Toàn Thế Giới Đều Biết Ta Là Người Tốt
Chương 1: Thế giới thứ 1
Đường Vĩ Soái
05/10/2021
"Tích —— tích —— "
Thời Thanh đứng ở trước giường bệnh, nhìn người nằm trên đó, tướng mạo tuấn tú, nhưng đáng tiếc sắc mặt lại trắng bệch, trên người cắm đầy máy móc chữa bệnh, bác sĩ bên cạnh thì bù đầu cố gắng cứu chữa.
Mà âm thanh đại biểu cho sinh mệnh đang đếm ngược không ngừng truyền vào tai cậu, bên cạnh còn có tiếng cằn nhằn liên miên không dứt như niệm chú: " Kí chủ à cậu thật sự không muốn làm nhiệm vụ với tui sao? Không làm thì cậu sẽ chết đó, đơn giản lắm, làm người bảo hộ của người có vận khí siêu lớn, từ từ nhẹ nhàng dắt hắn đi đúng đường kịch bản mà không làm hắn nghi ngờ gì là xong."
Mắt thấy Thời Thanh vẫn không thèm để ý, chỉ nhìn bản thân đang bị cấp cứu, nó sốt ruột, "Kí chủ, cậu vẫn nên đáp ứng tui đi, đợi đến khi làm xong nhiệm vụ, cơ thể cậu còn có thể sống lại đó."
Thời Thanh: "Không làm, ông mày chết đây, cút đi."
Hệ thống gấp muốn khóc, "Chúng ta đều bị trói chặt với nhau rồi, cậu không tiếp nhận nhiệm vụ là tui chết chùm với cậu đó, van cậu, làm chút nhiệm vụ đi, cực kì đơn giản, hơn, hơn nữa, hơn nữa tui cho cậu bàn tay vàng luôn, cho mỗi thế giới cậu phê quên đường về có được không?"
Thời Thanh: "Ha ha."
Cậu chỉ chỉ mình trên giường, "Tao đã phê pha lắm rồi, mày cứ coi nè."
Còn không phải là nằm trên giường, mặc người làm gì thì làm à.
Hệ thống thật sự muốn khóc, vừa nghe nói có một kí chủ đã bị trói chặt với mình liền mừng như điên lập tức chạy đi làm nhiệm vụ, mà nó chưa hề thấy kí chủ nào như vậy, một lòng chờ chết.
Nó cắn răng một cái, "Tui cho cậu bàn tay vàng lớn nhất! Cho cậu đến mỗi thế giới đều có quyền cao chức trọng, không ai dám khinh dám bỉ!!"
Thời Thanh đứng ở bên giường nhàn nhạt liếc mắt, "Thiệt không đó?"
Hệ thống: "Hu hu hu hu quyền hạn của tui chỉ có từng đấy thôi, bàn tay vàng đã là cực phẩm lắm luôn rồi đó..."
Thấy nó chỉ lo khóc lóc tung đủ các chiêu dụ dỗ, Thời Thanh lúc này mới tin tưởng đây là điều kiện lớn nhất nó có thể cho mình, trực tiếp đưa tay ra, "Đi thôi."
Hệ thống khóc lóc sửng sốt, "A?"
Thời Thanh ở trên cao nhìn xuống nhìn quả cầu nhỏ kia, "Không phải nói làm nhiệm vụ à, đi thôi."
"Ồ ồ ồ! ! Đi liền đi liền!"
Kinh hỉ tới quá đột ngột, hệ thống cũng không suy nghĩ nhiều, vội vã bay đến trên tay Thời Thanh, mang theo cậu rời khỏi thế giới này.
Lần thứ hai mở mắt ra, chính là trong không gian nhiệm vụ, không hiểu tại sao Thời Thanh lại biết được ở nơi này tất cả đều do kí chủ quyết định, chưa tới ba giây, trong không gian nhiệm vụ liền xuất hiện biển rộng cát nắng.
