Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm
Chương 115
Tố Tây
14/07/2024
Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương 115:
__________
Tất nhiên hai chị em như thế làm Ngôn Trăn rất vui.
Nàng vội qua kéo tay Cố Thanh Hà, “Tiểu Cố ngoan quá.” Tuy muốn nói cuối cùng Cố Thanh Hà nhìn cũng giống chị rồi, nhưng Ngôn Trăn sợ đối phương dỗi nàng nên đổi cho chắc.
Mà chỉ có bốn chữ của Ngôn Trăn cũng làm tan đi băng tuyết trong lòng Cố Thanh Hà.
Cố Lộng Khê không có rảnh ngồi đây ăn cơm chó của đôi tình nhân chết tiệt này nữa, vào việc chính.
“Thôi, thôi, đừng có ngồi đó ngọt ngào này nọ nữa, chị dâu, chị đúng là nhìn xa trông rộng, lúc nãy gặp bà nội ở dưới nhà, bà nói muốn gặp chị.”
Ngôn Trăn nghe Cố Lộng Khê nói cũng căng thẳng lên, lấy tay vuốt vuốt tóc, mím mím môi.
“Vốn dĩ hỏi Tiểu Cố cần chú ý gì không nhưng cậu ấy bảo không có, nói chị đừng lo nhưng chị vẫn thấy khẩn trương.” Ý Ngôn Trăn bảo mình khá lo lắng, mong Cố Lộng Khê có thể nói cho mình vài thứ.
Cố Lộng Khê kỳ quái nhìn bà chị, sau đó lại nghĩ nghĩ: “Chị ấy nói đúng đó, không có gì cần để ý.”
“Không cần kiêng kỵ gì sao? Ví dụ như bà nội hai người thích gì, ừm...Ôi, xấu hổ quá à.” Ngôn Trăn bị Cố Thanh Hà khoác lên thêm cái áo choàng len dày, nàng vẫn hi vọng hai em bé nhỏ của bà nội có thể nói cho nàng mấy thứ như kiểu lời khuyên hay gì gì đó.
Kết quả là họ thực sự quá vô dụng vào mấy lúc quan trọng.
“Nói thật, em cũng không biết bà thích gì, có lẽ là thích nghe hí khúc đi.” Cố Lộng Khê cau mày, hầu như lúc nào về bổn gia cũng nói chuyện làm ăn, hiếm khi hỏi mấy chuyện khác. Chỉ có lần đi qua phòng bà nội nghe thấy hí khúc trong đó, nhưng cô cũng không xác định là bà nội nghe hay dì Lan nghe.
“Hí khúc!?” Ngôn Trăn mở to mắt, để tăng kỹ thuật diễn xuất nên chơi đàn, ca hát gì nàng cũng tinh thông. Nàng còn từng biểu diễn hí khúc trong bộ phim cổ trang của mình. “Hí khúc gì? Dự kịch hay kịch Hoàng Mai, chị có thể hát được một chút trong hai cái này.”
“Ò, này em không biết lắm, chị dâu, trễ rồi, bà nội cũng đợi lâu rồi.” Nói xong, Cố Lộng Khê thúc giục bà chị già đưa Ngôn Trăn đi gặp bà nội.
Ngôn Trăn đành bị Cố Thanh Hà mang đi.
Chỗ này quá rộng, Ngôn Trăn với Cố Thanh Hà cũng đi mất mấy phút.
Trên đường đi, Ngôn Trăn đã hỏi Cố Thanh Hà không dưới năm lần “Có thích hợp không?”
Cố Thanh Hà trả lời: “Rất đẹp, tôi rất thích.”
Ngôn Trăn trợn mắt nhìn người yêu nói nhiều, ai hỏi cô có thích không?
Trên đường đi thỉnh thoảng có vài người ăn mặc nghiêm túc, những người đó nhìn thấy các nàng đều sẽ gật đầu chào.
Cảnh này khiến Ngôn Trăn khó tin nổi, nhưng cũng khá quen...Hình như ở Vinh Hưng cũng có cảnh y như này.
“Vinh Hưng?” Ngôn Trăn nghi hoặc.
Cố Lộng Khê đi đằng trước, nghe hỏi cũng trả lời: “Cũng là của nhà.”
Ngôn Trăn há mồm thành chữ O, sau đó quay lại nhìn Cố Thanh Hà vừa khiếp vừa giận. Cố Thanh Hà giấu hay thật, nàng nhìn mãi không ra nha.
Khi Cố Thanh Hà đối diện ánh mắt tràn đầy cảm xúc của Ngôn Trăn, cô liền bước lên hôn Ngôn Trăn một xíu, kiểu như để trấn an.
Ngôn Trăn vội cách xa Cố Thanh Hà, như vậy không được, nàng sợ hai người thân mật bị người khác nhìn thấy, nó không tốt.
Nhưng khoé miệng Cố Thanh Hà lại hơi cong lên, ai nghĩ tới vị đại tiểu thư lạnh lùng, bạc tình lại đang gào thét trong lòng, mong mỏi người trong nhà ai ai cũng thấy cảnh này đây.
“Thật thì hôm nay cũng không có nhiều người lớn, chủ yếu là bà nội và dì Lan thôi. Người khác không ở bổn gia, ba em cũng không.” Ý Cố Lộng Khê là Ngôn Trăn cứ yên tâm thôi, tuy bà nội nghiêm khắc nhưng xét thấy mấy ngày qua thì ấn tượng của bà với chị dâu cũng không tệ.
Suy cho cùng, chuyện bảo nhà bếp chuẩn bị đồ bổ cho người khác họ cũng hiếm.
Ngôn Trăn nghe Cố Lộng Khê nói vậy thì càng lo.
Nàng phải đi gặp người quyền lực nhất Cố gia đó, không thể không lo lắng được.
Từ sảnh đi ra là một người phụ nữ mang khăn che mặt, Cố Thanh Hà và Cố Lộng Khê nhìn thấy cũng dừng chân, khẽ gật đầu chào đối phương “Dì Lan.”
Ngôn Trăn thấy người phụ nữ bí ẩn đang bước đến, người đó mang khăn che mặt nên cũng không biết tuổi bao nhiêu. Nhưng đôi mắt sâu thẩm kia cũng chứng minh bà là người phụ nữ xinh đẹp, hiếm có.
Tiểu Cố và Tiểu Khê gọi “Dì Lan” thì chắc chắn là trưởng bối trong nhà.
Ngôn Trăn cũng vội mở miệng: “Dì Lan.”
Dì Lan nhẹ nhàng mỉm cười, dù cách khăn che mặt Ngôn Trăn cũng thấy được tâm tình bà khá tốt.
“Tiểu Trăn, nghe nói con tỉnh rồi, Dung Ý và dì đều muốn gặp con. Nhưng tay chân bà ấy không tiện lắm, làm phiền con đến đây.” Dì Lan nhẹ nhàng nói, ánh mắt bà chớp chớp, cẩn thận quan sát người yêu của Cố Thanh Hà.
Cố Lộng Khê nhướng mày, lâu lắm rồi mới nghe người ta nói tên bà nội, mà nguyên cái gia tộc này chắc cũng chỉ mình dì Lan dám nói.
Ngôn Trăn nhìn dì Lan, nàng không hiểu về địa vị của bà trong Cố gia, nhưng xét theo thái độ cũng như sự tôn trọng của Tiểu Cố và Cố Lộng Khê thì dì Lan chắc chắn là một trưởng bối được kính trọng, nhưng ngoại hình cùng giọng nói thực sự không biết được bà năm nay đã bao nhiêu xuân.
“Phải làm ạ, dì Lan. Thực ra con cũng không nghĩ mình sẽ đến thăm bổn gia Thanh Hà trong tình trạng này, thật là...” Ngôn Trăn líu hết cả lưỡi, nàng nheo mắt cầu cứu Cố Thanh Hà.
Cố Thanh Hà yên lặng cầm tay nàng: “Dì Lan, con dẫn Ngôn Trăn qua chỗ bà nội.”
Dì Lan dừng lại một chút, bất động thanh sắc đứng trước Cố Thanh Hà, bình tĩnh nhìn Cố Thanh Hà và Ngôn Trăn, “Bà nội nói muốn gặp riêng Ngôn Trăn.”
