Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Từng Yêu Đương Với Đỉnh Lưu

Chương 19: Bên nhau ngày mưa

Bát Thị Phong Động

22/04/2024

Editor: Cacao Kem Trứng

Cố Như Trác đậu xe trong một con hẻm ngoặt thường được dùng để nhập hàng, phía sau là ngõ cụt, chiếc xe chặn ngay con đường nhỏ hẹp, không ai có thể đi qua hai bên.

Trời đã mưa to hơn, những hạt mưa lớn bắn tung tóe tạo bọt trắng xóa lên cửa sổ ô tô trong suốt.

Trình Bất Ngộ giương ô lên nhìn về phía anh, cậu cúi đầu định đi tới, nhưng mép ô lại quét vào bức tường xi măng xám xịt khiến những giọt nước mưa bắn xuống vai cậu, cần cổ đột nhiệt bị cái lạnh tập kích khiến Trình Bất Ngộ phải co rụt người lại.

Cố Như Trác thấy cậu thì đẩy cửa xuống xe, bước vào màn mưa. Anh chen vào dưới tán dù của Trình Bất Ngộ, thuận tay nhét đồ mình đem tới vào tay cậu: “Qua bên đó tránh mưa đi.”

Anh cao hơn cậu cho nên dễ dàng cầm lấy cán ô trước khi Trình Bất Ngộ kịp phản ứng, tay cậu vẫn còn giữ dù, ngón tay thon dài của Cố Như Trác như có như không lướt qua tay cậu, anh giữ lấy cán dù nâng lên trên, sức lực vững vàng để cậu buông tay.

Hôm nay Cố Như Trác mặc một chiếc áo khoác vest màu đen, khi mở cửa ra đã có vài hạt mưa li ti thấm lên vai anh, anh hơi cúi mặt xuống, lông mi đen thẫm, trong cơn mưa xuân lạnh lẽo lại vấn vương hương hoa hồng và bạc hà.

Trình Bất Ngộ vốn định mở miệng nói gì đó, nhưng bị anh thúc giục đi sang bên kia đường, hơn nữa cả hai cũng chỉ có một cây dù nên phải chen chúc cùng nhau, cậu bèn chậm rãi tiến về phía trước theo anh.

“Ở đây sẽ có người đấy.” Trình Bất Ngộ nhìn sang bên cạnh, ngẫm nghĩ một hồi rồi vẫn lên tiếng nhắc nhở anh.

“Trời mưa không ai tới đây đâu.” Giọng Cố Như Trác lạnh nhạt bất cần: “Hoặc chúng ta vào sâu bên trong một chút.”

Bọn họ chọn một cửa hàng bán đàn nơi góc đường, bên cạnh có một cầu thang đi lên, lên trên sẽ có một cửa tiệm đóng mộc, cửa sổ đã bị đóng kín nhưng bên trong tỏa ra ánh đèn vàng ấm áp, không biết là có người nào buôn bán ở đây hay không.

Cầu thang được làm bằng thép nên mỗi bước đi lên đều khiến nó rung lên và phát ra tiếng rất ồn, giống như ở đây mới chỉ xây dựng được một nửa rồi bỗng bị bỏ dỡ — mà thật ra khu này cũng nối với sân thể dục nhỏ mà Tinh Truyền đang xây thêm, chỉ là do ngày mưa không ai tới xây dựng nên tro bụi đều bị mưa cọ rửa trôi đi, lớp sơn tối màu sạch bóng trong cơn mưa.

Tầng hai rất trống trải, còn có mấy cái ghế nhựa, Cố Như Trác tiện tay lấy khăn giấy ướt ra lau một lượt rồi nói: “Ngồi ở đây trước đi.”

Vì thế, Trình Bất Ngộ đành phải ngồi xuống.

Món đồ anh đưa cho cậu khá nặng, là một túi giấy bạc giữ ấm.

Trình Bất Ngộ cúi đầu mở ra, trông thấy bên trong là hộp đựng cơm và hộp thuộc vẫn còn bọc trong bao đang xếp ngay ngắn cạnh nhau, hộp cơm trưa vẫn còn nóng hổi, cậu mở nắp ra nhìn, phát hiện là đồ ăn của nhà hàng mà lần trước Cố Như Trác đã dẫn cậu đến ăn, mùi hương tỏa ra rất thơm.

