Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm
Chương 107
Tố Tây
14/07/2024
Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương 107:
__________
Không biết phải mất bao lâu trước khi âm thanh dừng lại bên tai.
Ngay sau đó, nàng nghe tiếng giày da bước trên sàn, gần, ngày càng gần, không phải là Hà Mẫn Tịnh mà là người khác.
“Xem xem nào, cô làm gì với em bé tội nghiệp của tôi vậy?”
Khuôn mặt Ngôn Trăn bị vuốt ve, nàng mở mắt, đập vào là gương mặt của Lương Hạo Quần, nàng sợ hãi vuốt ve, tránh đi sự va chạm.
Lương Hạo Quần khẽ cười một tiếng, nhìn thân hình trần trụi của cô gái trước mặt, thực sự khiến hắn hưng phấn.
Ngôn Trăn lợi dụng lúc đối phương xoay người nói chuyện, run rẩy mặc lại quần áo vào người, cố gắng che đậy lại sự xấu hổ bị sỉ nhục của mình.
“Cô không chạm vào nàng đúng không?” Lương Hạo Quần vẫn mặc vest, mang giày da, hắn tháo chiếc đồng hồ trên tay, mùi rượu cùng son phấn còn lưu rõ trên người. Mọi thứ điều chứng minh hắn vừa ra khỏi hội trường không lâu.
Hạ Mẫn Tịnh nhướng mày: “Em vừa kiểm tra thân thể nàng cho anh, em không dám đụng vào đồ chơi của anh, anh yêu.”
“Kết quả kiểm tra đâu?” Lương Hạo Quần vội vàng hỏi, cởi cà vạt trên cổ ra.
Hà Mẫn Tịnh lo lắng nuốt nước bọt, cô ta cố gắng nói với Lương Hạo Quần là Ngôn Trăn chưa từng có bạn trai.
“Nàng khác với tôi nghĩ, nàng là con điếm.”
Lương Hạo Quần nghe xong, động tác tay dừng lại, sau đó cởi cà vạt.
“Tôi mới phát hiện ra rằng nàng thực ra đang rất vui vẻ với một người phụ nữ.” Hạ Mẫn Tịnh nói, khinh thường nhìn Ngôn Trăn đang ôm lấy mình, quần áo biến thành mớ vải rách nát.
Lương Hạo Quần giật mạnh cổ áo, quay người nhìn người phụ nữ đang run rẩy, trên mặt nàng có những giọt nước mắt đáng thương, nhưng càng đáng thương thì trong mắt đám ma quỷ này càng hưng phấn.
“Cô Ngôn, không nghĩ lại gặp lại nhau ở đây nha? Em biết không? Sau bữa tiệc anh về liền, vì gặp em.” Lương Hạo Quần cúi xuống, trìu mến nhìn Ngôn Trăn, hắn đưa tay chạm tóc nàng, mái tóc đen mềm có hương thơm thoang thoảng.
Hắn si mê cầm lấy lọn tóc đưa lên mũi hít sâu: “Đúng là mùi anh thích nhất.”
Hắn mỉm cười nhìn người phụ nữ, mím môi, giữ chặt cằm Ngôn Trăn: “Em không nên nhìn anh như vậy đâu.”
“Kinh tởm.” Ngôn Trăn không sợ, mặc dù nàng bị Lương Hạo Quần bóp cổ, thoát không được.
Lương Hạo Quần cũng không khó chịu, lời nói vô hại như vậy giống như tiếng mèo kêu: “Dạy dỗ lâu thế vẫn bướng, yên tâm, tối nay anh sẽ để em kêu meo meo rất lâu nha.”
Ngôn Trăn gắt gao nhìn thằng biến thái trước mặt.
Hà Mẫn Tịnh cười cười đi tới an ủi Lương Hạo Quần: “Con mèo hoang có gai bên đường thôi, chán thì vứt, không cần tức giận, tôi nói anh nghe chuyện vui hơn.”
“Nói.” Lương Hạo Quần nhướng mày nhìn mái tóc Ngôn Trăn, hắn muốn thu thập mẫu vật độc đáo này ngay bây giờ.
“Bạn gái nó cũng là mỹ nhân, hơn nữa là loại đẹp từ trứng nước.” Hà Mẫn Tịnh cười.
Ngôn Trăn vốn im lặng lại mở to mắt, nàng tức giận đứng dậy định xé miệng con khốn đó ra, nhưng vừa đứng lên đã bị những tên đàn ông cưỡng bức, giữ lại.
“Hà Mẫn Tịnh, cô không chết tử tế được! Nếu các người dám đụng vào cậu ấy, tôi có làm ma cũng không tha các người!!”
Lương Hạo Quần thấy Ngôn Trăn mất bình tĩnh thì rất hứng thú, hắn nhìn nàng rồi cười: “Nếu quan trọng với em như vậy thì anh sẽ đảm bảo không chạm vào, nhưng anh không đảm bảo bọn họ không hứng thú.
“Bọn họ” ám chỉ là cấp dưới Lương Hạo Quần.
Ngôn Trăn nhìn thằng biến thái đang đến gần mình, nàng duỗi đôi tay bị trói cào nát mặt thằng đó, móng tay nàng để lên ba vệt đỏ.
Lương Hạo Quần sờ lên khuôn mặt bị đau, lạnh lùng nhìn con khốn không nghe lời kia: “Mày muốn chết.”
Hắn tức giận tát vào mặt Ngôn Trăn, chưa thấy đủ nên tát thêm hai cái.
Hà Mẫn Tịnh thấy mà đau dùm.
Lương Hạo Quần đánh người không nương tay, mặt Ngôn Trăn đỏ bừng, sưng lên.
“Ảnh...ảnh được xử lý xong rồi.”
Giọng nói phá vỡ sự im lặng chết chóc nơi tầng hầm, Lương Hạo Quần nham hiểm nhìn người nói, bắt khẩu súng trên bàn rồi chỉ vào thái dương người kia.
“Tao nói rồi, lúc tao đánh người thì đừng phiền tao.”
Lời vừa dứt, tiếng súng kinh hoàng vang lên, người chụp ảnh thấp béo ngã xuống đất, óc trộn máu chảy xuôi trên sàn.
Lương Hạo Quần lấy khăn lau tay rồi ra hiệu cho cấp dưới kéo tên nhiếp ảnh gia ngu xuẩn ra.
Ngôn Trăn bị đánh nặng đến cúi đầu, hô hấp khó khăn, nàng đờ đẫn nhìn vũng máu, nơi thi thể trên đất bị kéo ra ngoài, cắn chặt môi, im lặng.
Một người sống sờ sờ cứ vậy bị giết.
Thằng đàn ông hỉ nộ vô thường ôm mặt Ngôn Trăn, nhìn kỹ nàng rồi đưa cho nàng chiếc điện thoại di động của trợ lý đã xử lý xong, “Gọi điện cho người yêu nhỏ của em, em gọi, hoặc là nói em vẫn an toàn, anh ghét mấy phiền toái lắm. Hoặc là em bảo người tình nhỏ đến xem em bị tra tấn, sau đó anh sẽ giết chết nó trước mặt em.
***
“Số 21 nhận bánh ~~”
Cuối cùng Cố Thanh Hà cũng nghe thấy số mình, cô liền đứng dậy đi nhận bánh mousse dâu tây.
Cô nhìn chiếc bánh xinh đẹp, cầm lòng không đặng mỉm cười khi nghĩ đến cảnh mèo nhỏ háu ăn sẽ than thở vì đói sau tiệc tối.
Cô biết chắc chắn Ngôn Trăn chưa ăn gì để giữ dáng, nhưng nàng bị cảm, phải ăn nhiều mới mau khỏi, Ngôn Trăn sợ lạnh lắm.
Vì vậy vừa tan làm, cô đã lái xe hơn một tiếng đồng hồ đến tiệm bánh yêu thích của Ngôn Trăn ở Bành Thành để mua bánh mousse dâu tây.
Xem như cho nàng cái bất nhờ.
Mà tiệc cũng gần Bành Thành, không chừng cô cũng có thể đi đón Ngôn Trăn.
Cô nhìn đồng hồ, đã 9h rưỡi, không biết bên Ngôn Trăn xong chưa, Ngôn Trăn bảo không mang theo điện thoại được vì có camera, thế nên cô cũng không gọi cho nàng được, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ người yêu về.
Cô vừa bước ra khỏi phòng bánh, tuyết bắt đầu rơi đầy trời, dày đặc như lông ngỗng.
Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên, đây là trận tuyết lớn thứ hai trong năm nay, hình như cô vẫn chưa cùng Ngôn Trăn ngắm tuyết, sau này có cơ hội nhất định phải xem cùng nàng, sau đó đắp người tuyết nữa.
Cô nhớ rõ, mười một năm trước Ngôn Trăn bảo muốn xem tuyết đầu mùa với cô. Như vậy hai người có thể ở bên nhau mãi mãi, nhưng năm nay bỏ lỡ tuyết đầu mùa rồi, thôi chờ sang năm.
Cố Thanh Hà cầu mong điều tốt đẹp, cô hy vọng trời thương, nghe được lời nguyện cầu chân thành của cô. Cô mỉm cười giơ điện thoại ghi lại những bông tuyết mờ nhạt trên phố, chuẩn bị về nhà cho Ngôn Trăn xem.
Vừa bỏ điện thoại vào túi, nhạc chuông thuộc về Ngôn Trăn vang lên.
Cố Thanh Hà vui vẻ nghe điện thoại.
Chắc chắn Ngôn Trăn biết cô đang nhớ nàng.
“Ngôn Trăn.”
Lúc này, trong hầm.
Người phụ nữ bị đèn sợi đốt chiếu thẳng vào mặt, tay nàng phát run, cố gắng giơ điện thoại áp vào tai, tóc cứ rối bù quất vào khuôn mặt bị đánh đến đỏ.
Lúc bị đánh, nàng nhịn không rơi một giọt nước mắt, chẳng sợ nóng rát trên mặt làm nàng sống không bằng chết.
Nhưng lúc nghe thấy thanh âm quen thuộc, nước mắt không ngừng lăn dài.
Nàng cố kìm lại âm thanh run rẩy, nói chuyện điện thoại với người yêu.
“Tiểu Cố...Cậu về nhà chưa?”
“Chưa, tôi đang ở bên ngoài.” Cố Thanh Hà đứng cách tiệm bánh không xa, trẻ con thỉnh thoảng chạy qua cô. Hôm nay là cuối năm rồi, nơi nào cũng tràn ngập niềm vui, “Tiệc xong chưa? Ngôn Trăn.”
“A... vừa mới kết thúc.” Ngôn Trăn rưng rưng nước mắt nhìn đôi nam nữ ngồi trên sofa, ánh sáng trắng chói loá chiếu vào mắt nàng, phơi bày mọi biểu cảm của nàng dưới những con mắt trong tầng hầm, những người đó mang vũ khí, vui cười nhìn nàng.
Người đàn ông vui vẻ thưởng thức súng hơi trong tay, khẩu súng vừa giết chết người chụp ảnh, thi thể bị người ta lôi ra ngoài, trên đất vẫn còn vết máu thật dài.
Lương Hạo Quần dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng nói nhanh hơn, không lãng phí thời gian.
Ngôn Trăn cầu xin nhìn Lương Hạo Quần, nàng mong đối phương thương hại nàng, dù thêm một giây cũng được. Thêm một giây để nàng có thể nói vài lời giải thích với Cố Thanh Hà, để nàng có thể nghe thêm một chút giọng nói của đối phương, vì có lẽ ngày sau...sẽ không nghe được nữa.
“...Nhưng mà Tiểu Cố, tôi muốn nói với cậu một chuyện, có thể đêm nay, không phải, có thể về sau, rất lâu về sau tôi cũng sẽ không về.” Ngôn Trăn nói, nước mắt không chịu khống chế rơi lã chã.
Có vài đứa trẻ cười đùa bên cạnh Cố Thanh Hà nên cô nghe không rõ, cô khẽ cau mày rồi đi đến chỗ yên tĩnh: “Ngôn Trăn, hôm nay cậu không về sao?” Cô cúi đầu nhìn chiếc bánh trong tay, ánh mắt chợt chán nản, cô còn định tạo bất ngờ cho đối phương.
“Tôi không về, đừng đợi tôi, bởi vì đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chuyến bay tối nay sẽ ra nước ngoài, lại là yêu cầu vào lúc cuối cùng...”
