Chương 8: Tiểu Sư Đệ(2)
Trí Bạch
21/03/2023
Ninh Thụ nói: "Đừng thấy hắn nhỏ, hắn là cháu của sư nương, tối thiểu không cần giao tiền, không tốn tiền học chơi thôi, lại không chịu thiệt."
Lâm Diệp nghe ra trong lời nói của hài tử này có vài phần tự giểu, thậm chí nhân tiện còn cười nhạo hắn.
Mạc Ngô Đồng vẫy vẫy tay với đứa bé: "Đồng Truy, lại đây."
Cậu bé lắc cái mũi voi con đi tới, trong miệng lại còn ngậm một cái núm vú gỗ.
Hắn chạy đến bên cạnh Mạc Ngô Đồng hỏi: "Mạc Ti huynh, sao huynh lại gọi ta?"
Mạc Ngô Đồng chỉ chỉ Lâm Diệp nói: "Bắt đầu từ hôm nay hắn chính là tiểu sư đệ của ngươi, hắn muốn gọi ngươi là sư huynh."
Hài tử mới chừng bốn tuổi a, mặt mũi kia ngây thơ trong sáng, ánh mắt lấp lánh, hài tử lúc này, sạch sẽ đơn thuần.
Hắn giơ tay lên rút núm vú gỗ trong miệng ra: "Lại hố một cái nữa à."
Mạc Ngô Đồng quay đầu nhìn về nơi khác, Lâm Diệp nhìn bốn phía, các sư huynh cũng đều nhìn về nơi khác.
Tiểu sư huynh nói với Lâm Diệp: "Ta là Tiết Đồng Chuy."
Sau đó giơ núm vú gỗ trong tay lên: "Đây là Nại Nại của ta, ngươi có muốn không?"
Lâm Diệp nheo mắt lại, một lát sau kiên quyết lắc đầu: "Không cần đâu."
Đúng lúc này, đám Lâm Diệp nghe được trong phòng truyền ra một tiếng rầm rầm, ngay sau đó chính là một tiếng kêu thảm thiết.
Hắn biến sắc, cho rằng xảy ra biến cố gì, nhưng lại thấy những người khác bày ra vẻ mặt thấy nhưng không thể trách.
Tiết Đồng Chuy không ngờ còn thở dài: "Ai...... ngu xuẩn này giấu không kỹ, lại bị phát hiện."
Nói xong đem núm vú gỗ nhét vào miệng, sau đó đưa tay lắc lắc rời đi.
Hơi thở tiếp theo, liền thấy cửa phòng mở ra, Nghiêm Tẩy Ngưu lấy thế hổ vồ bay ra cửa phòng, lấy thế gặm phân quỳ rạp trên mặt đất.
Các đệ tử tất cả đều quay đầu nhìn về phía địa phương khác, duy chỉ có Lâm Diệp nhìn hắn.
Nghiêm Tẩy Ngưu đứng dậy, phủi đất trên người, trừng mắt nhìn Lâm Diệp: "Nhìn cái gì? Vi sư đang luyện công."
Sau đó hắn hướng Mạc Ngô Đồng hô: "Mạc Ngô Đồng, dẫn tiểu sư đệ ngươi làm quen võ quán một chút, làm quen các sư huynh."
Sau khi nói xong lại nhìn về phía Lâm Diệp: "vừa rồi ta đếm sai, thiếu hai lượng, ngươi lấy ra để ta nhìn xem."
Lâm Diệp nghĩ hơn phân nửa là lại muốn hố hắn bạc, nhưng hắn cần biểu hiện ngốc một ít, vì thế lại đem bạc lấy ra.
Vì thế Lâm Diệp nhìn như ngã một lần cũng không khôn hơn, lại bị Nghiêm Tẩy Ngưu đoạt một khối bạc đại khái hai lượng từ trong tay.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lấy thực lực hiện tại của Lâm Diệp, muốn không bị nghiêm tẩy ngưu đắc thủ chính là nằm mơ."
Nghiêm Tẩy Ngưu đúng lý hợp tình nói: "Đây là phí thuê phòng của ngươi."
Lâm Diệp muốn giả bộ khiếp sợ, nhưng hắn không biết biểu hiện thế nào, nghĩ giả bộ ra cũng không giống thật , cho nên buông tha.
Nghiêm Tẩy Ngưu nói: "Nói đạo lý, bạc đã giao, muốn ở hay không là do ngươi quyết định, Mạc Ngô Đồng, nếu hắn ở thì ở cùng một phòng với các ngươi."
