Toàn Thế Giới Đều Biết Ta Là Người Tốt
Chương 36
Đường Vĩ Soái
05/10/2021
Hầu hạ tiểu thiếu gia cởi tất xong.
Úc Thần Niên im lặng giúp cậu cởi áo choàng đỏ trên người, để lộ dáng người tinh tế bên trong.
Tiểu thiếu gia nhỏ bé chui trong vào trong chăn, chỉ lộ ra một khuôn mặt trắng nõn, lông mi dài hơi vểnh, không chịu nhắm mắt lại.
Cậu không để Úc Thần Niên đi, Úc Thần Niên cũng không nhúc nhích, cứ đơ như khúc gỗ rũ mắt ngồi ở mép giường.
Thời Thanh nhìn hắn vài giây, thấy hắn không phản ứng, liền bất mãn, duỗi hai cái chân trắng như tuyết ra khỏi chăn đá đá Úc Thần Niên.
Đến khi Úc Thần Niên nhấc mắt lên nhìn về phía cậu, tiểu thiếu gia mới thỏa mãn rút chân lại, hất cằm lên:
"Bản tiểu gia muốn ngủ, ngươi xướng gì đi, ta muốn nghe."
Há xướng là chuyện mà chỉ ca cơ có thể làm.
Thời Thanh đưa ra yêu cầu này thật sự quăng mặt mũi của hoàng tử là Úc Thần Niên dẫm trên đất rồi.
Úc Thần Niên vẫn luôn làm lơ với các mệnh lệnh của thiếu niên lần này không nhịn được nữa, hơi nhăn mày, đôi ngươi âm trầm trống rỗng nhìn về Thời Thanh.
Hắn rất đẹp, nhưng thời điểm khuôn mặt vô cảm kia nhìn sang, khó giải thích được mà khiến người sợ hãi.
Lúc trước có cung nhân cố ý chọc giận Úc Thần Niên, chỉ cần vẻ mặt của hắn đã khiến người chột dạ, không đoái hoài gì nữa mà vội vàng chạy trốn.
Thời Thanh từ nhỏ tới lớn thì không ai dám động vào hay là nặng lời với cậu, nên đây là lần đầu tiên có người nhìn cậu với vẻ mặt này.
Trên khuôn mặt trắng mịn của tiểu thiếu gia lộ ra chút sợ hãi, đôi mắt tròn vo không chịu thua trừng lớn, đôi môi mềm mại mím chặt, siết một góc chăn nhích về phía sau.
"Ngươi, ngươi nhìn ta làm gì!"
Một bộ dáng sợ hãi rõ ràng, lại giả mạnh giương nanh múa vuốt.
Dám trêu vào Thời Thanh, hắn xui xẻo rồi.
Úc Thần Niên nghĩ như thế, chậm rãi cúi đầu, âm thanh trầm thấp nặng nề: "Ta không biết hát."
"Sao ngươi vô dụng thế, hát một chút cũng không biết."
Thấy hắn thu hồi vẻ mặt dọa người kia, gan Thời Thanh lớn hẳn lên, hừ hừ lấy chân khều khều Úc Thần Niên.
Sức cậu không lớn, chân vừa mềm lại vừa trắng, một chút sát thương cũng không có, Úc Thần Niên làm như không nhìn thấy, cứ ngồi đấy tùy ý cậu xả giận.
Đá mới mười lần mà tiểu thiếu gia đã mệt mỏi.
Khuôn mặt trắng nõn vì vận động liên tục hiện lên vài tia ửng hồng, hơi thở có chút không đều, nhưng vẫn cứ đắc ý nhìn Úc Thần Niên, kết quả lại nhìn thấy đối phương không có gì gọi là bị vũ nhục, nhất thời thẹn quá hóa giận nổi sùng lên.
"Không biết bình thường ăn cái gì, thịt cứng đá cứ bôm bốp, không nhúc nhích gì cả!"
Cậu như mèo con muốn giương vuốt cào cào hắn một cái, nhưng lại phát hiện cào không tới, liền tức giận meo meo trả đũa:
"Hát một chút cũng không được! Thịt thì cứng, ngươi coi mình có vô dụng không!"
