Toàn Phương Vị Huyễn Tưởng

Chương 112: Trong tiểu thiên địa không người biết

Như Khuynh Như Tố

28/05/2016

Xuyên thấu qua khe hở của tủ quần áo, Noah thấy Rentaro ngồi ở bên ngoài, đang lười biếng uống nước.

Rentaro không phải là một người nhiệt tình yêu công tác.

Cho nên, sau khi trốn vào trong tủ treo quần áo, Noah liền không ngừng cầu nguyện Rentaro mau rời khỏi nơi này, để có thể giải quyết trạng thái lúc này, một trạng thái khiến trái tim người bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.

Nhưng, nhìn Rentaro ngồi đó uống trà một cách nhàn nhã, Noah có dự cảm, muốn cho Rentaro rời khỏi nơi này, chỉ sợ, không phải là một việc dễ dàng.

Vì vậy, Noah chỉ có thể nguyền rủa vận mệnh của mình, thân thể căng cứng.

"Ha...Ha..."

Không biết bởi vì quá nóng hay không khí trong tủ quá loãng, một người khác trong tủ bắt đầu thở ra tiếng.

Trái tim hoàn toàn tiến vào một trạng thái không bị khống chế, đập với tần suất cực cao, Noah hơi hơi nhìn xuống.

Không biết nên nói là may mắn hay là bất hạnh, mặc dù là một tủ treo quần áo, nhưng rất rõ ràng, Kisara không định cất quần áo vào trong, khiến bên trong rỗng tuếch, chẳng có gì cả. Bằng không, hai người lớn là không thể chui vừa đấy.

Nhưng, với tài sản của Kisara, hiển nhiên nàng không thể mua một tủ quần áo đắt tiền.

Vì vậy, không gian trong tủ quần áo này xác thực không lớn.

Kết quả, cùng trốn trong tủ quần áo, giữa Noah và Kisara hoàn toàn không có khoảng cách.

"U-a..aaa..."

Trong không gian có hạn, toàn bộ thân thể của Kisara ép vào trên người Noah, mang đến kích thích cực lớn cho hắn.

Bởi vì bị Kisara kéo vào một cách vội vàng, hai người chưa kịp điều chỉnh tư thế, hơn nữa không gian lại có hạn, cho nên đừng nói là giữ một khe hở rồi, dù là không nhúc nhích, hai người vẫn có thể cảm giác được nhiệt độ và xúc cảm trên người đối phương.

Đây cũng là nguyên nhân khiến Noah không thể khống chế tim đập.

Cho tới bây giờ, Noah và Kisara mới phát hiện trạng thái lúc này của hai người.

Ngoại trừ toàn bộ thân thể ép trên người Noah, tay của Kisara cũng giơ cao, đè vào đỉnh của tủ quần áo. Nếu không phải vì hai người hoàn toàn chen vào cùng một chỗ, Noah chỉ cần hơi nhìn xuống là có thể thấy toàn bộ của Kisara rồi.

Mà trạng thái của Noah cũng có chút không ổn.

Tay trái đặt ở một bên tủ, nhưng lại bị Kisara đè nặng, hơn nữa còn bằng mông.

Tay phải đặt ở trước người, nhưng vì bị Kisara ép, hiện tại, cánh tay này đã chìm vào một vùng mềm mại khó có thể diễn tả bằng lời. Nếu Noah đoán không sai, đó hẳn là ngực của Kisara.

Nói cách khác, không chỉ cả người của Kisara chen vào trong ngực Noah, mà một tay của Noah còn nắm ngực của nàng, một tay thì lại bị mông nàng đè nặng. Nếu như bỏ tủ quần áo đi, nhìn qua chính là Noah đang giở trò với Kisara rồi.

Ý thức được trạng thái này, thân thể của Noah càng căng cứng, đầu cũng hỗn loạn, mồ hôi chảy xuống ở trên mặt.

"Ha...Ha..."

Khuôn mặt của Kisara ửng hồng. So với Noah toát mồ hôi trên mặt, toàn bộ thân thể mềm mại của nàng đều đang chảy mồ hôi. Nhận ra mình đang bị Noah giở trò, làn da của Kisara đỏ lên, cực kỳ xấu hổ và giận dữ, nói bằng âm thanh như muỗi kêu.

"Tay...Tay..."

Bị Kisara nhắc nhở, Noah giật mình, vội vàng muốn rút tay ra.



Kết quả, trong không gian có hạn như vậy, tay của Noah chẳng những không thể thuận lợi rút ra, mà còn chìm sâu hơn vào cảm giác mềm mại.

"U-a..aaa..."

Trên hai tay truyền tới xúc cảm mềm mại khiến người ta không cách nào quên, đồng thời, tiếng rên khẽ của Kisara cũng truyền vào trong tai Noah.

"Đừng... Đừng nhúc nhích..."

Không đến một giây, Noah lập tức dừng tay lại, mồ hôi chảy ra trên trán cũng càng ngày càng nhiều.

Thanh âm của Kisara đã hoàn toàn giống như đang khóc.

"Tay... Tay của ngươi..."

Noah khóc không ra nước mắt.

Động?

Như vậy chẳng những không thể rút tay ra, mà còn có thể vê ngực cùng mông của Kisara.