Cố Thanh Hà khẽ cau mày, nhưng vẫn không buông tay Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn nhìn Tiểu Cố cứ lạnh lùng, nàng mỉm cười rồi xoa dịu lòng người yêu, “Dạ, bà nội muốn gặp con vậy dì Lan có thể dẫn con được không?”
Dì Lan vẫn im lặng nhìn Cố Thanh Hà, cho đến khi cô miễn cưỡng buông tay ra, sau đó lại mỉm cười, nhẹ nhàng nói với Ngôn Trăn: “Tất nhiên, đi với dì.”
Ngôn Trăn theo dì Lan vào đại sảnh, vừa bước vào nàng đã quay đầu “Ok” với Cố Thanh Hà.
Cố Thanh Hà im lặng đứng dưới hiên nhìn Ngôn Trăn đi vào.
“Này.” Cô nhìn tuyết rơi trong sân bằng ánh mắt âm trầm, có chút không vui.
Cố Lộng Khê búng ngón tay, nhìn bà chị già mà thấy mắc cười: “Chị thấy chị làm lại dì Lan à?”
Cố Thanh Hà im lặng, cũng không nghĩ sẽ trả lời.
“Hahaha.” Cố Lộng Khê không nhịn được cười ra tiếng, lúc nãy thấy bà chị già sợ kìa, “Bật lửa em đưa chị đâu?”
Cố Thanh Hà nghe xong, sờ túi, lấy bật lửa ra.
“Hôm nay đến xưởng, có người tặng hộp thuốc lá nhập khá ngon, thử không?”
Cố Lộng Khê vừa nói vừa lấy hộp thuốc lá màu đỏ tím trong túi ra, lấy một điếu cho chị gái thân yêu của mình. Cố Thanh Hà khẽ cau mày rồi nhận lấy chứ không hút, mà Cố Lộng Khê cũng sẵn tiện châm lửa cho bản thân.
Sau khi thỏng thả làm một hơi, cô ưu nhã bóp chặt điếu thuốc mỏng rồi bình thản nói chuyện, “Lúc nào phiền thì làm một điếu, khá ổn.” Nói xong cô phả khói vào mặt bà chị già.
Cố Thanh Hà cau mày khó chịu, tránh đi mùi khói chết tiệt.
“Thử xem.”
Cố Thanh Hà nghe Lộng Khê cứ thì thào như ma, chỉ có thể cầm điếu thuốc bảo Cố Lộng Khê châm lửa.
Quá tuyệt vời, hai chị em lén hút thuốc sau vườn.
“Chị không thích mùi này.” Cố Thanh Hà thử chút, lắc đầu nhưng cũng không bài xích.
“Of course, chị lúc nào cũng kén chọn.” CỐ Lộng Khê nhướng mày, cuối cùng vẫn kéo bà chị già xuống nước, “Chị nghĩ xem lão thái thái với dì Lan sẽ nói gì với Ngôn Trăn?”
Cố Thanh Hà không bình luận, thực sự cô đang nghĩ về chuyện này, mặc dù Ngôn Trăn có thể xử lý khá ổn nhưng vẫn có thể nhìn ra nàng khá lo. Bà nội cô...Thật sự cô không đoán ra bà muốn gì, nếu chỉ nói chuyện bình thường sao lại không cho cô vào?
“Em cảm thấy bà nội sẽ thích Ngôn Trăn, vì chị dâu em thực sự có thực lực.” Cố Lộng Khê nhìn tuyết trắng bay dưới bầu trời, trong lòng cô rất chắc chắn.
Cố Thanh Hà vừa nghe vừa cười, đúng vậy, nếu không thì làm sao cô có thể điên cuồng yêu nàng hơn mười mấy năm, yên lặng si cuồng, yên lặng luân hãm.
“Sau bao nhiêu năm nỗ lực, cuối cùng cũng có được trái tim của công chúa. Không ai đậm tình như chị, cũng không ai che giấu thân phận như chị. Em rất tò mò, chị làm thế nào để Ngôn Trăn chấp nhận thân phận chị vậy? Nhưng mà sức chịu đựng của chị dâu thực sự cũng không nhỏ.” Cố Lộng Khê cứ câu được câu không tán gẫu.
Cố Thanh Hà nhìn làn khói thuốc mỏng manh, hồi tưởng đủ loại quá khứ. Hiện thực cùng mộng ảo cứ quấn lấy nhau, không ai biết được cô đau khổ như nào. Tình cảm này xem như khổ tận cam lai, không ai biết được cô yêu Ngôn Trăn biết bao, hỉ, nộ, ái, ố của cô đều từ nàng mà ra.”
“Cho dù chị không nhận thì cũng không có khả năng làm cậu ấy trốn thoát, nhưng may thay, cậu ấy vẫn yêu chị.” Cố Thanh Hà đưa tay cảm thụ độ ấm của bông tuyết mùa đông.
Cố Lộng Khê chẹp chẹp mỏ, cô thực sự hâm mộ tình cảm của hai người này. Ngôn Trăn còn yêu bà chị già nhiều hơn cô nghĩ, tất nhiên cô chỉ nghĩ chứ không nói.
“Hai vị đứng đây hút thuốc sao?”
Cách đó không xa là tiếng vang của giọng nữ đầy khí phách, truyền vào lỗ tay hai chị em. Hai người lập tức quay đầu, đồng thời giấu hai bàn tay đang cầm điếu thuốc sau lưng rồi nhìn về phía dì Lan đang cau mày.
Bà cụ từng nói không ai được hút thuốc trong vườn hoa bạch trà của bà.
Cố Thanh Hà nhướng mày, lập tức dùng tay trái bóp điếu thuốc, mặt không đổi sắc nói: “Không có.”
Tất nhiên Cố Lộng Khê biết dì Lan không dễ lừa, nhét hộp thuốc vào túi áo chị gái ngay, “Là bà chị già hút!!” Giọng điệu ngây thơ, vô tội.
Cố Thanh Hà quay đầu, nheo mắt nhìn em gái yêu dấu: “Nói lại nghe chơi?”
Dì Lan khẽ cau mày nhìn về hai chị em làm người ta không bớt lo, không tiếng động cảnh cáo hai vị đại tiểu thư này bớt bớt lại.
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương 115:
__________
Tất nhiên hai chị em như thế làm Ngôn Trăn rất vui.
Nàng vội qua kéo tay Cố Thanh Hà, “Tiểu Cố ngoan quá.” Tuy muốn nói cuối cùng Cố Thanh Hà nhìn cũng giống chị rồi, nhưng Ngôn Trăn sợ đối phương dỗi nàng nên đổi cho chắc.
Mà chỉ có bốn chữ của Ngôn Trăn cũng làm tan đi băng tuyết trong lòng Cố Thanh Hà.
Cố Lộng Khê không có rảnh ngồi đây ăn cơm chó của đôi tình nhân chết tiệt này nữa, vào việc chính.
“Thôi, thôi, đừng có ngồi đó ngọt ngào này nọ nữa, chị dâu, chị đúng là nhìn xa trông rộng, lúc nãy gặp bà nội ở dưới nhà, bà nói muốn gặp chị.”
Ngôn Trăn nghe Cố Lộng Khê nói cũng căng thẳng lên, lấy tay vuốt vuốt tóc, mím mím môi.
“Vốn dĩ hỏi Tiểu Cố cần chú ý gì không nhưng cậu ấy bảo không có, nói chị đừng lo nhưng chị vẫn thấy khẩn trương.” Ý Ngôn Trăn bảo mình khá lo lắng, mong Cố Lộng Khê có thể nói cho mình vài thứ.
Cố Lộng Khê kỳ quái nhìn bà chị, sau đó lại nghĩ nghĩ: “Chị ấy nói đúng đó, không có gì cần để ý.”
“Không cần kiêng kỵ gì sao? Ví dụ như bà nội hai người thích gì, ừm...Ôi, xấu hổ quá à.” Ngôn Trăn bị Cố Thanh Hà khoác lên thêm cái áo choàng len dày, nàng vẫn hi vọng hai em bé nhỏ của bà nội có thể nói cho nàng mấy thứ như kiểu lời khuyên hay gì gì đó.
Kết quả là họ thực sự quá vô dụng vào mấy lúc quan trọng.
“Nói thật, em cũng không biết bà thích gì, có lẽ là thích nghe hí khúc đi.” Cố Lộng Khê cau mày, hầu như lúc nào về bổn gia cũng nói chuyện làm ăn, hiếm khi hỏi mấy chuyện khác. Chỉ có lần đi qua phòng bà nội nghe thấy hí khúc trong đó, nhưng cô cũng không xác định là bà nội nghe hay dì Lan nghe.
“Hí khúc!?” Ngôn Trăn mở to mắt, để tăng kỹ thuật diễn xuất nên chơi đàn, ca hát gì nàng cũng tinh thông. Nàng còn từng biểu diễn hí khúc trong bộ phim cổ trang của mình. “Hí khúc gì? Dự kịch hay kịch Hoàng Mai, chị có thể hát được một chút trong hai cái này.”
“Ò, này em không biết lắm, chị dâu, trễ rồi, bà nội cũng đợi lâu rồi.” Nói xong, Cố Lộng Khê thúc giục bà chị già đưa Ngôn Trăn đi gặp bà nội.
Ngôn Trăn đành bị Cố Thanh Hà mang đi.
Chỗ này quá rộng, Ngôn Trăn với Cố Thanh Hà cũng đi mất mấy phút.
Trên đường đi, Ngôn Trăn đã hỏi Cố Thanh Hà không dưới năm lần “Có thích hợp không?”
Cố Thanh Hà trả lời: “Rất đẹp, tôi rất thích.”
Ngôn Trăn trợn mắt nhìn người yêu nói nhiều, ai hỏi cô có thích không?
Trên đường đi thỉnh thoảng có vài người ăn mặc nghiêm túc, những người đó nhìn thấy các nàng đều sẽ gật đầu chào.
Cảnh này khiến Ngôn Trăn khó tin nổi, nhưng cũng khá quen...Hình như ở Vinh Hưng cũng có cảnh y như này.
“Vinh Hưng?” Ngôn Trăn nghi hoặc.
Cố Lộng Khê đi đằng trước, nghe hỏi cũng trả lời: “Cũng là của nhà.”
Ngôn Trăn há mồm thành chữ O, sau đó quay lại nhìn Cố Thanh Hà vừa khiếp vừa giận. Cố Thanh Hà giấu hay thật, nàng nhìn mãi không ra nha.
Khi Cố Thanh Hà đối diện ánh mắt tràn đầy cảm xúc của Ngôn Trăn, cô liền bước lên hôn Ngôn Trăn một xíu, kiểu như để trấn an.
Ngôn Trăn vội cách xa Cố Thanh Hà, như vậy không được, nàng sợ hai người thân mật bị người khác nhìn thấy, nó không tốt.
Nhưng khoé miệng Cố Thanh Hà lại hơi cong lên, ai nghĩ tới vị đại tiểu thư lạnh lùng, bạc tình lại đang gào thét trong lòng, mong mỏi người trong nhà ai ai cũng thấy cảnh này đây.
“Thật thì hôm nay cũng không có nhiều người lớn, chủ yếu là bà nội và dì Lan thôi. Người khác không ở bổn gia, ba em cũng không.” Ý Cố Lộng Khê là Ngôn Trăn cứ yên tâm thôi, tuy bà nội nghiêm khắc nhưng xét thấy mấy ngày qua thì ấn tượng của bà với chị dâu cũng không tệ.
Suy cho cùng, chuyện bảo nhà bếp chuẩn bị đồ bổ cho người khác họ cũng hiếm.
Ngôn Trăn nghe Cố Lộng Khê nói vậy thì càng lo.
Nàng phải đi gặp người quyền lực nhất Cố gia đó, không thể không lo lắng được.
Từ sảnh đi ra là một người phụ nữ mang khăn che mặt, Cố Thanh Hà và Cố Lộng Khê nhìn thấy cũng dừng chân, khẽ gật đầu chào đối phương “Dì Lan.”
Ngôn Trăn thấy người phụ nữ bí ẩn đang bước đến, người đó mang khăn che mặt nên cũng không biết tuổi bao nhiêu. Nhưng đôi mắt sâu thẩm kia cũng chứng minh bà là người phụ nữ xinh đẹp, hiếm có.
Tiểu Cố và Tiểu Khê gọi “Dì Lan” thì chắc chắn là trưởng bối trong nhà.
Ngôn Trăn cũng vội mở miệng: “Dì Lan.”
Dì Lan nhẹ nhàng mỉm cười, dù cách khăn che mặt Ngôn Trăn cũng thấy được tâm tình bà khá tốt.
“Tiểu Trăn, nghe nói con tỉnh rồi, Dung Ý và dì đều muốn gặp con. Nhưng tay chân bà ấy không tiện lắm, làm phiền con đến đây.” Dì Lan nhẹ nhàng nói, ánh mắt bà chớp chớp, cẩn thận quan sát người yêu của Cố Thanh Hà.
Cố Lộng Khê nhướng mày, lâu lắm rồi mới nghe người ta nói tên bà nội, mà nguyên cái gia tộc này chắc cũng chỉ mình dì Lan dám nói.
Ngôn Trăn nhìn dì Lan, nàng không hiểu về địa vị của bà trong Cố gia, nhưng xét theo thái độ cũng như sự tôn trọng của Tiểu Cố và Cố Lộng Khê thì dì Lan chắc chắn là một trưởng bối được kính trọng, nhưng ngoại hình cùng giọng nói thực sự không biết được bà năm nay đã bao nhiêu xuân.
“Phải làm ạ, dì Lan. Thực ra con cũng không nghĩ mình sẽ đến thăm bổn gia Thanh Hà trong tình trạng này, thật là...” Ngôn Trăn líu hết cả lưỡi, nàng nheo mắt cầu cứu Cố Thanh Hà.
Cố Thanh Hà yên lặng cầm tay nàng: “Dì Lan, con dẫn Ngôn Trăn qua chỗ bà nội.”
Dì Lan dừng lại một chút, bất động thanh sắc đứng trước Cố Thanh Hà, bình tĩnh nhìn Cố Thanh Hà và Ngôn Trăn, “Bà nội nói muốn gặp riêng Ngôn Trăn.”
Cố Thanh Hà khẽ cau mày, nhưng vẫn không buông tay Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn nhìn Tiểu Cố cứ lạnh lùng, nàng mỉm cười rồi xoa dịu lòng người yêu, “Dạ, bà nội muốn gặp con vậy dì Lan có thể dẫn con được không?”
Dì Lan vẫn im lặng nhìn Cố Thanh Hà, cho đến khi cô miễn cưỡng buông tay ra, sau đó lại mỉm cười, nhẹ nhàng nói với Ngôn Trăn: “Tất nhiên, đi với dì.”
Ngôn Trăn theo dì Lan vào đại sảnh, vừa bước vào nàng đã quay đầu “Ok” với Cố Thanh Hà.
Cố Thanh Hà im lặng đứng dưới hiên nhìn Ngôn Trăn đi vào.
“Này.” Cô nhìn tuyết rơi trong sân bằng ánh mắt âm trầm, có chút không vui.
Cố Lộng Khê búng ngón tay, nhìn bà chị già mà thấy mắc cười: “Chị thấy chị làm lại dì Lan à?”
Cố Thanh Hà im lặng, cũng không nghĩ sẽ trả lời.
“Hahaha.” Cố Lộng Khê không nhịn được cười ra tiếng, lúc nãy thấy bà chị già sợ kìa, “Bật lửa em đưa chị đâu?”
Cố Thanh Hà nghe xong, sờ túi, lấy bật lửa ra.
“Hôm nay đến xưởng, có người tặng hộp thuốc lá nhập khá ngon, thử không?”
Cố Lộng Khê vừa nói vừa lấy hộp thuốc lá màu đỏ tím trong túi ra, lấy một điếu cho chị gái thân yêu của mình. Cố Thanh Hà khẽ cau mày rồi nhận lấy chứ không hút, mà Cố Lộng Khê cũng sẵn tiện châm lửa cho bản thân.
Sau khi thỏng thả làm một hơi, cô ưu nhã bóp chặt điếu thuốc mỏng rồi bình thản nói chuyện, “Lúc nào phiền thì làm một điếu, khá ổn.” Nói xong cô phả khói vào mặt bà chị già.
Cố Thanh Hà cau mày khó chịu, tránh đi mùi khói chết tiệt.
“Thử xem.”
Cố Thanh Hà nghe Lộng Khê cứ thì thào như ma, chỉ có thể cầm điếu thuốc bảo Cố Lộng Khê châm lửa.
Quá tuyệt vời, hai chị em lén hút thuốc sau vườn.
“Chị không thích mùi này.” Cố Thanh Hà thử chút, lắc đầu nhưng cũng không bài xích.
“Of course, chị lúc nào cũng kén chọn.” CỐ Lộng Khê nhướng mày, cuối cùng vẫn kéo bà chị già xuống nước, “Chị nghĩ xem lão thái thái với dì Lan sẽ nói gì với Ngôn Trăn?”
Cố Thanh Hà không bình luận, thực sự cô đang nghĩ về chuyện này, mặc dù Ngôn Trăn có thể xử lý khá ổn nhưng vẫn có thể nhìn ra nàng khá lo. Bà nội cô...Thật sự cô không đoán ra bà muốn gì, nếu chỉ nói chuyện bình thường sao lại không cho cô vào?
“Em cảm thấy bà nội sẽ thích Ngôn Trăn, vì chị dâu em thực sự có thực lực.” Cố Lộng Khê nhìn tuyết trắng bay dưới bầu trời, trong lòng cô rất chắc chắn.
Cố Thanh Hà vừa nghe vừa cười, đúng vậy, nếu không thì làm sao cô có thể điên cuồng yêu nàng hơn mười mấy năm, yên lặng si cuồng, yên lặng luân hãm.
“Sau bao nhiêu năm nỗ lực, cuối cùng cũng có được trái tim của công chúa. Không ai đậm tình như chị, cũng không ai che giấu thân phận như chị. Em rất tò mò, chị làm thế nào để Ngôn Trăn chấp nhận thân phận chị vậy? Nhưng mà sức chịu đựng của chị dâu thực sự cũng không nhỏ.” Cố Lộng Khê cứ câu được câu không tán gẫu.
Cố Thanh Hà nhìn làn khói thuốc mỏng manh, hồi tưởng đủ loại quá khứ. Hiện thực cùng mộng ảo cứ quấn lấy nhau, không ai biết được cô đau khổ như nào. Tình cảm này xem như khổ tận cam lai, không ai biết được cô yêu Ngôn Trăn biết bao, hỉ, nộ, ái, ố của cô đều từ nàng mà ra.”
“Cho dù chị không nhận thì cũng không có khả năng làm cậu ấy trốn thoát, nhưng may thay, cậu ấy vẫn yêu chị.” Cố Thanh Hà đưa tay cảm thụ độ ấm của bông tuyết mùa đông.
Cố Lộng Khê chẹp chẹp mỏ, cô thực sự hâm mộ tình cảm của hai người này. Ngôn Trăn còn yêu bà chị già nhiều hơn cô nghĩ, tất nhiên cô chỉ nghĩ chứ không nói.
“Hai vị đứng đây hút thuốc sao?”
Cách đó không xa là tiếng vang của giọng nữ đầy khí phách, truyền vào lỗ tay hai chị em. Hai người lập tức quay đầu, đồng thời giấu hai bàn tay đang cầm điếu thuốc sau lưng rồi nhìn về phía dì Lan đang cau mày.
Bà cụ từng nói không ai được hút thuốc trong vườn hoa bạch trà của bà.
Cố Thanh Hà nhướng mày, lập tức dùng tay trái bóp điếu thuốc, mặt không đổi sắc nói: “Không có.”
Tất nhiên Cố Lộng Khê biết dì Lan không dễ lừa, nhét hộp thuốc vào túi áo chị gái ngay, “Là bà chị già hút!!” Giọng điệu ngây thơ, vô tội.
Cố Thanh Hà quay đầu, nheo mắt nhìn em gái yêu dấu: “Nói lại nghe chơi?”
Dì Lan khẽ cau mày nhìn về hai chị em làm người ta không bớt lo, không tiếng động cảnh cáo hai vị đại tiểu thư này bớt bớt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.