Mà kí chủ nó thì nằm thoải mái trên ghế ở bãi cát, mang kính râm, ôm trái dừa cắm ống hút uống ngon lành.
Nhìn bộ dáng tự do tự tại này, trong đầu hệ thống chợt lóe lên một ý nghĩ, nịnh nọt đi hỏi Thời Thanh: "Kí chủ, lúc trước cậu không chịu đáp ứng tui, không phải là muốn ra điều kiện đâu nhỉ?"
Thời Thanh uống một ngụm nước dừa, cũng không phủ nhận: "Đối với tình huống chưa lường trước được, đương nhiên phải đảm bảo mình có thể thu được lợi ích lớn nhất cái đã."
Hệ thống: "Nhưng thái độ tui tốt như vậy..."
"Thái độ tốt thì sao, không đứng chung một thuyền với tao thì có ích lợi gì."
Thời Thanh nói xong, chọc nhẹ cầu nhỏ, "Yên tâm, hiện tại tao biết chúng ta là hội cùng thuyền rồi, mày sẽ không làm gì được tao cả."
Hệ thống:...
Bị treo trên tay kí chủ cái gì cũng không biết mấy ngày, giờ sao nó cảm thấy hoài nghi nhân sinh quá.
Mà hoài nghi nhân sinh là một chuyện, nhiệm vụ vẫn phải làm.
Hệ thống an ủi bản thân, kí chủ là lão đại, dù sao cũng tốt hơn là tỏ ra manh manh, một bên đem ra tư liệu đã thu thập tỉ mỉ cẩn thận đưa cho Thời Thanh.
Tư liệu được truyền thẳng tới não, Thời Thanh nhíu mày, ngược lại không hề ngạc nhiên trước cách thức hiện đại mà không hại điện này, nhắm mắt tỉ mỉ tiếp thu tư liệu thế giới thứ nhất.
※※※
Bản thể thế giới này là một cuốn tiểu thuyết đánh quái thăng cấp, vai chính Ân Minh Tranh. Vào thế kỉ 21, Lam tinh vốn là một tinh cầu thái bình, đột nhiên tới một ngày, tọa độ của Lam tinh bị lộ vào tay tinh tặc. Lam tinh khoa học kĩ thuật không phát triển, môi trường sinh thái không tệ, trong mắt tụi nó tương đương với vật vô chủ.
Vì vậy lũ tinh tặc âm mưu xâm lược, khoa học kĩ thuật của chúng vốn dẫn trước Lam tinh, bản thân cũng là cường giả, đối phó với dân thường Lam tinh giống như người lớn đối phó với con nít, đơn giản như đang giỡn.
Theo đà dân thường bị giết hại vô số, càng ngày càng nhiều người kích phát dị năng, đồng thời bắt đầu phản kích, trong tất cả thì vai chính Ân Minh Tranh chính là dị năng giả lợi hại nhất, giá trị vũ lực cao, trí tuệ cũng cao.
Hắn thành lập căn cứ, kết hợp năng lực của mình với đồng đội ngăn chặn địch, đánh quái thăng cấp, dựa theo nội dung cuốn truyện này, Ân Minh Tranh nên một ngày diệt một quái nhỏ, ba ngày diệt một quái to, ngày một đi lên, mãi cho đến khi triệt để đánh bại lũ xâm lược mới đúng.
Mà quyển sách này viết quá mức chân thực, lực lượng đọc giả cuồng nhiệt quá biến nó thành một tiểu thế giới luôn. Bên trong tiểu thế giới này, lũ tinh tặc không hề chờ vai chính trưởng thành, một phát đánh luôn vào Lam tinh.
Nội dung đã thay đổi, nhân vật chủ yếu cũng đều có tính cách của mình, sau khi nhóm tinh tặc phát hiện chúng nó đánh không lại, bắt đầu mở ra đường lối chính sách mới, tranh quyền đoạt lợi bất cứ cái gì, trong mọi hoàn cảnh đều không ngừng lại. Vai chính Ân Minh Tranh một lòng vì dân trực tiếp bị phần tử muốn đoạt quyền coi như cái đinh trong mắt.
Mà cùng lúc đó, bởi vì thế giới tự thành một thể, tọa độ Lam tinh bại lộ, lũ xâm lược khác rất nhanh đánh tới, dựa vào plot thế giới, Ân Minh Tranh đều sẽ cùng nhóm xâm lược thứ 2 đồng quy vô tận, không còn hắn bảo vệ, nhóm xâm lược đầu tiên liền thống trị Lam tinh dễ như ăn cháo.
Nhiệm vụ của Thời Thanh là bảo vệ Ân Minh Tranh số hưởng, làm cho hắn đánh đuổi quân xâm lược, ngoài ra còn sống hạnh phúc viên mãn tới cuối đời.
Hệ thống thấy cậu mở mắt ra, biết kí chủ xem xong rồi, vội vã nhắc nhở: "Tui sẽ tải sơ lược vài nhân vật lớn của thế giới này cho cậu, đảm bảo quyền cao chức trọng cái nào cậu cũng có thể xem rồi xài luôn. "
"Còn gì nữa không? Chỉ có nhiệm vụ bảo vệ nhân vật chính thôi hả? "
Thông qua mấy ngày nay ở chung, Thời Thanh biết hệ thống sẽ không nói dối cậu, nhưng cậu luôn cảm thấy nó vô căn cứ.
Quả nhiên, hệ thống sững sờ, lúng túng mở miệng: "Đúng đúng đúng, còn có, kí chủ nhất định phải chú ý, bởi vì thế giới sinh ra đều quay quanh nhân vật chính, nên bị nhân vật chính bài xích thì cũng sẽ bị ý chí thế giới bài xích, mà người thường ở trong thế giới thì sẽ không sao, nhưng đối với người làm nhiệm vụ sẽ bị đuổi ra, mà một khi bị trục xuất, sẽ tính là nhiệm vụ thất bại."
"Tháng đầu tiên người làm nhiệm vụ được đưa vào tiểu thế giới sẽ được bảo vệ, coi như bị vai chính bài xích, ý chí thế giới cũng sẽ không nhận ra được, thế nhưng nếu qua kỳ bảo vệ rồi sẽ rất khó, cho nên kí chủ nhất định phải tạo mối quan hệ tốt với nhân vật chính, nhiệm vụ thứ nhất thất bại bị trừ tích phân, nói ngắn gọn thì như nợ lãi gấp 10 lần đó."
"Biết rồi."
Thời Thanh vỗ tay cái độp, một quả dừa xuất hiện ở trong tay cậu.
Cậu hơi híp híp mắt, không lo bị ý chí thế giới đẩy ra.
Tiểu thế giới này bên trong phàm là đại nhân vật đều có mối quan hệ không tệ với nhân vật chính, cậu tùy tiện xuyên vào ai cũng không thể bị vai chính bài xích.
Nếu như hệ thống bên này không mắc phải sự cố gì.
Hệ thống còn lải nhải tiếp: "Vì phòng ngừa kí chủ không hề phòng bị bị trục xuất, hệ thống cung cấp tool đo lường chỉ số bài xích, độ bài xích vượt quá 50%, kí chủ sẽ bị thế giới ý chí bài trừ khỏi tiểu thế giới ngay, nhất định phải chú ý đó!"
"Được rồi, tui bắt đầu truyền tống đây, kí chủ nhớ tiếp thu ký ức của nguyên chủ, thuận tiện dung nhập thế giới nha, 3——2——1—— "
※※※
Khu dân cư đang được lồng từ trường bảo vệ, từng cái từng cái đều có robot cao một nửa thành không ngừng dùng vũ khí công kích từ trường, từ xa nhìn lại, số lượng chúng đông đếm không xuể, đâu chỉ có ngàn tỉ, 3 tầng bảo hộ vây ngoài tầng này đã bị vũ khí địch tàn phá.
Bên trong vòng bảo hộ, vô số người dân sợ hãi ngẩng đầu nhìn phía trên, mẹ ôm con, chồng che chở vợ, con cái bảo vệ cha mẹ, trong mắt đều có sợ hãi tuyệt vọng như nhau.
Mà phía trên lũ robot, còn có một phi thuyền nhìn còn to hơn vòng bảo hộ, đem nòng pháo nhắm ngay phía dưới kia.
Một âm thanh lạnh như băng đang không ngừng lặp lại: "Nhân loại, giao ra Ân Minh Tranh, bằng không 60 giây nữa chúng ta sẽ tiến công."
"Nhân loại, giao ra Ân Minh Tranh, bằng không 60 giây nữa chúng ta sẽ tiến công."
"Nhân loại, giao ra Ân Minh Tranh, bằng không 60 giây nữa chúng ta sẽ tiến công."
Từng giây đếm ngược giống như lưỡi hái tử thần đang kề ngay cổ của người dân, bọn họ ôm nhau gào khóc tới tê tâm liệt phế.
Đây là một tràng uy hiếp.
Dùng tính mạng 10 vạn dân thường, đổi lấy tính mạng một Ân Minh Tranh.
Tất cả mọi người đều biết một người thường mà rơi vào tay thủ lĩnh quân xâm lược sẽ có kết cục gì, không ai dám hi vọng hão huyền Ân Minh Tranh sẽ đem thân ra đổi lấy mạng họ, bọn họ chỉ có thể bất lực gào khóc, chờ đợi tới giây cuối cùng.
"57..."
"56..."
"55..."
Rốt cuộc, tại giây thứ 10, một chiếc máy bay từ xa xa bay tới.
Phi thuyền lớn tới mức khiến người không thấy mặt trời rốt cuộc cũng dừng đếm ngược, nó tiếp thu được tín hiệu chiếc máy bay kia truyền tới.
"Chúng ta đã đưa Ân Minh Tranh đến rồi, mong lập tức giải phóng con tin."
Thời Thanh ngồi yên trên vương tọa trong phi thuyền khoảng 30 giây, rũ mắt, nhìn về phía nam nhân trên phi cơ bị đẩy tới, thị lực cực cao của cậu có thể cho cậu thoải mái nhìn rõ ràng vóc dáng lẫn tướng mạo anh tuấn của Ân Minh Tranh cực kì phù hợp với thẩm mỹ của mình, tứ chi vô lực nhìn về phía cậu ngập tràn hận ý.
Hiển nhiên, hắn bị lén tiêm thuốc, khiến cho vị dị năng giả hàng đầu nhân loại này không thể động đậy, chỉ có thể bị người trên phi cơ ném xuống như đồ vật.
Thời Thanh phái một robot gần nhất tới tiếp nhận Ân Minh Tranh, mà nếu không tiếp nhận được, thân là dị năng giả, Ân Minh Tranh đương nhiên cũng sẽ không ngã chết, chỉ là đau một đợt mà thôi.
Cậu vừa ra lệnh vừa nhanh chóng tiếp thu kí ức trong đầu.
Hệ thống nói đúng là không sai, cậu quyền cao chức trọng, đi đâu cũng gây phong ba, không ai dám khinh.
Bởi vì cậu nhảy vào làm tên trùm phản diện của thế giới này, quân xâm lược 2, vị chỉ huy của quân đoàn Cơ Giới chết chùm với Ân Minh Tranh.
Không phải là không ai dám khinh sao? Dựa theo ký ức trong đầu, coi như nguyên cả vũ trụ, không ai dám tới gần quân đoàn Cơ Giới.
Mà thân phận to như lày, đối với vai chính Ân Minh Tranh tuổi gì?
Một tên vừa đến Lam tinh đã ủy hiếp tính mạng mười vạn Nhân loại, ép Nhân loại từ bỏ hắn, lấy hắn ra trao đổi...
———— quân xâm lược.
Thời Thanh đứng ở trước giường bệnh, nhìn người nằm trên đó, tướng mạo tuấn tú, nhưng đáng tiếc sắc mặt lại trắng bệch, trên người cắm đầy máy móc chữa bệnh, bác sĩ bên cạnh thì bù đầu cố gắng cứu chữa.
Mà âm thanh đại biểu cho sinh mệnh đang đếm ngược không ngừng truyền vào tai cậu, bên cạnh còn có tiếng cằn nhằn liên miên không dứt như niệm chú: " Kí chủ à cậu thật sự không muốn làm nhiệm vụ với tui sao? Không làm thì cậu sẽ chết đó, đơn giản lắm, làm người bảo hộ của người có vận khí siêu lớn, từ từ nhẹ nhàng dắt hắn đi đúng đường kịch bản mà không làm hắn nghi ngờ gì là xong."
Mắt thấy Thời Thanh vẫn không thèm để ý, chỉ nhìn bản thân đang bị cấp cứu, nó sốt ruột, "Kí chủ, cậu vẫn nên đáp ứng tui đi, đợi đến khi làm xong nhiệm vụ, cơ thể cậu còn có thể sống lại đó."
Thời Thanh: "Không làm, ông mày chết đây, cút đi."
Hệ thống gấp muốn khóc, "Chúng ta đều bị trói chặt với nhau rồi, cậu không tiếp nhận nhiệm vụ là tui chết chùm với cậu đó, van cậu, làm chút nhiệm vụ đi, cực kì đơn giản, hơn, hơn nữa, hơn nữa tui cho cậu bàn tay vàng luôn, cho mỗi thế giới cậu phê quên đường về có được không?"
Thời Thanh: "Ha ha."
Cậu chỉ chỉ mình trên giường, "Tao đã phê pha lắm rồi, mày cứ coi nè."
Còn không phải là nằm trên giường, mặc người làm gì thì làm à.
Hệ thống thật sự muốn khóc, vừa nghe nói có một kí chủ đã bị trói chặt với mình liền mừng như điên lập tức chạy đi làm nhiệm vụ, mà nó chưa hề thấy kí chủ nào như vậy, một lòng chờ chết.
Nó cắn răng một cái, "Tui cho cậu bàn tay vàng lớn nhất! Cho cậu đến mỗi thế giới đều có quyền cao chức trọng, không ai dám khinh dám bỉ!!"
Thời Thanh đứng ở bên giường nhàn nhạt liếc mắt, "Thiệt không đó?"
Hệ thống: "Hu hu hu hu quyền hạn của tui chỉ có từng đấy thôi, bàn tay vàng đã là cực phẩm lắm luôn rồi đó..."
Thấy nó chỉ lo khóc lóc tung đủ các chiêu dụ dỗ, Thời Thanh lúc này mới tin tưởng đây là điều kiện lớn nhất nó có thể cho mình, trực tiếp đưa tay ra, "Đi thôi."
Hệ thống khóc lóc sửng sốt, "A?"
Thời Thanh ở trên cao nhìn xuống nhìn quả cầu nhỏ kia, "Không phải nói làm nhiệm vụ à, đi thôi."
"Ồ ồ ồ! ! Đi liền đi liền!"
Kinh hỉ tới quá đột ngột, hệ thống cũng không suy nghĩ nhiều, vội vã bay đến trên tay Thời Thanh, mang theo cậu rời khỏi thế giới này.
Lần thứ hai mở mắt ra, chính là trong không gian nhiệm vụ, không hiểu tại sao Thời Thanh lại biết được ở nơi này tất cả đều do kí chủ quyết định, chưa tới ba giây, trong không gian nhiệm vụ liền xuất hiện biển rộng cát nắng.
Mà kí chủ nó thì nằm thoải mái trên ghế ở bãi cát, mang kính râm, ôm trái dừa cắm ống hút uống ngon lành.
Nhìn bộ dáng tự do tự tại này, trong đầu hệ thống chợt lóe lên một ý nghĩ, nịnh nọt đi hỏi Thời Thanh: "Kí chủ, lúc trước cậu không chịu đáp ứng tui, không phải là muốn ra điều kiện đâu nhỉ?"
Thời Thanh uống một ngụm nước dừa, cũng không phủ nhận: "Đối với tình huống chưa lường trước được, đương nhiên phải đảm bảo mình có thể thu được lợi ích lớn nhất cái đã."
Hệ thống: "Nhưng thái độ tui tốt như vậy..."
"Thái độ tốt thì sao, không đứng chung một thuyền với tao thì có ích lợi gì."
Thời Thanh nói xong, chọc nhẹ cầu nhỏ, "Yên tâm, hiện tại tao biết chúng ta là hội cùng thuyền rồi, mày sẽ không làm gì được tao cả."
Hệ thống:...
Bị treo trên tay kí chủ cái gì cũng không biết mấy ngày, giờ sao nó cảm thấy hoài nghi nhân sinh quá.
Mà hoài nghi nhân sinh là một chuyện, nhiệm vụ vẫn phải làm.
Hệ thống an ủi bản thân, kí chủ là lão đại, dù sao cũng tốt hơn là tỏ ra manh manh, một bên đem ra tư liệu đã thu thập tỉ mỉ cẩn thận đưa cho Thời Thanh.
Tư liệu được truyền thẳng tới não, Thời Thanh nhíu mày, ngược lại không hề ngạc nhiên trước cách thức hiện đại mà không hại điện này, nhắm mắt tỉ mỉ tiếp thu tư liệu thế giới thứ nhất.
※※※
Bản thể thế giới này là một cuốn tiểu thuyết đánh quái thăng cấp, vai chính Ân Minh Tranh. Vào thế kỉ 21, Lam tinh vốn là một tinh cầu thái bình, đột nhiên tới một ngày, tọa độ của Lam tinh bị lộ vào tay tinh tặc. Lam tinh khoa học kĩ thuật không phát triển, môi trường sinh thái không tệ, trong mắt tụi nó tương đương với vật vô chủ.
Vì vậy lũ tinh tặc âm mưu xâm lược, khoa học kĩ thuật của chúng vốn dẫn trước Lam tinh, bản thân cũng là cường giả, đối phó với dân thường Lam tinh giống như người lớn đối phó với con nít, đơn giản như đang giỡn.
Theo đà dân thường bị giết hại vô số, càng ngày càng nhiều người kích phát dị năng, đồng thời bắt đầu phản kích, trong tất cả thì vai chính Ân Minh Tranh chính là dị năng giả lợi hại nhất, giá trị vũ lực cao, trí tuệ cũng cao.
Hắn thành lập căn cứ, kết hợp năng lực của mình với đồng đội ngăn chặn địch, đánh quái thăng cấp, dựa theo nội dung cuốn truyện này, Ân Minh Tranh nên một ngày diệt một quái nhỏ, ba ngày diệt một quái to, ngày một đi lên, mãi cho đến khi triệt để đánh bại lũ xâm lược mới đúng.
Mà quyển sách này viết quá mức chân thực, lực lượng đọc giả cuồng nhiệt quá biến nó thành một tiểu thế giới luôn. Bên trong tiểu thế giới này, lũ tinh tặc không hề chờ vai chính trưởng thành, một phát đánh luôn vào Lam tinh.
Nội dung đã thay đổi, nhân vật chủ yếu cũng đều có tính cách của mình, sau khi nhóm tinh tặc phát hiện chúng nó đánh không lại, bắt đầu mở ra đường lối chính sách mới, tranh quyền đoạt lợi bất cứ cái gì, trong mọi hoàn cảnh đều không ngừng lại. Vai chính Ân Minh Tranh một lòng vì dân trực tiếp bị phần tử muốn đoạt quyền coi như cái đinh trong mắt.
Mà cùng lúc đó, bởi vì thế giới tự thành một thể, tọa độ Lam tinh bại lộ, lũ xâm lược khác rất nhanh đánh tới, dựa vào plot thế giới, Ân Minh Tranh đều sẽ cùng nhóm xâm lược thứ 2 đồng quy vô tận, không còn hắn bảo vệ, nhóm xâm lược đầu tiên liền thống trị Lam tinh dễ như ăn cháo.
Nhiệm vụ của Thời Thanh là bảo vệ Ân Minh Tranh số hưởng, làm cho hắn đánh đuổi quân xâm lược, ngoài ra còn sống hạnh phúc viên mãn tới cuối đời.
Hệ thống thấy cậu mở mắt ra, biết kí chủ xem xong rồi, vội vã nhắc nhở: "Tui sẽ tải sơ lược vài nhân vật lớn của thế giới này cho cậu, đảm bảo quyền cao chức trọng cái nào cậu cũng có thể xem rồi xài luôn. "
"Còn gì nữa không? Chỉ có nhiệm vụ bảo vệ nhân vật chính thôi hả? "
Thông qua mấy ngày nay ở chung, Thời Thanh biết hệ thống sẽ không nói dối cậu, nhưng cậu luôn cảm thấy nó vô căn cứ.
Quả nhiên, hệ thống sững sờ, lúng túng mở miệng: "Đúng đúng đúng, còn có, kí chủ nhất định phải chú ý, bởi vì thế giới sinh ra đều quay quanh nhân vật chính, nên bị nhân vật chính bài xích thì cũng sẽ bị ý chí thế giới bài xích, mà người thường ở trong thế giới thì sẽ không sao, nhưng đối với người làm nhiệm vụ sẽ bị đuổi ra, mà một khi bị trục xuất, sẽ tính là nhiệm vụ thất bại."
"Tháng đầu tiên người làm nhiệm vụ được đưa vào tiểu thế giới sẽ được bảo vệ, coi như bị vai chính bài xích, ý chí thế giới cũng sẽ không nhận ra được, thế nhưng nếu qua kỳ bảo vệ rồi sẽ rất khó, cho nên kí chủ nhất định phải tạo mối quan hệ tốt với nhân vật chính, nhiệm vụ thứ nhất thất bại bị trừ tích phân, nói ngắn gọn thì như nợ lãi gấp 10 lần đó."
"Biết rồi."
Thời Thanh vỗ tay cái độp, một quả dừa xuất hiện ở trong tay cậu.
Cậu hơi híp híp mắt, không lo bị ý chí thế giới đẩy ra.
Tiểu thế giới này bên trong phàm là đại nhân vật đều có mối quan hệ không tệ với nhân vật chính, cậu tùy tiện xuyên vào ai cũng không thể bị vai chính bài xích.
Nếu như hệ thống bên này không mắc phải sự cố gì.
Hệ thống còn lải nhải tiếp: "Vì phòng ngừa kí chủ không hề phòng bị bị trục xuất, hệ thống cung cấp tool đo lường chỉ số bài xích, độ bài xích vượt quá 50%, kí chủ sẽ bị thế giới ý chí bài trừ khỏi tiểu thế giới ngay, nhất định phải chú ý đó!"
"Được rồi, tui bắt đầu truyền tống đây, kí chủ nhớ tiếp thu ký ức của nguyên chủ, thuận tiện dung nhập thế giới nha, 3——2——1—— "
※※※
Khu dân cư đang được lồng từ trường bảo vệ, từng cái từng cái đều có robot cao một nửa thành không ngừng dùng vũ khí công kích từ trường, từ xa nhìn lại, số lượng chúng đông đếm không xuể, đâu chỉ có ngàn tỉ, 3 tầng bảo hộ vây ngoài tầng này đã bị vũ khí địch tàn phá.
Bên trong vòng bảo hộ, vô số người dân sợ hãi ngẩng đầu nhìn phía trên, mẹ ôm con, chồng che chở vợ, con cái bảo vệ cha mẹ, trong mắt đều có sợ hãi tuyệt vọng như nhau.
Mà phía trên lũ robot, còn có một phi thuyền nhìn còn to hơn vòng bảo hộ, đem nòng pháo nhắm ngay phía dưới kia.
Một âm thanh lạnh như băng đang không ngừng lặp lại: "Nhân loại, giao ra Ân Minh Tranh, bằng không 60 giây nữa chúng ta sẽ tiến công."
"Nhân loại, giao ra Ân Minh Tranh, bằng không 60 giây nữa chúng ta sẽ tiến công."
"Nhân loại, giao ra Ân Minh Tranh, bằng không 60 giây nữa chúng ta sẽ tiến công."
Từng giây đếm ngược giống như lưỡi hái tử thần đang kề ngay cổ của người dân, bọn họ ôm nhau gào khóc tới tê tâm liệt phế.
Đây là một tràng uy hiếp.
Dùng tính mạng 10 vạn dân thường, đổi lấy tính mạng một Ân Minh Tranh.
Tất cả mọi người đều biết một người thường mà rơi vào tay thủ lĩnh quân xâm lược sẽ có kết cục gì, không ai dám hi vọng hão huyền Ân Minh Tranh sẽ đem thân ra đổi lấy mạng họ, bọn họ chỉ có thể bất lực gào khóc, chờ đợi tới giây cuối cùng.
"57..."
"56..."
"55..."
Rốt cuộc, tại giây thứ 10, một chiếc máy bay từ xa xa bay tới.
Phi thuyền lớn tới mức khiến người không thấy mặt trời rốt cuộc cũng dừng đếm ngược, nó tiếp thu được tín hiệu chiếc máy bay kia truyền tới.
"Chúng ta đã đưa Ân Minh Tranh đến rồi, mong lập tức giải phóng con tin."
Thời Thanh ngồi yên trên vương tọa trong phi thuyền khoảng 30 giây, rũ mắt, nhìn về phía nam nhân trên phi cơ bị đẩy tới, thị lực cực cao của cậu có thể cho cậu thoải mái nhìn rõ ràng vóc dáng lẫn tướng mạo anh tuấn của Ân Minh Tranh cực kì phù hợp với thẩm mỹ của mình, tứ chi vô lực nhìn về phía cậu ngập tràn hận ý.
Hiển nhiên, hắn bị lén tiêm thuốc, khiến cho vị dị năng giả hàng đầu nhân loại này không thể động đậy, chỉ có thể bị người trên phi cơ ném xuống như đồ vật.
Thời Thanh phái một robot gần nhất tới tiếp nhận Ân Minh Tranh, mà nếu không tiếp nhận được, thân là dị năng giả, Ân Minh Tranh đương nhiên cũng sẽ không ngã chết, chỉ là đau một đợt mà thôi.
Cậu vừa ra lệnh vừa nhanh chóng tiếp thu kí ức trong đầu.
Hệ thống nói đúng là không sai, cậu quyền cao chức trọng, đi đâu cũng gây phong ba, không ai dám khinh.
Bởi vì cậu nhảy vào làm tên trùm phản diện của thế giới này, quân xâm lược 2, vị chỉ huy của quân đoàn Cơ Giới chết chùm với Ân Minh Tranh.
Không phải là không ai dám khinh sao? Dựa theo ký ức trong đầu, coi như nguyên cả vũ trụ, không ai dám tới gần quân đoàn Cơ Giới.
Mà thân phận to như lày, đối với vai chính Ân Minh Tranh tuổi gì?
Một tên vừa đến Lam tinh đã ủy hiếp tính mạng mười vạn Nhân loại, ép Nhân loại từ bỏ hắn, lấy hắn ra trao đổi...
———— quân xâm lược.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.