Những lời này của cậu căn bả không là gì với Úc Thần Niên vốn.
Thanh niên thậm chí còn nghĩ rằng ở đây nghe Thời Thanh mắng cũng tốt, ít gì âm thanh của cậu cũng êm tai, cũng không có ác ý gì, chân đá hắn thì không đau, còn đỡ hơn ra ngoài để mấy hoàng huynh cùng thái phó làm khó.
Nhóm hoàng huynh đều có thư đồng, hắn cũng có, chỉ là thiếu phó ngứa mắt hắn, mỗi lần lên lớp đều đưa đề khó cho hắn giải.
Nếu không trả lời được thì thư đồng sẽ chịu đánh tay thay hoàng tử.
Úc Thần Niên mặc dù không phải là hoàng tử được sủng ái, nhưng thư đồng của hắn là con cháu quan lại đàng hoàng, ngày thường ở nhà đời nào chịu khổ như thế, dần dần cáo ốm không chịu đi để chịu đòn thay Úc Thần Niên.
Không có thư đồng thì Úc Thần Niên phải tự chịu đánh.
Nhóm thái phó chưa bao giờ nhẹ tay với hắn, dù sao thì sau bọn họ đều có hoàng tử chống lưng, nhìn sao lọt được Úc Thần Niên không được sủng ái, nếu được dặn dò còn ra tay nặng hơn.
Vậy nên ngự thư phòng là nơi các hoàng tử đến đọc sách, còn với Úc Thần Niên thì là đến chịu khổ.
Dù đông hay hạ, luôn là hắn bị phạt, mùa đông khắc nghiệt, da nứt nẻ còn bị đánh cho sưng tấy, lại bị phạt chép sách từ khi hết giờ học đến sáng.
So với những thứ kia thì mấy lời nói của Thời Thanh có là gì.
Thái giám bên ngoài nghe được tiểu thiếu gia đột nhiên lớn tiếng, lo lắng trong phòng xảy ra chuyện, vội vã đến cạnh cửa khom lưng như con tôm hỏi, "Tiểu gia có gì muốn dặn dò nô tài ạ?"
"Có! !"
Ra sức nhục mạ Úc Thần Niên mà đối phương lại không đoái hoài gì làm Thời tiểu gia nghẹn chịu không nổi, oán hận trừng Úc Thần Niên, không cam lòng chui lại vào trong chăn trùm thật kín.
"Vào đi."
Thái giám nghe lời đẩy cửa, cúi đầu khom lưng cung kính đi vào.
Sau đó nghe thấy giọng điệu lười biếng của tiểu gia: "Ta muốn đi ngủ, hát cho ta."
"Thưa vâng."
Thái giám lập tức thành thục há mồm hát, hiển nhiên cũng không phải lần đầu.
Úc Thần Niên nhớ tới có lần các hoàng huynh trêu chọc Thời Thanh chưa dứt sữa, ngủ cũng cần phải có người hát ru.
Biết Thời Thanh không cố ý sỉ nhục hắn, đáy lòng Úc Thần Niên cũng không có cảm giác gì, chỉ trầm mặc ngồi một chỗ.
Thái giám hát một hồi, thiếu niên vốn nên ngủ ngon lành lại cau mày, buồn bực rụt lại vào trong chăn.
Từ góc độ của Úc Thần Niên có thể nhìn thấy Thời Thanh vùi toàn bộ khuôn mặt nhỏ bé của mình vào chăn.
Lại qua vài phút, tiểu thiếu gia không chịu an phận trong ổ chăn nhích tới nhích lui chui ra, hoàn toàn không vui.
Cậu kiêu ngạo mắng: "Không có lò sưởi à? Sao lạnh thế!"
Thái giám vội ngậm miệng, cẩn thận trả lời: "Tiểu gia, chậu than vẫn luôn đốt mà, là loại than Hồng La tốt nhất đấy ạ."
"Thế sao cả gian phòng không ấm lên được thế."
Thời Thanh không cao hứng chui vào chăn, "Ta nằm lâu rồi nhưng chân vẫn cứ lạnh."
"Vậy nô tài lấy nước nóng cho ngài?"
"Ta không muốn, lỡ phỏng ta thì làm sao."
Tiểu thiếu gia khó mà vừa lòng.
Nói xong, cậu nhìn xung quanh phòng, nhìn đến Úc Thần Niên thì mắt sáng lên như nghĩ ra cái gì đó, ra lệnh cho Úc Thần Niên:
"Ngươi! Ngồi nhích lại đây."
Úc Thần Niên trầm mặc nghe theo.
"Tới tí nữa, ai ăn thịt ngươi đâu!"
Thời Thanh bất mãn hắn ngồi quá xa, rầm rì cuốn chăn lăn sang chỗ Úc Thần Niên.
Đến khi cảm thấy đủ rồi, cậu mới thỏa mãn nhếch môi, "Ngươi to con không sợ lạnh, ấp chân giúp ta đi."
Vừa nói xong tiểu thiếu gia đã duỗi hai cái chân trắng của mình ra, không đợi thanh niên trả lời, không khách khí chen vào giữa áo quần của Úc Thần Niên, dán sát chân lên người hắn.
Sau khi lấy được hơi ấm từ Úc Thần Niên cho cái chân của mình, khó chịu lẫn nôn nóng của cậu mới dịu xuống một chút.
Úc Thần Niên vẫn không có ý phản kháng, hắn hơi nghiêng người nhìn sang thiếu niên.
Thật ra trong phòng này cũng đã coi là ấm rồi, ít nhất thì là hơn ngự thư phòng.
Úc Thần Niên xưa nay không nhận được gì, chút củi than ít ỏi được phát đều được hắn để trong phòng mẹ nuôi bị bệnh liệt giường.
Vậy nên trong phòng hắn không khác gì bên ngoài, hơn nữa căn phòng lạnh lẽo không thường xuyên được phơi nắng, mỗi đêm nằm trên nệm không khác gì nằm trên giường băng.
Hiện tại ở trong căn phòng ấm áp của Thời Thanh, nền trải thảm len, chăn đệm thường xuyên được phơi nắng, vẫn bảo là không đủ ấm.
Thiếu niên này bị làm hư quá rồi.
Sau khi chân được ủ ấm nhờ nhiệt độ cơ thể của Úc Thần Niên, cậu mới yếu ớt tỏ vẻ làm lộ mắt cá chân ra ngoài.
Thái giám cẩn thận cầm thảm lông thỏ muốn che mắt cá chân của Thời Thanh lại bị cậu quát lớn.
Tiểu thiếu gia mất hứng muốn nổi nóng.
"Sao trong phòng có mỗi một chậu than, trong nhà ta để tới ba chậu lận."
Thái giám vội vã giải thích: "Tiểu gia, năm nay sản lượng than Hồng La ít, nhưng đều là đồ chất lượng, chỉ có thể đặt một phòng một chậu, các điện hạ khác cũng vậy ạ."
"Vậy cũng để ta chết cóng à, ở nhà ta làm sao có thể lạnh thế này!"
Thời gia gốc gác hàng trăm năm, Thời Thanh là con trai độc nhất, tất nhiên từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng.
Đối với các hoàng tử phải dựa theo phân chia dùng than Hồng La, còn Thời Thanh thì muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Thái giám sợ hãi đề nghị: "Không bằng nô tài đi hỏi thử các điện hạ có thể nhường chút than cho tiểu gia ạ?"
"Đi cái gì!"
Thời Thanh không hề nghĩ ngợi ngắt lời, khuôn mặt trắng mịn giận không xả hết: "Lúc nãy con rắn kia bò lên người ta ngươi có thấy bọn họ đến cứu ta không, giờ tại sao phải tìm bọn họ chứ."
Tiểu thiếu niên oán hận rụt chân, nhìn Úc Thần Niên: "Tại ngươi mà suýt nữa ta bị rắn cắn, bồi thường cho ta."
"Tới đây, ngủ với ta."
Úc Thần Niên hơi ngơ ngác.
Nghe câu trước hắn còn tưởng Thời Thanh lại lấy cớ trêu đùa mình.
Thế mà cậu lại bảo hắn lên ngủ với cậu?
Có lẽ tại ánh mắt kì lạ của hắn nên tiểu thiếu gia bực bội, bật dậy lôi Úc Thần Niên nằm xuống.
Lôi lôi, lôi không nổi.
Thời Thanh sửng sốt.
Cậu trừng lớn 2 con mắt đen nhánh, nhìn lại tay của mình, lại nhìn Úc Thần Niên bị tấn công bất ngờ không nhúc nhích, thẹn quá hóa giận ập tới nơi.
Âm thanh non nớt của tiểu thiếu gia tràn đầy phẫn nộ, "Ta bảo ngươi tới! !"
Úc Thần Niên: "Sợ là thái phó không thấy ta quay lại sẽ trách cứ."
"Không thấy thì không thấy, cùng lắm là nghỉ một buổi, ngày nào cũng "chi hồ giả dã", chả học được gì ngoài trong sách cả."
Thời Thanh hừ lạnh một tiếng, nói với thái giám: "Ngươi đi nói một tiếng với thái phó, thân thể ta không khỏe, Cửu hoàng tử lại chăm sóc, muốn nghỉ một buổi."
"Thưa vâng."
Thái giám cung kính lui xuống.
Ra ngoài liền nói nguyên văn lời của Thời Thanh cho thái phó.
Thái phó gật đầu hiểu, cũng không hỏi vì sao Thời Thanh là thư đồng nhưng lại muốn hoàng tử chăm sóc.
Hoàng thượng còn sủng ái Thời Thanh hơn cả các hoàng tử cũng không phải bí mật gì, có điên mới đắc tội Thời Thanh.
Các hoàng tử khác cũng không ai dị nghị gì.
Thời Thanh thù dai, vừa nãy suýt bị rắn độc cắn, chắc hẳn ghi thù Úc Thần Niên rồi.
Gì mà thân thể không khỏe, gì mà cần Úc Thần Niên chăm sóc.
Với tính các của Thời Thanh thì sợ không chịu nổi oan ức mà nghĩ biện pháp trả thù Úc Thần Niên đây.
Dù ai cũng có suy tính riêng trong lòng nhưng không nghĩ tới việc phái người đi thăm dò.
Bên trong căn phòng, Úc Thần Niên bị mọi người cho là đang phải chịu dằn vặt thì lại nằm trong ổ chăn ấm áp.
Thiếu niên cảm nhận được hơi ấm truyền đến, hài lòng không nháo nữa.
Cậu mơ màng nhắm mắt lại, không khách khí chen vào ngực Úc Thần Niên.
Đây là lần đầu tiên Úc Thần Niên có thể an nhàn nằm trên giường như vậy.
Bầu không khí trong sạch, ấm áp khoan khoái, hắn thậm chí còn có thể ngửi được mùi sữa thoang thoảng đâu đó.
Không phải mùi chăn đệm, không phải lư hương, mà là của tiểu thiếu gia đang ngủ ngon lành trong lòng.
Cậu thích uống sữa, chắc là vì thế nên da dẻ mới láng mịn, trên người mới tỏa ra mùi sữa nhàn nhàn như vậy.
Thiếu gia bé nhỏ đang ngủ nhưng chân không chịu nằm yên, tự động đi theo hơi ấm lần đến chỗ Úc Thần Niên mới dừng lại.
Úc Thần Niên giống như đang ôm cậu.
Thân thể mềm mại nhỏ nhỏ của thiếu niên trong lòng làm hắn không dám động, có lẽ chỉ cần một động tác nhỏ thôi cũng sẽ làm vật nhỏ này bị thương.
Đáy lòng hắn có chút kì lạ, ngứa quá, như bị vuốt nhỏ của mèo con gãi gãi vậy.
Không đau, chỉ là ngứa, mà lại mong nó cứ cào thêm chút nữa.
Trong khung cảnh kia, Úc Thần Niên chậm rãi nhắm mắt, ngủ một giấc thật ngon chưa bao giờ được trải qua.
Úc Thần Niên im lặng giúp cậu cởi áo choàng đỏ trên người, để lộ dáng người tinh tế bên trong.
Tiểu thiếu gia nhỏ bé chui trong vào trong chăn, chỉ lộ ra một khuôn mặt trắng nõn, lông mi dài hơi vểnh, không chịu nhắm mắt lại.
Cậu không để Úc Thần Niên đi, Úc Thần Niên cũng không nhúc nhích, cứ đơ như khúc gỗ rũ mắt ngồi ở mép giường.
Thời Thanh nhìn hắn vài giây, thấy hắn không phản ứng, liền bất mãn, duỗi hai cái chân trắng như tuyết ra khỏi chăn đá đá Úc Thần Niên.
Đến khi Úc Thần Niên nhấc mắt lên nhìn về phía cậu, tiểu thiếu gia mới thỏa mãn rút chân lại, hất cằm lên:
"Bản tiểu gia muốn ngủ, ngươi xướng gì đi, ta muốn nghe."
Há xướng là chuyện mà chỉ ca cơ có thể làm.
Thời Thanh đưa ra yêu cầu này thật sự quăng mặt mũi của hoàng tử là Úc Thần Niên dẫm trên đất rồi.
Úc Thần Niên vẫn luôn làm lơ với các mệnh lệnh của thiếu niên lần này không nhịn được nữa, hơi nhăn mày, đôi ngươi âm trầm trống rỗng nhìn về Thời Thanh.
Hắn rất đẹp, nhưng thời điểm khuôn mặt vô cảm kia nhìn sang, khó giải thích được mà khiến người sợ hãi.
Lúc trước có cung nhân cố ý chọc giận Úc Thần Niên, chỉ cần vẻ mặt của hắn đã khiến người chột dạ, không đoái hoài gì nữa mà vội vàng chạy trốn.
Thời Thanh từ nhỏ tới lớn thì không ai dám động vào hay là nặng lời với cậu, nên đây là lần đầu tiên có người nhìn cậu với vẻ mặt này.
Trên khuôn mặt trắng mịn của tiểu thiếu gia lộ ra chút sợ hãi, đôi mắt tròn vo không chịu thua trừng lớn, đôi môi mềm mại mím chặt, siết một góc chăn nhích về phía sau.
"Ngươi, ngươi nhìn ta làm gì!"
Một bộ dáng sợ hãi rõ ràng, lại giả mạnh giương nanh múa vuốt.
Dám trêu vào Thời Thanh, hắn xui xẻo rồi.
Úc Thần Niên nghĩ như thế, chậm rãi cúi đầu, âm thanh trầm thấp nặng nề: "Ta không biết hát."
"Sao ngươi vô dụng thế, hát một chút cũng không biết."
Thấy hắn thu hồi vẻ mặt dọa người kia, gan Thời Thanh lớn hẳn lên, hừ hừ lấy chân khều khều Úc Thần Niên.
Sức cậu không lớn, chân vừa mềm lại vừa trắng, một chút sát thương cũng không có, Úc Thần Niên làm như không nhìn thấy, cứ ngồi đấy tùy ý cậu xả giận.
Đá mới mười lần mà tiểu thiếu gia đã mệt mỏi.
Khuôn mặt trắng nõn vì vận động liên tục hiện lên vài tia ửng hồng, hơi thở có chút không đều, nhưng vẫn cứ đắc ý nhìn Úc Thần Niên, kết quả lại nhìn thấy đối phương không có gì gọi là bị vũ nhục, nhất thời thẹn quá hóa giận nổi sùng lên.
"Không biết bình thường ăn cái gì, thịt cứng đá cứ bôm bốp, không nhúc nhích gì cả!"
Cậu như mèo con muốn giương vuốt cào cào hắn một cái, nhưng lại phát hiện cào không tới, liền tức giận meo meo trả đũa:
"Hát một chút cũng không được! Thịt thì cứng, ngươi coi mình có vô dụng không!"
Những lời này của cậu căn bả không là gì với Úc Thần Niên vốn.
Thanh niên thậm chí còn nghĩ rằng ở đây nghe Thời Thanh mắng cũng tốt, ít gì âm thanh của cậu cũng êm tai, cũng không có ác ý gì, chân đá hắn thì không đau, còn đỡ hơn ra ngoài để mấy hoàng huynh cùng thái phó làm khó.
Nhóm hoàng huynh đều có thư đồng, hắn cũng có, chỉ là thiếu phó ngứa mắt hắn, mỗi lần lên lớp đều đưa đề khó cho hắn giải.
Nếu không trả lời được thì thư đồng sẽ chịu đánh tay thay hoàng tử.
Úc Thần Niên mặc dù không phải là hoàng tử được sủng ái, nhưng thư đồng của hắn là con cháu quan lại đàng hoàng, ngày thường ở nhà đời nào chịu khổ như thế, dần dần cáo ốm không chịu đi để chịu đòn thay Úc Thần Niên.
Không có thư đồng thì Úc Thần Niên phải tự chịu đánh.
Nhóm thái phó chưa bao giờ nhẹ tay với hắn, dù sao thì sau bọn họ đều có hoàng tử chống lưng, nhìn sao lọt được Úc Thần Niên không được sủng ái, nếu được dặn dò còn ra tay nặng hơn.
Vậy nên ngự thư phòng là nơi các hoàng tử đến đọc sách, còn với Úc Thần Niên thì là đến chịu khổ.
Dù đông hay hạ, luôn là hắn bị phạt, mùa đông khắc nghiệt, da nứt nẻ còn bị đánh cho sưng tấy, lại bị phạt chép sách từ khi hết giờ học đến sáng.
So với những thứ kia thì mấy lời nói của Thời Thanh có là gì.
Thái giám bên ngoài nghe được tiểu thiếu gia đột nhiên lớn tiếng, lo lắng trong phòng xảy ra chuyện, vội vã đến cạnh cửa khom lưng như con tôm hỏi, "Tiểu gia có gì muốn dặn dò nô tài ạ?"
"Có! !"
Ra sức nhục mạ Úc Thần Niên mà đối phương lại không đoái hoài gì làm Thời tiểu gia nghẹn chịu không nổi, oán hận trừng Úc Thần Niên, không cam lòng chui lại vào trong chăn trùm thật kín.
"Vào đi."
Thái giám nghe lời đẩy cửa, cúi đầu khom lưng cung kính đi vào.
Sau đó nghe thấy giọng điệu lười biếng của tiểu gia: "Ta muốn đi ngủ, hát cho ta."
"Thưa vâng."
Thái giám lập tức thành thục há mồm hát, hiển nhiên cũng không phải lần đầu.
Úc Thần Niên nhớ tới có lần các hoàng huynh trêu chọc Thời Thanh chưa dứt sữa, ngủ cũng cần phải có người hát ru.
Biết Thời Thanh không cố ý sỉ nhục hắn, đáy lòng Úc Thần Niên cũng không có cảm giác gì, chỉ trầm mặc ngồi một chỗ.
Thái giám hát một hồi, thiếu niên vốn nên ngủ ngon lành lại cau mày, buồn bực rụt lại vào trong chăn.
Từ góc độ của Úc Thần Niên có thể nhìn thấy Thời Thanh vùi toàn bộ khuôn mặt nhỏ bé của mình vào chăn.
Lại qua vài phút, tiểu thiếu gia không chịu an phận trong ổ chăn nhích tới nhích lui chui ra, hoàn toàn không vui.
Cậu kiêu ngạo mắng: "Không có lò sưởi à? Sao lạnh thế!"
Thái giám vội ngậm miệng, cẩn thận trả lời: "Tiểu gia, chậu than vẫn luôn đốt mà, là loại than Hồng La tốt nhất đấy ạ."
"Thế sao cả gian phòng không ấm lên được thế."
Thời Thanh không cao hứng chui vào chăn, "Ta nằm lâu rồi nhưng chân vẫn cứ lạnh."
"Vậy nô tài lấy nước nóng cho ngài?"
"Ta không muốn, lỡ phỏng ta thì làm sao."
Tiểu thiếu gia khó mà vừa lòng.
Nói xong, cậu nhìn xung quanh phòng, nhìn đến Úc Thần Niên thì mắt sáng lên như nghĩ ra cái gì đó, ra lệnh cho Úc Thần Niên:
"Ngươi! Ngồi nhích lại đây."
Úc Thần Niên trầm mặc nghe theo.
"Tới tí nữa, ai ăn thịt ngươi đâu!"
Thời Thanh bất mãn hắn ngồi quá xa, rầm rì cuốn chăn lăn sang chỗ Úc Thần Niên.
Đến khi cảm thấy đủ rồi, cậu mới thỏa mãn nhếch môi, "Ngươi to con không sợ lạnh, ấp chân giúp ta đi."
Vừa nói xong tiểu thiếu gia đã duỗi hai cái chân trắng của mình ra, không đợi thanh niên trả lời, không khách khí chen vào giữa áo quần của Úc Thần Niên, dán sát chân lên người hắn.
Sau khi lấy được hơi ấm từ Úc Thần Niên cho cái chân của mình, khó chịu lẫn nôn nóng của cậu mới dịu xuống một chút.
Úc Thần Niên vẫn không có ý phản kháng, hắn hơi nghiêng người nhìn sang thiếu niên.
Thật ra trong phòng này cũng đã coi là ấm rồi, ít nhất thì là hơn ngự thư phòng.
Úc Thần Niên xưa nay không nhận được gì, chút củi than ít ỏi được phát đều được hắn để trong phòng mẹ nuôi bị bệnh liệt giường.
Vậy nên trong phòng hắn không khác gì bên ngoài, hơn nữa căn phòng lạnh lẽo không thường xuyên được phơi nắng, mỗi đêm nằm trên nệm không khác gì nằm trên giường băng.
Hiện tại ở trong căn phòng ấm áp của Thời Thanh, nền trải thảm len, chăn đệm thường xuyên được phơi nắng, vẫn bảo là không đủ ấm.
Thiếu niên này bị làm hư quá rồi.
Sau khi chân được ủ ấm nhờ nhiệt độ cơ thể của Úc Thần Niên, cậu mới yếu ớt tỏ vẻ làm lộ mắt cá chân ra ngoài.
Thái giám cẩn thận cầm thảm lông thỏ muốn che mắt cá chân của Thời Thanh lại bị cậu quát lớn.
Tiểu thiếu gia mất hứng muốn nổi nóng.
"Sao trong phòng có mỗi một chậu than, trong nhà ta để tới ba chậu lận."
Thái giám vội vã giải thích: "Tiểu gia, năm nay sản lượng than Hồng La ít, nhưng đều là đồ chất lượng, chỉ có thể đặt một phòng một chậu, các điện hạ khác cũng vậy ạ."
"Vậy cũng để ta chết cóng à, ở nhà ta làm sao có thể lạnh thế này!"
Thời gia gốc gác hàng trăm năm, Thời Thanh là con trai độc nhất, tất nhiên từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng.
Đối với các hoàng tử phải dựa theo phân chia dùng than Hồng La, còn Thời Thanh thì muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Thái giám sợ hãi đề nghị: "Không bằng nô tài đi hỏi thử các điện hạ có thể nhường chút than cho tiểu gia ạ?"
"Đi cái gì!"
Thời Thanh không hề nghĩ ngợi ngắt lời, khuôn mặt trắng mịn giận không xả hết: "Lúc nãy con rắn kia bò lên người ta ngươi có thấy bọn họ đến cứu ta không, giờ tại sao phải tìm bọn họ chứ."
Tiểu thiếu niên oán hận rụt chân, nhìn Úc Thần Niên: "Tại ngươi mà suýt nữa ta bị rắn cắn, bồi thường cho ta."
"Tới đây, ngủ với ta."
Úc Thần Niên hơi ngơ ngác.
Nghe câu trước hắn còn tưởng Thời Thanh lại lấy cớ trêu đùa mình.
Thế mà cậu lại bảo hắn lên ngủ với cậu?
Có lẽ tại ánh mắt kì lạ của hắn nên tiểu thiếu gia bực bội, bật dậy lôi Úc Thần Niên nằm xuống.
Lôi lôi, lôi không nổi.
Thời Thanh sửng sốt.
Cậu trừng lớn 2 con mắt đen nhánh, nhìn lại tay của mình, lại nhìn Úc Thần Niên bị tấn công bất ngờ không nhúc nhích, thẹn quá hóa giận ập tới nơi.
Âm thanh non nớt của tiểu thiếu gia tràn đầy phẫn nộ, "Ta bảo ngươi tới! !"
Úc Thần Niên: "Sợ là thái phó không thấy ta quay lại sẽ trách cứ."
"Không thấy thì không thấy, cùng lắm là nghỉ một buổi, ngày nào cũng "chi hồ giả dã", chả học được gì ngoài trong sách cả."
Thời Thanh hừ lạnh một tiếng, nói với thái giám: "Ngươi đi nói một tiếng với thái phó, thân thể ta không khỏe, Cửu hoàng tử lại chăm sóc, muốn nghỉ một buổi."
"Thưa vâng."
Thái giám cung kính lui xuống.
Ra ngoài liền nói nguyên văn lời của Thời Thanh cho thái phó.
Thái phó gật đầu hiểu, cũng không hỏi vì sao Thời Thanh là thư đồng nhưng lại muốn hoàng tử chăm sóc.
Hoàng thượng còn sủng ái Thời Thanh hơn cả các hoàng tử cũng không phải bí mật gì, có điên mới đắc tội Thời Thanh.
Các hoàng tử khác cũng không ai dị nghị gì.
Thời Thanh thù dai, vừa nãy suýt bị rắn độc cắn, chắc hẳn ghi thù Úc Thần Niên rồi.
Gì mà thân thể không khỏe, gì mà cần Úc Thần Niên chăm sóc.
Với tính các của Thời Thanh thì sợ không chịu nổi oan ức mà nghĩ biện pháp trả thù Úc Thần Niên đây.
Dù ai cũng có suy tính riêng trong lòng nhưng không nghĩ tới việc phái người đi thăm dò.
Bên trong căn phòng, Úc Thần Niên bị mọi người cho là đang phải chịu dằn vặt thì lại nằm trong ổ chăn ấm áp.
Thiếu niên cảm nhận được hơi ấm truyền đến, hài lòng không nháo nữa.
Cậu mơ màng nhắm mắt lại, không khách khí chen vào ngực Úc Thần Niên.
Đây là lần đầu tiên Úc Thần Niên có thể an nhàn nằm trên giường như vậy.
Bầu không khí trong sạch, ấm áp khoan khoái, hắn thậm chí còn có thể ngửi được mùi sữa thoang thoảng đâu đó.
Không phải mùi chăn đệm, không phải lư hương, mà là của tiểu thiếu gia đang ngủ ngon lành trong lòng.
Cậu thích uống sữa, chắc là vì thế nên da dẻ mới láng mịn, trên người mới tỏa ra mùi sữa nhàn nhàn như vậy.
Thiếu gia bé nhỏ đang ngủ nhưng chân không chịu nằm yên, tự động đi theo hơi ấm lần đến chỗ Úc Thần Niên mới dừng lại.
Úc Thần Niên giống như đang ôm cậu.
Thân thể mềm mại nhỏ nhỏ của thiếu niên trong lòng làm hắn không dám động, có lẽ chỉ cần một động tác nhỏ thôi cũng sẽ làm vật nhỏ này bị thương.
Đáy lòng hắn có chút kì lạ, ngứa quá, như bị vuốt nhỏ của mèo con gãi gãi vậy.
Không đau, chỉ là ngứa, mà lại mong nó cứ cào thêm chút nữa.
Trong khung cảnh kia, Úc Thần Niên chậm rãi nhắm mắt, ngủ một giấc thật ngon chưa bao giờ được trải qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.