Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Từng Yêu Đương Với Đỉnh Lưu
Chương 27: Đóng băng hoạt động
Bát Thị Phong Động
11/06/2024
Editor: Cacao Kem Trứng
Tin tức Cố Như Trác đột nhiên đích thân đến tham dự chương trình của Kình Ngư Live và ký hợp đồng với hai người mới đã nhanh chóng lan truyền trong ngành.
Điện ảnh và Truyền hình Tinh Thần chỉ là một công ty nhỏ được lập ra dưới sự hợp tác giữa hai nhà Trình - Cố, hiện tại hướng kinh doanh chính là kịch bản phim truyền hình chiếu mạng trong mảng truyền thông mới(*), tuy chi phí sản xuất thấp, kịch bản đơn giản nhưng thuận tiện cho quá trình sản xuất công nghiệp và xây dựng bối cảnh. Năm ngoái công ty bọn họ cũng cho ra được một kịch bản ăn khách, nâng đỡ được một nữ diễn viên nhỏ hot lên, chính là người vừa có scandal với Cố Như Trác dạo trước.
(*) truyền thông mới (new media): là một thuật ngữ trong ngành truyền thông bao gồm các hình thức quảng cáo dựa trên internet như QC trả tiền theo số lần nhấp chuột (CPC), tiếp thị nội dung (content marketing), tối ưu hóa công cụ tìm kiếm (SEO),...
Bây giờ nữ diễn viên nhỏ này đã bị cả hai phe Trình - Cố chặn mọi đường hoạt động, Điện ảnh và Truyền hình Tinh Thần còn từng bị ekip của Cố Như Trác đích thân trách cứ — bởi vì trước khi ký hợp đồng mà công ty lại không kiểm tra kỹ càng lý lịch cá nhân của diễn viên, dẫn tới việc ký kết với một người có tư chất không tốt như thế. Tóm lại, nhìn kiểu gì cũng thấy công ty này chẳng được Cố thị ưu ái chút nào.
Bây giờ Cố Như Trác lại trực tiếp can thiệp vào việc của công ty là có ý gì? Chuyện này thật sự rất khó hiểu – chẳng lẽ anh định nâng đỡ công ty con này? Hay là bởi vì ông cụ Trình không còn lại bao nhiêu thời gian, người thừa kế đã được xác định là Cố Như Trác - một người không thuộc nhà họ Trình, cho nên Cố Như Trác mới bắt đầu ra mặt, chính thức gánh vác công việc của công ty?
Phải biết rằng ông lớn này vốn luôn là một ông chủ bỏ bê công việc, chẳng màng chuyện gì.
Không ai biết Cố Như Trác định làm gì, cho nên mọi người đều chạy đến hỏi Thạch Đình.
Các phương thức liên lạc cá nhân của Thạch Đình bị người ta réo liên tục, nhưng anh ta chỉ có thể thành thật trả lời: “Anh cả nghĩ gì tôi cũng không biết.”
— Anh ta cũng đang thắc mắc vãi chưởng đây!
Ký với Lý Phù Sinh thì thôi không nói đi, vậy mà Cố Như Trác còn âm thầm đi ký hợp đồng với Trình Bất Ngộ là sao đây?
Cố Như Trác và Trình Bất Ngộ có thù có oán với nhau, hai người này đụng mặt nhau chẳng phải có nghĩa là một trong hai đi đời à?
Anh ta không mấy thân thiết với Trình Bất Ngộ, nhưng cũng không thể nào trơ mắt nhìn Trình Bất Ngộ bị đưa đến tay Cố Như Trác rồi bị anh hành chết.
Thạch Đình lập tức gọi điện cho Cố Như Trác.
Thanh âm lười biếng của Cố Như Trác vang lên: “Alo?”
“Anh cả, chắc anh cũng biết em định hỏi gì.” Thạch Đình hơi ngập ngừng: “Anh đang làm gì vậy?”
“Tiếp quản một công ty nhỏ chơi cho vui.” Cố Như Trác đáp: “Chứ còn làm gì nữa?”
“Vậy anh ký hợp đồng với Trình Bất Ngộ thật à?” Thạch Đình bắt đầu lựa lời khuyên giải: “Giờ cậu ấy chỉ có một mình, cuộc sống đã không mấy dễ dàng rồi, anh cả, nếu anh không định dẫn dắt cậu ấy thì để cậu ấy qua chỗ em đi...”
“Để cậu ấy qua công ty cậu làm gì? Tặng tiền cho cậu à?” Giọng Cố Như Trác vẫn biếng nhác không đổi, chẳng có chút cảm xúc gì: “Cậu ấy có tài năng, có năng lực, tại sao anh phải cúng tiền sang cho cậu?”
“...” Thạch Đình nhịn xuống lời chửi thề sắp bật ra khỏi miệng.
Bọn họ có đang nói về chuyện tiền bạc quái đâu? Không cần phải giả vờ giả vịt như thật vậy chứ!
Hơn nữa từ khi nào mà Cố Như Trác quan tâm đến tiền nong vậy?
“Vậy anh cả à, nếu anh chịu cho Trình Bất Ngộ một cơ hội, đương nhiên em không có ý kiến gì. Nhưng mà cái cậu tên Lý Phù Sinh kia... Ekip của cậu ta, em thấy...” Thạch Đình nói: “Trước kia bọn họ từng đối đầu với Trình Bất Ngộ. Cũng không phải em muốn anh thiên vị cậu ấy, nhưng mà em muốn nhắc nhở anh một câu, anh nên đề phòng loại người mưu mô đó đi, kẻo có ngày cậu ta trở nên giống với nữ diễn viên nhỏ kia, đâm sau lưng anh một phát thì mệt.”
“Cậu ta từng đối đầu với Trình Bất Ngộ à?” Cố Như Trác ngẫm nghĩ, thế mà bỗng nói ra tên một streamer khác: “Không phải người đối đầu với Trình Bất Ngộ ở khu vũ đạo sao, hình như tên Thu Dao Ngọc gì đó mà? Người PK dance cover với cậu ấy.”
Thạch Đình: “...”
Không ngờ anh cũng biết nhiều quá ha.
Thạch Đình nhớ lại, hình như Cố Như Trác còn tặng phần thường một trăm ngàn tệ trong lần PK đó.
Dùng tiền để làm Trình Bất Ngộ bẽ mặt, quả thật là việc mà Cố Như Trác có thể làm.
Anh ta hắng giọng, đáp: “Không phải người đó, người đó với Trình Bất Ngộ ở hai khu khác nhau. Còn Lý Phù Sinh này ở cùng khu với Trình Bất Ngộ, trước đây bọn họ tranh giành để được số liệu đứng nhất khu sinh hoạt.”
Cố Như Trác: “Có chút ấn tượng. Lần trước cậu nói với anh, cậu ta với công ty cậu đã có thỏa thuận độc quyền, Trình Bất Ngộ cũng vì số liệu này mà không có thời gian nghỉ ngơi đúng không? Sau đó bọn họ đã phải đến bàn bạc điều kiện thỏa thuận mới với công ty cậu?”
“Ầy, lúc đấy em... cũng nghĩ cái thỏa thuận đấy có vấn đề gì thôi. Nhưng hôm qua nghe bộ phận kỹ thuật báo cáo mới biết quý trước nền tảng còn hạn chế lưu lượng của Trình Bất Ngộ nữa cơ.” Thạch Đình nói: “Là yêu cầu trong thỏa thuận với ekip của Lý Phù Sinh, bọn họ đã đặt ra điều kiện hạn chế lưu lượng với đối thủ cạnh tranh từ đầu, nhưng đến lúc đó em mới biết chuyện này... Em đã bảo bộ phận kỹ thuật đi xử lý rồi.”
“Hạn chế lưu lượng?” Cố Như Trác nhíu mày, sau đó cười nhạo một tiếng, ý cười không hề che giấu sự khinh miệt và một chút vui sướng hả hê nào đó: “Bọn họ hạn chế được chắc?”
Thạch Đình nghe vậy thì sửng sốt, sau đó chỉ biết im lặng.
Quả thật không hạn chế được — trong mấy lần cạnh tranh này, chẳng phải Trình Bất Ngộ đã tự dùng năng lực của mình để nổi tiếng đó sao?
“Vậy anh cả, anh định...” Thạch Đình thử hỏi, một ý tưởng đột ngột nảy ra trong đầu khiến anh ta không khỏi rùng mình: “Chẳng lẽ anh định nhắm vào cậu ấy sao? Anh sắp đóng băng hoạt động của cậu ấy à?”
“? Sao trong đầu cậu toàn mấy ý tưởng vớ vẩn không đâu vậy?” Cố Như Trác nghe hỏi vậy cũng sửng sốt: “Anh đóng băng cậu ấy làm gì?”
Thạch Đình: “... Vậy chẳng lẽ còn chuyện gì đáng sợ hơn đóng băng hoạt động nữa? Hay là quy tắc ngầm...” Nói đến mấy từ cuối cùng, anh ta chỉ dám lí nhí trong miệng.
Cố Như Trác: “......”
Một lát sau, Cố Như Trác đáp: “Thôi quên đi, nói với cậu cũng vô dụng. Cúp đây.”
Đầu bên kia đã cúp máy.
Thạch Đình nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi ngắt kết nối, rơi vào trầm tư.
*
Các công việc cần sắp xếp sau khi ký hợp đồng nhanh chóng được xử lý.
Gần đây, người của công ty Điện ảnh và Truyền hình Tinh Thần lúc nào cũng trong trạng thái sẵn sàng nghênh chiến với địch.
Bọn họ chỉ là một công ty nhỏ, tuy rằng năm ngoái mới làm ra được một kịch bản hot nhưng giữa một rừng công ty con dưới trướng Cố thị, bọn họ cũng không được xem là một công ty quá nổi trội. Cố Như Trác đột nhiên nhảy dù(*) xuống công ty bọn họ, đây là cơ hội được thái tử gia coi trọng ngàn năm có một, đương nhiên mọi người đều hăng như được tiêm máu gà.
(*) nhảy dù: đại khái là có chống lưng, bối cảnh để vào công ty chứ không thông qua tuyển dụng chính thức.
Trước khi ký với Lý Phù Sinh và Trình Bất Ngộ, công ty bọn họ cũng đã ký hợp đồng hợp tác dài hạn với một số diễn viên, nhưng không nhiều người trở nên nổi tiếng. Đa số diễn viên đều có các công ty bên phía người đại diện hậu thuẫn, tài nguyên công việc luôn phải bắt cầu trung gian qua nhiều mối nên cũng không được tính là gà nhà mình.
“Điều động nhân viên xuống tiếp đón đi, Cố Như Trác sẽ đích thân ghé thăm công ty. Ở trước mặt cậu ấy thì mọi người nghiêm túc vào, nhớ rõ cậu ấy là chủ tịch, là ông chủ của chúng ta chứ không phải bất kỳ người nổi tiếng nào. Làm việc thì phải có thái độ nghiêm túc khi làm việc.”
Lãnh đạo cấp cao của công ty mở một cuộc họp khẩn cấp, xác nhận: “Cậu ấy đã trực tiếp điều động một số người đại diện và người lập kế hoạch định hướng hàng đầu từ trụ sở chính xuống đây, lập tức đưa ngay vào bộ phận chiến lược. Thời gian bàn bạc trao đổi chắc là mất khoảng một tuần, trong thời gian này, mọi công việc của công ty sẽ do bộ phận chiến lược này xử lý. Chiến lược tổng thể của công ty chúng ta cũng phải có những thay đổi tương ứng.”
“Không biết ý của sếp lớn là sao đây nhỉ?” Kiều Dật, trưởng bộ phận điều hành cũ hỏi.
Chị là một người phụ nữ khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, tóc dài xoăn nhẹ, nét mặt thanh tú hiền lạnh, nhưng lúc nói chuyện lại rất rõ ràng gọn ghẽ: “Kế hoạch ban đầu của chúng ta là tập trung tạo được thành công như năm ngoái, tức một bộ phim truyền hình chiếu mạng ngắn, nhẹ vốn, kịch bản đã chọn xong xuôi rồi, cũng mời chào được vài nhà đầu tư rồi.”
“Kế hoạch chốt từ trước thì sẽ không thay đổi, nhưng dựa vào những tin tức tôi nhận được dạo gần đây, sắp tới sẽ có nhiều nguồn lực và dự án cho chúng ta làm hơn.” Tổng Giám đốc xem lại tài liệu trong tay, vô thức lộ ra vẻ mặt khó tin: “Nguồn vốn được huy động... Sếp lớn sẽ cho chúng ta một tỷ, đã bắt đầu được đưa vào quy trình giám sát đầu tư rồi... Còn nói chừng đó chỉ là khoản đầu tư trong quý này, hơn nữa tạm thời không loại trừ các khoản đầu tư tài trợ khác?”
“Cái gì?” Kiều Dật nghe số tiền mà cũng choáng váng cả người: “Một tỷ? Chi phí sản xuất nguyên năm ngoái của chúng ta chỉ có ba mươi triệu! Không tính đến phần chia cổ phần của các nhà tài trợ, lợi nhuận ròng năm mươi triệu. Đó đã là kịch bản nổi nhất của chúng ta rồi, anh không đọc nhầm đấy chứ?”
“Không đọc nhầm đâu...” Tổng giám đốc đọc đi đọc lại mấy lần nữa: “Hơn nữa cậu ấy cũng không đưa ra yêu cầu gì, chỉ nói một câu là sắp xếp phần cứng cho tốt trước đi, nghệ sỹ nhà chúng ta không thể chịu thua thiệt được. Thứ hai tuần sau cậu ấy sẽ trực tiếp đến trụ sở chính để nghe chúng ta báo cáo.”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Hay thật, làm một đòn phủ đầu luôn.
Thế nào gọi là đại gia chân chính? Là thế này chứ còn thế nào nữa!
Người bình thường đều là lôi kéo tài trợ và đầu tư từ nơi khác, chỉ có đại gia bị tình yêu làm cho mê muội đầu óc mới đốt tiền để nâng đỡ một người!
Thoạt nhìn Cố Như Trác đâu có vẻ gì là người mờ mắt vì tình yêu, sao lần này lại chơi lớn như vậy?
“Lý lịch của hai nghệ sĩ mới ký hợp đồng với cậu ấy thế nào?” Kiều Dật cảm thấy hơi bối rối, chị lật xem tư liệu rồi hỏi: “Giờ đã có sắp xếp gì chưa?”
“Có một người tên Lý Phù Sinh, cậu ấy sẽ tiếp tục sử dụng ekip vốn có của mình, đã bắt đầu thương thảo với chúng ta rồi.”
“Ồ ồ... Tôi biết rồi, là streamer mà sếp hứa hẹn một đống đãi ngộ trong đêm phát sóng trực tiếp kia à?”
Kiều Dật cảm thán nói, sau đó hỏi: “Vậy còn streamer còn lại tên Trình Bất Ngộ kia thì sao? Tôi cảm thấy tiềm lực của cậu ấy lớn hơn nhiều, sếp lớn định sắp xếp thế nào với cậu ấy vậy?”
“Cái này...” Tổng Giám đốc lộ vẻ mặt khó xử: “Sếp vẫn chưa nói gì, tạm thời cũng chưa sắp xếp gì. Người này... tuy rằng được sếp cho năm điểm, nhưng đến giờ chúng ta vẫn chưa thấy sếp có ý định nâng đỡ cậu ấy.”
“Sếp làm vậy cũng chưa nói lên được điều gì. Nếu chưa có sắp xếp gì cho cậu ấy thì để tôi dẫn dắt nhé? Dù sao cũng có bộ phận chiến lược mới sắp nhảy dù vào công ty mình rồi, kiểu gì tôi cũng sẽ bị đẩy xuống tuyến dưới.” Kiều Dật ngẩng đầu, vui vẻ cười: “Cậu ấy có tài lắm, tôi khá ưng ý cậu ấy.”
*
Chỉ một thời gian ngắn sau khi bộ phận chiến lược mới bắt đầu hoạt động, mọi người đều phát hiện ra điểm bất thường.
Đãi ngộ của Cố Như Trác đối với hai người mới này không chỉ khác nhau bình thường, mà thật sự là khác nhau một trời một vực.
Ekip của Lý Phù Sinh và cậu ta rất tích cực, hiện tại đang ở giai đoạn chọn kịch bản và đi thử vai rồi.
Quý này bọn họ có ba kịch bản gốc, một kịch bản chuyển thể và năm kịch bản hợp tác với các công ty khác. Ngoại trừ kịch bản hợp tác với công ty ngoài, những kịch bản còn lại chỉ cần Lý Phù Sinh muốn thì về cơ bản là đã cầm chắc trong tay.
Mà bên phía Trình Bất Ngộ thì gần như là rơi vào trạng thái tàng hình.
Cậu không có người đại diện, không có ekip cá nhân, thậm chí còn không có trợ lý, Kiều Dật muốn tìm phương thức liên hệ của cậu cũng phải tìm thật lâu mới ra được.
Chị tra được một ít thông tin của Trình Bất Ngộ, biết hiện tại cậu vẫn là sinh viên, chỉ là dân nghiệp dư, có vẻ cũng không khá giả gì, thật ra thì còn hơi nghèo nữa cơ.
Chị gửi trước một số kịch bản của công ty nhà mình cho cậu xem.
Chị hỏi: “Em có hứng thú với cái nào không?”
Trình Bất Ngộ còn nghiêm túc trả lời lại: “Cảm ơn chị ạ, chị chờ em mấy hôm để em đọc thử nhé.”
Kiều Dật: “...”
Người này hình như không có một chút ý thức nào về hoàn cảnh khó khăn bây giờ của mình thì phải! Làm gì có người mới nào lại dư dả thời gian để chọn kịch bản chứ?
Nhưng đứng ở lập trường là người của công ty, chị cũng không có cách nào ám chỉ cho cậu đôi ba câu để cậu hiểu ra được.
*
Đại học Tinh Truyền.
Trình Bất Ngộ quấn thành một cục ở trong chăn, mở phòng phát sóng trực tiếp, cả người uể oải buồn ngủ vô cùng.
[Mấy hôm nay Tiểu Trình có vẻ hơi mệt nhỉ? Cũng không thấy tin tức gì từ cậu cả, bọn tôi lo lắng lắm đấy! Thậm chí còn chưa kịp chúc mừng cậu được ký với công ty của Cố Như Trác nữa!]
[Aaa live stream rồi! Tui vào liền liền nè! Hiện giờ cậu có kế hoạch gì mới không?]
“Đang đọc kịch bản thôi, không có sắp xếp gì mới cả.”
Trình Bất Ngộ bọc mình trong chăn, rụt cả người vào trong, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp không có biểu cảm gì, nhưng thoạt trông có cảm giác lười biếng khó hiểu, như là đã đánh mất hết mọi ý chí phấn đấu vậy.
[Tiểu Trình, tâm trạng không tốt à? Hay cậu mệt vậy, cậu phải vui vẻ lên nhé!]
“Không phải không vui gì đâu.” Giọng Trình Bất Ngộ không chút dao động, mang theo cảm giác buồn ngủ: “Nhưng mà tôi bị người khác lừa rồi. Bị lừa nên chẳng muốn động đậy gì cả.”
[Hahaha, chuyện gì thế, sao lại thế này, cậu kể bọn tôi nghe thử đi?]
“Không có chuyện gì đâu, chỉ là, không muốn làm gì mà thôi.” Trình Bất Ngộ nói.
Cậu co ro người trong ổ chăn, cầm trong tay một cây bút máy màu xanh đậm, vô thức dùng lòng bàn tay cọ cọ liên tục vào đầu bút, phần tay bị cọ đi cọ lại đến mức ửng đỏ lên.
Mỗi khi kế hoạch của cậu bị gián đoạn, cậu sẽ luôn như vậy.
Cây bút này là Hạc Ngộ mua tặng cậu khi cậu còn rất nhỏ, rất đắt, một cây bút mà có giá tận 20 tệ (~70k VNĐ)
Cậu chưa bao giờ viết bằng cây bút này, chỉ thích cầm nó trên tay.
Bởi vì Hạc Ngộ bận bịu công việc cho nên cậu cũng thường xuyên phải đợi bà. Chờ bà đón cậu về nhà, chờ bà tan làm, chờ bà đến bệnh viện... Thời thơ ấu của cậu gói gọn trong hai chữ “chờ đợi”, vì thế cậu bèn học cách dùng cây bút này giết thời gian.
Cậu cứ xoa nắn cây bút trong tay một cách máy móc hết lần này đến lần khác, thông cảm xúc cảm khó chịu và kỳ lạ này mà nhắc nhở bản thân về sự tồn tại của chính mình, nhắc nhở bản thân biết mình đang làm gì.
Cậu không có cách nào phân biệt được cảm xúc của chính mình, cũng không có cách nào biết mình thích gì, không thích gì, chỉ khi nào đau hoặc không thoải mái mơios nhận ra.
Dường như tất cả những gì tồn tại trong cuộc đời cậu chỉ là hai chữ “chờ đợi”, sau đó là dựa theo kế hoạch, tự mình đi theo kế hoạch đã đặt ra.
Mà khi kế hoạch kia biến mất, hoặc là vượt ra khỏi tầm kiểm soát của cậu, cậu sẽ chẳng biết bản thân phải làm gì tiếp theo nữa, chỉ có ngơ ngác chờ đợi.
Kế hoạch này từng là ở bên Hạc Ngộ hoàn thành một câu chuyện xưa với cái kết có hậu, từng là rời khỏi nhà họ Trình rồi thi vào Tinh Truyền, từng là tham gia vào chương trình Công phá Giới Giải trí.
Nhưng những chuyện đó đâu bao gồm việc cậu vào công ty của Cố Như Trác, đâu bao gồm cái chết của Hạc Ngộ. Hai điều này đã nằm ngoài kế hoạch của cậu.
— “Đưa thằng nhóc đó đi đi! Nó làm gì vậy? Trông đáng sợ quá, sao lại ngồi bất động ở đây vậy?”
“Chắc là đau lòng quá đấy... Nhỏ như vậy đã thấy mẹ tự sát trước mặt mình, thằng bé còn làm gì được? Ngoan, bạn nhỏ, đừng sợ, chúng ta đi nơi khác nhé.”
“Thằng nhỏ này kỳ dị lắm, làm gì có người nào thấy mẹ chết trước mặt mình, qua tận bảy ngày rồi mà còn không khóc tiếng nào?”
“Nó cứ đáng sợ thế nào ấy.”
Thật ra cậu cũng không hiểu, cậu chỉ là đang chờ đợi.
Đợi cho đến khi lòng bàn tay bị ma sát đến đỏ tấy, rỉ máu, đợi cho đến khi cuộc sống bình thường lại quay về bên cậu.
“Tiểu Ngộ, đừng có miết cây bút mãi như thế, không lễ phép đâu.”
Vào lần đầu tiên cậu nhìn thấy người nhà họ Trình, cô ruột của cậu đã ném cây bút này ra hồ nước bên ngoài: “Nghĩ cái gì trong đầu mà cứ miết cây bút hoài vậy? Lại đây ăn đồ ăn vặt đi.”
Hôm đó là Tết Nguyên đán, dịp đoàn tụ của cả nhà nên cậu mới được về nhà họ Trình trong phút chốc. Ở đấy có rất nhiều người, tất cả đều là người thân của cậu, nhưng cậu lại không quen biết người nào cả.
Cậu nói: “Con hơi mệt.” Vì thế được phép lên lầu trên, cậu nhìn xuống hồ nước ngoài kia qua khung cửa sổ, thầm nghĩ không biết đứng từ đây có thể nhảy được vào trong hồ không.
Nhưng cậu còn chưa kịp làm gì.
Cửa sổ sát đất đã bị đẩy ra, một người thiếu niên đang ngồi trên ban công, là Cố Như Trác.
Cũng không biết tại sao vào đêm giao thừa thế này, anh lại không ở tầng dưới.
Cố Như Trác không nhìn cậu, cả hai đều nhìn về hồ nước dưới lầu, anh chỉ bình tĩnh nói: “Cây bút kia quan trọng với cậu lắm sao?”
Trình Bất Ngộ nhìn anh, không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ bặm môi, lần thứ hai vô thức xoa xoa tay rồi nhận ra lòng bàn tay trống rỗng, cậu chẳng nắm được gì cả.
“Chờ ở đây.”
Cố Như Trác thò đầu ra nhìn thử, khi Trình Bất Ngộ còn chưa kịp phản ứng thì anh đã trèo ra khỏi ban công rồi nhảy xuống.
Tầng trệt không cao. thiết kế của biệt thự này rất giống nhà của bọn họ. Cố Như Trác linh hoạt như én, nhanh chóng đáp xuống dưới lầu, sau đó cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc áo sơ mi đã nhảy xuống hồ.
Đêm nay là đêm giao thừa, đang là mùa đông nên nước hồ lạnh đến thấu xương, Trình Bất Ngộ chồm ra ngoài mép ban công nhìn xuống, chỉ thấy sau khi anh vào trong hồ thì không còn bóng dáng gì nữa.
Cổ họng cậu nghẹn ứ — bằng lý trí, cậu biết đây là chuyện lớn mức nào, chẳng khác gì một quả bom nguyên tử, nhưng cơ thể cậu cứ cứng đờ, không thể phản ứng được gì.
Có điều không lâu sau đó, Cố Như Trác nhoài người lên khỏi mặt hồ, nhanh chóng bước lên bờ rồi vẫy vẫy cây bút máy trong tay về phía cậu.
Màu xanh đậm của cây bút như tỏa sáng dưới ánh đèn ban đêm trong vườn hoa.
“Khá dễ tìm, hồ này không sâu, hơn nữa ngày nào nó cũng được sục rửa một lần.”
Khi Cố Như Trác đi lên, cả người anh đã ướt nhẹp, đôi mắt phượng xinh đẹp sáng ngời.
Đôi môi anh đã tím tái đi vì lạnh, nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên như không: “Hoa nguyệt quý của cô ruột cậu toàn là gai, lúc tôi xuống thì không sao, nhưng trèo lên lại bị đâm mất rồi.”
Anh đưa tay ra, bút máy đang nằm trong lòng bàn tay anh, hổ khẩu(*) có một vết xướt đang chảy máu.
Cậu không nhúc nhích gì, thế nên Cố Như Trác bèn cầm tay cậu, đưa cậu rồi nhét vào trong túi, thản nhiên nói: “Lần sau đừng để mọi người nhìn thấy.
Cố Như Trác quay lưng đi, giọng anh vẫn vô cảm như cũ: “Trên nắp bút có khắc to my baby, là quà mẹ cậu tặng cậu à?”
Cậu nhỏ giọng nói: “... Đúng vậy.”
Khi đó, cậu đã loáng thoáng nghe được mấy tin đồn liên quan đến Kim Lâm. Trình Bất Ngộ còn tưởng anh sẽ nói gì đó, nhưng không ngờ Cố Như Trác chỉ nói: “Bút đẹp lắm.”
Anh không hề nhìn về phía cậu, đẩy cửa phòng tắm ra, cũng không né tránh cậu mà cởi sạch quần áo ngay trước mặt, sau đó bước vào mở vòi sen, hơi nước nóng hầm hập bốc lên trắng xóa.
*
Thứ hai, Cố Như Trác dành chút thời gian đến thăm trụ sở công ty Điện ảnh và Truyền hình Tinh Thần.
Một nhóm quản lý cao cấp vừa nghiêm túc vừa căng thẳng đi cùng anh, Cố Như Trác xuống xe, ngẩng đầu lên liếc nhìn một cái, điềm nhiên đánh giá mấy chữ: “Điều kiện cũng không tệ lắm.”
Anh làm việc rõ ràng nhanh chóng, không tốn thời gian hàn huyên xã giao, đi thẳng đến phòng họp rồi nghe báo cáo từ các bộ phận khác nhau.
Anh luôn giữ im lặng, chỉ nghe là chính chứ hầu như không phát biểu ý kiến gì, khuôn mặt tuấn tú hờ hững mà bình tĩnh. Nếu không phải do khí thế của anh quá mạnh, mọi người ở đây còn tưởng rằng anh chỉ đến chơi cho vui.
“Nhân tiện, tôi cũng xin báo cáo với sếp về tình hình những diễn viên mới mà công ty vừa ký hợp đồng.” Người của bộ phận nhân sự đứng lên, cầm trong tay một chồng tài liệu thật dày, tất cả đều là về Lý Phù Sinh.
Vẻ mặt của những người khác đều không giống nhau.
Sếp lớn đến đây, đương nhiên là phải nắm bắt thời cơ để lấy lòng sếp, dù quan hệ giữa Lý Phù Sinh và Cố Như Trác là gì thì đó cũng là người mà Cố Như Trác muốn nâng đỡ. Nắm được điểm này để thể hiện độ chân thành của công ty mình là tốt nhất, dù sao bọn họ đều là người thông minh, ai cũng muốn tìm một nơi cây cao bóng cả để dựa vào.
Nhân viên kia vừa mới đọc hai dòng, Cố Như Trác đã đột nhiên cắt ngang: “Không cần báo cáo về người này, người còn lại thì sao?”
“Người còn lại?” Nhân viên bộ phận nhân sự sững cả người, không thể dự đoán được chuyện này sẽ xảy ra: “Là Trình... Trình...”
Anh ta thậm chí còn không nhớ rõ tên người đó, mấy ngày nay bọn họ đều tập trung vào Lý Phù Sinh, còn Trình Bất Ngộ cứ như bị nuôi thả vậy.
Bọn họ còn đang ngớ người, Kiều Dật đã đứng lên nói: “Trình Bất Ngộ, cậu ấy là nghệ sĩ làm việc với tôi, sếp có muốn nghe về tình hình hiện tại của cậu ấy không?”
Cố Như Trác ngước mắt lên, lười biếng đáp: “Cô nói đi.”
Kiều Dật lật thoáng qua tài liệu trong tay: “Điều kiện về các mặt của cậu ấy đều rất tốt, tôi đã gửi cho cậu ấy mấy kịch bản quý này của công ty, cậu ấy vẫn còn đang chọn lựa, chưa có ý định cụ thể nào. Nhưng tôi cảm thấy trong đó có hai kịch bản khá phù hợp với cậu ấy, một cái là cải biên từ tiểu thuyết mạng, thể loại giả tưởng ngọt ngào; còn một cái là...”
“Khỏi đi, cậu ấy không cần mấy kịch bản này.” Cố Như Trác như đang nhớ tới điều gì đó, ngắt lời chị: “Mấy cái kịch bản nhảm nhí đó không dùng được.”
Kiều Dật: “?”
Những kịch bản này tuy rằng không có chiều sâu cho lắm, nhưng có thể tạo thành phim hot, Trình Bất Ngộ chỉ là một người mới, cậu ấy còn có thể nhận được loại kịch bản nào khác nữa?
Chẳng lẽ còn muốn nhận kịch bản phim điện ảnh từ đạo diễn lớn, giành chức Ảnh đế à?
Trong lòng Kiều Dật bỗng nổi lên một phỏng đoán mơ hồ.
Đây là đóng băng hoạt động, hay là... chỉ nâng đỡ một mình cậu?
Không khí trong phòng họp quỷ dị đến lạ, tất cả mọi người đều đang phỏng đoán suy nghĩ của Cố Như Trác.
Cố Như Trác cũng không để ý mấy đến bầu không khí quái dị ở đây, anh nhấp một ngụm cà phê, chậm rãi lật từng trang tài liệu chị vừa đưa lên, bỗng nhiên lại hỏi một vấn đề chẳng liên quan gì: “Bây giờ bọn họ sống ở đâu?”
“Vâng?” Kiều Dật ngập ngừng nói: “Công ty có cung cấp ký túc xá... nhưng Lý Phù Sinh đã có chỗ ở riêng... còn Trình Bất Ngộ vẫn là sinh viên, cậu ấy sống trong khuôn viên trường.”
“Chắc là nên thuê xe và chỗ ở cho cậu ấy, dù sao cũng là người của công chúng, cậu ấy ở một nơi như vậy cũng không tốt lắm.”
Cố Như Trác ngẫm nghĩ, như thể cảm thấy phiền phức, bèn nói: “Mọi người tự bàn bạc sắp xếp chỗ ở cụ thể đi, bàn bạn xong thì nói với trợ lý của tôi một tiếneg. Hôm nay chúng ta dừng ở đây thôi.”
Sau đó anh đứng dậy rồi đi ra ngoài.
Cả đám người trong phòng họp ngơ ngác không biết nên làm gì, chỉ đành đứng dậy theo để tiễn anh về.
Tài xế và trợ lý đang chờ anh ngoài cửa, Lương Tĩnh mở cửa xe cho anh, hỏi: “Giờ em muốn về nghỉ ngơi hay đi bệnh viện đây?”
“Hai việc đó cứ từ từ đã, giờ chúng ta...” Cố Như Trác day day huyệt thái dương, có lẽ vì mệt mỏi mà nụ cười thường trực cũng đã biến mất, giọng điệu u ám lạnh lẽo: “Đi đàm phán thu mua ba công ty điện ảnh và truyền hình kia đã. Không ngờ chuyện này lại rắc rối hơn em tưởng.”
—-------Hết chương 27—-------
Cacao: bộ này làm đúng rề vậy mà giờ tui đã muốn hốt bộ khác về rồi:v Ngày mốt là tui thi môn cuối rồi, chắc cuối tháng đăng truyện mới quá.
Tin tức Cố Như Trác đột nhiên đích thân đến tham dự chương trình của Kình Ngư Live và ký hợp đồng với hai người mới đã nhanh chóng lan truyền trong ngành.
Điện ảnh và Truyền hình Tinh Thần chỉ là một công ty nhỏ được lập ra dưới sự hợp tác giữa hai nhà Trình - Cố, hiện tại hướng kinh doanh chính là kịch bản phim truyền hình chiếu mạng trong mảng truyền thông mới(*), tuy chi phí sản xuất thấp, kịch bản đơn giản nhưng thuận tiện cho quá trình sản xuất công nghiệp và xây dựng bối cảnh. Năm ngoái công ty bọn họ cũng cho ra được một kịch bản ăn khách, nâng đỡ được một nữ diễn viên nhỏ hot lên, chính là người vừa có scandal với Cố Như Trác dạo trước.
(*) truyền thông mới (new media): là một thuật ngữ trong ngành truyền thông bao gồm các hình thức quảng cáo dựa trên internet như QC trả tiền theo số lần nhấp chuột (CPC), tiếp thị nội dung (content marketing), tối ưu hóa công cụ tìm kiếm (SEO),...
Bây giờ nữ diễn viên nhỏ này đã bị cả hai phe Trình - Cố chặn mọi đường hoạt động, Điện ảnh và Truyền hình Tinh Thần còn từng bị ekip của Cố Như Trác đích thân trách cứ — bởi vì trước khi ký hợp đồng mà công ty lại không kiểm tra kỹ càng lý lịch cá nhân của diễn viên, dẫn tới việc ký kết với một người có tư chất không tốt như thế. Tóm lại, nhìn kiểu gì cũng thấy công ty này chẳng được Cố thị ưu ái chút nào.
Bây giờ Cố Như Trác lại trực tiếp can thiệp vào việc của công ty là có ý gì? Chuyện này thật sự rất khó hiểu – chẳng lẽ anh định nâng đỡ công ty con này? Hay là bởi vì ông cụ Trình không còn lại bao nhiêu thời gian, người thừa kế đã được xác định là Cố Như Trác - một người không thuộc nhà họ Trình, cho nên Cố Như Trác mới bắt đầu ra mặt, chính thức gánh vác công việc của công ty?
Phải biết rằng ông lớn này vốn luôn là một ông chủ bỏ bê công việc, chẳng màng chuyện gì.
Không ai biết Cố Như Trác định làm gì, cho nên mọi người đều chạy đến hỏi Thạch Đình.
Các phương thức liên lạc cá nhân của Thạch Đình bị người ta réo liên tục, nhưng anh ta chỉ có thể thành thật trả lời: “Anh cả nghĩ gì tôi cũng không biết.”
— Anh ta cũng đang thắc mắc vãi chưởng đây!
Ký với Lý Phù Sinh thì thôi không nói đi, vậy mà Cố Như Trác còn âm thầm đi ký hợp đồng với Trình Bất Ngộ là sao đây?
Cố Như Trác và Trình Bất Ngộ có thù có oán với nhau, hai người này đụng mặt nhau chẳng phải có nghĩa là một trong hai đi đời à?
Anh ta không mấy thân thiết với Trình Bất Ngộ, nhưng cũng không thể nào trơ mắt nhìn Trình Bất Ngộ bị đưa đến tay Cố Như Trác rồi bị anh hành chết.
Thạch Đình lập tức gọi điện cho Cố Như Trác.
Thanh âm lười biếng của Cố Như Trác vang lên: “Alo?”
“Anh cả, chắc anh cũng biết em định hỏi gì.” Thạch Đình hơi ngập ngừng: “Anh đang làm gì vậy?”
“Tiếp quản một công ty nhỏ chơi cho vui.” Cố Như Trác đáp: “Chứ còn làm gì nữa?”
“Vậy anh ký hợp đồng với Trình Bất Ngộ thật à?” Thạch Đình bắt đầu lựa lời khuyên giải: “Giờ cậu ấy chỉ có một mình, cuộc sống đã không mấy dễ dàng rồi, anh cả, nếu anh không định dẫn dắt cậu ấy thì để cậu ấy qua chỗ em đi...”
“Để cậu ấy qua công ty cậu làm gì? Tặng tiền cho cậu à?” Giọng Cố Như Trác vẫn biếng nhác không đổi, chẳng có chút cảm xúc gì: “Cậu ấy có tài năng, có năng lực, tại sao anh phải cúng tiền sang cho cậu?”
“...” Thạch Đình nhịn xuống lời chửi thề sắp bật ra khỏi miệng.
Bọn họ có đang nói về chuyện tiền bạc quái đâu? Không cần phải giả vờ giả vịt như thật vậy chứ!
Hơn nữa từ khi nào mà Cố Như Trác quan tâm đến tiền nong vậy?
“Vậy anh cả à, nếu anh chịu cho Trình Bất Ngộ một cơ hội, đương nhiên em không có ý kiến gì. Nhưng mà cái cậu tên Lý Phù Sinh kia... Ekip của cậu ta, em thấy...” Thạch Đình nói: “Trước kia bọn họ từng đối đầu với Trình Bất Ngộ. Cũng không phải em muốn anh thiên vị cậu ấy, nhưng mà em muốn nhắc nhở anh một câu, anh nên đề phòng loại người mưu mô đó đi, kẻo có ngày cậu ta trở nên giống với nữ diễn viên nhỏ kia, đâm sau lưng anh một phát thì mệt.”
“Cậu ta từng đối đầu với Trình Bất Ngộ à?” Cố Như Trác ngẫm nghĩ, thế mà bỗng nói ra tên một streamer khác: “Không phải người đối đầu với Trình Bất Ngộ ở khu vũ đạo sao, hình như tên Thu Dao Ngọc gì đó mà? Người PK dance cover với cậu ấy.”
Thạch Đình: “...”
Không ngờ anh cũng biết nhiều quá ha.
Thạch Đình nhớ lại, hình như Cố Như Trác còn tặng phần thường một trăm ngàn tệ trong lần PK đó.
Dùng tiền để làm Trình Bất Ngộ bẽ mặt, quả thật là việc mà Cố Như Trác có thể làm.
Anh ta hắng giọng, đáp: “Không phải người đó, người đó với Trình Bất Ngộ ở hai khu khác nhau. Còn Lý Phù Sinh này ở cùng khu với Trình Bất Ngộ, trước đây bọn họ tranh giành để được số liệu đứng nhất khu sinh hoạt.”
Cố Như Trác: “Có chút ấn tượng. Lần trước cậu nói với anh, cậu ta với công ty cậu đã có thỏa thuận độc quyền, Trình Bất Ngộ cũng vì số liệu này mà không có thời gian nghỉ ngơi đúng không? Sau đó bọn họ đã phải đến bàn bạc điều kiện thỏa thuận mới với công ty cậu?”
“Ầy, lúc đấy em... cũng nghĩ cái thỏa thuận đấy có vấn đề gì thôi. Nhưng hôm qua nghe bộ phận kỹ thuật báo cáo mới biết quý trước nền tảng còn hạn chế lưu lượng của Trình Bất Ngộ nữa cơ.” Thạch Đình nói: “Là yêu cầu trong thỏa thuận với ekip của Lý Phù Sinh, bọn họ đã đặt ra điều kiện hạn chế lưu lượng với đối thủ cạnh tranh từ đầu, nhưng đến lúc đó em mới biết chuyện này... Em đã bảo bộ phận kỹ thuật đi xử lý rồi.”
“Hạn chế lưu lượng?” Cố Như Trác nhíu mày, sau đó cười nhạo một tiếng, ý cười không hề che giấu sự khinh miệt và một chút vui sướng hả hê nào đó: “Bọn họ hạn chế được chắc?”
Thạch Đình nghe vậy thì sửng sốt, sau đó chỉ biết im lặng.
Quả thật không hạn chế được — trong mấy lần cạnh tranh này, chẳng phải Trình Bất Ngộ đã tự dùng năng lực của mình để nổi tiếng đó sao?
“Vậy anh cả, anh định...” Thạch Đình thử hỏi, một ý tưởng đột ngột nảy ra trong đầu khiến anh ta không khỏi rùng mình: “Chẳng lẽ anh định nhắm vào cậu ấy sao? Anh sắp đóng băng hoạt động của cậu ấy à?”
“? Sao trong đầu cậu toàn mấy ý tưởng vớ vẩn không đâu vậy?” Cố Như Trác nghe hỏi vậy cũng sửng sốt: “Anh đóng băng cậu ấy làm gì?”
Thạch Đình: “... Vậy chẳng lẽ còn chuyện gì đáng sợ hơn đóng băng hoạt động nữa? Hay là quy tắc ngầm...” Nói đến mấy từ cuối cùng, anh ta chỉ dám lí nhí trong miệng.
Cố Như Trác: “......”
Một lát sau, Cố Như Trác đáp: “Thôi quên đi, nói với cậu cũng vô dụng. Cúp đây.”
Đầu bên kia đã cúp máy.
Thạch Đình nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi ngắt kết nối, rơi vào trầm tư.
*
Các công việc cần sắp xếp sau khi ký hợp đồng nhanh chóng được xử lý.
Gần đây, người của công ty Điện ảnh và Truyền hình Tinh Thần lúc nào cũng trong trạng thái sẵn sàng nghênh chiến với địch.
Bọn họ chỉ là một công ty nhỏ, tuy rằng năm ngoái mới làm ra được một kịch bản hot nhưng giữa một rừng công ty con dưới trướng Cố thị, bọn họ cũng không được xem là một công ty quá nổi trội. Cố Như Trác đột nhiên nhảy dù(*) xuống công ty bọn họ, đây là cơ hội được thái tử gia coi trọng ngàn năm có một, đương nhiên mọi người đều hăng như được tiêm máu gà.
(*) nhảy dù: đại khái là có chống lưng, bối cảnh để vào công ty chứ không thông qua tuyển dụng chính thức.
Trước khi ký với Lý Phù Sinh và Trình Bất Ngộ, công ty bọn họ cũng đã ký hợp đồng hợp tác dài hạn với một số diễn viên, nhưng không nhiều người trở nên nổi tiếng. Đa số diễn viên đều có các công ty bên phía người đại diện hậu thuẫn, tài nguyên công việc luôn phải bắt cầu trung gian qua nhiều mối nên cũng không được tính là gà nhà mình.
“Điều động nhân viên xuống tiếp đón đi, Cố Như Trác sẽ đích thân ghé thăm công ty. Ở trước mặt cậu ấy thì mọi người nghiêm túc vào, nhớ rõ cậu ấy là chủ tịch, là ông chủ của chúng ta chứ không phải bất kỳ người nổi tiếng nào. Làm việc thì phải có thái độ nghiêm túc khi làm việc.”
Lãnh đạo cấp cao của công ty mở một cuộc họp khẩn cấp, xác nhận: “Cậu ấy đã trực tiếp điều động một số người đại diện và người lập kế hoạch định hướng hàng đầu từ trụ sở chính xuống đây, lập tức đưa ngay vào bộ phận chiến lược. Thời gian bàn bạc trao đổi chắc là mất khoảng một tuần, trong thời gian này, mọi công việc của công ty sẽ do bộ phận chiến lược này xử lý. Chiến lược tổng thể của công ty chúng ta cũng phải có những thay đổi tương ứng.”
“Không biết ý của sếp lớn là sao đây nhỉ?” Kiều Dật, trưởng bộ phận điều hành cũ hỏi.
Chị là một người phụ nữ khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, tóc dài xoăn nhẹ, nét mặt thanh tú hiền lạnh, nhưng lúc nói chuyện lại rất rõ ràng gọn ghẽ: “Kế hoạch ban đầu của chúng ta là tập trung tạo được thành công như năm ngoái, tức một bộ phim truyền hình chiếu mạng ngắn, nhẹ vốn, kịch bản đã chọn xong xuôi rồi, cũng mời chào được vài nhà đầu tư rồi.”
“Kế hoạch chốt từ trước thì sẽ không thay đổi, nhưng dựa vào những tin tức tôi nhận được dạo gần đây, sắp tới sẽ có nhiều nguồn lực và dự án cho chúng ta làm hơn.” Tổng Giám đốc xem lại tài liệu trong tay, vô thức lộ ra vẻ mặt khó tin: “Nguồn vốn được huy động... Sếp lớn sẽ cho chúng ta một tỷ, đã bắt đầu được đưa vào quy trình giám sát đầu tư rồi... Còn nói chừng đó chỉ là khoản đầu tư trong quý này, hơn nữa tạm thời không loại trừ các khoản đầu tư tài trợ khác?”
“Cái gì?” Kiều Dật nghe số tiền mà cũng choáng váng cả người: “Một tỷ? Chi phí sản xuất nguyên năm ngoái của chúng ta chỉ có ba mươi triệu! Không tính đến phần chia cổ phần của các nhà tài trợ, lợi nhuận ròng năm mươi triệu. Đó đã là kịch bản nổi nhất của chúng ta rồi, anh không đọc nhầm đấy chứ?”
“Không đọc nhầm đâu...” Tổng giám đốc đọc đi đọc lại mấy lần nữa: “Hơn nữa cậu ấy cũng không đưa ra yêu cầu gì, chỉ nói một câu là sắp xếp phần cứng cho tốt trước đi, nghệ sỹ nhà chúng ta không thể chịu thua thiệt được. Thứ hai tuần sau cậu ấy sẽ trực tiếp đến trụ sở chính để nghe chúng ta báo cáo.”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Hay thật, làm một đòn phủ đầu luôn.
Thế nào gọi là đại gia chân chính? Là thế này chứ còn thế nào nữa!
Người bình thường đều là lôi kéo tài trợ và đầu tư từ nơi khác, chỉ có đại gia bị tình yêu làm cho mê muội đầu óc mới đốt tiền để nâng đỡ một người!
Thoạt nhìn Cố Như Trác đâu có vẻ gì là người mờ mắt vì tình yêu, sao lần này lại chơi lớn như vậy?
“Lý lịch của hai nghệ sĩ mới ký hợp đồng với cậu ấy thế nào?” Kiều Dật cảm thấy hơi bối rối, chị lật xem tư liệu rồi hỏi: “Giờ đã có sắp xếp gì chưa?”
“Có một người tên Lý Phù Sinh, cậu ấy sẽ tiếp tục sử dụng ekip vốn có của mình, đã bắt đầu thương thảo với chúng ta rồi.”
“Ồ ồ... Tôi biết rồi, là streamer mà sếp hứa hẹn một đống đãi ngộ trong đêm phát sóng trực tiếp kia à?”
Kiều Dật cảm thán nói, sau đó hỏi: “Vậy còn streamer còn lại tên Trình Bất Ngộ kia thì sao? Tôi cảm thấy tiềm lực của cậu ấy lớn hơn nhiều, sếp lớn định sắp xếp thế nào với cậu ấy vậy?”
“Cái này...” Tổng Giám đốc lộ vẻ mặt khó xử: “Sếp vẫn chưa nói gì, tạm thời cũng chưa sắp xếp gì. Người này... tuy rằng được sếp cho năm điểm, nhưng đến giờ chúng ta vẫn chưa thấy sếp có ý định nâng đỡ cậu ấy.”
“Sếp làm vậy cũng chưa nói lên được điều gì. Nếu chưa có sắp xếp gì cho cậu ấy thì để tôi dẫn dắt nhé? Dù sao cũng có bộ phận chiến lược mới sắp nhảy dù vào công ty mình rồi, kiểu gì tôi cũng sẽ bị đẩy xuống tuyến dưới.” Kiều Dật ngẩng đầu, vui vẻ cười: “Cậu ấy có tài lắm, tôi khá ưng ý cậu ấy.”
*
Chỉ một thời gian ngắn sau khi bộ phận chiến lược mới bắt đầu hoạt động, mọi người đều phát hiện ra điểm bất thường.
Đãi ngộ của Cố Như Trác đối với hai người mới này không chỉ khác nhau bình thường, mà thật sự là khác nhau một trời một vực.
Ekip của Lý Phù Sinh và cậu ta rất tích cực, hiện tại đang ở giai đoạn chọn kịch bản và đi thử vai rồi.
Quý này bọn họ có ba kịch bản gốc, một kịch bản chuyển thể và năm kịch bản hợp tác với các công ty khác. Ngoại trừ kịch bản hợp tác với công ty ngoài, những kịch bản còn lại chỉ cần Lý Phù Sinh muốn thì về cơ bản là đã cầm chắc trong tay.
Mà bên phía Trình Bất Ngộ thì gần như là rơi vào trạng thái tàng hình.
Cậu không có người đại diện, không có ekip cá nhân, thậm chí còn không có trợ lý, Kiều Dật muốn tìm phương thức liên hệ của cậu cũng phải tìm thật lâu mới ra được.
Chị tra được một ít thông tin của Trình Bất Ngộ, biết hiện tại cậu vẫn là sinh viên, chỉ là dân nghiệp dư, có vẻ cũng không khá giả gì, thật ra thì còn hơi nghèo nữa cơ.
Chị gửi trước một số kịch bản của công ty nhà mình cho cậu xem.
Chị hỏi: “Em có hứng thú với cái nào không?”
Trình Bất Ngộ còn nghiêm túc trả lời lại: “Cảm ơn chị ạ, chị chờ em mấy hôm để em đọc thử nhé.”
Kiều Dật: “...”
Người này hình như không có một chút ý thức nào về hoàn cảnh khó khăn bây giờ của mình thì phải! Làm gì có người mới nào lại dư dả thời gian để chọn kịch bản chứ?
Nhưng đứng ở lập trường là người của công ty, chị cũng không có cách nào ám chỉ cho cậu đôi ba câu để cậu hiểu ra được.
*
Đại học Tinh Truyền.
Trình Bất Ngộ quấn thành một cục ở trong chăn, mở phòng phát sóng trực tiếp, cả người uể oải buồn ngủ vô cùng.
[Mấy hôm nay Tiểu Trình có vẻ hơi mệt nhỉ? Cũng không thấy tin tức gì từ cậu cả, bọn tôi lo lắng lắm đấy! Thậm chí còn chưa kịp chúc mừng cậu được ký với công ty của Cố Như Trác nữa!]
[Aaa live stream rồi! Tui vào liền liền nè! Hiện giờ cậu có kế hoạch gì mới không?]
“Đang đọc kịch bản thôi, không có sắp xếp gì mới cả.”
Trình Bất Ngộ bọc mình trong chăn, rụt cả người vào trong, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp không có biểu cảm gì, nhưng thoạt trông có cảm giác lười biếng khó hiểu, như là đã đánh mất hết mọi ý chí phấn đấu vậy.
[Tiểu Trình, tâm trạng không tốt à? Hay cậu mệt vậy, cậu phải vui vẻ lên nhé!]
“Không phải không vui gì đâu.” Giọng Trình Bất Ngộ không chút dao động, mang theo cảm giác buồn ngủ: “Nhưng mà tôi bị người khác lừa rồi. Bị lừa nên chẳng muốn động đậy gì cả.”
[Hahaha, chuyện gì thế, sao lại thế này, cậu kể bọn tôi nghe thử đi?]
“Không có chuyện gì đâu, chỉ là, không muốn làm gì mà thôi.” Trình Bất Ngộ nói.
Cậu co ro người trong ổ chăn, cầm trong tay một cây bút máy màu xanh đậm, vô thức dùng lòng bàn tay cọ cọ liên tục vào đầu bút, phần tay bị cọ đi cọ lại đến mức ửng đỏ lên.
Mỗi khi kế hoạch của cậu bị gián đoạn, cậu sẽ luôn như vậy.
Cây bút này là Hạc Ngộ mua tặng cậu khi cậu còn rất nhỏ, rất đắt, một cây bút mà có giá tận 20 tệ (~70k VNĐ)
Cậu chưa bao giờ viết bằng cây bút này, chỉ thích cầm nó trên tay.
Bởi vì Hạc Ngộ bận bịu công việc cho nên cậu cũng thường xuyên phải đợi bà. Chờ bà đón cậu về nhà, chờ bà tan làm, chờ bà đến bệnh viện... Thời thơ ấu của cậu gói gọn trong hai chữ “chờ đợi”, vì thế cậu bèn học cách dùng cây bút này giết thời gian.
Cậu cứ xoa nắn cây bút trong tay một cách máy móc hết lần này đến lần khác, thông cảm xúc cảm khó chịu và kỳ lạ này mà nhắc nhở bản thân về sự tồn tại của chính mình, nhắc nhở bản thân biết mình đang làm gì.
Cậu không có cách nào phân biệt được cảm xúc của chính mình, cũng không có cách nào biết mình thích gì, không thích gì, chỉ khi nào đau hoặc không thoải mái mơios nhận ra.
Dường như tất cả những gì tồn tại trong cuộc đời cậu chỉ là hai chữ “chờ đợi”, sau đó là dựa theo kế hoạch, tự mình đi theo kế hoạch đã đặt ra.
Mà khi kế hoạch kia biến mất, hoặc là vượt ra khỏi tầm kiểm soát của cậu, cậu sẽ chẳng biết bản thân phải làm gì tiếp theo nữa, chỉ có ngơ ngác chờ đợi.
Kế hoạch này từng là ở bên Hạc Ngộ hoàn thành một câu chuyện xưa với cái kết có hậu, từng là rời khỏi nhà họ Trình rồi thi vào Tinh Truyền, từng là tham gia vào chương trình Công phá Giới Giải trí.
Nhưng những chuyện đó đâu bao gồm việc cậu vào công ty của Cố Như Trác, đâu bao gồm cái chết của Hạc Ngộ. Hai điều này đã nằm ngoài kế hoạch của cậu.
— “Đưa thằng nhóc đó đi đi! Nó làm gì vậy? Trông đáng sợ quá, sao lại ngồi bất động ở đây vậy?”
“Chắc là đau lòng quá đấy... Nhỏ như vậy đã thấy mẹ tự sát trước mặt mình, thằng bé còn làm gì được? Ngoan, bạn nhỏ, đừng sợ, chúng ta đi nơi khác nhé.”
“Thằng nhỏ này kỳ dị lắm, làm gì có người nào thấy mẹ chết trước mặt mình, qua tận bảy ngày rồi mà còn không khóc tiếng nào?”
“Nó cứ đáng sợ thế nào ấy.”
Thật ra cậu cũng không hiểu, cậu chỉ là đang chờ đợi.
Đợi cho đến khi lòng bàn tay bị ma sát đến đỏ tấy, rỉ máu, đợi cho đến khi cuộc sống bình thường lại quay về bên cậu.
“Tiểu Ngộ, đừng có miết cây bút mãi như thế, không lễ phép đâu.”
Vào lần đầu tiên cậu nhìn thấy người nhà họ Trình, cô ruột của cậu đã ném cây bút này ra hồ nước bên ngoài: “Nghĩ cái gì trong đầu mà cứ miết cây bút hoài vậy? Lại đây ăn đồ ăn vặt đi.”
Hôm đó là Tết Nguyên đán, dịp đoàn tụ của cả nhà nên cậu mới được về nhà họ Trình trong phút chốc. Ở đấy có rất nhiều người, tất cả đều là người thân của cậu, nhưng cậu lại không quen biết người nào cả.
Cậu nói: “Con hơi mệt.” Vì thế được phép lên lầu trên, cậu nhìn xuống hồ nước ngoài kia qua khung cửa sổ, thầm nghĩ không biết đứng từ đây có thể nhảy được vào trong hồ không.
Nhưng cậu còn chưa kịp làm gì.
Cửa sổ sát đất đã bị đẩy ra, một người thiếu niên đang ngồi trên ban công, là Cố Như Trác.
Cũng không biết tại sao vào đêm giao thừa thế này, anh lại không ở tầng dưới.
Cố Như Trác không nhìn cậu, cả hai đều nhìn về hồ nước dưới lầu, anh chỉ bình tĩnh nói: “Cây bút kia quan trọng với cậu lắm sao?”
Trình Bất Ngộ nhìn anh, không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ bặm môi, lần thứ hai vô thức xoa xoa tay rồi nhận ra lòng bàn tay trống rỗng, cậu chẳng nắm được gì cả.
“Chờ ở đây.”
Cố Như Trác thò đầu ra nhìn thử, khi Trình Bất Ngộ còn chưa kịp phản ứng thì anh đã trèo ra khỏi ban công rồi nhảy xuống.
Tầng trệt không cao. thiết kế của biệt thự này rất giống nhà của bọn họ. Cố Như Trác linh hoạt như én, nhanh chóng đáp xuống dưới lầu, sau đó cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc áo sơ mi đã nhảy xuống hồ.
Đêm nay là đêm giao thừa, đang là mùa đông nên nước hồ lạnh đến thấu xương, Trình Bất Ngộ chồm ra ngoài mép ban công nhìn xuống, chỉ thấy sau khi anh vào trong hồ thì không còn bóng dáng gì nữa.
Cổ họng cậu nghẹn ứ — bằng lý trí, cậu biết đây là chuyện lớn mức nào, chẳng khác gì một quả bom nguyên tử, nhưng cơ thể cậu cứ cứng đờ, không thể phản ứng được gì.
Có điều không lâu sau đó, Cố Như Trác nhoài người lên khỏi mặt hồ, nhanh chóng bước lên bờ rồi vẫy vẫy cây bút máy trong tay về phía cậu.
Màu xanh đậm của cây bút như tỏa sáng dưới ánh đèn ban đêm trong vườn hoa.
“Khá dễ tìm, hồ này không sâu, hơn nữa ngày nào nó cũng được sục rửa một lần.”
Khi Cố Như Trác đi lên, cả người anh đã ướt nhẹp, đôi mắt phượng xinh đẹp sáng ngời.
Đôi môi anh đã tím tái đi vì lạnh, nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên như không: “Hoa nguyệt quý của cô ruột cậu toàn là gai, lúc tôi xuống thì không sao, nhưng trèo lên lại bị đâm mất rồi.”
Anh đưa tay ra, bút máy đang nằm trong lòng bàn tay anh, hổ khẩu(*) có một vết xướt đang chảy máu.
Cậu không nhúc nhích gì, thế nên Cố Như Trác bèn cầm tay cậu, đưa cậu rồi nhét vào trong túi, thản nhiên nói: “Lần sau đừng để mọi người nhìn thấy.
Cố Như Trác quay lưng đi, giọng anh vẫn vô cảm như cũ: “Trên nắp bút có khắc to my baby, là quà mẹ cậu tặng cậu à?”
Cậu nhỏ giọng nói: “... Đúng vậy.”
Khi đó, cậu đã loáng thoáng nghe được mấy tin đồn liên quan đến Kim Lâm. Trình Bất Ngộ còn tưởng anh sẽ nói gì đó, nhưng không ngờ Cố Như Trác chỉ nói: “Bút đẹp lắm.”
Anh không hề nhìn về phía cậu, đẩy cửa phòng tắm ra, cũng không né tránh cậu mà cởi sạch quần áo ngay trước mặt, sau đó bước vào mở vòi sen, hơi nước nóng hầm hập bốc lên trắng xóa.
*
Thứ hai, Cố Như Trác dành chút thời gian đến thăm trụ sở công ty Điện ảnh và Truyền hình Tinh Thần.
Một nhóm quản lý cao cấp vừa nghiêm túc vừa căng thẳng đi cùng anh, Cố Như Trác xuống xe, ngẩng đầu lên liếc nhìn một cái, điềm nhiên đánh giá mấy chữ: “Điều kiện cũng không tệ lắm.”
Anh làm việc rõ ràng nhanh chóng, không tốn thời gian hàn huyên xã giao, đi thẳng đến phòng họp rồi nghe báo cáo từ các bộ phận khác nhau.
Anh luôn giữ im lặng, chỉ nghe là chính chứ hầu như không phát biểu ý kiến gì, khuôn mặt tuấn tú hờ hững mà bình tĩnh. Nếu không phải do khí thế của anh quá mạnh, mọi người ở đây còn tưởng rằng anh chỉ đến chơi cho vui.
“Nhân tiện, tôi cũng xin báo cáo với sếp về tình hình những diễn viên mới mà công ty vừa ký hợp đồng.” Người của bộ phận nhân sự đứng lên, cầm trong tay một chồng tài liệu thật dày, tất cả đều là về Lý Phù Sinh.
Vẻ mặt của những người khác đều không giống nhau.
Sếp lớn đến đây, đương nhiên là phải nắm bắt thời cơ để lấy lòng sếp, dù quan hệ giữa Lý Phù Sinh và Cố Như Trác là gì thì đó cũng là người mà Cố Như Trác muốn nâng đỡ. Nắm được điểm này để thể hiện độ chân thành của công ty mình là tốt nhất, dù sao bọn họ đều là người thông minh, ai cũng muốn tìm một nơi cây cao bóng cả để dựa vào.
Nhân viên kia vừa mới đọc hai dòng, Cố Như Trác đã đột nhiên cắt ngang: “Không cần báo cáo về người này, người còn lại thì sao?”
“Người còn lại?” Nhân viên bộ phận nhân sự sững cả người, không thể dự đoán được chuyện này sẽ xảy ra: “Là Trình... Trình...”
Anh ta thậm chí còn không nhớ rõ tên người đó, mấy ngày nay bọn họ đều tập trung vào Lý Phù Sinh, còn Trình Bất Ngộ cứ như bị nuôi thả vậy.
Bọn họ còn đang ngớ người, Kiều Dật đã đứng lên nói: “Trình Bất Ngộ, cậu ấy là nghệ sĩ làm việc với tôi, sếp có muốn nghe về tình hình hiện tại của cậu ấy không?”
Cố Như Trác ngước mắt lên, lười biếng đáp: “Cô nói đi.”
Kiều Dật lật thoáng qua tài liệu trong tay: “Điều kiện về các mặt của cậu ấy đều rất tốt, tôi đã gửi cho cậu ấy mấy kịch bản quý này của công ty, cậu ấy vẫn còn đang chọn lựa, chưa có ý định cụ thể nào. Nhưng tôi cảm thấy trong đó có hai kịch bản khá phù hợp với cậu ấy, một cái là cải biên từ tiểu thuyết mạng, thể loại giả tưởng ngọt ngào; còn một cái là...”
“Khỏi đi, cậu ấy không cần mấy kịch bản này.” Cố Như Trác như đang nhớ tới điều gì đó, ngắt lời chị: “Mấy cái kịch bản nhảm nhí đó không dùng được.”
Kiều Dật: “?”
Những kịch bản này tuy rằng không có chiều sâu cho lắm, nhưng có thể tạo thành phim hot, Trình Bất Ngộ chỉ là một người mới, cậu ấy còn có thể nhận được loại kịch bản nào khác nữa?
Chẳng lẽ còn muốn nhận kịch bản phim điện ảnh từ đạo diễn lớn, giành chức Ảnh đế à?
Trong lòng Kiều Dật bỗng nổi lên một phỏng đoán mơ hồ.
Đây là đóng băng hoạt động, hay là... chỉ nâng đỡ một mình cậu?
Không khí trong phòng họp quỷ dị đến lạ, tất cả mọi người đều đang phỏng đoán suy nghĩ của Cố Như Trác.
Cố Như Trác cũng không để ý mấy đến bầu không khí quái dị ở đây, anh nhấp một ngụm cà phê, chậm rãi lật từng trang tài liệu chị vừa đưa lên, bỗng nhiên lại hỏi một vấn đề chẳng liên quan gì: “Bây giờ bọn họ sống ở đâu?”
“Vâng?” Kiều Dật ngập ngừng nói: “Công ty có cung cấp ký túc xá... nhưng Lý Phù Sinh đã có chỗ ở riêng... còn Trình Bất Ngộ vẫn là sinh viên, cậu ấy sống trong khuôn viên trường.”
“Chắc là nên thuê xe và chỗ ở cho cậu ấy, dù sao cũng là người của công chúng, cậu ấy ở một nơi như vậy cũng không tốt lắm.”
Cố Như Trác ngẫm nghĩ, như thể cảm thấy phiền phức, bèn nói: “Mọi người tự bàn bạc sắp xếp chỗ ở cụ thể đi, bàn bạn xong thì nói với trợ lý của tôi một tiếneg. Hôm nay chúng ta dừng ở đây thôi.”
Sau đó anh đứng dậy rồi đi ra ngoài.
Cả đám người trong phòng họp ngơ ngác không biết nên làm gì, chỉ đành đứng dậy theo để tiễn anh về.
Tài xế và trợ lý đang chờ anh ngoài cửa, Lương Tĩnh mở cửa xe cho anh, hỏi: “Giờ em muốn về nghỉ ngơi hay đi bệnh viện đây?”
“Hai việc đó cứ từ từ đã, giờ chúng ta...” Cố Như Trác day day huyệt thái dương, có lẽ vì mệt mỏi mà nụ cười thường trực cũng đã biến mất, giọng điệu u ám lạnh lẽo: “Đi đàm phán thu mua ba công ty điện ảnh và truyền hình kia đã. Không ngờ chuyện này lại rắc rối hơn em tưởng.”
—-------Hết chương 27—-------
Cacao: bộ này làm đúng rề vậy mà giờ tui đã muốn hốt bộ khác về rồi:v Ngày mốt là tui thi môn cuối rồi, chắc cuối tháng đăng truyện mới quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.