Âm thanh Ngôn Trăn run run, nàng không muốn Cố Thanh Hà nghe được mình dị thường, nàng tuyệt đối không thể để Cố Thanh Hà gặp nguy hiểm, những người này đều là ác ma, chẳng sợ đời này vô pháp gặp nhau.
Cố Thanh Hà nghe đối phương thở dồn dập, Ngôn Trăn rất bất thường, nàng có việc, nhất định có việc.
Cố Thanh Hà bật âm lượng tối đa, lo lắng hỏi đối phương: “Ngôn Trăn, cậu sao vậy? Cậu không thoải mái ở đâu? Bây giờ cậu đang ở đâu? Tôi đi tìm cậu. Cậu bay lúc mấy giờ? Tôi bây giờ tôi sẽ lái xe tới đó....”
“Cố Thanh Hà, cậu không hiểu tiếng người sao! Tôi nói cậu tôi rất bận, đừng đợi tôi! Cũng đừng tìm tôi.” Ngôn Trăn gầm lên, giọng nàng run rẩy không ngừng, sự tuyệt vọng ngập tràn toàn thân.
Lương Hạo Quần thiếu kiên nhẫn, cau mày, đến trước mặt nàng, hắn ấn nòng súng lạnh lẽo vào trán nàng, làm động tác đếm ngược.
Hắn thích nhìn Ngôn Trăn tuyệt vọng.
“Ngôn Trăn, tôi mua bánh kem cho cậu, cậu đừng cúp máy, tôi tìm cậu, đừng cúp máy...”
Ngôn Trăn nghe Cố Thanh Hà lo lắng, nước mắt cứ trào ra khoé mắt, không ngừng rơi xuống, khổ sở che mặt nức nở.
Nàng chưa bao giờ nghĩ mình ở gần cái chết như vậy, nàng không sợ, một chút cũng không, nhưng nàng lo, nàng lo nếu nàng không còn nữa thì Cố Thanh Hà có sống tốt không?
Người kia luôn lẻ loi, chuyện gì cũng tự chịu, sẽ cô đơn biết bao nếu nàng không ở bên?
Nàng còn muốn Cố Thanh Hà gả cho nàng, bảo nàng ở bên nhau mãi mãi, không bao giờ chia cắt, nhưng nàng phá vỡ lời thề rồi, nàng phụ cô rồi, nàng không thể đi cùng cô nữa...
Nghĩ đến đây, Ngôn Trăn run rẩy nhắm mắt lại, nước mắt cứ chảy dài trên má, nói với Cố Thanh Hà lời yêu cuối của nàng.
“Tiểu Cố, tôi...tôi..tôi không cố ý tổn thương cậu, tôi muốn về nhà, rất muốn về nhà. Cậu hứa với tôi đi, sau này có chuyện gì xảy ra cậu cũng phải sống tốt, đừng tìm tôi, phải quên tôi đi, quên tôi, cậu biết không?”
“Đừng như vậy, Ngôn Trăn, đừng nói lời ly biệt, tôi đón cậu, tôi đưa cậu về nhà, cậu chờ tôi, chờ tôi!” Cố Thanh Hà cầm điện thoại chạy như bay đến bãi đỗ xe.
“Tiểu Cố...Thực xin lỗi, tôi yêu cậu.”
“Ngôn...”
Tiếng súng vang lên, tín hiệu trên điện thoại cũng mất.
Đồng tử Cố Thanh Hà giãn ra, cô thấy đáy lòng mình như trống rỗng, cô cưỡng ép đôi bàn tay run rẩy mình lại nhấn dãy số quen thuộc.
Cho đến khi cô cứng đờ cầm di động trước cửa xe, âm thanh mất tín hiệu, không có hồi âm.
Phải rất lâu cô mới đưa điện thoại lên mắt, ngơ ngác nhìn giao diện màn hình đen, nước mắt đã thấm đẫm mặt kính, cô ngẩng đầu, tầm nhìn cũng không còn rõ.
Dường như Ngôn Trăn ngã xuống trước mặt cô, máu nàng lặng lẽ chảy xuống, cuối cùng là vũng máu đỏ tươi.
Thời khắc này, toàn bộ thế giới của Cố Thanh Hà, sụp đổ.
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương 107:
__________
Không biết phải mất bao lâu trước khi âm thanh dừng lại bên tai.
Ngay sau đó, nàng nghe tiếng giày da bước trên sàn, gần, ngày càng gần, không phải là Hà Mẫn Tịnh mà là người khác.
“Xem xem nào, cô làm gì với em bé tội nghiệp của tôi vậy?”
Khuôn mặt Ngôn Trăn bị vuốt ve, nàng mở mắt, đập vào là gương mặt của Lương Hạo Quần, nàng sợ hãi vuốt ve, tránh đi sự va chạm.
Lương Hạo Quần khẽ cười một tiếng, nhìn thân hình trần trụi của cô gái trước mặt, thực sự khiến hắn hưng phấn.
Ngôn Trăn lợi dụng lúc đối phương xoay người nói chuyện, run rẩy mặc lại quần áo vào người, cố gắng che đậy lại sự xấu hổ bị sỉ nhục của mình.
“Cô không chạm vào nàng đúng không?” Lương Hạo Quần vẫn mặc vest, mang giày da, hắn tháo chiếc đồng hồ trên tay, mùi rượu cùng son phấn còn lưu rõ trên người. Mọi thứ điều chứng minh hắn vừa ra khỏi hội trường không lâu.
Hạ Mẫn Tịnh nhướng mày: “Em vừa kiểm tra thân thể nàng cho anh, em không dám đụng vào đồ chơi của anh, anh yêu.”
“Kết quả kiểm tra đâu?” Lương Hạo Quần vội vàng hỏi, cởi cà vạt trên cổ ra.
Hà Mẫn Tịnh lo lắng nuốt nước bọt, cô ta cố gắng nói với Lương Hạo Quần là Ngôn Trăn chưa từng có bạn trai.
“Nàng khác với tôi nghĩ, nàng là con điếm.”
Lương Hạo Quần nghe xong, động tác tay dừng lại, sau đó cởi cà vạt.
“Tôi mới phát hiện ra rằng nàng thực ra đang rất vui vẻ với một người phụ nữ.” Hạ Mẫn Tịnh nói, khinh thường nhìn Ngôn Trăn đang ôm lấy mình, quần áo biến thành mớ vải rách nát.
Lương Hạo Quần giật mạnh cổ áo, quay người nhìn người phụ nữ đang run rẩy, trên mặt nàng có những giọt nước mắt đáng thương, nhưng càng đáng thương thì trong mắt đám ma quỷ này càng hưng phấn.
“Cô Ngôn, không nghĩ lại gặp lại nhau ở đây nha? Em biết không? Sau bữa tiệc anh về liền, vì gặp em.” Lương Hạo Quần cúi xuống, trìu mến nhìn Ngôn Trăn, hắn đưa tay chạm tóc nàng, mái tóc đen mềm có hương thơm thoang thoảng.
Hắn si mê cầm lấy lọn tóc đưa lên mũi hít sâu: “Đúng là mùi anh thích nhất.”
Hắn mỉm cười nhìn người phụ nữ, mím môi, giữ chặt cằm Ngôn Trăn: “Em không nên nhìn anh như vậy đâu.”
“Kinh tởm.” Ngôn Trăn không sợ, mặc dù nàng bị Lương Hạo Quần bóp cổ, thoát không được.
Lương Hạo Quần cũng không khó chịu, lời nói vô hại như vậy giống như tiếng mèo kêu: “Dạy dỗ lâu thế vẫn bướng, yên tâm, tối nay anh sẽ để em kêu meo meo rất lâu nha.”
Ngôn Trăn gắt gao nhìn thằng biến thái trước mặt.
Hà Mẫn Tịnh cười cười đi tới an ủi Lương Hạo Quần: “Con mèo hoang có gai bên đường thôi, chán thì vứt, không cần tức giận, tôi nói anh nghe chuyện vui hơn.”
“Nói.” Lương Hạo Quần nhướng mày nhìn mái tóc Ngôn Trăn, hắn muốn thu thập mẫu vật độc đáo này ngay bây giờ.
“Bạn gái nó cũng là mỹ nhân, hơn nữa là loại đẹp từ trứng nước.” Hà Mẫn Tịnh cười.
Ngôn Trăn vốn im lặng lại mở to mắt, nàng tức giận đứng dậy định xé miệng con khốn đó ra, nhưng vừa đứng lên đã bị những tên đàn ông cưỡng bức, giữ lại.
“Hà Mẫn Tịnh, cô không chết tử tế được! Nếu các người dám đụng vào cậu ấy, tôi có làm ma cũng không tha các người!!”
Lương Hạo Quần thấy Ngôn Trăn mất bình tĩnh thì rất hứng thú, hắn nhìn nàng rồi cười: “Nếu quan trọng với em như vậy thì anh sẽ đảm bảo không chạm vào, nhưng anh không đảm bảo bọn họ không hứng thú.
“Bọn họ” ám chỉ là cấp dưới Lương Hạo Quần.
Ngôn Trăn nhìn thằng biến thái đang đến gần mình, nàng duỗi đôi tay bị trói cào nát mặt thằng đó, móng tay nàng để lên ba vệt đỏ.
Lương Hạo Quần sờ lên khuôn mặt bị đau, lạnh lùng nhìn con khốn không nghe lời kia: “Mày muốn chết.”
Hắn tức giận tát vào mặt Ngôn Trăn, chưa thấy đủ nên tát thêm hai cái.
Hà Mẫn Tịnh thấy mà đau dùm.
Lương Hạo Quần đánh người không nương tay, mặt Ngôn Trăn đỏ bừng, sưng lên.
“Ảnh...ảnh được xử lý xong rồi.”
Giọng nói phá vỡ sự im lặng chết chóc nơi tầng hầm, Lương Hạo Quần nham hiểm nhìn người nói, bắt khẩu súng trên bàn rồi chỉ vào thái dương người kia.
“Tao nói rồi, lúc tao đánh người thì đừng phiền tao.”
Lời vừa dứt, tiếng súng kinh hoàng vang lên, người chụp ảnh thấp béo ngã xuống đất, óc trộn máu chảy xuôi trên sàn.
Lương Hạo Quần lấy khăn lau tay rồi ra hiệu cho cấp dưới kéo tên nhiếp ảnh gia ngu xuẩn ra.
Ngôn Trăn bị đánh nặng đến cúi đầu, hô hấp khó khăn, nàng đờ đẫn nhìn vũng máu, nơi thi thể trên đất bị kéo ra ngoài, cắn chặt môi, im lặng.
Một người sống sờ sờ cứ vậy bị giết.
Thằng đàn ông hỉ nộ vô thường ôm mặt Ngôn Trăn, nhìn kỹ nàng rồi đưa cho nàng chiếc điện thoại di động của trợ lý đã xử lý xong, “Gọi điện cho người yêu nhỏ của em, em gọi, hoặc là nói em vẫn an toàn, anh ghét mấy phiền toái lắm. Hoặc là em bảo người tình nhỏ đến xem em bị tra tấn, sau đó anh sẽ giết chết nó trước mặt em.
***
“Số 21 nhận bánh ~~”
Cuối cùng Cố Thanh Hà cũng nghe thấy số mình, cô liền đứng dậy đi nhận bánh mousse dâu tây.
Cô nhìn chiếc bánh xinh đẹp, cầm lòng không đặng mỉm cười khi nghĩ đến cảnh mèo nhỏ háu ăn sẽ than thở vì đói sau tiệc tối.
Cô biết chắc chắn Ngôn Trăn chưa ăn gì để giữ dáng, nhưng nàng bị cảm, phải ăn nhiều mới mau khỏi, Ngôn Trăn sợ lạnh lắm.
Vì vậy vừa tan làm, cô đã lái xe hơn một tiếng đồng hồ đến tiệm bánh yêu thích của Ngôn Trăn ở Bành Thành để mua bánh mousse dâu tây.
Xem như cho nàng cái bất nhờ.
Mà tiệc cũng gần Bành Thành, không chừng cô cũng có thể đi đón Ngôn Trăn.
Cô nhìn đồng hồ, đã 9h rưỡi, không biết bên Ngôn Trăn xong chưa, Ngôn Trăn bảo không mang theo điện thoại được vì có camera, thế nên cô cũng không gọi cho nàng được, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ người yêu về.
Cô vừa bước ra khỏi phòng bánh, tuyết bắt đầu rơi đầy trời, dày đặc như lông ngỗng.
Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên, đây là trận tuyết lớn thứ hai trong năm nay, hình như cô vẫn chưa cùng Ngôn Trăn ngắm tuyết, sau này có cơ hội nhất định phải xem cùng nàng, sau đó đắp người tuyết nữa.
Cô nhớ rõ, mười một năm trước Ngôn Trăn bảo muốn xem tuyết đầu mùa với cô. Như vậy hai người có thể ở bên nhau mãi mãi, nhưng năm nay bỏ lỡ tuyết đầu mùa rồi, thôi chờ sang năm.
Cố Thanh Hà cầu mong điều tốt đẹp, cô hy vọng trời thương, nghe được lời nguyện cầu chân thành của cô. Cô mỉm cười giơ điện thoại ghi lại những bông tuyết mờ nhạt trên phố, chuẩn bị về nhà cho Ngôn Trăn xem.
Vừa bỏ điện thoại vào túi, nhạc chuông thuộc về Ngôn Trăn vang lên.
Cố Thanh Hà vui vẻ nghe điện thoại.
Chắc chắn Ngôn Trăn biết cô đang nhớ nàng.
“Ngôn Trăn.”
Lúc này, trong hầm.
Người phụ nữ bị đèn sợi đốt chiếu thẳng vào mặt, tay nàng phát run, cố gắng giơ điện thoại áp vào tai, tóc cứ rối bù quất vào khuôn mặt bị đánh đến đỏ.
Lúc bị đánh, nàng nhịn không rơi một giọt nước mắt, chẳng sợ nóng rát trên mặt làm nàng sống không bằng chết.
Nhưng lúc nghe thấy thanh âm quen thuộc, nước mắt không ngừng lăn dài.
Nàng cố kìm lại âm thanh run rẩy, nói chuyện điện thoại với người yêu.
“Tiểu Cố...Cậu về nhà chưa?”
“Chưa, tôi đang ở bên ngoài.” Cố Thanh Hà đứng cách tiệm bánh không xa, trẻ con thỉnh thoảng chạy qua cô. Hôm nay là cuối năm rồi, nơi nào cũng tràn ngập niềm vui, “Tiệc xong chưa? Ngôn Trăn.”
“A... vừa mới kết thúc.” Ngôn Trăn rưng rưng nước mắt nhìn đôi nam nữ ngồi trên sofa, ánh sáng trắng chói loá chiếu vào mắt nàng, phơi bày mọi biểu cảm của nàng dưới những con mắt trong tầng hầm, những người đó mang vũ khí, vui cười nhìn nàng.
Người đàn ông vui vẻ thưởng thức súng hơi trong tay, khẩu súng vừa giết chết người chụp ảnh, thi thể bị người ta lôi ra ngoài, trên đất vẫn còn vết máu thật dài.
Lương Hạo Quần dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng nói nhanh hơn, không lãng phí thời gian.
Ngôn Trăn cầu xin nhìn Lương Hạo Quần, nàng mong đối phương thương hại nàng, dù thêm một giây cũng được. Thêm một giây để nàng có thể nói vài lời giải thích với Cố Thanh Hà, để nàng có thể nghe thêm một chút giọng nói của đối phương, vì có lẽ ngày sau...sẽ không nghe được nữa.
“...Nhưng mà Tiểu Cố, tôi muốn nói với cậu một chuyện, có thể đêm nay, không phải, có thể về sau, rất lâu về sau tôi cũng sẽ không về.” Ngôn Trăn nói, nước mắt không chịu khống chế rơi lã chã.
Có vài đứa trẻ cười đùa bên cạnh Cố Thanh Hà nên cô nghe không rõ, cô khẽ cau mày rồi đi đến chỗ yên tĩnh: “Ngôn Trăn, hôm nay cậu không về sao?” Cô cúi đầu nhìn chiếc bánh trong tay, ánh mắt chợt chán nản, cô còn định tạo bất ngờ cho đối phương.
“Tôi không về, đừng đợi tôi, bởi vì đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chuyến bay tối nay sẽ ra nước ngoài, lại là yêu cầu vào lúc cuối cùng...”
Âm thanh Ngôn Trăn run run, nàng không muốn Cố Thanh Hà nghe được mình dị thường, nàng tuyệt đối không thể để Cố Thanh Hà gặp nguy hiểm, những người này đều là ác ma, chẳng sợ đời này vô pháp gặp nhau.
Cố Thanh Hà nghe đối phương thở dồn dập, Ngôn Trăn rất bất thường, nàng có việc, nhất định có việc.
Cố Thanh Hà bật âm lượng tối đa, lo lắng hỏi đối phương: “Ngôn Trăn, cậu sao vậy? Cậu không thoải mái ở đâu? Bây giờ cậu đang ở đâu? Tôi đi tìm cậu. Cậu bay lúc mấy giờ? Tôi bây giờ tôi sẽ lái xe tới đó....”
“Cố Thanh Hà, cậu không hiểu tiếng người sao! Tôi nói cậu tôi rất bận, đừng đợi tôi! Cũng đừng tìm tôi.” Ngôn Trăn gầm lên, giọng nàng run rẩy không ngừng, sự tuyệt vọng ngập tràn toàn thân.
Lương Hạo Quần thiếu kiên nhẫn, cau mày, đến trước mặt nàng, hắn ấn nòng súng lạnh lẽo vào trán nàng, làm động tác đếm ngược.
Hắn thích nhìn Ngôn Trăn tuyệt vọng.
“Ngôn Trăn, tôi mua bánh kem cho cậu, cậu đừng cúp máy, tôi tìm cậu, đừng cúp máy...”
Ngôn Trăn nghe Cố Thanh Hà lo lắng, nước mắt cứ trào ra khoé mắt, không ngừng rơi xuống, khổ sở che mặt nức nở.
Nàng chưa bao giờ nghĩ mình ở gần cái chết như vậy, nàng không sợ, một chút cũng không, nhưng nàng lo, nàng lo nếu nàng không còn nữa thì Cố Thanh Hà có sống tốt không?
Người kia luôn lẻ loi, chuyện gì cũng tự chịu, sẽ cô đơn biết bao nếu nàng không ở bên?
Nàng còn muốn Cố Thanh Hà gả cho nàng, bảo nàng ở bên nhau mãi mãi, không bao giờ chia cắt, nhưng nàng phá vỡ lời thề rồi, nàng phụ cô rồi, nàng không thể đi cùng cô nữa...
Nghĩ đến đây, Ngôn Trăn run rẩy nhắm mắt lại, nước mắt cứ chảy dài trên má, nói với Cố Thanh Hà lời yêu cuối của nàng.
“Tiểu Cố, tôi...tôi..tôi không cố ý tổn thương cậu, tôi muốn về nhà, rất muốn về nhà. Cậu hứa với tôi đi, sau này có chuyện gì xảy ra cậu cũng phải sống tốt, đừng tìm tôi, phải quên tôi đi, quên tôi, cậu biết không?”
“Đừng như vậy, Ngôn Trăn, đừng nói lời ly biệt, tôi đón cậu, tôi đưa cậu về nhà, cậu chờ tôi, chờ tôi!” Cố Thanh Hà cầm điện thoại chạy như bay đến bãi đỗ xe.
“Tiểu Cố...Thực xin lỗi, tôi yêu cậu.”
“Ngôn...”
Tiếng súng vang lên, tín hiệu trên điện thoại cũng mất.
Đồng tử Cố Thanh Hà giãn ra, cô thấy đáy lòng mình như trống rỗng, cô cưỡng ép đôi bàn tay run rẩy mình lại nhấn dãy số quen thuộc.
Cho đến khi cô cứng đờ cầm di động trước cửa xe, âm thanh mất tín hiệu, không có hồi âm.
Phải rất lâu cô mới đưa điện thoại lên mắt, ngơ ngác nhìn giao diện màn hình đen, nước mắt đã thấm đẫm mặt kính, cô ngẩng đầu, tầm nhìn cũng không còn rõ.
Dường như Ngôn Trăn ngã xuống trước mặt cô, máu nàng lặng lẽ chảy xuống, cuối cùng là vũng máu đỏ tươi.
Thời khắc này, toàn bộ thế giới của Cố Thanh Hà, sụp đổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.