Cậu vốn không nghĩ tới việc Cố Như Trác sẽ ở đây đợi mình, không phải là chuyện gì xấu nhưng bây giờ ngồi ở đây với anh, cậu lại không biết nên giao tiếp thế nào.

Cố Như Trác nhìn hành lang bên ngoài đang bị nước mưa xối liên tục, nói: “Hai hôm nay trời mưa to thật.”

Trình Bất Ngộ nghĩ một lát rồi mới đáp: “Ừm.”

Cậu ôm túi đồ to ngồi im tại chỗ. Cố Như Trác bỗng khẽ nở nụ cười, chất giọng khàn khàn của anh vang lên: “Sao còn ngồi ngơ ra thế?”



Trình Bất Ngộ ngước mặt lên, nghiêm túc nói: “Ngồi ở đây ăn khó chịu lắm, tôi muốn mang về ăn.”

“Vậy uống thuốc trước đi, trong túi có nước ấm đấy, ăn chút đồ ăn nhẹ lót dạ rồi uống thuốc.”

Anh đứng cạnh cửa, cụp mắt nhìn cậu, ánh mắt kiên định tối đen như mực.

Vì thế Trình Bất Ngộ bèn cúi đầu tìm trong túi.

Trong túi lớn có một bình giữ nhiệt thoạt trông rất đắt tiền, sau khi mở ra, bên trong là táo tàu ngâm trong trà gừng nóng, có lẽ trong này còn có ít đường, mùi rất thơm.

Cậu lại lục lọi trong túi, Cố Như Trác cũng mang đến cho cậu rất nhiều đồ ăn nhẹ. Cậu chọn một hộp bánh sữa dâu tây, từ từ mở hộp đựng được thiết kế cầu kỳ bên ngoài chiếc bánh ra, rồi dùng thìa ăn từng miếng một.

Lúc cậu ăn trông rất đáng yêu, giống như một bé hồ ly, bởi vì đang ăn lót dạ trước khi uống thuốc nên cậu phải ăn nhanh chứ không thể dừng lại giữa chừng.

Nhưng cậu lại tiếc vị ngọt này, cho nên mỗi khi cắn một miếng đều nhấm nháp trong miệng một lát, đầu lưỡi ửng đỏ hơi thè ra cẩn thận liếm sạch bơ còn sót lại trên thìa.

Cậu tập trung ăn một lát, đến lúc cảm thấy xem như đã lưng lửng dạ thì lấy thuốc, uống cùng với trà gừng.

Trà gừng trong cốc giữ nhiệt vẫn còn rất nóng, cậu uống một ngụm phải nghỉ một chốc, trà nóng đến mức hai má cậu rực lên, hai bên thái dương rịn mồ hôi, cậu vô tình ngước mắt lên, thấy Cố Như Trác vẫn giữ nguyên tư thế đứng cạnh cửa kia, cúi đầu nhìn cậu, cảm xúc giấu nơi đáy mắt không thể nhìn thấu.

Trình Bất Ngộ uống hết ngụm trà này đến ngụm trà khác, lúc uống xong cũng bắt đầu thấy nhẹ cả người.

Cậu đứng dậy nói: “Tôi uống thuốc rồi.”

Cậu đứng ở đây, hơi nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt đen láy sinh động cực kỳ. Khi cậu đối diện với anh đã không còn ở yên chỗ cũ nữa, nhưng rõ ràng là không biết phải làm gì, đang chán chường đứng chờ Cố Như Trác lên tiếng trước để cậu có thể mau mau về căn phòng trọ của mình mà thôi.

Bên ngoài mưa vẫn rất to, tạo thành màn nước trắng xóa.

Cố Như Trác im lặng một lát, cuối cùng hờ hững lên tiếng: “Ừ.”

Họ đi xuống tầng dưới.

Cầu thang khung thép rất hẹp, hai người không thể đi song song nhau. Bởi vì Cố Như Trác cao hơn cậu nên cầm ô đi phía trước, hơi nghiêng người ra sau để ô cũng có thể che cho cậu. Nhưng đi như vậy sẽ không thể tránh khỏi việc mưa từ phía trước tạt vào, một nửa cơ thể của Cố Như Trác ở ngoài tán ô nhanh chóng bị mưa xối ướt.

Trình Bất Ngộ chỉ có thể theo sát sau anh, sau khi suy nghĩ một lúc thì duỗi tay đẩy khuỷu tay anh về phía trước. Chiếc ô nghiêng về phía anh, nhưng được một xíu đã dừng, lực tay của Cố Như Trác rất vững.

Bởi vì hai người đi quá gần, Trình Bất Ngộ cúi đầu nhìn cầu thang để tránh giẫm phải chân anh.



Phía dưới hình như có âm thanh lạ nào đó, Trình Bất Ngộ theo bản năng ngước đầu nhìn về hướng phát ra tiếng, còn chưa kịp dừng bước đã va phải lưng Cố Như Trác — Cố Như Trác nhanh tay lẹ mắt kéo cậu lại che ở sau lưng, ô cũng nghiêng xuống che cậu.

Hai người đều im lặng nín thở, giống như đang vụng trộm làm chuyện xấu nào đó.

Dưới con hẻm là mấy cô sinh viên đi ngang qua, nhỏ giọng trò chuyện với nhau, định sang ngã tư bên kia đường để ăn vặt.

Trong nhóm đó có một cô gái chắc là fan của Cố Như Trác, móc khóa tiếp ứng của Cố Như Trác còn đang treo lủng lẳng bên cặp sách của cô.

Cố Như Trác nắm cổ tay cậu, Trình Bất Ngộ có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của anh xuyên qua lớp áo khoác.

“Sao lại gầy như vậy.” Trình Bất Ngộ bỗng nghe anh nói, giọng Cố Như Trác không lộ ra bất cứ cảm xúc nào, chỉ lạnh lùng khàn khàn như cũ.

Trình Bất Ngộ vô thức nhìn tay mình.

Cậu đúng là hơi gầy thật, nhưng nhìn tổng thể thì rất cân đối, nhất là đối với diễn viên phái Thanh Y, không quá cao cũng không quá thấp, tỉ lệ vừa phải, mới có thể thể hiện được “cử chỉ phong lưu” trong khi diễn. Vùng da nơi cổ tay cậu trơn láng, khớp xương rõ ràng, người khác nắm trong tay sẽ cảm thấy rất mềm, như thể chỉ cần dùng sức một tí thôi là có thể bẻ được.

Sau khi nhóm sinh viên kia đi xa, Cố Như Trác thả tay cậu ra, hai người tiếp tục đi xuống, may mắn là không còn bắt gặp nhóm người nào khác.

Trình Bất Ngộ vẫn còn ôm túi đồ trong ngực, giương mắt nhìn anh: “Vậy tôi về trước nhé...?”

Cố Như Trác nói: “Về đi.”

Anh vẫn không có biểu cảm gì, chỉ nhìn cậu chằm chằm, Trình Bất Ngộ “Ò.” một tiếng, nắm lấy chiếc ô từ tay anh rồi đi bộ về phía khuôn viên trường.

Đi được vài bước, cậu láng máng nhớ ra cảnh này hình như cũng từng xảy ra không lâu trước đây — một cảm giác kỳ lạ thôi thúc cậu, Trình Bất Ngộ bèn dừng bước, quay đầu nhìn lại.

Cố Như Trác vẫn chưa đi.

Anh thậm chí còn chưa về lại xe mà đứng dưới lầu tiệm đóng mộc bọn họ vừa đi xuống, nhìn cậu chăm chú, chẳng biết phải mô tả biểu cảm bây giờ của anh như thế nào, giống như anh chỉ muốn dừng bước châm một điếu thuốc, nhưng quả thật anh vẫn còn đứng ở nơi cũ nhìn về phía cậu.

Trình Bất Ngộ do dự một hồi rồi vẫy vẫy tay tạm biệt anh.

Cố Như Trác ngước mắt lên, hơi ngẩn ngơ. Ngay sau đó, Trình Bất Ngộ đã quay người lại, chỉ để lại bóng lưng gầy gò rõ ràng trong mưa.

Ma xui quỷ khiến thế nào, những đầu ngón tay anh hơi động đậy... thế rồi, anh nhẹ nhàng phất phất tay với bóng lưng của cậu.

—-------Hết chương 19—-------

Cacao: Chương này ngắn bất ngờ hen, chưa tới 2k chữ nữa:)))))) Cơ mà 3 hôm tới tui thi tiếp ròi nên hôm nay chỉ vậy thui nha~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Từng Yêu Đương Với Đỉnh Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook