Toàn Thế Giới Đều Điên Đảo Thần Hồn Vì Tui
Chương 4
Ngôn Tây Tảo Tảo
22/09/2021
- --•---
Cho đến nay tính cách thiết lập của Triệu Văn Đông vẫn luôn là quý công tử ưu nhã, kết quả vừa nãy nhất thời không nhịn được, thiếu chút nữa tính cách thiết lập đã... Sụp đổ rồi.
Hắn cố nhịn xúc động muốn tung một quyền đánh bể đầu chó Thẩm Thành Hãn, sải chân bước tới.
Lúc đến gần, đôi mắt như sắp phun lửa.
Máu nóng trong lòng Triệu Văn Đông đang trào dâng, trong đầu đã nhanh chóng suy diễn ra toàn bộ tình tiết câu chuyện—
Thẩm Thành Hãn nhất thời thấy sắc nảy lòng tham, hoặc là đã lên kế hoạch từ lâu, dù sao cũng là có ý đồ gây rối.
Hốc mắt Triệu Văn Đông đỏ bừng, giận đến phát run.
Thằng chó họ Thẩm này!
Đúng là không bằng cầm thú!
Hắn thật sự không dám tưởng tượng, nếu như hắn tới trễ một chút thì sẽ xảy ra thảm kịch nhân gian gì đây.
Sắc mặt Thẩm Thành Hãn cũng chẳng tốt đẹp gì.
Người trong lòng mềm mại tỏa hương, cơ thể như không xương, ngay cả hơi thở phả ra cũng triền miên lưu luyến, mang theo ngọt ngào như có như không.
Ước chừng là vì thẹn thùng, nên vành tai và chóp mũi đều ửng đỏ, thật giống một con vật nhỏ đáng thương.
Ánh mắt lại quyến rũ đến kỳ lạ.
Thẩm Thành Hãn hít sâu một hơi, nhìn Triệu Văn Đông đang xông tới như mang theo hiệu ứng tia chớp, không định nhiều lời với tên ngốc này.
Hắn cúi đầu nhìn Tiếu Nhiên, áp suất thấp đến nỗi khiến người ta run sợ: "Chịu lăn chưa?"
Tiếu Nhiên:...Thật ra tui cũng muốn lăn lắm, nhưng mẹ nó tui lăn không được! Anh mau dời cái tay của anh ra khỏi người tui đi, xin anh!
Trong đầu có rất nhiều suy nghĩ, nhưng chỉ là không có sức lực để nói, lời đến bên miệng lại biến thành một tiếng ái muội: "Hưm ~ ưm..."
Khiến Triệu ngu ngốc nghiến răng nghiến lợi lớn tiếng nói: "Mẹ nó mày còn bỏ thuốc Tiểu Nhiên nữa à?!!"
Tiếu Nhiên: "????"
Ngạo Thiên không phải! Ngạo Thiên không có!
Chời ơi anh dùng đầu ngón chân ngẫm lại được không, anh ta bỏ thuốc tui làm chi, tui cũng không phải là phụ nữ.
Tiếu Nhiên vội vã muốn giải thích, sau đó mở miệng thở dốc, phát ra một tiếng: "Hơ..."
OK, hiện tại chứng cứ càng đầy đủ hơn.
Thẩm Thành Hãn: Bỏ thuốc? Người này tự cọ vào người hắn, còn ăn vạ hắn?
Hắn giận quá thành cười, lạnh lùng ném xuống một câu: "Hai người liên hợp lại ăn vạ à?"
Nói xong, lập tức xoay người bỏ đi không chút do dự, cũng mặc kệ Tiếu Nhiên đang treo trên người hắn.
Đột nhiên không được chống đỡ, thân thể Tiếu Nhiên không chịu khống chế mà trượt xuống, cũng may có hiệp sĩ tiếp mâm Triệu Văn Đông bước đến kịp thời, lúc này mới thoát được một kiếp đập đầu xuống đất.
Triệu Văn Đông ôm Tiếu Nhiên, rất chân tình hỏi: "Tiểu Nhiên, em sao rồi?"
Tiếu Nhiên:...Tôi vẫn ổn, chỉ là hơi lạnh mà thôi.
Ước chừng Triệu Văn Đông cũng nghĩ đến chuyện này, hắn im lặng trong giây lát.
Sau đó rút một tay ra, vô cùng săn sóc, muốn giúp Tiếu Nhiên sửa sang lại một chút.
Hắn sợ mạo phạm đến người trong lòng, lúc sửa sang cũng tận lực tránh đi, nhưng có tránh thì cũng không tránh khỏi, Triệu Văn Đông theo bản năng cúi đầu nhìn, đột nhiên hít nhẹ một hơi.
Hầu kết lên xuống, ánh mắt tối tăm.
Nhưng chỉ trong giây lát lại thầm tát mình hai bạt tay.
Đúng là cầm thú mà!
Không bằng heo chó!
Bây giờ là lúc nghĩ đến chuyện đó sao!
Triệu Văn Đông hơi hoảng loạn kéo khóa lên, dẫn Tiếu Nhiên chậm rãi bước ra khỏi nhà vệ sinh, sau đó mạnh miệng nói: "Tiểu Nhiên, em yên tâm, anh dẫn em ra ngoài mua thuốc ngay đây!"
"Hôm nay họ Thẩm làm chuyện này, Triệu Văn Đông anh không để yên cho hắn đâu!"
Tiếu Nhiên: Đừng đừng đừng, biết anh có lòng rồi, nhưng anh cứ như vậy là sẽ bị ngược tơi bời nha! Vầng sáng của nam chủ đó, biết chưa.
"Hiện tại hắn đúng là như mặt trời ban trưa, nhưng Triệu gia và Tiếu gia cũng không phải ăn chay, hai nhà chúng ta liên thủ, anh không tin không chơi chết hắn!"
Tiếu Nhiên: Chúng ta??? Ai chịu chúng ta với anh! Xin hãy im đi người anh em!
Cuối cùng, Triệu Văn Đông nheo mắt, gằn từng chữ một mà tổng kết: "Nếu Thẩm Thành Hãn dám chạm vào em, vậy thì phải thừa nhận lửa giận của anh!"
Tiếu Nhiên: Ông trời của tui ơi, lời thoại trẻ trâu đáng thẹn này... Không phải là cầm nhầm kịch bản của nam chủ Mary Sue rồi đó chớ??
Chỉ cần không tiếp xúc thân thể với nam chủ, trạng thái trừng phạt cấp A sẽ dần giải trừ sau mười giây.
Lúc Triệu Văn Đông lải nhải một mình, sức lực của Tiếu Nhiên cũng bắt đầu khôi phục được chút ít.
Cậu hô hấp dồn dập: "Lão, lão Triệu à."
Bước chân Triệu Văn Đông khựng lại: "Trước kia em đều gọi là anh Văn Đông mà."
Tiếu Nhiên:......
Tuy rằng cảm thấy hơi kỳ, nhưng nếu đã là thói quen của nguyên chủ, thì vẫn phải tôn trọng đúng chứ?
Giọng cậu run rẩy: "...Anh, anh Văn Đông."
Không màng ánh mắt Triệu Văn Đông lại trở nên kỳ quái, Tiếu Nhiên nhanh chóng nói, "Anh, anh đỡ tôi... Đến bên cạnh một chút là được, để tôi, tôi tự bình ổn lại."
Triệu Văn Đông lại không đồng ý: "Ngoan, bây giờ anh đỡ em ra ngoài mua thuốc."
Nói xong bèn đi mở cửa.
Tiếu Nhiên tuyệt đối không thể đi ra ngoài với bộ dạng thế này!
Cậu không cần mặt mũi sao?
May mà đã khôi phục được chút ít sức lực, cậu cố giãy giụa đẩy Triệu Văn Đông ra, lảo đảo vài bước, vừa vặn dựa vào thành bồn rửa tay.
Vì để đỡ tốn sức, Tiếu Nhiên xoay người yểu xìu dựa vào bồn rửa tay: "Không, không cần, thật, thật sự không có sao hết... Anh, anh hiểu, hiểu lầm rồi... Với lại, anh, anh ta bỏ thuốc tôi làm gì... Hai bọn tôi đều là đàn ông. Không phải, tôi, tôi nói này, sao anh, anh lại nghĩ lệch hướng vậy chứ..."
Tiếu Nhiên lải nhải một hồi, nhưng ngoại trừ hai câu trước, thì những câu sau đó Triệu Văn Đông hoàn toàn không nghe rõ.
Bởi vì, Tiếu Nhiên như vậy thật mẹ nó quá yêu tinh rồi!
Đôi mắt Triệu Văn Đông cứ nhìn chằm chằm Tiếu Nhiên, không lọt tai câu nào cả.
Không thấy Triệu Văn Đông đáp lời, Tiếu Nhiên cũng lười nói nữa, trực tiếp đuổi người: "Anh Văn Đông, anh, anh ra ngoài chờ tôi đi..."
Qua một lúc, chịu đựng cảm giác xấu hổ mà thúc giục: "Ưm, mau, mau ra ngoài đi!"
Triệu Văn Đông nhìn cậu một lúc, mở cửa bước ra ngoài.
Thật ra hắn cũng không muốn đi nhanh như vậy, nhưng xem tình huống trước mắt, nếu nán lại thêm một giây nói không chừng sẽ có chuyện xảy ra, trước mắt hắn vẫn chưa quyết định là có nên ở bên Tiếu Nhiên hay không, vì thế không thể xúc động.
"Khoan đã!" Tiếu Nhiên bỗng nhớ tới một chuyện, nhanh chóng dặn dò, "Đừng, đừng nói ra ngoài nha!"
Triệu Văn Đông khựng lại, sau đó ừm một tiếng mơ hồ không rõ, bước chân càng nhanh hơn.
Lộ ra sự vội vã.
......
Triệu Văn Đông đi rồi, Tiếu Nhiên thở hắt ra.
Cái trừng phạt quỷ quái gì đây, thật khiến người ta xấu hổ mà!
Cậu sầu muộn dựa vào bồn rửa tay, bình ổn khoảng hai phút, chờ khi sức lực khôi phục khá khẩm hơn, mới từ từ đỡ đầu, chuẩn bị đứng dậy.
Ngẩng đầu lên lại ngây ngẩn cả người.
Phía trên bồn rửa tay là một tấm gương siêu to, thông qua gương, Tiếu Nhiên tinh tường thấy rõ bộ dáng hiện tại của mình.
...Rốt cuộc cũng hiểu vì sao Triệu Văn Đông lại cảm thấy mình bị bỏ thuốc ấy ấy.
Tiếu Nhiên sống không còn gì luyến tiếc, nhìn chằm chằm mông mình, bỗng nhiên trong đầu nhảy ra vài chữ: Trông mình thật lẳng lơ.
......
Triệu Văn Đông ra ngoài, nhưng lại không đi xa, mà đứng giữ cửa giúp cậu.
Hắn sờ túi tìm điếu thuốc, sau đó châm lửa.
Hơi nghiêng người dựa vào tường, một chân hơi khuỵu xuống, mũi chân chạm đất, phả ra làn khói màu xanh nhạt.
Theo lý thuyết đột nhiên Thẩm Thành Hãn đối xử với Tiếu Nhiên như vậy, hắn hoàn toàn có thể lợi dụng việc này, dựa theo suy nghĩ trước đó, thọc chuyện này ra cho mọi người đều biết, sau đó liên hợp với Tiếu gia chơi chết thằng cháu trai kia.
Nhưng nếu làm vậy, chắc chắn Tiếu Nhiên sẽ bị tổn thương.
Triệu Văn Đông rít điếu thuốc, không hiểu bản thân mình bị làm sao nữa.
Hắn tin chắc dù có chuyện gì xảy ra, chỉ cần hắn dỗ Tiếu Nhiên hai câu, nhất định chuyện này có thể êm đẹp trôi qua.
Nhưng mẹ nó bây giờ trong đầu hắn đều là dáng vẻ vừa rồi của Tiếu Nhiên.
Đôi mắt ướt át mở to, cắn môi cầu xin hắn đừng nói ra ngoài.
Triệu Văn Đông ngậm điếu thuốc, nhẹ giọng bật cười.
Vật nhỏ này, đúng là ngày càng biết câu dẫn mà.
Chỉ như vậy, đã câu lấy trái tim hắn khiến nó không được yên.
......
Tiếu Nhiên không nghĩ rằng Triệu Văn Đông vẫn còn đứng ngoài cửa, có hơi ngạc nhiên.
Triệu Văn Đông nhàn nhạt nói: "Giữ cửa giúp em."
Hiện tại Tiếu Nhiên đã khôi phục tinh thần, "Cảm ơn."
Thật sự nguyên chủ không kết nhầm bạn, Triệu Văn Đông cũng thật có lòng, mới vừa rồi giúp cậu kéo khóa, bây giờ lại còn giữ cửa giúp cậu.
Đúng là anh em cột chèo mà.
Tuy rằng là người tốt, nhưng thói quen thích đối nghịch với nam chủ lại không tốt chút nào.
Tiếu Nhiên cảm thấy mình vẫn nên nhắc nhở người anh em thiện lành này một chút, vì thế uyển chuyển nói, "Anh Văn Đông, anh đừng đối nghịch với Thẩm Thành Hãn nữa, không tốt cho anh đâu."
Triệu Văn Đông nhìn cậu, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, đồng thời lại có hơi phức tạp.
Tiếu Nhiên đối với mình đúng là không có gì để chê, thiếu chút nữa đã bị ấy ấy rồi, lại còn một lòng nghĩ cho mình.
Vì vậy, một chút do dự dưới đáy lòng cũng tan thành mây khói.
Thôi, lần này cứ nghe theo em ấy vậy.
Nhưng mà chuyện này thông thể cho qua như vậy được, món nợ này vẫn phải tìm cơ hội thanh toán với tên họ Thẩm kia một phen.
Tùy tay ném đầu thuốc lá vào thùng rác, Triệu Văn Đông ưu nhã cong môi: "Được, đều nghe theo em."
Tiếu Nhiên:??? Mẹ nó giọng điệu như dỗ bạn gái này là sao đây??
Triệu Văn Đông đứng thẳng người, bước vài bước tới gần Tiếu Nhiên, vỗ nhẹ cậu một cách tự nhiên: "Đi, đi mua thuốc thôi."
Chờ đã, rốt cuộc nhóc yêu tinh này có mặc quần trong hay không vậy??
Không đúng, hồi nãy hắn rõ ràng nhìn thấy mà.
Chẳng lẽ không những mặc ren đen, mà còn là...
Fuck!
Tiếu Nhiên: Hừ! Dám vỗ (‿|‿) của ba ba đúng không!
"Tôi không có bệnh, mua thuốc gì chớ!" Tiếu Nhiên nhanh chóng đẩy hắn một phen, thuận tiện vỗ mông Triệu Văn Đông một cái xem như trả thủ, còn hung hăng trả lại hai lần.
Hai người vỗ vỗ sờ sờ trở về đại sảnh.
Tại một chỗ khác của buổi tiệc Thẩm Thành Hãn mới vừa trò chuyện với chủ tịch Hoa Chính xong, giờ phút này mang một khuôn mặt đóng băng ngồi trên sô pha.
Hắn nhíu mày cúi đầu, lặng lẽ ngửi thử.
Luôn cảm thấy trên người có một mùi hương ngọt ngào không rõ.
Thẩm Thành Hãn rất ghét đồ ngọt, nhưng vị ngọt này rất nhạt, không ngấy cũng không nồng, không quá phản cảm.
Lúc ngước lên, ánh mắt lơ đãng lướt qua đám người, rơi vào chỗ hai người nào đó đang vỗ mông nhau, mắt đi mày lại (?).
Hắn hừ lạnh một tiếng.
Ha hả, sáng ba chiều bốn.
Cho đến nay tính cách thiết lập của Triệu Văn Đông vẫn luôn là quý công tử ưu nhã, kết quả vừa nãy nhất thời không nhịn được, thiếu chút nữa tính cách thiết lập đã... Sụp đổ rồi.
Hắn cố nhịn xúc động muốn tung một quyền đánh bể đầu chó Thẩm Thành Hãn, sải chân bước tới.
Lúc đến gần, đôi mắt như sắp phun lửa.
Máu nóng trong lòng Triệu Văn Đông đang trào dâng, trong đầu đã nhanh chóng suy diễn ra toàn bộ tình tiết câu chuyện—
Thẩm Thành Hãn nhất thời thấy sắc nảy lòng tham, hoặc là đã lên kế hoạch từ lâu, dù sao cũng là có ý đồ gây rối.
Hốc mắt Triệu Văn Đông đỏ bừng, giận đến phát run.
Thằng chó họ Thẩm này!
Đúng là không bằng cầm thú!
Hắn thật sự không dám tưởng tượng, nếu như hắn tới trễ một chút thì sẽ xảy ra thảm kịch nhân gian gì đây.
Sắc mặt Thẩm Thành Hãn cũng chẳng tốt đẹp gì.
Người trong lòng mềm mại tỏa hương, cơ thể như không xương, ngay cả hơi thở phả ra cũng triền miên lưu luyến, mang theo ngọt ngào như có như không.
Ước chừng là vì thẹn thùng, nên vành tai và chóp mũi đều ửng đỏ, thật giống một con vật nhỏ đáng thương.
Ánh mắt lại quyến rũ đến kỳ lạ.
Thẩm Thành Hãn hít sâu một hơi, nhìn Triệu Văn Đông đang xông tới như mang theo hiệu ứng tia chớp, không định nhiều lời với tên ngốc này.
Hắn cúi đầu nhìn Tiếu Nhiên, áp suất thấp đến nỗi khiến người ta run sợ: "Chịu lăn chưa?"
Tiếu Nhiên:...Thật ra tui cũng muốn lăn lắm, nhưng mẹ nó tui lăn không được! Anh mau dời cái tay của anh ra khỏi người tui đi, xin anh!
Trong đầu có rất nhiều suy nghĩ, nhưng chỉ là không có sức lực để nói, lời đến bên miệng lại biến thành một tiếng ái muội: "Hưm ~ ưm..."
Khiến Triệu ngu ngốc nghiến răng nghiến lợi lớn tiếng nói: "Mẹ nó mày còn bỏ thuốc Tiểu Nhiên nữa à?!!"
Tiếu Nhiên: "????"
Ngạo Thiên không phải! Ngạo Thiên không có!
Chời ơi anh dùng đầu ngón chân ngẫm lại được không, anh ta bỏ thuốc tui làm chi, tui cũng không phải là phụ nữ.
Tiếu Nhiên vội vã muốn giải thích, sau đó mở miệng thở dốc, phát ra một tiếng: "Hơ..."
OK, hiện tại chứng cứ càng đầy đủ hơn.
Thẩm Thành Hãn: Bỏ thuốc? Người này tự cọ vào người hắn, còn ăn vạ hắn?
Hắn giận quá thành cười, lạnh lùng ném xuống một câu: "Hai người liên hợp lại ăn vạ à?"
Nói xong, lập tức xoay người bỏ đi không chút do dự, cũng mặc kệ Tiếu Nhiên đang treo trên người hắn.
Đột nhiên không được chống đỡ, thân thể Tiếu Nhiên không chịu khống chế mà trượt xuống, cũng may có hiệp sĩ tiếp mâm Triệu Văn Đông bước đến kịp thời, lúc này mới thoát được một kiếp đập đầu xuống đất.
Triệu Văn Đông ôm Tiếu Nhiên, rất chân tình hỏi: "Tiểu Nhiên, em sao rồi?"
Tiếu Nhiên:...Tôi vẫn ổn, chỉ là hơi lạnh mà thôi.
Ước chừng Triệu Văn Đông cũng nghĩ đến chuyện này, hắn im lặng trong giây lát.
Sau đó rút một tay ra, vô cùng săn sóc, muốn giúp Tiếu Nhiên sửa sang lại một chút.
Hắn sợ mạo phạm đến người trong lòng, lúc sửa sang cũng tận lực tránh đi, nhưng có tránh thì cũng không tránh khỏi, Triệu Văn Đông theo bản năng cúi đầu nhìn, đột nhiên hít nhẹ một hơi.
Hầu kết lên xuống, ánh mắt tối tăm.
Nhưng chỉ trong giây lát lại thầm tát mình hai bạt tay.
Đúng là cầm thú mà!
Không bằng heo chó!
Bây giờ là lúc nghĩ đến chuyện đó sao!
Triệu Văn Đông hơi hoảng loạn kéo khóa lên, dẫn Tiếu Nhiên chậm rãi bước ra khỏi nhà vệ sinh, sau đó mạnh miệng nói: "Tiểu Nhiên, em yên tâm, anh dẫn em ra ngoài mua thuốc ngay đây!"
"Hôm nay họ Thẩm làm chuyện này, Triệu Văn Đông anh không để yên cho hắn đâu!"
Tiếu Nhiên: Đừng đừng đừng, biết anh có lòng rồi, nhưng anh cứ như vậy là sẽ bị ngược tơi bời nha! Vầng sáng của nam chủ đó, biết chưa.
"Hiện tại hắn đúng là như mặt trời ban trưa, nhưng Triệu gia và Tiếu gia cũng không phải ăn chay, hai nhà chúng ta liên thủ, anh không tin không chơi chết hắn!"
Tiếu Nhiên: Chúng ta??? Ai chịu chúng ta với anh! Xin hãy im đi người anh em!
Cuối cùng, Triệu Văn Đông nheo mắt, gằn từng chữ một mà tổng kết: "Nếu Thẩm Thành Hãn dám chạm vào em, vậy thì phải thừa nhận lửa giận của anh!"
Tiếu Nhiên: Ông trời của tui ơi, lời thoại trẻ trâu đáng thẹn này... Không phải là cầm nhầm kịch bản của nam chủ Mary Sue rồi đó chớ??
Chỉ cần không tiếp xúc thân thể với nam chủ, trạng thái trừng phạt cấp A sẽ dần giải trừ sau mười giây.
Lúc Triệu Văn Đông lải nhải một mình, sức lực của Tiếu Nhiên cũng bắt đầu khôi phục được chút ít.
Cậu hô hấp dồn dập: "Lão, lão Triệu à."
Bước chân Triệu Văn Đông khựng lại: "Trước kia em đều gọi là anh Văn Đông mà."
Tiếu Nhiên:......
Tuy rằng cảm thấy hơi kỳ, nhưng nếu đã là thói quen của nguyên chủ, thì vẫn phải tôn trọng đúng chứ?
Giọng cậu run rẩy: "...Anh, anh Văn Đông."
Không màng ánh mắt Triệu Văn Đông lại trở nên kỳ quái, Tiếu Nhiên nhanh chóng nói, "Anh, anh đỡ tôi... Đến bên cạnh một chút là được, để tôi, tôi tự bình ổn lại."
Triệu Văn Đông lại không đồng ý: "Ngoan, bây giờ anh đỡ em ra ngoài mua thuốc."
Nói xong bèn đi mở cửa.
Tiếu Nhiên tuyệt đối không thể đi ra ngoài với bộ dạng thế này!
Cậu không cần mặt mũi sao?
May mà đã khôi phục được chút ít sức lực, cậu cố giãy giụa đẩy Triệu Văn Đông ra, lảo đảo vài bước, vừa vặn dựa vào thành bồn rửa tay.
Vì để đỡ tốn sức, Tiếu Nhiên xoay người yểu xìu dựa vào bồn rửa tay: "Không, không cần, thật, thật sự không có sao hết... Anh, anh hiểu, hiểu lầm rồi... Với lại, anh, anh ta bỏ thuốc tôi làm gì... Hai bọn tôi đều là đàn ông. Không phải, tôi, tôi nói này, sao anh, anh lại nghĩ lệch hướng vậy chứ..."
Tiếu Nhiên lải nhải một hồi, nhưng ngoại trừ hai câu trước, thì những câu sau đó Triệu Văn Đông hoàn toàn không nghe rõ.
Bởi vì, Tiếu Nhiên như vậy thật mẹ nó quá yêu tinh rồi!
Đôi mắt Triệu Văn Đông cứ nhìn chằm chằm Tiếu Nhiên, không lọt tai câu nào cả.
Không thấy Triệu Văn Đông đáp lời, Tiếu Nhiên cũng lười nói nữa, trực tiếp đuổi người: "Anh Văn Đông, anh, anh ra ngoài chờ tôi đi..."
Qua một lúc, chịu đựng cảm giác xấu hổ mà thúc giục: "Ưm, mau, mau ra ngoài đi!"
Triệu Văn Đông nhìn cậu một lúc, mở cửa bước ra ngoài.
Thật ra hắn cũng không muốn đi nhanh như vậy, nhưng xem tình huống trước mắt, nếu nán lại thêm một giây nói không chừng sẽ có chuyện xảy ra, trước mắt hắn vẫn chưa quyết định là có nên ở bên Tiếu Nhiên hay không, vì thế không thể xúc động.
"Khoan đã!" Tiếu Nhiên bỗng nhớ tới một chuyện, nhanh chóng dặn dò, "Đừng, đừng nói ra ngoài nha!"
Triệu Văn Đông khựng lại, sau đó ừm một tiếng mơ hồ không rõ, bước chân càng nhanh hơn.
Lộ ra sự vội vã.
......
Triệu Văn Đông đi rồi, Tiếu Nhiên thở hắt ra.
Cái trừng phạt quỷ quái gì đây, thật khiến người ta xấu hổ mà!
Cậu sầu muộn dựa vào bồn rửa tay, bình ổn khoảng hai phút, chờ khi sức lực khôi phục khá khẩm hơn, mới từ từ đỡ đầu, chuẩn bị đứng dậy.
Ngẩng đầu lên lại ngây ngẩn cả người.
Phía trên bồn rửa tay là một tấm gương siêu to, thông qua gương, Tiếu Nhiên tinh tường thấy rõ bộ dáng hiện tại của mình.
...Rốt cuộc cũng hiểu vì sao Triệu Văn Đông lại cảm thấy mình bị bỏ thuốc ấy ấy.
Tiếu Nhiên sống không còn gì luyến tiếc, nhìn chằm chằm mông mình, bỗng nhiên trong đầu nhảy ra vài chữ: Trông mình thật lẳng lơ.
......
Triệu Văn Đông ra ngoài, nhưng lại không đi xa, mà đứng giữ cửa giúp cậu.
Hắn sờ túi tìm điếu thuốc, sau đó châm lửa.
Hơi nghiêng người dựa vào tường, một chân hơi khuỵu xuống, mũi chân chạm đất, phả ra làn khói màu xanh nhạt.
Theo lý thuyết đột nhiên Thẩm Thành Hãn đối xử với Tiếu Nhiên như vậy, hắn hoàn toàn có thể lợi dụng việc này, dựa theo suy nghĩ trước đó, thọc chuyện này ra cho mọi người đều biết, sau đó liên hợp với Tiếu gia chơi chết thằng cháu trai kia.
Nhưng nếu làm vậy, chắc chắn Tiếu Nhiên sẽ bị tổn thương.
Triệu Văn Đông rít điếu thuốc, không hiểu bản thân mình bị làm sao nữa.
Hắn tin chắc dù có chuyện gì xảy ra, chỉ cần hắn dỗ Tiếu Nhiên hai câu, nhất định chuyện này có thể êm đẹp trôi qua.
Nhưng mẹ nó bây giờ trong đầu hắn đều là dáng vẻ vừa rồi của Tiếu Nhiên.
Đôi mắt ướt át mở to, cắn môi cầu xin hắn đừng nói ra ngoài.
Triệu Văn Đông ngậm điếu thuốc, nhẹ giọng bật cười.
Vật nhỏ này, đúng là ngày càng biết câu dẫn mà.
Chỉ như vậy, đã câu lấy trái tim hắn khiến nó không được yên.
......
Tiếu Nhiên không nghĩ rằng Triệu Văn Đông vẫn còn đứng ngoài cửa, có hơi ngạc nhiên.
Triệu Văn Đông nhàn nhạt nói: "Giữ cửa giúp em."
Hiện tại Tiếu Nhiên đã khôi phục tinh thần, "Cảm ơn."
Thật sự nguyên chủ không kết nhầm bạn, Triệu Văn Đông cũng thật có lòng, mới vừa rồi giúp cậu kéo khóa, bây giờ lại còn giữ cửa giúp cậu.
Đúng là anh em cột chèo mà.
Tuy rằng là người tốt, nhưng thói quen thích đối nghịch với nam chủ lại không tốt chút nào.
Tiếu Nhiên cảm thấy mình vẫn nên nhắc nhở người anh em thiện lành này một chút, vì thế uyển chuyển nói, "Anh Văn Đông, anh đừng đối nghịch với Thẩm Thành Hãn nữa, không tốt cho anh đâu."
Triệu Văn Đông nhìn cậu, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, đồng thời lại có hơi phức tạp.
Tiếu Nhiên đối với mình đúng là không có gì để chê, thiếu chút nữa đã bị ấy ấy rồi, lại còn một lòng nghĩ cho mình.
Vì vậy, một chút do dự dưới đáy lòng cũng tan thành mây khói.
Thôi, lần này cứ nghe theo em ấy vậy.
Nhưng mà chuyện này thông thể cho qua như vậy được, món nợ này vẫn phải tìm cơ hội thanh toán với tên họ Thẩm kia một phen.
Tùy tay ném đầu thuốc lá vào thùng rác, Triệu Văn Đông ưu nhã cong môi: "Được, đều nghe theo em."
Tiếu Nhiên:??? Mẹ nó giọng điệu như dỗ bạn gái này là sao đây??
Triệu Văn Đông đứng thẳng người, bước vài bước tới gần Tiếu Nhiên, vỗ nhẹ cậu một cách tự nhiên: "Đi, đi mua thuốc thôi."
Chờ đã, rốt cuộc nhóc yêu tinh này có mặc quần trong hay không vậy??
Không đúng, hồi nãy hắn rõ ràng nhìn thấy mà.
Chẳng lẽ không những mặc ren đen, mà còn là...
Fuck!
Tiếu Nhiên: Hừ! Dám vỗ (‿|‿) của ba ba đúng không!
"Tôi không có bệnh, mua thuốc gì chớ!" Tiếu Nhiên nhanh chóng đẩy hắn một phen, thuận tiện vỗ mông Triệu Văn Đông một cái xem như trả thủ, còn hung hăng trả lại hai lần.
Hai người vỗ vỗ sờ sờ trở về đại sảnh.
Tại một chỗ khác của buổi tiệc Thẩm Thành Hãn mới vừa trò chuyện với chủ tịch Hoa Chính xong, giờ phút này mang một khuôn mặt đóng băng ngồi trên sô pha.
Hắn nhíu mày cúi đầu, lặng lẽ ngửi thử.
Luôn cảm thấy trên người có một mùi hương ngọt ngào không rõ.
Thẩm Thành Hãn rất ghét đồ ngọt, nhưng vị ngọt này rất nhạt, không ngấy cũng không nồng, không quá phản cảm.
Lúc ngước lên, ánh mắt lơ đãng lướt qua đám người, rơi vào chỗ hai người nào đó đang vỗ mông nhau, mắt đi mày lại (?).
Hắn hừ lạnh một tiếng.
Ha hả, sáng ba chiều bốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.