Không động?

Vậy thì phải bảo trì bộ dáng này, luôn luôn nắm hai bộ vị mềm mại cao thấp của Kisara.

Tình trạng động không được, không động cũng không xong này, phải làm sao bây giờ?

Lập tức, Noah chỉ có thể nhỏ giọng nói bằng âm thanh khàn khàn.

"Vì sao muốn kéo ta vào?"

"Đó... Đó là thân thể tự phản ứng... Ta... Ta không muốn như vậy..." Kisara giãy dụa thân thể của mình, giống như rất khó chịu, mắc cỡ sắp té xỉu.

"Tóm... Tóm lại, ngươi nghĩ biện pháp đem tay của ngươi..."

Kisara hoàn toàn không hiểu, mình vô ý thức giãy dụa thân thể, chẳng những không khiến tình huống tốt hơn, mà còn mang đến kích thích lớn hơn cho Noah.

Noah chỉ có thể ngẩng đầu lên, cố gắng khiến mình không để ý xúc cảm mềm mại truyền tới từ hai cánh tay khi Kisara giãy dụa thân thể, nói chuyện để chuyển lực chú ý của mình.

"Ngươi có thể không nhích tới nhích lui sao?"

"Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ để ngươi chiếm tiện nghi?"

"Ngươi nhích tới nhích lui như vậy cũng để ta chiếm tiện nghi mà?"

"Vậy ngươi nghĩ biện pháp nhanh lên, ngươi là nam nhân mà?"

"Lúc này, ta tình nguyện mình không phải nam nhân, sẽ không thảm như bây giờ..."

"Thảm? Ngươi nói thảm? Ngươi lại còn nói thảm?!"

"Không... Không đúng sao?"

"Thảm phải là ta! Ngươi phải thoải mái mới đúng!"



"Ai... Ai nguyện ý thoải mái như vậy!"

"Ý ngươi là gì? Đang sờ thân thể của ta mà lại nói lời này! Ta nhìn lầm ngươi rồi!"

Khi Noah và Kisara càng ngày càng xúc động, âm thanh của hai người cũng lớn hơn vài phần, khiến một ít tiếng vang truyền ra từ tủ treo quần áo.

"Hử?" Đang chán chết mà nghịch Laptop, Rentaro giống như nhận ra cái gì, khuôn mặt tràn đầy nghi ngờ.

"Tiếng gì thế?"

Trong tủ treo quần áo, Noah và Kisara giật mình, vội vàng ngậm miệng.

Nhưng, dù sao Rentaro cũng là một cảnh sát nhân dân, sẽ không cho là mình nghe lầm.

Vì vậy, mặt mũi tràn đầy nghi ngờ, Rentaro đứng dậy, nhìn chung quanh, lập tức nhăn mày, nhìn hướng tủ quần áo.

Bởi vì song phương dán nhau thật chặt, trái tim của Noah và Kisara đã đập nhanh đến nỗi có thể cảm giác được đối phương, trong lòng liều mạng cầu nguyện, ngàn vạn chớ bị phát hiện.

Nếu không, với trạng thái hiện tại của Noah và Kisara, một người thân không sợi vải, một người đang giở trò với một thiếu nữ thân không sợi vải, còn trốn trong tủ treo quần áo, tuyệt đối sẽ bị người khác cho rằng đang "Play" để tăng tình cảm.

Chỉ tiếc, lần này, có vẻ như ngay cả thần cũng nhìn không được.

Một giây sau, Rentaro nhíu mày, đi hướng tủ quần áo.

"Ô ô..." Kisara phát ra vài tiếng nức nở, lựa chọn buông tha. Nàng chen vào trong ngực Noah, nhắm mắt lại, giống như muốn không để nam nhân khác thấy bộ vị trọng yếu của thân thể.

Noah cũng nhận ra tâm tư của Kisara, thở dài, hơi hơi điều chỉnh thân thể, ngăn thân thể trơn bóng của Kisara lại.

Với trạng thái hiện tại, dù Rentaro mở tủ quần áo, thân thể của Kisara cũng sẽ không bị thấy.

Phát hiện điều này, đối với cử động của Noah, Kisara sinh ra một ít cảm xúc khác thường.

Người nam nhân này, tựa hồ còn ôn nhu hơn tưởng tượng của mình.

Dưới tình huống như vậy, hai người đã chuẩn bị tâm lý xong, đợi tủ quần áo bị mở ra.

Đúng lúc này...

"Phanh —— ——!"

Trên đường phố bên ngoài, một tiếng va chạm to lớn đột nhiên vang lên, dọa Rentaro giật mình.

"Gì... Gì vậy?"

Rentaro ngẩn ngơ, vội vàng chạy đến cửa sổ, nhìn ra ngoài.

Trong tủ treo quần áo, Noah chấn động.

Cơ hội tốt.

"BA~..."

Trong một tiếng vang cực nhỏ, Noah ôm Kisara, mở tủ bằng tốc độ nhanh nhất, thân hình lóe lên, nhặt quần áo của Kisara trên bàn làm việc lên, hóa thành một đạo tàn ảnh, lao ra văn phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Toàn Phương Vị Huyễn Tưởng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook