Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm
Chương 102
Tố Tây
14/07/2024
Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương 102:
__________
Hai người đi qua con hẻm nhỏ, đến con đường hẻo lánh, trước mặt là tòa nhà lâu năm cùng chiếc bảng cũ kỹ với dòng chữ màu trắng “Lão Cố - buôn bán kim khí”, sáu chữ sắp mờ nhìn cũng không rõ.
Trải qua năm tháng đằng đẵng, nắng gió cùng cái lạnh của mùa đông nhưng những công trình kiến trúc lâu năm vẫn nằm yên trong khu vực này. Rõ ràng các nhà phát triển muốn cũng không mua được mấy miếng đất trong đây, lý do rất đơn giản, nếu không có sự đồng ý của người đứng sau thì chính quyền sẽ không thông qua.
Bước qua cánh cổng sắt đổ nát cùng hàng rào rỉ sét, đi ngang qua hành lang cũ, người gác hành lang là người đàn ông trung niên gầy gò với khuôn mặt thoạt nhìn như bị dao cắt.
Người nọ ngồi uống rượu ở lối đi, xa xa có thể nghe thấy tiếng chai rượu va xuống mặt đất, khoác chiếc áo gió quân đội nặng nề, người nọ mập mạp, không hề hợp với khuôn mặt của bản thân.
Nhưng chỉ có người biết rõ mới biết Ngô lão tứ là người gác cổng giỏi nhất.
Số vết sẹo trên cơ thể người đàn ông này gần bằng số mạng người ông giết, thời trẻ được Cố Đàm (ba Cố Thanh Hà) cưu mang, những người trà trộn trong thành phố này cũng biết ông đóng quân ở đây.
Tài thiện xạ thuộc hàng đỉnh cao, hầu như chưa bao giờ bắn trượt, mà danh tính thật cũng chỉ có Cố Đàm rõ.
Ban ngày bắt mấy con tôm con cá để đổi cơm, lôi thôi, luộm thuộm. Ngày xưa đẹp trai, tuấn tú, đi quán bar là biết bao nhiêu người theo, giờ mẹ ông nhìn còn phải né.
Ông vẫn mãi ngồi xổm ở đó, nếu không được Cố Đàm đồng ý thì không ai được vào. Bằng không thì cũng không ai nhận ra tác dụng cò kép của khẩu Beretta được giấu trong áo.
“Ngô lão tứ, uống rượu nữa rồi.” Giọng Cố Đàm truyền đến tai Ngô lão tứ, người đang lén uống rượu.
Đối phương vội cất ⅓ số rượu còn thừa vào, nghiêm túc đứng dậy: “Đại ca tới rồi, thề luôn, em không uống một giọt nào.”
Theo sau Cố Đàm là đại tiểu thư lâu rồi không gặp.
Cố Thanh Hà.
“Ôi, tiểu thư cũng đến.” Ngô lão tứ thấy Cố Thanh Hà thì bối rối nhảy dựng, ông cũng xem như một nửa sư phụ của Cố Thanh Hà, dù sao ông cũng dạy cô bắn súng.
“Chú Ngô.” Cố Thanh Hà lễ phép chào, khoảng cách đủ gần để ngửi được mùi rượu nồng nặc, thế còn bảo mình không uống, đúng thật là chú Ngô chưa bao giờ thay đổi.
Ngô lão tứ vội mở cửa sau, đón bọn họ vào.
Mà nửa chai rượu ông giấu cũng bị ông chủ lôi ra.
“Mai sau tôi thấy anh uống rượu nữa thì biết tay.” Cố Đàm ước lượng nửa chai rượu trong tay rồi ném lại cho Ngô lão tứ - xem rượu như mạng.
“Anh nói phải, tôi uống hết cái này ngay.” Ngô lão tứ vừa dứt câu thì hốc hết ⅓ chai rượu, người bình thường uống nhiêu đó chắc cũng bất tỉnh từ lâu. Nhưng Ngô lão tứ vốn trải qua huấn luyện, uống xong vẫn có thể tỉnh táo dẫn đường cho họ.
Dưới sự hướng dẫn của Ngô lão tứ, Cố Thanh Hà cùng Cố Đàm vào lối ngầm tựa như mê cung.
Tên gọi nơi đây là Mỹ Kỳ, đã có từ lâu, nhưng thực ra nó là sòng bạc ngầm, gắn bó sâu sắc với nền kinh tế rắc rối.
Không mở vào ban ngày, 12 giờ đêm mới là thời khắc bắt đầu.
Cố Đàm bảo chỗ này là “show diễn lúc nửa đêm”, vốn dĩ ông nghĩ sau khi yêu mẹ Cố Thanh Hà sẽ từ từ không tham gia vào chuyện kinh doanh của gia đình, toàn tâm toàn ý bắt đầu công việc kinh doanh nhỏ của mình, chẳng hạn như cửa hàng bán đồ kim khí nhỏ bên ngoài.
Nhưng hình như ông không hợp với mấy chuyện nghiêm túc, mẹ ông luôn bảo cái này như này, cái kia như kia, ông cũng không làm gì được.
Thế nên thừa dịp Cố Thanh Hà tốt nghiệp trung học, ông cải tạo chỗ đất này thành sòng bạc ngầm.
Tất nhiên là ông tiền trảm hậu tấu, làm xong mới báo cho mẹ Thanh Hà.
Mặc dù không tránh được việc bị mắng.
Nhưng ông lại khá có hứng thú với công việc kinh doanh “nghiêm túc“.
Ví dụ:
Cố Thanh Hà nhìn lên, trên đó là nhiều giấy phép cùng các loại chứng nhận được dán ở cửa.
“Cố Cùng Quý.”
Cố Thanh Hà nhẹ nhàng đọc tên chủ doanh nghiệp, sao cô không nhớ nhà mình có người tên tử tế như vậy?
Cô nhìn cha cô.
Cố Đàm cười: “Là ba, ba muốn dĩ hòa vi quý, triết lý kinh doanh của ba, cho cái tên ý nghĩ không được sao?”
Cố Thanh Hà không muốn cha cô lý luận vớ vẩn, bởi cô biết sòng bạc sẽ có mạng người, ai không nghe lời, không theo quy tắc là toi, mà người đặt ra quy tắc là cha cô.
Tiếu diện hổ.
Cô Thanh Hà im lặng theo cha, quan sát sòng bài yên tĩnh, sạch sẽ. Vẫn là ban ngày nên chưa mở cửa, sẽ có đội vệ sinh chuyên dọn dẹp đống nôn mửa, dơ bẩn trong đây.
Dọn sạch đống dơ bẩn.
Ban đêm sẽ phụ trách vận hành sòng bạc, rửa sạch món lòng.
Cố Thanh Hà nhìn chiếc hộp cổ được mở ra trước mặt, bên trong có khẩu súng lục cùng hai băng đạn cỡ lớn.
“Súng lục tự động Nighthawk M1911, coi như quà sinh nhật 26 tuổi của con. Tất nhiên phải được bà nội cho con mới được dùng súng, cho nên bây giờ ba sẽ giữ.”
Cố Thanh Hà nghe ba nói, nheo mắt cầm khẩu súng, kiểm tra nòng súng, nạp đạn rồi lại xem thử đạn trong đó.
“Con đến luyện bắn súng thôi, ba đưa con đi cả vòng làm gì?” Cố Thanh Hà vừa nói vừa cầm súng ngắm vào hồng tâm cách đó 10m.
Cố baba thấy kỹ thuật của con gái mình lại hâm mộ từ tận đáy lòng, không hổ là học trò Ngô lão tứ.
“Chỗ này sẽ bàn giao cho con.”
Cố Thanh Hà nghe, không có cảm xúc.
Nạp thêm viên đạn.
“Khả năng lãnh đạo và phán đoán của con tốt hơn Lộng Khê nhiều, ba nghĩ giao việc nhà cho con sẽ càng vững chắc hơn.”
“Nếu con từ chối thì sao?” Cố Thanh Hà cũng bắn trúng hồng tâm.
Cố Đàm lắc đầu: “Con không từ chối được, con rõ nhất việc bản thân con không giữ được địa bàn còn gì? Mặc dù mẹ con nói con có thể làm bác sĩ nhưng bà không hiểu tình hình, con thích hợp với việc này hơn.”
“Việc “nghiêm túc” sao?” Cố Thanh Hà nhướng mày.
“Không có máu thì là việc nghiêm túc.” Bố Cố mỉm cười đặt súng xuống, ông nhìn Cố Thanh Hà, ông có thể cảm nhận được Cố Thanh Hà ngập tràn tâm sự.
Cố Thanh Hà nhếch mép, đương nhiên cô biết thoát không khỏi chuyện này. Một trong những điều kiện để bà nội đồng ý cho cha mẹ bên nhau là khi trưởng thành cô phải tiếp nhận công việc của gia đình. Xem là gì đây?
Vì tình yêu bản thân mà có thể giao số phận con gái ra như con bài mặc cả? Dù cho người kia là bà cô đi chăng nữa sao? Việc cô phản nghịch đi làm nghề cứu người chắc chắn không phải kế lâu dài.
“Mỗi ngày con đều cứu người, cứu rất nhiều người.” Cố Thanh Hà đặt súng lên bàn, “Con chọn cái nghề vất vả như vậy không vì gì cả, chỉ mong Ngôn Trăn có thể thấy con tốt hơn.”
Cố Đàm thấy con gái đã mềm lòng rồi, ông cũng không biết là vui mừng hay vẫn là bất đắc dĩ.
“Ba sẽ không bao giờ ép con làm điều con không thích. Nếu con muốn làm thì cứ làm, không sao cả. Tất nhiên con phải vượt qua bà nội mới có thể, bà nội con gặp Ngôn Trăn chưa?”
Có thể đã sớm gặp qua, tất nhiên bà cũng sẽ giả vờ không biết, bà nội cô luôn như thế.
Cố Thanh Hà cúi đầu, cô vẫn chưa nói Ngôn Trăn biết chuyện nhà, cũng không biết phải kéo dài tới khi nào.
“Nếu mẹ con bị uy hiếp thì ba sẽ làm gì?” Cố Thanh Hà đột nhiên bỏ một câu, nhìn về cha cô.
Cố Đàm khẽ cau mày, dùng ánh mắt u ám như Cố Thanh Hà nhìn cô, suy nghĩ một lúc rồi như thật, như đùa.
“Ba sẽ chặt đầu tên đó.”
Cố Thanh Hà nghe, không bất ngờ lắm, “Sau đó thì sao?”
Cố Đàm lắc đầu nhìn cô con gái bảo bối, cười cười: “Con nghĩ ba sẽ như vậy sao? Này quá tàn nhẫn rồi, cùng lắm chỉ khiến những người đó như sa vào bùn lầy thôi, dù sao cũng không còn nữa.”
Cố Thanh Hà nghe, hoàn toàn hiểu được những lời xưa kia cha cô nói là thật.
Cô vẫn lo lắng việc Ngôn Trăn bị theo dõi. Nói thật, cô muốn tìm xem người nào đứng sau, nhưng quá nhiều người ẩn trong tối, đối phương chắc cũng không phải chỉ là nhiếp ảnh bình thường, truy không ra, ngay cả video giám sát trong tiểu khu cũng bị đổi. Có thể thấy những người này rất chuyên nghiệp.
“Con không chỉ học cách bóp còi mà còn phải học cách tàn nhẫn. Sự thiện lương của con chỉ cần với người con yêu chứ không phải người khác. Con mất con bé một lần rồi, đừng để lần thứ hai, nếu con bé bị uy hiếp thì con cũng nên biết mình phải làm gì.”
Biểu tình Cố Thanh Hà cũng tốt hơn, cô nhướng mày, nhìn về phía ba đang nói những lời thấm thía: “Nếu mẹ biết ba dạy con vậy thì chắc chắn sẽ giết ba.”
“Ba tin con có suy nghĩ của mình, sẽ không thấy chết không cứu.”
Cố Đàm buông súng, cởi đôi găng tay đen đi qua chỗ Ngô lão tứ.
“Anh nghĩ sao về con bé?”
Ngô lão tứ châm cho ông điếu thuốc, bật lửa, bản thân cũng làm một cây, nhìn Cố Thanh Hà đang bắn súng từ xa.
“Giống anh, cố chấp, kiêu ngạo, không ai bì nổi.” Ngôn lão tứ nhận xét, “Tất nhiên rồi, tôi ảo giác sao? Tôi thấy Cố Thanh Hà như hoà hoãn chút, không lạnh lùng như trước.”
Cố Đàm buồn cười nhìn Ngô lão tứ: “Cho nên tôi nói, tuổi trẻ tôi không ngốc như con bé, khổ sở vì tình.”
“Ò? Thật? Là ai vì cô gái ấy tạc hẳn một toà kiều?” Ngô lão tứ không cho đại ca mặt mũi, nói rõ chỗ chết.
“Tạc một toà kiều có thể đổi được trái tim Tiểu Tiêu, khá tốt.” Cố Đàm hít hơi thuốc, có trời mới biết ông ở nhà bị cấm hút thuốc.
Ngô lão tứ không hiểu được, người đàn ông từng khiến nhiều người sợ vỡ mật giờ lại trốn ở đây, “Không ai điên hơn anh.”
Cố Đàm nhìn con gái, tài bắn súng đủ giết người chỉ một phát.
“Con bé còn điên hơn tôi nhưng tâm lý vẫn chưa được thả ra thôi. Tôi lui về sau thì con bé sẽ quản chỗ này, không ai thích hợp hơn con bé.”
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương 102:
__________
Hai người đi qua con hẻm nhỏ, đến con đường hẻo lánh, trước mặt là tòa nhà lâu năm cùng chiếc bảng cũ kỹ với dòng chữ màu trắng “Lão Cố - buôn bán kim khí”, sáu chữ sắp mờ nhìn cũng không rõ.
Trải qua năm tháng đằng đẵng, nắng gió cùng cái lạnh của mùa đông nhưng những công trình kiến trúc lâu năm vẫn nằm yên trong khu vực này. Rõ ràng các nhà phát triển muốn cũng không mua được mấy miếng đất trong đây, lý do rất đơn giản, nếu không có sự đồng ý của người đứng sau thì chính quyền sẽ không thông qua.
Bước qua cánh cổng sắt đổ nát cùng hàng rào rỉ sét, đi ngang qua hành lang cũ, người gác hành lang là người đàn ông trung niên gầy gò với khuôn mặt thoạt nhìn như bị dao cắt.
Người nọ ngồi uống rượu ở lối đi, xa xa có thể nghe thấy tiếng chai rượu va xuống mặt đất, khoác chiếc áo gió quân đội nặng nề, người nọ mập mạp, không hề hợp với khuôn mặt của bản thân.
Nhưng chỉ có người biết rõ mới biết Ngô lão tứ là người gác cổng giỏi nhất.
Số vết sẹo trên cơ thể người đàn ông này gần bằng số mạng người ông giết, thời trẻ được Cố Đàm (ba Cố Thanh Hà) cưu mang, những người trà trộn trong thành phố này cũng biết ông đóng quân ở đây.
Tài thiện xạ thuộc hàng đỉnh cao, hầu như chưa bao giờ bắn trượt, mà danh tính thật cũng chỉ có Cố Đàm rõ.
Ban ngày bắt mấy con tôm con cá để đổi cơm, lôi thôi, luộm thuộm. Ngày xưa đẹp trai, tuấn tú, đi quán bar là biết bao nhiêu người theo, giờ mẹ ông nhìn còn phải né.
Ông vẫn mãi ngồi xổm ở đó, nếu không được Cố Đàm đồng ý thì không ai được vào. Bằng không thì cũng không ai nhận ra tác dụng cò kép của khẩu Beretta được giấu trong áo.
“Ngô lão tứ, uống rượu nữa rồi.” Giọng Cố Đàm truyền đến tai Ngô lão tứ, người đang lén uống rượu.
Đối phương vội cất ⅓ số rượu còn thừa vào, nghiêm túc đứng dậy: “Đại ca tới rồi, thề luôn, em không uống một giọt nào.”
Theo sau Cố Đàm là đại tiểu thư lâu rồi không gặp.
Cố Thanh Hà.
“Ôi, tiểu thư cũng đến.” Ngô lão tứ thấy Cố Thanh Hà thì bối rối nhảy dựng, ông cũng xem như một nửa sư phụ của Cố Thanh Hà, dù sao ông cũng dạy cô bắn súng.
“Chú Ngô.” Cố Thanh Hà lễ phép chào, khoảng cách đủ gần để ngửi được mùi rượu nồng nặc, thế còn bảo mình không uống, đúng thật là chú Ngô chưa bao giờ thay đổi.
Ngô lão tứ vội mở cửa sau, đón bọn họ vào.
Mà nửa chai rượu ông giấu cũng bị ông chủ lôi ra.
“Mai sau tôi thấy anh uống rượu nữa thì biết tay.” Cố Đàm ước lượng nửa chai rượu trong tay rồi ném lại cho Ngô lão tứ - xem rượu như mạng.
“Anh nói phải, tôi uống hết cái này ngay.” Ngô lão tứ vừa dứt câu thì hốc hết ⅓ chai rượu, người bình thường uống nhiêu đó chắc cũng bất tỉnh từ lâu. Nhưng Ngô lão tứ vốn trải qua huấn luyện, uống xong vẫn có thể tỉnh táo dẫn đường cho họ.
Dưới sự hướng dẫn của Ngô lão tứ, Cố Thanh Hà cùng Cố Đàm vào lối ngầm tựa như mê cung.
Tên gọi nơi đây là Mỹ Kỳ, đã có từ lâu, nhưng thực ra nó là sòng bạc ngầm, gắn bó sâu sắc với nền kinh tế rắc rối.
Không mở vào ban ngày, 12 giờ đêm mới là thời khắc bắt đầu.
Cố Đàm bảo chỗ này là “show diễn lúc nửa đêm”, vốn dĩ ông nghĩ sau khi yêu mẹ Cố Thanh Hà sẽ từ từ không tham gia vào chuyện kinh doanh của gia đình, toàn tâm toàn ý bắt đầu công việc kinh doanh nhỏ của mình, chẳng hạn như cửa hàng bán đồ kim khí nhỏ bên ngoài.
Nhưng hình như ông không hợp với mấy chuyện nghiêm túc, mẹ ông luôn bảo cái này như này, cái kia như kia, ông cũng không làm gì được.
Thế nên thừa dịp Cố Thanh Hà tốt nghiệp trung học, ông cải tạo chỗ đất này thành sòng bạc ngầm.
Tất nhiên là ông tiền trảm hậu tấu, làm xong mới báo cho mẹ Thanh Hà.
Mặc dù không tránh được việc bị mắng.
Nhưng ông lại khá có hứng thú với công việc kinh doanh “nghiêm túc“.
Ví dụ:
Cố Thanh Hà nhìn lên, trên đó là nhiều giấy phép cùng các loại chứng nhận được dán ở cửa.
“Cố Cùng Quý.”
Cố Thanh Hà nhẹ nhàng đọc tên chủ doanh nghiệp, sao cô không nhớ nhà mình có người tên tử tế như vậy?
Cô nhìn cha cô.
Cố Đàm cười: “Là ba, ba muốn dĩ hòa vi quý, triết lý kinh doanh của ba, cho cái tên ý nghĩ không được sao?”
Cố Thanh Hà không muốn cha cô lý luận vớ vẩn, bởi cô biết sòng bạc sẽ có mạng người, ai không nghe lời, không theo quy tắc là toi, mà người đặt ra quy tắc là cha cô.
Tiếu diện hổ.
Cô Thanh Hà im lặng theo cha, quan sát sòng bài yên tĩnh, sạch sẽ. Vẫn là ban ngày nên chưa mở cửa, sẽ có đội vệ sinh chuyên dọn dẹp đống nôn mửa, dơ bẩn trong đây.
Dọn sạch đống dơ bẩn.
Ban đêm sẽ phụ trách vận hành sòng bạc, rửa sạch món lòng.
Cố Thanh Hà nhìn chiếc hộp cổ được mở ra trước mặt, bên trong có khẩu súng lục cùng hai băng đạn cỡ lớn.
“Súng lục tự động Nighthawk M1911, coi như quà sinh nhật 26 tuổi của con. Tất nhiên phải được bà nội cho con mới được dùng súng, cho nên bây giờ ba sẽ giữ.”
Cố Thanh Hà nghe ba nói, nheo mắt cầm khẩu súng, kiểm tra nòng súng, nạp đạn rồi lại xem thử đạn trong đó.
“Con đến luyện bắn súng thôi, ba đưa con đi cả vòng làm gì?” Cố Thanh Hà vừa nói vừa cầm súng ngắm vào hồng tâm cách đó 10m.
Cố baba thấy kỹ thuật của con gái mình lại hâm mộ từ tận đáy lòng, không hổ là học trò Ngô lão tứ.
“Chỗ này sẽ bàn giao cho con.”
Cố Thanh Hà nghe, không có cảm xúc.
Nạp thêm viên đạn.
“Khả năng lãnh đạo và phán đoán của con tốt hơn Lộng Khê nhiều, ba nghĩ giao việc nhà cho con sẽ càng vững chắc hơn.”
“Nếu con từ chối thì sao?” Cố Thanh Hà cũng bắn trúng hồng tâm.
Cố Đàm lắc đầu: “Con không từ chối được, con rõ nhất việc bản thân con không giữ được địa bàn còn gì? Mặc dù mẹ con nói con có thể làm bác sĩ nhưng bà không hiểu tình hình, con thích hợp với việc này hơn.”
“Việc “nghiêm túc” sao?” Cố Thanh Hà nhướng mày.
“Không có máu thì là việc nghiêm túc.” Bố Cố mỉm cười đặt súng xuống, ông nhìn Cố Thanh Hà, ông có thể cảm nhận được Cố Thanh Hà ngập tràn tâm sự.
Cố Thanh Hà nhếch mép, đương nhiên cô biết thoát không khỏi chuyện này. Một trong những điều kiện để bà nội đồng ý cho cha mẹ bên nhau là khi trưởng thành cô phải tiếp nhận công việc của gia đình. Xem là gì đây?
Vì tình yêu bản thân mà có thể giao số phận con gái ra như con bài mặc cả? Dù cho người kia là bà cô đi chăng nữa sao? Việc cô phản nghịch đi làm nghề cứu người chắc chắn không phải kế lâu dài.
“Mỗi ngày con đều cứu người, cứu rất nhiều người.” Cố Thanh Hà đặt súng lên bàn, “Con chọn cái nghề vất vả như vậy không vì gì cả, chỉ mong Ngôn Trăn có thể thấy con tốt hơn.”
Cố Đàm thấy con gái đã mềm lòng rồi, ông cũng không biết là vui mừng hay vẫn là bất đắc dĩ.
“Ba sẽ không bao giờ ép con làm điều con không thích. Nếu con muốn làm thì cứ làm, không sao cả. Tất nhiên con phải vượt qua bà nội mới có thể, bà nội con gặp Ngôn Trăn chưa?”
Có thể đã sớm gặp qua, tất nhiên bà cũng sẽ giả vờ không biết, bà nội cô luôn như thế.
Cố Thanh Hà cúi đầu, cô vẫn chưa nói Ngôn Trăn biết chuyện nhà, cũng không biết phải kéo dài tới khi nào.
“Nếu mẹ con bị uy hiếp thì ba sẽ làm gì?” Cố Thanh Hà đột nhiên bỏ một câu, nhìn về cha cô.
Cố Đàm khẽ cau mày, dùng ánh mắt u ám như Cố Thanh Hà nhìn cô, suy nghĩ một lúc rồi như thật, như đùa.
“Ba sẽ chặt đầu tên đó.”
Cố Thanh Hà nghe, không bất ngờ lắm, “Sau đó thì sao?”
Cố Đàm lắc đầu nhìn cô con gái bảo bối, cười cười: “Con nghĩ ba sẽ như vậy sao? Này quá tàn nhẫn rồi, cùng lắm chỉ khiến những người đó như sa vào bùn lầy thôi, dù sao cũng không còn nữa.”
Cố Thanh Hà nghe, hoàn toàn hiểu được những lời xưa kia cha cô nói là thật.
Cô vẫn lo lắng việc Ngôn Trăn bị theo dõi. Nói thật, cô muốn tìm xem người nào đứng sau, nhưng quá nhiều người ẩn trong tối, đối phương chắc cũng không phải chỉ là nhiếp ảnh bình thường, truy không ra, ngay cả video giám sát trong tiểu khu cũng bị đổi. Có thể thấy những người này rất chuyên nghiệp.
“Con không chỉ học cách bóp còi mà còn phải học cách tàn nhẫn. Sự thiện lương của con chỉ cần với người con yêu chứ không phải người khác. Con mất con bé một lần rồi, đừng để lần thứ hai, nếu con bé bị uy hiếp thì con cũng nên biết mình phải làm gì.”
Biểu tình Cố Thanh Hà cũng tốt hơn, cô nhướng mày, nhìn về phía ba đang nói những lời thấm thía: “Nếu mẹ biết ba dạy con vậy thì chắc chắn sẽ giết ba.”
“Ba tin con có suy nghĩ của mình, sẽ không thấy chết không cứu.”
Cố Đàm buông súng, cởi đôi găng tay đen đi qua chỗ Ngô lão tứ.
“Anh nghĩ sao về con bé?”
Ngô lão tứ châm cho ông điếu thuốc, bật lửa, bản thân cũng làm một cây, nhìn Cố Thanh Hà đang bắn súng từ xa.
“Giống anh, cố chấp, kiêu ngạo, không ai bì nổi.” Ngôn lão tứ nhận xét, “Tất nhiên rồi, tôi ảo giác sao? Tôi thấy Cố Thanh Hà như hoà hoãn chút, không lạnh lùng như trước.”
Cố Đàm buồn cười nhìn Ngô lão tứ: “Cho nên tôi nói, tuổi trẻ tôi không ngốc như con bé, khổ sở vì tình.”
“Ò? Thật? Là ai vì cô gái ấy tạc hẳn một toà kiều?” Ngô lão tứ không cho đại ca mặt mũi, nói rõ chỗ chết.
“Tạc một toà kiều có thể đổi được trái tim Tiểu Tiêu, khá tốt.” Cố Đàm hít hơi thuốc, có trời mới biết ông ở nhà bị cấm hút thuốc.
Ngô lão tứ không hiểu được, người đàn ông từng khiến nhiều người sợ vỡ mật giờ lại trốn ở đây, “Không ai điên hơn anh.”
Cố Đàm nhìn con gái, tài bắn súng đủ giết người chỉ một phát.
“Con bé còn điên hơn tôi nhưng tâm lý vẫn chưa được thả ra thôi. Tôi lui về sau thì con bé sẽ quản chỗ này, không ai thích hợp hơn con bé.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.