái lên hõm eo rắn chắc của anh khiến người Chung Chấp khẽ run, sau đó tỉnh bơ vén áo khoác che kín tay cô, giống như một tấm lưới dày đặc che cô một cách kín kẽ.
"Làm phiền cháu rồi." Đôi mắt Chung Chấp đen nhanh, tịch mịch như dòng nước sâu, anh mím môi, hời hợt lại lịch sự nói cám ơn với Bạch Sơ Ý.
"Đâu có, đâu có, đều là bạn cùng lớp, là điều cháu nên làm thôi, chú khách sáo quá."
Chung Chấp gật đầu một cái, vẻ mặt u ám không rõ dưới ánh đèn: "Cám ơn cháu, vậy chú đưa con bé đi trước."
Bạch Sơ Ý cười vẫy tay, nhìn bọn họ xoay người rời đi xong rồi cũng lên lầu, trở lại kí túc xá.
Suốt quá trình Toàn Minh không dám nhìn Bạch Sơ Ý, chỉ xấu hổ lo lắng dán vào lồng ngực rộng rãi rắn chắc của Chung Chấp, ngửi mùi hương quen thuộc thật sâu thế nên cũng không ai thấy được khóe miệng cô lén cong lên vì vui sướng và đắc ý.
Sau khi Chung Chấp đưa cô lên xe, ánh mắt lạnh xuống, tập trung nhìn về đằng trước không nói lời nào mà chỉ lái rất nhanh.
Cô mở cửa sổ xe rộng ra kẽ hở chừng một ngón tay, gió lạnh thổi hất vào mặt, dường như có thể hạ nhiệt cho đầu óc. Cô khép gối lại, ngồi với tư thế đàng hoàng nhưng tim vẫn đập thình thịch, cô dời mắt một chút, sự xáo động tùy ý ngập tràn dưới thân càng lúc càng khó mà kiểm soát.
Thật ra lái xe chưa tới ba phút, Chung Chấp dừng lại ngay trước một khách sạn, kéo Toàn Minh đang mơ hồ xuống xe, sau đó quyết đoán dứt khoát thuê phòng, lên lầu, đóng cửa.
Anh cũng không đợi nổi nữa.
Toàn Minh vừa lặng lẽ đóng cửa lại, còn chưa kịp bật đèn, cổ tay cô đã bị Chung Chấp nắm lấy, sau đó trở tay nặng nề đặt lên cửa, gáy đụng vào cửa “ầm” một tiếng, bật ra tiếng kêu.
Chung Chấp giữ cô mạnh hơn rồi hôn xuống.
"A... đau... ba..." Toàn Minh suýt chút nữa không đứng vững, ngực phập phồng, bị giam cầm trong không gian chật hẹp, hơi thở của Chung Chấp áp thẳng vào mặt.
Chung Chấp vẫn luôn kìm nén như thế đang phát tiết cái gì đó vậy, đè cô trên cửa không nhúc nhích được, sau đó đưa tay ra sức lột quần áo của cô, gấp gáp dùng sức vuốt ve về đằng sau.
Toàn Minh cũng nhịn sự khó chịu xuống, rút tay ra siết chặt tay áo anh, trong bóng tối, đôi mắt cô sáng rực sinh động, có hơi khẩn trương và hưng phấn: "Đừng ở đây... Chúng ta lên giường..."
Cho dù đối mặt với người cùng giới thì đây cũng là lần đầu tiên Bạch Sơ Ý làm chuyện kiểu như thế này, luồng khí nóng rực kích động theo lồng ngực dâng lên cứ thế không dưng nhuốm đỏ bên tai và gò má trắng nõn.
Nhưng thậm chí Bạch Sơ Ý bắt đầu có chút vui mừng bởi vì người Toàn Minh tìm tới lúc đầu là cô ấy.
Hai tiếng sau.
Hai người lò dò trong đêm tối mịt vội vã chạy về kí túc xá, gió rét lướt qua mặt, rút đi chút nóng bỏng. Bạch Sơ Ý thở hồng hộc đến kí túc xá thì dừng lại, vừa uống nước lạnh vừa ép chính mình tỉnh táo lại.
Mà Toàn Minh thì ngược lại, đối mặt với hai bạn cùng phòng còn lại vẫn mỉm cười vô cùng tỉnh bơ, giữ bình tĩnh như bình thường, như thể chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Lúc Bạch Sơ Ý uống nước thoáng lúc ngửa đầu lên dùng chiếc cốc che mặt, nghiêng người nhìn trộm Toàn Minh đang nói chuyện vui vẻ, cô ấy không đoán ra suy nghĩ thật sự của Toàn Minh nhưng loáng thoáng cảm thấy cô có mục đích khác, cô không hỏi mà Toàn Minh cũng không nói.
Nhưng cô ấy có linh cảm, có một Toàn Minh mà cô ấy không biết, dưới vẻ lạnh nhạt hờ hững kia nhất định có ẩn giấu một linh hồn sa đọa khó tả.
Sau tối nay, Toàn Minh sống an phận mấy ngày.
Chạng vạng tối thứ Bảy, cô bất đắc dĩ đi một mình qua đường mòn chỗ nhà kho từng để lại ám ảnh cho mình, có điều cũng may là lúc này sắc trời vẫn còn sáng, ánh hoàng hôn trải ra ráng chiều màu tím xa xa, dần dần chìm trong ánh nắng phía đường chân trời tựa như con ngươi thần kỳ chăm chú theo dõi vùng đất bí mật.
Một phần khu vực trong đường mòn của nhà kho đã từng là địa điểm xảy ra vụ án do kiến trúc nhỏ thấp dày đặc và được cây cối che chắn và cũng là một trong những nơi hẹn hò bí mật của những đôi tình nhân vào ban đêm.
Hoàng hôn vẫn chưa tắt hẳn, lúc Toàn Minh đi qua chiếc thang bên ngoài một dãy nhà, đã vô tình nghe thấy tiếng thở dốc như có như không của một đôi tình nhân hoan ái nấp đằng chiếc thang.
"Thoải mái không..."
"A hư... ưm... chỗ này... đúng..."
"Huyệt nhỏ thật nhiều nước... xem anh có làm chết em không..."
"A a... anh... anh nhỏ tiếng chút..."
"Chậc... ưm... bảo bối... em kẹp anh thoải mái muốn chết..."
Âm thanh như vậy, chính bản thân mình đã trải qua rất nhiều lần cho nên Toàn Minh vô cùng nhạy cảm.
Dã chiến cơ à? To gan thật đó.
Lời nói tục tĩu đàng trai dồn sức hạ thấp cùng với tiếng khẽ rên rỉ mềm nhũn của đàng gái giống như bài ca quyến rũ của Hải Yêu khiêu khích thần kinh Toàn Minh, dẫn dụ cô đi vào sâu trong bí mật. Cô vô thức siết chặt vạt áo, rũ mắt cúi đầu giẫm lên đá vụn trên đường nhanh chóng rời đi.
Tới khi trở lại kí túc xá, bạn cùng phòng đều không ở đó, cô thần không biết quỷ không hay không bật đèn, chui thẳng vào trong chăn nằm xuống.
Hoàn cảnh mờ tối dễ khơi gợi suy nghĩ mông lung đa tình, tình cảm từng bước từng bước dây dưa một cách vi diệu nhất. Cảnh dụ hoặc khi thuê phòng buổi tối hai ngày trước, tiếng thở dốc của nam nữ dã chiến, ánh sáng đan xen phỏng theo, tất cả hình ảnh đều mang theo thứ gì đó khó nói, ẩn ý mơ hồ, màu tình dục của hoàng hôn tựa như từng hình ảnh dừng lại tuần hoàn phát ra toàn bộ trong đầu cô.
Tình cảm mập mờ trong trí nhớ, căn phòng kinh hãi thế tục, ánh sáng u tối, rèm cửa sổ tông màu ấm mở hé, quần áo xốc xếch tán loạn, chiếc giường khẽ rung, chậm chạp vững vàng, nhanh chóng mạnh mẽ, bành trướng dữ dội, đường eo cường tráng, bắp thịt căng chặt, hương vị phóng đãng ngào ngạt, áp sát, lên xuống, chen vào đè ép, va chạm, tất cả chi tiết hoạt sắc sinh hương dần đàn phác họa lên một dáng người rõ ràng.
Chung Chấp.
Vừa nghĩ đến anh, trong đầu cô đã dâng trào sự sảng khoái mãnh liệt, bám chặt lấy đỉnh đầu kêu ong ong. Toàn Minh thiếu chút nữa rên rỉ thành tiếng, cô không tự chủ được kẹp chặt hai chân, lồng ngực phập phồng lên xuống, cơ thể bứt rứt giãy giụa. Phòng kí túc yên lặng chỉ có tiếng thở dốc khe khẽ của một mình cô.
Nhắm mắt lại, tất cả đều là Chung Chấp.
Tất cả xúc giác và thính giác cũng trở nên nhạy bén khác thường.
Trốn dưới chăn, Toàn Minh yếu ớt đưa tay, đặt lên ngực cách lớp áo, tưởng tượng bên tai là tiếng thở gấp thô đục của anh, trên người là sự vuốt ve, đụng chạm của anh. Cô thử dùng lực giống như của Chung Chấp, xoa bóp nắn niết rồi lại khó nhịn mò vào bên trong áo, bấm lên hạt đậu nhỏ trên ngực.
Dường như vẫn chưa đủ.
Cô đưa tay mon men xuống dưới người cho đến khi đầu ngón tay chạm được khe rãnh nhỏ mềm mại lại chặt chẽ kia, móng tay cuốn theo chút dịch lỏng có phần phóng đãng, cô dùng bụng ngón tay đè lên chất lỏng, chuyển động vòng quanh khe rãnh, khơi mào chất lỏng dấp dính trơn trượt.
Chỉ cần suy nghĩ đến anh là ướt.
Dưới thân ướt thành một vũng nước lớn, cô liếm đôi môi khô khốc, trống rỗng nhắm mắt lại, đắm chìm trong cảm giác tự an ủi say lòng người giống như đỉnh sóng cuồn cuộn ôm lấy cô chìm nổi bồng bềnh này.
Nhưng, cô với anh, thứ khoái cảm này, hoàn toàn không thể so sánh được. Cô hơi tức giận thu tay lại, xoay người giữ chăn khiến điện thoại chợt từ trong túi trượt xuống giường. Cô nằm trên giường cầm điện thoại lên, nhìn màn hình tối thui, sau thoáng yên lặng do dự, cô mở khóa, bấm, gọi được.
"Toàn Toàn?"
Nghe được giọng nói của người trong lòng, cô vô thức cong môi, cười nhẹ, chút mờ mịt trong mắt tản ra, giọng nói mang tình cảm dây dưa nồng nàn, giống như tiếng nỉ non mập mờ đa tình, khẽ say mê, than nhẹ: "Ừm... ba... con nhớ ba..."
Hình như Chung Chấp đã nghe ra cái gì đó, im lặng một lát, lạnh nhạt mở miệng: "Ừm, ba biết rồi."
Sau đó cúp điện thoại, dứt khoát, lưu loát.
Cánh tay Toàn Minh cầm điện thoại mềm nhũn vô lực rũ xuống, trong lòng hơi mất mát, bây giờ cô đang thèm khát đến mức có phần không tỉnh táo. Haizzz, thôi bỏ đi, Chung Chấp đang bận nên mới không để ý tới cô, không sao cả.
Cô xấu hổ dùng chăn che mặt, thử làm dịu cơ thể đang xôn xao khó nhịn. Chừng mấy phút sau, ba cô bạn cùng phòng còn lại cùng nhau trở về. Các cô thấy Toàn Minh không bật đèn nằm trong căn phòng mờ tối, tưởng rằng cô khó chịu trong người. Trên gương mặt trắng trẻo mộc mạc, thanh nhã của Bạch Sơ Ý hiện lên vẻ âu lo, cô ấy tới trước giường Toàn Minh cúi người xuống, vén sợi tóc dán trên gương mặt cô, ân cần mở miệng: "Toàn Minh... người cậu không khỏe ư?"
Toàn Minh tiếp tục dùng chăn che lên gương mặt nóng bừng, vùi đầu vào ồm ồm nói “ừm” một tiếng.
Bạch Sơ Ý hiểu rõ, quay đầu ra hiệu cho hai cô bạn cùng phòng, mỗi người đều yên lặng làm chuyện của mình, không quấy rầy tới Toàn Minh.
Bốn mươi phút sau, chuông điện thoại của Toàn Minh đột ngột vang lên, cô thoáng nghĩ ngợi rồi cầm điện thoại lên nhìn chằm chằm vào màn hình, một lúc sau mới nhỏ giọng nghe máy.
"Alo? Ba..."
"Toàn Toàn, bụng con đau, mang theo thẻ căn cước xuống dưới lầu đi, chúng ta đi bệnh viện." Giọng nói của anh không phải an ủi và dặn dò mà là cương quyết ra lệnh, kiềm chế, vững vàng.
Đối mặt với sự khó hiểu của Chung Chấp, cô khó hiểu hỏi lại: "Hả? Con không đau bụng... con biết mà."
Nói đến nửa chừng, cô đột nhiên kịp phản ứng lại ý đồ của Chung Chấp, có phần khó tin cúp điện thoại, trong mắt lộ ra thấp thỏm, nhưng vẫn nghe theo ý của Chung Chấp, làm bộ mềm nhũn không có sức chống người dậy, ngồi một lát ở mép giường.
Bạch Sơ Ý thấy thái độ cô khác thường, dùng bàn tay gần như lạnh như bằng đặt lên gò má nóng bỏng của cô: "Cậu có muốn đi khám bác sĩ hay không?"
Toàn Minh ngẩng đầu, yếu ớt nhìn Bạch Sơ Ý, lông mi run rẩy như cánh bướm khẽ vỗ, hai tròng mắt mờ mịt mơ màng: "Tớ đau bụng, ba tớ tới đón tớ đi bệnh viện."
Bạch Sơ Ý gật đầu một cái: "Vậy tớ đỡ cậu xuống lầu nhé."
Toàn Minh cầm thẻ căn cước, để Bạch Sơ Ý đỡ, bước từng bước xuống lầu, chỗ cửa ký túc xá người đến người đi nhưng cô liếc mắt một cái đã thấy Chung Chấp.
Chung Chấp cẩn thận đón lấy Toàn Minh, ôm cô. Toàn Minh túm lấy áo anh chôn chặt trong ngực anh. Nhân lúc không ai chú ý, cô nắm tay lặng lẽ mò vào trong áo khoác Chung Chấp, tham lam xoa lên eo anh cách một lớp áo, sau đó nghịch ngợm ấn một cái lên hõm eo rắn chắc của anh khiến người Chung Chấp khẽ run, sau đó tỉnh bơ vén áo khoác che kín tay cô, giống như một tấm lưới dày đặc che cô một cách kín kẽ.
"Làm phiền cháu rồi." Đôi mắt Chung Chấp đen nhanh, tịch mịch như dòng nước sâu, anh mím môi, hời hợt lại lịch sự nói cám ơn với Bạch Sơ Ý.
"Đâu có, đâu có, đều là bạn cùng lớp, là điều cháu nên làm thôi, chú khách sáo quá."
Chung Chấp gật đầu một cái, vẻ mặt u ám không rõ dưới ánh đèn: "Cám ơn cháu, vậy chú đưa con bé đi trước."
Bạch Sơ Ý cười vẫy tay, nhìn bọn họ xoay người rời đi xong rồi cũng lên lầu, trở lại kí túc xá.
Suốt quá trình Toàn Minh không dám nhìn Bạch Sơ Ý, chỉ xấu hổ lo lắng dán vào lồng ngực rộng rãi rắn chắc của Chung Chấp, ngửi mùi hương quen thuộc thật sâu thế nên cũng không ai thấy được khóe miệng cô lén cong lên vì vui sướng và đắc ý.
Sau khi Chung Chấp đưa cô lên xe, ánh mắt lạnh xuống, tập trung nhìn về đằng trước không nói lời nào mà chỉ lái rất nhanh.
Cô mở cửa sổ xe rộng ra kẽ hở chừng một ngón tay, gió lạnh thổi hất vào mặt, dường như có thể hạ nhiệt cho đầu óc. Cô khép gối lại, ngồi với tư thế đàng hoàng nhưng tim vẫn đập thình thịch, cô dời mắt một chút, sự xáo động tùy ý ngập tràn dưới thân càng lúc càng khó mà kiểm soát.
Thật ra lái xe chưa tới ba phút, Chung Chấp dừng lại ngay trước một khách sạn, kéo Toàn Minh đang mơ hồ xuống xe, sau đó quyết đoán dứt khoát thuê phòng, lên lầu, đóng cửa.
Anh cũng không đợi nổi nữa.
Toàn Minh vừa lặng lẽ đóng cửa lại, còn chưa kịp bật đèn, cổ tay cô đã bị Chung Chấp nắm lấy, sau đó trở tay nặng nề đặt lên cửa, gáy đụng vào cửa “ầm” một tiếng, bật ra tiếng kêu.
Chung Chấp giữ cô mạnh hơn rồi hôn xuống.
"A... đau... ba..." Toàn Minh suýt chút nữa không đứng vững, ngực phập phồng, bị giam cầm trong không gian chật hẹp, hơi thở của Chung Chấp áp thẳng vào mặt.
Chung Chấp vẫn luôn kìm nén như thế đang phát tiết cái gì đó vậy, đè cô trên cửa không nhúc nhích được, sau đó đưa tay ra sức lột quần áo của cô, gấp gáp dùng sức vuốt ve về đằng sau.
Toàn Minh cũng nhịn sự khó chịu xuống, rút tay ra siết chặt tay áo anh, trong bóng tối, đôi mắt cô sáng rực sinh động, có hơi khẩn trương và hưng phấn: "Đừng ở đây... Chúng ta lên giường..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.