Mạc Ngô Đồng lên tiếng: "Rõ, thưa sư phụ."
Nghiêm Tẩy Ngưu chắp tay sau lưng, đi ngang qua đang ăn cơm Ninh Thụ, một tay đem nửa cái đùi gà kia đoạt lấy: "Tiểu hài tử ăn nhiều thịt đối với thân thể không tốt!"
Vừa dứt lời, từ trong phòng một cái chổi bay ra, bay thẳng vào sau gáy Nghiêm Tẩy ngưu.
Nghiêm Tẩy Ngưu lập tức đem đùi gà nhét vào trong tay Ninh Thụ: "Trẻ con phải ăn nhiều thịt."
Thấy Lâm Diệp đứng đó không nói một lời, Mạc Ngô Đồng vỗ vỗ vai Lâm Diệp: "Sau này quen thuộc là được."
Nghiêm Tẩy Ngưu làm bộ đi bộ hai vòng, quay người lại liền chạy ra sân, ở trong võ quán nhà mình ngược lại giống như là làm trộm vậy.
Mạc Ngô Đồng nói: "Đây là cướp được bạc của ngươi, chuẩn bị đi uống rượu."
Lâm Diệp: "Sáng sớm đã uống rượu?"
Mạc Ngô Đồng: "Sư phụ nếu có thể có chút tiền uống rượu, còn cần sớm với muộn?"
Đang nói, một thiếu phụ cực kì xinh đẹp từ trong phòng đi ra, muốn nói dung mạo, khuôn tự mang ba phần mị hoặc, bảy phần là anh khí, tuổi tác nhìn chỉ mới hai mươi tám, so với Nghiêm Tẩy Ngưu ít nhất nhỏ hơn mười tuổi.
Mặt trái xoan, mắt to, làn da nhìn cũng tốt, muốn nói dáng người cũng không có gì để xoi mói, chân đủ dài, eo đủ nhỏ......
Lâm Diệp nghĩ Nghiêm Tẩy Ngưu là như thế nào lừa được một nữ nhân như vậy làm lão bà?
Sư nương!
Người trong viện thấy cô gái kia đi ra, tất cả đều cúi người hành lễ, thái độ của từng người còn cung kính hơn cả lúc gặp Nghiêm Tẩy Ngưu.
Lâm Diệp còn đang suy nghĩ khí tràng của sư nương so với sư phụ mạnh hơn nhiều, Mạc Ngô Đồng đã ấn cổ hắn: "Mau gọi sư nương."
Lâm Diệp thuận thế cúi người: "Chào sư nương."
Sư nương nhìn kỹ Lâm Diệp, lập tức liền nở nụ cười: "Thật đep trai, hơn cả các sư huynh của ngươi, khuôn mặt này, thân hình này, cái miệng nhỏ nhắn này..."
Nàng đưa tay nâng cằm Lâm Diệp lên: "Sư nương nhìn kỹ một chút."
Lâm Diệp theo bản năng lui về phía sau nửa bước, lại bị Mạc Ngô Đồng từ phía sau đưa tay chặn lại, hắn nghiêng mắt nhìn về phía Mạc Ngô Đồng, vẻ mặt Mạc Ngô Đồng chình: ngươi tin ta, đừng lui.
"Ngoan."
Sư nương cười rất vui vẻ: "Thật sự là càng nhìn càng thuận mắt, ngươi tên gì?"
Lâm Diệp trả lời: "Ta tên là Lâm Diệp."
Sư nương ừ một tiếng rồi nói: "Một phiến lá cây trong rừng, tên thật tầm thường a, nhưng lớn lên thuận mắt như vậy, lá cây đầy rừng, lại xinh đẹp như ngươi."
Nói đến đây nàng bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hỏi Mạc Ngô Đồng: "Sư phụ ngươi đâu?"
Mạc Ngô Đồng vội vàng nói: "Sư phụ đi ra ngoài rồi."
Sư nương lập tức hỏi: "Hắn lấy bạc của ai trong các ngươi?"
Mạc Ngô Đồng lập tức nói: "Không có!"
Lâm Diệp: "ta."
Sư nương nhướng mày liễu: "Nghiêm tẩy ngưu dám to gan, các ngươi đều tự luyện công, không nên lười biếng!"
Nói xong sải bước đi ra ngoài, một thân váy dài lắc lư, lộ ra vài phần khí thế kim qua thiết mã.
Mạc Ngô Đồng vỗ vỗ vai Lâm Diệp: "Lát nữa sư phụ và sư nương trở về, ngươi ngàn vạn lần đừng nhìn chằm chằm, ta là vì tốt cho ngươi."
Lâm Diệp nghe ra trong lời nói của hài tử này có vài phần tự giểu, thậm chí nhân tiện còn cười nhạo hắn.
Mạc Ngô Đồng vẫy vẫy tay với đứa bé: "Đồng Truy, lại đây."
Cậu bé lắc cái mũi voi con đi tới, trong miệng lại còn ngậm một cái núm vú gỗ.
Hắn chạy đến bên cạnh Mạc Ngô Đồng hỏi: "Mạc Ti huynh, sao huynh lại gọi ta?"
Mạc Ngô Đồng chỉ chỉ Lâm Diệp nói: "Bắt đầu từ hôm nay hắn chính là tiểu sư đệ của ngươi, hắn muốn gọi ngươi là sư huynh."
Hài tử mới chừng bốn tuổi a, mặt mũi kia ngây thơ trong sáng, ánh mắt lấp lánh, hài tử lúc này, sạch sẽ đơn thuần.
Hắn giơ tay lên rút núm vú gỗ trong miệng ra: "Lại hố một cái nữa à."
Mạc Ngô Đồng quay đầu nhìn về nơi khác, Lâm Diệp nhìn bốn phía, các sư huynh cũng đều nhìn về nơi khác.
Tiểu sư huynh nói với Lâm Diệp: "Ta là Tiết Đồng Chuy."
Sau đó giơ núm vú gỗ trong tay lên: "Đây là Nại Nại của ta, ngươi có muốn không?"
Lâm Diệp nheo mắt lại, một lát sau kiên quyết lắc đầu: "Không cần đâu."
Đúng lúc này, đám Lâm Diệp nghe được trong phòng truyền ra một tiếng rầm rầm, ngay sau đó chính là một tiếng kêu thảm thiết.
Hắn biến sắc, cho rằng xảy ra biến cố gì, nhưng lại thấy những người khác bày ra vẻ mặt thấy nhưng không thể trách.
Tiết Đồng Chuy không ngờ còn thở dài: "Ai...... ngu xuẩn này giấu không kỹ, lại bị phát hiện."
Nói xong đem núm vú gỗ nhét vào miệng, sau đó đưa tay lắc lắc rời đi.
Hơi thở tiếp theo, liền thấy cửa phòng mở ra, Nghiêm Tẩy Ngưu lấy thế hổ vồ bay ra cửa phòng, lấy thế gặm phân quỳ rạp trên mặt đất.
Các đệ tử tất cả đều quay đầu nhìn về phía địa phương khác, duy chỉ có Lâm Diệp nhìn hắn.
Nghiêm Tẩy Ngưu đứng dậy, phủi đất trên người, trừng mắt nhìn Lâm Diệp: "Nhìn cái gì? Vi sư đang luyện công."
Sau đó hắn hướng Mạc Ngô Đồng hô: "Mạc Ngô Đồng, dẫn tiểu sư đệ ngươi làm quen võ quán một chút, làm quen các sư huynh."
Sau khi nói xong lại nhìn về phía Lâm Diệp: "vừa rồi ta đếm sai, thiếu hai lượng, ngươi lấy ra để ta nhìn xem."
Lâm Diệp nghĩ hơn phân nửa là lại muốn hố hắn bạc, nhưng hắn cần biểu hiện ngốc một ít, vì thế lại đem bạc lấy ra.
Vì thế Lâm Diệp nhìn như ngã một lần cũng không khôn hơn, lại bị Nghiêm Tẩy Ngưu đoạt một khối bạc đại khái hai lượng từ trong tay.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lấy thực lực hiện tại của Lâm Diệp, muốn không bị nghiêm tẩy ngưu đắc thủ chính là nằm mơ."
Nghiêm Tẩy Ngưu đúng lý hợp tình nói: "Đây là phí thuê phòng của ngươi."
Lâm Diệp muốn giả bộ khiếp sợ, nhưng hắn không biết biểu hiện thế nào, nghĩ giả bộ ra cũng không giống thật , cho nên buông tha.
Nghiêm Tẩy Ngưu nói: "Nói đạo lý, bạc đã giao, muốn ở hay không là do ngươi quyết định, Mạc Ngô Đồng, nếu hắn ở thì ở cùng một phòng với các ngươi."
Mạc Ngô Đồng lên tiếng: "Rõ, thưa sư phụ."
Nghiêm Tẩy Ngưu chắp tay sau lưng, đi ngang qua đang ăn cơm Ninh Thụ, một tay đem nửa cái đùi gà kia đoạt lấy: "Tiểu hài tử ăn nhiều thịt đối với thân thể không tốt!"
Vừa dứt lời, từ trong phòng một cái chổi bay ra, bay thẳng vào sau gáy Nghiêm Tẩy ngưu.
Nghiêm Tẩy Ngưu lập tức đem đùi gà nhét vào trong tay Ninh Thụ: "Trẻ con phải ăn nhiều thịt."
Thấy Lâm Diệp đứng đó không nói một lời, Mạc Ngô Đồng vỗ vỗ vai Lâm Diệp: "Sau này quen thuộc là được."
Nghiêm Tẩy Ngưu làm bộ đi bộ hai vòng, quay người lại liền chạy ra sân, ở trong võ quán nhà mình ngược lại giống như là làm trộm vậy.
Mạc Ngô Đồng nói: "Đây là cướp được bạc của ngươi, chuẩn bị đi uống rượu."
Lâm Diệp: "Sáng sớm đã uống rượu?"
Mạc Ngô Đồng: "Sư phụ nếu có thể có chút tiền uống rượu, còn cần sớm với muộn?"
Đang nói, một thiếu phụ cực kì xinh đẹp từ trong phòng đi ra, muốn nói dung mạo, khuôn tự mang ba phần mị hoặc, bảy phần là anh khí, tuổi tác nhìn chỉ mới hai mươi tám, so với Nghiêm Tẩy Ngưu ít nhất nhỏ hơn mười tuổi.
Mặt trái xoan, mắt to, làn da nhìn cũng tốt, muốn nói dáng người cũng không có gì để xoi mói, chân đủ dài, eo đủ nhỏ......
Lâm Diệp nghĩ Nghiêm Tẩy Ngưu là như thế nào lừa được một nữ nhân như vậy làm lão bà?
Sư nương!
Người trong viện thấy cô gái kia đi ra, tất cả đều cúi người hành lễ, thái độ của từng người còn cung kính hơn cả lúc gặp Nghiêm Tẩy Ngưu.
Lâm Diệp còn đang suy nghĩ khí tràng của sư nương so với sư phụ mạnh hơn nhiều, Mạc Ngô Đồng đã ấn cổ hắn: "Mau gọi sư nương."
Lâm Diệp thuận thế cúi người: "Chào sư nương."
Sư nương nhìn kỹ Lâm Diệp, lập tức liền nở nụ cười: "Thật đep trai, hơn cả các sư huynh của ngươi, khuôn mặt này, thân hình này, cái miệng nhỏ nhắn này..."
Nàng đưa tay nâng cằm Lâm Diệp lên: "Sư nương nhìn kỹ một chút."
Lâm Diệp theo bản năng lui về phía sau nửa bước, lại bị Mạc Ngô Đồng từ phía sau đưa tay chặn lại, hắn nghiêng mắt nhìn về phía Mạc Ngô Đồng, vẻ mặt Mạc Ngô Đồng chình: ngươi tin ta, đừng lui.
"Ngoan."
Sư nương cười rất vui vẻ: "Thật sự là càng nhìn càng thuận mắt, ngươi tên gì?"
Lâm Diệp trả lời: "Ta tên là Lâm Diệp."
Sư nương ừ một tiếng rồi nói: "Một phiến lá cây trong rừng, tên thật tầm thường a, nhưng lớn lên thuận mắt như vậy, lá cây đầy rừng, lại xinh đẹp như ngươi."
Nói đến đây nàng bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hỏi Mạc Ngô Đồng: "Sư phụ ngươi đâu?"
Mạc Ngô Đồng vội vàng nói: "Sư phụ đi ra ngoài rồi."
Sư nương lập tức hỏi: "Hắn lấy bạc của ai trong các ngươi?"
Mạc Ngô Đồng lập tức nói: "Không có!"
Lâm Diệp: "ta."
Sư nương nhướng mày liễu: "Nghiêm tẩy ngưu dám to gan, các ngươi đều tự luyện công, không nên lười biếng!"
Nói xong sải bước đi ra ngoài, một thân váy dài lắc lư, lộ ra vài phần khí thế kim qua thiết mã.
Mạc Ngô Đồng vỗ vỗ vai Lâm Diệp: "Lát nữa sư phụ và sư nương trở về, ngươi ngàn vạn lần đừng nhìn chằm chằm, ta là vì tốt cho ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.