Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Từng Yêu Đương Với Đỉnh Lưu

Chương 31: Không lưu danh bạ

Bát Thị Phong Động

11/10/2024

Editor: @cacaokemtrung

Phòng phát sóng trực tiếp lập tức hiện lên một loạt "666", sau đó mới dần có người nhận ra điểm kỳ lạ: [Lý Phù Sinh thì thôi không nói đi, nhưng sao Trình Bất Ngộ lại biết trong xe này có dù? Còn biết có nút bấm nữa? Chuyện này nếu không phải từng ngồi trên dòng xe này không dưới mười lần, còn có tài xế chuyên nghiệp hỗ trợ lấy dù vào ngày mưa thì làm sao phát hiện được?]

[Đúng đúng, không phải Tiểu Trình nghèo lắm sao? Tôi nhớ có lần cậu ấy live stream lúc ra ngoài phải chờ xe buýt, bởi vì nghèo quá nên không dánh gọi taxi.]

[Đúng đó, thế mà động tác của cậu ấy lại trôi chảy như vậy! Tôi nhìn mà sợ luôn!]

[Đỉnh vãi, tưởng đâu vào chỉ để xem review xe sang, không ngờ còn được nhìn thấy một màn này, có người ấn nút rút ra được cây dù... Streamer nhà bên sao mà tự nhiên ghê vậy!]

Sắc mặt Lý Phù Sinh thay đổi xoành xoạch, lúc xanh lúc trắng, cậu ta không xem phòng phát sóng nhưng cũng đã nhanh chóng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Series vlog của cậu ta tập trung vào chuyện ăn, mặc, ở, đi của người giàu, trước mắt đang quay về chủ đề "ở", về phần "đi" chính là lái xe sang, máy bay tư nhân thì vẫn chưa có, còn đang chờ quản lý cấp cao hỗ trợ bàn bạc mượn địa điểm, mà cậu ta cũng không tỉ mỉ tìm hiểu từng chi tiết một như vậy — trong xe Rolls-Royce có trang bị sẵn dù cũng không phải chuyện mới lạ gì, nhưng vừa rồi cậu ta lại hoàn toàn không hề nhớ đến chuyện này, bởi vì bản thân chưa từng trải nghiệm trực tiếp lần nào.

Vấn đề này nếu bị người khác tóm lấy rồi làm rùm beng lên, vậy thì mọi mặt hỗ trợ sau ID "Lý Phù Sinh" cũng đừng hòng nhận được nữa — cậu ta dựa vào hình tượng "cậu chủ giàu có trốn nhà" mà tạo content, một khi vỡ hình tượng, chỉ tưởng tượng thôi cũng đã đủ kinh khủng lắm rồi!

Tay cậu ta bắt đầu run run, nhưng vẫn gắng gượng duy trì vẻ tươi cười nhìn về phía Trình Bất Ngộ, cố đắp lại lỗi vừa rồi của mình: "À, cậu nói cây dù này à? Ý tôi là tôi không mang dù của mình lên xe, tôi thấy nếu tùy tiện dùng dù người ta như vậy hình như không hay lắm."

Trình Bất Ngộ đứng dưới mưa, vẻ mặt vẫn đang hơi ngờ vực, nhưng cậu suy nghĩ một lát rồi nhanh chóng chấp nhận lời giải thích này: "Vậy chúng ta hỏi anh ấy thử nhé?"

Đúng lúc cây dù cậu cầm ra hơi nhỏ, hai người đi hai dù sẽ tiện hơn.

Cậu hoàn toàn không biết giá trị của cây dù này, chỉ nhớ mỗi khi Cố Như Trác đã rời nhà mới nhớ ra quên mang dù, lần nào cũng tiện tay lấy dù trong xe ra dùng.

Thế rồi lúc bọn họ về nhà thì không nhớ đến chuyện bỏ lại vào xe mà cầm luôn về phòng khách, cho nên trong giỏ để dù ở phòng khách lúc nào cũng có năm sáu cây dù đen cán bạc giống nhau như đúc, nhiều khi để lâu đến mức bám bụi.

Nhưng từ vẻ mặt Lý Phù Sinh, cậu đại khái đoán được cây dù này có giá trị xa xỉ, hơn nữa cũng nhớ ra thêm chuyện người ta là cậu chủ nhà giàu.

Điều này khiến cậu càng thêm nghi hoặc, nhưng tính cậu luôn lười nghĩ nhiều, cũng không muốn quan tâm nhiều chi tiết đến vậy, chỉ cảm thấy chắc là bản thân đã hơi thiếu lịch sự.

Cậu bèn quay đầu lại hỏi Ngô Vũ Quang đang uống trà sữa ở gian sảnh: "Anh ơi(*), bọn em có thể dùng dù trên xe anh không?"

(*) Đoạn này Bất Ngộ gọi Ngô Vũ Quang là 哥 (ca) luôn rồi nên đổi xưng hô từ đây nha.

Ngô Vũ Quang còn đang trầm mê trong việc gửi tin nhắn cho Cố Như Trác, nghe cậu hỏi vậy thì sửng sốt đáp: "Dù gì cơ? Trên xe tôi còn có dù nữa hả? À à à cái đó à — các cậu dùng thoải mái đi, nếu thích thì cầm về luôn cũng được."

Vì thế Trình Bất Ngộ bèn quay đầu lại, rút dù, bung ra cho Lý Phù Sinh.

Lý Phù Sinh cũng không biết nên bày ra vẻ mặt nào, cứng người nghiêm mặt nhận dù, sau đó nói: "Chủ xe này tùy ý, hào phóng ghê, haha."

Phòng live stream rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi.

[Sao tôi cảm thấy hơi xấu hổ thế nhỉ... Không thể nói rõ là vì lý do gì, Lý Phù Sinh chẳng lẽ không biết trong Rolls-Royce có dù à?]

[Không không, không phải vấn đề là có dù hay không, cậu ta có thể có mười ngàn lý do không biết chuyện này, nhưng cậu ta hành xử như thể rất để ý đến cây dù này, cảm giác sao nhỉ... Kiểu hơi bị low ý? Có vẻ hình tượng cậu chủ tùy ý trốn nhà sắp sập đến nơi rồi.]

[Được rồi, mọi người đừng nghĩ quá lên như vậy nữa, bây giờ Lý Phù Sinh đã rời gia đình, cố gắng tự thân lập nghiệp rồi mà, không thể nào giàu có như xưa, để ý một chút cũng là chuyện bình thường thôi mà!]

[Cậu nói cũng đúng, nhưng vụ này làm tôi quyết định theo dõi đến streamer nhà bên rồi, cậu Trình Bất Ngộ này cũng thú vị ghê, giờ tôi cực kỳ tò mò muốn biết tại sao cậu ấy lại biết nhiều về xe sang như vậy, lẽ nào là ông trùm chơi xe?]

[Tạm thời không thể đoán được, tôi cũng muốn hóng thử xem. Thú vị ghê, tóm lại là chưa thể nói rõ được, nhưng tôi ngửi thấy mùi trùm sò ở đây.]

Khí chất của Trình Bất Ngộ rất nổi bật, dù rằng cậu không giống một người giàu có, sẽ móc túi tính tiền trong sổ tiết kiệm để quyết định hôm nay ăn malathang hay là một cái lẩu nho nhỏ, nhưng dù đang ăn malathang ở quán vỉa hè, hay là đối diện với con xe Rolls-Royce xa xỉ, thì vẻ mặt của cậu đều rất thản nhiên — không kiếm cớ che giấu cũng không khiêm tốn quá mức, giống như mọi việc đều là lẽ thường tình, gặp phải cái gì cũng là điều đương nhiên.

Cậu tặng trà sữa cho Lý Phù Sinh xong thì xoay người trở về, không hề nhận thức được tình hình hiện tại, còn Lý Phù Sinh theo sau cậu thì đã nghiến sắp vỡ răng.

Mọi người đều đang tụ tập trong phòng khách uống trà sữa, ăn đồ ăn vặt. Hai phòng live stream đều đang mở, Lý Phù Sinh vì muốn nhanh chóng lướt qua chủ đề vừa rồi bèn lập tức bám lấy Ngô Vũ Quang, tìm đề tài tán gẫu với hắn.

Một bên khác, người đại diện của cậu ta cũng vừa gửi đến tài liệu liên quan đến Ngô Vũ Quang: người này cũng là một ông lớn, không phải trong giới truyền thông mà là trong giới kinh doanh, đồng thời là con trai út của một thương nhân tài trợ có tiền trong ngành. Hắn không cần kế thừa gia nghiệp, cho nên rất thích tụ tập đàn đúm, cũng có tiếng là phong lưu chơi bời — hơn nữa còn là nam nữ đều ăn.

Lý Phù Sinh âm thầm suy tính, tuy rằng Ngô Vũ Quang không ở trong giới truyền thông, nhưng nếu có thể kéo được quan hệ thì cậu ta phải cố mà kéo, chỉ cần cậu ta có thể nương vào đó mà phát triển, vậy cũng không tính là phí công.

Ngô Vũ Quang có vẻ đang rảnh rỗi không biết làm gì, hơn nữa cũng cảm thấy hình thức phát sóng trực tiếp này khá mới lạ và thú vị, nên bắt đầu đối đáp câu được câu chăng với Lý Phù Sinh.

"Anh à, anh vẫn chưa nghĩ ra ai sao, có thể phổ cập kiến thức một chút cho người xem trong phòng live stream của em không?" Lý Phù Sinh điều chỉnh màn ảnh, giọng nói ngọt ngào: "Bọn họ đều rất tò mò."

"Ừm, cũng có vài ngôi sao ở khu này, nhưng tôi khó mà nói tên được, dù sao cũng là quyền riêng tư của người ta mà, ở lâu rồi tự nhiên các cậu sẽ gặp được thôi. Hơn nữa..."

Ngô Vũ Quang vừa trả lời, tầm mắt không tự chủ được cứ hướng về phía Trình Bất Ngộ.



Trình Bất Ngộ làm tổ trên sô pha, đang chú tâm ăn chiếc bánh nhỏ được tặng kèm khi mua trà sữa.

Hình như cậu rất thích đồ ngọt, chẳng thèm đoái hoài gì đến phòng live stream mà chỉ đặt di động sang một bên, cũng không tham gia vào cuộc trò chuyện của mọi người trong phòng khách. Sau khi ăn xong một chồng bánh ngọt còn đưa nĩa quét qua lớp kem, rồi dùng lưỡi liếm sạch. Vẻ mặt khi ăn của cậu rất chăm chú, hai mắt đen láy cụp xuống, nét xinh đẹp nhưng lạnh nhạt thường ngày trông có gì đó khang khác, như một chú mèo sữa vậy.

Ngô Vũ Quang thấy DNA của mình như đang run lên, cảm giác tê dại mơ hồ mà hắn cảm nhận được hôm đi quán bar đó hình như lại tới nữa, lúc này Lý Phù Sinh đang trả lời câu hỏi của người xem, chuẩn bị cue hắn thêm lần nữa, Ngô Vũ Quang bỗng đứng dậy, nhìn về phía người ngồi bên kia: "Sau này mọi người đều là hàng xóm với nhau cả rồi, hay là chúng ta trao đổi thông tin liên lạc đi?"

Ánh mắt hắn chỉ chăm chú nhìn thẳng về phía Trình Bất Ngộ.

Lý Phù Sinh ngơ ngẩn cả người — cậu ta còn chưa nghĩ đến việc lưu thông tin liên lạc!

Trình Bất Ngộ đang nhập tâm ăn đồ ngọt, nghe hắn hỏi vậy thì hơi sửng sốt, sau đó mới buông nĩa đáp: "À... được thôi."

Cậu lấy di động ra, quét phương thức liên lạc của hắn.

Ngô Vũ Quang đã đứng dậy từ khi nãy, thuận thế ngồi xuống cạnh cậu, thấy cậu thêm phương thức liên lạc của mình còn kiên nhẫn chỉ dẫn cách viết tên bản thân: "Ngô, Vũ và Quang trong cát quang phiến vũ. Còn tên em thì sao?"

Thật ra hắn biết tên Trình Bất Ngộ viết như thế nào, chỉ là muốn hỏi một câu mà thôi.

Lúc này, tất cả mọi người đều nhận ra điều khác thường từ phía họ - ánh mắt nóng bỏng của Ngô Vũ Quang đã không thèm che giấu, bầu không khí lơ lửng sự mập mờ.

Trình Bất Ngộ lại như không nhận ra, cậu chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, rất nghiêm túc gõ chữ, ánh sáng từ màn hình hắt lên khuôn mặt trắng trẻo và yên bình của cậu: "Trình Bất Ngộ, có phải, là chữ Bất đó(*), chữ Ngộ trong từ 'gặp gỡ'."

(*) Đoạn này Bất Ngộ dùng chữ Bất trong từ 是否 (có phải, phải chăng) để chơi chữ, nếu đọc bỏ dấu phẩy đi thì sẽ nghe như là một câu hỏi, gây bối rối cho người nghe. :D

Tư duy của cậu cũng đặc biệt và khác hẳn người thường, người xem trong phòng phát sóng phải mất một lúc mới đều cười rộ lên: [Có phải là chữ Bất đó... Hahahaha cậu ấy nghĩ ra cái này đỉnh thật!]

Ngô Vũ Quang cũng cười, nói: "Được, tôi biết rồi."

Hắn cảm thấy tim mình đập hơi nhanh, phải cố gắng lắm mới ép xuống được, sau đó hắn nhẹ nhàng hỏi cậu: "Sao lại đặt tên 'Bất Ngộ' vậy? Bình thường không phải gặp nhau mới tốt sao?"

Trình Bất Ngộ cũng tự hỏi trong lòng.

Một lát sau, cậu mới đáp lời: "Tên của mẹ em chỉ có duy nhất một chữ Ngộ, tên em không thể giống tên mẹ được, chắc là vì vậy đó."

"Được, tôi hiểu rồi, Trình Bất Ngộ, rất vui được làm quen với em." Ngô Vũ Quang nói.

Hắn đã bắt đầu đỏ mặt, hai tai hơi nóng lên, nhưng vẫn cố làm ra biểu cảm bình tĩnh.

Người trong phòng phát sóng trực tiếp đều ồn ào hết cả lên: [Cứu tôi! Tại sao xung quanh Trình Bất Ngộ, xuất hiện người nào là người nấy đều có cảm giác CP với cậu ấy vậy! Sao lại ngọt dữ vậy trời, tự dưng muốn cắn CP này ghê!]

[Nhìn ánh mắt của người ta kìa, rõ ràng là đang mưu đồ gì đó!]

[Ngôi sao nhỏ mới ra mắt x anh hàng xóm đẹp trai nhiều tiền, tui get được rồi!]

@Fan CP Như Trác Như Ngộ duy nhất toàn cõi mạng: [Chị em à, tên CP tôi cũng nghĩ xong luôn rồi, gọi là Cát Quang Phiến Ngộ. *doge*]

Những người khác: [Sao lại là cô! Lần trước có phải cũng là cô cắn CP của Tiểu Trình với người khác không? Cô mau sửa ID lại đi, fan Như Trác Như Ngộ tức rồi đó!]

@Fan CP Như Trác Như Ngộ duy nhất toàn cõi mạng: [Huhu, đừng mắng tôi, tại sao người khác xuất hiện cùng khung hình với Tiểu Trình thì ngọt như mía lùi, còn bọn tôi chỉ nhận được lạnh lẽo vô cùng vô tận chứ? Hôm nay tuy hai người được dịp chung khung hình nhưng chính chủ lại chứng thực chỉ là tin đồn trong công ty, tôi muốn từ chức tại chỗ, tôi không muốn một chuyện tình BE đâu mà!]

[Chắc chắn là BE! Chắc chắn là BE!]

...

Khi mọi người đã uống trà sữa và ăn đồ ngọt xong thì sắc trời đã tối muộn, nhóm nhân viên công tác đều đứng dậy chuẩn bị về nhà, Ngô Vũ Quang cũng rời đi sau đó.

"Sau này nhớ thường xuyên liên lạc nhé!" Ngô Vũ Quang nhìn Trình Bất Ngộ, nở một nụ cười tiêu chuẩn.

Trình Bất Ngộ vẫn không phát hiện ra bầu không khí dị thường bây giờ, cậu gật gật đầu đáp: "Cảm ơn anh hôm nay đã cho bọn em thử xe của anh."

"Không có gì, không có gì, chuyện nhỏ thôi mà, hai đứa rảnh thì sang nhà anh chơi nhé." Ngô Vũ Quang nhấn mạnh thêm lần nữa: "Nhất định phải sang chơi đó!"

Khi Ngô Vũ Quang về đến nhà, hắn vẫn không thể kìm nén nổi sự phấn khích trong lòng.

Đây gọi là gì? Gọi là xuân tâm nhộn nhạo, tình yêu đến rồi!

Lần đầu gặp có thể nói là rung động nhất thời, nhưng gặp lần hai vẫn rung động như vậy, thế thì đó chính là tình yêu!

Tiếc là các anh em của hắn dạo này bận quá, hắn chỉ có thể gửi một đống suy nghĩ của mình vào nhóm chat chung, lại còn nhắn riêng cho mỗi người thêm một lần nữa, nhưng chưa ai trả lời tin nhắn của hắn cả.



Di động hơi rung lên, Ngô Vũ Quang chà chà tay, cầm di động lên, thấy Cố Như Trác là người đầu tiên trả lời.

Ngô Vũ Quang: [Cứu tôi, tôi lại gặp được bé xinh đẹp học Tinh Truyền kia rồi, cậu ấy còn mời tôi uống trà sữa nữa. Anh Cố, cậu ấy là nghệ sĩ công ty cậu đúng không? Hôm nào chính thức giới thiệu xíu đi? Tôi cảm thấy cậu ấy chính là hồng tâm trong lòng tôi rồi!]

Ngô Vũ Quang: Đã gửi hình ảnh 1, hình ảnh 2, hình ảnh 3.

Đó đều là các bức ảnh hắn tiện tay chụp Trình Bất Ngộ, góc độ nào cũng có, nào là cúi đầu ăn bánh ngọt, bung dù mơ hồ nhìn về phía hắn, đang nói gì đó với hắn, hơn nữa hắn còn chụp góc rất gần, đập vào mắt chính là ánh mắt sáng trong xinh đẹp và đôi môi hồng nhuận của Trình Bất Ngộ.

Ngô Vũ Quang: [Giới thiệu một chút, giới thiệu một chút, tôi sắp điên cmnr, tôi thề đời này tôi chưa từng tham lam như vậy, dù cậu ấy chỉ là hot blogger tôi cũng ok luôn. Anh Cố ơi xin anh đó, bắt cậu ấy về cho em đi, lần này chắc chắn em sẽ không chơi đùa rồi bỏ người ta nữa đâu. Tôi có thể cưới cậu ấy luôn!!]

Tin nhắn trả lời của Cố Như Trác cực kỳ rõ ràng đơn giản.

Một dấu chấm tròn.

Ngô Vũ Quang: [? Anh Cố, chấm tròn nghĩa là sao vậy?]

*

Bên kia, sau một ngày bận rộn, cuối cùng Trình Bất Ngộ cũng có thời gian đi tắm rồi lên giường.

Điều kiện nơi này rất tốt, rất yên ắng, không gian cũng rộng rãi thoải mái. Trình Bất Ngộ đã kết thúc buổi phát sóng, kéo chăn bọc cả người lại, sau đó nhìn thấy trong hộp trò chuyện hiện lên một yêu cầu thêm bạn mới.

Hình đại diện của đối phương là một bức tranh, biệt hiệu viết bằng tiếng Anh, cậu không biết đối phương là ai, tin nhắn gửi kèm khi kết bạn cũng trống rỗng.

Bình thường tài khoản kiểu này cậu sẽ không kết bạn — có rất nhiều người bán thông tin liên lạc cá nhân của cậu, Trình Bất Ngộ suy nghĩ một lát rồi bấm từ chối.

Đối phương rõ ràng đang trực tuyến, sau một hồi yên tĩnh thì tin nhắn kết bạn lại gửi đến, lần này không còn trống không nữa mà là một dấu chấm hỏi.

Trình Bất Ngộ hơi ngẫm nghĩ, lại bấm từ chối, lý do từ chối cũng là một dấu chấm hỏi.

... Sau đó điện thoại cậu liền vang lên, một dãy số xa lạ nhảy ra trên màn hình, Trình Bất Ngộ đọc qua chỉ thấy hơi quen quen, nhưng cậu không nghĩ nhiều mà nhấn nút trả lời.

Bên kia, giọng nói khàn khàn của Cố Như Trác truyền đến, rất lạnh: "Cậu đang làm gì vậy?"

Trình Bất Ngộ "Hửm?" một tiếng.

Giờ cậu mới nhận ra đây là số điện thoại của Cố Như Trác.

"Không phải cậu để lại số điện thoại là để tôi thêm phương thức liên lạc với cậu sao? Từ chối hai lần là ý gì?" Cố Như Trác hỏi.

Trình Bất Ngộ nhớ lại.

Cách đây rất lâu... Cụ thể là hơn một tháng trước, khi Cố Như Trác về nước đã tông phải cậu, xe đạp cậu đi lỡ làm quét sơn xe người ta. Khi đó cậu định bồi thường nên để lại số điện thoại của mình, nhưng Cố Như Trác không kết bạn với cậu, cậu cứ tưởng anh làm thế là vì không muốn giữ bất kỳ quan hệ gì với mình.

Cậu lúng túng nhỏ giọng đáp: "À... xin lỗi anh, tôi không biết đây là số anh, giờ tôi thêm ngay đây."

"Không biết là số của tôi?" Ở đầu dây bên kia, Cố Như Trác lại cất tiếng hỏi, giọng anh vừa lạnh vừa trầm: "Tôi cũng đã điện cho cậu mấy lần rồi, vậy mà điện thoại cậu không hiển thị tên à?"

"..."

Trình Bất Ngộ nghe được anh đã hơi tức giận rồi, cậu cẩn thận suy nghĩ rồi nhỏ giọng giải thích: "Tôi... chưa thêm anh vào danh bạ. Không phải tôi cố ý làm vậy đâu."

Cố Như Trác: "..."

Bên kia lặng im không một tiếng động, Trình Bất Ngộ buông điện thoại xuống, kết bạn với anh, sau đó cố gắng cứu vớt quan hệ với sếp mình: "Tôi, giờ thêm anh vào danh bạ ngay đây."

Cố Như Trác: "......"

—-------Hết chương 31—-------

Tác giả có lời muốn nói:

Ngô Vũ Quang: Anh Cố, dấu chấm tròn nghĩa là gì vậy?

Tác giả: Nghĩa là cậu sắp bị ám sát rồi đấy

Trình Bất Ngộ: Thế dấu chấm hỏi nghĩa là gì vậy?

Tiểu Cố: Nghĩa là anh không ngờ vợ à, đến cả thêm anh vào danh bạ mà em còn chưa làm huhuhu

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Từng Yêu Đương Với Đỉnh Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook