Toàn Thế Giới Đều Biết Ta Là Người Tốt
Chương 58
Đường Vĩ Soái
05/10/2021
Trường cấp 3 Chính Lâm, vài học sinh đeo cặp sách đi vào trường chú ý đến hai người đàn ông ngồi trong cửa hàng trà sữa đối diện cổng trường.
Hai người đều tóc đen, lưng rộng eo thon chân dài, thu hút ánh mắt người nhìn.
Hấp dẫn nhất là khí chất trên người cả hai hoàn toàn đối lập.
Một người phong lưu tùy ý, mang kính râm, miệng nhai kẹo cao su, có vẻ như tâm tình rất tốt.
Một người thì ngồi cứng đờ, gương mặt tuấn mĩ cau có, nhìn thẳng người đối diện.
Thời Thanh cắt kiểu tóc rất chi là cool ngầu, hai chân dài gác lên đùi Mông Khanh, xiêu vẹo tựa vào ghế.
Thấy đạo trưởng trẻ tuổi trừng mắt nhìn mình, lông mày đắc ý nhướn lên, đẩy kính râm xuống.
"Chú ý thái độ đi đạo sĩ à, bây giờ ta là chủ nhân của ngươi đó."
"Không phải!"
Mông Khanh càng tức giận hơn, trong mắt tràn đầy không phục: "Ta không hề chấp thuận khế ước."
"Rồi liên quan gì ta."
Ma vương đẩy kính râm lên lại: "Mà khế ước đã hoàn thiện rồi, ngươi giờ là người của ta."
"Thuộc về ta cho đến lúc chết."
Mông Khanh từ nhỏ đã được giáo dục đúng đắn chưa hề gặp qua người vô liêm sỉ như thế này, tức đỏ cả mặt, miệng đóng rồi mở, không biết phải nói gì.
Thời Thanh đùa cợt: "Muốn mắng ta? Nào, chửi đi nghe nè."
Mông Khanh cắn răng, nín nửa ngày mới được một câu:
"Đồ quỷ!"
"Chửi kiểu gì thế, chửi hăng lên tí đi."
Mông Khanh bị Thời Thanh chọc tức thiếu chút nữa động tay động chân, căm giận lườm cậu một cái, quay đầu nhìn chỗ khác.
Thời Thanh: "Gì giận rồi hả?"
Thời Thanh: "Mặt mỏng thế."
Thời Thanh: "Này, đạo sĩ nhỏ, chủ nhân nói chuyện với ngươi là phải nhìn thẳng vào chủ nhân nè."
Mông Khanh rũ mắt, cố gắng khắc chế ý niệm của bản thân, bắt đầu thì thầm đọc thuộc lòng [Đạo đức kinh].
Thời Thanh: "Ngươi không biết tại sao ta lại tìm ngươi hả?"
Mông Khanh: Không biết có nghe hay không.
Thời Thanh: "Không muốn biết thật hả? Dù gì cả đời này ngươi cũng dính với ta rồi á."
Mông Khanh: Đạo sĩ quay lưng.
Thấy được hắn không thèm phản ứng với mình, Ma Vương đung đưa chân đặt treen đùi người ta:
"Thế thì ta hong nói nữa, hai đứa mình là một đôi chời xinh."
Đạo trưởng trẻ tuổi ngừng niệm kinh.
Hắn không thể tin quay đầu, trợn mắt nhìn Thời Thanh: "Ngươi nói cái gì?"
"Há, giờ thì để ý rồi hả ?"
Người đàn ông đeo kính râm dựa lưng ra phía sau: "Không phải không muốn nghe mà?"
Mông Khanh nghi ngờ đánh giá Thời Thanh từ trên xuống dưới, không nhíu mày nữa.
"Ngươi lừa ta."
"Ta là đạo sĩ, không thể có quan hệ với ngươi được."
Thời Thanh nhíu mày: "Sao lại không."
"Ngươi có phải đạo sĩ thật đâu, chẳng qua được đạo sĩ nuôi lớn rồi học đạo thuật mà thôi."
"Ta là đạo sĩ."
Đạo trưởng trẻ tuổi phản bác: "Ta bái sư từ nhỏ, sao lại không phải là đạo sĩ được?"
"Tốt thôi, ngươi là đạo sĩ, thế có giấy chứng nhận không?"
Mông Khanh không lên tiếng.
Thời Thanh tiếp tục: "Bằng chứng đâu đưa coi?"
Mông Khanh im lặng một hồi lâu, mới chần chờ nói: " Bây giờ ta vẫn còn nhỏ, đợi ta lớn thêm vài tuổi nữa..."
"Thôi đi." Ma Vương không khách sáo ngắt lời hắn: "16-17 là đã được cấp bằng rồi, ngươi 20 tuổi mà còn nhỏ à."
"Thừa nhận đi, ông già Chính Hành nhát như chuột nhưng đạo pháp thì tính không sai, bấm ngón tay nửa chân vô nghề, không cho ngươi chính thức trở thành đạo sĩ không phải vì ta với ngươi là một đôi trời sinh còn gì."
"Ngươi nói bậy!"
Đạo trưởng trẻ tuổi đỏ mặt tía tai : "Ngươi, ngươi là nam, ta cũng là nam, sao có thể..."
"Sao không?" Thời Thanh hỏi ngược lại hắn: "Đạo sĩ mấy người kỳ thị đồng tính luyến ái à? Thế mà mở mồm ra là kêu bình đẳng?"
Mông Khanh thật ra chưa hề tiếp xúc qua đề tài này.
Nhưng giờ hắn chỉ muốn cãi lại Thời Thanh: "Nam dương nữ âm, âm dương phải cân bằng."
"Nói thế mà cũng nói, thuần âm hoặc thuần dương mới gọi là cân bằng."
Thời Thanh nói xong, thả chân xuống, đứng lên, ngồi cạnh Mông Khanh, cảm thấy hắn căng thẳng nhích xa ra.
"Đạo sĩ nhỏ, đừng chối nữa, đây là số phận rồi, chấp nhận đi."
Cậu đạo trưởng mím môi: "Bần đạo không phải là đồng tính, ngươi tìm nhầm người rồi."
"Không thích cùng giới thì là thích khác giới?" Ma Vương cười híp mắt, không hề tức giận, khoác vai đạo trưởng, tháo kính râm, trong đôi mắt tràn ngập ý cười:
"Chỉ cần ngươi nói ra ngươi thích ai thì ta sẽ giải trừ khế ước ngay, không chần chừ dù chỉ một giây."
Mông Khanh tìm đâu ra người mình thích bây giờ.
Từ nhỏ đến lớn, không kể cùng giới hay khác giới, hắn không có cảm giác với ai cả.
Hắn ấp úng nửa ngày, mới nói được một câu:
"Bần đạo một lòng hướng đạo, không có người thích."
"Không sao, ta biết đạo sĩ Thanh Chân Quan được cưới vợ sinh con mà, đến khi ngươi thích ai cứ nói cho ta, ta buông tay ngay, sẽ không để ngươi làm lỡ người ta."
Nói xong, Thời Thanh cầm dĩa flan trên bàn lên, múc một muỗng đưa đến cạnh miệng Mông Khanh, cười muốn ma mị bao nhiêu thì có bấy nhiêu ma mị.
"Ngươi xuống núi chỉ để trừ yêu, chắc là chưa hề ăn thử cái này nhỉ? Nào, há miệng ra."
Mông Khanh quay mặt tránh né, ngậm miệng, hiển nhiên là không muốn ăn.
Ma Vương hơi nhoẻn miệng: "Chủ nhân ra lệnh, mở miệng."
Mông Khanh bị sức mạnh của khế ước khống chế chậm rãi mở miệng ra, hắn tức giận nhìn Thời Thanh, trong mắt chỉ có hận ý.
"Thấy chưa, nghe ta mở miệng sớm một chút có phải tốt không? Ngươi ấy, thích cứng không thích mềm, cái thói này hong tốt đâu."
Thời Thanh cười đút bánh cho cậu đạo trưởng: "Nào, ăn đi."
Mông Khanh phẫn nộ.
Mông Khanh tức giận.
Mông Khanh muốn đấm tên yêu quái trước mắt này.
Hắn chép miệng vài cái, sau đó vị trứng sữa trong miệng dần tan ra.
Đạo sĩ nhỏ chưa từng ăn bánh flan trợn mắt, tốc độ ăn nhanh hơn, Thời Thanh ngồi bên cạnh cười híp mắt, thấy hắn ăn xong lại đút thêm muỗng nữa.
Đạo sĩ nhỏ bây giờ đã bị mỹ vị của bánh flan mua chuộc, để Thời Thanh đút thìa này đến thìa khác, ăn rất hưởng thụ.
Thời Thanh cảm thấy hắn ăn vui vẻ thế này, đút càng ngày càng năng suất.
Ăn hết dĩa bánh flan, cậu vỗ tay một cái, mở kết giới, gọi phục vụ: "Thêm một ly trà sữa, một cheese cake."
Gọi món xong, cậu nháy mắt với Mông Khanh:
"Bánh ngọt cửa hàng này ngon lắm, ngươi sẽ thích cho coi."
Mông Khanh nghe thấy tên yêu quái kia gọi món thì như vừa tỉnh khỏi giấc chiêm bao đưa tay sờ khóe miệng: "..."
Hắn hư hỏng rồi.
Hu hu hu.
Đạo trưởng trẻ tuổi đang gào thét đau đớn trong lòng vì sự hư đốn của chính mình sau khi nhìn thấy bánh ngọt thì không nhịn được mà nhìn nhìn ngó ngó.
Bánh ngọt phô mai được cắt gọn gàng, để lên bàn còn kèm thêm vài trái dâu tây, chỉ tỏa ra ba chữ;
Ăn tui đi ~
Ăn tui nè ~
Đối với Mông Khanh từ nhỏ đến giờ chưa hề ăn đồ ngọt mà nói, thì chuyện này thật sự khiến tâm lung lay.
—— ực.
Hầu kiết khẽ lăn, nuốt ngụm nước miếng.
Thời Thanh xắn một miếng nhỏ, đưa đến bên miệng hắn.
Ma Vương cười tủm tỉm dụ dỗ: "Thử một miếng xem có ngon không."
Mông Khanh cố ém cái dục vọng muốn há mồm ra của mình, nhắm chặt mắt, không nhìn cái bánh nhỏ ngon lành kia thì sẽ không muốn ăn.
Thời Thanh ghé tới tai hắn, thì thầm.
"Ngươi đang nhắm mắt lại để đợi ta hôn đấy à?"
Cậu đạo trưởng mở to mắt, dùng tay đẩy mặt tên yêu quái ra: "Ngươi, ngươi... Vô liêm sỉ!"
"Ôi trời ơi, coi kìa, đạo sĩ nhỏ của chúng ta mắng người kìa."
Ma Vương đưa bánh đến tận miệng hắn: "Há nào."
Hương vị ngọt ngào của bánh ngọt quấn quanh chóp mũi, Mông Khanh liếm liếm môi, tự nhủ bản thân kiềm chế, vừa mở miệng dần.
Miếng bánh ngọt mềm mại tiến vào khoang miệng, ngon đến nỗi làm hắn nheo cả mắt lại.
Vừa nuốt xuống, Thời Thanh đã xắn thêm một miếng.
Lần này tốc độ của Mông Khanh nhanh hơn trước nhiều.
Hai người một đút một ăn, hết dĩa bánh Thời Thanh mới đưa trà sữa cho hắn, bản thân cũng cầm một ly an nhàn gác chân ngồi uống.
Lần này Mông Khanh không trừng cậu nữa.
Hắn nhìn Thời Thanh uống trà sữa chăm chú, sau khi học xong mới cẩn thận đưa ống hút đến bên mép, bắt chước Thời Thanh uống.
Trà sữa nồng mát lạnh chảy xuống cổ họng, làm hắn thoải mái học theo Thời Thanh hơi nheo mắt lại.
"Uống được không?"
Người bên cạnh hỏi.
Cậu đạo trưởng cả đời chưa uống tà tữa bao giờ gật đầu, có chút than thở trả lời: "Uống ngon."
Trả lời xong, hắn mới phản ứng, nghiêng đầu đã thấy tên yêu quái kia cười hì hì nhìn mình, cái mặt yêu nghiệt cực kì đắc ý.
Mông Khanh: "..."
Hắn ngậm miệng, bực bội uống trà sữa, không thèm nhìn Thời Thanh.
Tên yêu quái này muốn dụ dỗ hắn!
Từ nhỏ đã lớn lên tại Thanh Chân Quan, đạo pháp tiến bộ nhanh hơn so với các huynh đệ, chẳng lẽ lại bị một ít đồ ăn này mua chuộc!
Nghĩ như vậy, đạo trưởng trẻ tuổi kiên định cúi đầu.
Hút ——
Nuốt một ngụm tà tữa ngọt ngào thanh mát.
Thời Thanh bên cạnh cũng tiến đến gần hơn, âm thanh từ tính trầm thấp, nói chuyện thì rõ đúng đắn nhưng cứ như đang mê hoặc người ta.
"Chúng ta phải đợi người đến."
Mông Khanh ngẩn ra, vội ngẩng đầu, thuận theo tầm mắt của Thời Thanh liền thấy một người đeo cặp sách mang đồng phục học sinh đứng lặng ở cầu thang, nhưng đang đợi ai vậy.
Đạo trưởng trẻ tuổi kỳ quái nhìn cậu học sinh kia, thuần khiết, không có chướng khí, sao lại dính vào tên yêu quái này?
Hắn cảnh giác nhìn Thời Thanh: "Ngươi định làm gì?"
"Người ta là học sinh mà, ta thì làm gì được chứ."
Thời Thanh ghé vào tai cậu đạo trưởng, thấp giọng: "Ngươi chắc cũng biết khả năng của ta nhỉ."
"Ta chỉ cần nhìn vào mắt một người là có thể nhìn thấu được nguyện vọng của người kia đối với ta, cả quá khứ cũng vậy."
Mông Khanh nhíu mày, nhìn cậu học sinh, kiểu gì cũng chỉ là một thiếu niên cấp 3 bình thường: "Cậu có có nguyện vọng gì với ngươi?"
Không nên, khí của cậu học sinh này rất sạch, chứng tỏ gia đình hòa thuận, cha mẹ hòa ái, con ngoan trò giỏi.
"Hầy chà."
Thời Thanh giơ ngón trỏ lên: "Ta thấy, nguyện vọng của cậu ta là muốn ta giúp giữ một linh hồn tự sát ở lại trần thế một ngày."
Cậu đạo trưởng nhíu mày khó hiểu.
Linh hồn chết do tự sát theo quy định phải xuống quỷ giới ngay, có quy định như thế cũng là vì để bảo vệ những linh hồn ấy.
Vì muốn rời khỏi thế giới này nên mới tự sát, sau khi ý thức thế giới biết được sẽ bài xích thể linh hồn của chúng.
Ở lại đây chỉ 1 giây thôi cũng là dày vò.
"Ngươi đồng ý?"
"Không có lời thì ta đồng ý làm gì?"
Ma Vương hút từng ngụm trà sữa, thấy Mông Khanh vẫn nghiêm túc, cười cười nói: "Lợi đưa đến tận mồm thì phải xắn tay làm thôi."
"Một năm tuổi thọ đổi lấy một ngày ở lại trần gian của một linh hồn, lời đây."
Vẻ mặt của cậu đạo trưởng ngày càng nghiêm trọng.
"Tuổi thọ do trời định, ngươi đem ra buôn bán trao đổi là sai. Nếu thật sự trao đổi, linh hồn ở lại nhân giới không khác gì bị vạn đao đâm xuyên, nó sẽ không cảm kích."
Thời Thanh: "Ai biết được."
Mông Khanh khẳng định: "Chắc chắn."
Hắn nghiêm túc nói: "Ta đã từng gặp một linh hồn chết do tự sát, vì bị pháp khí nhốt ở một chỗ ba ngày, mỗi giây đều đau đớn đến phát điên, nếu không siêu độ thì sẽ bị tiêu tán."
Thời Thanh: "Đạo sĩ nhỏ à, không phải linh hồn tự sát nào cũng là kiểu ngươi từng gặp đâu."
Mông Khanh còn muốn nói nữa, nhưng đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía sân trường.
"Tử khí rất nặng."
Thời Thanh chống cằm, con ngươi màu đỏ cũng nhìn về phía kia.
Người vừa chết chưa định tâm được, tử khí càng nồng thì có nghĩa là vừa chết không lâu.
Hai người đồng thời cảm thấy thời gian tử vong không quá nửa giờ trước.
Ma Vương hút một ngụm trà sữa, đeo kính râm lên nói với Mông Khanh đang nhíu mày nhìn linh hồn đang đi về phía cậu học sinh kia:
"Coi, linh hồn tự sát là cậu ta."
Cậu đứng lên chìa tay ra với Mông Khanh, chỉ chỉ trường học: "Đi hóng hớt hoy."
Đạo trưởng trẻ tuổi im lặng đứng lên, không thèm nhìn đến cái tay của Thời Thanh.
Thời Thanh nhún nhún vai: "Đạo sĩ nhỏ, chủ nhân ra lệnh cho ngươi, nắm tay ta."
"Đồ yêu quái! Ngươi thử dùng chiêu khác đi xem! Vô liêm sỉ!"
Mông Khanh chỉ có thể vừa mắng vừa trơ mắt nhìn tay mình tự động đưa về phía Ma Vương.
Thời Thanh cầm tay cậu đạo trưởng, gãi gãi lòng bàn tay của hắn, tay kia kéo kính lên để lộ đôi mắt xinh đẹp nhìn đối phương chớp chớp.
"Tuy ta có mỗi chiêu này đối phó với ngươi được thôi nhưng mà hay cái là nó dễ dùngr."
Mông Khanh giận đỏ cả mặt.
Kể từ lúc gặp
Hai người đều tóc đen, lưng rộng eo thon chân dài, thu hút ánh mắt người nhìn.
Hấp dẫn nhất là khí chất trên người cả hai hoàn toàn đối lập.
Một người phong lưu tùy ý, mang kính râm, miệng nhai kẹo cao su, có vẻ như tâm tình rất tốt.
Một người thì ngồi cứng đờ, gương mặt tuấn mĩ cau có, nhìn thẳng người đối diện.
Thời Thanh cắt kiểu tóc rất chi là cool ngầu, hai chân dài gác lên đùi Mông Khanh, xiêu vẹo tựa vào ghế.
Thấy đạo trưởng trẻ tuổi trừng mắt nhìn mình, lông mày đắc ý nhướn lên, đẩy kính râm xuống.
"Chú ý thái độ đi đạo sĩ à, bây giờ ta là chủ nhân của ngươi đó."
"Không phải!"
Mông Khanh càng tức giận hơn, trong mắt tràn đầy không phục: "Ta không hề chấp thuận khế ước."
"Rồi liên quan gì ta."
Ma vương đẩy kính râm lên lại: "Mà khế ước đã hoàn thiện rồi, ngươi giờ là người của ta."
"Thuộc về ta cho đến lúc chết."
Mông Khanh từ nhỏ đã được giáo dục đúng đắn chưa hề gặp qua người vô liêm sỉ như thế này, tức đỏ cả mặt, miệng đóng rồi mở, không biết phải nói gì.
Thời Thanh đùa cợt: "Muốn mắng ta? Nào, chửi đi nghe nè."
Mông Khanh cắn răng, nín nửa ngày mới được một câu:
"Đồ quỷ!"
"Chửi kiểu gì thế, chửi hăng lên tí đi."
Mông Khanh bị Thời Thanh chọc tức thiếu chút nữa động tay động chân, căm giận lườm cậu một cái, quay đầu nhìn chỗ khác.
Thời Thanh: "Gì giận rồi hả?"
Thời Thanh: "Mặt mỏng thế."
Thời Thanh: "Này, đạo sĩ nhỏ, chủ nhân nói chuyện với ngươi là phải nhìn thẳng vào chủ nhân nè."
Mông Khanh rũ mắt, cố gắng khắc chế ý niệm của bản thân, bắt đầu thì thầm đọc thuộc lòng [Đạo đức kinh].
Thời Thanh: "Ngươi không biết tại sao ta lại tìm ngươi hả?"
Mông Khanh: Không biết có nghe hay không.
Thời Thanh: "Không muốn biết thật hả? Dù gì cả đời này ngươi cũng dính với ta rồi á."
Mông Khanh: Đạo sĩ quay lưng.
Thấy được hắn không thèm phản ứng với mình, Ma Vương đung đưa chân đặt treen đùi người ta:
"Thế thì ta hong nói nữa, hai đứa mình là một đôi chời xinh."
Đạo trưởng trẻ tuổi ngừng niệm kinh.
Hắn không thể tin quay đầu, trợn mắt nhìn Thời Thanh: "Ngươi nói cái gì?"
"Há, giờ thì để ý rồi hả ?"
Người đàn ông đeo kính râm dựa lưng ra phía sau: "Không phải không muốn nghe mà?"
Mông Khanh nghi ngờ đánh giá Thời Thanh từ trên xuống dưới, không nhíu mày nữa.
"Ngươi lừa ta."
"Ta là đạo sĩ, không thể có quan hệ với ngươi được."
Thời Thanh nhíu mày: "Sao lại không."
"Ngươi có phải đạo sĩ thật đâu, chẳng qua được đạo sĩ nuôi lớn rồi học đạo thuật mà thôi."
"Ta là đạo sĩ."
Đạo trưởng trẻ tuổi phản bác: "Ta bái sư từ nhỏ, sao lại không phải là đạo sĩ được?"
"Tốt thôi, ngươi là đạo sĩ, thế có giấy chứng nhận không?"
Mông Khanh không lên tiếng.
Thời Thanh tiếp tục: "Bằng chứng đâu đưa coi?"
Mông Khanh im lặng một hồi lâu, mới chần chờ nói: " Bây giờ ta vẫn còn nhỏ, đợi ta lớn thêm vài tuổi nữa..."
"Thôi đi." Ma Vương không khách sáo ngắt lời hắn: "16-17 là đã được cấp bằng rồi, ngươi 20 tuổi mà còn nhỏ à."
"Thừa nhận đi, ông già Chính Hành nhát như chuột nhưng đạo pháp thì tính không sai, bấm ngón tay nửa chân vô nghề, không cho ngươi chính thức trở thành đạo sĩ không phải vì ta với ngươi là một đôi trời sinh còn gì."
"Ngươi nói bậy!"
Đạo trưởng trẻ tuổi đỏ mặt tía tai : "Ngươi, ngươi là nam, ta cũng là nam, sao có thể..."
"Sao không?" Thời Thanh hỏi ngược lại hắn: "Đạo sĩ mấy người kỳ thị đồng tính luyến ái à? Thế mà mở mồm ra là kêu bình đẳng?"
Mông Khanh thật ra chưa hề tiếp xúc qua đề tài này.
Nhưng giờ hắn chỉ muốn cãi lại Thời Thanh: "Nam dương nữ âm, âm dương phải cân bằng."
"Nói thế mà cũng nói, thuần âm hoặc thuần dương mới gọi là cân bằng."
Thời Thanh nói xong, thả chân xuống, đứng lên, ngồi cạnh Mông Khanh, cảm thấy hắn căng thẳng nhích xa ra.
"Đạo sĩ nhỏ, đừng chối nữa, đây là số phận rồi, chấp nhận đi."
Cậu đạo trưởng mím môi: "Bần đạo không phải là đồng tính, ngươi tìm nhầm người rồi."
"Không thích cùng giới thì là thích khác giới?" Ma Vương cười híp mắt, không hề tức giận, khoác vai đạo trưởng, tháo kính râm, trong đôi mắt tràn ngập ý cười:
"Chỉ cần ngươi nói ra ngươi thích ai thì ta sẽ giải trừ khế ước ngay, không chần chừ dù chỉ một giây."
Mông Khanh tìm đâu ra người mình thích bây giờ.
Từ nhỏ đến lớn, không kể cùng giới hay khác giới, hắn không có cảm giác với ai cả.
Hắn ấp úng nửa ngày, mới nói được một câu:
"Bần đạo một lòng hướng đạo, không có người thích."
"Không sao, ta biết đạo sĩ Thanh Chân Quan được cưới vợ sinh con mà, đến khi ngươi thích ai cứ nói cho ta, ta buông tay ngay, sẽ không để ngươi làm lỡ người ta."
Nói xong, Thời Thanh cầm dĩa flan trên bàn lên, múc một muỗng đưa đến cạnh miệng Mông Khanh, cười muốn ma mị bao nhiêu thì có bấy nhiêu ma mị.
"Ngươi xuống núi chỉ để trừ yêu, chắc là chưa hề ăn thử cái này nhỉ? Nào, há miệng ra."
Mông Khanh quay mặt tránh né, ngậm miệng, hiển nhiên là không muốn ăn.
Ma Vương hơi nhoẻn miệng: "Chủ nhân ra lệnh, mở miệng."
Mông Khanh bị sức mạnh của khế ước khống chế chậm rãi mở miệng ra, hắn tức giận nhìn Thời Thanh, trong mắt chỉ có hận ý.
"Thấy chưa, nghe ta mở miệng sớm một chút có phải tốt không? Ngươi ấy, thích cứng không thích mềm, cái thói này hong tốt đâu."
Thời Thanh cười đút bánh cho cậu đạo trưởng: "Nào, ăn đi."
Mông Khanh phẫn nộ.
Mông Khanh tức giận.
Mông Khanh muốn đấm tên yêu quái trước mắt này.
Hắn chép miệng vài cái, sau đó vị trứng sữa trong miệng dần tan ra.
Đạo sĩ nhỏ chưa từng ăn bánh flan trợn mắt, tốc độ ăn nhanh hơn, Thời Thanh ngồi bên cạnh cười híp mắt, thấy hắn ăn xong lại đút thêm muỗng nữa.
Đạo sĩ nhỏ bây giờ đã bị mỹ vị của bánh flan mua chuộc, để Thời Thanh đút thìa này đến thìa khác, ăn rất hưởng thụ.
Thời Thanh cảm thấy hắn ăn vui vẻ thế này, đút càng ngày càng năng suất.
Ăn hết dĩa bánh flan, cậu vỗ tay một cái, mở kết giới, gọi phục vụ: "Thêm một ly trà sữa, một cheese cake."
Gọi món xong, cậu nháy mắt với Mông Khanh:
"Bánh ngọt cửa hàng này ngon lắm, ngươi sẽ thích cho coi."
Mông Khanh nghe thấy tên yêu quái kia gọi món thì như vừa tỉnh khỏi giấc chiêm bao đưa tay sờ khóe miệng: "..."
Hắn hư hỏng rồi.
Hu hu hu.
Đạo trưởng trẻ tuổi đang gào thét đau đớn trong lòng vì sự hư đốn của chính mình sau khi nhìn thấy bánh ngọt thì không nhịn được mà nhìn nhìn ngó ngó.
Bánh ngọt phô mai được cắt gọn gàng, để lên bàn còn kèm thêm vài trái dâu tây, chỉ tỏa ra ba chữ;
Ăn tui đi ~
Ăn tui nè ~
Đối với Mông Khanh từ nhỏ đến giờ chưa hề ăn đồ ngọt mà nói, thì chuyện này thật sự khiến tâm lung lay.
—— ực.
Hầu kiết khẽ lăn, nuốt ngụm nước miếng.
Thời Thanh xắn một miếng nhỏ, đưa đến bên miệng hắn.
Ma Vương cười tủm tỉm dụ dỗ: "Thử một miếng xem có ngon không."
Mông Khanh cố ém cái dục vọng muốn há mồm ra của mình, nhắm chặt mắt, không nhìn cái bánh nhỏ ngon lành kia thì sẽ không muốn ăn.
Thời Thanh ghé tới tai hắn, thì thầm.
"Ngươi đang nhắm mắt lại để đợi ta hôn đấy à?"
Cậu đạo trưởng mở to mắt, dùng tay đẩy mặt tên yêu quái ra: "Ngươi, ngươi... Vô liêm sỉ!"
"Ôi trời ơi, coi kìa, đạo sĩ nhỏ của chúng ta mắng người kìa."
Ma Vương đưa bánh đến tận miệng hắn: "Há nào."
Hương vị ngọt ngào của bánh ngọt quấn quanh chóp mũi, Mông Khanh liếm liếm môi, tự nhủ bản thân kiềm chế, vừa mở miệng dần.
Miếng bánh ngọt mềm mại tiến vào khoang miệng, ngon đến nỗi làm hắn nheo cả mắt lại.
Vừa nuốt xuống, Thời Thanh đã xắn thêm một miếng.
Lần này tốc độ của Mông Khanh nhanh hơn trước nhiều.
Hai người một đút một ăn, hết dĩa bánh Thời Thanh mới đưa trà sữa cho hắn, bản thân cũng cầm một ly an nhàn gác chân ngồi uống.
Lần này Mông Khanh không trừng cậu nữa.
Hắn nhìn Thời Thanh uống trà sữa chăm chú, sau khi học xong mới cẩn thận đưa ống hút đến bên mép, bắt chước Thời Thanh uống.
Trà sữa nồng mát lạnh chảy xuống cổ họng, làm hắn thoải mái học theo Thời Thanh hơi nheo mắt lại.
"Uống được không?"
Người bên cạnh hỏi.
Cậu đạo trưởng cả đời chưa uống tà tữa bao giờ gật đầu, có chút than thở trả lời: "Uống ngon."
Trả lời xong, hắn mới phản ứng, nghiêng đầu đã thấy tên yêu quái kia cười hì hì nhìn mình, cái mặt yêu nghiệt cực kì đắc ý.
Mông Khanh: "..."
Hắn ngậm miệng, bực bội uống trà sữa, không thèm nhìn Thời Thanh.
Tên yêu quái này muốn dụ dỗ hắn!
Từ nhỏ đã lớn lên tại Thanh Chân Quan, đạo pháp tiến bộ nhanh hơn so với các huynh đệ, chẳng lẽ lại bị một ít đồ ăn này mua chuộc!
Nghĩ như vậy, đạo trưởng trẻ tuổi kiên định cúi đầu.
Hút ——
Nuốt một ngụm tà tữa ngọt ngào thanh mát.
Thời Thanh bên cạnh cũng tiến đến gần hơn, âm thanh từ tính trầm thấp, nói chuyện thì rõ đúng đắn nhưng cứ như đang mê hoặc người ta.
"Chúng ta phải đợi người đến."
Mông Khanh ngẩn ra, vội ngẩng đầu, thuận theo tầm mắt của Thời Thanh liền thấy một người đeo cặp sách mang đồng phục học sinh đứng lặng ở cầu thang, nhưng đang đợi ai vậy.
Đạo trưởng trẻ tuổi kỳ quái nhìn cậu học sinh kia, thuần khiết, không có chướng khí, sao lại dính vào tên yêu quái này?
Hắn cảnh giác nhìn Thời Thanh: "Ngươi định làm gì?"
"Người ta là học sinh mà, ta thì làm gì được chứ."
Thời Thanh ghé vào tai cậu đạo trưởng, thấp giọng: "Ngươi chắc cũng biết khả năng của ta nhỉ."
"Ta chỉ cần nhìn vào mắt một người là có thể nhìn thấu được nguyện vọng của người kia đối với ta, cả quá khứ cũng vậy."
Mông Khanh nhíu mày, nhìn cậu học sinh, kiểu gì cũng chỉ là một thiếu niên cấp 3 bình thường: "Cậu có có nguyện vọng gì với ngươi?"
Không nên, khí của cậu học sinh này rất sạch, chứng tỏ gia đình hòa thuận, cha mẹ hòa ái, con ngoan trò giỏi.
"Hầy chà."
Thời Thanh giơ ngón trỏ lên: "Ta thấy, nguyện vọng của cậu ta là muốn ta giúp giữ một linh hồn tự sát ở lại trần thế một ngày."
Cậu đạo trưởng nhíu mày khó hiểu.
Linh hồn chết do tự sát theo quy định phải xuống quỷ giới ngay, có quy định như thế cũng là vì để bảo vệ những linh hồn ấy.
Vì muốn rời khỏi thế giới này nên mới tự sát, sau khi ý thức thế giới biết được sẽ bài xích thể linh hồn của chúng.
Ở lại đây chỉ 1 giây thôi cũng là dày vò.
"Ngươi đồng ý?"
"Không có lời thì ta đồng ý làm gì?"
Ma Vương hút từng ngụm trà sữa, thấy Mông Khanh vẫn nghiêm túc, cười cười nói: "Lợi đưa đến tận mồm thì phải xắn tay làm thôi."
"Một năm tuổi thọ đổi lấy một ngày ở lại trần gian của một linh hồn, lời đây."
Vẻ mặt của cậu đạo trưởng ngày càng nghiêm trọng.
"Tuổi thọ do trời định, ngươi đem ra buôn bán trao đổi là sai. Nếu thật sự trao đổi, linh hồn ở lại nhân giới không khác gì bị vạn đao đâm xuyên, nó sẽ không cảm kích."
Thời Thanh: "Ai biết được."
Mông Khanh khẳng định: "Chắc chắn."
Hắn nghiêm túc nói: "Ta đã từng gặp một linh hồn chết do tự sát, vì bị pháp khí nhốt ở một chỗ ba ngày, mỗi giây đều đau đớn đến phát điên, nếu không siêu độ thì sẽ bị tiêu tán."
Thời Thanh: "Đạo sĩ nhỏ à, không phải linh hồn tự sát nào cũng là kiểu ngươi từng gặp đâu."
Mông Khanh còn muốn nói nữa, nhưng đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía sân trường.
"Tử khí rất nặng."
Thời Thanh chống cằm, con ngươi màu đỏ cũng nhìn về phía kia.
Người vừa chết chưa định tâm được, tử khí càng nồng thì có nghĩa là vừa chết không lâu.
Hai người đồng thời cảm thấy thời gian tử vong không quá nửa giờ trước.
Ma Vương hút một ngụm trà sữa, đeo kính râm lên nói với Mông Khanh đang nhíu mày nhìn linh hồn đang đi về phía cậu học sinh kia:
"Coi, linh hồn tự sát là cậu ta."
Cậu đứng lên chìa tay ra với Mông Khanh, chỉ chỉ trường học: "Đi hóng hớt hoy."
Đạo trưởng trẻ tuổi im lặng đứng lên, không thèm nhìn đến cái tay của Thời Thanh.
Thời Thanh nhún nhún vai: "Đạo sĩ nhỏ, chủ nhân ra lệnh cho ngươi, nắm tay ta."
"Đồ yêu quái! Ngươi thử dùng chiêu khác đi xem! Vô liêm sỉ!"
Mông Khanh chỉ có thể vừa mắng vừa trơ mắt nhìn tay mình tự động đưa về phía Ma Vương.
Thời Thanh cầm tay cậu đạo trưởng, gãi gãi lòng bàn tay của hắn, tay kia kéo kính lên để lộ đôi mắt xinh đẹp nhìn đối phương chớp chớp.
"Tuy ta có mỗi chiêu này đối phó với ngươi được thôi nhưng mà hay cái là nó dễ dùngr."
Mông Khanh giận đỏ cả mặt.
Kể từ lúc gặp
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.